Thứ Tư, 26 tháng 2, 2014

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết liễu Draco Malfoy: chap 11






Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Link: https://www.fanfiction.net/s/2175455/11/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch.




Chap 10: Hermione
Chà, tôi nghĩ rằng bạn đang tự hỏi tại sao tôi ở trong phòng tắm Huynh Trưởng, tuyệt vọng chà miệng bằng bàn chải đánh răng của tôi?
Để tôi cho bạn một manh mối. Nó đã làm cái gì đó với Malfoy.
Vâng…những tên bạn bè hoàn toàn ngu ngốc của cậu ta (người thậm chí còn ngu ngốc hơn, nếu điều đó có thể) đẩy tôi lên người cậu ta và làm cho tôi…ừm, hôn cậu ta. Ý tôi là, làm thế nào mà bạn có thể ngu ngốc như thế? Cái loại ngu ngốc gì không biết, khi bạn cố gắng để một ai đó tránh xa Malfoy, kết thúc bằng việc đẩy người đó lên cậu ta sao?
Vâng, tôi đoán Crabble và Goyle là loại người…tôi sẽ không ngạc nhiên khi chúng không thắng giải ‘Người quyến rũ nhất tuần – giải kẻ xuẩn ngốc nhất’ trong 10 năm liên tiếp. Hoặc thậm chí toàn bộ cuộc đời của chúng.
“Hermione…! Bồ có trong đó không?”
Tôi quay lại, bàn chải đánh răng treo lủng lẳng trong miệng và bọt kem đánh răng quanh môi tôi. “Vâng”
“Có phải…Hermione không? Xin lỗi nếu không phải…ưm…” giọng của Ron ngập ngừng rồi nín hẳn.
“Ờ, là mình! Mình chỉ là đang đánh răng thôi” tôi nhổ bọt, lấy bàn chải đánh răng ra và vội lau miệng trên một cái khăn. Tự động bàn tay tôi với lấy chiếc túi lấy chỉ nha khoa ra. Tôi đoán đó là thói quen cũ cứng ngắc. Tôi được nuôi dưỡng bởi hai nha sĩ. Ron sẽ phải chờ một lúc trước khi tôi mở cửa.
“ ‘Mione’…mình cần nói chuyện với bồ một lát. Bồ ra đây được không?”
“Không phải bây giờ, Ron. Mình đang bận. Mấy phút nữa mình sẽ ra”
“Bồ đang cạo lông sao?”
Tôi gần như nhổ chỉ nha khoa ra trước câu hỏi của cậu ấy. Cạo lông? Cậu ấy nghĩ tôi là ai chứ? Tôi không giống Lavender hay những người khác, những người có đầy lông trên tay và chân họ như khỉ vậy. Tôi không có nhiều lông lắm…dĩ nhiên, ngoại trừ tóc trên đầu tôi. “Không. Mình không có cạo lông”
“Đi tắm hả?”
Tôi thở dài. “Thành thật mà nói, Ron. Bồ có thể chỉ đứng đó chờ một chút mà không đoán những việc mình làm không”. Và tôi nghĩ nó hẳn phải rõ ràng. Ngoài tắm và đi vệ sinh thì phòng tắm còn dùng để đánh răng.
Vài phút sau, tôi xuất hiện từ phòng tắm có mùi như kem đánh răng. Tôi đi theo Ron xuống hành lang. “Vậy…điều gì khiến bồ đến đây để hỏi vậy?”
Cậu ấy quay lại, gương mặt cậu biểu hiện nghiêm trọng bất thường. “Hermione…có thật là bồ…bồ hôn Malfoy không?”
Cái cách mà cậu ấy hỏi, với rất nhiều sự ghê tởm, làm cho tôi có cảm giác như mình vừa bị bạt tai. Tôi cảm thấy mặt đỏ lên từ cổ. “Ừm…bồ nghe rồi sao…?”. Tôi lơ đãng vò vò gấu áo. “Hãy để mình giải thích, Ron – nó chỉ là tai nạn thôi…”
Cậu ấy lắc đầu. “Mình tin bồ. Nhưng điều gì khiến bồ quanh quẩn gần Malfoy? Đầu tiên mình nghe điều gì đó về cái đèn chùm, bây giờ là vụ này”
“Nhìn nè Ron. Đây là những gì đã xảy ra. Nghe mình nói, được chứ?” tôi thở dài và ngừng đi bộ, dựa lưng vào tường với hai tay khoanh lại. “Mình đi đối mặt với Malfoy về vụ Pansy”
Khuôn mặt Ron giãn ra một chút. “Ồ, là việc đó sao?”
“Ừ. Sau đó, bồ cũng biết Crabble và Goyle mà, tụi nó ngu như tảng đá vậy đó. Mình đã hét vào Malfoy khá nhiều và tụi nó tức giận, và muốn đánh mình hay sao đó”. Mặt tôi hơi hồng khi nghĩ tới những gì diễn ra tiếp theo. “Nhưng…à, thay vì làm tổn thương mình, tụi nó lại đẩy mình về phía con chồn đó. Và phần tiếp theo bồ đã biết rồi đó”
“Mình thấy…” cậu ấy gật đầu, cuối cùng cũng hiểu tình hình của tôi. “Vậy nó chỉ là một tai nạn. Mình tin bồ, Hermione. Thậm chí bồ sẵn sàng hôn Malfoy, bọn mình sẽ hỗ trợ bồ, tuy có phần miễn cưỡng”
Tôi cười với cậu ấy, an tâm rằng cậu ấy đã hiểu. “Cảm ơn Ron. Mình có bao giờ nói với bồ là mình rất vui khi có những người bạn như bồ, Harry và Ginny chưa?”
Ron đỏ mặt. “Đừng lo về chuyện đó”. Cậu ấy bắt đầu sải bước. “Đi nào ‘Mione’. Trở về phòng sinh hoạt chung thôi, hoặc thầy Filch sẽ túm đầu chúng ta. Hơn 21 giờ rồi đó”
Tôi đi theo cậu ấy, cười toe toét và vui vì cậu ấy đã dùng ‘Mione’ lần nữa, thay vì tên đầy đủ của tôi. Nó gần như là biệt danh mà tôi từng nhận được, trừ khi bạn tính tên thú cưng mà cha mẹ đã nói cho bạn hồi nhỏ, như ‘Hermy’ hoặc ‘tiểu thiên thần/công chúa’ v.v.
Tối hôm đó, mặc dù tôi đã giải thích về vụ tai nạn với Ron, tôi vẫn nằm thao thức trên giường rất lâu trước khi trôi vào một giấc ngủ khó khăn. Tôi chắc rằng bạn biết thứ gì đã chiếm đóng tâm trí tôi.
Tuần tiếp theo tới khá nhanh chóng và bình lặng. Không có những trận chiến của chúng tôi và Malfoy (rất không bình thường) và tôi không có thời gian để nghĩ thêm bất cứ kế hoạch nào nữa bởi vì lịch làm bài tập dày đặc của tôi. Nhưng tôi tự hứa với bản thân mình rằng tôi sẽ không dừng lại ở đây khi tôi đã đi đoạn xa tới như vậy.
Đến sáng thứ bảy. Tôi thức dậy với cái ngáp lớn, liếc nhìn đồng hồ, đã 7:30 sáng, và thức dậy. Tôi nhớ rằng tôi đã quên chiếc áo của mình trong rương và tôi quyết định đi giặt nó trong khi tôi dậy sớm. Không ai trong số các cô gái có chuyển động trên giường và tiếng ngáy vẫn đều đều không đổi khi tôi ra khỏi ký túc xá. Tôi nghĩ không ai dậy sớm như thế này và tôi quá lười để thay chiếc áo ngủ.
Ở bên cạnh hồ, tôi biến ra một cái bồn giặt nhỏ và một ít Frend (một sản phẩm làm sạch của Muggle, đặc biệt là sử dụng cho những vết bẩn nổi cộm). Sau vài phút suy nghĩ, tôi thêm một cái bàn chải vào những dụng cụ. Tôi ngồi xuống cạnh hồ và đặt chiếc bồn giặt xuống làn nước băng giá, nhăn mặt khi cái lạnh làm tê tay tôi. Không có dấu hiệu của mực khổng lồ. Tôi thích sự hiện diện của nó, mặc dù nó không phải là con người.
Nhúng vết bẩn trên áo vào nước, tôi bơm ít nước Fred và chà nó mạnh nhất có thể. Sau khi tay tôi bắt đầu thấy mỏi và tôi nằm trên cỏ khô, ánh mặt trời bắt đầu vởn vơ trên mặt tôi. Tôi thở dài trong đấu tranh và nắm mắt lại.
“Cô trở thành người hầu giặt giũ hồi nào thế?”
Mắt tôi mở to và ngồi dậy nhanh chóng. Tôi không thể nhầm lẫn giọng nói lè nhè lười biếng này được. Trái tim tôi chậm mất một nhịp, cho dù nó là ghét hoặc sốc, tôi không biết. “Malfoy?” tôi hoài nghi hỏi. “Cậu làm gì mà sớm vậy?”
“Lý do giống cô thôi - ờ khoan, có thể không cùng một lý do” cậu ta nhếch mép. “Tôi thích đi bộ buổi sáng”
Tôi khịt mũi. “Hử, thật không”
Nụ cười nhếch mép của hắn nở rộng hơn nữa. “Và nếu cô muốn giặt đồ buổi sáng, ít nhất là hãy ăn mặc phù hợp cho công việc này đi”. Malfoy gật đầu trước cái áo ngủ của tôi, và tôi đỏ mặt, theo bản năng tôi khoanh tay trước ngực.
“Tôi không nghĩ có ai ra ngoài sớm vào sáng nay, trừ cậu ra” tôi lầm bầm, quay lại với việc giặt giũ của tôi.
“Tôi đoán, mọi người sẽ ngạc nhiên lắm đây” cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi. “Cô không cần phải khoanh tay lại. Dù sao, cũng không có gì để che”
Tôi thấy mình bắt đầu nổi giận. Nó gần như chắc chắn trong những ngày này – ngay sau khi tôi và Malfoy có một cuộc trò chuyện, ít nhất một trong chúng tôi nổi cáu lên vào người khác. “Câm đi, đồ chồn. Cậu thì biết gì chứ?”
“Vậy thì…cô muốn tôi tìm hiểu thứ cô che giấu?” cậu ta hỏi khêu gợi, nghiêng người gần hơn. Mặt tôi chuyển sang màu đỏ đậm và tôi đẩy cậu ta ra.
“D-dừng lại” tôi la lên, cuối đầu xuống và chà điên cuồng. Tôi gần như nghe thấy cậu ta chế nhạo.
“Thôi nào, sẽ không đau đâu…”
Và như vậy, cậu ta đẩy tôi xuống làn nước lạnh băng của hồ.
“Ahhhh! Làm gì vậy?” tôi hét lên khi nước lạnh thấm qua áo ngủ và tôi nổi da gà. Tôi rùng mình, cảm thấy giống như kem hình người và tôi phải đứng nước để giữ nổi trên nước. Ơn chúa, tôi không mặc áo chùng nặng hoặc tôi sẽ chết đuối ngay bây giờ. Malfoy cười khi ở trên bờ. Tôi trừng mắt nhìn cậu ta và cậu ta phải giảm nụ cười lại.
Thình lình, một cái xúc tu lười biếng xuất hiện bên dưới tôi và nâng tôi lên không trung. “Oaaa!” Tôi thét lên khi bám vào xúc tu của con mực khổng lồ. Nó còn hơn là tiếng hét – nó dễ tuộc với nước và bề mặt mịn màng như thạch. Con mực ném tôi trở lại bờ. “Ahhhh – ối iii!” tôi hạ cánh một đống bên cạnh Malfoy, người đang bắt đầu cười trở lại. “Tôi nói ‘câm đi’!”
“Điều đó làm nên một ngày của tôi” cậu ta nói, cười toe toét khi tôi đứng lên. Có sự im lặng khi cậu ta nhìn bộ đồ ướt của tôi. Cậu ta nhìn và nhìn cho đến khi tôi cảm thấy rất khó chịu mà tôi có thể đấm cậu ta.
“Cái gì vậy?” tôi cáu kỉnh hỏi. Sau đó tôi nhìn xuống người mình. Má tôi đỏ lên một lần nữa – một cảnh rất kỳ lạ, bởi vì nó trắng chỉ một giây trước đó. “Ừm…ơ…”
Rõ ràng, toàn bộ áo ngủ của tôi đã bị ướt. Nhưng những gì tôi nhận ra ngay bây giờ là nó trở nên rất trong suốt. Vì vậy, bạn có thể thấy đồ lót của tôi.
“Có thể cô là một con mọt sách, nhưng ít nhất cô cũng có một thân hình đẹp” Malfoy nhướn một bên lông mày, nhìn rất ấn tượng. “Thật là bất ngờ khi chưa có ai cố gắng để có cô ở trên giường”
“Tại sao cậu…” tôi trừng mắt nhìn cậu ta, đồng thời cố gắng che người tôi lại và hướng một nắm đấm về phía cậu. Tôi không mong đợi nó sẽ đánh trúng cậu ta, nhưng bất ngờ làm sao nó lại trúng ngực cậu và cậu ta mất thăng bằng. Cái nhìn trên gương mặt khi cậu ta ngã xuống đất quả thật vô giá, với một cái rơi tõm xuống hồ.
Tôi nghẹt thở và gấp đôi hơn, bên trong tôi bị nẻ ra vì cười. Đầu cậu ta nhấp nhô bập bềnh, vẻ mặt tức giận. “Tôi sẽ bắt được cô Granger!” cậu hét lên giận dữ. Tôi vui mừng khi thấy rằng không có mực để giúp cậu ta. Tôi cười ngọt ngào.
“Ừ, chắc chắn” tôi cười và bỏ đi, chiếc áo được giặt sạch nổi phía sau tôi bởi bàn tay vô hình. “Gặp lại sau!”
Trong tâm trí, tôi đã viết ra kế hoạch tiếp theo, mà tôi vừa thực hiện:
-         Kế hoạch 3: Làm Malfoy thấy lạnh.
Khi nào: ngay bây giờ!
Tại sao: cho việc đẩy tôi xuống hồ. Nó lạnh cóng! Đồ ngốc chết tiệt!
Bằng cách nào: tôi vừa thực hiện xong. :D

-end chap 11-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét