Author:
queen_luna
Translator: Eyestorm (1-5), Effie (6, 8, 9), Hermione Malfoy (7, 10)
Translator: Eyestorm (1-5), Effie (6, 8, 9), Hermione Malfoy (7, 10)
Link gốc: http://www.harrypotterfanfiction.com...hp?psid=245275
Nguồn fic dịch: forum.ficland.info
Nguồn fic dịch: forum.ficland.info
Chương 3
III. Tìm hiểu về Máu bùn
III. Tìm hiểu về Máu bùn
Chào mọi người, Draco Malfoy đây. Tôi hiện giờ đang khá chán nản, bởi tình hình là mối quan hệ của tôi với cô nàng Máu bùn, hay còn được gọi là Hermione Granger, đang vô cùng bế tắc. Cô nàng không hề chịu hiểu cho những biểu hiện tình yêu của tôi khi ở hành lang, trong phòng học, trong những cuộc tình cờ chạm mặt “hoàn hảo”, thậm chí là ngay cả khi chúng tôi gặp nhau lúc thay phiên sử dụng phòng tắm của các huynh trưởng. Tôi nghĩ có lẽ nụ hôn quá nồng nhiệt của tôi lần trước đã khiến nàng sợ. Nhưng chẳng phải cô nàng là một Gryffindor sao? Điều gì đã xảy ra với thứ lòng dũng cảm chết tiệt của họ?
Này, đừng hiểu lầm tôi. Tôi không hề có ý định từ bỏ đâu đấy. Tôi đã nghĩ đến một chiến thuật khôn khéo khác để thử, đó là việc phô diễn những hiểu biết sâu rộng của mình về thế giới Máu bùn thú vị. Bằng cách này cô nàng sẽ nhận ra rằng tôi cũng có ý định tìm hiểu nghiêm túc những thứ không thuộc về thế giới cao quý của dòng máu thuần chủng (hơi rùng mình trong giây lát) để hiểu hơn về nàng. Vì thực hiện kế hoạch này, tôi đã phải cực khổ lấy trộm một quyển sách dày cộp của bọn năm thứ ba nghiên cứu về Máu bùn, và còn phải thức suốt nhiều đêm để đọc hết. Đó là thứ sách vở nhàm chán nhất mà tôi từng gắng ép mình đọc trong suốt cả cuộc đời, nhưng dù sao thì tôi cũng phải nghiền hết nó. Hừm, Tôi đã chiến đấu trong suốt một hay hai tuần và cuối cùng cũng thành công. Bây giờ tất cả những gì tôi cần làm là tìm cách nào đó để lấy sự chú ý của Hermione.
Cứ xem và học tập nhé.
…
Đó là một buổi tối thứ bảy êm đềm. Tôi đang ngả lưng trên chiếc đi-văng bọc da sang trọng của phòng sinh hoạt chung các huynh trưởng, mắt ngước nhìn trần nhà nhưng nhiều lần lén nhìn trộm cô nàng tìm kiếm thời cơ thuận lợi.
Hermione đang cúi gằm trên bàn, lia bút chép bài đầy hung hăng. Chiếc bút lông trắng của cô nàng phóng như điên từ trên xuống dưới, nhanh chóng lấp đầy chữ lên tấm giấy da, khuôn mặt cau lại vì tập trung. Một chồng khổng lồ sách chất đầy trên góc bàn (rõ ràng là cô nàng đã nhanh chóng tìm được cách lấy lại chúng sau khi tôi làm biến mất), từng cuốn một đang kiên nhẫn đợi đến phiên mình (Hừ, lũ sách chết tiệt thì luôn có thể kiên nhẫn được!). Còn một cuốn được dựng lên và để mở. Từng trang của cuốn sách liên tục bị lật về một bên, điều rõ ràng là đang không ngừng làm phiền sự tập trung của nàng. Nàng liên tục lật giở trở lại những trang sách, tìm kiếm rồi sau đó lại quay lại viết điên cuồng. Ba ngọn nến thắp sáng chỗ nàng ngồi. Tôi ngắm nhìn say mê cái cách mà thứ ánh sáng lung linh của những ngọn nến không ngừng nhảy múa trên mái tóc nàng. Tôi không hề biết rằng có nhiều màu sắc xinh đẹp như vậy được hiện lên giữa mái tóc nâu của nàng.
Vài phút sau, Hermione buông cây viết lông ngỗng và ngả người duỗi thẳng trên ghế. Nàng ngáp, liếc nhìn lên đồng hồ.
Đến lúc hành động rồi, trước khi cô nàng đi về phòng ngủ.
“Granger” tôi gọi, chắc chắn giữ cho mắt mình không hề rời khỏi cái trần nhà, uhm… vô cùng hấp dẫn. Cô ấy không cần phải biết việc tôi đã sử dụng phần lớn thời gian trong những giờ qua chỉ để liếc trộm mình.
“Lại gì nữa đây, Malfoy?” nàng thận trọng hỏi, không thèm nhìn tôi lấy một cái.
“Tôi biết cách một cái “fiện thại” hoạt động thế nào” Tôi nói, với cái nhướn mày đầy tự tin.
Hermione cuối cùng cũng chịu quay hẳn lại. Trông nàng hơi bối rối “Gì cơ?”
“Fiện thại,” Tôi nhắc lại “Cậu biết mà, cái thứ máy móc của dân máu bùn dùng để nói chuyện với người khác ở rất xa đó”
Trông nàng vẫn còn rất lúng túng. Trời đất ơi, cô ấy không thể ngớ ngẩn đến mức ấy được.
“Ý cậu là điện thoại à?” Hermione nói, nhướn mày. “Thứ được phát minh bởi Alexander Graham Bell vào năm 1876?”
“Ừm” tôi đáp, cảm thấy mặt mình đang đỏ lên một cách kinh khủng. Chết tiệt. Malfoy không thể đỏ mặt. “Đúng vậy tôi định nói đến nó đấy, điện thoại”
Hermione ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi. Đây là khoảng cách gần nhất mà cô nàng từng chủ động với tôi.
“Vậy” nàng nói, cố giữ mắt nhìn thẳng “Chúng hoạt động thế nào Malfoy?”
“Ừm” Tôi bắt đầu. Cố lên nào Malfoy, mày chỉ vừa mới đọc về cái thứ ngu ngốc này cách đây 2 ngày thôi mà. “Người có một chiếc điện thoại sẽ quay số, gọi tới một số khác, rồi sau đó nó được kết nối một cách ma thuật với mạng lưới hay thứ gì đó đại loại thế, và chiếc Fiện Thại - ờ, Điện thoại của một người khác sẽ - ờ rung lên, sau đó họ có thể nói chuyện với nhau.”
Bây giờ cô ấy lại đang nhướn mày. Ừm, có lẽ tôi đã tự biến mình thành thằng ngu nhưng ít nhất cô nàng cũng đã được chứng kiến một trò vui. “Đó không phải là ma thuật” nàng lắc đầu “Nếu không thì sao đó là của dân máu bùn được phải không? Chúng hoàn toàn dựa trên những nguyên lí khoa học. Không hề có pháp thuật ở đây.”
“Không có một chút nào sao?” Tôi hỏi
Nàng lắc đầu, vẫn tiếp tục nhíu mày. “Cậu có biết rằng điện thoại giờ đã khá lỗi thời rồi không? Bây giờ dân máu bùn đã phát minh ra điện thoại di động. Chúng giống như một loại điện thoại thu nhỏ mà cậu có thể cầm đi khắp mọi nơi. Và họ còn có máy tính xách tay, máy nghe nhạc …”
Hào hứng để lấy lại ấn tượng cho bản thân mình, tôi ngắt lời “ … và lò nướng bánh, điện báo, “Thăng máy”, “tàu thăng chạy”, máy quay đĩa và tàu ngầm”
Cô nàng phá ra cười. Khi nàng cười trông nàng vẫn đẹp đến kì diệu, dù vậy tôi vẫn có cái cảm giác là nàng đang cười nhạo mình, nên tôi không thể cười theo.
“Thứ gì buồn cười vậy à?” Tôi giận dữ hỏi.
“Lò nướng bánh ? Máy quay đĩa ư? Malfoy, những thứ đó đã được phát minh hàng thế kỉ trước rồi. Còn “thăng máy” và “Tàu thăng chạy” là cái quái gì cơ chứ?” Cô nàng cô gắng nhịn để không phá ra cười.
“Tôi biết ” Tôi giận dữ nói “Thăng máy là cái hộp có thể đưa con người từ tầng một lên tới tầng 2. Giống như chiếc thang máy ở bộ pháp thuật ấy, chỉ có điều nó hoạt động không bằng pháp thuật. Còn Tàu thăng chạy là loại cầu thang chuyển động. Cũng khá giống cái ở trường Hogwarts này”
Nàng lại một lần nữa không chịu được và phá ra cười. “Có phải cậu đang nói tới thang máy và cầu thang máy phải không? Được rồi, vậy cậu có phiền không nếu giải thích cho tôi về tàu ngầm?”
Cô nàng đang tỏ thái độ bề trên với tôi. Bạn của tôi, hãy để tôi nói cho bạn biết, tất cả điều này là sự nhún nhường khủng khiếp nhất của Draco Malfoy này đấy.
“Chúng là những con cá voi rô-bốt” Tôi cáu kỉnh đáp. “Chúng đi được dưới nước và trên mặt biển”
Hermione úp mặt mình vào chiếc gối lớn trên ghế, nhưng ngay cả việc ấy cũng không khiến cô nàng ngừng cười như điên. Vai rung lên cùng những tiếng “Hứt hứt…” “Những con cá voi rô bốt !” cô nàng nghẹn lời giữa những tràng cười.
“Được rồi, Granger. Cậu có thể ngưng cười được rồi đấy. Chuyện này không khôi hài đến mức ấy đâu” Tôi nói, như muốn kết thúc cuộc nói chuyện ngay lập tức. Tại sao tôi lại tốn công học những thứ ngu ngốc như thế chứ?
Cuối cùng nàng cũng chịu nhấc mặt ra khỏi gối, chảy cả nước mắt vì buồn cười với bộ dạng lố bịch của tôi. “Cậu thật là hài hước, Draco. Đây đúng là cuộc nói chuyện vui nhộn nhất giữa tôi với cậu hay với bất cứ ai khác từ trước tới giờ”
Tôi đã có thể bỏ về phòng ngay lập tức trong giận giữ với ý nghĩ mình đã bị biến thành một tên ngốc, nhưng thứ gì đó chợt đến trong đầu tôi khiến tôi dừng lại. Có phải cô ấy vừa gọi tôi là Draco phải không?
Có lẽ cô nàng cũng vừa nhận ra điều này cùng lúc với tôi. “Có phải tôi vừa…”
Nàng ngưng bặt và lắc đầu theo kiểu khiếp đảm. “Tôi chắc đang mê sảng mất rồi. Dù sao thì, tôi cũng đã hoàn thành bài luận của mình… Malfoy, tôi thực sự bị ấn tượng đấy. Tôi không hề biết rằng cậu hiểu biết nhiều như vậy về thế giới của Máu bùn” Nàng cười điệu đàng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Này, đó rõ ràng là kiểu cười của tôi chứ.
Nàng bỏ đi về phòng ngủ với bài luận, đóng sập cửa đằng sau trong khi tôi vẫn còn đang ngồi lại trong ngỡ ngàng. Chỉ có một thứ đang xâm chiếm lấy tâm trí tôi: nàng đã bị ấn tượng. Hermione Granger đã bị ấn tượng. Một cô nàng Máu bùn đã bị ấn tượng bởi hiểu biết sâu sắc của tôi về thế giới Máu bùn!
Cuộc đời tôi, vào cái lúc nàng thú nhận những lời ấy, đã gần như trọn vẹn. Gần như….
….
Bài học thứ 3 mà tôi muốn rút ra cho các bạn là: Khi bạn khiến một cô nàng máu bùn cười, cho dù có bằng cái cách tự biến bản thân mình thành một tên ngốc đi chăng nữa, bạn vẫn là một người chiến thắng. Tin tôi đi.
End chap 3
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét