Thứ Hai, 24 tháng 2, 2014

[Dramione fanfic] 10 cách để gây ấn tượng với một Máu Bùn: chap 7








Author: queen_luna

Translator: Eyestorm (1-5), Effie (6, 8, 9), Hermione Malfoy (7, 10)
Link gc: http://www.harrypotterfanfiction.com...hp?psid=245275

Ngu
n fic dch: forum.ficland.info


 
VII. Trn Quidditch


Đây là cách thứ bảy của Draco Malfoy để gây ấn tượng với một cô nàng Máu bùn



Hiện tại bạn đang đọc cách thứ bảy để gây ấn tượng với một cô nàng Máu bùn. Nếu bạn không phải là mấy thằng ngốc vụng về như bọn tay sai của tôi, Crabbe và Goyle, thì hẳn bạn đã biết chúng ta đi được nửa quãng đường rồi. Bạn sắp có được đối tượng trong mơ của mình, như tôi vậy.

Dù sao, cách thứ bảy để gây ấn tượng với một cô nàng Máu bùn toàn nói về Quidditch. Đúng vậy...Quidditch. Nếu như bạn đẹp trai và tài năng như tôi, thì bạn sẽ có được vị trí Tầm thủ của đội Slytherin. Nhưng vì tôi là người giỏi nhất và là Tầm thủ duy nhất mà đội Slytherin có thì hẳn rồi, bạn không được đẹp trai và tài năng như tôi. Bởi vậy, tiếp tục đi và bỏ qua bước này để đến với bước thứ tám. (Hoặc lảng vảng ở bước này cho vui.)

Những cô gái chết mê mệt những anh chàng chơi thể thao. Không, cờ không phải là một môn thể thao (e hèm...Weasley). Tôi đang nói về những môn thể thao đòi hỏi máu, mồ hôi, và nước mắt. Những môn thể thao mà sẽ đem đến vinh quang và cơ bắp như bạn hằng mong muốn. Những môn thể thao như môn Quidditch cao quý.

Vậy, để tóm tắt lại trong một dòng, cách thứ bảy để gây ấn tượng với một cô nàng Máu bùn là đánh bại Potter, Cậu-bé-bắt-buộc-phải-sống ngu ngốc, trong một trận Quidditch và thực sự bắt lấy trái Snitch một lần. Bạn phải biết rằng mỗi một trận đấu mà tôi đã từng thua là một sự may mắn. Potter chết tiệt thật may mắn. Không có một tài năng nào được ẩn chứa trong bất kì trận đấu nào mà nó thắng. Đúng vậy.

...

“Cậu đã ở cái nơi quái nào vậy?” Herrmione tò mò hỏi tôi khi tôi vấp ngã vào Phòng sinh hoạt chung của Thủ lĩnh lúc mười hai rưỡi.

Tôi ném chiếc Nimbus 2007 xuống sàn ngay khi hai đầu gối khuỵu xuống. Tôi bò ra sàn, và nằm đó, uể oải trên tấm thảm đỏ sậm. Tôi đã quá mệt để có thể di chuyển.

“Trông cậu có vẻ mệt mỏi,” cô ấy nhận xét một cách không cần thiết, đứng dậy khỏi chiếc ghế nơi cô nàng vừa mới nằm cuộn tròn với một quyển sách (một trong số hàng trăm quyển sách--hay là hàng nghìn nhỉ-- mà tôi đã mua cho cô nàng trong khoảng thời gian cuối tuần đáng nhớ tại làng Hogsmeade) và đi đến chỗ tôi.

“Uunngh," tôi rên rỉ đáp lại.

“Gì cơ?” cô ấy nói, theo ý tôi thì cô nàng thật vô dụng. Hãy chuẩn bị một bồn tắm nóng và massage lưng cho tôi đi, cô kia!

Nhưng tất nhiên là tôi không nói thế. Tôi cũng không khuyên bạn nên thử. Lần trước tôi nói thế với Daphne Greengrass, cô ta đã đá vào háng tôi. Đó, bạn của tôi, lấy đi một chút lòng kiêu hãnh và phẩm giá của tôi, ít nhất là cho đến khi tôi ngừng rên rỉ đau đớn.

“Quidditch,” tôi nói rõ hơn. “Tôi đã tập Quidditch trong suốt 70 tỷ tiếng đồng hồ vừa qua.”

“Oh, đúng rồi, Gryffindor đấu với Slytherin ngày mai ngày mai, phải không?” cô ấy nói, quỳ gối xuống thảm bên cạnh tôi.

“Em sẽ cổ vũ cho tôi chứ?” tôi nói, cố gắng lấy giọng ngạo mạn bất cần đời. Nhưng tôi đã quá mệt.

“Tất nhiên là không rồi, ngốc ạ,” nàng nói, tinh nghịch trêu tức tôi. Ngoại trừ việc tôi không có tâm trạng để chơi đùa, và tôi nhăn mặt trong đau đớn.

“Tại sao không?” tôi nói, gắng gượng để ngồi dậy.

“Tôi luôn luôn ủng hộ cho Harry và đội Gryffindor. Sẽ là phản bội nếu như tôi chọn phe hắc ám.” Đôi mắt nâu-mật ong sáng rực rỡ của cô nàng nhìn tôi.

“Trong trường hợp đó, một nụ hôn trước là đủ.” Trước khi nàng có thể kháng cự hay bỏ chạy, tôi ngả về phía khuôn mặt xinh đẹp ấy và môi tôi ngấu nghiến đôi môi của nàng. Trong trạng thái kiệt sức, tôi ngã lên người cô nàng, đôi môi của chúng tôi vẫn dính chặt vào nhau.

"Mmm--Malfoy! Tránh ra! Nàng nói, vật lộn để có thể chạy thoát. Đầu tôi tựa vào vai cô nàng.

"Mệt quá," tôi nói một cách không vững vàng. Và rồi, tôi lập tức ngủ thiếp đi...trên người Hermione.

Quả là một tư thế đáng yêu, bạn có nghĩ thế không?

...

Tôi thức dậy tại đúng nơi mà tôi đã nằm tối qua, thật thất vọng làm sao khi không có Hermione. Tôi đứng dậy và nhăn mặt vì đau. Ngủ cả đêm trên sàn cứng và lạnh không phải là một ý hay. Giờ thì tôi phải đối phó với cơ bắp đau mỏi trong khi cố gây ấn tượng với Hermione.

Tôi chớp mặt, vẫn trong trạng thái mê ngủ, và nhìn qua căn phòng. Có điều gì đó không ổn. Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ và chiếc đồng hồ đứng ở góc phòng bắt đầu đánh chuông. Tôi dụi mắt và nhìn cái đồng hồ một lần nữa. Trời đất! Đã chín giờ rồi! Tôi cảm thấy như mình vừa bị một cú sốc điện cực lớn. Nếu Urquhart, thằng cha đội trưởng trông như quỷ khổng lồ, không dừng trận đấu lại để chờ tôi thì thằng Harper dự bị ngu đần sẽ được vào sân! Tôi bắt đầu hoảng loạn.

Ý nghĩ đầu tiên của tôi là chạy một mạch xuống sân Quidditch. Tôi đã gần ra khỏi lỗ tranh chân dung rồi thì chợt nhớ ra có lẽ mình nên mang theo chổi. Khi tôi nắm lấy cây Nimbus 2007 (đã đến lúc tôi xin Cha mua một cây chổi mới,...dòng Nimbus này hết phong cách mới rồi), tôi may mắn bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Merlin ơi, tôi trông thật khủng khiếp. Tôi không thể ra ngoài và gây ấn tượng với Hermione khi trông như bị dẫm bẹp bởi một con Bằng mã được.

Trong khi đưa ra hướng giải quyết vấn đề, tôi dành chọn bảy phút để tút lại vẻ đẹp trai trước gương. Đây là một trong số những lí do vì sao phép thuật lại rất tiện dụng. Chỉ một vài bùa quyến rũ và tôi lại trông dễ thương như thường. Không ai có thể nói rằng tôi đã ngủ cả đêm trên sàn bụi bẩn của phòng sinh hoạt chung. Cũng không ai có thể nói rằng tôi đã ngủ quên...ngoài cái thực tế là tôi đã muộn hơn 10 phút của trận đấu.

Liếc nhìn gương lần cuối và tôi đã sẵn sàng. Tôi nhảy khỏi lỗ chân dung, trèo lên cán chổi, và bay vọt qua các dãy hành lang của lâu đài, ra bằng một cửa sổ đang mở, và xuống sân Quidditch. (Chẳng phải bạn luôn muốn bay qua các dãy hành lang của Hogwarts bằng chổi hay sao?)

Sự xuất hiện đột ngột của tôi được hưởng ứng bởi đám đông màu xanh lá và tiếng la ó từ những đám còn lại. Tôi lờ đi những phản ứng tiêu cực và thay vào đó làm một điều gì đại loại như một vòng lượn bay trước trận đấu như thể mình đã thắng, vẫy tay chào những fan của mình, phớt lờ tiếng thét chói tai để lôi cổ tôi xuống ngay lập tức của bà Hooch.

Toàn bộ khu vực Slytherin la hét ầm ĩ (theo hướng tích cực) khi tôi bay qua chỗ họ. Bên Huflepuff, quá tốt đẹp và ngoan ngoãn để có thể la ó, chỉ đơn giản là cau mày nhìn tôi. Một vài cô gái khúc khích cười lo lắng, làm tôi mỉm cười khinh khỉnh với họ (kể cả khi tôi chẳng bao giờ cân nhắc bất kì ai trong số họ một cách nghiêm túc, đặc biệt là giờ tôi đã có Hermione). Khi tôi ngang qua nhà Ravenclaw, tôi đã gặp sự thờ ơ dửng dưng. Bạn biết đấy, Ravenclaw có khá nhiều cô nàng trông bắt mắt. Họ khá tự hào về trí thông minh của mình, và điều đó làm cho dân Ravenclaw trở nên “khá khó chịu”. Nhưng tính tự phụ ấy còn kém xa của bọn Gryffindor, tất nhiên rồi. Lũ Gryffindor chết tiệt. Tôi kết thúc vòng bay chiến-thắng-trước-trận-đấu của mình trước khi tới được khu của bọn chúng, mà điều này càng làm chúng gào to hơn những lời báng bổ. Cái giọng nheo nhéo của Weaselette làm tôi quay lại và bay vọt về cái nơi phát ra âm thanh khó chịu đó, làm một cử chỉ tay thô lỗ vào mặt mỗi người mà tôi bay ngang qua. (Và từng người bọn chúng cũng trả lại cử chỉ tương tự mà không chần chừ chút nào.)

Và rồi tôi nhìn thấy Hermione. Cô nàng nhìn tôi một cách không tán thành. Ôi trời. Tôi ngừng ngay cử chỉ tay ấy và mỉm cười ngọt ngào với nàng. Trong thâm tâm, tôi như cười vào mặt lũ Gryffindor (trừ Hermione yêu quý của tôi) trên khán đài xoay cái đầu to của chúng để xem tôi đang cười với ai.

Giờ thì cô nàng trông khá là khó chịu. Nàng cũng đỏ mặt nữa. Tôi lại cười tự mãn một lần nữa. Rồi, chợt nảy ra một ý tưởng, tôi quyết định thổi một nụ hôn gió cho nàng. Điều đó, bạn của tôi, gây ra một số xáo trộn nho nhỏ.

Trước hết, khuôn mặt của cô nàng chuyển sang một màu còn đậm hơn cả sắc hồng. Cái thực tế là cô nàng đang đỏ chín mặt vì ngượng chỉ làm cô trông đa nghi mà thôi. Phần lớn bọn đần Gryffindor khá là chậm chạp để có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên cô ấy có thể tránh được những cái nhìn chăm chú của bọn chúng.

Lúc tôi cuối cùng cũng đáp xuống mặt đất cạnh những thành viên Quidditch của Slytherin, hầu hết bọn họ đều nhìn tôi chằm chằm với nét mặt giận dữ và sợ hãi. Giận dữ, bởi vì tôi đã trì hoãn trận đấu trong ít nhất nửa tiếng đồng hồ (sự hiện diện của tôi, hoặc không có tôi, đều có một ảnh hưởng đáng ngạc nhiên.) Sợ hãi, vì những gì tôi vừa làm. Không ai đoán trước được điều đó sẽ xảy đến. Là một thành viên ưu tú của nhà Slytherin, chết tiệt, là một thành viên ưu tú của nhân loại, đó là trách nhiệm của tôi để giữ mọi người trong trạng thái luôn luôn chú ý đến tôi. Nó quả là một công việc khá mệt nhọc, nhưng này, có ai đó vẫn phải làm chứ.

Urquhart, tay đội trưởng (thật đáng ngạc nhiên làm sao khi thằng quỷ khổng lồ đó lại được chọn làm đội trưởng trong khi tôi, một cầu thủ Quidditch tuyệt vời, lại không phải.), đang giận tím mặt.

“Malfoy, mày đã làm cái quái quỷ gì vậy? Mày có nhận ra là chúng ta có một trận đấu phải thắng không?” hắn quát tôi.

Tôi nhìn hắn với ánh nhìn khinh thường khủng khiếp. “Thì tao đang ở đây rồi, phải không nào?”

Đúng như dự đoán, hắn đã bất ngờ và bối rối. Cố gắng thu lại một chút uy quyền của mình (cứ làm như là có ấy), tên đó hét vào mặt tôi, “Đừng có tỏ vẻ thông minh với tao, Malfoy! Tao là đội trưởng của đội này—“

Tôi ngáp một cách cường điệu. “Ôi, ngừng ba hoa và bắt đầu trận đấu đi cho rồi.”

(Nếu bạn có thắc mắc tại sao tôi lại tỏ ra hiếu chiến đối với những người bạn Slytherin của mình, thì bởi vì, đơn giản, đó là việc mà chúng tôi làm. Chúng tôi thử độ xấu tính của nhau—chỉ bằng từ ngữ thôi, không đũa phép—để đảm bảo rằng thế là đủ đối với những người khác, là những kẻ thù của tôi, Bô xí và Mặt chồn.)

Khi Uruquhart cuối cùng cũng ngừng phun phì phì, tôi hướng sự chú ý của mình sang đội Gryffindor. Ah...lũ Gryfindor chết dẫm. Nguồn gốc chủ yếu cho những rắc rối của tôi. Đặc biệt là Potter.

Đại khái là, thằng ngốc vụng về màu đỏvàng đó (thật là một sự kết hợp kinh tởm giữa hai màu sắc...trừ khi Hermione yêu quý của tôi mặc chúng, tất nhiên rồi) đang nổi khùng lên hết mức có thể. Tất cả bọn chúng ngoại trừ Weasley. Nó tái xanh, cứ như thể sắp ốm vậy. Sự quan sát này khiến tôi cười đau cả bụng.

Potter ngày càng nhăn nhó cau có dữ hơn. Các cơ hàm của nó đang hoạt động một cách điên tiết. Cánh tay cầm chổi của nó (tôi rất muốn biết làm thế nào mà Bô xí lại có được một chiếc Tia chớp) đang co giật mạnh. Thực tế, nói chung là nó đang “sồn sồn” sốt ruột. Điều này lại khiến tôi cười một lần nữa.

“Khi nào trò hành động như một kẻ ngốc xong thì trận đấu này có thể bắt đầu,” bà Hooch nói một cách sắc lẻm.

Tôi quay sang nhìn trừng trừng bà ta. Không may thay, nó có vẻ không hiệu quả lắm đối với bà.

“Urquhart, Potter, hãy bắt tay nhau,” bà quát. Tôi đứng xem một cách hài lòng khi cả hai đội trưởng (tôi cũng rất muốn biết làm thế nào mà cả hai bọn họ lại trở thành đội trưởng) cố gắng nghiền nát tay nhau.

“Đủ rồi!” bà Hooch quát nhặng lên khi cả hai đội trưởng từ chối buông tay nhau ra. Tôi bí mật quan sát Potter thì thấy nó đang gập cánh tay lại trong đau đớn ở phía sau lưng. (Urquhart cũng làm điều tương tự...thật yếu đuối.)

Tôi bắt đầu làm vẻ mặt để khiến Weasley rối trí một chút trước khi trận đấu bắt đầu. Tuy nhiên, mặc dù nó đã có kết quả như mong đợi (Weasley quay người lại và bò bằng tay và đầu gối như thể nó sắp nôn), tôi đã bỏ lỡ tiếng còi bắt đầu trận đấu và vì thế, trông tôi như một kẻ ngốc (theo như bà Hooch đã phát biểu trước đó).

“Malfoy! Trèo lên cán chổi chết tiệt và bay đi, khốn kiếp!” Urquhart chửi thề. Và chỉ một lần duy nhất, tôi lập tức tuân theo.

Tôi đạp chân xuống đất và lao vút vào không trung, bay chệch hướng quá nhanh đến nỗi hành động đó chỉ làm cho các cổ động viên nữ gào thét kinh hơn.

Và vậy là, trận Quidditch của đời tôi bắt đầu. Lần đầu tiên và duy nhất, tôi không dành thời gian của mình để xúc phạm bọn Gryffindor và hát bài hát tuyệt vời do tôi tự sáng tác, “Weasley là vua của chúng ta.” Thay vào đó, tôi bay vòng quanh sân, quan sát mọi thứ như một con diều hâu. Potter có vẻ bối rối bởi hành động của tôi. Thường thì, tôi sẽ là người bám đuôi nó, nhưng hôm nay, nó lại bám đuôi tôi. Để cắt đuôi thằng Potter, tôi bắt đầu phóng xung quanh, lượn quanh co bất cứ khi nào tôi có thể. Chợt tôi nghe một tiếng rắc dễ sợ phát ra từ đằng sau. Hiển nhiên là Potter đã bị một trái Bludger nện vô mặt. Nó không phải là một phần trong kế hoạch, nhưng nó khá ổn đối với tôi. (Cám ơn Ngài, vị thần của Quidditch.) Nó rớt mạnh xuống đất, máu bắn tứ tung.

Còn chưa đủ kì lạ, tôi cảm thấy một điều gì đó trong tim mình (ưm, điều đó nghe thật ngớ ngẩn đến mức không thể tin được) mà có vẻ như là một chút thương hại. Cái điều vô nghĩa gì vậy? Không thể nào tôi lại cảm thấy thương tiếc cho Potter được!

Rồi tôi thấy một bóng hình quen thuộc chạy như bay qua sân để tới chỗ Potter. Đó là không ai khác ngoài Hermione yêu quý của tôi. Cô ấy đang làm cái quái gì vậy?

Tôi gần như có thể nghe thấy lời đáp lại đầy mỉa mai của nàng trong đầu tôi. (“Tất nhiên là giúp đỡ bạn thân nhất của tôi chứ còn gì nữa!”)

Tôi giận dữ quay đi khỏi cái cảnh đang là trung tâm dưới mặt đất và quyết định nên làm gì tiếp theo. Tôi có lẽ có thể nhờ một thằng Tấn thủ ngu si của Slytherin đập một quả Bludger vào mình.

Rồi tôi nhận ra bản thân mình vừa nghĩ gì... Tôi đã bằng lòng huỷ hoại khuôn mặt hoàn hảo của mình, tất cả chỉ vì một cô gái. Thật đáng sợ!

Thế giới rõ ràng là đang tiến tới một kết thúc khải huyền.

Nhưng rồi, tôi làm điều đó là vì một cô gái hết sức đặc biệt, nên tôi đoán cái ý tưởng đó cũng không điên rồ cho lắm. Tuy nhiên, sau khi gãi chiếc mũi của mình một cách đầy trìu mến, tôi quyết định gắn với kế hoạch ban đầu.

Khi tôi đạt được đến kết luận này, những tiếng hò reo từ bên Gryffindor nổ ra. Tôi còn không buồn quay đầu lại để nhìn Potter đang trèo lên chổi của nó. (Nhưng đằng nào thì tôi cũng làm điều đó, chỉ vì tôi có thể ngắm nhìn Hermione yêu quý của mình chạy nhanh ra khỏi sân và về khán đài.)

Trận đấu lại tiếp tục một cách nhanh và hung dữ. Những trái Quaffle và Bludger phóng vun vút trong không khí ở một tốc độ đáng sợ. Tôi cẩn thận gấp đôi để tránh ăn một quả vào mặt như Potter đã từng bị. Và khi mà tôi đã không muốn thì không có lý gì tôi lại bị ăn một quả một cách ngẫu nhiên cả.

Tôi không chắc điểm số hiện giờ là bao nhiêu, nhưng thực sự tôi cũng không quan tâm. Trận đấu này đơn thuần chỉ là giữa tôi, Potter, và trái Snitch. Phần thưởng ư? Hermione. (Tôi không có ý ám chỉ rằng Potter cũng muốn Hermione—thật khôi hài—nhưng tôi chỉ muốn nói rằng Hermione là phần thưởng cá nhân của tôi. Bạn hiểu ý tôi rồi đấy.)

Khi nghĩ đến Hermione, tôi liếc qua khán đài, cố gắng nhìn ra cái đốm đỏ-và-vàng nào là cô ấy. Gần như không nhận ra, tôi bay lại gần hơn một chút. Những đốm màu đỏ-và-vàng trở nên rõ hơn. Và có vẻ như là, một ánh đèn đã soi sáng lên tình yêu của tôi.

Bạn biết đấy, khi yêu có thể giải phóng cho khiếu làm thơ lãng mạn trong sâu thẳm tâm hồn.

E hèm, quay trở lại với trận đấu. Tôi bắt gặp một ánh nhìn lướt qua của Hermione, chứa đựng đầy những hình ảnh đẹp sâu thăm thẳm bên trong phòng chứa trái tim tôi (lại thêm ngôn ngữ ngớ ngẩn) và rồi tập trung lại vào trái Snitch, ở nơi mà cái vật đáng nguyền rủa đó đang ở.

Đó là khi tôi nhìn thấy nó. Ờ, thực a tôi không nhìn thấy nó, nhưng tôi nhìn thấy Potter đang với lấy nó. Tôi khá chắc chắn nó là trái Snitch, vì một Tầm thủ có thể mò mẫm nắm giữa không trung một cái gì khác nữa?

Dù sao đi chăng nữa, khi tôi nhìn thấy cái vẻ mặt của Potter (nghe như tôi biết rõ Potter lắm ý nhỉ...eo!) tôi lập tức tăng tốc và hướng về phía nó. Tôi bay nhanh hơn bất cứ lần nào tôi đã bay trước đó, cầu nguyện như vậy sẽ kịp.

Vị thần của Quidditch (ông ta chắc hẳn tỏ ra tốt bụng đối với tôi hôm nay) đáp ứng ước nguyện của tôi và ngăn chặn Potter bắt được trái Snitch. Tôi đã tới được chỗ Potter; khoảng cách bây giờ chỉ còn là vài mét giữa tôi và Potter.

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết cái gì đã thúc đẩy mình làm vậy, nhưng khi tôi thấy Potter với lấy trái Snitch nhỏ khó chịu đó (và có vẻ như chuẩn bị tóm gọn), tôi đã làm một việc nguy hiểm khủng khiếp và đầy rủi ro. Tôi ném mình khỏi chổi và tự đẩy mình trong không trung bằng cách đập tay điên cuồng như một cối xay gió. Tôi hạ cách lên thằng Potter, và nó còn không biết cái gì đã đập trúng mình. Theo đà lúc tôi hạ cách khẩn cấp, cây Tia chớp hạ xuống dần và bắt đầu mất độ cao. Tôi nhảy một lần nữa, sử dụng Potter như một đòn bẩy, và làm một cú liều để bắt trái Snitch. Tay tôi nắm chặt lấy một thứ gì đó nhỏ và có cánh. Potter đang gào thét và đám đông đang la thét khi tôi, đang rơi tự do xuống đất và đầu đi trước.

...

"Draco? Draco? Draco!"

Tôi lờ mờ mở mắt. Khuôn mặt của một thiên thần là những gì mà tôi nhìn thấy. Hmm...tôi đang ở trên thiên đàng ư?

“Oh, tạ ơn Merlin!” một giọng nói tựa thiên thần quen thuộc nức nở. Những cánh tay ôm choàng lấy cổ tôi. Ouch. Đau đấy. Dây thanh của tôi đã nhận được thông điệp từ dây thần kinh và tôi kêu rên để kháng cự.

“Ôi. Xin lỗi,” cũng cùng một giọng nói, giờ thì pha chút giọng hổn hển. Này, có phải là—

“Hermione!” tôi cố gắng phát ra tiếng nói.Vị thiên thần bật khóc những giọt nước mắt nóng hổi. "Đừng bao giờ làm điều đó nữa!" nàng vừa khóc vừa siết chặt lấy tay tôi.

“Được rồi,” tôi rền rĩ. Ow...từng inch của cơ thể tôi đau nhói khủng khiếp. Bao gồm cả những ngón tay. Nhưng tôi sẽ không bảo cô ấy buông ra.
Khi tôi chậm chạp cảm nhận lại được các giác quan, tôi nhận ra rằng đang là ban đêm và hiển nhiên là tôi đang ở trong Bệnh thất. Hermione là người duy nhất có mặt trong phòng.

“Tôi đã ở đây trong bao lâu rồi?” tôi hỏi, cố không để giọng mình nghe đau đớn.

“Hai ngày,” nàng thì thầm.

Tôi phải hỏi thôi. Tôi nhất định phải hỏi. “Em có nhớ tôi không?”

Nàng dành tặng cho tôi một nụ cười nhỏ. “Có. Rất nhiều.”

Nếu tôi không cảm thấy như có ai đó đã không ném tôi vào địa ngục và mang tôi trở lại, thì tôi đã có thể nhảy tưng tưng và bắt đầu ca hát nhảy múa rồi. Đó là khi tôi nhớ ra ngay từ đầu tại sao mình lại ở trong Bệnh thất.

“Thế tôi có gây được ấn tượng với em khi bắt trái Snitch đó không?” tôi nói một cách uể oải. (Này, tại sao tôi lại cảm thấy buồn ngủ nhỉ? Chắc tại những loại thuốc giảm đau mà bà Pomfrey đã cho tôi uống.)

Hermione trông có vẻ hoảng sợ. “Cậu nhảy khỏi một cây chổi cách mặt đất 50 feet chỉ để gây ấn tượng đối với tôi?”

“Ừ...” tôi nói, giọng tôi bắt đầu lạc đi. Tại sao cô ấy lại phản ứng theo cách này?

“Draco Malfoy, nếu cậu không bị thương nặng thì tôi đã đánh cậu rồi!”

“Tại sao?” tôi hỏi, ngơ ngác.

“Bởi vì cậu làm tôi sợ chết khiếp khi cố gắng gây ấn tượng chết tiệt với tôi, đồ ngốc!”

Ah. Tôi sẽ xem như đó là một câu trả lời có.

Tôi, Draco Malfoy, đã gây ấn tượng được với Hermione Granger chỉ một và duy nhất bằng kĩ năng Tầm thủ tuyệt vời của mình. Hãy xem bạn thử và làm điều đó nào.


End chap 7

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét