Author:
queen_luna
Translator: Eyestorm (1-5), Effie (6, 8, 9), Hermione Malfoy (7, 10)
Translator: Eyestorm (1-5), Effie (6, 8, 9), Hermione Malfoy (7, 10)
Link gốc: http://www.harrypotterfanfiction.com...hp?psid=245275
Nguồn fic dịch: forum.ficland.info
Nguồn fic dịch: forum.ficland.info
Chương 2
II. Sách và… sức mạnh cơ bắp
II. Sách và… sức mạnh cơ bắp
Chào mừng bạn quay trở lại với 10 cách không thể thất bại để gây ấn tượng với một Máu bùn! Chúng ta sẽ bắt đầu ngay với bước thứ hai đã được nhắc đến lần trước, đó là mang hộ sách vở cho nàng…ngay cả khi bạn phải đấu tranh và giành giật gian khổ mới có thể lấy được chúng.
Trước hết, việc mang vác hộ sách cho một cô gái sẽ giải thoát cho nàng khỏi công việc nặng nề, đặc biệt là khi cô gái mà tôi đang nói tới là Hermione Granger và khi mà cô nàng lại chăm chỉ (tham lam…!) tới mức đăng kí tới khoảng hai mươi lớp học khác nhau, mỗi lớp đòi hỏi ít nhất là hai (hoặc hơn) những quyển sách dày hàng trăm trang.
Thứ hai, nàng sẽ không thể thoát nổi việc bị ấn tượng mạnh bởi lòng tốt và sự hào hiệp của bạn khi bạn bỏ công việc của mình để hộ tống nàng đến lớp học.
Và cuối cùng, phần thứ hai – phần quan trọng nhất của kế hoạch này là bạn phải đủ giỏi để nghĩ ra trăm phương ngàn kế buộc nàng chấp nhận khi mà nàng khăng khăng từ chối để bạn mang hộ sách. Những lời khuyên này sẽ đặc biệt hữu dụng nếu như cô nàng Máu bùn của bạn lại là một Gryffindor với quá nhiều lòng tự tôn, bướng bỉnh ngang ngạnh đến tận xương.
…..
Tôi bất ngờ tấn công Hermione lần thứ hai khi cô nàng bước khỏi cửa của lớp học Độc dược. May mắn làm sao, hai tên vệ sĩ dở hơi (mà nàng vẫn hay gọi là bạn mình) không kè kè bên cạnh. Tôi nghĩ Potter giờ này chắc vẫn đang theo đuôi con bé tóc đỏ nào đó, trong khi Weasley đang gắn chặt với cái eo của bà cô Lavender Brown. Và cũng thật may mắn cho tôi là đũa phép của nàng vẫn đang nằm sâu an toàn trong túi áo chùng, để chắc chắn rằng nàng sẽ không rút ra và nguyền tôi mất trí. Lại thêm một ưu ái mà số phận dành cho Draco Malfoy này, Hermione không may lại là người cuối cùng thu dọn ra về (với đống sách cồng kềnh ấy thì nhanh làm sao được) cùng việc tất cả những đứa nhà Slytherin khác đều không có mặt để làm nhân chứng cho bất cứ chuyện gì sắp xảy ra.
Tôi nhảy ra đứng trước mặt Hermione. Nàng giật mình vội lùi lại vì bất ngờ, và sau đó lườm tôi chằm chằm. Chẳng hề lạ đối với tôi.
“Cậu đang định làm cái quái quỷ gì vậy?” Nàng lắp bắp, cố giấu đi sự bối rối khi gắng nhét cuốn sách độc dược vào chiếc cặp rõ ràng là đang quá tải của mình.
“Đưa đây, để tôi cầm nó hộ cậu” Tôi nói, cướp lấy quyển sách từ tay cô nàng.
“Malfoy, trả lại đây” Hermione vồ lấy, cố với tới quyển sách. Tôi giơ nó lên cao trên đầu, nàng giật mạnh khủy tay tấm áo chùng của tôi. Và kết quả là cái cặp của nàng trượt khỏi vai rơi xuống sàn, hạ cánh cái rầm. Vài quyển sách bị trượt ra ngoài, tất cả đều dày khinh khủng , nặng nề và mang những lớp bìa bọc nhàm chán
“Malfoy, nói thật nhé, tôi không có thời gian cho việc trêu đùa ngu ngốc của cậu đâu”. Nàng chống tay lên hông, giậm chân đầy bực dọc và lườm tôi tức giận.
Tôi nhặt nhanh những quyển sách dưới sàn rồi sắp xếp chúng gọn gàng. Cầm gọn chúng chỉ trên một tay. Bạn có lẽ sẽ nghi ngờ làm sao điều đó là có thể với sức của một con người. Ồ, đừng ngạc nhiên, đó là bởi tôi có đôi tay với những cơ bắp chắc khỏe, dẻo dai nhờ vào những bài tập Quidditch, và… thêm vào đó còn có nhiều thứ hữu dụng như bùa chú giảm trọng lực chẳng hạn. Dù sao thì, tôi vẫn tiếp tục bằng việc nhặt hộ nàng chiếc cặp, giờ đây đã trở nên nhẹ hơn rất nhiều
“Được rồi, cậu định làm gì với sách của tôi ?” Cô nàng gắt gỏng , lấy chiếc cặp và cố gắng trong vô ích để lấy lại những quyển sách.
“Vậy thế trông tôi giống như đang làm gì?” Tôi nói. “Tôi đang giúp cậu mang chúng đấy thôi. Chắc chắn cậu sẽ kiệt sức sớm nếu như phải mang tất cả chúng đi khắp mọi nơi. Lớp học tiếp theo của cậu ở đâu?”
Cô trả lời thật nhanh “ Lớp học về chữ Runes cổ đại. Nó xa tận trên tầng bốn và tôi chắc rằng cậu sẽ không muốn đi tới tận đó đâu, nhất là khi tiết học tiếp theo của cậu là lớp Thảo dược lại ở hướng ngược lại”
“Vậy là cậu nhớ cả thời khóa biểu của tôi à?” tôi hỏi, thoáng nở nụ cười hào hoa độc quyền của mình. Gần như tất cả các cô gái đều sẽ chết trước nụ cười ấy. Nhưng đối với Hermione, tất nhiên, nó lại trở thành thứ gây khó chịu. “Cậu đang thầm theo đuổi tôi à?” tôi đùa.
“Không” cô nàng trả lời, lại tiếp tục lườm tôi trừng trừng. Rõ ràng là cô nàng không ở trong tâm trạng để đùa giỡn.
“Và nếu có ai đó đang theo đuôi người khác, thì hẳn đó là cậu”
Tôi giả vờ trông như bị tổn thương trước lời nói ấy: “Tôi không phải là một tên theo đuôi. Tôi chỉ đơn thuần là một phù thủy thiếu niên ngây thơ đang tìm thấy sự hấp dẫn ở một thủ lĩnh nữ sinh và muốn tìm hiểu về cô ấy”
“Được rồi, vậy chứ gì” Hermione nói, đã hoàn toàn bị chọc giận. Cô rút đũa phép cùng tiếng hô “Triệu tập sách!”. Những quyển sách bay vụt khỏi tay tôi vào trong cặp của cô nàng thật gọn gàng. Lườm lại tôi lần cuối cùng, nàng bắt đầu bước đi vội vã. Trong lúc đó, tôi ngưỡng mộ ngắm nhìn nàng từ phía sau. Chiếc váy đồng phục của nàng đu đưa nhịp nhàng trên đầu gối trong từng bước đi. Đôi tất dài ôm lấy đôi chân đáng yêu. Và mái tóc xoăn tuyệt đẹp của nàng (thứ tôi đã từng miêu tả với những tính từ “ rậm rạp” và “bất trị”) tung bay về phía sau khi nàng bước đi.
Chết tiệt thật, tôi đã thất bại trong nhiệm vụ mang sách hộ nàng. Tôi đột ngột cảm thấy tức giận. Giờ tôi ở đây, yêu cầu một cách hạ mình để giúp đỡ, và cô ấy lại từ chối tôi chỉ vì cái lòng tự trọng chết dẫm của một Gryffindor.
Ồ, đợi đã. Mang hộ sách là một cử chỉ hào hiệp. Chẳng phải hào hiệp là phẩm chất của nhà Gryffindor sao? Chết tiệt nó đi, ngay cả Slytherin cũng có lúc trở nên hào hiệp chứ.
Cuối cùng, tôi cũng nhận thức được tình trạng nguy hiểm hiện giờ của mình khi nhận ra rằng Hermione đã biến mất. Tôi chạy nhanh xuống tiền sảnh và phanh gấp trước bậc thềm cầu thang dẫn tới phòng học. Tôi chỉ vừa đến kịp để nhìn thấy cô ấy bước lên bậc trên cùng và bỏ đi.
Tôi phóng lên cầu thang chỉ trong hai giây và đuổi theo nàng. Vài đứa năm thứ nhất nhiều chuyện nhìn tôi tò mò. Tôi đáp lại chúng bằng cái nhìn hăm dọa nhất khiến chúng ngay lập tức chạy mất, rồi tiếp tục truy đuổi Hermione.
Tôi quẹo vào góc và nhìn thấy cô nàng ở ngay đằng trước. Nhưng không may thay, với cái tốc độ đáng khinh ngạc của một vận động viên mà tôi đang chạy, tôi đã không thể làm cách nào dừng lại đúng lúc, để rồi cuối cùng kết thúc bằng việc đâm sầm vào bức tường trước mặt, ngã xuống đầu quay cuồng. Cô nàng hơi chùn bước. Cái phần tốt đẹp của một Gryffindor trong nàng phải khiến nàng lưỡng lự giữa việc bước đi và ở lại giúp tôi, trong khi óc phán xét của nàng chắc vẫn đang gào thét bên cạnh khuyên nàng lợi dụng sự cố bất hạnh này của tôi để bỏ đi thật nhanh.
Vậy mà cái óc phán xét chết tiệt kia cuối cùng lại chiến thắng, nàng bắt đầu tiếp tục bước đi vô tình. Ngay khi những thứ choáng váng quay quanh đầu tôi vừa biến mất, tôi bật ngay dậy và tiếp tục đuổi theo nàng đến Đại sảnh đường.
Khi tôi chỉ còn cách nàng vài met, tôi nhảy bước dài và kéo cô nàng ngã xuống cỏ cùng lúc với việc sử dụng một bùa chú làm đệm. Thừa nhận là không được tao nhã lịch thiệp cho lắm, nhưng dù sao tôi cũng đã thành công trong việc giữ nàng nằm dưới sàn. Mái tóc tuyệt đẹp của nàng xõa ra xung quanh. Đôi mắt màu nâu chocolate nhìn tôi, dù không mang vẻ tình tứ chút nào, nàng trông như sẵn sàng giết chết tôi ngay lập tức.
“Cậu đang làm cái chết tiệt gì thế, đồ chồn hôi ngu ngốc!” Hermione rít lên. Cô đấu tranh để ngồi dậy, giẫy đạp cố tìm cách thoát khỏi bên dưới tôi
Tập trung, Draco, tập trung vào “Tôi chỉ muốn mang hộ sách cho cậu mà thôi”, tôi cố biện hộ
Và ngay lúc đó, tiếng chuông vang lên, báo hiệu các lớp học đã bắt đầu. Ồ, mặc xác cái lớp Thảo dược và những cái cây chết dẫm ấy đi. Tôi còn nhiều việc quan trọng hơn để làm.
“Nếu chỉ lần này thôi tôi để cho cậu mang hộ sách, cậu sẽ để tôi yên, được chứ?” Hermione nói, với giọng dứt khoát và nóng vội.
“Có lẽ” Tôi nói, mỉm cười điệu đàng. Tôi vẫn còn nằm bên trên nàng, tự đùa bỡn với cái ý nghĩ giữ nàng trong hoàn cảnh này thêm lúc nữa.
“Được rồi, cậu đã thắng” Hermione nói đầy khó chịu. Tôi liếc xuống cười chiến thắng với nàng, còn nàng chỉ đơn giản là liếc nhìn tôi bực bội trước khi tôi chịu để nàng ngồi dậy, với một chút miễn cưỡng.
“Quỷ thần!” Hermione lẩm bẩm trong miệng, ngồi dậy và phủ tay, nơi tôi có thể thấy đang dần hình thành vết thâm tím đáng yêu vì bị tôi giữ khá lâu. “Thật là tên ngốc phiền phức”
Tôi giơ tay ra. Cô nàng ngước lên nhìn tôi đầy nghi ngờ.
“Thôi nào Granger. Đây chỉ là một bàn tay chìa ra để giúp đỡ thôi” Tôi nháy mắt với nàng. Nàng tròn mắt ngạc nhiên nhưng vẫn nắm lấy tay tôi. Ngay lập tức tôi kéo nàng dậy trước khi nàng kịp đổi ý, kéo nàng lại gần và giữ chặt bởi một cái ôm. Tôi đã không thể ngăn bản thân mình làm thế.
“Cậu đang làm cái quái gì thế!” Hermione hét lên, tay liên tiếp đấm vào ngực tôi vùng vẫy thoát ra, giọng nói bị nghẹn lại bởi khuôn mặt nàng giờ đây đang được ghì chặt vào vai tôi. Tôi tận hưởng cảm giác dễ chịu ấy kéo dài.
“Malfoy! Tôi không thở được”
Tôi thả cô ấy ra, mỉm cười vui vẻ “Chỉ là một cái ôm bạn bè thôi mà, Granger” rồi nở nụ cười hào hoa thật lâu nhìn nàng.
Hermione lắc đầu, rõ ràng là đang tức điên lên. Nhưng tôi có thể thấy cô nàng đã bớt phản kháng hơn. Tôi đang áp đảo cô nàng. Tình thế đúng là như vậy, cho đến khi cô nàng chợt nhận ra thời gian hiện trên chiếc đồng hồ lớn. “Chúa ơi, đã quá muộn cho lớp Cổ tự Runes rồi!” Cô nàng bắt đầu khóc, siết chặt tay đau khổ. “Tôi chưa bao giờ bị trễ lớp học cả! Malfoy, nhờ có cậu, tôi đã phá hỏng thành tích của mình! Cậu là một kẻ phá hoại chết dẫm!”
Chậc. Hãy ghi nhớ một điều, bạn của tôi, rằng đừng có bao giờ làm một cô nàng Máu bùn trễ học khi bạn đề nghị mang sách hộ cô ấy. Đặc biệt là khi cô nàng máu bùn ấy yêu thích đến phát điên việc học và thà chết còn hơn là bùng học. Được rồi, sai lầm đã được thực hiện. Tôi có lẽ đã rất gần với việc thất bại và bị loại khỏi cuộc chơi.
“Vậy….” Tôi nói, cố tìm một chút cơ hội. “ Bởi vì chúng ta đều lỡ mất buổi học, tại sao chúng ta không cùng trốn luôn tiết này đi?”
Cô nàng trông vô cùng khiếp sợ với lời đề nghị đầy thiện trí của tôi. Mắt mở to, miệng há hốc đã khiến khuôn mặt nàng mang một vẻ hài hước vô cùng. “Tôi từ chối! Tôi không thể trốn học! Tôi là thủ lĩnh nữ sinh…. Và cậu cũng là thủ lĩnh nam sinh! Chúng ta đang làm cái quái gì ở đây chứ?” Nàng cố với tay mò mẫm những cuốn sách (rõ ràng là đang còn rất sốc về cái ôm của tôi) , thứ mà tôi đã dễ dàng làm biến mất khi nàng không để ý.
“Cậu đang tìm thứ gì à?” Tôi ma mãnh hỏi. Tôi biết như thế thì hơi ác độc, với một Máu bùn mê sách như Hermione, tôi lại vừa mới làm chúng biến mất . Thêm vào đó là việc cô nàng giờ đây sẽ không thể đến lớp học được nữa.
“Malfoy!” nàng gào lên “Những quyển sách của tôi đâu?”
“Đi với tôi và tôi sẽ chỉ cho cậu” Tôi nháy mắt khiêu gợi.
“Không! Tôi căm ghét cậu” nàng rên lên, vung cánh tay giận dữ. Tôi thì coi đó như một cử chỉ đầu hàng, và không hề ngần ngại, tiến tới trao cho nàng một nụ hôn cháy bỏng. Nàng vùng vẫy và cố đẩy tôi ra xa, nhưng những cơ bắp Quidditch của tôi đã lấn át sức mạnh mọt sách của nàng.
Lúc đầu nụ hôn có vẻ như chỉ đến từ một phía của tôi, nhưng sau đó nàng bắt đầu dễ chịu hơn một chút rồi bắt đầu hôn lại tôi. Nàng vòng tay qua cổ tôi, một trong những ngón tay xinh đẹp của nàng tìm đường đến với mái tóc óng mượt của tôi. Tôi tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời ấy, chiếm trọn bờ môi hồng mềm mại và nếm trọn vị ngọt của khóe miệng nàng. Nàng từ từ lùi lại tới bức tường của Đại sảnh đường vắng lặng. Tôi theo sát nàng, dính chặt vào đôi môi ấy.
Cuối cùng, sau một hay hai phút đắm chìm trong cái thế giới của ngọn lửa tình yêu, môi chúng tôi quay trở lại với không khí bên ngoài. Nàng nhìn tôi chằm chằm, sửng sốt. Chiếc áo trắng đồng phục của nàng hơi xộc xệch, và cả chiếc cà vạt nhà Gryffindor của nàng cũng vậy.
“Cậu làm thế để làm gì?” thở hổn hển, nàng hỏi, ép buộc tôi phải trở lại với mặt đất.
“Vậy cậu nghĩ sao, Granger?” Tôi hỏi, mỉm cười điệu đàng. “Tôi đang yêu cậu đến điên cuồng”
“Làm sao điều đó có thể xảy ra?” Nàng thì thầm nghẹn ngào.
Tôi trả lời bằng việc kéo nàng vào một nụ hôn say đắm khác .
“Bây giờ thì cậu tin tôi rồi chứ?”
Nàng lại đáp trả bằng việc tàn nhẫn đẩy tôi ra xa và lắc đầu, nhặt lên những thứ chết dẫm vớ vẩn và chiếc cặp trống không, rồi chậm rãi bước đi, bỏ lại sau lưng những lời lạnh lùng “Tôi không hiểu hôm nay cậu mắc phải chứng gì, Malfoy, nhưng tôi thực sự bối rối vào lúc này. Làm ơn để cho tôi yên.”
Tôi nhìn nàng bỏ đi, cảm thấy như trái tim mình đang chìm dần như một viên đá thả trong biển lớn. Tôi đã không chỉ thất bại trong việc tìm cách mang hộ những cuốn sách của một nàng Máu bùn đến lớp, mà giờ đây, bởi vì nụ hôn ấy, nàng chắc chắn sẽ tránh tôi như tránh một thứ dịch bệnh kinh tởm.
…..
Và đó là lí do chúng ta cần đến bước thứ ba để gây ấn tượng với một nàng Máu bùn.
End chap 2
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét