Author:
queen_luna
Translator: Eyestorm (1-5), Effie (6, 8, 9), Hermione Malfoy (7, 10)
Translator: Eyestorm (1-5), Effie (6, 8, 9), Hermione Malfoy (7, 10)
Link gốc: http://www.harrypotterfanfiction.com...hp?psid=245275
Nguồn fic dịch: forum.ficland.info
Nguồn fic dịch: forum.ficland.info
Chương 5
V. Tới Hogsmeade
V. Tới Hogsmeade
Chào mừng bạn đến với bước thứ năm để gây ấn tượng với một Máu bùn! Tôi đã luôn biết trước được bước này, bởi vì tôi sắp đưa một cô nàng tới cuộc hẹn, và người đó không ai khác chính là quý cô máu bùn Hermione Granger.
Nếu như bạn nhớ lại lần trước, bạn sẽ thấy rằng bằng mưu mẹo thông minh, tôi đã tìm được cách lừa cô nàng Máu bùn nhận lời hẹn hò. Đôi khi cách này là rất cần thiết, bởi vậy hãy thoải mái sử dụng bộ óc khôn ngoan của một Slytherin để làm điều đó. Còn nếu bạn không phải là một Slytherin, thì tôi đành cảm thấy tội nghiệp cho bạn thôi.
Dù sao thì, cho tới giờ có thể các bạn đã đoán được bước thứ năm để gây ấn tượng với một cô nàng Máu bùn chính là đưa cô nàng đến buổi hẹn chính thức. Đối với hầu hết học viên Hogwart, nơi hẹn hò hoàn hảo nhất ngoại trừ phòng cần thiết là ngôi làng Hogsmeade xinh đẹp.
Cuộc hẹn sẽ thể hiện việc bạn quan tâm thế nào đến mối quan hệ với cô nàng. Nó đồng thời cũng sẽ thể hiện lòng dũng cảm của bạn, bởi sẽ cần đến rất nhiều thứ để hoàng tử của Slytherin có thể chính thức hẹn hò với cô nàng Máu bùn trước mặt bàn dân thiên hạ. Tất nhiên, lòng dũng cảm là biểu tượng của nhà Gryffindor mà hầu hết những người nhà Slytherins đều không thể hiện, hoặc đơn giản là không thèm thể hiện. Sự lén lút khôn khéo và khả năng lừa gạt là những thứ khiến người nhà Slytherin chúng ta tài giỏi. Chúng ta luôn đạt được những gì chúng ta muốn… đặc biệt là tôi.
Được rồi, các bạn có thể nghĩ việc đưa một cô nàng máu bùn đến cuộc hẹn có gì là khó khăn với trí thông minh của một Slytherin như chúng ta. Nói thì đúng là dễ vậy đấy nhưng cái cách đáng kinh ngạc mà tôi thực hiện mới là thứ chúng ta muốn bàn đến ở đây.
….
Ngày thứ bảy đến rất nhanh. Vào cái ngày định mệnh ấy, chưa tới 7 giờ sáng, tôi đã hoàn toàn tỉnh táo và huýt sáo một điệu nhạc vui vẻ trong lúc chuẩn bị ở phòng tắm. Tôi chải mái tóc bạch kim tuyệt đẹp của mình thật kĩ càng cho đến khi chúng trở nên hoàn hảo như quảng cáo dầu gội trên tuần san phù thủy. Tôi rũ mạnh tóc theo cái cách mà đến một siêu mẫu nam cũng sẽ phải sững sờ, và ngắm nhìn ngưỡng mộ khi những lọn tóc mềm mại rủ xuống vuốt ve sống mũi cao và thẳng, khi ánh sáng trong phòng tắm ánh lên lấp lánh trên những lọn tóc mượt mà của mình. Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc để làm chúng lại xẹp xuống rồi nháy mắt với hình phản chiếu của mình trong gương.
“Draco, cậu là thứ tạo vật đẹp nhất trên thế giới” Tôi tự nói to với chính mình
“Ồ nhưng tại sao tôi lại phải cảm ơn cậu chứ” Tôi tự trả lời mình “Bởi vì đó là sự thật phải không?”
Tôi nhoài người tới gần hơn tấm gương để xem xét kĩ lưỡng khuôn mặt hoàn mĩ của mình. Không một nhược điểm. Hoàn hảo như mọi khi.
Đúng lúc tôi đang với tay để lấy lọ nước hoa đắt tiền trên giá thì chợt nhìn thấy bóng của Hermione qua tấm gương. Cô nàng đang nhìn chằm chằm vào tôi, miệng há hốc.
“Chào buổi sáng, Granger” Tôi vui vẻ nói, gật đầu với hình phản chiếu của nàng trong gương.
Cô nàng trông như đang giằng xé giữa việc buồn cười và …. Này biểu hiện đó có phải là sự ghê tởm không?
“Có việc gì không ổn à?”Tôi lo lắng hỏi. Có lẽ tôi có một lọn tóc nằm không đúng chỗ chăng. Có thể lắm. (Ngước nhìn lại gương.)
Cô nàng lắc đầu, quắc mắt giận dữ. “Cậu là kẻ tự phụ, kiêu ngạo, phù phiếm, tự yêu bản thân và dở hơi nhất mà tôi không may từng được biết! Cậu khiến người khác đợi cả tiếng đồng hồ sử dụng phòng tắm chỉ để tự ve vuốt bản thân à.” Cô nàng gắt gỏng trước khi chạy ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại đằng sau.
Tôi rên lên. Đây không phải là cách tôi tưởng tượng và lập trình sẵn trong đầu mình. Tôi hít một hơi dài và đuổi theo cô nàng.
Tấm chân dung vẫn còn đang hé mở. Tôi trườn nhanh ra ngoài sảnh đường và bắt gặp bóng nàng khi nàng chuẩn bị quẹo vào góc.
“Hermione, đợi đã!” Tôi hét lên, hi vọng rằng đại sảnh đường không có người vào giờ này.
Nàng dừng bước và quay lại. Tôi vô cùng kinh ngạc khi thấy những giọt nước mắt đang lăn trên má nàng.
“Hermione thôi mà” Tôi nài nỉ. “Đừng bỏ tớ đi như thế. Tớ yêu cậu!” . Được rồi vậy là tôi – Draco Malfoy- đang nói năng như một tên tương tư ủy mị dở hơi, nhưng không còn cách nào khác, tôi đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm mà. Tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy khóc trước đây! Và tôi lại là người làm cho cô nàng khóc!
“Làm sao mà người như cậu có thể yêu tôi hay bất cứ ai khác khi mà cậu luôn yêu bản thân mình sâu đậm đến vậy?” Cô nàng tức giận nói.
“Tôi….” Tôi sẽ phải trả lời câu hỏi đó thế nào đây?
“Để cho tôi yên” Cô nàng quắc mắt giận giữ, rồi lần nữa lại quay mình bước đi.
“Hermione, cậu phải hiểu rằng. Tôi có lẽ uhm… là một kẻ tự phụ, kiêu ngạo, phù phiếm hay tự yêu bản thân, nhưng tôi không thể ngừng được! Tôi đã được nuôi dạy như thế!”
“Cậu sẽ không đạt được những gì cậu muốn trong lần này đâu, cậu biết không” cô nàng gắt lên, mặc dù vậy vẫn chịu dừng bước và quay lại đối diện với tôi.
“Tôi chưa nói xong. Hermione, cậu là thứ xinh đẹp nhất trong thế giới của tôi. Và bởi vì cậu thật vị tha, tốt bụng và cao cả mà tôi yêu cậu.” Tôi chờ đợi trong hy vọng phản ứng của cô nàng.
“Thật sao?” Nàng hỏi, đã trở lại dịu dàng hơn một chút.
“Đó là sự thật,” Tôi nói, bước vài bước đến gần cô ấy
“Chưa từng có ai trước đây nói rằng tôi xinh đẹp cả” Cô nàng nhẹ nhàng nói.
“Vậy thì tôi hẳn là người duy nhất trên thế giới này không đui mù ” Tôi thì thầm trở lại trước khi giữ nàng trong vòng tay với một cái ôm thật chặt.
Và bạn của tôi ạ, đó cũng là lúc tôi nhìn qua vai nàng để thấy một đám đông đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi tò mò trước cái cảnh tượng nho nhỏ mà chúng tôi vừa tạo ra. Mỗi người bọn họ đứng đó, chậm chạp cử động, nhìn 2 chúng tôi với ánh mắt không thể tin được. Không gian yên lặng đến mức bạn có thể nghe thấy tiếng động của một que diêm rơi xuống sàn.
Tôi đang có ý định thông báo với nàng hoàn cảnh hiện giờ của cả hai thì cô nàng đã giành lên tiếng trước. “Draco” Thứ cô nàng nhắc đến không gì khác là sự thật trước mặt: “Có người đang nhìn chúng ta”.
“Ưh…” Tôi không dám chắc mình nên phản ứng thế nào đây. Thêm vào đó tôi chỉ vừa mới nhận ra tình trạng thực sự của bản thân : đang không mặc gì ngoài chiếc quần đùi màu xanh-và-bạc siêu ngắn……
Oops!
“Chúng ta có nên nói với họ sự thật không?” Cô nàng hỏi, với cái giọng bình tĩnh đến mức khiến tôi tưởng rằng có lẽ hai chúng tôi đang đàm đạo về chuyện thời tiết chăng.
Tôi định hỏi lại cô nàng có ý gì khi nói vậy, nhưng tôi cần sửa chữa tình cảnh này trước. “Cậu muốn làm thế nào?”
“Tôi sẽ tát cậu” cô nàng trả lời, trông vô cùng sung sướng khi thông báo điều đó.
“Được rồi” Tôi trả lời ngốc nghếch. Đầu óc tôi lúc này đang mờ mịt đến nỗi không biết nói gì khác. Ngay sau đó tôi mới kịp hiểu ra những gì cô nàng vừa nói. “Đợi đã, tại sao?”
“Hãy làm theo chỉ dẫn của tôi” Cô nàng thì thầm vào tai tôi. Sau đó, không hề cho tôi thời gian để chuẩn bị, cô nàng dùng hết sức tát mạnh vào mặt tôi. Rất đau, và cũng từ cùng một người, nhưng không đến nỗi khủng khiếp như cái tát vào năm thứ ba.
“Malfoy!” cô nàng hét lên tức giận, đẩy tôi ra xa. “Mọi việc đáng lẽ không được xảy ra như thế”
Tôi đưa mắt nhìn nàng trống rỗng.
Cô nàng giậm chân trông giận dữ và khó chịu. “Đồ ngốc, cậu đã làm hỏng hoàn toàn vai của mình”
Tôi không hề hiểu cô nàng đang có ý định làm gì, nhưng cái cách mà nàng nhìn tôi cho tôi biết rằng đã đến phiên tôi phải nói gì đó. “Hãy thôi phiền nhiễu đi, Granger” Tôi nói, khi vọng rằng nó đủ hợp với hoàn cảnh để không phá hỏng kế hoạch của cô nàng.
“Cậu không thèm đụng đến kịch bản mà Giáo sư McGonagall đã đưa cho chúng ta phải không?” Cô nàng nói bằng giọng khinh khỉnh
Vai? Kịch bản? Ồ. “Tất cả những những thứ này thật ngu ngốc!” Tôi gầm lên, đã thực sự nhập vào vai của mình.
“Giáo sư McGonagall hy vọng chúng ta sẽ diễn một vở kịch để thể hiện tình bằng hữu giữa các nhà, cậu là thằng ngốc” Cô nàng gắt lại.
“Và thử xem giờ thì thứ tình bằng hữu đó đã trở thành thế nào” Tôi xỏ lại ngay lập tức, cân nhắc xem liệu mình có nên lè lưỡi trêu trọc cô nàng hay không, nhưng rốt cuộc tôi quyết định rằng hành động đó không được chững chạc cho lắm.
“Hãy đi tập lại vai của cậu ngay và phải chắc chắn rằng cái đầu bò ngu dốt của cậu đã học thuộc lòng hết kịch bản trước lần tập tới của chúng ta. Hứ!” Cô nàng tức giận bỏ đi xuống tấm chân dung dẫn vào phòng sinh hoạt chung, trên đường đi không quên lia mắt lườm những kẻ đứng nhìn đầy đe dọa, khiến chúng lùi hết lại.
“Các người nghe thấy cô ta rồi đấy” Tôi quát lại cái đám đông lúc nhúc chết tiệt đang đứng đó, vẫn đang nghi ngờ những gì xảy ra giữa hai chúng tôi. “Cút khỏi đây ngay” và cho chúng cái lừ mắt cảnh cáo khủng khiếp nhất của mình, Gần như tất cả bọn họ hoảng sợ chuồn mất ngay tức khắc.
Người cuối cùng còn đứng lại là một đứa con gái tóc đỏ trông khá quen. À…. Đứa con gái út của nhà Weasley. Cô ả đang nhìn tôi chằm chằm đầy ngờ vực.
“Tôi sẽ trừ 100 điểm của nhà Gryffindor nếu cô không biến mất ngay trong vòng 10 giây!” Tôi gầm lên đầy đe dọa.
Đứa con gái đó vẫn tiếp tục gan lì mở to mắt nhìn tôi. Sau đó tôi nhớ ra nó là bạn của Hermione và là bạn gái của Potter, và có thể chỉ trong vài phút nữa nó sắp cho cả trường biết về Hermione và tôi.
“Anh có lẽ sẽ muốn đi mặc thêm chút quần áo vào đấy, Malfoy à” cô ả cười khúc khích.
Trước khi tôi kịp phản công lại, cô ả đã ngúng nguẩy hất tóc và quay đầu bỏ đi. Tôi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm nó, cho đến lúc nó quẹo vào góc hành lang rồi biến mất thì tôi mới bắt đầu bỏ về tháp các thủ lĩnh.
Đến nơi, tôi chưa kịp hét lên mật khẩu thì tấm chân dung đã vụt mở ra. Bất chợt một tấm gì vàng vàng bự chảng lao tới đập mạnh vào vầng trán từng-vô–cùng-hoàn-hảo-nhưng-giờ-thì-điên-đảo của tôi. Bị tấn công bất ngờ, tôi gào lên và ngã nhào xuống sàn.
“Dra-Malfoy!” Hermione hét lên. “Cậu có sao không?”
Tôi mở mắt và thấy cô nàng đang nhìn tôi lo lắng. Nàng đã thay quần áo và giờ trông thật dễ thương trong quần jeans và áo khoác, lủng lẳng trên vai lại là chiếc cặp to đùng. Nó đầy ngập toàn sách.
Tôi lập tức bật dậy khi nhận ra chi tiết ấy, bất chấp cơn đau buốt dữ dội trong đầu mình. “Cậu định đi đâu bây giờ với tất cả đống sách đó” Tôi nghi ngờ hỏi.
“Tới thư viện…..” Cô nàng đáp, giọng hơi trùng xuống khi quay nhìn tôi, bối rối.
“Nhưng cậu đã hứa sẽ đi cùng tôi tới Hogsmeade hôm nay” Tôi gắt lên. Uhm, thừa nhận là tôi có hơi quá xúc động một chút.
“Ồ” cô nàng nói, như thể chỉ vừa mới nhớ ra cuộc hẹn của chúng tôi. “Ờ, về chuyện đó. Tôi không nghĩ rằng đó là ý kiến tốt đâu, nhất là sau cái cảnh tượng mà gần một nửa học sinh của trường vừa được chứng kiến vào sáng nay…”
“Chỉ có vài đứa năm thứ nhất thôi mà” Tôi bào chữa “Chúng ta sẽ dễ dàng xử lí chúng nó thôi”
“Cậu không được bắt nạt học sinh năm thứ nhất!” cô nàng phản đối gay gắt. “Vấn đề là…”
“Vấn đề là” Tôi ngắt lời, “Đầu của tôi đang đau khủng khiếp và đó là một phần lỗi của cậu, bởi vậy cậu cần phải chuộc lỗi bằng việc làm tôi vui lòng là đi cùng tôi đến làng Hogsmeade ngay lập tức” Tôi nhìn thẳng vào mắt nàng, gửi đến cô nàng ánh mắt kiên quyết nhất.
Hermione lầm bầm thứ gì đó trong miệng. Nếu không lầm thì tôi nghĩ mình vừa nghe được vài tiếng chửi thề.
“Vậy?” Tôi giục.
Cô nàng lườm tôi. “Ừ, được rồi. Tôi sẽ đi tới Hogsmeade với cậu.”
Tôi đã có thể trình diễn vài cú lộn mèo ngay lúc đó để ăn mừng chiến thắng của mình, nếu như lúc đó đầu tôi không đau như búa bổ. Tôi vật lộn để đứng dậy. Trước sự khổ sở của tôi, Hermione cười khúc khích khá kì lạ.
“Cái gì” Tôi quắc mắt.
“Cậu có một vết thâm tím to đùng xấu xí ở ngay giữa trán” Cô nàng thông báo, cố nén tiếng cười rúc rích.
“Ồ, thật vô cùng tuyệt vời” Tôi than phiền.
“Đây, để tôi chữa cho” Cô nàng rút đũa phép, nhoài người về phía tôi, gõ nhẹ vào cái trán đang sưng tấy. Ngay lập tức đầu tôi ngừng đau, và đó cũng là lúc tôi nhận ra 2 chúng tôi đang ở rất gần.
“Cảm ơn” Tôi nói, mỉm cười với cô nàng.
Nàng đỏ mặt. Khóe miệng tôi càng mở rộng hơn. “Không có gì” Cô nàng lắp bắp, chuồn vội ra xa khỏi tôi.
“Vậy” Tôi nói, nhận ra cô nàng đã quá bối rối để nói thêm điều gì. “Làm cách nào để chúng ta tới được Hogsmeade?”
“Bởi vì cậu là người đã mời tôi” Cô nàng bắt bẻ “ tôi tưởng cậu đã phải chuẩn bị kế hoạch rồi chứ”
“Trời ạ” Ngoài việc tưởng tượng đến nụ hôn tiếp theo và chọn quần áo để mặc, tôi đã không nghĩ nhiều đến vậy. Nói về quần áo thì, tôi thực sự cần đi mặc thêm. Nhưng khi tôi nhận ra Hermione đang không ngừng nhìn vào khuôn ngực rắn chắc của mình, tôi lại cân nhắc liệu mình có nên cởi trần thế này cho đến hết ngày chăng.
Hermione rời mắt khỏi ngực tôi, và nhắm chặt mắt lại. “Malfoy, hãy làm ơn đi mặc thêm quần áo vào đi. Làm ơn”
Tôi khẽ cười và cuối cùng cũng đứng lên. “Cậu chắc chứ?”
“Ừ” Cô nàng đáp, mắt vẫn nhắm chặt như thể đang cố xoa dịu những cảm xúc của mình.
Tôi để cô nàng ngồi lại và phóng vào phòng, kéo ra những bộ quần áo bất kì để lựa chọn. Và tôi vẫn còn đủ kiêu hãnh (dù là sau cuộc nói chuyện đầy răn dạy mà Hermione đã dành cho tôi) để liếc nhìn lại mình lần cuối trong gương trước khi đi. Vẻ ngoài nam tính hoàn hảo của tôi chỉ có thể được miêu tả như một sự xáo trộn có chủ đích, mà chỉ có một người đẹp trai như tôi mới có thể tạo ra. Chắc chắn rằng Hermione không có ở xung quanh, tôi nháy mắt âu yếm với hình phản chiếu của mình trong gương. Tôi đã hoàn toàn sẵn sàng để đưa cô nàng máu bùn tới một buổi hẹn hò.
…..
“Malfoy, tôi không thấy việc này có khả năng thành công” Hermione hồi hộp nói khi chúng tôi cùng nhau băng qua đại sảnh Hogwarts. Chúng tôi đang trên đường tới làng Hogsmeade.
“Hermione” tôi nghiêm nghị nói. “Chúng ta đang hẹn hò. Bởi vậy cậu phải gọi tôi là Draco”
“Được rồi” cô nàng cáu kỉnh đáp. “Draco. Tôi vẫn không hiểu về kế hoạch của cậu.”
Tôi thở dài. Kế hoạch của tôi quá đơn giản đến mức lỗi lạc. Tại sao cô nàng không thấy được nhỉ?
“Hermione” Tôi nói, tận hưởng cái cách mà tên nàng trêu đùa trên lưỡi của mình. “Tin tôi đi. Nó sẽ thành công. Tất cả những gì chúng ta phải làm là dựa trên chính tin đồn mà cậu đã dựng lên sáng nay. Dumbledore, giống như một lão dơi già điên khùng đã…”
“Giáo sư Dumbledore không phải là một lão dơi già điên khùng!” Cô nàng phẫn nộ chen vào.
“Nghe này. Dumbledore đã buộc chúng ta chung sống hòa thuận để giấc mơ về tình bằng hữu biến thành sự thật. Bước đầu tiên của kế hoạch là bắt chúng ta tham gia vào một vở kịch. Bước thứ 2 là buộc chúng ta phải đi chơi cùng nhau để làm mẫu. Khi cả trường thấy rằng việc một cô nàng Griffindore nóng tính có thể đi chơi với một chàng trai Slytherin quyến rũ, thì tất cả những hiềm khích vô nghĩa giữa các nhà sẽ được xóa bỏ.”
“Đúng vậy, nhưng nếu mọi người thấy việc cậu mê mẩn tôi thế nào, họ sẽ biết rằng chúng ta đang nói dối” Nàng nói. Nhưng ngay lập tức đưa tay bụp miệng. Với giọng thật nhỏ nàng thì thầm “Tôi không thể tin là mình vừa nói rằng Malfoy đang mê mẩn tôi” Cô nàng đỏ mặt, hai má chuyển sang màu hồng đáng yêu.
“Có lẽ tôi mê mẩn cậu thật” Tôi phản bác “ Nhưng tôi vẫn có thể kiềm chế bản thân mình”
“Vậy chúng ta sẽ giả vờ ghét lẫn nhau?” nàng hỏi.
“Chính xác” Tôi khẳng định. “Rất giỏi, ờ”
“Ồ, sao cũng được, tôi chỉ hy vọng là chúng ta không đụng phải Harry và Ron. Họ thường vẫn nhận ra khi tôi giấu diếm điếu gì đó với họ.” Cô nàng căng thẳng nói.
Tôi giận dữ khi nàng nhắc đến Potter và tên đồng minh thân tín của nó, Weasley. Tôi cũng không bao giờ muốn chúng tôi đụng mặt bọn họ. Chúng có thể hoàn toàn làm hỏng cuộc hẹn của tôi và cô nàng máu bùn.
“Chúng sẽ không có ở đó đâu” Tôi cam đoan với nàng khi chúng tôi đi ra khỏi Hogwart và qua mặt lão Filch.
Cô nàng ngay lập tức chuyển bộ mặt nghi ngờ. “Tại sao, cậu đã làm gì với họ?”
Tôi cố tỏ ra thật sốc, phẫn nộ mà vẫn thật ngây thơ cùng một lúc. (Quỷ thần ơi, nó thật là khó. Gần như là không thể cho một người đàn ông có thể hùng hồn phô bày những cảm xúc phức tạp đó cùng một lúc. Vậy mà tôi đã từng thấy bọn con gái dễ dàng thực hiện việc này….)
“Cậu có cần phải khẳng định tôi như một người xấu xa, sẵn sàng làm hại những người tôi không ưa như thế không? Tôi bị tổn thương bởi sự thiếu tin tưởng mà cậu dành cho con người chân thành trong tôi!”
Hermione phá ra cười. Tôi quay sang lườm cô nàng, cô nàng dừng ngay lại.
“Ôi. Cậu nghiêm túc thật sao?” Nàng nói, khuôn mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên vô tội, sự buồn cười và cả nét nghi ngờ. Tất cả cùng một lúc.
(… Bạn thấy chưa? Đó là những gì tôi đã nói với bạn về khả năng đặc biệt của phụ nữ để diễn tả những cung bậc cảm xúc phức tạp như thế. Ồ, chúng ta hơi lạc đề một chút mất rồi, nhưng nó sẽ có lợi cho bạn nếu bạn đọc cuốn sách về sự phân tích những biểu hiện trên mặt, trên ngôn ngữ cơ thể, và cả cung bậc của giọng nói để phân biệt được những trạng thái cảm xúc mà một người phụ nữ thể hiện. Tôi có thể sẽ cho bạn mượn một quyển trong đống sách đó nếu bạn quỳ dưới chân tôi và xưng tụng tôi là Chúa tể Draco, vị vua đẹp trai tao nhã và hấp dẫn của Slytherin. Tôi chỉ đùa thôi…..ừm nghĩ lại thì, không, tôi không đùa đâu. Tôi khá là thích cách gọi ấy đấy. Tôi sẽ phải nói với bọn thuộc hạ… ờ, bọn bạn về vụ này mới được.)
“Này, Draco?” Giọng nói của Hermione vang lên thật xa xăm.
“Cậu nên gọi tôi là Chúa tể Draco, Vị vua đẹp trai tao nhã và hấp dẫn của Slytherin!” Tôi buột miêng không hề suy nghĩ.
Cô nàng ban cho tôi cái nhìn thương hại như thể nghĩ rằng tôi là kẻ hoàn toàn mất trí. “Cậu vừa nói cái quái gì thế?”
“Không có gì.” Tôi vội vàng đáp. “Không gì cả. Uhm, giờ thì cậu muốn đi đâu đầu tiên?”
Vào lúc đó chúng tôi đã tới cổng làng Hogsmeade, giờ thì cuộc vui mới thực sự bắt đầu.
End chap 5
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét