Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Link: http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch
Con
nhỏ Máu Bùn ngu ngốc chết tiệt. Nếu cô ta không tát tôi, thì tôi chỉ phải ở Bệnh
Thất có 2 đêm thôi. Nhưng vì bàn tay tôi đã đặt không đúng chổ nên cô ta đã
đánh tôi rất mạnh hơn bất cứ ai trước đó và tôi nghĩ cái gì đó ở lưng của tôi
đã bị gãy. Vì thế hai đêm tăng thành bốn. Và tôi không thể di chuyển – tôi nằm
thẳng đơ nhìn chằm chằm lên trần nhà trong toàn bộ thời gian. Và tôi không nghĩ
rằng tôi cần phải nói với bạn cái trần nhà thú vị cỡ nào.
Chà,
có vẻ cô ta thích tát tôi. Tại sao – tôi sẽ không biết.
“Anh
ổn rồi chứ, Draco cưng?”
Tôi
nghĩ bạn đã biết đó là ai.
“Tôi
ổn” tôi nhâm nhi tách cà phê và lướt qua quyển sách môn Biến, tìm tài liệu tham
khảo cho phép Pyrifico, phép làm cho các đồ vật bốc cháy.
“Anh
có muốn em mát xa lưng cho anh hông?” cô ả ngọt ngào hỏi – hoặc ngọt như
Pankinson có thể làm.
Tôi
bị nghẹn thức uống của mình và quay sang lườm cô ta “Cám ơn, nhưng không cần
đâu”
Tôi
đã có kinh nghiệm với việc ‘mát xa’ lưng của cô nàng (nó giống tra tấn hơn là
mát xa). Những gì cô ta làm là bắt bạn nằm úp xuống, và sau đó cô ả sẽ đấm kiểu
karate và giữa lưng bạn thật mạnh. Và nếu bạn không đủ canxi, thì những cú đấm
đó sẽ có nhiều khả năng đưa bạn vào Bệnh Thất. May mắn thay, nhờ việc luyện tập
Quiddich đã giúp cho những bắp thịt của tôi, nhưng thậm chí là như vậy tôi cũng
chỉ có thể rán sức mà chịu.
Sau
đó, cô ta thêm vài cú đấm vào lưng bạn và ngồi lên đó. Pansy không thừa cân,
nhưng cô ta cũng không gầy và cân nặng của cô ả có lẽ là đủ để bạn kêu la cầu cứu.
Dĩ nhiên, khi có ai đó đến, cô ta đã thưc hiện vài động tác lên bạn và bạn sẽ
thở hổn hển hoặc bất tỉnh.
Pansy
biễu môi, dường như cô ta không hề biết đã gây ra bao nhiêu đau đớn cho tôi từ
việc mát xa đó. “Ơ! Nhưng trông anh cần được mát xa lắm. Dù sao thì lưng anh chỉ
được chữa lành”
“Đó
chính xác là lý do tại sao tôi không muốn mát xa” tôi nạt “Đi làm điều đó với
người khác đi”
Pansy
cười ngờ nghệch trước khi nhảy lên. “Ý kiến hay đó anh yêu! Em sẽ giúp người
nào đó giảm bớt căng thẳng của họ”
Tôi
cảm thấy tiếc cho những ai bị cô ta điều trị.
Vì
hôm nay là Chủ Nhật, nên không có giờ
lên lớp. Tôi quyết định rằng bay có thể giúp tôi thư giãn, vì cổ của tôi bắt đầu
đau do tôi cúi xuống viết bài luận từ rất lâu. Tôi thu dọn sách và ném chúng
lên giường bốn cọc trước khi giơ tay vuốt tóc lơ đãng và hướng ra ngoài với cây
chổi trong tay.
Làn
gió mát mơn trớn trên gương mặt tôi sau khi tôi ra khỏi phòng sinh hoạt chung
ngột ngạt. Thành thật mà nói nếu chúng không chuẩn bị những bữa ăn tuyệt vời
thì tôi đã yêu cầu cha tôi tống khứ bọn gia tinh ngu ngốc từ rất lâu rồi. Chắc
chắc, chúng trải giường và dọn rác cho bạn nhưng dường như chúng không hiểu bạn
không nhóm lửa trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin giữa mùa hè. Tôi thích
ấm áp, nhưng nó quá nóng. Tôi không muốn bị đun sôi cho đến chết ở trước lò sưởi.
Đó sẽ là một cái chết xấu hổ cho một Malfoy.
Tôi
đi chậm rãi về phía sân Quiddich. Khi tôi đứng bên ngoài văn phòng bà Hooch gõ cửa. Mặt bà đối diện mặt tôi. “Sao?”
“Em
có thể bay quanh sân một chút được không?” tôi trưng ra nụ cười tốt nhất.
Bà
gật đầu. “Được thôi. Chỉ cần không làm việc gì nguy hiểm thôi. Ta sẽ để mắt đến
trò”
“Dĩ
nhiên rồi” tôi nói và trèo lên chiếc Nimbus 2001. Tôi đã yêu cầu cha mua cho
tôi một cây chổi tốt hơn, nhưng từ khi ông vào Azkaban không nhiều việc ông có
thể làm. Vì thế tôi phải tự làm việc đó.
Tôi
bay nhanh vài vòng quanh sân Quiddich, tận hưởng cảm giác gió ào ạt qua tai
tôi, và khi tôi chậm lại tôi phát hiện có ai đó ngồi xem. Tôi đẩy nhẹ cán chổi
về phía đó, và khi tôi đến gần, tôi phát hiện đó là Granger. Bất ngờ làm sao.
Tôi đáp xuống bên cạnh cô ta và trèo ra khỏi cán chổi. Cô ấy vỗ tay một cách miễn
cưỡng.
“Malfoy,
tôi phải nói rằng, thậm chí khi cậu thiếu một cái gì mơ hồ như não và ruột thì
cậu vẫn có thể bay. Tôi đoán nó làm đầy tế bào não của cậu” cô ta cười mỉa và
vén một lọn tóc ra sau tai.
“Ừ
và tôi cho rằng cái sự biết-tuốt của cô che đậy kỹ năng bay còn thiếu của cô”
tôi trả lời ngọt xớt. Tôi không nghĩ cô ta sẽ chạm vào cán chổi lần nữa sau bài
học đầu tiên của chúng tôi hồi năm nhất.
Cô
ấy nghiến răng, rồi bắt đầu tức giận. “Làm sao cậu biết được chứ? Dù sao, tôi
không phải là một con chồn đần độn” cô ta bùng nổ.
“Ít
nhất tôi không phải là một Máu Bùn bẩn thỉu” tôi chế nhạo.
“Cậu
đúng là một kẻ phiền nhiễu trong trò cười của mình” cô càu nhàu. “Và ý tôi là
thực sự phiền nhiễu đó”
“Vậy
tại sao cô lại tới xem kẻ gây phiền nhiễu lớn này bay?” tôi thờ ơ hỏi.
Cô
ấy nhún vai “Tôi đoán tôi buồn chán. Không còn việc gì tốt hơn để làm”
Tôi
giả giờ tổn thương. “Ôi, cô làm tôi buồn quá. Vậy tôi là giải pháp cuối cùng
khi cô chán muốn thoát khỏi trí thông minh của mình sao”
Granger
cười “Đúng vậy”
“Tôi
xin lỗi. Giải pháp cuối cùng của cô phải trở về phòng sinh hoạt chung của anh
ta đây”. Tôi nói nhẹ nhàng và sải bước đi với cây chổi trên vai.
Thật
là bất ngờ. Ý tôi là, Granger và tôi có một cuộc trò chuyện lịch sự mà không có
những lời lăng mạ và châm biếm. “Chuyện gì cũng có lần đầu tiên”. Tôi thì thầm
với bản thân khi tới lâu đài.
Cuối
ngày, có một sự náo động quanh phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor. Khi tôi đi
ngang qua bức tranh của Bà Béo để ăn tối, người nào đó bên kia hét lên và có
thanh âm của cuộc tranh luận. Vài phút sau đó, tên Ron Weasley ốm yếu trèo ra,
nhìn lại phía sau sợ hãi. Tôi để ý thấy hắn hơi khập khiễng một chút. Ô tốt. Nó
không phải công việc của tôi. Mặt Chồn có thể cố gắng để có được một số cô gái
trên giường của mình và bị đánh vì chuyện đó. Tôi nhún vai và tiếp tục đến Đại
Sảnh Đường.
Sau
bữa ăn, Crabble và Goyle theo tôi khi chúng tôi đi về phòng sinh hoạt chung.
“Mày
có nghe chuyện gì về Weasley chưa Draco?” Goyle hỏi khi chúng tôi ra khỏi ánh
sáng của Đại Sảnh Đường và bước vào hành lang với ánh sáng lờ mờ của hầm ngục.
Tôi đứng lại khi nghe thấy câu hỏi và nhớ lại những gì tôi đã thấy ngày hôm
nay.
“Không.
Nhưng tao thấy Mặt Chồn ra khỏi phòng sinh hoạt chung. Nó không được tốt lắm”
“Nó
có thể không, bởi vì dường như Pansy ép
buộc một đứa năm nhất xì mật khẩu ra và vào phòng sinh hoạt chung nhà
Gryffindor. Cô ta cố gắng mát xa lưng cho Weasley” Crabble giải thích.
“Cô
ta làm gì cơ!”. Nếu tôi uống nước bí ngô bây giờ, tôi sẽ phun nó ra. Nếu tôi cưỡi
chổi bay bây giờ tô có thể rơi xuống. Nếu tôi – chà, bạn sẽ có bức tranh. Tôi
ngạc nhiên, nhưng đó là bí mật. Tôi chúc mừng Pansy chọn đúng nạn nhân. Sau mọi
thứ, Weasley xứng đáng với điều đó.
“Pansy
cố gắng để Wealey –“
“Tao
biết mày muốn nói gì, mày là đồ ngu” tôi nạt. “Nó là một cách nói”
Goyle
co người lại.
“Vậy
sao mày biết?” tôi hỏi. Tôi đã không nghe bất cứ điều gì về nó từ khi tôi thấy
Weasley.
“Thì,
sau khi mày đi ăn tối sớm, Pansy vội vàng trở về và hét lên rằng Weasley có cái
mông đẹp như thế nào cho cả phòng sinh hoạt chung nghe”.
Tôi
ho. Weasley, có mông đẹp? Bằng cách nào đó tôi nghĩ Pansy không dừng lại ở việc
mát xa cho nó. Cô ả có lẽ bắt đầu mò mẫm cậu ta. Tôi rùng mình, tôi không thể
không cảm thấy thương cho cậu bé, nhiều như tôi ghét cậu ta.
Thình
lình có ai đó hét gọi tên tôi. Tôi nhìn qua vai Crabble và thấy, với một chút
thích thú, không ai khác ngoài Máu Bùn.
“Malfoy!
Lê cái mông của cậu lại đây ngay!” cô ta rít lên, đôi mắt thì rực lửa và tóc
thì bay đằng sau.
Tôi
vẫy tay lười biếng “Lại đây thưa sếp. Rất vui khi gặp lại cô”
Cô
nhìn tôi và đi một cách giận dữ về phía tôi, dừng lại cách tôi vài inch. “Tại
sao cậu bảo Pansy làm việc đó với Ron? Và làm cách nào cậu biết được mật khẩu?”
cô hỏi một cách đe dọa, nghiêng người để khuôn mặt mình cách mặt tôi vài cm.
“Tôi
không bảo Pansy đi mát xa cho Mặt Chồn. Và cô ta có cách của mình để biết mật
khẩu”
Cô
ấy khịt mũi “Con bò đó, có cách lấy mật khẩu vào phòng sinh hoạt chung
Gryffindor? Việc đó có có khả năng như cậu đẩy cán chổi lên mông vậy đó”
Chúng
tôi có một chút ám ảnh với mông của tôi, phải không? Tôi nghĩ, nhếp mép cười.
Thường thì Granger không nói bất cứ điều gi gần những từ thô lỗ, vậy cô phải rất
tức giận mới lặp lại từ ‘mông’ như vậy. “Cô ta có mật khẩu. Và tôi không đẩy
cán chổi lên mông mình”.
Đôi
mắt của cô ấy trở nên giận dữ. Cô ấy túm lấy mặt trước của chiếc áo thun màu
đen có hình đầu lâu của tôi và trừng mắt nhìn tôi. “Tôi biết cậu làm việc đó! Đừng
nói dối nữa!” cô ấy hét lên. “Còn ai có thể bảo Pansy làm những việc như vậy chứ?
Ron gần như chịu chung số phận với cậu vì lý do ngốc như con bò đó!”
“Và
những gì xảy ra với Weasley không hề liên quan tơi tôi” tôi gầm gừ, nắm lấy cổ
tay cô. “Bỏ tay cô ra khỏi áo của tôi. Tôi không muốn một Máu Bùn là bẩn nó”
Cô
ấy trông như thể đã sẵn sàng bùng nổ. “Cậu – cậu, ĐỒ KHỐN!” cô ấy hét lên và đá
tôi ngay dưới xương bánh chè. Ôi. Đau quá. Bên trong, tôi khoái trá vì thực tế
tôi đã làm cho Granger nói từ ‘đồ khốn’. Đó có thể là lần đầu tiên trong cuộc đời
cô ta nói từ đó, trong khi tôi đã thốt ra những từ thô lỗ trong toàn bộ cuộc sống
của mình từ khi tôi đủ lớn để lặp lại những điều mà mình nghe được.
“Này!
Đừng có mà đụng vô Draco, đồ con gái ngu ngốc!” Crabble và Goyle hét lên cùng một
lúc. Nếu bây giờ tôi không đau như vầy thì tôi đã bật cười rồi.
Nhưng
những gì xảy ra tiếp theo làm tôi không cười nổi. Thân hình của hai đứ ngu này
(tôi thề là, nếu tôi không biết tốt hơn, tôi sẽ nghĩ rằng Crabble và Goyle đã
chơi khăm tổ tiên), mỗi đứa tụi nó muốn đấm Granger, chúng kéo nhau ra khỏi
cách đó và thay vì làm tổn thương Granger, chúng lại đẩy cô ta về phía tôi.
Và
phần tiếp theo là khuôn mặt của cô nàng, rất gần với tôi, càng ngày càng gần.
Tôi bắt đầu đẩy cô ta ra, nhưng đôi mắt của chúng tôi mở to khi Goyle vô tình đẩy
vào lưng Granger và môi cô ấy trên môi tôi.
Sự
im lặng bao trùng hai con người đang dính vào nhau. Sau đó chúng nhận ra chuyện
gì đang xảy ra và bắt đầu nhìn chằm chằm. Crabble và Goyle trông như con cá bị
mắt cạn với khuôn miện mở to.
Tuy
nhiên cái gì đã che mất tầm nhìn của tôi, là mặt của Granger. Đôi mắt cô nàng
nhìn chằm chằm tôi. Tôi nhìn lại. Đột nhiên cô ấy cố gắng hét lên khi miệng
chúng tôi vẫn đang chạm vào nhau và thay vì chỉ mở miệng của cô ấy thôi, và
cùng lúc buộc tôi phải mở miệng của mình và làm cho âm thanh bị nghẹn ‘eeeewwrgh!’,
có vẻ giữa ‘ewww’ và ‘aaaargh!’. Thật không may, điều đó làm cho chúng tôi có vẻ
đang hôn hít, mà điều đó không tốt chút nào.
Bây
giờ thì mọi người đang thì thầm với nhau. Tôi nghe được một đoạn:
“Trời ơi! Hai người họ đang làm gì
vậy?”
“-vào phòng đi, thành thật mà nói…”
“Tôi phải nói…”
“Ôi không! Điều này có nghĩa là
chúng ta đã mất Draco!”
“Tôi nghi ngờ nó…ý tôi là, LÀ
Hermione Granger hôn cậu ta…”
“Chúng ta đã thấy Crabble và Goyle
đẩy cô ấy lên Draco hoặc tự cô ta làm điều đó?”
“Ai mà biết…”
Ahhhhhhhhhhh.
Cái
danh tiếng chết tiệt của tôi đã bị hủy hoại ! Phải cám ơn Máu Bùn ngu ngốc (lần
nữa)!
Granger
tự đẩy mình ra xa – hay đúng hơn, tát mặt tôi sang một bên để mình được tự do
(mặt của tôi trở thành nơi cho những cái tát của cô ta), một cái nhìn chán ghét
trên mặt cô ta khi cô lau miệng, cố gắng không nhổ ra.
“Cậu…cậu
phải trả giá cho việc này” cô ấy lẩm bẩm, ném cái nhìn dao găm về phía Crabble,
Goyle và cụ thể là tôi. Mọi người trong
đám đông cười khúc khích khi cô đi qua họ “CÚT ĐI! ĐI ĐI!” tôi nghe thấy cô ấy
hét lên với đám đông khi một số số cô gái đi theo và hỏi làm sao cô làm được
chuyện đó. Tôi nhếch mép, nhìn Hermione Granger luôn làm tôi cưởi khẩy. Thực sự,
nó khá kỳ lạ.
Ối.
Ý tôi là Máu Bùn. Không phải Hermione Granger. Dĩ nhiên, họ là cùng một người,
nhưng tôi thực sự không nên gọi tên cô trong đầu tôi. Nó không tốt cho một
Malfoy.
Rất
có hại.
end chap 9.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét