Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch
Link: http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
CHAP 10: RON
Kể
từ khi Hermione nói để Harry và Ginny lại một mình, tôi không hề có ý nghĩ gì xảy
ra giữa họ. Chắc chắn, Harry là bạn thân của tôi, nhưng thỉnh thoảng kích thích
tố có thể đi qua bất kỳ chàng trai nào. Nó chỉ là một cái gì đó bạn không thể
tránh khỏi nếu bạn là một chàng trai. Vì thế tôi chỉ hy vọng cậu ấy không làm
điều gì kỳ quặc với Ginny.
Dĩ
nhiên, nếu cậu ấy làm như vậy, bây giờ con bé có lẽ đã đến và khóc lóc, và
Harry có thể đã lẩn trốn đâu đó cả buổi sáng với cái nhìn tội lỗi. Nhưng hôm
nay tôi không thấy Ginny nhiều, và khi tôi thấy, con bé trông vẫn đầy sinh khí
như bình thường. Harry cũng vậy, không hỏi gì về làm thế nào để xin lỗi một cô
gái hay cái gì đó tương tự vậy thay vào đó nói chuyện sôi nổi về Quiddich.
Vì
vậy, tôi rất hài lòng.
“Mứt cam không Hermione” tôi nói trong khi miệng
đầy cháo. Cô ấy đảo mắt, thở dài nhưng làm theo. Tôi phết mứt lên một miếng
bánh mì nướng. Harry nhìn như thể cười khi tôi không nhét luôn miếng bánh mì
vào mồm khi chiếc dĩa được làm đầy.
Tôi
tự hỏi tại sao họ lại luôn nhìn tôi như thế. Cách ăn của tôi xấu lắm sao?
Không, họ chỉ phản ứng thái quá thôi.
“Thởi
gian biểu của mấy bồ hôm nay thế nào?” Hermione hỏi.
Tôi
nhún vai. “Không biết nữa. Mặc dù mình được tiết trống trước bữa ăn tối. Tối
nay mình có môn Thiên văn học”
“Mình
cũng vậy” Harry nói. “Rõ ràng vì chúng tớ học cùng nhau mọi lớp”
“Còn
bài tập thì sao?”
Tôi
phẩy tay “Không phải lo đâu ‘Mione’ ”
“Mình
cược rằng bồ sẽ không nói thế khi giáo viên đánh điểm ‘T’ ”. Cô ấy thì thầm
trong hơi thở. “Và đó là không ‘Tuyện vời’, một trong hai”
Harry
trông thực sự bị tổn thương. “Bồ phải có chút ít niềm tin vào khả năng của bọn
mình để hoàn thành bài tập mà không có sụ giúp đỡ của bồ chứ?”
“K-Không!
Dĩ nhiên là không! Mình chỉ tự hỏi mình có thể giúp kiểm tra bài tập hay cái gì
đó giống vậy thôi” cô bối rối nói.
Tôi
vỗ nhẹ lên cánh tay cô. “Bọn mình vẫn ổn mà. Với sự giúp đỡ của mình, Harrry sẽ
làm hết tất cả bài tập tối nay”
“Đó
mới là điều mà mình lo lắng” cô nàng lầm bầm. “Vậy, chúc mấy bồ may mắn trong
việc học. Bây giờ mình phải đến lớp Cổ Ngữ Rune”. Cô vẫy tay với chúng tôi khi
rời khỏi bàn ăn sáng. “Hẹn gặp lại!”
“Cổ
ngữ Runes hả? Mình tưởng cậu ấy đã bỏ nó hồi năm ngoái rồi chứ?” tôi cau mày
nói.
“Dường
như là không phải” Harry trả lời, nhún vai. “Dù sao, chúng ta cũng nên đi thôi.
Bồ biết rằng lớp chúng ta sẽ bắt đầu cùng lúc với lớp của Hermione mà”
Chúng
tôi lên đường tới lớp Tiên tri, bây giờ nó được giảng dạy bởi nhân mã Firenze
khi cô Trelawney bị đuổi. Như thường lệ, tường của lớp học được bao phủ dây leo
nho và lá của chúng. Và như thường lệ, nhân mã vào lớp cuối cùng và họ sẽ không
đến cho đến khi cả lớp ở đây. Khi anh ta đi vào, Lavender và Parvati thở ra và
ngắm nhìn với cái nhìn khao khát trên mặt
họ. Xuỵt, đừng nói với họ anh ta là nhân mã chết tiệt chứ không phải con người?
Tuy
nhiên…với mái tóc bạch kim và đôi mắt màu xanh đáng kinh ngạc, thực sự trông
Firenze giống một tên Slytherin. Dĩ nhiên, trừ nữa dưới cơ thể và cái đuôi của
anh ta. Có lẽ đó là lý do tại sao nhân mã luôn được các cô gái khao khát. Dĩ
nhiên, không nhiều bằng Malfoy.
Sau
bài học mơ hồ về tiên tri, Harry và tôi đến lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám với
Hermione, sau đó là bữa trưa và cuối cùng là lớp Bùa chú. Sau lớp học cuối
cùng, đó là thời gian cho tiết trống của chúng tôi và chúng tôi chào tạm biệt
Hermione trước khi trở về phòng sinh hoạt chung.
“Ahhh.
Cuối cùng cũng có thời gian để thư giãn”. Tôi ngồi sâu vào chiếc ghế bành mềm mại
và thở ra hài lòng. Ngọn lửa sưởi ấm tôi và thình lình tôi cảm thấy buồn ngủ.
Harry theo tôi và ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Một vài Gryffindor khác, cũng
có giờ nghỉ, trèo qua bức chân dung và đi thẳng lên ký túc xá của họ, chắc chắn
có thể bắt được vài cái nháy mắt ngái ngủ khi họ có thể. “Vậy…buổi tối với cô
em gái bé nhỏ của mình thế nào Harry?”
Harry
đỏ mặt. “Vẫn tốt thôi. Không có chuyện gì xảy ra hết, vậy đừng lên án mình hay
bất cứ điều gì giống vậy”
Tôi
dài giọng “Ừ, chắc chắn rồi”
“Đó
là sự thật mà Ron”
“Nè,
mình tin bồ mà. Và thậm chí nếu có gì xảy ra giữa Ginny và bồ trong tương lai
đi chăng nữa, mình sẽ không lo lắng, vì bồ là bạn thân của mình” tôi cười toét
miệng với cậu ấy.
“Ron…”
Harry trông như thể nghẹn lời. “Cảm ơn”. Cậu ấy tươi cười với tôi phần nào có
hơi sướt mướt.
Tôi
cười. “Đừng thể hiện tình cảm như vậy chứ. Xấu hổ muốn chết”
Cậu
ấy mở miệng để nói gì đó tóe lửa vào tôi, nhưng một tiếng động lớn gần cửa ra
vào phòng sinh hoạt chung đã ngăn cậu ấy lại. Và trước khi chúng tôi có thể làm
bất cứ điều gì nhưng chúng tôi đã vươn cổ để nhìn điều gì đang xảy ra, bức chân
dung mở ra và một người nào đó vào khá bất ngờ.
Đó
là Pansy Pankinson.
“Ôi
Chú ơi” tôi thì thầm. Harry gật đầu, trông hai chúng tôi đều sốc như nhau. Làm
thế quái nào mà cô ta xoay sở vào được đây? Nếu cô ta có mật khẩu và nói với mọi
người, sau đó những đứa nhà Slytherin có thể làm điều gì đó trong lúc chúng tôi
ngủ. Sẽ không ai được nghỉ ngơi hết, lo sợ bị ếm trong khi họ ở trên giường.
“Ah!
Có phải là Weasley và Potter không?” cô gái đó bừng sáng và bước về phía chúng
tôi. Khi cô ả tiếp cận tôi cô ta chộp lấy tay tôi và bắt đầu đẩy tôi xuống đất.
“Để mình mát xa cho cậu, anh chàng đẹp trai”
“Này…!
Con bò này, cô làm cái gì vậy?” tôi la lên khi cô ta ngồi lên lưng tôi.
“Arggggggggghhh!”
Cô
ta đấm mạnh vào giữa lưng tôi. Cái gì đó bị gãy và cơn đau truyền lên sống
lưng. “Ối! Harry! Kéo cô ta ra khỏi mình ngay!”
Cậu
ấy cố gắng để giúp, nhưng cô ta chỉ đơn giản là xô cậu ấy ra và tiếp tục đấm
vào lưng tôi mà cái thứ cô ta gọi là ‘mát xa’. Mặc kệ gọi là gì. Tôi cảm thấy
lưng mình có thể đổ sụp bất cứ lúc nào. Tôi có thể tưởng tượng xương cột sống của
tôi kêu răng rắc và chòi ra bên ngoải. Tôi rùng mình. Nó không phải ý nghĩ thoải
mái.
“Mình
sẽ đi tìm giáo sư! Ráng chờ mình nghe Ron” Harry hét lên, trông có vẻ sợ hãi.
Tuy nhiên, tôi để ý thấy cái bóng nhỏ của sự giải trí giật nhẹ nơi khóe miệng cậu
ấy trước khi cậu ấy chạy đi. Tôi thề dưới hơi thở của mình. Tốt nhất cậu ấy nên
trở lại sớm…hoặc tôi sẽ chết nếu những tin đồn về việc mát xa của Pansy là sự
thật.
Tôi
cố gắng quay lại và đẩy cô ta ra nhưng cô ta quá nặng và tôi chỉ có thể di chuyển
với sức nặng của cô ả trên người tôi. Cô ta đổi hướng của những cú đấm (mà nó làm cho tôi đau thêm) vậy tay cô đang ‘mát
xa’ thắt lưng của tôi. Cô ta đột ngột dừng lại. Tôi thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị
đứng dậy. Nhưng cô ta đang ở đâu. “Ồ! Cậu có cái mông đẹp quá. Tại sao tôi chưa
bao giờ nhận ra? Và tôi nghĩ năm năm học chung với cậu … -cười khúc khích-“
Đột
nhiên, tôi có một linh cảm về những gì sẽ đến. Tôi thét lên và cố gắng đẩy cô ta
ra với toàn bộ sức mạnh của mình, nhưng cô ta đấm vào lưng tôi yếu như thạch. Mỗi
khi tôi di chuyển. có cái gì đó cót két và gãy tanh tách như khi bánh răng rỉ
sét trong tôi và cơn đau đã truyền vào cơ bắp từ khi nào mà tôi không hề biết. Nhưng
việc gì cũng tốt hơn là tay Pankinson trên người tôi, nếu nghi ngờ của tôi là
đúng…
“Nè!
Đi đâu đó anh chàng đẹp trai? Mình chưa hoàn thành việc mát xa mà” cô nàng cười
khúc khích, đi về phía tôi. Tôi nhảy ra khỏi tầm với của cô ả - hoặc gần như nhảy
múa như tôi có thể trong lo lắng của mình – tôi di chuyển về hướng bức chân
dung trong sự khập khiễng gần như hài hức. Tôi đẩy bức tranh của Bà Béo ra
nhanh chóng và leo ra ngoài, toản bộ cơ thể tôi đều đau đớn.
Khi
tôi ra hành lang, tôi nhận ra Malfoy đi ngang qua với cái nhìn ngạc nhiên trên
gương mặt khi cậu ta nhìn tôi. Gừ, chết tiệt cậu ta đi. Tôi sẽ không bất ngờ
khi người gửi Pankinson đến chỗ tôi là cậu ta. Tôi khập khiễng đến lớp học gần
nhất, quyết tâm có sự giúp đỡ (Harry đang làm cái quái gì vậy chứ!) và tránh xa
con mụ điên ở đằng sau tôi. Tôi có thể nghe thấy giọng ả nhỏ xíu; “Rooonnn..
quay lại đây đi”
Trở
lại đó là việc tôi không làm, thậm chí cuộc sống của tôi phụ thuộc vào nó.
Khi
tôi đến gần lớp Bù chú, giáo sư Flitwick nhìn thấy tôi. “Trò Weasley! Có chuyện
gì với trò vậy?” ông ấy rít lên, chạy nhanh về phía tôi. “Ta dẫn trò đến chỗ bà
Pomfrey ngay! Ta thực sự không hy vọng trò vừa trải một cuộc chiến, chàng trai
trẻ à”
Rất
may, bà Pomfrey chữa cho tôi rất nhanh, nhưng khi tôi rời khỏi để đi ăn tối, bà
thì thầm điều gì đó về “….lần thứ hai trong tuần…không biết thằng bé đã làm gì
hôm nay…” khi cô đóng cửa sau lưng tôi. Tôi nhún vai, sau đó mỉm cười như không
có gì trong vết nứt ở lưng khi tôi chuyển động, và đi nhanh về phía Đại Sảnh Đường
trước khi lỡ mất món tráng miệng.
“Có
chuyện gì xảy ra với bồ vậy Ron?” Hermione rít lên khi nhìn thấy tôi. Harry
chuyển động về phía chỗ ngồi mà họ đã dành cho tôi và tôi ngồi xuống với sự biết
ơn. “Chúng mình đã không tìm thấy bồ! Harry nói cái gì đó về Pansy Pankison đã
vào phòng sinh hoạt chung và tra tấn bồ”
“Cậu
ấy nói đúng đấy” tôi nói, đâm vào một miếng thịt. Tôi đã không nhận ra mình đói
như thế nào. Tôi đóan tất cả những đấu tranh đó tốn rất nhiều năng lượng. “Để
mình kể cho bồ nghe…”
Và
tôi giải thích cho họ nghe về câu chuyện. Khi chúng tôi vừa trò chuyện vừa trở
về ký túc xá, giáo sư McGonagall xuất hiện sau góc khuất. “Trò Weasley?” bà yêu cầu một cách nghiêm khắc. “Hãy đi theo
ta”
Tôi
liếc nhìn mấy đứa bạn, tôi nhún vai hờ hững khi đi theo Giáo sư. Chúng tôi đến
văn phòng bà và bà bảo tôi ngồi xuống.
“Có
thực là trò Pankinson của nhà Slytherin đột nhập vào phòng sinh hoạt chung
Gryffindor và làm trò bị thương”
Tôi
gật đầu, hơi ngạc nhiên vì giáo sư Gonagall đã được thông báo. Nhưng lần nữa,
cô ấy là chủ nhiệm nhà, vì thế khi có một học sinh đột nhập, cô ấy sẽ nhận được
tin tức.
“Trò
có biết làm sao cô bé biết được mật khẩu không?” Giáo sư thăm dò “Bà Béo nói rằng
con bé không dùng vũ lực, nhưng nó có mật khẩu”
“Em
không biết thưa Giáo sư” tôi thành thật trả lời.
Chúng
tôi nói chuyện một lúc lâu, và, dường như đã hài lòng, Giáo sư McGonagall cho
tôi trở về phòng sinh hoạt chung. “Hãy nói với ta khi có bất cứ chuyện gì khác xảy
ra” bà nói.
“Dạ”
Tôi
đi đến góc hành lang thì thình lình Harry chạy đến chổ tôi. Cậu ấy thở hổn hển
và kính của cậu ấy bị mờ. “Ron! Bồ có thấy hay nghe chuyện gì về Hermione chưa?”
Tôi
lắc đầu, có một chút bối rối. “Không. Sao vậy? Chuyện gì xảy ra với bồ ấy sao?”
Harry
trông có vẻ rầu rỉ. “Mình chỉ nghe…rằng Hermione hôn Malfoy”
Có
một chút im lặng khi sắp xếp các từ ngữ. “Cái gì…” Tôi há hốc miệng nhìn cậu ấy
“…! Chết tiệt! Bồ chắc chứ!”
“Mình
nghe Ginny nói. Mình không nghĩ em ấy nói dối về những chuyện như thế này được”
Harry nhăn mặt. “Chỉ hy vọng đó là tai nạn. Dù mình không nghĩ hôn ai đó là một
tai nạn được – ‘Ối, xin lỗi, tôi nghĩ cậu là một người khác vì thế hôn cậu là
do nhầm lẫn’ – chắc chắn, không thể vượt qua nổi”
Đầu
tôi quay mòng mòng từ tin tức đó. Điều quan trọng khác xảy ra hôm nay. Điều gì
kỳ quặc hơn có thể xảy ra bây giờ và trước khi đi ngủ? Tôi sẽ không ngạc nhiên
khi đây là một sự kiện điên khùng cuối cùng cho hôm nay.
Được,
Hermione phải có một lý do chính đáng cho việc này. Tôi nghi ngờ nó là một phần
trong cái danh sách ‘kết liễu Malfoy’ của cô nàng.
-end chap 10-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét