Thứ Hai, 10 tháng 2, 2014

[Dramione fanfic] Sun never sets









Author: KazeKoori_Yukishirou

DON’T TAKE OUT WITH THOUT MY PERMISSION
* * *
Begining of nothing

..


-Dt vòm à?
-Không. Chỉ là một chuyến “vượt rào ngắn hạn” thôi. Còn cậu?
-…
-Chắc không đơn thuần chỉ là bỏ nhà đi bụi chứ?
-Sao lại hỏi thế?
-Những kẻ đầu óc bình thường sẽ chẳng bao giờ tìm đến chốn thâm sơn cùng cốc này chỉ để ngồi ngắm… lá rơi.
-Ha… Vậy thì cậu cũng là một con nhỏ không bình thường.
-Tôi không phủ nhận điều đó, nên đừng có đánh trống lảng. Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi.
-Hmmm… Tôi đang thử đi tìm một thứ.
-Gì?
-Tự do…
“Tự do…”
Gió thốc mịt mù, cuốn xoáy tất cả những gì trên đường đi của nó, không gian xám đặc một màu quay cuồng hỗn loạn. Tiếng sấm gào thét theo sau tia chớp chói loà như muốn rạch đôi bầu trời. Lất phất những hạt mưa âm âm. Tí tách, ào ạt. Mưa xối xả thành từng dòng trắng đục. Những cánh hoa rơi, lá vàng khẽ chao nghiêng, trôi theo dòng nước xoáy về phía chân trời xa xăm…
Hơi mưa đắng như vị nước mắt…
Mưa của ngày xưa vẫn rơi…
Rơi mãi… từ ngàn đời…

..
.
Chap I: Melody in the night

Nơi hoa viên một toà thành tráng lệ, mưa rơi rửa sạch khoảng tường xanh rêu và bậc thang đá trơn mòn. Nước hồ sóng sánh gợn lăn tăn, cánh thuỷ tiên chông chênh lay động… Những tinh thể trong suốt thư thả nhỏ giọt trong làn ánh sáng mờ xanh, khẽ chạm bụi sơn trà mảnh mai, vỡ tung thành muôn ngàn mảnh nhỏ li ti tan biến trong không trung…
Vạt áo dài mềm mại buông thõng, trải lên sàn gỗ cổ kình lớp lụa satanh trắng muốt, lất phất áng hoa văn in chìm… Lướt nhẹ đầu ngón tay trên những phím đàn mỏng manh, để mặc cho tiếng dương cầm cứ ngân vang ai oán não nề giữa một buổi chiều thu, tôi lặng nhìn bâng quơ vào màn nước nhạt nhoà trước mắt, thả hồn vô định cuốn theo lớp lớp bụi mưa…
Nhẹ nhàng lướt theo tiếng mưa rơi chạy dọc trên mái nhà, tiếng vải cọ sột soạt khe khẽ bên thềm cửa. Tôi ngừng chuyển động của những ngón tay, lặng im ngước nhìn. Khoảng trống của cả không gian và thời gian chạy dài trong chuyển động của những giọt thuỷ tinh…
-…
-Xin lỗi nếu đã làm mất nhã hứng của cậu.
Bóng người không rõ mặt hắt lại từ khoảng sáng phía sau lưng, đổ dài trên mặt sàn loang loáng ánh hoàng hôn lụi tàn. Chợt nhận ra giọng nói và dáng hình dướng như đã quá đỗi thân quen, tôi như người vừa trải qua một thời kì dài mê muội bỗng giật mình tìm về với thực tại, vội lên tiếng như sợ cái bóng kia sẽ biến mất khi đêm xuống.
-Dù sao thì lâu đài bỏ hoang này và những đồ đạc ở đây cũng đâu phải thuộc về bất cứ ai, nên chẳng cần thiết phải lịch sự quá mức nếu cậu có lỡ phá vỡ khoảng không riêng tư của tôi.
Mái tóc bạch kim kiêu kì khẽ chuyển động theo vũ điệu của gió, đôi mắt xám bạc ánh lên cái nhìn lạnh lẽo trong đêm tối mênh mông giữa núi rừng hoang vắng, cái nhếch mép cười nửa miệng ngạo nghễ quen thuộc, đặc trưng của tên công tử cao quý đã quen thói “ngạo thế khinh đời”…
-Thói quen xã giao thôi mà.
Cánh cửa sổ đập vào tường kèm theo chuỗi âm thanh “kèn kẹt…” chua chát tới rợn người. Gió lành lạnh đung đưa tiếng phong linh lanh canh vang vọng khắp căn phòng tĩnh mịch. Ánh nến leo lắt không đủ chiếu rõ bóng đen phía đối diện đang thả mình dựa lưng trên những bức tường dậy mùi ẩm mốc. Nhưng bằng trực giác và sự cảm nhận quen thuộc, tôi thừa rõ mình đang nói chuyện với ai.
-Tôi không nghĩ là cậu lại tới đây vào lúc này, “Malfoy thiếu gia”.
Chút ánh sáng mờ nhạt thấp thoáng một nụ cười nhẹ trên gương mặt thanh tú của người con trai bí ẩn. Nhưng sự thật đằng sau lớp vỏ bọc giả tạo ấy thì ngay cả tôi vẫn chưa dám nghĩ tới, hay nói một cách thật lòng mình hơn thì là không muốn nghĩ tới. Draco Malfoy-cái tên đã quá quen thuộc trong giới phù thuỷ, thế giới thứ 3 mà con người thường chỉ nhắc đến trong những câu chuyện thần thoại, viễn tưởng chứ không hề biết tới rằng nó đang thực sự tồn tại. Draco Malfoy, cậu ấm của một gia tộc pháp sư danh giá, nổi tiếng với dòng máu thuần chủng. Draco Malfoy, kẻ thường được nhắc tới hoặc với lòng kính trọng, ngưỡng mộ, sùng bái hoặc với sự khinh bỉ, căm ghét, thù hận tột đỉnh… Ngoài ra cậu ta còn là một con người vô cùng khó hiểu, kiêu ngạo, lạnh lùng nhưng đôi lúc lại tỏ ra thật quái đản. Và tôi cũng chỉ cần biết có vậy. Đối với một con bé muggle, một nữ sinh cao trung bình thường, một người lạ chỉ khẽ lướt qua cuộc đời cậu ta bằng cuộc gặp gỡ bâng quơ ở sân ga cũ kĩ đã bị thế sự quên lãng… Thì thế là quá đủ…
-Đôi khi ko phải việc gì cũng cần có một lí do.
Khẽ rút cuộn thư vẫn còn nguyên dấu niêm phong đỏ biểu tượng của học viện Hogwarts đưa về phía tôi, Draco bình thản ngồi xuống bên chiếc piano phủ đầy bụi. Đón nhận phong thư cùng lời đáp nhẹ tênh của cậu, tôi liếc nhìn hờ hững.
-Cái gì đây?
Draco đang gẩy nhẹ ngón tay lơ đãng trên phím đàn thử lại nhịp âm.
-Tôi sẽ chính thức nhập học ngôi trường phù thuỷ danh tiếng đó, trường Hogwarts.
-Chuyện đó đương nhiên tôi biết. Tôi cũng có thứ muốn cho cậu xem.
Lấy ra cuộn thư thứ hai từ trong túi áo và đẩy hai cuộn thư giống hệt nhau tới trước mặt Draco, tôi im lặng chờ đợi. Một luồng khí lạnh len lỏi trong tâm trí khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Sững sờ… Cậu ngừng đàn và nhướng mày khó chịu.
-Thế này là sao?
-Tôi cũng vừa nhận được giấy báo nhập học từ phía Hogwarts. Họ đã chấp nhận và tôi cũng sẽ trở thành một phù thuỷ sinh như cậu.
Quay lại với bản nhạc còn dang dở, Draco vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, vô cảm tuy cách nhấn phím đàn có hơi thô bạo khiến vài nốt nhạc bị lệch đi đôi chút.
-Nghĩa là cậu nhất quyết muốn đối đầu với tôi?
-Ý tôi không phải thế…
-Thôi đi. Cả cậu và tôi đều thừa hiểu nếu cậu đầu quân vào đó, không sớm thì muộn, tôi và cậu cũng sẽ trở thành kẻ thù. Chúng ta không cùng chung lí tưởng.
-Cậu cứ làm những gì cậu muốn, tôi đi đường của tôi. Chỉ cần “nước sông không đụng đến nước giếng” thì sẽ chẳng có gì đáng bận tâm cả.
-…
-Hơn nữa… không phải đã nói rõ rồi sao? Ngoài quan hệ chỉ dừng lại ở mức độ quen biết, tôi và cậu không có bất cứ ràng buộc gì cả.
-Tốt thôi. Nếu cậu muốn thế. Tôi cũng không muốn người ta đồn ầm lên chuyện tôi có quan hệ với một con nhỏ Muggle, nhất là ở trường học. Vì thế cứ làm như cậu nói, chúng ta “không có bất cứ ràng buộc gì cả”
Từng câu… từng chữ… cứ dội vào tiềm thức mơ màng của tôi, rồi lại trôi lơ lửng về một nơi nào đó chính tôi cũng không định vị nổi. Thở dài, tôi rời đàn đứng dậy, lặng lẽ ngắm đêm xuống qua khung cửa sổ lộng gió.
“Thật sự cứ phải như thế mới là tốt cho cả hai sao? Liệu tôi có sai không với quyết định đó?”
Tôi tự hỏi mà lòng thấy hụt hẫng, trống trải khôn cùng. Dù không thể ở bên cạnh cậu nhưng tôi vẫn sẽ được nhìn thấy cậu… tại sao tôi lại thấy buồn đến thế? Nếu tôi chỉ là một nữ sinh bình thường như bao con người bình thường khác… Nếu ngày đó tôi không gặp cậu, không biết tới những điều vượt xa sức tưởng tượng của bộ não tôi vẫn tự hào “bất khả chiến bại” trong mọi lĩnh vực… Nếu cậu đừng để tôi bị ám ảnh bởi ánh mắt chợt yên bình, ấm áp với lũ quạ bên dòng suối ấy, ánh mắt chẳng bao giờ cậu dùng để nhìn Con Người. Nếu… nếu…  nếu…
Thì có lẽ cuộc sống của tôi đã ít sóng gió và gam màu ảm đạm hơn…
-Uhm, cũng phải. Cậu là cậu chủ dòng dõi quý tộc, là phù thuỷ thuần chủng cao quý kia mà.
Tôi cảm thấy cổ họng mình đắng ngắt, mỗi lời nói ngấm đầy vị chát chúa, xót xa như thể đang ai oán, trách móc cậu; dù tôi biết, cũng còn sự lựa chọn nào khác…
-Tuỳ cậu nghĩ thôi.
Im lặng. Draco thản nhiên với tay rót cho mình một tách trà và thưởng thức trong khi chờ lời đối thoại tiếp theo từ phía tôi. Hoặc giả tôi chỉ đứng đó bất động thì cậu ta cũng vẫn bình thản uống trà trong im lặng cho đến khi trời sáng và… trở về, đường ai nấy đi. Những cuộc gặp dù vô tình hay hữu ý của chúng tôi suốt 2 năm qua thường là vậy. Lặng lẽ, hời hợt và có cái gì đó… tưng tửng.
Cứ thế… thời gian trôi qua nhẹ nhàng trong cái phảng phất của mùi đất bốc lên hăng hăng sau cơn mưa. Bóng tối nhuộm đen thảm lá phong tựa những vệt máu khô rải rác khắp khoảng sân ngập lá. Ánh trăng mờ ẩn sau áng mây mù phản chiếu bóng người nhập nhoà trong đêm khuya hoang vắng, âm u…
* * *
Chap II: One day for five years
Thu tan dần trong cái lạnh đến thấu xương. Thời gian chẳng vì ai mà dừng bước chuyển động của mình, dù đó có là chúa. Ngỡ ngàng và tiếc nuối… Chẳng phải vì cây thay lá quá nhanh hay cảnh sắc đổi màu quá vội vàng. Mà vì bản thân mình bỗng rơi vào một quãng chênh vênh nào đó của đường đời. Đã bao đêm tôi choàng tỉnh bởi những ảo ảnh mơ hồ về con đường tuyết rơi phủ đầy, dài và sâu hun hút, kéo về một điểm đen mờ ảo xoáy vào biển trắng mênh mông.
Hư không và vô tận lặng lờ trôi mãi về phía xa của khoảng hẹp.

..
.
Ở nơi đâu nhìn thấy phía cuối con đường?
Ở nơi đâu có bóng hình “người ấy”?
Ở nơi đâu tìm lại được ánh mắt, nụ cười xưa?
Tỉnh mộng, chợt cười chua chát. Cuộc sống của mình bây giờ không phải cũng giống vậy sao? Không có tương lai, không có cả mục đích. Chỉ biết cố gắng, cố gắng và cố gắng… mà chẳng biết mình muốn đi về đâu.
Học sinh năm nhất nhà Gryffindor, luôn nổi bật với thành tích xuất sắc, là tâm điểm của sự chú ý bởi một trong hai cậu bạn thân vốn đã quá nổi tiếng bằng danh hiệu “kẻ duy nhất có thể chống lại lời nguyền của chúa tể hắc ám” và đủ thứ chuyện thêu dệt khác… Mọi thứ cứ đến và đi như thể đó là một lẽ tất yếu cần phải xảy ra. Nhanh tới mức tôi không kịp ngoái đầu nhìn lại chặng đường mình đã bước suốt gần hai tháng kể từ ngày nhập học. Cái duy nhất còn lưu giữ được rõ ràng và sắc nét là cuộc gặp định mệnh với Harry và Ron trên chuyến tàu tốc hành, sợi dây quan trọng kết nối bộ ba chúng tôi lại với nhau. Hai con người không thật sự hoàn hảo nhưng lại rất tuyệt vời đối với tôi đó dường như là sự bù đắp Chúa dành lại cho tôi sau khi đã quyết đinh bỏ đi “một số thứ quan trọng khác.” Và ngay cả khi đã vui vẻ, hài lòng với những gì mình có được, ánh mắt tôi vẫn không thể rời khỏi người đó… luôn dõi theo từng chuyển động của cậu mỗi khi cậu xuất hiện. Harry cũng đã nhận ra sự khác thường đó và tò mò hỏi.
-Sao vậy? Người quen của cậu à?
-Không… Chỉ biết thôi chứ không quen.
Tôi trả lời nhanh gọn và cố lái câu chuyện trên quãng đường còn lại sang một hướng khác, nhưng tâm trí vẫn không thôi nghĩ về những điều biết rõ là không nên và không được phép.
Và có lẽ tôi đã phải trả giá đắt cho sự tham lam quá mức của mình, cái giá được đo bằng máu và nước mắt…

..
.
-… Hermione Granger.
Bất giác tôi ngẩng đầu khi nghe ai đó nhắc tên mình. Càng bối rối hơn khi thấy hai thằng bạn thân đang nhìn mình “say đắm” dù vẫn trong tư thế “tay bắt mặt mừng” với nhau. Mà không chỉ có họ, cả đại sảnh đường đều hướng sự chú ý về phía tối. Đâu đó lẫn trong đám đông “những đôi mắt mang hình viên đạn”. Nhận ra sự ngỡ ngàng của tôi, giáo sư McGonagall đẩy gọng kính, khẽ hắng giọng:
-Theo kết quả bắt thăm, trò sẽ cặp với Draco Malfoy của nhà Slytherin. Trò có thắc mắc gì sao, Granger?
-Dạ?!
“Cặp gì? Bắt thăm gì? Mà cặp với ai???”
Ngớ người ra thêm một lúc, tôi chợt nhớ ra tất cả những gì diễn ra quanh mình mới chỉ 1 phút trước đó. Chúng tôi đang được tập hợp hợp ở đại sảnh đường để nghe phổ biến về một cuộc thi chào mừng lễ hội Hallowen. Và tôi mới chỉ… nghe đến đó.
Phần tiếp theo thì sau cú shock kinh hoàng vừa rồi được tụi bạn “truyền thụ” lại. Chúng tôi sẽ bắt thăm thành từng cặp để tham gia cuộc thi. Harry và Ron, hai tên này có duyên tiền kiếp hay sao mà lúc nào cũng dính chặt lấy nhau, thật khiến người ta “ghen ăn tức ở”. Nhìn gương mặt cáu kỉnh, méo mó của Pansy đủ biết cô nàng cũng chẳng vui vẻ gì với partner của mình. Còn tôi… có phải chúa dạy “Ghét của nào trời trao của ấy” không mà cứ phải đụng trúng “oan gia ngõ hẹp” mới chịu?
-Được rồi. Vậy là chia cặp xong. Nếu ko còn ý kiến gì thì tôt nhất các trò mau đi kiếm bạn của mình để chuẩn bị bắt đầu cuộc chơi. Về quy tắc thì đơn giản thôi. Điểm xuất phát là khu rừng huyền bí phía sau lâu đài. Các trò có 1 ngày để vượt qua khu rừng và tới được toà tháp trung tâm ở giữa khu rừng trước 7h tối. Sau đó nhận một cây đèn cầy và mang lên cắm ở đỉnh tháp. Tất nhiên là với điều kiện đèn còn sáng. Tới đó là xong, hoàn tất cuộc thi. Rất dễ dàng, đúng không?
-Có thật là đơn giản như vậy không?
Tôi tự lẩm bẩm.
-Lưu ý rằng trong suốt quá trình thi các trò tuyệt đối không được sử dụng tới phép thuật. Nếu vi phạm sẽ coi như bị loại khỏi cuộc chơi và kết quả ko được công nhận. Cuộc thi chỉ dành cho học sinh năm nhất nên nghiêm cấm các học sinh khác can thiệp, trợ giúp… Nếu bỏ cuộc hoặc muốn cầu cứu khi gặp rắc rối thì hãy bắn pháo sáng mang theo. Ai cắm được ngọn đèn lên đỉnh tháp sớm nhất sẽ là người thắng cuộc. Và điều cuối cùng,… đây là món quà đặc biệt thầy hiệu trưởng chuẩn bị để chào mừng các trò gia nhập Hogwarts nên dĩ nhiên phần thưởng cũng rất có giá trị. Cặp chiến thắng, mỗi người sẽ giành được 300 điểm cho nhà của mình và một món quà bí mật nữa. Rất thú vị và hấp dẫn phải không?! Vì vậy các trò hãy cố gắng hết sức. Ta chúc các trò may mắn. Tất cả rõ cả chưa?
-DẠ!!!
Tiếng hô đồng thanh vang vọng khắp cả một khoảng trời âm u. Và cuộc hành trình không hề được mong đợi bắt đầu trong thời tiết ngập sương mù với gió bấc lạnh buốt…
* * *
Chỉ chưa đầy nửa giờ đồng hồ, các cặp cùng xuất phát nhanh chóng bị tách nhau ra và cứ như đã bị bóng tối của khu rừng này nuốt chửng mà không để lại chút vết tích gì. Càng tiến sâu vào bên trong tôi càng cảm giác rõ mất phương hướng và cái lạnh thấm sâu vào da thịt. Nỗi sợ càng lúc càng lớn dần, khu rừng này không hề giống những khu rừng tôi đã từng đi qua trước đó. Nó có cái gì đó kì quặc, bí hiểm và rùng rợn. Có thật cuộc thi này chỉ đơn thuần là đơn giản như các giáo sư nói không? Chẳng có gì giá trị mà đạt được dễ dàng cả. Lúc này tụi Harry và Ron tới đâu rồi? Có chung cảm nhận bây giờ với tôi không? Căng mắt cảnh giác liếc xung quanh, mọi thứ yên lặng đến độ nghe rõ cả từng tiếng lá rơi, nhưng dường như cây cối, cỏ hoa… đều đang dõi theo từng bước chuyển động của con người trên mặt đất.
-Này, buông ra đi! Cứ bám cứng thế khó coi lắm.
Draco đột ngột lên tiếng khiến tôi thiếu chút nữa rụng tim khỏi lồng ngực
-Chảnh vừa thôi. Bám một chút đâu có làm cậu mất miếng thịt nào đâu!
Giằng tay khỏi tay tôi một cách cục cằn, cậu ta hậm hực
– Xạo thấy mồ. Ôm người ta như đúng rồi mà kêu là “một chút”. Bình thường cậu vẫn tỏ ra mạnh mẽ lắm mà. Sao giờ co rúm, nhũn như chi chi thế?
Tôi nhìn theo lưng Draco, lườm đến rách cả mắt. Người đâu mà khó ưa. Nhưng… kể ra lúc này có người cãi nhau cũng… đỡ sợ
-Dù gì tôi cũng là một đứâ con gái và tôi mới chỉ 11 tuổi thôi.
Đang ngúng nguẩy quay cây pháo sáng trong tay, tôi bỗng khựng lại khi thấy thứ sinh vật lạ đen ngòm, bầy nhầy nhơ nhớp một đống lao về phía trước… phía tôi! Chẳng kịp suy nghĩ gì thêm, tôi hét toáng lên và nhảy bổ đến ôm chầm lấy Draco, mặc kệ trước đó cậu ta có nói gì đi nữa, tính mạng là quan trọng hơn cả. Draco cũng giật mình quay lại và đứng lặng “ngắm” con quái vật đang từ từ….từ từ… trườn về chỗ chúng tôi một cách từ tốn. Điều tồi tệ hơn là không chỉ một con, chúng tôi đang bị bao vây bởi cả một tập đoàn cái thứ khủng khiếp đó. Gần như mất hết bình tĩnh, tay tôi run run lay Draco.
-Cậu còn đứng đó làm gì thế?!!! Mau giết chúng hay làm cái gì đi chứ?
-…
-Draco!!!
Cuối cùng thì cậu cũng chịu có phản ứng, quay sang nhìn tôi với ánh mắt ngập ngừng và đáp bằng cái giọng “tỉnh bơ”
-Thực ra… tôi cũng sợ lắm.
Tôi trợn mắt nhìn lại. Chúa ơi… ngài Lucius “tôn kính” mà biết cậu con trai quý tử của ngài vốn “coi trời bằng vung, xem đất là nia” mà lại sợ thứ này thì liệu có nổi sùng lên mà đập vỡ mặt cái tên quản gia vô dụng đã dạy dỗ con trai ngài không nhỉ??? Điều này làm tôi nhớ đến chuyện của Ron hồi trước. Vào một đêm, chúng tôi bày trò nghịch ngợm, tắt hết đèn đi và ngồi nghe Harry kể chuyện ma. Đang đến đoạn gay cấn, ba đứa đều hồi hộp nín thở, thì cánh cửa sổ bỗng bị gió thổi bật mở tung. Chúng tôi ôm mặt, la ầm lên làm náo loạn cả khu kí túc. Khi mở mắt ra thì đã chẳng thấy Ron đâu. Tôi và Harry lắc đầu nhìn nhau. Tụi tôi bắt đầu lo lắng và gọi tìm khắp nơi thì thấy tiếng Ron vọng lại từ trên cầu thang “Mau đuổi cái thứ gớm ghiếc đó đi!!!” Im lặng. Rồi không hẹn mà gặp, tôi và Harry cùng bò lằn ra cười, trêu Ron “chết nhát”. Nghĩ đến đây tôi lại bật cười khiến Draco khẽ nghiêng đầu nhìn khó hiểu.
“Về một mặt nào đó thì hai thái cực này cũng khá hợp gu đấy chứ.”
-Bây giờ không phải lúc “nhìn mặt trời cười một mình” như lên cơn thế đâu. Pháo sáng đâu? Tôi không thể chịu đựng thứ bẩn thỉu, kinh tởm này thêm chút nào nữa.
Sực nhớ ra, tôi lén ngước nhìn với ánh mắt đầy tội lỗi và thái độ ăn năn, xám hối đến tội nghiệp:
-Hồi nãy hoảng quá…quăng mất rồi.
-Cái gì?! Tốt quá nhỉ? Thế bây giờ định thế nào đây???
-Tôi không biết!!! Nếu biết đã làm từ nãy rồi, rảnh sao mà đứng đây nói chuyện phiếm với cậu…

..
.
Vùng chạy bằng hêt sức bình sinh, lao thục mạng mặc cho lá, những cành cây và gió lạnh quật vào mặt đau buốt và cũng chẳng cần biết mình đang đi tới đích hay hướng ngược lại, quay trở về vạch xuất phát; tôi chỉ dừng lại khi đôi chân mình khuỵu xuống mất hết cảm giác, phải bám vào một gốc cây gần đó cố giữ thân mình không đổ ập xuống đất. Draco bám sát ngay phía sau và cũng đang trong tình trạng không khá khẩm hơn là mấy. Bày trò quái dị này với lũ nhóc năm nhất mới lơ ngơ chân ướt chân ráo vào trường thì đúng là thử thách thần kinh thép của con nhà người ta mà. Thầy Dumberdore cũng hay thật. Tôi vừa nghĩ vừa nói trong đứt quãng
-Hộc…hộc… May mà…mà có… chút lửa mang theo và … lọ gel vuốt tóc của cậu… Tạ ơn chúa… Chút nữa là phóng tàu bay giấy đi gặp các cụ trên cao kia luôn rồi…
-…
Kết hợp gel bọt với khí nóng xịt ra hơi lửa bùng lên trong phút chốc và mở đường máu thoát thân, chắc đời tôi tính cho đến thời điểm này chưa có pha hành động nào ngoạn mục hơn thế. Lần này thì coi như mang ơn Draco một món nợ, chắc nỗi sợ bị thứ “kinh tởm” đó chạm vào người còn mạnh hơn cả tốc độ hoạt động của hệ thần kinh trung ương nên đột nhiên cậu ta mới trở nên xuất thần như thế.
-Giờ biết tính sao đây?
Tôi thở dài, trượt theo thân cây ngồi sụp xuống.
-Hermione…
-Hả?
-Thật nực cười. Nãy giờ chúng ta đổ bao công sức chỉ để chạy loanh quanh đúng một vòng.
-Cái gì??!
Tôi hoảng hốt nhìn theo tay Draco chỉ. Đúng là phía sau, cách chúng tôi một khoảng không xa là cái cây với vết cháy xém do lửa tạo ra hồi nãy.
-Nói đúng hơn là chúng ta đang đi theo hình xoáy chôn ốc và lâu đài đó ở vị trí trung tâm.
Draco bẻ một cành cây khô và bắt đầu vạch vài đường minh hoạ trên nền đất.
-Đã hết quá nửa thời gian mà vẫn dậm chân tại chỗ. Muốn bỏ cuộc cũng không được. Có lẽ nên chờ ở đây cho tới khi cuộc thi kết thúc và sẽ có người tới đón chúng ta.
Gần như lập tức, tôi bật dậy
-Không được!
-Tại sao?
-Cậu không chịu được lũ quái vật đó thì tôi cũng ko ưa nổi cái khu rừng chết tiệt này.Nhất định phải có cách…
-Thật phiền phức.
-Rõ ràng cuộc thi này không nhằm mục đích “nếu khoẻ ta thắng”. Theo như cậu nói thì không thể cứ đi theo đường xoáy ốc đó mà tới được lâu đài trước thời hạn, chưa kể gặp chướng ngại vật như vừa rồi.
Draco tiếp lời:
-Hơn nữa chúng ta chỉ còn chưa đầy 3 giờ đồng hồ.
-Vì vậy lối thoát duy nhất là đi theo đường chim bay.
Nói rồi giật lấy cành cây trên tay Draco, tôi nguệch ngoạc những nét nối tiếp vào bản đồ tự chế của cậu ấy
-Bây giờ thử cố nhớ và vẽ lại những nơi chúng ta đã đi qua. Đầu tiên là …
Sau một hồi mày mò suy ngẫm chán chê, tưởng chừng đã bỏ cuộc, ngắm mấy hình vuông vẽ lung tung vô tình được nối xếp lại với nhau như đoàn tàu, tôi và Draco cùng ngước mắt nhìn nhau như chung ý tưởng vừa loé sáng:
-Sân ga chín ba phần tư!
Hai đứa kêu lên cười đắc thắng
-Chỉ cần xác định đúng vật trung gian thì sẽ lập tức tới được bên kia.
Và không cần mất nhiều thời gian cho việc tìm ra “cánh cửa đặc biệt” đó. Chính là cái cây có vết cháy xém. Bởi bình thường, lửa tạo ra từ hơi gel không đủ làm thân cây mất nguyên một mảng to đùng như thế. Chắc là một chỉ dẫn đặc biệt được đặt sẵn sau khi chúng tôi đã rời khỏi đó. Tôi vẫn còn do dự trong khi Draco khởi động làm nóng người chuẩn bị lao qua cái cây.
-Ổn không? Rủi mà nhầm thì chết chắc. Ít nhất cũng nằm bệnh xá vài ngày để bó lại xương cốt.
-Cậu không tin vào chính mình sao? Thật chán quá. Tôi thì chẳng bao giờ nghĩ là mình sai.
Dứt lời và ngoảnh mặt ra đi không một câu từ biệt, Draco phi như bay biến mất sau thân cây. Đành vậy, nhắm mắt lao theo chứ biết làm gì hơn.
Á …á…á…á…
Tôi thấy mình đang… bay trên không trung, cách mặt đất cả thước. Chỉ cần tưởng tượng thân thể nhỏ bé đáng yêu của mình sẽ rớt xuống phịch một cái như trái mít rụng là đã muốn khóc rồi.
Bộp.
-Ặc…
Ủa? “Bộp” chứ ko phải “Ầm” sao? Không đau, không ê ẩm chỗ nào cả, trái lại còn rất êm. Cộng với tiếng kêu kì lạ vừa rồi,… Mà rõ ràng không phải tôi kêu, tôi đã kịp phản ứng gì đâu?! Tôi cựa quậy, khẽ nhún nhảy vài cái xem mình đã chạm đất thật chưa…
-CÚT XUỐNG MAU ĐI!!! CÒN ĐỊNH NGỒI TRÊN NGƯỜI TÔI ĐẾN BAO GIỜ?!
À há… cách giải thích duy nhất là tôi đã hạ cánh ngay trên… tấm thân vàng ngọc của “cậu chủ Malfoy”. Vài câu xin lỗi qua loa, vội vàng đứng dậy một cách lóng ngóng và đỡ nạn nhân bất đắc dĩ sau cú nhảy vượt biên vừa rồi lên, chúng tôi đảo mắt nhìn quanh một vòng. Công trình kiến trúc cũ kĩ với mấy toà tháp mục nát bốc đầy mùi tử khí này chắc là điểm tập kết của cuộc thi mà các giáo sư đã nói. Nhìn nó giống lâu đài ma hơn là nơi đã từng dành cho người ở.
-Chào mừng các trò đã vượt qua vòng 1 của cuộc thi.
-Chào buổi tối, giáo sư Flitwick.
Tôi ngán ngẩm nhìn vị thầy đáng kính còn Draco thì gắt gỏng một cách thiếu kiên nhẫn.
-Tụi con còn phải làm gì tiếp để kết thúc cuộc thi quái quỷ này đây?
-Thật chẳng lễ phép chút nào, trò Malfoy. Ta có thể trừ điểm trò vì câu nói trống không vừa rồi.
-…
-Nhưng thôi, dù sao các trò cũng đã tới được đây, mau cầm lấy cây đèn và cố gắng tới được đỉnh tháp cao nhất phía dằng kia trước những người khác đi.
Chẳng cần nhắc lại lần thứ 2, Draco cầm lấy đèn, đạp cỏ dại phăng phăng tiến vào lâu đài. Tôi cố nán lại, chờ Draco đi trước một đoạn rồi mới tiến đến gần giáo sư hỏi thăm tin tức của tụi Harry.
-Thưa thầy, thầy có thấy cặp của Ron và Harry tới chưa ạ?
-Rất tiếc là chưa, Granger. Thời gian vẫn còn, có thể họ sẽ đến sau. Trò mau tranh thủ đuổi theo Malfoy đi. Ta thấy trò ấy có vẻ như sẽ định lên tháp một mình đấy.
-Vâng.
Tôi vội đáp và chạy theo cái bóng phía trước. Khỉ thật. Cậy mình chân dài hơn hay sao mà đi nhanh thế, đuổi hụt hơi. Cuối cùng tôi cũng bắt kịp Draco ở đại sảnh của lâu đài.
Tối om.
Bỗng chốc, mọi thứ quay cuồng trong bóng tối đen sẫm. Chúng tôi như vừa bị đưa vào một khối mê trận hỗn loạn những lối đi. Tứ phía đều là đường, mất hút trong bóng đêm dài vô tận…
-Sao đây?
Tiếng Draco vang lên cộc lốc, như vọng sang cả đầu kia của lâu đài.
-Hay là cứ chọn đại một đường đi.
Tôi quay sang giật lấy cây đèn để soi rõ hơn cảnh vật trước mắt
-Bậy. Nếu đường nào cũng dẫn tới đích thì tốn công bày ra nhiều đường thế làm gì. Chắc chắn chỉ có một con đường đúng, còn những đường khác là ngõ cụt.
-Giống kiểu thử vận may quá.
-Không phải đâu. Lối này. Đi theo tôi.
-Sao cậu biết? Chắc không đó?
-Gió thổi tới từ hướng này. Chỉ có lối đi dẫn tới đỉnh tháp mới có gió vào được.
-Gió? Tôi có thấy gì đâu?
-Vì cậu ngốc.
-Cái gì?! Cậu thì hơn ai mà nói. Não bé.
-Im lặng đi. Tập trung kẻo lạc bây giờ. Uổng phí công sức.
-Hừ…
Không gian như đóng băng trong tiếng bước chân giậm trên từng bậc thang nối tiếp nhau đều đều. Nếu không có chút ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn, tôi đã ngỡ mình đang vùng vẫy trong bóng tối chứ ko phải bước trên cầu thang đá. Càng lên cao không khí càng loãng… nghe rõ cả tiếng gió rít từ trên vọng lại…
Bóng tối… Bóng tối… Xung quanh tôi toàn là bóng tối… Chím ngập, nhầy nhụa, trống rỗng và lạnh lẽo…
Tôi không thể thở nổi… lảo đảo… Và tôi thấy sức nặng của cơ thể mình sắp ngả về phía sau… Đúng lúc ấy thì một bàn tay nắm lấy tay tôi, kéo tôi lại. Bàn tay lạnh ngắt nhưng lại sưởi ấm cả tâm hồn tôi khi đó, bàn tay chứa đựng đầy suy tính và tham vọng, bàn tay mang theo cả những yêu thương đầu tiên của đời tôi… Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu và tiếp tục tiến về phía trước trong sự bao bọc của đôi tay ấy…
Cánh cửa cuối cùng bật mở, tôi và Draco đã lên tới đỉnh tháp. Không có ai cả. Có nghĩa chúng tôi là những người đầu tiên đặt chân tới được nơi này, cũng có nghĩa là người thắng cuộc…?! Khi ngọn đèn được đặt lên ngọn tháp, đón chờ chúng tôi là cả một trời pháo hoa bừng sáng rực rỡ ngoài cửa sổ. Tôi vội lao ra ban công… Không thể tưởng tượng nổi… Khung cảnh nhìn từ trên tháp lúc này xuống khác xa những gì tôi trải qua vừa nãy. Lộng lẫy, tuyệt vời với đủ sắc màu lung linh, huyền ảo. Cả lâu đài sáng bừng lên như một khối pha lê lấp lánh giữa thiên hà.
-Chúc mừng hai trò.
Tiếng thầy Dumberdore đánh thức tôi khỏi giấc mơ trước mắt. Draco cũng giật mình quay lại.
-Các trò đã làm rất tốt. Uhm… Quả là có hơi bất công khi kết quả bắt thăm lại sắp xếp hai trò vào một đội.
Tôi thở dài… nhưng rồi nhìn thầy mỉm cười
-Tụi con cũng hút chết đó thầy.
Thầy cũng cười, ánh mắt hiền từ mà như nhìn xuyên thấu cả nội tâm con người, xua đi cảm giác lạnh lẽo băng giá vừa rồi trong lòng tôi
-300 điểm cho Grynffindor và Slytherin như đã hứa. Và đây… đây là phần thưởng đặc biệt của hai trò.
Thầy vừa nói vừa đặt lên bàn chiếc hộ nhỏ chạm khắc những nét hoa văn kì quái, uốn lượn ngoằn ngoèo một cách khó hiểu, giống như một loại bùa chú hay ma pháp gì đấy.
-Đây sẽ là một món quà vô cùng có ý nghĩa. Ta mong hai trò đủ sáng suốt để sử dụng món quà theo cách thông minh nhất. Chúc các trò may mắn.
Hai đứa chúng tôi hết nhìn nhau rồi lại nhìn chiếc hộp.
-Ta phải đi trước đây. Các trò cũng mau xuống nhập tiệc với mọi người ở dưới kia đi. Chúc mừng lễ Hallowen!
Chưa kịp chào thì thầy đã biến mất như một làn khói mỏng tan biến trong lớp bụi mờ. Tôi liếc nhìn Draco
-Xài chung sao?
Cậu quay lưng lạnh lùng bỏ đi
-Không. “Rất có ý nghĩa” tức là chỉ có giá trị tinh thần. Tôi không cần thứ đó. Cậu cứ giữ đi.
Chỉ còn lại mình tôi trơ trọi với chiếc hộp. Do dự mãi, cuối cùng tôi cũng quyết định không mở nó dù chẳng hiểu tại sao, có lẽ vì cảm giác nó không phải thuộc về riêng tôi nên nếu có thì tôi muốn cùng mở với cậu.
“Cái gì ở trong đó?”
Suy nghĩ ấy bám riết tôi suốt đường xuống. Nhưng ngay khi ra đến cửa, thấy Harry và Ron đang đứng chờ ở đó thì tôi gần như quăng luôn cả mớ thắc mắc rối ren kia khỏi óc, lao tới ôm chầm lấy lũ bạn như thể lâu ngày xa cách. Mới chỉ hơn 6 tiếng đồng hồ thôi nhưng thực sự là tôi thấy nhớ tụi nó khủng khiếp!!!
Phía đằng xa kia… mái tóc bạch kim thấp thoáng dưới ánh lửa bập bùng… Cậu đứng đó, lẫn trong đám đông, cùng với Pansy, Crabbe và Goyle… Ánh mắt tôi chợt nhoè đi…
* * *
Chap III: “The way that you like me…”
Ngày qua ngày… tháng nối tiếp tháng…
Trăng vẫn là trăng dù có đổi thay bao mùa…
Tuyết rơi trắng xóa khoảng trời tím sẫm của mùa đông băng giá. Gió vẫn lồng lộng thổi, ào ạt qua mặt hồ mênh mông băng tuyết xám. Những cơn lốc xoáy gầm lên thảm thiết, cuốn tất cả vào vòng quay của mình, chôn vùi dưới lòng đất đen lạnh lẽo…
Cả mùa đông năm ấy cũng đã bị chôn sâu trong lòng bão tuyết mất rồi…
Cậu đứng giữa khoảng không gian mịt mù gió tuyết, mái tóc bạch kim cuộn tung cùng tuyết xám. Tất cả như mới chỉ hôm qua…
Ngày cậu ra đi, gió cũng hát khúc phong ca thê lương mà hùng tráng này. Gió không đổi thay sau bao năm dài đằng đẵng…
Hàng trăm năm… gió vẫn âm vang những thanh âm không rõ buồn vui. Mùa đông rồi lại mùa đông… gió vẫn hát khúc ca như muôn ngàn năm trước. Gió vô tâm và gió cũng vô tình. Gió hát mãi khúc hát chỉ mình gió hiểu. Gió ngạo nghễ nhìn thời gian trôi qua cùng trời đất. Gió lạnh lùng nhìn mọi sự đổi thay… Gió không xót thương và gió cũng chẳng chạnh lòng…Gió vẫn mãi ôm ấp trong tim nỗi bi thương của vạn kiếp người…

..
.
* * *
Tôi bước chầm chậm dọc bờ suối tuyết đã phủ dày, chút hơi gió mang theo vị nước mắt mặn chát thoảng qua buốt giá, đọng lại một ý niệm mơ hồ trên làn da tê tái. Nước mắt cứ rơi. Đã bao lần… rơi vì cậu…
Tôi đã quay đi, cố giấu những giọt nước mắt lặng thầm khi cậu nguyền rủa dòng máu của tôi bằng thái độ khinh bỉ, ngạo mạn và khi cậu tay trong tay với người con gái khác…
Tôi đã nuốt nước mắt đau khổ, cay đắng khi nhận ra sự thật nghiệt ngã, xót xa rằng trái tim tôi mãi chỉ hướng về một người…
Tôi đã gục khóc trên vai Ron khi cậu trốn chạy ngay trong tầm mắt của tôi mà đầu đũa phép của tôi chĩa về phía cậu, tôi vẫn run rẩy không đọc hết nổi câu thần chú đơn giản để giữ cậu lại dù cậu là kẻ phản bội đáng ghê tởm… Tôi không bao giờ quên khi đứng trước thầy Dumberdore, cậu đã lưỡng lự và chiếc đũa phép ngày ấy của cậu đã hạ xuống. Thầy tin cậu và… tôi cũng đã từng tin cậu…
Tôi không bao giờ dám thừa nhận, thực ra ban đầu tôi đến Hogwarts là vì cậu. Cho đến khi thế giới này trở thành một phần cuộc sống của tôi, khi những người bạn đã gắn kết trở thành gia đình của tôi, tôi vẫn không quên điều đó… Và cả đến khi cái tin cậu là tử thần thực tử đổ ập lên cuộc đời tôi… tôi vẫn chưa hề quên…
“…
-Nghĩa là cậu nhất quyết muốn đối đầu với tôi?
-Ý tôi không phải thế…
-Thôi đi. Cả tôi và cậu đều thừa hiểu, nếu cậu đầu quân vào đó, không sớm thì muộn, tôi và cậu cũng trở thành kẻ thù. Chúng ta không cùng chung lí tưởng.
…”
Phải… chúng ta không cùng chung lí tưởng. Tôi biết nhưng tôi vẫn chọn con đường đó, con đường theo hướng gió thổi… Vì khi ấy, tôi không chấp nhận là một người con gái bình thường, ngày ngày dõi theo, ngóng trông, chờ đợi những bước chân của cậu. Tôi không muốn… Và rút cục thì tôi đã được gì? Mất gì? 5 năm… hay nhiều hơn thế… Khoảng thời gian không dài nhưng đủ để người ta ngẫm lại trọn vẹn một quãng đường đời.
Tôi vẫn nhớ lần cuối cùng tôi nói chuyện với cậu. Giờ độc dược, khi tôi lơ đãng làm nổ tung nguyên một cái vạc thuốc. Sắc mặt Snape tái đi, lão nhìn tôi giận dữ, đay nghiến:
“Trừ Gryffindor 50 điểm. Và trò, Granger, hãy ở lại dọn dẹp cái đống lộn xộn do trò gây ra sau giờ học, thật-sạch-sẽ!”
Harry và Ron có giờ học ở lớp khác nên tôi đã bảo hai cậu ấy đi trước, và họ đi một cách miễn cưỡng trong khi vẫn nhìn tôi ái ngại. Tôi biết, họ luôn lo lắng và chăm sóc tôi. Lớp học trống vắng, chỉ còn tôi với cậu. Tôi cũng không hiểu sao lão lại bảo cậu chờ lão vì lão có chuyện muốn bàn, để rồi đẩy tôi vào tình huống “tiến thoái lưỡng nan” này. Tôi lay hoay thu dọn đống dung dịch bầy nhầy. Còn cậu vẫn ung dung ngồi vắt chân lên bàn, ngả ra sau dựa vào lưng ghế và… ngửa mặt ngắm trần nhà. Tôi cố không nhìn cậu nhưng cảm xúc vẫn cứ bật thành lời
“Trước đây tôi đã từng nói… cậu cứ làm những gì cậu muốn, tôi đi đường của tôi… Nhưng dường như sắp đặt của chúa là nhất định phải để hai con đường của chúng ta giao nhau…”
Cậu im lặng một lúc lâu. Tôi biết cậu đang đặt tôi lên bàn cân với những tham vọng, mục đích của cậu và tôi cũng biết cuối cùng, cái cân đó lệch về phía nào
“Vậy nên tôi đã nói chúng ta không có quan hệ gì cả. Nếu có thì chỉ là cậu tự làm khổ mình thôi.”
Tôi cười chua chát. Tôi nên hi vọng gì ở cậu chứ? Thật ngốc nghếch, tình yêu phút chốc đã làm tôi mù quáng đến vậy sao?
“Phải rồi. Thì bây giờ cậu cũng có là gì của tôi đâu.”
Và tôi đứng dậy, vùng chạy khỏi lớp học. Chạy trốn. Tôi đang cố chạy khỏi tiếng vọng từ quá khứ, cố để phủ nhận tất cả, cố để quên đi tất cả… chạy khỏi vòng tay và ánh mắt cười của cậu…

..
.
Lần ấy… sau cuộc cãi cọ với Pansy, tôi lững thững bước đi trên hành lang dài lạnh lẽo. Cậu xuất hiện như một giấc mơ, đi theo hướng ngược lại, về phía sau tôi. Cậu đang đến với người con gái kia… Ánh mắt cậu dừng lại, nhìn tôi trong khoảnh khắc rồi lại vụt trôi về nơi xa xăm. Tôi muốn bóp nát trái tim mình để nó thôi thổn thức và rỉ máu sau lồng ngực, để nó thôi rên lên đau đớn khi thấy bóng hình cậu…
Khi cậu lướt ngang qua… Bất giác… cánh tay buông thõng bên hông của tôi bỗng đẩy ra, muốn nắm giữ và kéo cậu về phía tôi… Nhưng thật may… một phần lí trí đã giữ ham muốn tội lỗi đó lại, chỉ để những ngón tay của tôi khẽ sượt qua bàn tay cậu. Hụt hẫng… Như ước muốn của một đứa trẻ vụt khỏi tầm với, tôi lặng lẽ để nước mắt rơi ướt đẫm lòng bàn tay…
Tôi yêu cậu…
Nhưng tình yêu của tôi không đủ vị tha để dung thứ cho những hành động của cậu.

..
.
Tôi yêu cậu…
Nhưng tình yêu của tôi không đủ lớn để vứt bỏ tất cả lại phía sau, để chạy về phía cậu, ở bên cậu. Như Pansy đã làm…

..
.
Tôi yêu cậu…
Nhưng tình yêu của tôi không đủ mạnh mẽ để tôi có can đảm vượt qua ranh giới giữa hai thế giới của tôi và cậu, để nói với cậu 3 từ “Tôi yêu cậu”

..
.
Tôi yêu cậu…
Tôi ước ngày cậu ra đi, tình yêu tội lỗi đó trong tôi cũng chết theo…

..
.
Vậy còn… Cậu có yêu tôi ko?
Tôi không bao giờ biết được cậu trả lời chính xác. Nhưng tôi chắc là có, hoặc chí ít là một cái gì đó khác thường tôi cảm nhận được khi cậu bất chợt kéo tôi vào lòng và ôm tôi ở một góc khuất hành lang cái đêm vũ hội Noel năm thứ tư… Tôi đã đứng sững trong vòng tay ấy cho đến khi cậu thả tôi về với thực tại. Chỉ giấc mơ đầu tiên của đời tôi…
Cậu yêu tôi…
Nhưng có lẽ tình yêu cậu dành cho tôi không vượt qua nổi bản ngã của cậu.

..
.
Cậu yêu tôi…
Nhưng có lẽ tình yêu cậu dành cho tôi không thể đặt lên trên tham vọng, hoài bão, mơ ước… của cậu

..
.
Cậu yêu tôi…
Nhưng có lẽ tình yêu cậu dành cho tôi không phá được lớp băng trong trái tim lạnh giá ấy của cậu.

..
.
Tình yêu của tôi quá yếu đuối, còn tình yêu của cậu lại quá ích kỉ. Tình yêu của hai chúng ta đều không đủ…
Vậy nên tôi và cậu… mãi mãi chúng ta vẫn chỉ là hai đường thẳng song song kéo ra vô tận, chẳng bao giờ đến được với nhau.
Một tình yêu không trọn vẹn…
* * *
Nước mắt không rơi nữa. Nước mắt đã cạn khô sau khoé mắt u buồn. Da mặt tôi tê rát và trắng tái đi vì lạnh. Một bàn tay nắm lấy bàn tay tôi… Không phải những ngón tay khẳng khiu lạnh lẽo của cậu. Bàn tay ấm áp. Bàn tay cứng cáp đã nâng đỡ, che chở và bảo vệ tôi suốt những năm tháng qua. Không phải bàn tay đã dắt tôi ra khỏi bóng tối của sợ hãi nhưng là bàn tay đã kéo tôi lên từ vực thẳm bế tắc. Khi tôi đau khổ và tuyệt vọng nhất, người ở bên tôi không phải là cậu mà chính đôi tay ấy… Là Harry…
-Cẩn thận, phía trước dễ có tuyết lở đó.
Tôi gật đầu, đôi mắt phẳng lặng dịu lại bình yên khi nhìn cậu ấy đang quàng khăn, đeo lại bao tay cho tôi. Xong xuôi, Harry ngước lên. Bắt gặp ánh nhìn kỳ lạ ấy, cậu cười và xoa nhẹ mái tóc nâu rối bù trên đầu tôi
-Lạnh thế này cậu mò ra đây làm gì? Đi dạo à?
Tôi quay đi, đưa tay lên hít hà tìm lại hơi ấm và bước những bước dài trên nền tuyết dày một cách khó khăn
-Không. Mà cũng có thể coi là thế.
-Không rồi lại có. Vậy thì đừng trả lời cho khỏi tốn công.
-Ha ha ha…
Tiếng cười lanh lảnh vọng khắp một khoảng trời. Vệt chân của tôi và Harry nối tiếp nhau thành những dãy dài, hằn sâu trên tuyết trắng mênh mông.
-Hermione…
-Uhm?!
-… Nếu không muốn thì đừng tiếp tục hành hạ mình nữa. Không nhất định phải chiến đấu với cậu ta…
Tôi lặng người… khẽ nhắm mắt mỉm cười, quay sang khoác tay Harry trên đường về
-Không. Là tớ tự quyết định thế. Đừng biến tớ thành kẻ tội đồ hèn nhát chứ.
Và tôi vẫn giữ nụ cười bình thản đó trên môi trước ánh mắt Harry nhìn kiên quyết. Tôi sai lầm đã quá nhiều rồi. Cái đêm để cậu ra đi đó… Harry và cả Ron… Họ đều biết… không một lời trách móc, oán thán. Họ im lặng nhìn tôi đau đớn. Nhưng rồi họ vẫn chỉ âm thầm nắm lấy tay tôi và để tôi dựa vào họ khi tôi đã quá mệt mỏi. Tôi biết ơn những con người đó vì điều ấy… Những nguời luôn đi bên cuộc đời tôi…
Ngày mai… tôi sẽ gặp lại cậu.
Trên chiến địa…
* * *
Chap IV: Far away
Gió cuốn những chiếc lá khô xoay vòng trên không mang theo bụi tuyết vu vơ. Không gian chìm ngập sắc trắng não nề của tuyết. Hoàng hôn uể oải buông mình trên những ngọn cây lao xao tiếng gió.
Thở dài.
Tôi ngước nhìn mảng trời âm u ko gợn chút bóng mây. Thánh địa hoang tàn đổ nát này, nơi cất giấu trường sinh linh giá thứ 5. Chỉ ít phút nữa thôi sẽ nhuốm đầy vị máu tanh nồng và sắc đỏ ai oán… Cây thánh giá vật vờ, nghiêng nghiêng trong gió tuyết đổ qua. Và gió bỗng lồng lên hung bạo, dữ tợn. Đám tử thần thực tử xuất hiện kéo theo sau cả một vùng giông tố, mây mù xám xịt.
“Cậu cũng nằm trong số đó…”
Draco đến chiến trường với vẻ thong dong kì lạ. Pansy đi theo sau. Vạt áo chùng của cô ta quét qua thềm tuyết ẩm ướt, kéo lê theo từng bước chân rầm rập của đoàn người. Dobby nép vào sau lưng Ron, run rẩy nhìn đoàn tử thần hùng hổ tiến vào thánh đường. Đằng sau, Crabbe và Goyle cũng đã dàn quân hỗ trợ cho Draco. Hôm nay, bọn chúng có một vẻ mặt nghiêm trọng hơn bình thường. Phía bên tôi, mọi thứ cũng đã được bày binh bố trận từ rất sớm.
Không một lời tuyên chiến, Harry lao về phía trước. Cây đũa phép của cậu chĩa thẳng đến trước mặt Draco. Ngay lập tức, đội hình phía sau Draco bị vỡ ra, tản về hai bên. Draco nhẹ nhàng xoay người tránh luồng ánh sáng đỏ tía và trả đòn bằng một bùa chú phản hồi. Đầu đũa phép trên tay cậu phát ra tia sáng xanh rợn người. Những người khác cũng bắt đầu lộ diện và lao vào cuộc chiến khốc liệt.
Những tia sáng liên tục nhá lên cùng với những tiếng nổ inh tai.
Đám tuyết chưa kịp tan xoáy tròn trong cơn bão lốc điên cuồng …

..
.
Trời lặng lẽ ngả sang sắc đen sâu thẳm. Trăng lơ lửng trên lưng chừng núi, hắt lại ánh bạc mờ ảo. Trận chiến cũng đã gần kết thúc. Chúng tôi bị kéo theo kẻ thù của mình, tách ra mỗi người chiến đấu ở một nơi giữa khu thánh địa rộng lớn ngổn ngang những mảng tường vỡ. Đối diện tôi, đũa phép của Goyle đã gãy đôi. Hắn ngã xuống nền gạch vụn, ôm cánh tay bê bết máu thở hổn hển. Tôi lầm lì tiến lại, đưa đũa phép vào cổ hắn.
-Ngươi thua rồi.
Goyle cười giễu cợt đáp lại, chỉ thì thầm trong miệng.
-Không có nghĩa là bọn ta thua…Các ngươi sẽ ko bao giờ chiến thắng được Ngài… Chúa tể hắc ám… và cả Draco Malfoy… Cậu ta sẽ đạp đổ kẻ thống trị,… xây dựng một đế chế mới mà chỉ cậu ta… mới xứng là đấng quân vương…
Tôi mở to mắt, nuốt từng lời trước khi chết của kẻ đang hấp hối. Bá chủ thế giới ư? Cậu đâu có hoàn toàn phục tùng và trung thành với Voldermort? Cậu chỉ như một con rắn độc,… Rình rập bên hắn, chờ cơ hội vùng lên cắn một nhát chí mạng và nghiễm nhiên ngồi vào vị trí của hắn thôi. Bản chất của cậu… cũng đâu có khác hắn là bao…?
-Giết Goyle đi, Hermione.
Giọng nói sắc lạnh vang lên từ phía sau. Pansy từ từ tiến vào. Chiếc đũa phép trong tay cô ta cũng đã được tuốt ra. Ánh lục nhạt loé lên trong một khắc. Khi quay đầu lại, Goyle đã giãy dụa, gào lên đau đớn rồi tắt thở, trước cả khi tôi kịp chớp mắt.
-Pansy, cô…
VỤT.
Một tia sáng nữa sượt qua bên gò má tôi, dứt khoát và lạnh lùng.
-Khi thực chiến rồi thì đừng có ngơ ngác, ngó ngang ngó dọc như còn đang luyện tập ở Hogwarts vậy chứ.
Tôi thận trọng lùi lại, giơ đũa phép sẵn sàng nghênh chiến.
-Cách chiến đấu tàn nhẫn này… là Voldermort huấn luyện cho lũ tử thần thực tử các người?
Pansy nhếch môi cười nhạt, vẻ ngạo mạn đắc thắng ngập tràn trên gương mặt cô ta.
-Không hề. Tất cả đều do Draco dạy tôi. Giết, hoặc bị giết. Phải biết ác, phải biết tàn nhẫn để sống cho mạnh mẽ.
Lòng tôi lại quặn đau. Là vậy sao? Đó là cách suy nghĩ của cậu sao? Cậu có còn là Draco mà tôi yêu không? Hay cậu vốn đã như vậy, chỉ là tôi ngây thơ, mù quáng che lấp sự thật?… Đau đớn… và căm hận. Tình yêu luôn đi cùng với sự hận thù…
Tôi né người, nấp vào sau cây cột đá. Pansy tấn công dồn dập và điên loạn khiến tôi ko kịp phản công. Cô ta quá thay đổi và kĩ thuật cũng khá lên rất nhiều, tới mức tôi ko thể hình dung nổi cô ta đã luyện tập với một chế độ hà khắc như thế nào.
Xung quanh bỗng yên lặng trở lại. Tôi ngó đầu ra xem xét.
XẸT.
Một tia sáng bắn qua, đâm thẳng vào mảng tường phía sau. Nhân cơ hội đó, Pansy vượt khỏi tầm ngắm của tôi, lao tới hướng các dãy phòng phía ngoài và mất hút sau góc khuất hành lang. Có vẻ như là tín hiệu ngầm, lệnh rút lui từ kẻ cầm đầu. Không kịp suy nghĩ gì nhiều, tôi vội đuổi theo. Nhìn thấy bóng cô ta ở ban công phía bên kia, cách tôi khá xa, cũng là lúc phát hiện Ron đang di chuyển phía dưới, ngay trước mắt Pansy. Tôi lạnh người, hét lên hoảng hốt.
-RON!!! CẨN THẬN…
Thật không ngờ Ron đã nhanh hơn, ra tay trước. Quay sang thì chỉ còn thấy cơ thể của Pansy rơi xuống, chân bị vướng vào sợi dây gần đó, treo lơ lửng trên không trung như một con rối. Một thoáng sững sờ… Nhưng chỉ đến lúc này tôi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười khi Ron đang vẫy tôi ra dấu hiệu chiến thắng. Tôi đâu có biết… Đó là giây phút cuối cùng tôi được nhìn cậu ấy cười… Tôi đâu có biết… đó là khoảnh khắc cuối cùng tôi được thấy ánh mắt sáng rực niềm vui của cậu ấy nhìn tôi… Tôi đâu có biết…
Luồng sáng bạc loang loáng như ánh kim cương vút qua mắt tôi, lao đến dội thẳng vào ngực Ron khi cậu còn ngỡ ngàng, chưa kịp nhận ra mình bị đánh lén. Nụ cười vẫn chưa tắt trên môi, cậu khuỵu xuống, ánh mắt vẫn hướng về phía tôi ngạc nhiên tột độ như muốn kéo trái tim tôi ngã theo. Tôi đứng lặng kinh hoàng… hướng về phía tia sáng bay tới. Mắt tôi hầu như không thể mở lớn hơn được nữa.
Cậu.
Cái nhìn ngạo nghễ trên nét mặt lặng như tờ không một chút cảm xúc trước khi quay lưng bỏ đi…
Tôi điên cuồng vung đũa phép nhả ra cơn mưa những bùa chúa và phép thuật, nhưng bóng cậu vẫn xa dần sau lớp lớp ánh sáng chồng lên nhau đó… Những tia sáng đập vào gờ tường trên sân thượng bật thành mảnh vụn vỡ nát của trái tim tôi…
Cậu biến mất trong những cố gắng bất lực cuối cùng của tôi…
Thẫn thờ nhìn xuống… Harry đang đứng đó, buông rơi cây đũa phép bên cạnh Ron nằm bất động.
“Hermione…”
“Hermione, nhìn nè… xem tớ nè…”
“Hermione, đừng khóc… mọi chuyện rồi sẽ qua….đừng khóc…”
“Hermione, đừng nghịch cái đó, nguy hiểm lắm…”
“Hermione, mau qua đây đi… qua bên này…”
“Hermione, nhớ cẩn thận đó…”
“Hermione… …”
“Hermione… … …”
Tiếng gọi của Ron chạm vào tôi, dội lại và cứa sâu vào như những mũi dao buốt giá. Mắt tôi mờ đi trong tiếng vọng từ quá khứ đầy máu. Tôi thậm chí không thể run lên được nữa. Xung quanh mọi thứ dường như sụp đổ, đang tan biến… vào trong bóng tối… vô tận…
Ron vừa mới cười và vẫy tay với tôi mà…
Cậu ấy còn mới còn đứng đó mà… Cậu ấy đã hạ gục Pansy… mới đây thôi…
Cậu ấy đã bảo sau khi trở về chúng tôi sẽ đi mua sắm chuẩn bị cho lễ giáng sinh mà…
Cậu ấy đã hứa mua tặng tôi quà Noel là một chiếc dương cầm mà…
Cậu ấy đã nói nhất định sẽ luôn ở bên tôi mà…
Cậu ấy…
Không. Ron không thể chết. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Tôi không tin!
Không.
Không…?!
Không… … …
Tôi siết mạnh mảnh ngọc cậu tặng mà tôi luôn mang theo bên mình như bùa hộ mệnh trong tay. Không còn cảm giác. Không một chút phản ứng nào… Gào thét tên cậu trong vô vọng… cậu vẫn nằm đó, không nhúc nhích.
Nước mắt…?
Hay tuyết tan đọng lại thành nước?
Nhắm mắt lại và để cho bóng tối nuốt chửng tôi…
Tức giận. Căm hận. Thù ghét.
Tất cả chìm vào bóng tối. Cả bóng hình người cũng chìm vào bóng tối…

..
.
Đôi mắt mở to đờ đẫn. Ánh mắt vô hồn… trống rỗng… Không biết cứ như thế đã bao lâu, không còn chút cảm xúc, không cả thấy mệt mỏi, đau đớn… Như màn đêm, không màu, không sắc. Một bóng hình mơ hồ thấp thoáng phía trước khẽ lay tôi
-Hermione…
-…
-Làm ơn cử động hay ăn một chút gì đó đi…
-…
-Cứ thế này thì chỉ có cậu sẽ gục ngã trước thôi. Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm phía trước.
Phía trước ư? Phía trước tôi đâu có thấy gì?… Đâu có thấy…
Scabber từ đâu chạy vào, nhảy lên người và dụi dụi đầu vào lòng bàn tay tôi, ngước đôi mắt xám nhìn tôi dò hỏi. Con vật cưng khôn ngoan và trung thành. Nó đang tìm chủ nó. Nó không thấy Ron đã hơn hai ngày nay, nó đã chạy dáo dác tìm kiếm khắp nơi và nó nghĩ cậu ấy đang ở chỗ tôi. Ánh mắt già nua của con vật đã mờ đục qua năm tháng cứ hướng về phía tôi đầy kỳ vọng… Rồi trùng xuống… nó ủ rũ gục đầu trên lòng bàn tay tôi rên khẽ trong hơi thở yếu ớt. Nó mệt mỏi quá rồi… Sự việc diễn biến quá bất ngờ, suốt những ngày qua mọi người đều bối rối và chẳng ai còn tâm trạng để ý con chuột nhỏ nặng nhọc lê từng bước chạy từ nơi này qua nơi khác, quấn lấy chân họ rít lên những tiếng the thé chờ đợi người ta sẽ nhìn xuống. Nhưng chẳng ai… không một ai… ngay cả tôi… có thể cho nó một câu trả lời… chủ nhân của nó đang ở đâu… Tia hi vọng cuối cùng lụi lắt, đôi mắt nó khép hờ, buồn bã nhìn xa xăm…
Nơi này… chỗ nào cũng tràn ngập hình bóng và giọng nói của Ron. Kí ức đan xen, chồng chéo lên nhau thành một mớ hỗn độn quay cuồng trong óc tôi. Nhìn đám lông xám phập phồng nằm đờ ra mềm nhũn trên tay mình… Bất giác, nước mắt lại ứa ra từ đôi mắt tưởng chừng đã khô cạn, mất hết sức sống. Tôi gập người ghì chặt Scrabber vào lòng, cắn răng kìm nén tiếng khóc nức nở sau vị mặn chát ướt đẫm khoé môi.
Giá như ko phải tôi…
Giá như ngày đó ko phải tôi đã quá yếu đuối để cậu ta ra đi…
Giá như tôi đặt tình cảm riêng tư của mình sang một bên…
Giá như tôi lạnh lùng, mạnh mẽ và dứt khoát hơn…
Giá như…
Sai lầm cứ nối tiếp sai lầm. Để giờ đây người nằm dưới lòng đất lạnh kia không phải kẻ đã gây ra mọi tội lỗi này mà lại là một trong những người tôi yêu thương nhất. Lúc ấy… tôi đã muốn chết theo cậu. Nhưng trớ trêu thay với những quy luật của con người. Còn muốn chét là còn hi vọng được sống. Tôi sẽ sống để không bao giờ tha thứ. Tôi không muốn xoá đi tất cả những cảm xúc ngày hôm nay mà luôn khắc ghi trong trí nhớ, để vĩnh viễn không quên rằng… Đó là lỗi của tôi.
Một cảm giác ướt lạnh thấm qua áo tôi. Harry đang ôm tôi… Và cậu ấy khóc. Nước mắt của cậu ấy lặng thầm rơi trên vai tôi. Cậu chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ, cứng rắn để là chỗ dựa cho tôi.Dù trong tim cậu, nỗi đau còn lớn hơn cả vết thương lòng của tôi. Tôi đã không kịp nhận ra điều đó để một lần nữa lại vô tình làm tổn thương cậu bằng những giọt nước mắt yếu đuối.
Hận.
Tôi chưa từng yêu và hận một cái gì như thế trong đời. Nhắm chặt mắt cay đắng. Tôi bật cười. Và tôi khóc. Nước mắt cứ thế tuôn trào… không thể ngừng lại…
Kỉ niệm, hồi ức và Scabber… Đó là tất cả những gì Ron để lại cho tôi và Harry. Chỉ còn lại hai chúng tôi trên con đường dài trước mắt. Khoảng trống của một người trong tim sao lại lớn và đau đến thế…?
Chiếc hộp gỗ ngày xưa dựng chênh vênh trên nóc tủ bỗng bị một làn gió nhẹ thoảng qua, chao đảo rơi xuống sàn. Harry bị tiếng va chạm khô khốc đánh động, cậu quay nhìn và lại gần, nhặt cái hộp đó đặt trước mắt tôi
-Cậu vẫn chưa mở ra sao?
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cái hộp lắc đầu. Phần thưởng của tôi và Draco trong cuộc thi vào lễ Hallowen năm đầu tiên tôi đặt chân tới Hogwars. Giờ thì giữ để làm gì… Chờ đợi để làm gì… Tôi đặt những ngón tay đã tê lạnh lên nắp hộp, nhấc ra. Bên trong… một cánh hoa bất tử. Cầm mảnh giấy đã hoen ố cũ kĩ vì thời gian, sắc mặt tôi vẫn vô cảm
“Cánh hoa bất tử này sẽ giúp người sở hữu nó thực hiện một ước nguyện bằng sức mạnh của nữ thần hoa Armus. Ta mong đây sẽ là món quà tuyệt vời dành cho con, người chiến thắng. Chúc con may mắn với tất cả sự yêu thương của ta”
A.Dumberdore
Tôi gập mảnh giấy thẫn thờ.
Một ước nguyện….?
Một ước nguyện có là đủ cho tất cả những mong muốn của tôi không? Sức mạnh của nữ thần Armus có đủ để giúp Ron trở về với tụi tôi không? Có đủ để kết thúc cuộc chiến này không?…
Nếu ngày đó tôi mở nó sớm hơn… liệu mọi thứ bây giờ có thay đổi? Nếu khi xưa tôi ước một điều… liệu cuộc đời tôi có được hạnh phúc hơn? Một ước nguyện có thể trả lại mọi thứ về đúng vị trí của nó?…
Miên man suy nghĩ, tôi khẽ cười nhạt rồi đậy nắp hộp lại như cũ, đặt vào tay Harry. Cậu nhìn tôi ngỡ ngàng
-Sao vậy?
-Tớ chẳng biết làm gì với nó cả. Cậu giữ đi.
-Nhưng nó là của cậu mà?
Một khoảng lặng… tôi vuốt ve Scabber đang nằm ngủ bình yên, khẽ đáp
-Không. Nó chẳng thuộc về ai trong chúng ta cả. Cậu cần món quà đó hơn tớ, nó có thể sẽ rất có ích. Vậy nên cánh hoa bất tử đó xứng đáng với cậu hơn…
-Vậy…
Harry ngừng lại nửa chừng và dường như hiểu rằng ko thể thay đổi quyết định của tôi, cậu cầm theo chiếc hộp ra ngoài, để lại tôi yên tĩnh suy nghĩ trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo…
Nhắm mắt lần nữa… bóng tối lại chực chờ ập vào trí não tôi. Gục đầu bên tiếng thở đều đều của Scabber, mí mắt tôi trĩu xuống nặng nề. Tôi cần phải nghỉ ngơi… trước khi bắt đầu một cuộc chiến mới…
Màn tuyết lại xoay tròn… xoay tròn… rồi chìm vào bóng tối…

..
.
* * *
Chap V: Red tears
Tương lai của cậu… trên con đường cậu chọn…
…không có bóng hình của tôi

Trong giấc mơ của cậu…
…không có tôi

Tình yêu và người con gái cậu bỏ lại phía sau…
…chỉ là một ảo mộng ngắn ngủi…
Tôi không là nơi dừng chân của Gió.
Tôi đã biết và luôn biết điều đó. Vết thương vẫn còn… nhưng giờ phút này tôi không cảm thấy đau nữa. Đối mặt với cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt xám kiêu bạc của cậu… trái tim tôi không còn rung lên thổn thức nữa. Phải chăng lòng hận thù đã lấp đầy mọi đau khổ, mất mát và những giằng xé trong tôi?
Ánh hoàng hôn toả sáng, hất ngược từ sau phía cậu đứng, viền quanh cậu luồng hào quang đỏ rực thê lương. Cậu vẫn nhìn tôi im lặng hững hờ. Đã không còn những khúc nhạc dạo êm ái. Đã không còn những đêm trăng yên ả ấy. Màn mưa lạnh giá đã xoá sạch tất cả, nhấn chìm tất cả, phủ định tất cả.
Ngày đó… trời đã đổ mưa… Mưa như trút hết nước mắt chua xót của cả một đời người xuống nhân gian…

..
.
Nhói buốt… tê rát…
Tôi nhíu mày liếc nhìn.
Máu.
Máu đang nhỏ giọt trên sàn đá, từ những đầu ngón tay gầy guộc của tôi. Thay cho nước mắt từ trái tim tan vỡ. Vết thương da thịt rồi sẽ lành… trái tim con người giá cũng được như vậy thì tốt biết mấy. Tôi khuỵu gối quỳ gục xuống thở dốc. Bóng con đại bàng, linh vật thần hộ mệnh của tôi mờ dần, trong suốt rồi biến mất hẳn sau làn khói mỏng.
CRAKKK…
Đầu đũa phép vụt sáng và nổ tung, vỡ nát.
Kết thúc rồi ư?
Sức nặng trên thân tôi nghiêng về phía trước, đổ rạp xuống sàn nhà. Mảnh ngọc hổ phách văng ra, lăn tròn qua những phiến đá. Áp sát tai vào mặt đá lạnh, lắng nghe chuyển động từng bước chân của cậu đang tiến lại gần cùng nhịp đập dồn dập của trái tim tôi. Harry… cậu ấy vẫn đang chiến đấu với Voldermort ở đâu đó trong toà lâu đài cổ rộng thênh thang nằm dựa vào vách núi cheo leo mà sau lưng, hướng ra phía ngoài cửa sổ kia, là vực sâu hiểm trở rải đầy chông đá lởm chởm… Harry vẫn đang chờ tôi… Tôi cần trở về trước khi Scabber thức dậy, để nó không đi lung tung tìm tôi… Con chuột của Ron… nó đã yếu lắm rồi…
Gió vẫn ngày đêm không ngừng gào thét gọi tên những con người vô danh. Gió mãi âm vang từ đáy nơi sâu thẳm tiếng khóc bi ai não nùng. Gió gầm rít thành lời qua kẽ đá lạnh lẽo, thổi tung những mảng kí ức từ quá khứ trở về…
Tôi khẽ chớp mắt… ánh hổ phách lấp lánh phía trước. Cố ngóc đầu dậy bằng chút sức lực cuối cùng và vươn cánh tay run rẩy đẫm máu về nơi ấy… Ron… Kỷ vật duy nhất của Ron tôi còn giữ lại được…
VÚT.
Ánh bạc sượt qua đánh văng mảnh ngọc về phía góc tường. Bàn tay tôi giơ ra chợt hẫng hụt. Cậu đang bỡn cợt tôi. Tại sao cậu không xuống tay khi giờ này cậu thừa rõ tôi không còn chút khả năng phản kháng nào? Sao cậu không ra đòn nhanh gọn và… bỉ ổi… như cậu đã từng làm với Ron? Cậu chỉ đang trêu đùa sự đáng thương của tôi, một kẻ bại trận trên cả lí trí và tình cảm…
Vậy mà tôi đã yêu cậu… Yêu tới mức nỗi hận ăn sâu vào tận xương tuỷ… Đau tới mức không còn cảm thấy đau.
Tôi đã yêu lầm người hay số phận đã đặt chúng ta lầm chỗ?
Mím môi thở một cách khó nhọc, tôi vẫn cứ lê mình trong vô thức về nơi mảnh ngọc rơi… cảm nhận từng cử động của mình với tất cả các giác quan còn lại trên cơ thể. Cảnh vật mơ hồ chao đảo trong mắt… một ý nghĩ chợt loé qua trong đầu… Cậu đang tiến lại từ phía sau tôi. Mọi tính toán phút chốc đảo lộn trong bộ nhớ của tôi. Tôi khẽ liếc sang bên… Và ngay khi đoán được một tia sáng nữa sắp sửa bay ra từ đầu đũa của cậu, tôi chộp lấy mảnh kính vỡ cạnh tấm với, xoay nửa phần thân lại để lia thẳng về phía cậu. Đúng như dự đoán, tia sáng bắn thẳng vào miếng kính ở cự li gần, hất tung những mảnh vụn sắc nhọn ra tứ phía. Cậu ôm mắt ngã xuống, lăn lộn trên sàn kêu lên đau đớn. Chỉ chờ cơ hội đó, khi cậu còn chưa kịp loạng choạng đứng dậy, tôi nhánh chóng lia chân một đường, đá bay cây đũa phép ra một khoảng cách an toàn.
Cậu vẫn lảo đảo với đôi mắt bị thương. Tôi hiểu nỗi đau thể xác của cậu bây giờ nhưng cậu có khi nào nghĩ cho sự hành hạ linh hồn mỗi giây tôi phải chịu đựng suốt ngần ấy năm trời? Cậu ác lắm, cậu nhẫn tâm lắm. Cậu có biết ko, Draco?
Cậu sai rồi, cậu vốn đã sai quá nhiều rồi. “Tự do” chẳng thể tìm kiếm được ở quyền lực, danh vọng hay sự thống trị mà một đời cậu theo đuổi. Rồi một ngày, khi đứng ở nơi cao ấy, cô độc và trống trải… Cậu sẽ nhận ra… cậu vốn chẳng có gì và chẳng đạt được gì cả. Cái cậu có được rút cục chỉ là ảo vọng mà thôi. Trong chiến cuộc dai dẳng này…
Cậu… mới là kẻ thất bại…
Tôi lặng lẽ tiến về phía Draco đang quằn quại trong cơn đau. Người đầu tiên tôi tin tưởng là cậu. Người đầu tiên nắm tay tôi là cậu. Người đầu tiên trao cho tôi cảm giác yên bình, thanh thản là cậu. Người đầu tiên khiến trái tim tôi đập lạc nhịp là cậu. Người đầu tiên khiến tâm hồn tôi vỡ nát… cũng là cậu. Tôi và cậu… chúng ta đã làm khổ nhau và làm khổ người khác quá nhiều. Nên dừng lại ở đây thôi… Dừng lại khi tôi vẫn còn là chính mình… và cậu vẫn giữ được một phần hình bóng Draco mà tôi yêu…
Lồng những ngón tay thon dài đã tấy đỏ bỏng rát qua cổ Draco, tôi đẩy cậu ra hướng bao lơn, từ từ ép sát vào thành ban công. Phía dưới đáy vực sâu hun hút đen ngòm… gió hú lên từng hồi ghê rợn…
-Hermione…
Cậu đang thầm gọi tên tôi, tôi nheo mắt nhưng rồi vẫn tiếp tục siết chặt, bóp nát tiếng đập của mạch máu trên cổ cậu.
Trái tim tôi giờ cũng phủ lạnh chẳng kém gì trái tim băng giá của cậu. Cậu có biết không?
Hận thù và nỗi đau của tôi giờ cũng lớn chẳng kém tham vọng, dã tâm của cậu. Cậu có biết không?
Phong ma thời khắc…
Trời cuối ngày rực lửa đỏ thẫm ai oán, như muốn thiêu đốt tình yêu đã lụi tắt trong tôi. Hoàng hôn buông xuống như thể trời ép đất nhập lại làm một trong biển máu phẫn uất. Mảng gạch phía sau lưng sụp đổ, cậu mất đà, chới với rơi xuống… Bàn tay tôi vẫn không rời khỏi cậu… Tôi lao theo… Dù tôi đã có thể buông cậu ra, để một lần nữa, cậu lại biến mất trước mắt tôi…

..
.
Im lặng. Chỉ có tiếng gió hú giữa những mỏm đá nhọn hoắt chĩa thẳng lên như xé nát trời chiều. Nhắm mắt lại và mơ. Gió ngàn năm vẫn thế… Máu chảy ra từ vết thương của cậu… tựa hàng lệ đỏ rơi hoà trong nắng chiều ánh lên sắc bi thương…
Một giọt nước mắt lăn xuống trên gò má… Mưa bắt đầu rơi… Mưa hay nước mắt? Những hạt nước nặng lạnh cóng tê buốt lác đác rơi, xoa dịu cái nóng bỏng cháy đang cào xé trong tôi…
Bất giác… một luồng hơi ấm lướt qua lớp băng bao bọc trái tim tôi… khi cậu khẽ siết nhẹ tôi vào lòng trong vòng tay xa lạ ấy. Cùng với những giọt mưa… nước mắt tôi rơi xuống…
Harry… xin lỗi vì đã bỏ cậu lại đơn độc khi cuộc chiến này còn rất dài. Xin lỗi vì đã không giữ trọn lời hứa với cậu. Xin lỗi vì đã làm cậu đau thêm một lần nữa. Xin lỗi và cảm ơn vì tất cả những gì ba chúng ta đã từng có với nhau…
Cảm ơn vì đã yêu thương tớ…
Trong một thời đại mới mà cậu sẽ tạo dựng, hãy sống hạnh phúc thay cho cả phần của tớ và Ron…

..
.
Cho đến tận phút cuối… tôi vẫn chẳng thể nói trọn vẹn 3 từ “Tôi yêu cậu” Có những tình yêu không nhất thiết phải thể hiện bằng lời. Khi đau khổ hay hạnh phúc, con gái đều khóc vì người mình yêu. Tôi sẽ mang theo tình yêu này, cùng cậu tan biến vào cõi hư vô… một tình yêu vội kết thúc khi chưa kịp bắt đầu…
Hai chúng ta, một người tàn nhẫn là quá đủ rồi…
Hai chúng ta, một người bất hạnh là quá đủ rồi…

..
.
Lâu đài mờ mịt trong mưa, trong làn sương nhức buốt. Tiếng gió hoà cùng tiếng mưa âm âm một khúc bi ca…
~ THE END ~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét