Thứ Tư, 26 tháng 2, 2014

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết liễu Draco Malfoy: chap 11






Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Link: https://www.fanfiction.net/s/2175455/11/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch.




Chap 10: Hermione
Chà, tôi nghĩ rằng bạn đang tự hỏi tại sao tôi ở trong phòng tắm Huynh Trưởng, tuyệt vọng chà miệng bằng bàn chải đánh răng của tôi?
Để tôi cho bạn một manh mối. Nó đã làm cái gì đó với Malfoy.
Vâng…những tên bạn bè hoàn toàn ngu ngốc của cậu ta (người thậm chí còn ngu ngốc hơn, nếu điều đó có thể) đẩy tôi lên người cậu ta và làm cho tôi…ừm, hôn cậu ta. Ý tôi là, làm thế nào mà bạn có thể ngu ngốc như thế? Cái loại ngu ngốc gì không biết, khi bạn cố gắng để một ai đó tránh xa Malfoy, kết thúc bằng việc đẩy người đó lên cậu ta sao?
Vâng, tôi đoán Crabble và Goyle là loại người…tôi sẽ không ngạc nhiên khi chúng không thắng giải ‘Người quyến rũ nhất tuần – giải kẻ xuẩn ngốc nhất’ trong 10 năm liên tiếp. Hoặc thậm chí toàn bộ cuộc đời của chúng.
“Hermione…! Bồ có trong đó không?”
Tôi quay lại, bàn chải đánh răng treo lủng lẳng trong miệng và bọt kem đánh răng quanh môi tôi. “Vâng”
“Có phải…Hermione không? Xin lỗi nếu không phải…ưm…” giọng của Ron ngập ngừng rồi nín hẳn.
“Ờ, là mình! Mình chỉ là đang đánh răng thôi” tôi nhổ bọt, lấy bàn chải đánh răng ra và vội lau miệng trên một cái khăn. Tự động bàn tay tôi với lấy chiếc túi lấy chỉ nha khoa ra. Tôi đoán đó là thói quen cũ cứng ngắc. Tôi được nuôi dưỡng bởi hai nha sĩ. Ron sẽ phải chờ một lúc trước khi tôi mở cửa.
“ ‘Mione’…mình cần nói chuyện với bồ một lát. Bồ ra đây được không?”
“Không phải bây giờ, Ron. Mình đang bận. Mấy phút nữa mình sẽ ra”
“Bồ đang cạo lông sao?”
Tôi gần như nhổ chỉ nha khoa ra trước câu hỏi của cậu ấy. Cạo lông? Cậu ấy nghĩ tôi là ai chứ? Tôi không giống Lavender hay những người khác, những người có đầy lông trên tay và chân họ như khỉ vậy. Tôi không có nhiều lông lắm…dĩ nhiên, ngoại trừ tóc trên đầu tôi. “Không. Mình không có cạo lông”
“Đi tắm hả?”
Tôi thở dài. “Thành thật mà nói, Ron. Bồ có thể chỉ đứng đó chờ một chút mà không đoán những việc mình làm không”. Và tôi nghĩ nó hẳn phải rõ ràng. Ngoài tắm và đi vệ sinh thì phòng tắm còn dùng để đánh răng.
Vài phút sau, tôi xuất hiện từ phòng tắm có mùi như kem đánh răng. Tôi đi theo Ron xuống hành lang. “Vậy…điều gì khiến bồ đến đây để hỏi vậy?”
Cậu ấy quay lại, gương mặt cậu biểu hiện nghiêm trọng bất thường. “Hermione…có thật là bồ…bồ hôn Malfoy không?”
Cái cách mà cậu ấy hỏi, với rất nhiều sự ghê tởm, làm cho tôi có cảm giác như mình vừa bị bạt tai. Tôi cảm thấy mặt đỏ lên từ cổ. “Ừm…bồ nghe rồi sao…?”. Tôi lơ đãng vò vò gấu áo. “Hãy để mình giải thích, Ron – nó chỉ là tai nạn thôi…”
Cậu ấy lắc đầu. “Mình tin bồ. Nhưng điều gì khiến bồ quanh quẩn gần Malfoy? Đầu tiên mình nghe điều gì đó về cái đèn chùm, bây giờ là vụ này”
“Nhìn nè Ron. Đây là những gì đã xảy ra. Nghe mình nói, được chứ?” tôi thở dài và ngừng đi bộ, dựa lưng vào tường với hai tay khoanh lại. “Mình đi đối mặt với Malfoy về vụ Pansy”
Khuôn mặt Ron giãn ra một chút. “Ồ, là việc đó sao?”
“Ừ. Sau đó, bồ cũng biết Crabble và Goyle mà, tụi nó ngu như tảng đá vậy đó. Mình đã hét vào Malfoy khá nhiều và tụi nó tức giận, và muốn đánh mình hay sao đó”. Mặt tôi hơi hồng khi nghĩ tới những gì diễn ra tiếp theo. “Nhưng…à, thay vì làm tổn thương mình, tụi nó lại đẩy mình về phía con chồn đó. Và phần tiếp theo bồ đã biết rồi đó”
“Mình thấy…” cậu ấy gật đầu, cuối cùng cũng hiểu tình hình của tôi. “Vậy nó chỉ là một tai nạn. Mình tin bồ, Hermione. Thậm chí bồ sẵn sàng hôn Malfoy, bọn mình sẽ hỗ trợ bồ, tuy có phần miễn cưỡng”
Tôi cười với cậu ấy, an tâm rằng cậu ấy đã hiểu. “Cảm ơn Ron. Mình có bao giờ nói với bồ là mình rất vui khi có những người bạn như bồ, Harry và Ginny chưa?”
Ron đỏ mặt. “Đừng lo về chuyện đó”. Cậu ấy bắt đầu sải bước. “Đi nào ‘Mione’. Trở về phòng sinh hoạt chung thôi, hoặc thầy Filch sẽ túm đầu chúng ta. Hơn 21 giờ rồi đó”
Tôi đi theo cậu ấy, cười toe toét và vui vì cậu ấy đã dùng ‘Mione’ lần nữa, thay vì tên đầy đủ của tôi. Nó gần như là biệt danh mà tôi từng nhận được, trừ khi bạn tính tên thú cưng mà cha mẹ đã nói cho bạn hồi nhỏ, như ‘Hermy’ hoặc ‘tiểu thiên thần/công chúa’ v.v.
Tối hôm đó, mặc dù tôi đã giải thích về vụ tai nạn với Ron, tôi vẫn nằm thao thức trên giường rất lâu trước khi trôi vào một giấc ngủ khó khăn. Tôi chắc rằng bạn biết thứ gì đã chiếm đóng tâm trí tôi.
Tuần tiếp theo tới khá nhanh chóng và bình lặng. Không có những trận chiến của chúng tôi và Malfoy (rất không bình thường) và tôi không có thời gian để nghĩ thêm bất cứ kế hoạch nào nữa bởi vì lịch làm bài tập dày đặc của tôi. Nhưng tôi tự hứa với bản thân mình rằng tôi sẽ không dừng lại ở đây khi tôi đã đi đoạn xa tới như vậy.
Đến sáng thứ bảy. Tôi thức dậy với cái ngáp lớn, liếc nhìn đồng hồ, đã 7:30 sáng, và thức dậy. Tôi nhớ rằng tôi đã quên chiếc áo của mình trong rương và tôi quyết định đi giặt nó trong khi tôi dậy sớm. Không ai trong số các cô gái có chuyển động trên giường và tiếng ngáy vẫn đều đều không đổi khi tôi ra khỏi ký túc xá. Tôi nghĩ không ai dậy sớm như thế này và tôi quá lười để thay chiếc áo ngủ.
Ở bên cạnh hồ, tôi biến ra một cái bồn giặt nhỏ và một ít Frend (một sản phẩm làm sạch của Muggle, đặc biệt là sử dụng cho những vết bẩn nổi cộm). Sau vài phút suy nghĩ, tôi thêm một cái bàn chải vào những dụng cụ. Tôi ngồi xuống cạnh hồ và đặt chiếc bồn giặt xuống làn nước băng giá, nhăn mặt khi cái lạnh làm tê tay tôi. Không có dấu hiệu của mực khổng lồ. Tôi thích sự hiện diện của nó, mặc dù nó không phải là con người.
Nhúng vết bẩn trên áo vào nước, tôi bơm ít nước Fred và chà nó mạnh nhất có thể. Sau khi tay tôi bắt đầu thấy mỏi và tôi nằm trên cỏ khô, ánh mặt trời bắt đầu vởn vơ trên mặt tôi. Tôi thở dài trong đấu tranh và nắm mắt lại.
“Cô trở thành người hầu giặt giũ hồi nào thế?”
Mắt tôi mở to và ngồi dậy nhanh chóng. Tôi không thể nhầm lẫn giọng nói lè nhè lười biếng này được. Trái tim tôi chậm mất một nhịp, cho dù nó là ghét hoặc sốc, tôi không biết. “Malfoy?” tôi hoài nghi hỏi. “Cậu làm gì mà sớm vậy?”
“Lý do giống cô thôi - ờ khoan, có thể không cùng một lý do” cậu ta nhếch mép. “Tôi thích đi bộ buổi sáng”
Tôi khịt mũi. “Hử, thật không”
Nụ cười nhếch mép của hắn nở rộng hơn nữa. “Và nếu cô muốn giặt đồ buổi sáng, ít nhất là hãy ăn mặc phù hợp cho công việc này đi”. Malfoy gật đầu trước cái áo ngủ của tôi, và tôi đỏ mặt, theo bản năng tôi khoanh tay trước ngực.
“Tôi không nghĩ có ai ra ngoài sớm vào sáng nay, trừ cậu ra” tôi lầm bầm, quay lại với việc giặt giũ của tôi.
“Tôi đoán, mọi người sẽ ngạc nhiên lắm đây” cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi. “Cô không cần phải khoanh tay lại. Dù sao, cũng không có gì để che”
Tôi thấy mình bắt đầu nổi giận. Nó gần như chắc chắn trong những ngày này – ngay sau khi tôi và Malfoy có một cuộc trò chuyện, ít nhất một trong chúng tôi nổi cáu lên vào người khác. “Câm đi, đồ chồn. Cậu thì biết gì chứ?”
“Vậy thì…cô muốn tôi tìm hiểu thứ cô che giấu?” cậu ta hỏi khêu gợi, nghiêng người gần hơn. Mặt tôi chuyển sang màu đỏ đậm và tôi đẩy cậu ta ra.
“D-dừng lại” tôi la lên, cuối đầu xuống và chà điên cuồng. Tôi gần như nghe thấy cậu ta chế nhạo.
“Thôi nào, sẽ không đau đâu…”
Và như vậy, cậu ta đẩy tôi xuống làn nước lạnh băng của hồ.
“Ahhhh! Làm gì vậy?” tôi hét lên khi nước lạnh thấm qua áo ngủ và tôi nổi da gà. Tôi rùng mình, cảm thấy giống như kem hình người và tôi phải đứng nước để giữ nổi trên nước. Ơn chúa, tôi không mặc áo chùng nặng hoặc tôi sẽ chết đuối ngay bây giờ. Malfoy cười khi ở trên bờ. Tôi trừng mắt nhìn cậu ta và cậu ta phải giảm nụ cười lại.
Thình lình, một cái xúc tu lười biếng xuất hiện bên dưới tôi và nâng tôi lên không trung. “Oaaa!” Tôi thét lên khi bám vào xúc tu của con mực khổng lồ. Nó còn hơn là tiếng hét – nó dễ tuộc với nước và bề mặt mịn màng như thạch. Con mực ném tôi trở lại bờ. “Ahhhh – ối iii!” tôi hạ cánh một đống bên cạnh Malfoy, người đang bắt đầu cười trở lại. “Tôi nói ‘câm đi’!”
“Điều đó làm nên một ngày của tôi” cậu ta nói, cười toe toét khi tôi đứng lên. Có sự im lặng khi cậu ta nhìn bộ đồ ướt của tôi. Cậu ta nhìn và nhìn cho đến khi tôi cảm thấy rất khó chịu mà tôi có thể đấm cậu ta.
“Cái gì vậy?” tôi cáu kỉnh hỏi. Sau đó tôi nhìn xuống người mình. Má tôi đỏ lên một lần nữa – một cảnh rất kỳ lạ, bởi vì nó trắng chỉ một giây trước đó. “Ừm…ơ…”
Rõ ràng, toàn bộ áo ngủ của tôi đã bị ướt. Nhưng những gì tôi nhận ra ngay bây giờ là nó trở nên rất trong suốt. Vì vậy, bạn có thể thấy đồ lót của tôi.
“Có thể cô là một con mọt sách, nhưng ít nhất cô cũng có một thân hình đẹp” Malfoy nhướn một bên lông mày, nhìn rất ấn tượng. “Thật là bất ngờ khi chưa có ai cố gắng để có cô ở trên giường”
“Tại sao cậu…” tôi trừng mắt nhìn cậu ta, đồng thời cố gắng che người tôi lại và hướng một nắm đấm về phía cậu. Tôi không mong đợi nó sẽ đánh trúng cậu ta, nhưng bất ngờ làm sao nó lại trúng ngực cậu và cậu ta mất thăng bằng. Cái nhìn trên gương mặt khi cậu ta ngã xuống đất quả thật vô giá, với một cái rơi tõm xuống hồ.
Tôi nghẹt thở và gấp đôi hơn, bên trong tôi bị nẻ ra vì cười. Đầu cậu ta nhấp nhô bập bềnh, vẻ mặt tức giận. “Tôi sẽ bắt được cô Granger!” cậu hét lên giận dữ. Tôi vui mừng khi thấy rằng không có mực để giúp cậu ta. Tôi cười ngọt ngào.
“Ừ, chắc chắn” tôi cười và bỏ đi, chiếc áo được giặt sạch nổi phía sau tôi bởi bàn tay vô hình. “Gặp lại sau!”
Trong tâm trí, tôi đã viết ra kế hoạch tiếp theo, mà tôi vừa thực hiện:
-         Kế hoạch 3: Làm Malfoy thấy lạnh.
Khi nào: ngay bây giờ!
Tại sao: cho việc đẩy tôi xuống hồ. Nó lạnh cóng! Đồ ngốc chết tiệt!
Bằng cách nào: tôi vừa thực hiện xong. :D

-end chap 11-

Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014

[Dramione fanfic] 10 cách để gây ấn tượng với một Máu Bùn





Author: queen_luna

Translator: Eyestorm (1-5), Effie (6, 8, 9), Hermione Malfoy (7, 10)
Link gc: http://www.harrypotterfanfiction.com...hp?psid=245275

Ngu
n fic dch: forum.ficland.info


 
VIII. Ý nghĩa ca tình bn


Sau khi phục hồi sau trận Quidditch nhớ đời, tôi đã hoàn toàn sẵn sàng cho việc tiếp tục theo đuổi tình yêu duy nhất của mình, Hermione Granger. Tôi đang ở đây, bởi vì lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau cô nàng đã thừa nhận là mình bị ấn tượng bởi khả năng bay thách thức cả quỷ thần của tôi.


Giờ thì, cách thứ tám để gây ấn tượng với một cô nàng Máu Bùn sẽ ít đau đớn hơn… ít nhất thì xét theo vấn đề thể xác. Nhưng nếu xét về mặt tinh thần và cảm xúc thì nó sẽ khó hơn đôi chút. Bạn thấy đấy, cách thứ tám để gây ấn tượng với một Máu Bùn là tỏ ra tử tế với bạn cô ấy.





Phải, tôi vừa nói thế đó. Giờ thì đừng có nhìn chằm chằm vào tôi với cái quai hàm rệu rã và ánh mắt khó chịu như vậy. Bạn của tôi ơi, trông bạn như thể có một chút điên loạn vậy.


Phải rồi. Tôi, Draco Malfoy, sẽ cố gắng tỏ ra tử tế với Bô Xí và Mặt Chồn. Ơ, quên nó đi. Ý tôi là tôi sẽ đối xử tử tế với Potter và Weasley. Đúng đó. Có lẽ tôi nên bắt đầu từ bây giờ.


Haizzz! Tại sao Hermione lại kết bạn với hai tên thiểu năng đó chứ? Làm sao mà một người thông minh và đẹp trai phải tỏ ra thế này thế kia với … với Bô Xí, er, Potter … và Mặt Chồn … Weasley?


Lạy Merlin, sẽ đau khổ lắm đây.


“Chào buổi sáng, Hermione,” tôi nói vui vẻ khi chúng tôi chuẩn bị rời phòng sinh hoạt chung để xuống ăn sáng ở ĐSĐ. Tối qua, tôi đã vạch ra một kế hoạch tuyệt đỉnh để cho Hermione thấy tôi đã sẵn sàng gây ấn tượng với cô nàng đến mức nào.


Hi vọng rằng tôi không tự khiến mình trở nên xa cách với các thành viên Slytherin. Rốt cuộc điều đó chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian thôi… Tôi không có ý định đối xử tử tế với kẻ thù của mình suốt đời đâu. Đó đúng là cực hình.


“Chào buổi sáng, Draco,” cô nàng nói vui vẻ. Vậy nên cô nàng cũng đang ở trong tâm trạng tốt. Điều này sẽ giúp công việc của tôi dễ dàng hơn đôi chút.

Tôi như thường lệ khoác vai cô nàng khi chúng tôi tiến về phía bức chân dung. Cô nàng thậm chí còn không thèm để ý, đó là một dấu hiệu tốt bởi vì nàng không định giết tôi vì đã làm như thế. Chúng tôi cứ đi, nói chuyện hòa nhã về những vấn đề linh ba tinh trên đường đến ĐSĐ. Trước khi đến nơi, chúng tôi buộc phải dừng lại.


“Ôi, Malfoy! Bỏ tay mày ra khỏi người cô ấy ngay!” giọng nói giận dữ quen thuộc vọng vào tai tôi. Tất nhiên đó là Weasley. Và một Potter đang cáu tiết tương đương đứng ngay bên cạnh. Cả hai tên đó hùng hổ tiến về phía tôi.


Về phần Hermione, cô nàng cắm rễ tại chỗ và đỏ bừng mặt lên vì ngượng. Nếu bạn hỏi tôi thì, điều này thực sự khá đáng yêu.


“Draco!” cô nàng rít lên từ khóe miệng. “Bỏ tay cậu ra khỏi người tôi ngay!”


Tôi bĩu môi nhìn cô nàng. “Trước đó một giây em không hề quan tâm cơ mà.”


Cô nàng trừng mắt nhìn tôi trong khi càng trở nên ngượng ngịu. “Tôi…cậu…” cô nàng nói cà lăm. “Bỏ cánh tay của cậu ra trước khi họ đến tẩn cho cậu một trận!”


“Hermione,” tôi nói, kìm nén vẻ ngạc nhiên. “Anh không biết là em quan tâm cơ đấy.”


Tốt thôi, giờ thì nàng cũng phát điên lên vì tôi. “Cậu đúng là một tên khốn!” nàng gầm gừ.


Cùng lúc đó, Potter và Weasley bắt kịp chúng tôi. Nắm tay của Weasley phang vào mặt tôi một cách hoang dại, như thể một con gorilla đang vung cánh tay của nó vậy, và nhờ bản năng tôi cúi rạp người xuống, kéo cả Hermione theo mình.


“Bỏ cô ấy ra!” Potter yêu cầu.


Ngay lúc đó tôi giúp Hermione đứng vững trên đôi chân của mình, và bỏ nàng ra rồi khua tay tỏ vẻ đầu hàng. “Tôi rất tiếc, Potter… và Weasley. Tôi sẽ không động vô người cô ấy nếu tôi biết điều này khiến hai cậu khó chịu đến vậy.” Tôi gắng tỏ ra thành thật nhất có thể.

Nhưng hình như vẫn chưa đủ độ thì phải bởi Weasley hầm hè nhìn tôi như một con chó cục súc. “Mày đang chơi trò gì vậy Malfoy?” cậu ta quát vào mặt tôi.


Tôi nhún vai. “Chẳng gì cả, Weasley. Tôi chỉ nghĩ rằng đã đến lúc giảng hòa.”


“Giảng hòa gì cơ?” Weasley ngắt lời, khoe ra sự thông minh của mình. (Tôi hi vọng bạn hiểu được sự mỉa mai ở đây, thưa bạn yêu quý.)


Dù đã nhạo báng cậu ta nhưng tôi vẫn nói chậm rãi và kiên nhẫn, “Weasley, ý tôi là, chúng ta nên dừng những tranh cãi vụn vặt lại và gắng tỏ ra lịch sự với đối phương.”


Miệng Potter như rớt xuống đến nơi. “Mày ổn chứ Malfoy?” cậu ta nói mỉa mai. “Mày bị đập đầu vô đâu à? Hay do dùng bia bơ quá liều? Hoặc họa chăng mày bị trúng Lời Nguyền Độc Đoán?”


Tôi cười phá lên---không hẳn là nhạo báng, nhưng bạn biết đấy, đó là điệu cười mà bạn thường dùng khi cố gắng tỏ ra lịch sự trước câu chuyện đùa tệ hại của ai đó.


“Tất nhiên là không rồi Potter, tôi đang cực kỳ nghiêm túc,” tôi nói êm ru. Qua khóe mắt tôi có thấy Hermione đang nhìn mình vẻ không tin nổi. Vậy là đã có tác dụng.


Weasley vẫn đang cố gắng vật lộn với ý tưởng “giảng hòa” bằng bộ não bé tí hin của hắn. (Này, tôi có thể nghĩ ác ý miễn là không nói vống chúng ra.)


“Mày mất trí đó à?” cậu ta nói, hình như vẫn còn sốc.


“Như tôi đã nói với Potter, tôi không hề mất trí. Tôi chỉ muốn bỏ lại quá khứ sau lưng và tiến tới… có thể không hẳn là bạn bè nhưng cũng không phải kẻ thù.” Hermione nhìn tôi như thể… như thể cô nàng chưa từng thấy tôi trước đó. Hmm…


“Vậy điều mày đang nói là,” Potter đáp, “mày không muốn làm kẻ thù của tụi tao nữa, đúng không? Mày muốn trở thành… từ gì nhỉ…”


“Người quen,” Hermione cắt ngang, đây là lần đầu tiên nàng cất tiếng kể từ khi cuộc hội thoại bắt đầu. Đôi mắt nâu màu sô cô la của nàng mở to nhìn chúng tôi vẻ lo lắng.


“Chính xác,” tôi nói, nghiêng đầu về phía nàng. “Cám ơn, Hermione.”


“Này,” Weasley nói giận dữ. Màu đỏ ở tai cậu ta vừa nhạt dần đi, nhưng giờ cậu ta lại tự khiến cho nó đỏ trở lại. “Đừng có gọi cô ấy là Hermione! Chỉ có bạn của cô ấy mới có quyền đó, và lần cuối cùng theo tao được biết thì chúng ta là người quen chứ không phải bạn bè.”


À… nhưng xin lỗi cái gì cơ Mặt Chồn, Weasley--- không hề biết rằng tôi và Hermione còn hơn cả bạn bè ấy chứ.


“Cám ơn vì đã giúp tôi hiểu được sự khác biệt giữa hai khái niệm đó,” tôi đáp trả, không thể giữ âm điệu lãnh đạm pha trong giọng nói. “Nhưng tôi nghĩ Hermione mới là người quyết định xem tôi nên gọi cô ấy như thế nào. Như vậy đã hợp lý chưa?”


“Phải,” Potter nói, tự thấy ngạc nhiên với chính bản thân mình khi ủng hộ ý kiến của tôi. Thành thực mà nói, tôi cũng khá ngạc nhiên. Về phần Weasley thì chỉ tỏ ra sửng sốt.


“Gì cơ?” Weasley rống lên, quay lại nhìn người bạn của mình. “Bồ đứng về phía hắn ta từ khi nào vậy?”


Potter đưa tay lên vuốt tóc, và khiến tên bạn ngốc nghếch của cậu ta vỡ mộng. (Tôi không đổ lỗi cho cậu ta; bởi tôi cũng sẽ như vậy thôi. Nhưng bởi tôi đủ thông minh để chọn bạn mà chơi; thật may mắn khi tôi không phải giải quyết vấn đề đó.) “Kể từ khi cậu bắt đầu hiểu ra, Ron à. Và mình nghĩ bồ cũng nên làm điều tương tự.”


Weasley há hốc mồm nhìn cậu ta rồi làm một cử chỉ bằng tay tục tĩu về phía tôi.


“Ron, thôi đi,” Hermione quở trách. “Thật thô bỉ.”


“Lại thêm cả bồ đứng về phe hắc ám nữa!” cậu ta há hốc mồm trong kinh hoàng.



Hermione đảo mắt. “Dù thế nào thì mình cũng đồng ý kiến với Draco. Bất kể cậu ta gọi mình là gì, mình cũng thấy ổn cả, chỉ cần nó không làm giảm giá trị là được.”


“Như kiểu Máu Bùn.” Weasley lầm bầm.


Hermione trừng mắt nhìn cậu ta, “Bồ vừa nói gì vậy, Ronald?” cô nói vẻ nguy hiểm. Tôi có thể thấy cô nàng bắt đầu mó đến cây đũa phép của mình.


“Mình nói là, như kiểu Máu Bùn,” Weasley đáp, trừng mắt trả lại. Tôi phải nói rằng cậu ta quả là dũng cảm. Không có nhiều tên con trai ở Hogwarts này đủ dũng khí để nhìn thẳng vào mắt Hermione khi cô nàng trừng mắt nhìn họ cùng với vẻ giận dữ. Ồ, có lẽ đó không phải là sự dũng cảm… tôi nên gọi đó là sự ngu ngốc. Vâng, sự ngu ngốc. Giờ thì có vẻ như tôi không còn khen Weasley nữa. Merlin hãy tha thứ vì tôi đã hạ thấp phẩm giá của mình!


“Bồ gọi mình là Máu Bùn ư?” Hermione rít qua kẽ răng. Nàng đã rút đũa phép ra. Weasley, nếu cậu ta còn có não thì nên chạy ngay bây giờ. Hiển nhiên, cậu ta chẳng có gì trong hộp sọ cả. Cậu ta chỉ đang nhảy ra khỏi chảo dầu để vô đống lửa (tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa).


(Này… mà tôi lại học những câu tục ngữ Muggle từ nơi quái nào nhỉ? Chúng xuất hiện một cách thần kỳ trong đầu tôi!)


“Không, tất nhiên là không,” Weasley vội nói, lùi về phía sau một bước. “Mình chỉ muốn nhắc nhớ bồ đến khoảng thời gian hắn ta gọi bồ như vậy. Nhớ chứ? Mình đã nôn sên ra vì bồ khi hắn gọi bồ theo cách đó. Và giờ thì bồ sẵn sàng tha thứ cho hắn? Mình không thể tin nổi!”


Ồ, thật là ghê tởm. Nôn ra sên ư? Một vài hình ảnh không được dễ chịu ở đây… Khoan đã! Tôi nhớ rồi! Tôi đã ở đó khi sự việc xảy ra. Tôi cười thầm trong bụng, tất nhiên rồi.



“Không, Ron,” Hermione nói. Ồ, giờ thì cô nàng đang điên lên. “Mình không thể tin bồ. Bồ luôn luôn làm vậy--- gợi lại quá khứ. Draco nói rằng cậu ấy muốn tiến tới. Tại sao bồ không thể chấp nhận điều đó chứ? Mình đã tha thứ cho cậu ấy. Có gì không ổn sao? Tại sao chúng ta phải ôm hận chứ? Tại sao chúng ta không thể là bạn?”


Có vẻ như cô nàng sắp khóc. Lạy Merlin. Tôi không có ý để cho câu chuyện đi xa đến vậy. Tất cả những gì mà tôi muốn là trao đổi một vài câu nói thân thiện, rồi sau đó biến khỏi đây. Nhưng không, giờ thì chúng tôi biến chuyện này thành một màn kịch bi thảm. Tôi liếc nhìn Potter. Trông cậu ta cũng không thoải mái như tôi vậy.


“Bồ đã thay đổi, Hermione,” Weasley nói với vẻ chán ghét.


“Và đó là điều tệ hại sao?” cô nàng ngắt lời trong khi chớp mắt để ngăn dòng nước mắt.


“Phải,” cậu ta nói ngu ngốc. “Phải. Bồ đã trở nên tệ hơn… kể từ khi bồ quanh quẩn bên cái thứ đó.” cậu ta chỉ thẳng vào mặt tôi bằng ngón tay run run.


Tôi đã cố gắng không làm điều đó. Tôi thực sự cố gắng. Nhưng đó là một phản ứng tự động. Vâng, tôi cười nhạo vô mặt cậu ta, với tất cả khả năng giễu cợt mà tôi có. Nhưng tôi không nói gì thô lỗ cả, vậy nên tôi đã ghi điểm.


“Thứ đó?” cô nàng nhắc lại, chỉ thẳng đũa phép vào mặt cậu ta. “Bồ đang ám chỉ Draco đó ư?”


“Chuyện quái gì thế này?” Weasley nói, mặt cậu ta bừng đỏ. “Giờ đối với bồ, hắn ta là Draco ư? Ồ, mình hiểu rồi.”


“Ơ…” Potter lầm bầm. Không có ai, ngoại từ tôi, nghe thấy cậu ta nói. “Mình đi ăn sáng đây,” cậu ta nói yếu ớt, trước khi rời bỏ khung cảnh này. Cậu ta thật thông minh khi làm vậy, trước khi sự việc trở nên tệ hại. Đáng lẽ tôi cũng nên làm vậy, nhưng tôi cần chứng tỏ sự ủng hộ của mình đối với tình yêu đời tôi, Hermione. Tôi sẵn sàng ếm bùa Weasley ra thành từng mảnh nếu cậu ta dám động đến một sợi tóc của cô ấy.


“Không, bồ không hiểu đâu. Bồ chẳng hiểu gì sất, Ron à,” Hermione nói với âm điệu đáng sợ đầy dứt khoát. Cô nàng đưa đũa phép của mình lên.


Tôi thích thú trông đợi điều cô nàng sắp làm đối với cậu ta, nhưng trước khi tôi có thể nháy mắt, Weasley đã hét lên và chạy xuống đại sảnh, chạy hết tốc lực về một góc và biến mất.


“Cái gì vậy---“ tôi lầm bầm.


Hermione hạ thấp đũa phép xuống, trông khá là hỗn loạn. “Tôi không định làm gì cậu ấy cả,” cô nói. “Chỉ là, trừ khi tôi dùng một lời nguyền không lời mà thậm chí không biết gì về nó.” Cô nàng nhún vai, thở dài rồi xoa xoa thái dương. “Tôi không thể tin mình vừa giết chết tình bạn của mình với Ron.”


“Đó không phải lỗi của cậu,” tôi an ủi, ôm nàng vào lòng. “Cuối cùng mọi thứ sẽ được làm sáng tỏ.”


Nàng tựa đầu vào vai tôi. “Có lẽ vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy tệ hại. Ý tôi là, Tôi đã làm bạn với Ron ngay từ năm đầu tiên! Chuyện gì đã xảy ra thế này?”


Lúc đó, tôi không giận nàng vì cứ day đi day lại chuyện của Weasley. Thực ra, tôi hiểu cảm giác của nàng… một phần nào đó. “Mọi người đều thay đổi,” tôi đáp lại câu hỏi của nàng. “Cậu thay đổi. Tôi cũng vậy. Nhưng cậu ta thì không thể… và vấn đề nằm ở đó.”


“Cậu nói đúng,” cô thở dài. “Vì Chúa, Draco, cậu thay đổi rất nhiều. Thi thoảng, mỗi lúc chúng ta như thế này, tôi cứ nghĩ là mình đang mơ.”


“Ồ, nó đang xảy ra đấy thôi,” tôi nói, cười toe. Kế hoạch của tôi đã tiến triển rất tốt. Nàng không những bị ấn tượng bởi những hành động của tôi, mà còn phải lòng tôi nữa. Làm thế nào mà tôi biết á? Chỉ là tôi thấy thế thôi.


Dù sao thì, Hermione và tôi đã có khoảng thời gian ôm ấp tuyệt vời bên nhau giữa hành lang trước khi Potter đến và phá bĩnh. May cho Potter vì tôi sực nhớ rằng mình đã hứa phải đối xử tử tế với cậu ta.


“Ơ…” cậu ta nói ngượng nghịu.

Hermione rời tôi ra. Thực tế là cô ấy đã đẩy tôi. Nhưng tôi sẽ không nhai đi nhai lại chuyện đó. “Chào Harry!” cô nói lớn.


Cậu ta nhướn một chân mày lên nhìn cô rồi quay qua tôi, “Vậy,” cậu ta nói, với điệu bộ của một người đang bình luận về thời tiết, “hai người… với nhau sao?”


“Cậu hình dung nó như thế nào hả, Potter?” tôi nói.


“Chắc chắn là giống như địa ngục khi thấy hai người ở bên nhau,” cậu ta lầm bầm.


“Bồ thấy đấy, Harry, mình không còn ghét cậu ta nữa,” Hermione bắt đầu, đan hai tay vào nhau vẻ lo lắng.


“Phải, mình có thể thấy,” cậu ta nói. Hình như Potter đang mỉa mai.


“Và, mình cho rằng bồ có thể nói tụi mình ở bên nhau… nhưng làm ơn đừng nói với ai nhé, Harry!” cô nàng nói lo lắng.


Chờ chút. Có phải cô ấy vừa nói vậy không?


Hermione Granger vừa thừa nhận rằng cô ấy và tôi ở bên nhau.


Woa.

Nó còn tuyệt hơn cả mong đợi.


Hãy quên chuyện gây ấn tượng với một Máu Bùn đi… vì sau khi kết thúc mười cách này, tôi sẽ cưới cô ấy.


Có thể là đùa… hoặc không.


*Nháy mắt liên hồi*


End chap 8

Draco Malfoy, the boy who had no choice





A/N: Theo thời gian, nụ cười của Draco Malfoy dần ít nở nụ cười, dù chỉ là nụ cười khinh bỉ, cậu chưa bao giờ cười trong sáng, vô tư, thật lòng. Cũng là kẻ được chọn, nhưng chẳng ai quan tâm, động viên, chẳng có lấy một người bạn thật sự
Nguồn: www.facebook.com/FeltorsFamily

Phải thành thực nói rằng, nhân vật này trước hết thu hút tôi bằng diễn xuất của Tommy, nhưng sau khi đã bị thu hút rồi thì tôi bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về cậu ấy. Nói Draco là một người tốt thì quá mù quáng rồi, cậu ta vô cùng, vô cùng xấu tính. Ngoài sự phân biệt chủng tộc, dòng máu ra thì còn kiêu căng tự phụ, ích kỷ, hẹp hòi, hèn hạ, ưa bắt nạt người khác ( mặc dù tôi chưa thấy cậu ta bắt nạt được ai ). Cậu ta sống trong sự bảo bọc nuông chiều của mẹ và sự nghiêm khắc cứng nhắc của cha, hai thái cực trái khoáy ấy làm nên một tính cách nửa trắng nửa đen, nửa chính nửa tà. Tôi nói vậy bởi vì nếu cho rằng Draco là một người xấu xa, thì hừm, chúng ta nên cân nhắc lại một chút.

Thứ nhất, chúng ta nói cậu ta phân biệt chủng tộc, dòng máu, giàu nghèo, kiêu căng tự phụ, vân vân vũ vũ. Nhưng nếu cậu ta thực sự như vậy thì nên giải thích hành động vào thời điểm đầu tiên Draco Malfoy xuất hiện trong truyện thế nào đây? Một đứa trẻ nhếch nhác, luộm thuộm với cặp kính quê mùa, quần áo cũ nát rộng thùng thình, mặt mày lấm lem và tóm lại là cực kì giống ăn mày cấp cao như Harry khi ấy, chắc hẳn phải là loại người hạ đẳng, nghèo nàn và k thể là thuần huyết được trong mắt Draco. Ấy thế mà đứa trẻ kiêu căng kia lại bắt chuyện trước, cái mà tôi vô cùng đề cao chính là câu đầu và câu cuối cậu ta nói: “Chào. Cũng vào Hogwarts hả?” và “Thế chúng ta sẽ gặp lại ở Hogwarts chứ?”. Vì sao ư? Vì cậu ta đã chào hỏi một người k quen mà đáng ra mình nên khinh bỉ, thậm chí còn gọi với theo với hi vọng con trẻ sẽ gặp lại đứa nhóc kia nữa. Draco Malfoy không phải loại người nói nhiều như vậy trước mặt người lạ, đặc biệt là đứa nhóc nghèo nàn, dù cho có là đang khoe của đi nữa. ( Và thực lòng tôi k có cảm giác cậu ta hợm hĩnh lấn át Harry trong cuộc đối thoại này.) Cậu ta vẫn chỉ là 1 đứa trẻ, hồi hộp và hứng thú khi lần đầu đi học và gặp được bạn cùng trường, không hơn. Vậy thì phải chăng, tất cả sự phân biệt nòi giống cùng kiêu căng kia đều là do bị Harry chọc tức mà ra, vì bị từ chối kết bạn cùng với cái mặt nạ thị uy với đám rắn độc xung quanh mà ra? Tôi không biết. Chí ít tôi biết, cốt lõi của Draco vẫn chỉ là 1 đứa trẻ đơn thuần, và khi để nó một mình cùng sự tự do thì nó sẽ chẳng đề phòng ai hết. Bởi lẽ tất cả những ác độc miệt thị kia, suy cho cùng, chính là do sự giáo dục từ lúc biết tiếng người của giới thuần huyết cùng Lucius mà ra thôi.


Thứ hai, chúng ta nói cậu ta hèn hạ, xấu xa. Nhưng cái hèn của Draco lại tốt đấy chứ. Vì hèn nên cậu ta không dám xuống tay giết Dumbledore, cái hành động đã cứu mạng cả cậu ta lẫn kế hoạch của Dumbledore, kéo theo đó là cả sự sắp đặt tinh vi về chủ nhân cây đũa cơm nguội. Cậu ta mà giết Dumbledore luôn thì Voldemort sẽ k nhầm lẫn sang Snape, 1 đường cứa cổ cậu ta, trở thành chủ nhân cây đũa, và Harry hết cách sống tiếp. Nói đơn giản, chính sự hèn nhát của Draco Malfoy đã cứu Harry Potter, cứu cả cuộc chiến và góp phần giết chết Voldemort. Nó cũng cứu rỗi linh hồn cậu ta vì cuối cùng thì Draco cũng chưa tự tay giết bất cứ ai cả. Đó không phải vì cậu không có khả năng, đó là vì cậu ta không đủ dũng cảm để giết người! Cậu ta khác với Peter Pettigrew – một Gryffindor đủ dũng cảm để phản bội và giết chết bạn bè. Vậy nên cái hèn cũng có mặt tốt và cái dũng cảm cũng có mặt xấu vậy. Và ở đây, tôi muốn xoa đầu Draco một cái vì đã đủ hèn nhát, để không sát sinh.


À và rồi chúng ta nói cậu ta ham bắt nạt người khác, nói đúng hơn là chơi bẩn, hãm hại người khác. Ngoại trừ năm thứ sáu Draco phải chọn giữa 2 cán cân – 1 bên là đầu của mình và ba mẹ, 1 bên là Hogwarts ra ( à và chúng ta đã biết là cậu đã chọn gia đình mình, cái đó thật khó trách, mỗi người đều sống để chiến đấu bảo vệ người quan trọng của mình mà. Harry cũng vậy thôi, nhưng người quan trọng của cậu bên phe sáng nên hên hơn Draco.) thì tất cả những gì Draco từng làm là trêu chọc và đá xoáy Harry vài trò vớ vẩn. Tôi không nghĩ cậu ta không đủ khả năng làm chuyện tồi tệ hơn, chẳng qua là cậu ta chỉ muốn dừng lại ở đó thôi! Vì sao à? Vì cậu ta rất ngu ngốc khi đã 2 lần bỏ lỡ cơ hội làm việc đó, mà Slytherin thì không “vô ý” ngu tới mức đó đâu.


Lần 1, là khi ở phủ Malfoy, Draco đã không lật mặt Harry. Trong phim có câu thoại Harry hỏi Draco “Mày biết đó là tao mà? Sao mày không nói với Bellatrix?” và cậu lảng mắt đi, ngần ngừ không trả lời được. Bời vì cậu không muốn làm thế và cậu không có gan làm thế. Cậu ta không có gan để đẩy người mà cậu ta tưởng cậu ta ghét nhất trên đời vào chỗ chết, thậm chí còn ậm ừ không muốn vạch mặt Hermione và Ron lúc đó, dù 2 người kia không hề bị biến dạng. Vậy là Draco cố ý không muốn bộ ba chết. Cậu ta luôn miệng chửi Hermione là Máu Bùn, nhưng lại trông như xác chết trôi khi chứng kiến cảnh Bella khắc 2 chữ đó lên tay cô gái ấy. À, vậy là lá gan nhỏ cùng sự xấu xa không to lại cứu cả Harry lẫn Draco một lần nữa, khỏi cái chết và sự dằn vặt.


Lần thứ 2, là khi trong phòng cần thiết. Nếu chỉ đơn giản là muốn bắt sống Harry thì sao không phóng Bùa Choáng, Trói Thân, Hóa Đá, vân vân vũ vũ vào Harry từ nốt nhạc đầu tiên rồi gô cổ mang đi? Bởi vì căn bản đó chỉ là lời nói dối! Nói dối vì cậu ta muốn lấy lại đũa phép của mình, nói dối vì cậu ta bắt buộc phải ẩn dật nơi đó theo lệnh ‘cấp trên’ và nói dối vì 2 tên thuộc hạ kia đã không nghe theo mình nữa. Cũng có thể Draco muốn bắt Harry thật, nhưng vào lúc đụng mặt lại chần chừ, hệt như khi bị người kia cướp đũa ở phủ Malfoy. Có lẽ Draco không nhận ra sự chần chừ làm việc ác của mình đã vớt mạng Harry bao nhiêu lần. Và cậu ta cũng không nhận ra mình đã k buông tay thằng cậu luôn gọi nó là “thuộc hạ” trong biển lửa, kể cả khi Harry k thể kéo cậu ta lên chỉ vì kéo 2 đứa thì quá nặng. Tôi nói nghen, giữa ông chủ và thuộc hạ thứ thiệt không có chuyện cứu vớt nhau đến giây cuối cùng thế đâu, chỉ có bạn bè mới có thôi.


Và vì vậy nên, Draco vẫn là một thằng bạn không tồi, vì cậu không buông tay bạn mình giữa cơn lửa. Nhưng cậu ta lại là một kẻ thù cực tồi, vì đã vô tình lẫn cố tình cứu hoặc không giết thằng đối thủ của mình tất cả những lần cậu ta có thể. Ý tôi là, Tất Cả. Nói đơn giản hơn, tất cả những điều xấu xa cậu ta làm đều là do không còn lựa chọn nào khác, nhưng tất cả những điều tốt đẹp cậu ta làm lại hoàn toàn do cậu ta tự lựa chọn. Tất nhiên, chúng ta k nói đến mấy vụ chơi đểu trẻ con ở trường. Tôi vẫn luôn nói rằng, không một ai có quyền lấy những bất hạnh của bản thân mình ra để làm cái cớ cho những hành động tội ác, càng không có quyền bắt người vô can chịu bất hạnh như mình. Đừng biện hộ cho tội ác bằng hoàn cảnh và số phận éo le.


Và tôi cũng k biện hộ cho Draco Malfoy như thế. Nhưng cậu ta, con người không có lựa chọn ấy, đến những thời khắc quyết định đều tự đưa ra những lựa chọn khiến cho bàn tay mình k dính máu người vô tội, và đã vô tình cứu vớt được rất nhiều người. Vậy nên không cần đến sự biện hộ của tôi lẫn số phận, Draco Malfoy cũng đã chứng minh được rằng, tốt hay xấu là do chính bản thân mình chọn để hành động, số phận chỉ đưa ta đến trước hai cánh cửa thôi, còn mở cánh cửa nào là do ta lựa chọn. Nếu Voldemort vì sự ích kỷ độc ác mà mở cánh cửa đen tối, Lucius vì sự mù quáng của rối gỗ mà túm áo hắn đi theo, thì Draco từ đầu đến cuối vẫn chỉ y như đứa trẻ trong tiệm quần áo Malkin năm ấy, ngần ngừ đứng trước 2 cánh cửa, mỗi lần số phận đẩy cậu ta tiến gần cánh cửa đen hơn 1 bước, cậu ta lại ngoái nhìn cánh cửa trắng một chút, để rồi mãi mãi k dám đi qua cửa đen. Nói là hèn nhát cũng được, tốt xấu lẫn lộn cũng được, những với tôi, nó chính là ‘đơn thuần’. Sự đơn thuần thấm nhuần trong bản chất Merlin ban cho, như một tờ giấy trắng nên mực đen càng dễ vấy bẩn nó. Nhưng cuối cùng thì, cái bản chất đó vẫn k mất đi được. Chỉ là bạn phải nhận ra và đặt hết niềm hi vọng vào nó ngay từ cái lần đầu tiên gặp gỡ ấy, cái lần mà 1 đứa trẻ phân biệt nòi giống đã chẳng thể hiện chút phân biệt nào với một người bạn mới quen cả. Đối với tôi, nó giống như tia sáng mà JK Rowling đã chấm lên từ điểm khởi đầu, và việc của tôi là đặt niềm tin vào đó, cho đến phút cuối cùng.


Và tôi nghĩ, mình đã được đền đáp xứng đáng.


Viết cho Draconis. Và chúc cậu ăn Tết 2014 vui vẻ ~


[ I still believe in you, until the very end, love.]


RR




Theo thời gian nụ cười của Draco Malfoy dần ít đi, dù chỉ là nụ cười khinh bỉ, cậu chưa bao giờ nở nụ cười trong sáng, vô tư, thật lòng.

Bài viết: Draco Malfoy the boy who had no choice

Nguồn Zing BlogCũng là kẻ được chọn, nhưng chẳng ai quan tâm, động viên, chẳng có lấy một người bạn thật sự