Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Link: https://www.fanfiction.net/s/2175455/14/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: tôi không sở hựu gì ngoài bản dịch.
CHAP 14: HERMIONE
Tôi hy vọng rằng ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ lớn
– ý tôi là cơn ác mộng. Nhưng sau khi tôi rời khỏi phòng tắm Huynh Trưởng trong
trạng thái bàng hoàng sau khi âu yếm, tôi vấu bản thân mình mạnh nhất có thể.
Trên cánh tay, chân và mặt tôi. Nếu bạn không tin, tôi có những vết bầm tím làm
bằng chứng.
OK, tôi thừa nhận nó. Tôi đã hơi thái quá
với việc cấu véo. Nhưng trọng điểm là, tôi không thức dậy bên cạnh hồ hoặc nơi
bất cứ nơi nào cho vấn đề đó. Tôi ở nơi tôi ở, trong bộ đồ bơi (tôi mặc nó
phòng trường hợp Peep Toms chia sẻ phòng tắm Huynh Trưởng với tôi). Và tôi bị tổn
thương hơn tất cả. Đôi môi tôi vẫn còn cháy bỏng từ nụ hôn của Malfoy và tóc
tôi bù xù do cậu ta đã nghịch nó khi chúng tôi hôn nhau.
Việc đó đưa chúng tôi trở lại lý do tại
sao chúng tôi hôn nhau tại nơi đầu tiên. Tôi thừa nhận tôi đã tự hỏi những gì
giống như hôn Malfoy trước đó. Và một phần nhỏ trong tôi hài lòng rằng cuối
cùng tôi cũng tìm ra. Tuy nhiên, tôi không có tình cảm với cậu ta. Nó chỉ là sự
tò mò, và bây giờ nó đã được thõa mãn, tôi thấy khá nhiều như nhau khi về phía
cậu ta.
Thật đó.
Bây giờ tôi đã có những kế hoạch tôi đã
viết về Malfoy để thực hiện.
Kế
hoạch 4: Đốt Malfoy bằng ngọn lửa ma thuật.
Khi
nào: Trong trận đấu Quiddich hôm nay.
Lý
do: Vì…vì tôi nói như thế.
Cách
thức: Khi cậu ta đang bay và sắp có được trái Snitch, phóng Acquapyro về phía cậu
ta. Thay vào đó phải chống lại Pyrifico(1) trên cậu ta, bởi vì nó sẽ
đốt cháy cậu ta thật.
“Hermiiiiione!”
“Hahaha – ý chị là, ừ, chào Ginny!” tôi
cố gắng che giấu nụ cười xấu xa bằng tiếng ho lớn trong nỗ lực đánh lạc hướng
em ấy. “Vậy, em có thấy Harry sáng nay không?” Gừ! Đó là một câu hỏi ngớ ngẩn.
Chúng tôi đến sân cùng nhau, tất cả bốn người chúng tôi. Không có nhiều cơ hội
em ấy không phát hiện ra Harry sáng nay nếu họ muốn đi cạnh nhau trên đường đến
Đại Sảnh Đường, cũng như sân Quiddich.
Em ấy trao cho tôi cái nhìn kỳ lạ. “Dĩ
nhiên rồi, chúng ta chỉ vửa mới đi cùng anh ấy một giây trước đó”
“Ơ, ừ! Xin lỗi. Chị có hơi bị cuốn đi với
suy nghĩ của mình”
Giny cười. “Kế hoạch kết liễu Malfoy phải
không?”
Tôi cười toe. “Cái gì đó giống vậy. Vây,
chúc may mắn. Hãy chắc rằng em cho chúng nhận những gì chúng đáng được nhận. Đừng
ngần ngại mà thúc mạnh vào một trong số chúng”
“Trong mắt sao? Vâng; em sẽ làm tốt nhất
có thể! Cổ vũ cho tụi em nghen”. Và với một cái vẫy tay, Ginny khởi hành, cây
Nimbus 2000 nắm chặt trong tay.
Chiếc Nimbus 2000 đó đến từ đâu? Chà, về
cơ bản Ginny đã đi chơi với Dean Thomas, cậu ấy thực sự thích Ginny và mua cho
em ấy nhiều món quà. Gia đình Dean không phải là triệu phú, nhưng họ gần như vậy.
Họ có một ngôi nhà nhỏ khiêm tốn, mà không có những thứ không cần thiết như TV
plasma lớn và hệ thống âm thanh khắp nhà. Điều đó có nghĩa là Dean có rất nhiều
tiền, bởi vì cha mẹ cậu ấy có rất nhiều tiền để dành.
Bây giờ Dean và Ginny đã chia tay, họ vẫn
là bạn tốt và đôi khi, cậu ấy mua cho Ginny món quà kỳ lạ. Tôi đoán cô ấy chỉ
là may mắn.
“Hiya, ‘Mione’!” Một giọng nói cộc lốc
vang lên.
Tôi nhìn lên. “Ồ! Ở đây nè bác Hagrid!
Bác đến xem trận đấu hả?”
“Ừ. Nghe nói Ginny Weasley chơi cho đội
Gryffindor?” Người lai khổng lồ ngồi xuống, xua tay đuổi học sinh năm 3 ngồi
bên cạnh tôi.
“Đúng ạ”
“Tốt ơ” bác ấy nói, nhìn chằm chằm người
ở bên dưới. “Sau khi ơ, anh trai, nó có vẻ thế!”
“Và…ở góc màu đỏ là đội GRYFFINDOR!
Yeah!”
Giọng của Seamus bùng nổ và tôi chuyển sự
chú ý của mình vào sân đấu. Bên đội Gryffindor, Harry ở phía trước. Ở phía bên
kia, áo chùng xanh lá và bạc, đang nhìn đe dọa. Ở phía trước họ là Draco
Malfoy. Trái tim tôi có chút lắc lư, và bàn tay tôi siết chặt cây đũa phép. Tôi
đang thực hiện kế hoạch 4 cho Malfoy trong trận
đấu. Hy vọng không ai thấy tôi vẫy cây đũa phép và thì thầm thần chú.
Trên sân, Harry và Malfoy cả hai tiến về
phía trước, thậm chí ở khoảng cách này tôi có thể nhìn thấy cái lườm trên mặt của họ. Sau vài
giây im lặng, Harry cuối cùng nâng gan bàn tay lên. Malfoy chậm rãi nâng lên và
siết chặt nó xung quanh tay Harry. Nụ cười gặng trên gương mặt họ gần như làm
tôi tè ra quần với nụ cười đó.
Rất may tôi không tè ra quần, hoặc nó
không phù hợp với một quý cô.
Bà Hooch thổi còi, và hai đội bay lên với
một loạt bụi và áo chùng nhiều màu. Ngay sau đó, Ginny, Heather và Georgina vượt
qua trái Quaffle giữa họ. Sau một vài giây, Georgina nhận được quả bóng màu đỏ
và đủ gần với vòng gôn đội Slytherin để có thể chụp tốt và ném nó về phía vòng
bên phải. Thủ môn đội Slytherin bay nhanh nhất có thể qua trái Quaffle và cố gắng
bắt nó nhưng bị trễ một mét.
Đám đông xung quanh tôi rống lên chiến
thắng. Đối diện sân, nhà Slytherin liếc
chúng tôi và lầm bầm với nhau.
Harry và Malfoy gần như có một cuộc trò
chuyện khi họ ngồi trên cán chổi và quét quanh sân tìm trái Snitch vàng nhỏ. Họ
nhào xuống gần nhau, nhưng luôn đẩy ra khi kết thúc, đòn nhử. Cuối cùng, Malfoy
nhìn thấy cái gì đó mà Harry không thấy và bắt đầu bay xuống. Nhà Slytherin cỗ
vũ khi cậu ấy phóng xuống, rõ ràng là trái Snitch.
“Thôi nào, Harry! Bồ phải nhìn thấy nó!”
Tôi nói to. “Gừ…Ok, đến lúc cho hoạt động đốt cháy Malfoy rồi”. tôi lấy đũa
phép, và bao phủ nó trong tay áo chùng, vẫy nó theo mẫu phức tạp trong không
khí và chỉ nó vào Malfoy. “Acquapyro!”
Trong niềm vui của tôi, áo chùng
Quiddich của Malfoy bắt cháy, như tôi dự định. Harry dường như hét gì đó với cậu
ta nhưng cậu ta không chú ý đến ngọn lửa cho đến vài giây sau. Sau đó cậu ấy bắt
đầu la hét trong sự ngạc nhiên.
“Cái gì thế! Draco Malfoy của đội
Slytherin (đần) bắt lửa! Chuyện gì xảy ra vậy?” Semus khóc, đôi mắt mở to. Hơn
cả vua làm phim.
“ ‘ Mione’! Con có thấy vẻ mặt của
Malfoy không, đồ chồn!” Bác Hagrid bùng nổ, cười chân thành. “Nó trông sợ hãi
đúng là ‘hài hước’!”
“Ừm, dạ. Hahaha! Đúng là rất tức cười.
Ha. Ha”
Bác Hagrid ngừng cười và nhìn tôi vui vẻ.
“Có gì không ổn sao Hermione? Ta nghe có
vẻ không tốt”
“Con ổn mà. Chỉ cần cười Malfoy thôi.
Haha. Ha!” Tôi cười gượng khi tôi nghểnh cổ xem Malfoy thế nào rồi.
“Hermione…ta nghĩ ta sẽ đi nói với bà
Pomfrey về thái độ của cháu” bác Hagrid nói, bắt đầu đứng lên.
Tôi nhanh chóng kéo bác ấy xuống, mỉm cười
và tìm kiếm tinh thần sảng khoái nhất có thể. “Không! Con nói con ổn mà, cảm ơn
bác. Con rất cảm kích sự quan tâm của bác, nhưng con thật sự rất tốt” tôi đứng
lên. “Con đi xuống nói chuyện với Harry đây. Bác ở đây nhé, được không? Đừng đi
tìm con, con sẽ không sao khi xuống đó đâu”
“Ơm…được rồi. Nếu con đã nói như vậy”
bác ấy trả lời với cái nhìn nghi ngờ. “Gặp lại sau”
Tôi vẫy tay với bác Hagrid rồi nhanh
chóng tìm đường xuống chỗ Harry đang đứng cười như điên. “Harry! Bồ hổng sao chứ?
Ngọn lửa có cháy trúng bồ không?”. Tôi đã thực hiện thần chú này nhiều lần trước
đây, chỉ trong năm đầu tiên khi tôi có ý định đốt thầy Snape với cách tương tự
như vầy, mặc dù tôi bắt ngọn lửa trong bình đầu tiên. Tôi không biết những gì
có thể xảy ra nếu người không phải mục tiêu cũng bị cháy. Ngọn lửa màu xanh sẽ
không đốt cháy các mục tiêu, nhưng những thứ như áo và giày sẽ bị phá hủy. Tôi
hy vọng rằng Malfoy không để đũa phép trong túi, bởi vì nó cũng sẽ bị đốt cháy.
“Không, mình ổn. Nhưng bồ nên thấy Malfoy! Nó la hét nhảy vòng quanh trước
khi bà Pomfrey nói với nó rằng nó vẫn ổn và không bị cháy”. Harry cười khúc
khích. “Mình ước mình có một chiếc máy ghi hình”
Tôi mỉm cười với cậu ấy, và nhìn qua chỗ
Malfoy. Tôi hít một hơi và mong rằng
trái tim mình đừng thình thịch vòng quanh nữa
vì nó đang làm vậy ngay bây giờ.
Áo chùng của cậu ta bị cháy sạch, để lộ
bộ ngực trần và chiếc quần jean cậu đang mặc bên dưới bây giờ không có các bảo hộ
Quiddich. Gương mặt cau có không làm cho cậu ấy bớt quyến rũ. Và thậm chí tôi
đã muốn chia sẽ phòng tắm với cậu ngày hôm qua, tôi không nhìn thấy gì hết bởi
vì chúng tôi đều ở dưới nước và bong bóng xà phòng nổi trên mặt nước phòng tắm
Huynh Trưởng hầu như không rõ ràng. Cộng với nước đến vai cậu ta nên tôi không
xem được nhiều.
Rõ ràng các cô gái khác cũng nghĩ giống
như tôi (không phải về bồn tắm, phần đầu tiên) bởi vì họ đến nịnh nọt cậu ấy. Cậu
ta cau có hơn khi đẩy họ ra xa. Chỉ những người thực sự kiên trì như Pansy trở
lại với cậu. Những người khác nhận ra cậu ấy tâm trạng không được tốt nên giữa
một khoảng cách hợp lý, không muốn làm cậu ta nổi giận hoặc vào danh sách đen của
cậu ấy.
Cậu ta ngẩng lên và nhìn vào tôi, cậu vẫy
tay với tôi vẻ đe dọa, đôi mắt xám lạnh của cậu ấy nhấp nháy với sự sỉ nhục và
rõ ràng là giận dữ. “GRANGER!”
Tôi sẽ không bất ngờ nếu toàn trường đã
nghe cậu ta nói. Bởi vì đột nhiên sân đấu khá yên tĩnh. “Ừm….chào?”
Cậu ta di chuyển về phía tôi và nghiêng
gần lại, tôi có thể cảm thấy hơi nóng từ cơ thể của cậu ấy. “Cô…cô đã làm điều
này phải không?”
“Tôi làm thì sao?” tôi trả lời lạnh lùng
hoặc lạnh lùng khi tôi có thể xoay sở khi ở gần Malfoy.
Cậu ta chế nhạo. “Phải. Tốt hơn là cô
nên đề phòng đi vì tôi sẽ trở lại với cô sớm thôi – rất sớm”
Tôi giả vờ rùng mình. “Oitroioi. Tôi rất
‘sợ hãi’. Mang nó về đi Malfoy. Tôi nghĩ cậu có thể nguyền tôi ngay cả khi tôi
đang ngủ”.
Mặt Malfoy hơi ửng hồng. “Cô sẽ phải xin
lỗi”. Và với điều đó, cậu ta bước ra xa, fan nữ của cậu ta lườm tôi. Tôi làm một
gương mặt sau lưng cậu ta và nhiều như tôi thích đánh cậu ta với một số lời
nguyền, niềm kiêu hãnh của tôi không cho phép tôi thực hiện một cuộc tấn công
ám muội. Thay vào đó tôi thõa mãn bản thân mình với một số lựa chọn chửi thề,
thứ mà tôi sẽ không đề cập ra đây.
“Ôi ‘Mione’ ”
Tôi quay lại cùng nụ cười với Harry, người
trông có chút lo lắng. “Ừ?”
“Bồ có nghĩ nó nói thật không? Mình sẽ
không để nó nguyền bồ trong lúc bồ đang, nói, ngủ. Thậm chí nó còn có thể phục
kích bồ khi bồ đang làm nhiệm vụ Huynh Trưởng với Ron” Harry nói, trông lo âu. “Ai
biết được những gì Malfoy làm và tiếng ngâm nga của nó sẽ trở lại với bồ. Ý
mình là, bồ bối rối với cậu ta khá nhiều. Nó bị toàn trường nhìn thấy nhảy lên
nhảy xuống và la hét”
Tôi không muốn gọi là la hét nhưng nó gần
như vậy. “Hm. Bồ đúng đó. Nhưng nó không là gì khi có Ron ở đây?” Tôi choàng vai
Ron. “Vệ sĩ của mình ngay đây này!”
“N-nè! Hermione, mình nghĩ mình có thể
chống lại Malfoy và bạn của nó” Ron đỏ bừng mặt. “Dù sao… mình không muốn đẩy
nó vào nguy hiểm, hai bồ cũng vậy đó”
Tôi khá chắc rằng Malfoy đáng sợ. Nhưng
tôi không nghĩ cậu ta sẽ không nói đủ để nguyền tôi – thực tế tôi nổi tiếng
trong Hogwarts về cách trả thù trang nhã của tôi cho ai dám tấn công tôi. Tôi
thả lỏng khi một mớ lộn xộn quen thuộc của phép thuật làm rối trí tôi. Nó là mứt
sên và sau đó là biến thành nạn nhân màu xanh lá cây với những đốm màu tía. Còn
nhiều nữa, nhưng không có nhiều thời gian để nghe.
Trận đấu Quiddich đã kết thúc, tôi đi bộ
đến lớp Độc Dược với Harry và Ron. Tôi có thể nói rằng nó không phải là một bài
học thú vị, thậm chí nó chỉ là Gryffindor trong lớp. Lão Snape sẽ khó tính khi
đội nhà mất cơ hội giành chiến thắng trước đội Gryffindor và một trong những sở
thích học sinh của ông là bị sỉ nhục trước toàn trường. Và đánh giá vẻ mặt cau
có trên gương măt vị Giáo sư khi chúng tôi bước vào lớp ngục tối, tôi có thể
đúng.
“Trừ năm điểm nhà Gryffindor vì ba trò
đi trễ” ông sủa ngay khi chúng tôi vào lớp. Tôi đảo mắt với Harry và Ron. “Và
thêm mười điểm, cô Granger vì trò đảo mắt” tôi há hốc miệng ra mà nhìn ông ta,
nhưng khôn ngoan là nên giữ im lặng mặc dù một số lựa chọn bắt bẻ trên đầu lưỡi
tôi. Tôi ngồi vào chỗ và trông càng trung lập càng tốt, vì thế lão Snape không
thể trừ thêm điểm nhà vì tôi cho nụ cười hoặc cau có quá nhiều.
Trong suốt bài học, điểm bị trừ vì những
lỗi lầm nhỏ. Vào thời điểm chúng tôi ra khỏi lớp, điểm nhà chúng tôi bị trừ khoảng
sáu mươi. Cả lớp đang lẩm bẩm và phàn nàn về những bất công, bao gồm chúng tôi.
“Đó-“ Ron làm một cừ chỉ khá thô lỗ
trong không khí-“-con chuột thối tha! Bây giờ chúng ta sẽ về chót trong thi đua
cúp nhà!”
Harry trông không có lo lắng. “Chúng ta
còn nửa năm nữa mà Ron. Thêm nữa, chúng ta còn trận đấu vào thứ Sáu, vì vậy nếu
chúng ta đánh bại bất cứ đội nào trong trận đấu tới chúng ta sẽ dẫn trước một
bước”
“Đó là một thông tin tốt” tôi nhận xét. “Chỉ
cần chắc rằng mấy bồ đánh bại đội khác thôi. Mấy bồ không được để mất. Chúng
ta không có nhiều tinh thể trong chiếc đồng hồ cát…”
“Vậy, thầy Snape đã trả thù? Về thời
gian…” Giọng nói lè nhè sau lưng chúng tôi. Tôi than van. Giọng nói đó quá đỗi
quen thuộc. Gần như quen thuộc như lời nguyền của tôi. Mà tôi có cảm giác hài
hước rằng tôi phải cần thực hiện trong vài phút nữa.
“Đi chỗ khác đi Malfoy” Ron tự động nói.
Đây là một trong nhiều cách trả lời tự động của cậu ấy với Malfoy. Bao gồm những
cái khác nữa. ‘Tránh ra con chồn hôi thối’ và ‘đem những lời khó chịu của mày
đi đi, đồ ngốc”. Không chính xác tiêu cực, nhưng lần nữa, Malfoy không xứng
đáng với những lời tích cực từ chúng tôi.
“Không hẳn” hắn nói kiêu ngạo. “Tôi thậm
chí còn chưa trả thù được”. Nụ cười của cậu ta trở nên nguy hiểm khi cây đũa
phép chĩa vào tôi. “Tôi sẽ làm nó bây giờ Granger…Tarantallegra(2)!”
Ngay lập tức, chân tôi bắt đầu nhảy múa.
Wow. Tôi chưa bao giờ biết rằng mình nhảy tốt như thế. Bây giờ tôi chỉ có thể
làm cho chúng dừng lại…! “AHHH!” Tôi hét lên khi tôi nhảy múa điên cuồng đến một
bức tường. Chân tôi đá vào bức tường đá và âm thanh vang vọng khắp hành lang.
Malfoy bắt đầu cười khi tôi vấp phải chân mình và té dập mông, chân tôi vẫn đá
giống như cái gì đó trong đó, nó đau muốn chết.
Gừ. Nó không phải là ý nghĩ vui vẻ gì.
“Reversio(3)!”
Harry hét lên, và chân tôi dừng lại. Tôi hết sức giận dữ và phập phồng một
chút, trong lúc Harry và Ron hỏi nếu tôi OK. Tôi gật đầu và từ từ quỳ gối và trước
khi Malfoy có thể làm gì, tôi rút đũa phép ra và hét: “Mobilicorpus(4)!”
Và Malfoy trôi nổi khoảng mười feet vào
không khí, đầu cậu ta gần như đập vào trần nhà. “Ôi Chúa ơi!” cậu ấy hét lên,
nhìn xung quanh điên cuồng trước khi nhận ra đũa phép đang nằm trong tay mình. “Rever – không!”
Tôi cười khi cậu ta biểu hiện sự hoảng
loạn. “Đúng rồi! Cậu không thể đảo ngược được, bởi vì sau đó cậu sẽ rơi xuống kỳ
lạ! Và tôi nghi ngờ rằng Crabble và Goyle biết cách để biến ra một cái cán. Vậy
chúc cậu vui vẻ khi ở trển, tôi đi đây”. Cười khúc khích với bản thân mình. Tôi
ra hiệu cho Harry và Ron đi đến lớp Biến. “Đi nào. Chúng ta sẽ trễ đó nếu không
nhanh lên”
“Cho tôi xuống! Hoặc khi tôi chết tôi sẽ
trở về ám cô!”
“Tôi cược là cậu sẽ làm điều đó cho dù
tôi có cho cậu xuống hay không” tôi lẩm bẩm.
“Con khốn! Quay lại đây! Hoặc ít nhất,
nhiềm kiêu hãnh không cho phép cô làm điều đó thì hãy nói với thằng bạn trai của
cô làm điều đó!”
Tôi đỏ mặt. “Lần cuối cùng…HARRY VÀ RON
KHÔNG PHẢI LÀ BẠN TRAI CỦA TÔI!” Và vì cơn giận tôi quyết định thêm một cái gì
đó: “Petrificus Totalus!”
Trói toàn thân.
Vì thế bây giờ Malfoy không chỉ trôi nổi
mười feet nhưng cậu ta cũng bất động. Nếu mũi cậu ta bị ngứa thì cậu ta không
thể gãi nó. Và không có gì tồi tệ hơn khi bạn bị ngứa mà không thể gãi. “Tôi sẽ
nhắc bản thân mình – tôi có một khoảng thởi gian vui vẻ ở đây, Malfoy”. Sau đó,
với nụ cười hài lòng, tôi quay đi và gia nhập với Ron và Harry. Tôi tự hỏi cậu ấy
sẽ làm gì để trả thù. Tôi biết Malfoy, nó sẽ rất…gần gũi và riêng tư.
Ok, tại sao trái tim tôi đập nhanh khi
nghĩ đến việc gần gũi Malfoy? Nó rất không bình thường. Chậm lại nào, mày thật
là ngu ngốc.
(1): phép làm đồ vật bốc cháy
(2): lóc cóc quay mòng mòng, lóc cóc
quay vòng vòng
(3): thu hồi
(4): dịch chuyển thân
thể-end chap 14-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét