Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Link: https://www.fanfiction.net/s/2175455/13/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch.
CHAP 13: HARRY
Mùa Quiddich đang đến. Thực ra, Gryffindor có trận đấu
đầu tiên vào ngày mai – thứ Hai. Và đối thủ của chúng tôi không ai khác là đội
Slytherin.
Điều này sẽ làm trận đấu dễ dàng hơn, thậm
chí tôi không được bay trong những ngày nghỉ. Tôi đã xoay xở để có được một vài
giờ bay trên chiếc Tia Chớp của tôi giữa những bài tập về nhà những ngày qua và
tôi không nghĩ tôi sẽ nhận những điều tồi tệ.
Chiếc Tia Chớp… là những gì còn lại từ
chú Sirius. Tôi muốn đập tan chiếc gương chú ấy đã cho, và trận chiến đột ngột
đưa chú ấy vào hư không. Tôi cứ ước tôi có thể nhìn thấy chú ấy một lần nữa…chỉ
nghe thấy tiếng cười như chó tru của chú ấy, thấy vẻ hốc hác của chú ấy, nhưng
là một gương mặt biết cười. Cảnh cái chết của chú ấy, khi chú ấy ngã qua khung
tò vò cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi mỗi khi tôi nghĩ đến chú ấy. Nói chuyện với
Luna hồi năm ngoái đã giúp tôi giảm bớt nỗi đau, nhưng tôi vẫn không thể tin
chú Sirius đã ở bên kia thế giới. Cha đỡ đầu của tôi đã ra đi ngay lập tức. Chú
ấy không phải là loại người để tôi lại với những thắc mắc.
Tôi lắc đầu thoát khỏi những suy nghĩ.
Tôi đã thương tiếc chú Sirius trong vài tháng qua. Tôi sẽ bị dìm chết trong tuyệt
vọng, điều đó chắc chắn xảy ra nếu tôi cứ nghĩ về chú ấy. Tôi tập trung vào bài
kiểm tra môn Bùa Chú trước mặt tôi đây và tôi nhúng bút lông đại bàng vào bình
mực nhỏ cạnh trang giấy của tôi.
Sau bài học, Ron và tôi đi ăn trưa cùng
nhau, thảo luận bài kiểm tra và những gì chúng tôi đã viết. “Bồ đã viết gì câu
12 vậy? Mình không thể tìm ra câu trả lời” tôi phàn nàn, liếc nhìn Ron.
Cậu ấy nhún vai. “Mình nghĩ là ‘Bùa cổ
vũ’ ”.
Tôi đứng lại. “ ‘Bùa cổ vũ’?” tôi hỏi, bắt
đầu cười. “Cậu đã viết ‘Bùa cổ vũ’cho câu hỏi đó sao?”
“Câu đó hỏi ‘Loại bùa chú nào được sử dụng
để đánh một người ra xa?”
“Ôi” cậu ấy ngượng ngùng nói. “Mình đã
không tập trung. Mình đã nghĩ về trận Quiddich với tụi Slytherin – diễn ra vào
ngày mai!”. Cậu ấy đấm vào không khí hào hứng. “Mình không thể chờ để được đá
vào mông của Malfoy, sau những gì nó đã làm với tụi mình”
Có vẻ như hầu hết các Gryffindor đều cảm
thấy như vậy. Những người như Thomas và Dean bắt đầu lầm bầm một cách đáng sợ về
những tai nạn Quiddich đã qua bất cứ khi nào họ vượt qua một cầu thủ nhà
Slytherin. Rõ ràng họ đang cô gắng để sự sợ hãi của họ ra và làm đội khác mất tập
trung.
Hermione trông cũng khá vui về trận đấu
sắp tới. Khi tôi hỏi cô ấy vào sáng sớm hôm nay, sau khi cô ấy từ hồ về và trước
khi đến phòng tắm dành cho Huynh Trưởng, tại sao đột nhiên cô ấy lại cười như
điên, cổ nói với tôi là không có gì, chỉ là cổ có một buổi sáng tuyệt vời thôi.
Rõ ràng là cô ấy đã giặt sạch áo (cuối cùng). Vẫn là tôi không nghĩ điều đó đủ
để làm cô ấy cười như vậy.
“Bồ có đến xem trận đấu không?” tôi hỏi Hermione sau khi tìm thấy cô ấy ở Đại Sảnh Đường. Ron ngồi bên cạnh tôi, một cái nhìn chờ đợi trên khuôn mặt khi cậu ấy nhìn chằm chằm vào chiếc dĩa trống.
Hermione cười. “Dĩ nhiên rồi! Mình sẽ
không bỏ lỡ nó đâu. Và…” cô ấy giảm âm lượng và liếc nhìn xung quanh “…nó là một
thời điểm tốt để mình làm việc gì đó với cậu ta mà người ta sẽ không thấy nó
đáng ngờ”
Tôi nhận ra vài ngày trở lại đây
Hermione nghiêm túc về việc kết liễu Malfoy. Dĩ nhiên, tôi ủng hộ mọi cách của
cậu ấy. Người thuộc nhà Gryffindor, sẽ không? “Tuyệt…chỉ cần cẩn thận là được.
Lão Snape sẽ làm trọng tài trong trận đấu. Mình không muốn cậu bị bắt – hoặc bị đuổi” tôi rùng mình. “Thậm
chí nếu cậu có là học sinh ưu tú đi chăng nữa. Mình chắc thầy Snape sẽ làm mọi
thứ có thể để thoát khỏi một trong số tụi mình”
Cô ấy gật đầu. “Mình biết…chúng ta đã ở
đây năm năm và không có ngày nào ổng không liếc tụi mình. Bồ biết nó thật sự
chán nản mà”
“Ừ” tôi cười. “Mặc dù nếu thầy Snape mỉm
cười với mọi người, họ có thể đưa thầy vào bệnh viện Thánh Mugo”
Sau bữa trưa, chúng tôi đến lớp học, giữa
bài tập và thực hành Quiddich thường xuyên (được bạn tổ chức, đội trưởng mới),
chúng tôi gần như không có thời gian rảnh tối đó. Trước khi tôi biết nó, đã là
sáng thứ Hai.
Tôi nhìn đồng hồ khi tôi thức dậy. “Ah!
Sáu giờ rồi sao” tôi hét lên và nhanh chóng xuống cầu thanh với chiếc áo sơ mi
mặc được một nửa, áo choàng Quiddich màu đỏ tía trên tay tôi. Và tôi đoán có
người dưới cầu thang lúc đó.
Ginny.
Em ấy nhìn tôi và đỏ mặt. “H-Harry? Em
nghĩ là trận đấu Quiddich?”
Tôi đỏ mặt và nhanh chóng kéo chiếc áo
sơ mi của mình. Tôi mặc áo choàng Quiddich nhanh nhất có thể. Tôi hài lòng khi
tôi hoàn toàn kín đáo, tôi nhìn Ginny. Người gặp tôi lúc tôi để ngực trần, nó
chỉ cần là Ginny. Nói về sự may mắn. “Ừm. Ừ, em là gì vào thời điểm này buổi sáng?”
“Em đi xem anh luyện tập trước trận đấu”
cô ấy nói, cười toe toét. “Và thấy anh Ron biến mình thành kẻ ngốc. Anh ấy chỉ
là không thể chơi tốt mà không bị áp lực. Hy vọng anh ấy sẽ làm tốt trong trận
đấu thật”
Tôi gật đầu. “Ừ…nó thực sự kỳ lạ. Mọi
người đều ghét áp lực trước những trận đấu lớn, nhưng Ron cần nó để tốt hơn”
“Vậy…chúng ta đi ăn sáng nha?” cô ấy
khoác tay tôi và dẫn tôi qua lỗ chân dung. “Đi nào!”. Và chúng tôi đi xuống Đại
Sảnh Đường, một cô nàng tóc đỏ xinh đẹp kéo tôi đi.
Tại bàn nhà Gryffindor, tôi thấy Ron và
Hermione đã ở đó. Ginny vẫy tay mãnh liệt với họ. Ron trông như thể cố gắng hết
sức để không ngủ gục tại bàn. Hầu hết thời gian cậu ấy không thể ngăn cái ngáp
và tại một thời điểm cậu ấy ngủ gục trên bàn và úp mặt vào tô cháo nóng. Điều
đó đánh thức cậu ấy hiệu quả và cậu ấy bận cố lau cháo trên mặt mình.
Hermione vẫy tay điên cuồng với chúng
tôi. “Harry! Ginny! Đây nè!” Như thể tôi không thấy cô ấy vậy.
Tôi cười toe toét với cô ấy và ra hiệu
cho Ginny “Chào buổi sáng, Ron, Hermione”
“Hai người đi cùng nhau sao?” Hermione cười
khi thấy tôi và sau đó là Ginny. Nụ cười của Hermione trông căng thẳng thế nào
đó, nhưng tôi không thể nói là có chuyện gì, vì rõ ràng là cô ấy cố gắng che giấu
sự khó chịu với một cái gì đó mà tôi quyết định là không hỏi. Hy vọng nó chỉ là
cái gì đó về kế hoạch của cô ấy với Malfoy.
Tôi đỏ mặt lần nữa. Chết tiệt. Chỉ khi
tôi điều khiển bỏ màu sắt trên mặt mình vì thế trông tôi vẫn như bình thường.
“Ơ, không có gì”
“Ginny!” nó là Dean Thomas. “Đến đây ngồi
với bọn anh đi!” Cậu ấy không hề để ý cái liếc của tôi và Ginny đứng dậy nhìn
tôi với cái nhìn hối lỗi.
“Xin lỗi! Em đến đó nói về chiến thuật,
đừng lo” Và trước khi tôi có thể làm điều gì, cô ấy cuối xuống và hôn vội lên
má tôi. Gương mặt tôi, nếu trước đây nó chỉ đỏ thôi thì bây giờ nó đỏ phừng phừng.
Sau đó em ấy rời đi và đến ngồi với Dean và Seamus. Thật buồn cười là làm thế
nào cô ấy lại được lòng các chàng trai.
“Bồ phải nói cô ấy ở lại đây chứ”
Hermione mắng tôi.
“Tại sao? Mình không nên ngăn em ấy nói
chuyện với những cậu con trai khác”
“Ồ, Harry!” cô ấy thúc tôi. “Bồ ngốc thật
đó! Bồ không thể nói cô ấy thích bồ! Ít nhất bồ hãy giữ cô ấy lại, cô ấy sẽ cảm
thấy bồ thực sự đánh giá cao em ấy. Và nụ hôn nhỏ đó là bằng chứng”
“Nó chỉ là nụ hôn tình bạn trên má thôi
mà” tôi lí nhí, tránh cái nhìn của cô ấy.
“Chỉ là nụ hôn tình bạn! Bồ đùa sao
Harry?” Hermione bây giờ trông rất bực tức. Ron vẫn đang bận lau mặt, một biểu
hiện ghê tởm trên gương mặt cậu ấy. “Bồ thậm chí còn chậm hơn Ron khi nói về
các cô gái!”
“Này! Mình nghe thấy đó nha” Ron hét lên
từ phía sau bồ ấy. Hermione cười toe toét với cậu ấy và cậu ấy cười. “Ô, vì vậy
bồ đang giáo huấn Harry sao?”
“Giáo huấn gì cơ?” tôi hỏi.
Hermione bỏ qua câu hỏi của tôi. “Harry
điều mình đang cố nói ở đây là bồ nên kêu Ginny ra khỏi đó đi”
Tôi há tôi miệng với cô ấy. “Kêu…kêu
Ginny ra khỏi đó! Bồ nghĩ mình là ai chứ, Siêu Nhân hả? Mình không làm được
đâu! Em ấy sẽ từ chối mình! Cô ấy có vô số chàng trai xếp hàng trước cửa, trong
trường hợp bồ không chú ý”
Cô ấy khịt mũi. “Được rồi, mình có chú ý
chứ. Mình là bạn thân của em ấy. Nhưng mình có thể nói rằng em ấy thích bồ”
“Bằng chứng đâu”
“Một. Nụ hôn khi nãy” Hermione khoanh
tay. “Hai. Cô ấy luôn đỏ mặt khi bồ ở quanh đây”
“Phải vậy không?”
“Khoan, mình còn nữa. Ba, cô ấy luôn nói
về bồ. Bốn, cô ấy luôn nhìn bồ chằm chằm mà không lý do”
“Được rồi. Được rồi. Mình nắm được điểm-“
“Năm. Cô ấy luôn cố gắng nói chuyện với
bồ. Sáu, cô ấy giúp bồ làm bài tập về nhà”
Tôi nhớ đến cái đêm Ginny và Hermione thình
lình hỏi tôi có muốn làm bài tập Độc Dược không và buộc tôi phải hoàn thành nó,
với sự giúp đỡ của họ. “Được rồi, mình biết. Bồ không cần nói gì n-“
“Bảy…”
“Mình nói mình nhắm được trọng điểm rồi”
“Bảy…”
“HERMIONE! MÌNH BIẾT RỒI! DỪNG NÓI VỚI
MÌNH VỀ NHỮNG LÝ DO NỮA”
Cô ấy đứng dậy, mỉm cười. “ĐÓ LÀ VÌ BỒ
KHÔNG MUỐN THỪA NHẬN BỒ THÍCH GINNY WEASLEY!” Nụ cười hài lòng trên mặt cô
tương phản hoàn toàn với tiếng hét của cô.
Hội trường hoàn toàn rơi vào im lặng trước
những lời của cô ấy. Tôi nhìn nhanh qua Ginny và nhận thấy em ấy đỏ mặt, cười
khúc khích với vài người bạn của cô, người đang nhìn chằm chằm thẳng vào tôi.
Tôi quay đi nhanh chóng trước khi cô ấy chú ý tới tôi, và nhìn Hermione giận dữ,
người đang cười. “Bồ nên thấy gương mặt của bồ Harry! Bây giờ cả trường đều biết,
bồ tốt hơn với nó đó. Kêu cô ấy ra khỏi đó đi”
Tôi thở dài, nhưng bên trong tôi đang
tươi cười rạng rỡ. Tôi cảm thấy đang như đang nhảy nhót xung quanh mà hét lên
vui sướng. Bây giờ tôi có một cái cớ để mời cô ấy đi mà không cần nhìn một cách
tuyệt vọng. “Hermione…cám ơn”. Tôi cười với cô ấy.
Hermione cười. “Chỉ cần làm lẹ lên. Mình
muốn thấy hai bồ hôn nhau càng sớm càng tốt”
“HERMIONE!” tôi hét lên, huơ chiếc dĩa về
phía cô, cô ấy thét lên với tiếng cười như một con vịt. Nó hoàn toàn tốt cho nụ
cười của Hermione, bây giờ nó hoàn toàn tự nhiên.
Vài phút sau tôi ra sân Quiddich với cây
Tia Chớp trong tay. Sau khi thảo luận chiến thuật với đội, bây giờ đội của tôi
gồm có Seeker, Ron, Keeper, Ginny, Heather Wilde và Georgina Thompson – thành viên
mới đầu tiên năm thứ 7 và thứ hai là năm thứ 5 – Chasers. Jack Mulberra và Cameron
Smith là tấn thủ mới, cả hai người họ đều là năm thứ 5. Với sự ra đi của Lee
Jordan, Seamus bây giờ là bình luận viên mới, mặc dù không phải trước khi Lee
xoay sở để cung cấp cho Seamus có vài bài học về bình luận và làm thế nào để
xúc phạm tụi Slytherin mà không làm giáo sư McGonagall nổi điên.
“Và aaaaaaa, trong góc màu đỏ là đội
GRYFFINDOR! Yeah!”
Một lời sự cổ vũ nồng nhiệt nổi lên từ
đám đông vàng và đỏ, trong lúc tụi Slythrin ngốc gần như lớn tiếng. “Và…trong
góc màu xanh là tụi SLYTHERIN! Ăn đất đi, tụi mày là đồ đầu bò!”
Giáo sư McGonagall rõ ràng là nhận thấy
lời nhận xét này không phù hợp, vì cô ấy
đã đánh lên đầu Seamus. “Finnigan! Đừng đưa ra nhận xét thô lỗ chứ!”
“Em xin lỗi, thưa Giáo sư” Seamus xin lỗi.
“Vậy…TRẬN ĐẤU BẮT ĐẦU!”
Bà Hooch thổi còi, và thình lình tất cả
chúng tôi bắt đầu. Trái Quaffle thuộc sở hữu của chúng tôi và tôi tin tưởng vào
Ginny, Heather và Georgina ghi bàn ở một số cột gôn trong lúc tôi tìm trái Snitch.
Một ánh vàng gần cuối sân lọt vào mắt
tôi và tôi lao xuống về phía nó. Tôi để ý thấy Malfoy theo đuôi tôi, rõ ràng cố
gắng theo tôi và sau đó vượt qua tôi vào giây cuối cùng. Nhưng ánh sáng vàng đã
biến mất và tôi thầm nguyền rủa. Tôi bay lên và Malfoy cũng làm như thế khi
chúng tôi tìm kiếm trái Snitch xung quanh.
“Tao nghe nói mày yêu con nhỏ Weasley”.
Cậu ta cười mỉa tôi, vuốt mái tóc vàng bờm xờm của mình lại.
Tôi nhìn cậu ta thận trọng “Ừ, vậy thì
sao nếu tao có?”
“Sau đó tao hy vọng mày không phiền khi
rời bỏ Granger” cậu ta nói trước khi lao xuống nhanh chóng. Tôi suy ngẫm về sự
lạ lùng trong lời nói khi tôi theo cậu ta.
Thình lình, ngay trước mắt tôi, đuôi áo
chùng của cậu ta bắt ngọn lửa xanh. Tôi cố nén cười và la lên. “Malfoy!”
“Cái gì?” cậu ta hét lại, bay vọt lên thẳng
tới ánh sáng vàng mà cậu ta phát hiện.
“Áo chùng của mày bắt lửa - arghh!”. Ngọn
lửa bị gió thổi, đã bắt đầu bắt tới đầu cây chổi của tôi. “Dừng lại, Malfoy!
Mày làm cháy chổi của tao rồi!”
Cậu ta không nghe và chỉ khi cậu ta thấy
nóng sau lưng, cậu ta kêu lên và phanh lại đột ngột trên không trung. Tôi gần
như đụng vào cậu ta. “Ôi, Chúa ơi! Tôi đang cháy! Cứu!”
“Đó là những gì tao cố nói với mày” tôi
cố gắng thì thầm, nhưng không thành công để dập tắt ngọn lửa với cầu thần chú Aguamenti*.
“Chết tiệt! Ngọn lửa này không tắt”
Người duy nhất tôi biết
có thể tạo ra ngọn lửa không thể dập tắt không ai khác ngoài – Hermione. Tôi liếc
qua đám đông và phát hiện cô với Ron và Dean. Nụ cười tự mãn trên gương mặt cô
nói lên tất cả. Và nguy hiểm như nó là tôi không thể không cười.
“Có gì buồn cười sao Potter?” Malfoy hét
lên, đập vào ngọn lửa. “Tạm hoãn! Tạm hoãn, bà Hooch! Ahhh, nó đốt lưng tôi!”.
Cậu ta bay xuống đất và ngay lập tức bà Hooch và bà Pomfrey vội vàng về phía cậu
ta.
“Chúa ơi! Người nào làm điều này với con, con
trai?”
Cậu ta liếc tôi. “Tôi không biết. Nhưng
tôi nghi là Potter và tụi bạn của nó”
Giáo sư McGonagall khịt mũi nhạo báng. “Potter
ngồi trên chổi suốt. Ta đã quan sát trò ấy. Đối vớ bạn bè của trò ấy, ta khá chắc
chúng không thể làm những chuyện như thế
này. Nhưng ta sẽ hỏi chúng”
Trận đấu bị hủy bỏ và tôi nhảy ra khỏi
chiếc Tia Chớp của tôi. Ngọn lửa bây giờ đã biến mất khỏi áo chùng của tôi,
nhưng vẫn còn cháy dữ dội trên Malfoy. Tuy nhiên, để tôi ngạc nhiên, nó không
thiêu cháy da cậu ấy và không có dấu hiệu của thịt cháy, ngay cả khi ngọn lửa
màu xanh liếm cái lưng trần của cậu ta. Nó dường như chỉ cháy quần áo và không
có gì khác cả.
Hermione, bồ đúng là thiên tài. Tôi nghĩ
tôi sẽ không bao giờ quên vẻ mặt của Malfoy khi nhận ra quần áo cậu ta cháy.
Không bao giờ.
* Aguamenti: Rót nước.
-end chap 13-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét