Author:
queen_luna
Translator: Eyestorm (1-5), Effie (6, 8, 9), Hermione Malfoy (7, 10)
Translator: Eyestorm (1-5), Effie (6, 8, 9), Hermione Malfoy (7, 10)
Link gốc: http://www.harrypotterfanfiction.com...hp?psid=245275
Nguồn fic dịch: forum.ficland.info
Nguồn fic dịch: forum.ficland.info
Chap 9: Học Hành Hay Hôn Hít
Tặng al aka ju aka Albus thay cho lời cảm ơn
Và tất nhiên là tặng các bạn nữa rồi!
Tặng al aka ju aka Albus thay cho lời cảm ơn
Và tất nhiên là tặng các bạn nữa rồi!
Chào mừng bạn đến với cách áp chót để gây ấn tượng với một cô nàng Máu Bùn! Chúng ta đã đi được một chặng đường dài, và tới giờ thì sắp đến hồi kết. Tôi, bằng nhiều cách đã chạm được đến mục tiêu của mình vì sự thực tôi là Draco Malfoy độc nhất vô nhị, nhưng bạn có thể có ít lựa chọn hơn. Đừng sợ hãi, bởi vì tôi sắp chia sẻ với bạn hai mánh lới tôi có sẵn.
Hiện tại, tôi không biết bạn đang nhọc công gây ấn tượng với cô gái nào, nhưng Hermione Granger thực sự yêu thích việc học hành. Đó là một điều gì đó mà nhiều người trong chúng ta không bao giờ hiểu được, nhưng bởi tình yêu tôi dành cho nàng tôi sẽ cố làm vậy thử xem.
Như bạn thấy đấy, cách thứ chín để gây ấn tượng với một cô nàng Máu Bùn là giúp cô ấy học hành cho bài kiểm tra. Chúng tôi sắp có một bài kiểm tra Bùa Chú quan trọng, chiếm khoảng 30% điểm tiêu chuẩn. Đây sẽ là cơ hội tuyệt vời để bắt tay vào hành động.
Bạn có thể nghĩ tôi đang điên. Rốt cuộc thì, Hermione chẳng cần ai giúp đỡ nàng trong việc học hành cả! Nàng là cô gái thông minh nhất mà tôi may mắn được gặp! Nàng có thể đạt điểm cao nhất mà chẳng cần học hành gì! Nàng thật tuyệt biết bao.
Nhưng bạn đã quên rằng tôi là Draco Malfoy độc nhất vô nhị. Tất nhiên tôi biết tất cả điều này. Và bên cạnh đó, kế hoạch của tôi còn tiến xa hơn một bước.
Trong khi giúp đỡ nàng học, tôi cũng học hành với vẻ tha thiết chưa từng thấy, thậm chí ở cả những người như nàng. Nếu tôi học chăm hơn nàng một chút thôi, tôi có thể đánh bại nàng ở bài kiểm tra Bùa Chú. Bạn thân mến à, đó chính là cái đích cuối cùng của tôi… bởi dù sao thì đó cũng là một cách đặc biệt để gây ấn tượng với một cô nàng Máu Bùn.
Tôi đã, đang cực kỳ khao khát dành được điểm thi cao hơn Hermione Granger thông minh tuyệt vời kể từ năm đầu tiên khi chúng tôi còn rất nhỏ. Có vẻ như nó bất khả thi, nhưng tôi có thể khiến nó xảy ra. Tôi sẽ thừa nhận rằng đã có một chút may rủi, bởi tôi không dám chắc nàng sẽ phản ứng ra sao, nhưng tôi hi vọng mọi thứ sẽ theo đúng kế hoạch.
Và nó sẽ như thế. Bởi tôi là Draco Malfoy độc nhất vô…
Được rồi, được rồi, tôi không cần nhắc lại điều đó. Bạn biết tôi là Draco Malfoy độc nhất…
Xin lỗi, nó là thói quen.
~*~*~*~
“Hermione, cậu định đi đâu vậy?” tôi đang nằm ườn trên chiếc ghế sô pha trong phòng sinh hoạt chung, đối diện với lò sưởi ấm cúng.
“Thư viện,” Hermione trả lời, như thể đó là nơi tự nhiên nhất trên đời để có thể đến vào một tối thứ sáu. Cô nàng kiểm tra lại cặp sách để chắc chắn rằng tất cả cuốn sách đều đã ở đó trước khi tiến về phía lỗ chân dung.
“Nhưng Hermione,” tôi rên rỉ. Ồ chờ đã. Người nhà Malfoy không bao giờ rên rỉ. Tôi không rên rỉ… tôi phản ứng nhẹ nhàng. “Giờ là tối thứ sáu mà.”
Cô nàng nhướn một chân mày lên nhìn tôi. “Thì sao?” nàng nói, như thể nàng chẳng thấy vấn đề gì to tát ở đây.
“Chúng ta vừa trải qua một tuần khó nhọc với những lớp học rồi,” tôi kiên nhẫn giải thích, “Cậu nên nghỉ ngơi, Hermione. Không cần thiết phải học mọi lúc như vậy đâu.”
Cô nàng nhìn tôi cười gượng. “Draco, cậu nên biết nhiều về tôi hơn. Tôi cần phải học. Tôi cần phải đứng top đầu.”
Lẽ ra tôi nên hiểu câu nói cuối cùng của nàng theo một nghĩa khác, nhưng thay vào đó tôi tự nhủ với bản thân rằng nên thôi nghĩ nhăng nghĩ cuội (thêm một câu thành ngữ Muggle nữa len lỏi trong đầu tôi) và điều đó thật khớp với những gì nàng dự đoán. “Tại sao, Hermione?” tôi hỏi, thực sự muốn biết tại sao nàng phải đứng đầu ở mọi môn học như vậy.
“Bởi vì,” nàng thở dài, “đó là những gì tôi kỳ vọng ở bản thân.”
“Ý cậu là gì?” tôi hỏi vẻ lúng túng. Tôi ngồi thẳng dậy từ trên ghế để có thể tập trung hoàn toàn vào nàng.
Nàng nghĩ một lát, gắng nặn ra cái cách hay nhứt để trả lời câu hỏi của tôi. “Bởi đó là cách tôi phân biệt mình với những người khác,” nàng nói. “Dù sao thì tôi cần phải nổi trội. Harry là người hùng quả cảm, đáng khâm phục của Gryffinfor. Cậu là vị hoàng tử quyến rũ của Slytherin. Một vài người ở Hogwarts nghĩ tôi không là gì ngoài một Máu Bùn.. và tôi phải cho họ thấy tôi đáng giá hơn cái từ ngữ bẩn thỉu đó. Tôi… tôi có cảm giác mình phải chứng minh rằng tôi thông minh và có quyền được ở đây.”
“Ồ, cậu thuộc về này,” tôi nói dữ dội. “Cậu là cô gái thông minh nhất mà tôi từng được gặp. Cậu tốt hơn gấp ngàn lần những tên đần độn gọi cậu bằng cái --- từ đó.”
“Cám ơn cậu, Draco.” Nàng nói, mỉm cười ngọt ngào. Nhưng sau đó nụ cười đó tắt lịm. “Cậu biết không, cậu từng là một trong số đó.”
Tôi không cần hỏi nàng có ý gì khi nói câu đó. Ngay lập tức tôi nhận ra trước đây mình đã khiến cô nàng tổn thương đến mức nào, và tôi phải nói rằng điều đó khiến tôi chết trong lòng một ít. “Tôi xin lỗi,” tôi nói, xấu hổ. Vì Merlin, chuyện gì xảy ra với tôi thế này? Người nhà Malfoy không bao giờ nói xin lỗi!
“Cậu đã thay đổi,” nàng mỉm cười gượng gạo. Nàng đã từng nói với tôi điều đó rồi. “Và vì thế tôi tha thứ cho những gì cậu đã làm với tôi trong quá khứ.”
An lòng biết bao, tôi cám ơn những ngôi sao may mắn của mình bởi nàng thật giàu lòng trắc ẩn và vị tha. Nhưng ngay sau đó nàng lại tiến về phía lỗ chân dung, và tất nhiên tôi không để nàng làm vậy.
“Đây, ngồi cạnh tôi đi, chúng ta sẽ cùng nghĩ ra việc gì đó thú vị hơn để làm tối nay,” tôi nói, vỗ vỗ vào chiếc ghế ngay cạnh mình và nháy mắt gợi ý. Đúng như mong đợi, nàng hơi đỏ mặt.
“Draco, tôi đã nói với cậu rồi, tôi cần phải học,” nàng nói, cố gắng tỏ ra bực mình nhưng thất bại. Tôi biết nàng muốn dành một buổi tối bên tôi hơn là một cuốn sách.
“Cậu biết gì không Hermione?” tôi nói đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng thông minh. Tội nhận ra đây là thời điểm thích hợp nhất để bắt tay vào hành động với kế hoạch mới nhất của mình. “Tôi sẽ đến thư viện cùng cậu. Tôi cũng có thể học tại đó.”
Nàng nhìn tôi như thể tôi vừa mới nhú gạc lên vậy. “Thiệt chứ?” nàng nói với giọng điệu hoàn toàn không tin nổi. “Cậu vừa bị đập đầu vô đâu à?”
Tôi cảm thấy bị tổn thương. “Cậu biết đấy, tôi cũng cần học!”
“Nhưng cậu nói… giờ là tối thứ sáu. Cậu chưa bao giờ học hành vào tối thứ sáu mà.” Nàng tỏ ý nghi ngờ. Ồ không, nếu nàng phát hiện ra kế hoạch của tôi thì sao?
Mặc dù trong thâm tâm tôi thấy hoảng sợ, nhưng tôi vẫn nở một nụ cười chiến thắng. “Ồ, tối nay sẽ khác. Chúng ta đi chứ?” tôi đứng dậy và vươn vai.
Nàng nhìn tôi mỉa mai. “Cậu không định mang sách theo sao?”
Tôi tiếp tục cười. Chắc hẳn trông tôi như một tên ngốc. (Ồ chờ đã, tôi vừa thừa nhận điều đó với bạn sao? Làm ơn, quên nó đi.) “Này, mọi thứ tôi cần đều ở đó rồi.” tôi vỗ trán.
Nàng ném cho tôi một cái nhìn quái đản. “Phải, chắc rồi.” Tôi tiến về phía nàng, vòng tay qua vai nàng rồi chúng tôi cuốc bộ về phía thư viện để chuẩn bị cho một buổi học nghiêm túc (cứ đi trước và cười thỏa phanh đi nếu bạn muốn).
~*~*~*~
Thư viện Hogwarts khá là tối và yên lặng. Không khí nín như bưng và không ai xì xào gì cả. Tất nhiên rồi, những người góp mặt ở nơi này vào một tối thứ sáu thì có ai đâu mà nói chuyện… buồn thật nhưng mà đúng như vậy. Tin tốt là Hermione vẫn còn có tôi ở đây để bầu bạn. Cuộc sống của nàng sẽ buồn thảm làm sao nếu thiếu tôi… Đột nhiên tôi thở dài và hỏi nàng xem nàng muốn ngồi ở đâu.
Nàng ném cho tôi ánh nhìn kỳ lạ khiến tôi tự hỏi sẽ ra sao nếu tôi nói vống lên rằng nàng đã may mắn biết bao khi có tôi trong đời. Tôi đáp trả bằng cái nhìn vô tội. Nàng cáu bẳn và chỉ về phía một dãy bàn ghế nơi mà một vài học sinh năm thứ hai đang ngồi, ngay dưới mũi của của bà quản thư trông-giống-con-kền-kền Pince. Tôi lắc đầu phản đối.
“Chúng ta nên tìm chỗ nào… kín đáo hơn.” Tôi nói, nháy mắt với nàng. Trước khi nàng có thể kháng cự, tôi kéo nàng về phía mê cung những giá sách được dựng cạnh nhau, dẫn nàng vào sâu hơn và sâu hơn nữa, đến một nơi tối om kín đáo trong thư viện cổ.
“Ở đây không có đủ ánh sáng!” nàng thì thầm thiệt lớn. “Tôi không thể học mà không có ánh sáng!”
“Cậu là một phù thủy,” tôi nói. “Chúng ta sẽ biến ra một cái đèn… hay một cây nến. Phải, nến thì lãng mạn hơn rồi.” Tôi tự lầm bầm câu cuối cùng với bản thân mình, nhưng tôi nghĩ nàng vẫn nghe thấy.
“Cái quái gì mà lãng mạn trong khi học hành chứ?” nàng nói, trừng mắt lên nhìn tôi. Ồ, coi này, nàng lại giận tôi kìa… tôi phải nói rằng điều đó khá là thu hút.
“Mọi thứ, tất nhiên rồi,” tôi đáp, tự hỏi mình sẽ làm gì với điều này. Tôi phải nghĩ thật nhanh. Bạn thấy đấy, hooc môn của tôi đã thắng thế và tôi không có cái ý định khỉ gió nào là học hành vào tối nay cả. Do đó, một sự thay đổi trong kế hoạch là cần thiết.
“Draco Malfoy, cậu có ý gì khi nói vậy?” nàng ngắt lời, ngừng coi đoạn giữa sách Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Rồi nàng vác cái cặp đầy sách bự chảng lên vai khi nhìn tôi chằm chằm với sự nghi ngờ tột độ. (Bạn không bao giờ biết được đó có thể là sự thương mến.)
“Ồ, để tôi vác cái đó giúp cậu,” tôi hào hiệp đề nghị. (Phải, tôi phải dành một thời gian kha khá để thừa nhận rằng cũng chẳng sao khi phô ra mấy biểu hiện đặc trưng của bọn Gryffindor… điều này có lợi cho việc tán gái.)
Nàng lơ đãng chuyển sách của mình qua bên tôi, chúng nặng một cách đáng ngạc nhiên. Một là nàng thực sự muốn biết ý định sắp tới của tôi, hai là nàng cảm thấy mệt mỏi khi phải vác mấy thứ đáng băm vằm này. “Draco, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Cưng à,” tôi nói, thở dài. “Chẳng phải em có rất nhiều bài tập phải làm sao?”
“Tôi---“ nàng lắp bắp, không biết nên hiểu điều này ra sao.
“Thôi nào, chúng ta đi học thôi.” Tôi nắm lấy tay nàng và chúng tôi tiếp tục tiến sâu vào trong thư viện, cho tới khi đến đúng nơi tôi nhắm tới.
“Cái gì đây?” nàng hỏi, vẫn ngờ vực.
Đó là một cái hốc tường, tất nhiên. Khá là kín đáo. Và cực kỳ thích hợp cho việc học. Vâng, nó khá là tối vì không có đèn, nhưng ánh sáng từ ô cửa sổ tròn nơi mà từ đó ngó ra có thể chiêm ngưỡng bầu trời đêm trải đầy sao có thể đáp ứng được. Một chiếc băng ghế gụ cũ được đục đẽo trang trí đặt ngay dưới cửa sổ đó. Tôi ngồi xuống, thả phịch cặp sách của nàng xuống sàn và vỗ nhẹ vào chỗ trống cạnh mình.
Hermione thở dài. “Cậu đúng là một tên khốn.” nàng nói với tôi.
“Một tên khốn cực kỳ quyến rũ và đáng yêu đúng không?” tôi nói bằng giọng khả ái.
Nàng cười phá lên, và tôi có thể khẳng định rằng nàng không còn giận nữa. Tôi nắm lấy đôi bàn tay nàng và dẫn nàng đến với băng ghế. Nàng ngồi xuống và tựa mình vào tôi, chân nàng sát sàn sạt chân tôi. Và tôi dám thề rằng lúc đó tim tôi hơi loạn nhịp.
Khuôn mặt đẹp của nàng quay ra nhìn tôi. Ánh trăng rọi qua cửa sổ càng làm cho mái tóc và đôi mắt nàng sáng bừng lên. “Học hành như vậy là quá đủ rồi,” nàng thì thầm. Có thể nàng không có ý cám dỗ tôi, nhưng đó là suy nghĩ băng qua đầu óc tôi lúc này, và tất cả những gì tôi cần là đưa đôi môi mình lại gần đôi môi nàng.
Tôi cảm nhận được niềm vui vô tận khi nàng hôn lại tôi, đôi tay nàng di chuyển lên khuôn ngực và bện lại nơi tóc tôi. Nàng ở khắp mọi nơi. Những giác quan của tôi trở nên quá tải. Tôi không thể thở được.
Nhưng mà, tôi cần nhiều hơn nữa. Tôi hôn nàng nồng nhiệt hơn, làm như là có thể vậy. Nàng đáp lại mọi thứ, và điều này càng khiến tôi ham muốn mãnh liệt. Nàng dính chặt lấy tôi như thể tôi là sợi dây kết nối sự sống vậy. Đôi môi tôi không rời đôi môi nàng.
Cuối cùng, chúng tôi tách nhau ra để có thể thở. Chúng tôi ngồi lặng thinh một lúc, chỉ nghe tiếng thở của đối phương trong tư thế nàng tựa đầu vào vai tôi. Không khí không hề im ỉm một chút nào. Bởi ở đây tràn ngập những cảm xúc không thể nói thành lời.
“Anh yêu em, Hermione.” Tôi thì thầm vào tai nàng.
Nàng ngẩng mặt lên nhìn khi tôi thốt ra những từ đó và nở một nụ cười hết cỡ, nhưng không nói gì. Tuy nhiên, tôi đã đủ hiểu ý nàng.
Tôi hôn vào trán nàng. Lúc đó tôi mới nhận ra là tôi chưa từng đề nghị nàng làm bạn gái của mình, mặc dù chúng tôi đã hành động như một cặp đôi thực sự. Sau tất cả những tuần tán tỉnh và đùa cợt, tôi nghĩ đã đến lúc rồi.
…
“Gì vậy, Draco?” nàng đáp.
“Đồng ý làm bạn gái anh nhé?” tôi hỏi, với sự nghiêm túc và chân thành tuyệt đối.
“Em đã tự hỏi là khi nào anh sẽ nói câu đó,” nàng nói, nụ cười nở trên môi.
“Anh sẽ coi đó như lời đồng ý,” tôi thì thầm. Tôi thực sự không biết nói gì hơn vào khoảnh khắc này. Chúng tôi đã dành gần như cả buổi tối ở đây, trong cái hốc kín này, và tận hưởng sự hiện diện và đồng hành của người còn lại.
Vậy nên tôi đã hơi lạc lối. Thì sao chứ? Giờ Hermione đã là của tôi, và đó mới chính là vấn đề.
Thời gian còn lại của cuối tuần trôi qua một cách mơ hồ. Hermione và tôi dành phần lớn thời gian ở ký túc xá Thủ Lĩnh hoặc nơi yêu thích của chúng tôi trong thư viện. Không cần phải nói, chẳng ai trong chúng tôi học hành cả. Ý tôi là, khi một người có thể chọn giữa hôn hít và học hành… thật sự, đúng là kẻ rỗng não.
Do đó, khi bài kiểm tra môn Bùa Chú đến, thật sầu thảm khi chúng tôi đều chưa chuẩn bị gì. Tôi không nghĩ là mình thậm chí còn đọc câu hỏi. Tôi quá bận ngắm nhìn Hermione phía bên kia lớp học.
Bạn thấy không, Hermione đang làm một việc mà tôi chưa từng nghĩ là mình có thể tận mắt chứng kiến. Nàng đang nhìn vào khoảng không, một nụ cười mơ màng hiện trên khuôn mặt. Nàng không mó đến bài kiểm tra. Nàng đang quay cây bút lông ngỗng trong vô thức bằng những ngón tay mảnh khảnh của mình. Ngắn gọn hơn, là nàng đang mơ mộng giữa ban ngày. Giữa lúc kiểm tra. Có thể là về tôi. Khi nhận ra điều đó, tôi nhếch mép cười.
Hermione Granger đang mơ mộng về người bạn trai tuyệt vời của mình, mà người đó chỉ có thể là tôi, Draco Malfoy độc nhất vô nhị này.
Bạn của tôi ơi, bạn có thể coi đó là tình yêu chân thành rồi đấy.
Hết chương IX
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét