Thứ Năm, 15 tháng 5, 2014

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết liễu Draco Malfoy: chap 20





Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Link: https://www.fanfiction.net/s/2175455/20/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch

CHAP 20: HARRY

 
OK, hít thở sâu nào Potter. Phải bình tĩnh. Mày biết mày không tức giận với Blaise mà. Mày biết mày không giận mà. Ooooooooo. Aaaaaaa. Nó ổn mà. Mọi chuyện vẫn tốt đẹp. Ginny ổn. Không có chuyện gì xảy ra hết. Thôi nào. Mày biết mày có thể quên cái thứ dơ bẩn đó mà.
Ối. Chúng tôi có không nên xúc phạm? Hãy…
AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!
ĐỒ SLYTHERIN NGU NGỐC! ZABINI NGU NGỐC! ĐỒ LƯỠNG TÍNH NGU NGỐC! ĐỒ ĐỒNG BÓNG NGU NGỐC! CON CHỒN NGU NGỐC, người dám hôn Ginny! Gừ! Chết tiệt bọn nó hết đi! TÔI HY VỌNG TỤI NÓ XUỐNG ĐỊA NGỤC HẾT! TÔI MONG CHÚNG BỐC CHÁY TRÊN CÁN CHỔI CHO ĐẾN KHI TEO LẠI VÀ SAU ĐÓ BỊ LŨ KỀNH KỀNH ĂN! Gừ!
Phù. Nó thật tốt. Bây giờ tôi thấy khá hơn một chút rồi.
“Ừm, Harry…? Bồ ổn rồi chứ?” Hermione hỏi tôi lo lắng. Tôi nhận ra tôi đang đánh bức tường gần nhất bằng ghế của mình. Bà Romerta lườm tôi, nhìn chằm chằm vào những mảnh vụn mà đó là những gì còn lại của thứ từng là cái ghế gỗ. “Ý mình là, bồ đã đánh cái tường đó 10 phút rồi…Éc!” Cô ấy tránh khi tôi xoay chiếc ghế đặt nó lại cạnh bàn.
Tôi nhìn cô ấy kỳ quặc. “Có gì sao Hermione? Tại sao bồ lại né?”
Cô ấy thở ra và cười run rẩy. “K-không có gì, Harry! Mình ổn. Bồ thì sao?”
Ron đã nói chuyện với Bà Romerta  cố gắng thuyết phục bà ấy không trừng phạt tôi nặng nề về cái ghế. Sau vài phút cậu ấy trở lại, tươi cười rạng rỡ. “OK, Harry! Cô ấy nói cổ sẽ không truy cứu  vụ việc lần này, miễn là bồ trả toàn bộ số tiền để mua lại ghế. Bà Romerta nói 20 galleons. Trả cho bà ấy càng sớm càng tốt và bà ấy sẽ cho bồ ra khỏi đây”
“Ồ, cám ơn Ron. Mình đánh giá cao điều đó”. Tôi vỗ vào lưng cậu ấy, có lẽ hơi quá vui vẻ, bởi vì cậu ấy làm tiếng như bị bóp cổ và lảo đảo ra để tham gia với Hermione. Tôi nhìn vào đống gỗ dưới chân. Một số khách hàng gần đó đã bỏ đi trong sợ hãi, và những người không muốn di chuyển nhưng vẫn sợ hãi, nhìn chằm chằm tôi thận trọng, sẵn sàng né tránh nếu có bất cứ thì gì bay về phía họ. “Này…Ginny đi đâu rồi?”
Hermione trông không thoải mái. “À, em ấy nói với bọn mình là em thấy không còn mặt mũi nào nhìn bồ nữa, vì thế em ấy đã đi về Hogwarts một mình. Ý mình là, những gì Blaise làm với em ấy đã để lại vết sẹo trong tâm trí…đặc biệt nó là Blaise và tất cả”
Sự thất vọng phủ kín các nét mặt của tôi. “Ồ”. Tôi cố gắng nở một nụ cười yếu ớt và thay đổi chủ đề. “Vậy…chúng ta làm gì giờ Hermione? Quay về Hogwarts thôi và hãy sử dụng nó trước lò sưởi trong phòng sinh hoạt chung”
Hermione nhún vai, liếc nhìn tôi. “Mình không nghĩ rằng lửa sử dụng gỗ, nhưng nếu bồ cảm thấy thích nó bồ có thể giữ chúng…”
Tôi lắc đầu. “Không, mình không cần nó, nhưng một mớ hỗn độn đang ở đây, không phải sao? Một ai đó có thể đi dạo và tự tử”
“Ơ, được rồi. Cái này sẽ thực tế hơn”. Hermione lấy đũa phép ra và chỉ vào đống gỗ, di chuyển cái ghế bị gãy để không có thứ gì khác bắt lửa từ nó. “Pyrifico!” gỗ bắt lửa và  bắt đầu bùng cháy nhanh chóng. Vài phút sau, tất cả những gì còn lại của chiếc ghế cháy thành tro bụi. Ron đá nó vào một góc, và ngay lập tức xuất hiện người hầu quét dọn nó.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Ron hỏi. Tôi gật đầu và ba chúng tôi đi ra cửa, nhưng không phải trước khi Bà Romerta gọi tôi lại.
“Cậu Potter, ta có thể nói với cậu vài lời không?”
Tôi thở dài,  nhưng bắt buộc phải quay vào sự ấm áp của quán bar. “Vâng, thưa bả Romerta?”
“Chiếc ghế?” bà nhướn mày lên. “Tôi hiểu những gì cậu Weasley nói cậu có thể trả tiền cho chiếc ghế”.
“Cậu ấy có nói” tôi nói lịch sự. “Tôi biết thực tế rằng tôi cần phải trả 20 galleon càng sớm càng tốt. Có đúng không?”
Bà Romerta gật đầu và mỉm cười với vị khách vừa mới bước vào. “Ông muốn uống gì ông Barmes?” Với tôi bà nói. “Trước khi học kỳ mới bắt đầu, nếu có thể. Tôi sẽ cho cậu thời gian đến Gringotts để lấy tiền. Tôi tin cậu sẽ nhanh chóng thanh toán”.
“Dĩ nhiên” tôi trả lời. “Nếu đó là tất cả…”
“Điều cuối cùng” cô ấy nói, vẫy tay gọi tôi lại. “Cậu Potter, làm ơn, đừng đập ghế nữa, hoặc thực hiện các hành động nguy hiểm hoặc bạo lực trong quán của tôi nữa. Hôm nay chúng ta đã có một buổi hôn công khai” tôi thấy sự tức giận dâng lên lần nữa trong từng lời nói – “Nó rất gần với một cuộc ẩu đả. Thêm với bức tường bị đánh. Tôi mất nhiều khách vào hôm nay, cậu Potter à. Đừng làm tôi mất thêm nhiều khách nữa hoặc sẽ không có quán Ba Cây Chổi trong tương lai đâu”. Bà cười với tôi mà tôi nghĩ nó là thông cảm. “Nếu cậu có bất cứ rắc rối gì cậu hãy nói với Giáo sư của cậu – họ sẽ giúp cậu”.
Tôi rùng mình khi tưởng tượng tôi sẽ có một buổi tư vấn với lão Snape:
“Thưa giáo sư! Em cảm thấy chán nản và giận dữ”
“Đi đi Potter, trước khi ta biến trò thành một con sên ngâm giấm. Vấn đề cá nhân của trò không phải là công việc của ta. Hãy nhảy xuống hồ nếu trò chán nản. Có Chúa mới biết nó sẽ làm ngôi trường rạng rỡ”.
“AAAA! Giáo sư, thầy có ý nghĩa với em lắm đấy! Em ghét thầy!”
“Rồi, rồi, gì cũng được Potter. Ngừng rên rỉ đi, trò đã rên rĩ và phàn nàn đủ để dồn mọi người vào chân tường. Ngạc nhiên là bạn bè của trò vẫn chưa nhảy từ Tháp Bắc xuống đấy”
“Vâng, họ đã xem xét nó…”
“Trò đi được rồi đó. Trò có thể dẫn dắt bằng ví dụ. Tạm biệt Potter trước khi ta nổ tung trò bằng câu thần chú nổ tung. Ta đảm bảo với trò nó sẽ không là trải nghiệm thú vị cho trò và đằng sau của trò đâu”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, bất cứ âm thanh nào phát ra từ trò và ta sẽ lấy đi nhiều điểm mà trò muốn giành cúp nhà nếu chúng ta tính bao nhiêu điểm tiêu cực mà trò có”
Èo, tôi là người duy nhất thấy có vấn đề với kịch bản?
“Dạ được, thưa bà”. Cuối cùng, tôi đi ra cửa để tham gia cùng bạn bè của tôi. Gừ. Một cuộc nói chuyện dài về không có gì hết.
“Bà ấy nói gì thế?” Ron hỏi. “Mình hy vọng không phải là tiền bạc nữa. Mình đã nói với bà là mình sẽ nói với bồ”.
Hermione lắc đầu. “Ha! Không xúc phạm nha Ron – mình biết bồ thích bà ấy, đằng sau khi bồ thích hầu hết các cô gái – nhưng bà ấy là loại tham lam, bồ nghĩ sao?”
Ron đỏ mặt giận dữ. “Mình đâu có thích bà Romerta! Ý mình là, thôi nào, bà ấy cùng thời với ba má mình! Người lớn tuổi đó”
Bồ ấy rùng mình. “Rất lớn là đằng khác. Mình nhớ là bà ấy đã nói chuyện với một số giáo sư và Fudge về cha mình khi họ ở Hogwarts…dường như đang ấy đang làm việc ở quán Ba Cây Chổi trở lại sau đó”.
Ba chúng tôi rùng mình cùng một lúc. Nó là một cảnh kỳ lạ cho một người qua đường, may mắn thay không có ai đứng gần chúng tôi.
Trờ về phòng sinh hoạt chung Gryffindor, tôi thấy bóng dáng của một cô gái tóc đỏ chạy nhanh lên cầu thang ký túc xá nữ. “Ginny…?” Tôi thả mọi thứ của tôi ra và chạy sau khi hình dáng đó biến mất trên cầu thang. Đáng buồn thay, không có chàng trai nào làm được việc đó khi cầu thang biến thành một bề mặt trơn ghê gớm. Tôi có giữ nó nhưng chỉ thành công trong việc tạo ra tiếng ồn khi tôi trượt thảm hại xuống đoạn dốc mới. Ở đâu đó trên đó, một tiếng cười nào đó, nhưng dừng lại nhanh chóng. “Ginny, có phải em đó không?”
Cô ấy bước ra khỏi bóng tối và đi lên phía trước. Em ấy trông hơi ngạc nhiên nhưng khác hơn bình thường. “Harry? Em xinh lỗi về…em xin thề, em không tham gia vào bất kỳ cái kế hoạch nào của họ đâu anh!”.
Tôi lắc đầu. “Đừng lo lắng. Anh đã nghe một phần nơi Malfoy hả hê về cách nó thách thức  Zabini ôm hôn em như nào, và nó đã làm vậy. Đó đâu phải lỗi của em. Chỉ của Malfoy thôi”.
Ginny trông rất nhẹ nhõm. “Ôi, ơn Chúa. Em nghĩ anh tới gần đây để tóm em”
“Anh sẽ không bao giờ làm những việc như thế!” tôi nói, hơi xúc phạm khi cô ấy nghĩ tôi là một kẻ bạo lực. Ý tôi là, được rồi, tôi thừa nhận nó, tôi đôi khi tức giận, nhưng không thực sự như vậy, nó không giống như tôi làm bất cứ điều gì khác thường ngoại trừ buồn rầu đó đây và hơi la hét một chút.
Ồ, và thổi người ta lên như một trái bong bóng.
Và, ừm, thỉnh thoảng tạo ra vài câu nguyền ngẫu nhiên.
Ờ, ngoài ra, tôi có xu hướng phá vỡ rất nhiều thứ…
OK,  hãy quên những gì tôi nói về việc bị xúc phạm. Tôi cho rằng Ginny đúng. Tôi thỉnh thoảng hơi bất thường một chút. Nhưng tôi cũng tốt mà, tôi thề đó! Bây giờ, nó là đối tượng vô tri vô giác mà tôi đánh, chửi và nguyền rủa, nó không may mắn như dì hay kẻ thù. Dù sao tôi vẫn không phiền nguyền Malfoy bây giờ và sau đó. Và bây giờ Zabini cũng thế.
“Ừ, chà…muốn ra ngoài và nói chuyện không Harry?” cô ấy nghiêng người ra bẽn lẽn từ cửa ra vào. Tôi gật đầu, nhìn chằm chằm vào cô như Romeo và Juliet.
Ahhh, nó nhắc nhở tôi. Tôi ước chúng tôi là Romeo và Juliet. Ý tôi là, hãy nhìn tình yêu bất diệt họ dành cho nhau đi! Mặc dù họ từ hai nhà khác nhau còn thù ghét nhau nữa (chà, cha mẹ tôi đâu có ghét Ginny, nhưng chúng tôi khác nhau về danh tiếng) thì họ vẫn yêu nhau. Điều duy nhất tôi phải nghĩ là tôi không muốn tự tử vì tôi nghĩ rằng cái chết của Ginny. Và hy vọng cô ấy sẽ không tự tử vì tôi tự tử vì tôi nghĩ cô ấy tự tử.
Ôi trời, tim tôi đau khi nghĩ như thế. Nó xoay tròn. Tôi sắp bị nhức đầu. “Được rồi. Anh không biết em sẽ trượt xuống mặt phẳng hay …” tôi chỉ bề mặt vẫn còn nhẵn bóng của chiếc cầu thang, cười ngượng ngùng với cô.
“Đừng lo lắng về chuyện đó Harry” em ấy cười. “Xem nè. Nó chỉ biến thành một đoạn dốc khi con trai đứng gần. Khi con gái bước xuống hay bước lên, nó sẽ biến thành câu thang lại thôi”. Em ấy bước đến đoạn dốc. Tôi nửa hy vọng cô ấy sẽ rơi xuống và tôi nhắm mắt lại. Vài giây sau, cô ấy đụng vào tôi và chúng tôi ngã xuống một đống vướng vào nhau trên thảm.
Đỏ mặt, Ginny nhanh chóng gỡ ra và đứng lên. “Ừ…em không biết có chuyện gì xảy ra với nó nữa. Có lẽ là anh cũng ở đó. Có vẻ như đoạn dốc vẫn như vậy nếu một chàng trai đứng bất cứ đâu gần nó”. Cô ấy cười với tôi. “Xin lỗi anh Harry. Anh có đau không?” tôi rên rỉ khi nhấc bản thân mình lên và gật đầu từ từ, gần như hét lên khi một thứ gì đó dính ở cổ tôi.
Hermione và Ron đi xa ra để chúng tôi nói chuyện, và túi của tôi để trên ghế bành. “Chờ chút” tôi nói và vội vàng ném túi vào ký túc xá. Có khá nhiều tiền trong đó. Tôi không muốn mất thêm nữa, đặc biệt từ năm ngoái tôi nghiên toàn bộ túi tiền vào đài phun nước và năm trước tôi cho hai anh em sinh đôi thắng tôi…mà để lại cho tôi vẫn còn cả một gia tài, nhưng đáng chú ý là đã nhỏ hơn so với trước đây. Khi tôi trở lại, Ginny đang chờ tôi ở cầu thang. Bằng cách nào đó các cô gái có thể vào ký túc xá nam, nhưng con trai không thể vào ký túc nữ được. Chúa ơi. Chẳng lẽ đàn ông không thể riêng tư sao?
Chúng tôi trèo qua lỗ chân dung và đi bộ ra cửa trước của lâu đài. Ở bên ngoài, những con chim thì đang hót líu lo và mặt trời thì đang soi chiếu, có nhiều nắng hơn chúng tôi đã có. “Vậy…nó như thế nào?”
Cô ấy liếc tôi trước câu hỏi khi chúng tôi ngồi bên cạnh hồ. Đây là địa điểm ưa thích của tôi – tôi không biết địa điểm yêu thích của Ginny, vì thế tôi sẽ phải làm. “Cái gì như thế nào?”
Tôi khịt mũi. “Nụ hôn  đó, chứ còn gì nữa?”
“Ôi, Harry! Đừng có ngớ ngẩn” cô ấy nói, lau miệng một cách vô thức. “Anh biết nó thậy kinh khủng mà. Ý em là, chúng ta đang nói chuyện về Blaise ở đây sao”
“Em có biết anh ghét nó như thế nào không” tôi nói thẳng thừng, và nhận ra mình có vẻ ghen tỵ. Nhưng bây giờ đã quá muộn. Tôi đã nói ra – và nói khá to.
Ginny nhìn tôi chằm chằm sau đó cười khúc khích. “A ha! Anh đang ghen tỵ phải không?” Cô ấy lại cười khúc khích. “Đáng yêu quá đi mất!”
“Cái –! Anh - anh không! Ý anh là,  ừ…” tôi nổi giận, cố gắng kiềm chế cơn bùng nổ.
Cô ấy ôm khuôn mặt tôi trong hai bàn tay. Tôi lập tức đỏ bừng mặt. “Đừng lo mà Harry” cô ấy thì thầm, nghiêng gần lại. “Em cũng thích anh mà”.
Với những lời nói đó, những lo lắng của tôi đều biến mất. Cô ấy thích tôi! Thích thực sự! Và cô ấy đã thừa nhận nó. Tôi không thể nói với cô ấy đầu tiên hay bất cứ thứ gì. Mà luôn có nghĩa là một cô gái thực sự thích bạn. Hay như Hermione nói với tôi. “Ginny…”
“Xuỵt” cô ấy nói và nhắm mắt lại.
Tay đổ mồ hôi, tôi mặt một tay lên eo cô – chỉ nghe giọng Ron gọi vọng ra. “HARRY! Bồ đang ở chổ quái nào vậy?”
Như một tia chớp, chúng tôi tách nhau ra chỉ khi Hermione và Ron xuất hiện từ góc khuất. Hermione nhìn khuôn mặt đỏ rần của tụi tôi và đoán được ngay lập tức chuyện gì đã diễn ra – hay thực sự đang diễn ra. “Ron! Họ ở đây, mình đã nói với bồ. Bây giờ đi thôi”.
Ron đấu tranh chống lại Hermione, nhìn bối rối. “Hai người đang làm gì? Tại sao lại đỏ mặt?”
Hermione thở dài. “Ron, bồ ngốc quá đấy. Nhìn bồ đã làm gì này” Đối với chúng tôi, cô ấy nhìn hối lỗi.
“Mình đã là gì chứ? Chúa ơi. Mình chỉ đi tìm bồ và bồ đỗ lỗi cho mình ư?” cậu ấy càu nhàu. “Mình chỉ lo lắng thôi. Ý mình là họ đột nhiên biến mất…” tôi có thể thấy cái nhìn máy móc trong tâm trí đang đánh dấu câu cuối cùng của cậu ấy. “Này…hai người đang làm gì?”
“KHÔNG CÓ GÌ HẾT!” tôi hét lên. Ron trông có vẻ sửng sốt. “Ối. Xin lỗi. Chà, đi thôi Ginny. Chúng ta đã cho mực ăn đủ rồi” tôi nói vội, đỡ cô ấy đứng lên. Cô ấy choàng tay tôi lâu hơn cần thiết, và tôi mỉm cười với cô ấy.
“Mọi người hôm nay…” tôi nghe Ron lẩm bẩm phía trước chúng tôi. “Nói về vô ơn…”
Ron, mình sẽ giết bồ. Ồi – bây giờ tôi sẽ như Hermione. Cần một danh sách những người cần giết…nhưng tôi sẽ tiết kiệm sự trả thù cho sau này. Còn bây giờ tôi đang ở trên đỉnh của thế giới!
Ôi trời! Đầu tôi đang đau vì những việc đã qua. Tốt hơn tôi nên dừng lại. Mọi người đang chỉ tôi và nhìn chằm chằm. Ó ô.

-end chap 20-

1 nhận xét: