Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Link: https://www.fanfiction.net/s/2175455/19/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch
CHAP 19: DRACO
Phù. Blaise suýt chút nữa là thấy bùa đánh lừa của
tôi, nhờ vào hành động của Granger rất không giống Pansy. Nhưng điều tốt là cô ấy
chạy đi trước khi cậu ta có thể nghi ngờ bất cứ điều gì. Nếu cậu ấy biết cậu bị
lừa…tôi rùng mình khi nghĩ những gì cậu ta có thể làm với tôi. Có nhiều cách để
trừng phạt một ai đó giỏ trò trong Thách thức, và tôi khá chắc rằng Blaise rành
về trò Sự thật hay Thách thức để biết ít nhất nữa tá cách trừng phạt.
Tôi có cảm giác buồn cười rằng dù cậu ta
có quyết định làm bất cứ điều gì, thì Pansy thực sẽ thích nó rất nhiều.
Tôi rùng mình, thậm chí phòng sinh hoạt
chung nhà Slytherin rất ấm với lò sưởi đang cháy với ngọn lửa màu cam. Crabble
và Goyle đang bận chiến đấu với những miếng bánh cuối cùng được gia tinh mang
lên, nhờ yêu cầu lịch sự của tôi mà chúng cung cấp chút gì đó cho hai tên trẻ
nít này có gì để làm trong khi lơ lửng quanh đây. Ý tôi là, bài tập về nhà là một
số câu hỏi. Tôi nghi ngờ rằng chúng có thể tập trung đủ lâu để hoàn thành một đọan
trong bài tiểu luận.
Đó là lý do tại sao tôi bảo chúng bắt nạt
tụi năm 2 hay năm 3 làm bài tập cho chúng. Với vẻ to lớn và khuôn mặt đáng sợ,
không có phù thủy hay pháp sư trẻ nào có thể từ chối chúng. Nếu họ làm, họ sẽ bị
đánh, điều mà hai đứa này làm tốt. Tệ là chúng không thể bắt Potter…nó dường
như luôn chạy nhanh hơn chúng. Đứa thứ hai của ‘Bộ ba vàng’ không chạy quá
nhanh, nhưng Weasley khá tuyệt để đánh nhau. Còn một người khác? Dưới cách đặc
biệt của tôi, tụi nó không phải đụng vào cô ta.
Cô ta là của tôi để chọc tức.
“Draco! Không có nhiều đồ ăn hơn sao?”
Crabble than vãn. Tôi ném chiếc gối vào nó, và nó bay trúng trán cậu ta. May là
tôi không ném quyển sách thuần chú, hoặc là nó sẽ vào Bệnh Thất bây giờ vì co
giật. Goyle cười co giật một vài giây sau khi chiếc gối rơi xuống sàn. Trời, chậm
tiêu thế.
“Blaise và tao sẽ đi làng Hogsmeade khoảng
một giờ”, tôi nạt cậu ta. “Tao sẽ mang về cho tụi bây đống đồ ngọt mà mày muốn”.
Crabble và Goyle hoan hô. Tôi đảo mắt.
Thành thật mà nói. Chúng thậm chí có một phần não mà không nghĩ về thức ăn tất
cả thời gian? Tôi cho rằng họ phải có anh em sinh đôi người Xiêm được nối phần
đầu khi sinh. Crabble và Goyle bị bỏ lại với vài tế bào não lác đác hay có vẻ
như vậy. Tôi mở quyển sách Biến ra và phẩy nhẹ cho bùa chú cao hơn, quét qua
trang sách cho những người đã biến những điều để hình thức của họ thành sự thật.
Có lẽ nếu tôi bỏ loại thần chú trên hai đứa nó, chúng có thể biến thành khỉ đột.
“Draco, mày sẵn sàng chưa?” giọng nói của
Blaise trôi vào đầu tôi.
Tôi nhìn lên và nở nụ cười chết người.
“Dĩ nhiên rồi. Tao luôn sẵn sàng để đi”. Đó là sự thật. Tôi luôn mặc quần áo được
thiết kế, ngay cả trang phục giản dị, và tóc của tôi luôn xuất hiện hoặc ngay nếp
(khi tôi chải nó) hoặc lộn xộn. Những cô gái dường như thích kiểu thứ hai hơn.
Đó là lý do tôi không chải tóc cho đến khi tôi gội nó.
Mắt Blaise lấp lánh và đỏ mặt. Tôi than
van và nhìn đi chỗ khác. Cậu ta là một chàng trai tốt, nhưng thỉnh thoảng điều
lưỡng tính thực sự làm tôi phát điên.
“Ok, đi thôi” Cậu ta đi đến lối ra vào.
Tôi cất quyển sách Biến của tôi và đi theo cậu ta, lườm Crabble và Goyle lần cuối
cùng để chắc rằng chúng không thay phiên nhau ăn tất cả mọi thứ trong tầm nhìn.
Tôi vẫn muốn giữ con cú của tôi, bạn biết đó.
Khi tôi đi ngang qua thư viện, một cái
gì đó với tóc xoăn màu nâu chạy ngay vào tôi. Tôi không thở được trong một
giây, nhưng phục hồi nhanh chóng để thấy rằng thứ đang cản tôi không ai khác
ngoài Hermione Granger. “Ối!” cô ấy than phiền, xoa đầu. “Cái gì, ôi…trời ơi”.
Khi thấy tôi mắt cô ấy mở to. “Ôi”.
Tôi khoanh tay uể oải. “ ‘Ôi’ là đúng đấy.
Cô chạy xung quanh làm gì thế? Cô không nên ở đây?” tôi chỉ ngón tay về phía
thư viện.
Cô ấy nổi giận. “Tôi có thể là con mọt
sách, nhưng tôi không sống ở đây, cậu biết mà”.
“Weasley và Potter đang ỏ đâu chứ?” tôi
hỏi. Blaise trông có vẻ thích thú, xoay đầu liên tục để nhìn người đang nói.
Granger dừng lại và nhìn tôi chằm chằm.
Sau đó, cô thở dài. “Tôi…không biết”.
Không biết ư? Chúng nó là bạn thân của cổ,
vì cái có quái quỷ nào vậy! Làm thế nào mà bạn không biết nơi bạn thân bạn đang
ở chứ? Linh cảm của tôi là tụi nó đang ỏ phòng sinh hoạt chung, tìm kiếm cô ấy.
Mặc dù tôi không thể tưởng tượng họ nghĩ cô ấy nấp ở đó, của tất cả các nơi.
“Phải không đó”
“Đó là sự thật” cô ta hét lên. Blaise
trông lo sợ và bước lùi lại.
Tôi nhướn mày lên. “Không cần giận dữ
đâu, Granger. Cô nghĩ chúng đang ở đâu?”
“Chúng tôi đến Hogsmeade ngay lúc này”
cô ấy nói, sau khi hơi ngập ngừng. “Có lẽ tôi sẽ tìm thấy họ ở đó…”
Tôi nhìn qua Blaise. “Em gái của Weasley
cũng ở đó hả?” tôi hỏi cô một cách thờ ơ.
Cô ta nheo mắt nhìn tôi. “Đúng. Tại sao
cậu hỏi thế?”
“Ồi, không có lý do gì đâu” tôi trả lời
ngây thơ. Hừm. Vậy Ginny Weasley cũng ở đó với Potter và Weasley. Đó có thể là
cơ hội cho Blaise thự hiện Thách thức của cậu ta và làm nó, nếu chúng tôi có thời
gian để phải và tìm chúng. “Chờ chút nhe. Tôi cần nói chuyện với Blaise”. Tôi
nhanh chóng khoác tay cậu ta và kéo cậu sang một bên, nhận thấy cái nhìn chằm
chằm của Granger. “Cậu có nghe thấy không? Ginny cũng đi đến đó. Đó có thể là
co hội cho cậu hôn cô ta trước mặt Potter và Weasley. Cho thách thức của cậu”.
Blaise gật đầu. “Nói hay đấy. Nhưng
Hogsmeade là rất lớn. Cậu nghĩ tụi nó đang ở đâu?”
“Chỉ lơ lửng quanh quán Ba Cây Chổi
thôi. Phạm vi của tụi nó có nhiêu đó. Không quá lạnh”. Tôi đứng thẳng lên và
quay lại Granger, một nụ cười lớn trên gương mặt tôi. Cô ấy trông khiếp đảm.
Tôi nhanh chóng xóa nụ cười đó đi thay bằng nụ cười nhết mép. Cô ấy thở ra nhẹ
nhõm và trông bình thường trở lại. “Được rồi… Granger, chúng tôi cũng tới
Hogsmeade. Nếu cô muốn…ừ, đi vói tụi tôi, cô có thể. Chỉ đừng cản đường thôi”.
“Ơ?” Blaise la lên. “Tại sao cô ta lại
đi cùng? Tôi tưởng cậu ghét cô ta chứ”.
Tôi bịt miệng và xô cậu ta. “Im đi! Tôi
chỉ cảm thấy tiếc cho cô ta, đó là tất cả. Nếu cậu mở miệng và nói điều gì
tương tự lần nữa, tôi sẽ dán môi cậu lại” tôi thì thầm vào tai cậu. Cậu ta gật
đầu dữ dội và để cậu ta đi. Cậu ta loạng choạng và thở hổn hểnh như một con cá
mắc cạn.
Hermione – không, Granger, cười khúc
khích và sau đó che giấu nó. “Tại sao cậu để tôi đi với cậu?”. Cô ấy cười. “Và
cậu có nghĩ rằng thực tế tôi không muốn đi?”
Tôi nhún vai lạnh lùng như tôi có thể,
nhưng bên trong tôi khá là bực mình vì bị một cô gái từ chối. Một con mọt sách,
vào lúc đó. Chú ơi. Lúng túng. “Nếu cô không đi. Tôi sẽ đi và nói với bạn của
cô rằng cô đã bỏ rơi họ và đang lang thang xung quanh, cười khúc khích với băng
đảng của Pansy” tôi chế nhạo.
“Cái gì!” cô ta la lên. “Tôi không làm
điều đó!”
“Ồ, nhưng Bô Xí và Mặt Chồn không biết
gì hơn đâu. Sau tất cả, cô trông giống như đang chiến đấu, phải không?” tôi cười
khẩy khi cô ấy há hốc miệng. Rõ ràng tôi đã đánh trúng điểm yếu rồi, rất có thể
là sự thật. “Đừng nói vói tôi là cô thực sự chiến đấu đấy nhá?” tôi đánh nhẹ
vào tóc cô ấy. Cô nao núng và bước lùi lại. “Quá nhiều cho Bộ Ba Vàng. Với tốc
độ này, cô sẽ không kéo dài lâu”.
Granger nghiến răng. “OK, cậu thắng. Tôi
sẽ đi”. Cô ấy thì thầm cái gì như là ‘tống tiền’, và những con đường mòn bên cạnh
chúng tôi. Những người đi ngang qua thì trợn tròn mắt trước cảnh này; Hermione
Grange đi bộ bên cạnh Draco Malfoy và Blaise Zabini. Và thêm nữa, chúng tôi
không hét những lời lăng mạ vào nhau. Một sự thay đổi tốt đẹp, theo ý kiến của
tôi. Tôi bị viêm họng bất cứ khi nào tôi la hét cô.
Chúng tôi tới Hogsmeade nữa tiếng sau.
Granger run rẩy và kéo áo choàng sát thân người mình hơn. Tôi nhe răng trước
cơn gió rít và ngay lập tức nó dịu đi một chút. Blaise nhìn tôi kinh ngạc.
Granger dịch ra xa. “Cái gì?” tôi tức tối nói. “Đâu phải lỗi của tôi khi thậm
chí gió cũng sợ tôi”.
“Tôi không biết cậu là loại phù thủy gì,
nhưng nó chắc chắn có ảnh hưởng”. Cô ấy nhìn tôi. “Chắc là do máu rồng. Tôi
nghe nói máu rồng có thể điều khiển các nguyên tố”.
Tôi ngạc nhiên khi cô ấy biết điều đó.
Không, khoan đã – tôi đâu có ngạc nhiên. Đây là Hermione đang nói chuyện với
chúng tôi ở đây. Chắc chắn cô ấy biết những thứ như thế. “Hừm. Có thể”. Tôi lườm
Blaise, người đang đi bộ bên cạnh tôi trong im lặng. Bây giờ mới là bất ngờ.
Thường thì Blaise là kẻ nói nhiều, không phải nói nhiều như phụ nữ, nhưng nói
khá nhiều cho một chàng trai. “Đi đâu, Blaise?”
Cậu ta nhìn lên. “Quán Ba Cây Chổi.
Không phải đó là nơi cậu nói sao?”
“Ờ, ừm. OK. Quán Ba Cây Chổi thẳng tiến”.
Tôi bỏ qua Granger, cô ấy đảo mắt trước tính hay quên của tôi. Chết tiệt, tôi
chỉ muốn chơi đẹp và hỏi ý kiến người khác, và cô có cách tồi tệ nhất có thể.
Tôi chưa già và hói. Bộ nhớ của tôi không làm tròn nhiệm vụ của nó.
Một vài phút sau tôi đẩy cửa quán bar.
Bà Romerta nhìn chúng tôi và dành cho tôi nụ cười rực rỡ. “Ồ! Cậu Malfoy. Thật
vui khi gặp lại cậu. Chọn chỗ ngồi đi”. Một cái đầu quen thuộc quay lưng lại với
chúng tôi, nhưng không thể nhầm lẫn được với mái tóc đỏ đó. Tôi cười mỉa. Có phải
Weasley đang cố gắng trốn chúng tôi?
“Một ngày tốt lành cô Granger và cậu
Zabini. Ba cưng muốn gì nào?”
Câu nói này đã khiến mái đầu đỏ quen thuộc
quay mạnh lại, đôi mắt mở to. “Hermione!” Granger trông ngạc nhiên và sau khi
dành cho tôi cái nhìn mà tôi cho rằng đó là cái nhìn biết ơn, tham gia cùng bạn
bè cô.
“Bất ngờ khi thấy cô ấy đi với bọn tao hả
Weasley?” tôi lè nhè sau khi gọi đồ uống. “Không nghĩ bọn tao hạ thấp mình đi
chơi với cô ta phải không?” Đột nhiên tôi cảm thấy một cú đá mạnh vào cẳng
chân. Cái quái gì thế! Đau đấy. Tôi lườm Granger, người đang ‘hmps’ và nhìn đi
chổ khác. Chết tiệt cô ta đi. Nếu cô ta không quá…quá đáng yêu, tôi đã chăm sóc
tuổi tác của cô ta trước đây. Là một người hôn tuyệt cũng làm tôi lưỡng lự trừng
phạt cô ta.
Sau khi Granger và Weasley đi khỏi, tôi
huých Blaise và gật đầu về phía bàn của Granger và Weasley ngồi xuống. Cậu ta
nghển cổ và nhìn qua để xem Ginny Weasley, ngồi đối diện với Harry Potter. Cậu ấy
cười. “Tuyệt. Điều này sẽ dễ dàng thôi. Đi nào Draco”. Cậu ta nắm cổ ta tôi và
kéo đi. Tôi rùng mình trước cái nắm tay của một chàng trai lưỡng tính, nhưng chịu
đựng nó một cách rất Malfoy.
Khi chúng tôi đến chiếc bàn, một loạt
các sự kiện diễn ra rất nhanh; Granger và tôi trao đổi một vài lời, và trước
khi bất kỳ ai trong số họ nhận ra chuyện gì đã xảy ra, Blaise tóm lấy Ginny và
hôn cô vào môi cô ta. Weasley nguyền rủa và toan bóp cổ Blaise, nhưng Granger
đã ngăn cản nó. Suốt toàn bộ thời gian, Potter không làm gì nhiều ngoải há miệng
và đứng lên vài lần. Hah! Điều mà một kẻ hèn nhát làm. Thậm chí không có đủ can
đảm để dừng việc một tên con trai khác hôn bạn gái mình.
Khi Hermione yêu cầu lời giải thích, tôi
nói với họ về thách thức. Blaise cười đắc thắng phía sau tôi. Tôi kháng cự sự
thúc giục của đôi mắt đen, cậu ta cười cực kỳ tự mãn. Sau khi tôi giải thích
xong, tôi cười mỉa trước sự bất ngờ của nhóm và vỗ nhẹ lên má Hermione. Tin nó
hoặc không, cô ấy trông khá xinh khi cổ giận dữ. Bất thường. Hầu hết các cô gái
sẽ thở ra lửa rồng khi họ bị mất bình tĩnh. “Đi nào Blaise, thách thức của cậu
đã thực hiện. Về Hogwarts thôi. Trời hơi lạnh rồi”.
Cô ấy há hốc miệng nhìn tôi. “Ai cho cậu
chạm vào tôi rồi bỏ đi chứ?” cô ấy hét lên khi tôi mở cửa. Tôi quay lại và dành
cho cô ấy nụ cười nữa miệng cuối cùng trước khi ra ngoài và đóng cánh cửa sau
lưng tôi lại. Tôi bắt đầu cười khi tôi tưởng tượng những gì Potter cảm thấy và
vỗ nhẽ vào lưng Blaise.
“Làm tốt lắm Zabini. Tao tao không thể
chờ tới ngày mai để thấy Potter ở lớp. Nó sẽ phát nổ!” tôi cười thầm.
Blaise trông tự hào về bản thân. “Cô ấy
không tệ như tao đã tưởng tượng. Có lẽ thời gian tới tao sẽ hôn cổ lần nữa” cậu
ta nói.
Tôi cười. Có vẻ như tôi sẽ có tuồng hay
để xem trong vài tuần tới. Đó là Hermione Granger, người nợ tôi vì đã dẫn cô ta
tới Hogsmeade; Ron Weasley, người muốn săn Blaise và tôi vì nụ hôn, tôi thách
thức một nụ hôn với em gái cậu ta. Hầu hết là Harry Potter, người có thể giết
chúng tôi bất kỳ lúc nào khi có cơ hội. Ai mà không biết Cậu-bé-vẫn-sống phải
lòng rất nhiều năm? “Ngoan lắm. Tôi sẽ mong chờ điều đó”.
Tại bữa tối, sau khi con cú của tôi gửi
một vài lời nhắc từ mẹ tôi, một con cú trường bay về phía bàn tôi. Trong móng
vuốt của nó là một phong bì màu đỏ, mà nó bay thấp về phía tôi. Một số
Slytherin nhận ra đó là Thư Sấm. Tôi bối rối về người gửi và đi đến kết luận rằng
nó có thể là Potter. Nhanh chóng, tôi xé mở Thư Sấm khi nó bắt đầu cháy ở các
góc và chuẩn bị cho tiếng nói lớn, tương tự như Weasley buộc phải nghe vào năm
2.
Những gì tôi nghe được, thay vì làm tôi
sợ hãi, gần như làm tôi tè ra quần với tiếng cười. Rõ ràng, tôi không thực sự ướt.
Nó có thể làm xấu danh tiếng dòng họ.
“CẬU CHỦ DRACO MALFOY! SAO CẬU DÁM THÁCH
THỨC CẬU BLAISE ZABINI HÔN CÔ GINNY WEASLEY? CÔ ẤY RẤT TỨC GIẬN VÀ VÌ LÀ CẬU
HARRY POTTER! THỰC RA, DOBBY NGHE ĐƯỢC KẾ HOẠCH CỦA CẬU POTTER ĐỂ TRẢ THÙ CẬU!
CẬU ẤY NÓI SẼ CẮT ĐẦU CỦA CẬU VÀ NÉM NÓ CHO VONG MÃ! CẬU ẤY CÒN NÓI CẬU SẼ CẮT
RUỘT CẬU RA, MOI TIM CẬU RA VÀ NÉM CẬU CHO MỰC KHỔNG LỒ! CÔ GRANGER VÀ CẬU
WEASLEY CẢNH BÁO CẬU HÃY COI CHỪNG, BỞI VÌ HỌ BIẾT CẬU POTTER RẤT GIẬN DỮ VÀ SẼ
LÀM BẤT CỨ ĐIỀU GÌ! CUỐI CÙNG, DOBBY NGHE THẤY CẬU HARRY NÓI ‘VẶN VÍT CẬU’!”
Đại sảnh bùng nổ tiếng cười. Dumbledore
hơi thích thú, nhưng tôi có thể thấy McGonagall trông không được vui. Tôi gào
thét với những tiếng cười, rất khó để nước mắt chảy ra. Ô phải? Nếu Potter cố gắng
làm bất cứ điều gì với tôi, cậu ta sẽ là một trong những thức ăn của Mực khổng
lồ. Tôi liếc sang bàn Gryffindor và phát hiện Potter đang đỏ mặt, nhưng nhìn
tôi rất ngờ vực. Granger thổi phì phù trên nước bí ngô của cô ta. Tôi không
nghĩ Potter là người nói với Dobby những điều này. Tôi tự hỏi đó là ai.
Tuy nhiên, có vẻ kế hoạch trả thủ ‘của
Harry’ chưa được thực hiện. Bức Thư Sấm thứ hai cũng như bức đầu tiên cuộn mình
trong ngọn lửa và biến thành tro. Con cú lại thả nó xuống một cách nhanh chóng
trước mặt tôi và bay đi, con cú kêu lên sợ hãi.
“DOBBY NHẮC CẬU MALFOY VÀ CẬU ZABINI RẰNG
CẬU POTTER THÊM VÀO ‘VÀ TAO KHÔNG NGHĨ LÀ NGHĨA ĐEN, HÃY GIỮ TÂM TRÍ MÀY NGOÀI
CÁI MÁNG XỐI! DÙ SAO, TAO BIẾT MÀY MUỐN VẶN VÍT NHAU MÀ!”
Lần nữa, đại sảnh cười ồ lên, tuy nhiên
lần này không nhiều người cười vì hầu hết các cô gái đều thở dài tiếc nuối. Tôi
vỗ bàn và những Slytherin, và một số người gần bàn chúng tôi, đều im lặng. Một
số phụ nữ thông minh nhận ra đây là một dấu hiệu cho thấy tôi không thực sự đồng
tính, và cái hành động thô tục đó cho thấy rằng một người nào đó tạo ra để làm
tôi xấu hổ. Potter bây giờ đang ôm đầu, nhưng tôi có thể thấy cậu ta đang cười.
Granger đang đập vào lưng Ron, người đang cười với cô ấy. Không biết tại sao,
khi nhìn cảnh này, tôi siết tay lại. Tôi không biết tại sao.
Blaise trông khá vui vẻ trước viễn cảnh
vặn vít tôi, nhưng tôi đánh sau đầu cậu ta và gương mặt cậu ta biểu hiện sự xúc
phạm. Chúa ơi. Tôi hy vọng cậu ra không nghĩ ra rất cứ ý tưởng khôi hài nào.
Người nào nghĩ sử dụng Dobby trong tất cả
các sinh vật để ghi lại một Thư Sấm? có thể họ không muốn cho cả trường biết họ
là ai. Và nó có phải là một người biết rõ và tuân theo mà không thắc mắc.
Vì nó không phải là Potter, và tôi nghi ngờ
đó là Ginny sẽ làm bất cứ điều gì kiểu vậy, và hai kẻ tình nghi là: Weasley và
Hermione Granger.
Nó sẽ vui vẻ tra tấn sau lời xưng tội, và như để trừng
phạt cô ấy? Tôi có thể nhĩ nhiều, nhiều cách – không phải tất cả chúng đề đau.
-end chap 19-
love dramione, love draco
Trả lờiXóa