Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết kiễu Draco Malfoy: chap 4



Author: drakulya
Link: http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Transtalor: thảo cami
Disclaimer: những gì từng xuất hiện trong Harry Potter là của J.K.Rowling, câu chuyện là của drakulya còn câu văn là của tôi
CHAP 4: Hermione
 

Argh! Chết tiệt hắn ta đi!
Tôi không thể chịu được những gì mà tên dơ bẩn -  nhỏ bé nhà Slytherin dã làm với Neville tội nghiệp ở lớp Độc dược. Nó thật sự là một việc làm khủng khiếp! Neville rất xấu hổ nên cậu ấy từ chối đi ăn trưa và lầm bầm gì đó về môn Biến và tôi không thể hiểu được, nhưng Harry và Ron hiểu, bởi vì họ gật đầu và để Neville lại một mình. Tôi không muốn làm vậy nhưng tôi cảm thấy mình rất đói nên đã dành một nụ cười động viên cho cậu ấy mà cậu ấy yếu ớt đáp lại và trèo qua lỗ chân dung.
Đó là một vài tiếng trước.
Bây giờ thì chúng tôi lại ở Đại sảnh đường để ăn tối. Neville đã đến lớp Biến và Lịch sử pháp thuật sau bữa trưa, và kể tử đó cậu ấy trông có vẻ bình thường. Ngay bây giờ tôi thấy cậu ấy ngồi cách Harry, Ron và tôi một vài ghế, và đang nói chuyện sôi nổi với Dean và Seamus. Khi Neville trông thấy chúng tôi, cậu ấy vẫy tay và mỉm cười. Tôi thở phào nhẹ nhõm rằng cậu ấy không sao và ngồi dùng bữa của mình.
“Neville trông có vẻ khá ổn rồi”, Harry nói khi thức ăn xuất hiện trên những chiếc đĩa vàng.
“Ừ”, Ron đồng tình, “Mình nghĩ cậu ấy đã quên tai nạn ở lớp Độc dược rồi. Giống như tối qua cậu ấy lại phồng má”. Tôi thở dài và tặc lưỡi.
“Ôi Ron, sao bồ luôn ăn như một con lơn vậy?”.
Harry cười, xúc thêm một ít khoai tây nghiền, “Bồ cần phải ăn trông nồi ngồi trông hướng, như mình nè”.
Ron đảo mắt (rất khó khi vừa ăn vừa làm vậy, nhưng thỉnh thoảng cậu ấy vẫn thành công) và cậu ấy quay lại với việc ngấu nghiến thức ăn.
Sau bữa ăn, chúng tôi đang đi ra khỏi Đại sảnh đường, ngang qua bàn nhà Slytherin. Hầu hết đám này cười phá lên khi Neville đi qua, nhưng cậu ấy phớt lờ chúng và tiếp tục đi. Malfoy nhếch mép cười khi nhìn chúng tôi và chạm đến cây đũa phép tình cờ nằm trên bàn. Cốc nước bí ngô bay lên từ trước Goyle về phía tôi, và trước khi tôi kịp tránh đi, nó đổ lên chiếc áo thun của tôi. Những Gryffindor xung quanh tôi im bặt khi nhận thấy chuyện gì vừa xảy ra. Malfoy, một tên xuẩn ngốc, vẫn cười nhếch mép. Thật may mắn, tôi đang mặc một chiếc áo tối màu, hoặc phần trên của tôi sẽ bị nhìn thấy…
Tôi trừng mắt nhìn hắn, và giả vờ chạm nhẹ vào tóc bằng bàn tay cầm cây đũa phép. Tôi không nghĩ ai đó sẽ để ý nhưng Harry và Ron chú ý đến chuyển động của tôi đầu tiên, bởi vì họ đang nhìn chằn chằm vào Malfoy, nhưng khi hắn đột nhiên mọc tai thỏ và cái đuôi như một cục bông, họ bắt đầu cười như điên và chúc mừng sự trở lại của tôi. Cười tự mãn , tôi quay bước bỏ đi trước khi Malfoy có thể làm gì khác với tôi.
Bên ngoài trông tôi bình tĩnh, nhưng bên trong tôi đang bóc khói giận dữ. Tôi đang mặc chiếc áo yêu thích của mình, và vì tôi không muốn gia tinh giặc nó nên tôi phải giặt nó bằng tay. Sau vài giờ lãng phí, tôi cũng được học hành và hoàn thành bài tập về nhà, thậm chí có thể nghỉ xả hơi bên ngoài! Tôi thở dài với chính mình. Dù sao, miễn là gia tinh không phải làm điều đó.
“Điều đó thật tuyệt vời Hermione”. Ron cười sau khi vào phòng sinh hoạt chung.
“Hmm”, tôi trả lời.
“Bồ nên nhìn thấy vẻ mặt của Malfoy khi nó nhận ra lý do tại sao mọi người cười”, Harry bổ sung cùng với nụ cười.
“Hmmm”. Tôi nói một lần nữa.
Ron cau mày, “Có gì không ổn sao Mione?”
“Hmmmm…”
“Bồ giận vì Malfoy sao?”, Harry thân mến. Bồ luôn nhận ra cảm xúc của người khác. Có lẽ không phải với Cho vào năm ngoái, nhưng giờ cậu ấy đã khá hơn nhiều trong lĩnh vực này.
“Vâng, đúng thế!”, tôi bùng nổ. “Hãy nhìn những gì hắn làm trong ngày hôm nay! Đầu tiên hắn làm Neville xấu hổ, sau đó hắn đổ nước bí ngô lên người mình, mà tất cả mọi người đều biết là không thể giặt sạch!”
“Thật sao?”, Ron trông có vẻ bối rối. Chú phù hộ cậu ấy. Cậu ấy có lẽ không bao giờ rửa sạch bất cứ thứ gì trong cuộc sống của cậu ấy. “Bồ có thể để nó cho gia tinh, mình chắc rằng chúng sẽ giặt sạch vết bẩn ơ-ý mình là, thôi đừng quan tâm”. Cậu ấy kết thúc nhanh chóng khi tôi nhìn cậu ấy không hài lòng.
“Mình sẽ không để gia tinh phải làm việc này. Mình có thể tự làm được. Nhưng trước đó…”
Tôi suy nghĩ trong một lúc. Làm thế nào để Malfoy không quấy rầy Gryffindor? Nói chuyện một cách thân tình? Tôi không nghĩ thế. Đe dọa ư? Không, tôi không muốn gặp rắc rối với cụ Dumbledore. Nhưng…nếu tôi có thể thoát khỏi hắn ta bằng pháp thuật…hoặc bằng vũ lực…
“Bồ đang nghĩ gì thế Hermione?”, Harry hỏi một cách tò mò. Ron trông như cũng muốn biết điều gì đó tương tự.
“Mình đang nghĩ…”, tôi bắt đầu chậm rãi “chúng ta có thể thoát khỏi Malfoy trong một khoảng thời gian. Giống như hai anh Fred và George làm với một số người vào năm ngoái-mắc kẹt trong tủ tan biến, phải không?”
Quai hàm của Ron rớt xuống “Có phải bồ nghĩ đến việc giết Malfoy?”
“Không, dĩ nhiên là không, đừng ngu ngốc như vậy chứ!”, tôi nạt, “Mình có lẽ sẽ đi đến Azkaban vì điều đó. Ý mình là chỉ tạm thời-các cậu biết đấy, thương tích, bệnh tật…”
Quai hàm của Ron rớt xuống hơn nữa. Nếu có thể. “Hermione! Năm nay bồ làm sao vậy? Bồ càng ngày càng bạo lực đó”. Tuy nhiên, cậu ấy trông có vẻ trầm tư. “Dù sao đó cũng không phải là ý kiến tồi…”.
“Đúng vậy”, Harry nói.
“Vậy các cậu đều đồng ý  đúng không?”, tôi hỏi, cảm thấy phấn khích trước viễn cảnh cứu Hogwarts khỏi những điều xấu xa dù chỉ một thời gian ngắn.
“Có ích gì khi chúng mình tham gia không?”, Ron hỏi ranh mãnh.
“Hm..”
“Chúng ta sẽ làm gì” Harry đột ngột nói, “Bọn mình giúp bồ loại bỏ Malfoy và bồ phải ngừng việc làm phiền bọn mình về sự nôn mửa trong cả năm nay, bắt đầu từ bây giờ” cậu ấy thêm vào khi tôi cáu kỉnh định sửa lại về SPEW. “Được chứ?”
Đó là một cái giá lớn phải trả, bỏ chiến dịch quyền lợi gia tinh trong một năm, nhưng  nếu nó có ý nghĩa cho việc ngăn chặn Malfoy thì hết sức tuyệt vời cho tôi. Mặc dù bây giờ gương mặt và vóc dáng hắn ta rất ưa nhìn (tôi đang chết dần chết mòn vì tò mò để biết lý do tại sao hắn ta lại trông rất đẹp trai như tất cả mọi sinh viên), hầu hết các cô gái đều bám đuôi hắn ta, mà việc đó lại làm cho ý tưởng tiếp cận hắn khó khăn hơn khi họ lúc nào cũng tụ tập quanh hắn. Nhưng tôi sẽ phải xoay sở được…
“Được rồi. Thỏa thuận vậy đi”, tôi nói một cách miễn cưỡng, và quắc mắt khi Harry và Ron reo hò và đập tay nhau. “ Không cần phải vui đến như vậy đâu!”, tôi phản đối. Hai người họ nhìn tôi ngượng ngùng.
“Vậy chúng ta không đưa ra cách để loại bỏ Malfoy sao-bồ có thể làm được mà. Bọn mình sẽ giúp cậu hiện thực hóa nó. Như đẩy nó xuống cầu thang hoặc là một cái gì đó…” Harry cười khúc khích. Cậu ấy không hề biết rằng đã vẽ ra cho tôi một ý tưởng.
“Xô hắn xuống cầu thang hả?”, tôi trầm ngâm. Harry giật mình “Có thể đó là một ý tưởng hay”
“Cái-cái gì? Các cậu thật sự sẽ làm sao?” Ron hét lên. “Không đời nào! Cậu có thể giết hắn ta (mặc dù không có mất mát gì ghê ghớm lắm). Cậu muốn đến Azkaban sao!”
“Ôi đừng lo lắng về nó Ron” tôi hớn hở phẩy phẩy tay “Mình sẽ thực hiện kế hoạch. Các cậu chỉ đơn giản là giúp mình thực hiện nó thôi”
Cậu ấy lẩm bẩm điều gì đó không rõ, nhưng hãy nhớ thõa thuận về SPEW và im miệng.
“Chúc ngủ ngon”, tôi nói với Harry và Ron, họ gật đầu trước khi về ký túc xá. Tôi cũng làm như vậy và tìm đến căn phòng trống. Lavender, Parvati và những người khác vẫn còn ở Đại Sảnh Đường. Điều này không hẳn là không tốt, nó cho tôi thời gian suy nghĩ về kế hoạch đầu tiên của mình để Neville và những học sinh nhà Gryffindor có thể thoải mái đi dạo xung quanh trong bình yên một thời gian.
Mỉm cười với chính mình, tôi nghĩ về những gì Harry nói về việc đẩy Malfoy xuống cầu thang và quyết định đó không phải là một ý tưởng nguy hiểm, nếu tôi cẩn thận… tôi sẽ đẩy hắn xuống một khoảng ngắn của cầu thang. Nếu tôi đẩy Malfoy xuống một cầu thang như ở Tháp Bắc thì hắn có thể gãy cổ và chết. Tôi không hề có ý nghĩ đó.
Tôi lấy cuốn nhật ký của mình ra (nó hầu như trống rỗng, vì hầu như tôi không hề có ý định viết gì vào đó) lật đến một trang và viết nguệch ngoạc:
---Kế hoạch 1: Đẩy Malfoy xuống cầu thang.
Thời gian: hắn ta ở một mình (nếu được)
Lý do: vì mọi thứ. Không nhất thiết phải có lý do rõ rang.
Cách thức: Khi hắn đi bộ xuống cầu thang ngắn, tình cờ gặp và đẩy hắn ta xuống cầu thang. Quá dễ. Phải là như vô tình tạo ra cú đầy đó.
Như vậy chắc được rồi.
Tôi xé nó ra khỏi cuốn sổ và cho vào túi quần chiếc quần jean tôi định mặc ngày mai. Tôi lấy chiếc áo bẩn và cho nó  vào túi nhựa, sau đó cho vào rương. Tôi phải nhớ giặt sạch nó vào sáng hoặc tối mai. Cuối cùng tôi trèo lên giường và nhắm mắt lại, tôi chìm vào giấc ngủ ngay lập tức
Sáng hôm sau. Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ và trải dài trên sàn nhà, làm cho những hạt bụi lấp lánh. Tôi dụi mắt và ngồi dậy mặc quần áo nhanh chóng. Hôm nay chúng ta có môn Chăn sóc sinh vật huyền bí và tôi không muốn đến trễ. Mọi người vẫn còn ngủ và trông như họ đã chết nếu không có những tiếng thở đều thì tôi nghĩ là họ chết thật. Tôi lướt nhẹ ra cửa và đến phòng sinh hoạt chung.
Không có ai ở đây hết. Tôi liếc nhìn đồng hồ và thở dài. “Mới có 7 giờ”. Tôi thì thầm với chính mình. Còn hơi sớm để đi ăn sáng, vì thế tôi quyết định ngồi xuống ghế bành và chờ những người bạn của mình tới.
Khoảng nửa tiếng sau, Harry xuất hiện từ ký túc xá nam và nhìn tôi chằm chằm. xém chút nữa là tôi ngủ quên trong lúc chờ đợi, nhưng khi tôi nhìn thấy Harry tôi tỉnh táo hẳn và mỉm cười thay lời chào. Cậu ấy vội vã xuống cầu thang và đế bên tôi. “Nè Hermione! Sao bữa nay bồ dậy sớm vậy?” Harry hỏi. Cậu ấy nhăn mũi nói “Đừng nói với mình bồ tính phục kích Malfoy trước bữa sáng nha”
Tôi cười “Không. Không phải thế. Mình sẽ cố gắng thực hiện kế hoạch đầu tiên vào ngày hôm nay”
Harry nhìn tôi ngạc nhiên “Bồ chắc chứ? Mình tưởng tối qua bồ nói giỡn thôi chứ!”
“Từ khi nào mà Hermione lại nói đùa những chuyện như thế chứ?”. Giọng nói của Ron vang lên từ phía sau Harry. Cậu ấy quay người lại và cười với Ron “Vì vậy bồ sẽ làm điều đó một mình? Bồ có chắc là không cần sự giúp đỡ của bọn mình để xô nó hông?”
Tôi lắc đầu “Không cần đâu, cảm ơn nghen. Bồ có thể bị chú ý nếu giúp mình làm chuyện này” Tôi nói vội.
“Bị chú ý? Chắc rồi!”  quay sang Harry, Ron thì thầm “Mình nghĩ đây là một khởi đầu dễ dàng”
“Đừng lo Ron. Nhiệm vụ cùa bồ sẽ khó hơn từ bây giờ. Mình chắc chắn như thế” Tôi nói đùa.
Sau bữa sáng chúng tôi đi đến căn chòi của bác Hagrid để học môn Sinh vật huyền bí. Ba đứa chúng tôi đi dọc hành lang, tôi thấy Malfoy và hai thằng bạn nối khố của hắn ngang tàng y như nhau, chúng cách bọn tôi không xa. Tôi đứng lại đột ngột làm cho Ron đâm sầm vào tôi “Ôi!” Cậu ấy lớn tiếng phàn nàn “Chuyện gì vậy?”
“Shhh!” Tôi thì thầm. “Malfoy đang ở đây! Đây có thể là cơ hội của mình. Hai bồ có thể đánh lạc hướng Crabble và Goyle không?”. Hai kẻ ngốc luôn đi theo sau Malfoy, cách khoảng 3m, vì thế tôi hy vọng Harry và Ron có thể dụ chúng đi mà không gây quá nhiều phiền phức. Và họ đã làm như thế. Ron đã dung phép trói toàn thân lên Crabble, và chạy về phía trước để đỡ lấy nó trức khi nó ngã xuống đất và gây ra tiếng động lớn,nhưng gần như Ron đã bị đè bẹp. Tôi cố nén cười và nhìn Harry đi đến và nói điều gì đó với Goyle mà làm cho mắt nó mở to và Harry đã dẫn nó đi khỏi. Ngay sau đó họ biến mất sau một góc khuất. Tôi cho rằng Harry phải nói với nó rằng vẫn còn một số món tráng miệng rất ngon vẫn còn ở Đại sảnh đường.
 Vậy là tôi tiến hành công việc của mình. Tôi thận trọng đi nhanh về phía trước cho đến khi tôi ở đằng sau Malfoy. Hắn ta cứ nói và nghĩ rằng hai đứa bạn vẫn còn ở phía sau. “Chúng ta lại phải nghe tên người lai khổng lồ dạy môn Sinh vật huyền bí nữa. Thật buồn cười phải hông? Lão ta là một trong những sinh vật cần được chăm sóc…”
Tôi nghiền ngẫm lại lời lăng mạ ấy và mặc dù bàn tay tôi đang ngừa ngáy muốn lấy cây đũa phép và ếm bùa lên hắn ta, tôi kiểm soát bản thân mình và tiếp tục đi theo, cố gắng phát ra âm thanh giống như Crabble và Goyle. Khi chúng tôi bước xuống cầu thang còn khoảng 8 hay 9 bước, tôi đi đằng sau Malfoy và nhích sang bên trái một chút, khi hắn bắt đầu đi xuống, tôi tiến về phía trước để đẩy hắn…tôi mất thăng bằng khi chân phải của tôi trượt cầu thang.
Malfoy mở to mắt khi thấy tôi ngã về phía hắn. “Granger…?!” Hắn đỡ quanh thắt lưng tôi để ngăn tôi không bị ngã và Malfoy lảo đảo vài bước về phía sau nhưng không mất thăng bằng. Tim tôi đập thình thịch vớ chất adrenaline và bắt đầu chậm khi nó nhận ra rằng tôi đã an toàn.
Khi chúng tôi đứng đó, một cánh tay của Malfoy vòng qua eo tôi và hai tay của tôi đặt trên ngực hắn ta. Một mùi xạ hương tuyệt vời tràn ngập khoang mũi tôi và tôi nhận ra chúng tôi đứng rất gần. Tôi ngước lên và thấy hắn ta đang nhìn tôi đầy thích thú. Tôi cảm thấy má mình nóng lên và vội vã quay đi thật nhanh.
“Không phải tôi đáng để nhận được một lời cảm ơn sao Granger?”, hắn ta nói với theo. Tôi ngập ngừng dừng lại và thở dài khi quay trở lại.
“Ôi cám ơn rất nhiều khi cứu lấy cái cuộc sống hèn mọn của tôi nghen Malfoy. Cậu là người hùng của tôi”. Tôi tròn mắt nói. “Đó. Vui chưa?”
“Ừ! Cô có thể đi, à kẻ hèn mọn”. Hắn ta nhìn xung quanh “Tôi đoán cô chịu trách nhiệm cho việc dụ dỗ Crabble và Goyle đi phải không?”
“Ừ. Nó không hề tốn công sức một xíu nào hết á”
“Và sau đó bổ nhào vào tôi? Đừng nói với tôi là cô đã say mê vẻ ngoài và sự quyến rũ của tôi nha”. Hắn ta cười tự mã. “Mặc dù tôi phải thừa nhận đó là một kế hoạch tốt”
Tôi đỏ mặt và trừng mắt nhìn Malfoy. “Không Malfoy. Thứ nhất, tôi không bổ nhào vào cậu. Tôi ngã là vì, ơ, tai nạn. Và còn điều này nữa-tôi không giống như những cô gái khác, tôi biết cậu là một tên nhẫn tâm, người mà có bạn không có não”
Hắn ta tái nhợt đi vì giận dữ. “Tốt thôi. Ít nhất tôi không lảng vãng quanh kẻ nhẫn tâm và có đám bạn không có não”, hắn ta rít lên, “Không giống như cô, Máu Bùn”
Chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt hình dao găm trong một lúc, mặt tôi đỏ lên vì giận và hắn ta thì nhợt nhạt, như mọi khi. Sau đó tôi quay người và bỏ đi về phía của Harry và Ron, người đang giải phóng cho Crabble  khỏi phép trói toàn thân, và quăng hắn vào một góc để phục hồi,
“Sao rồi?”, Ron hào hứng hỏi, nhưng cậu ấy nghiêm mặt lại khi thấy biểu hiện của tôi. “Bồ thất bại rồi hả?”
“Khá nhiều”, tôi lẩm bẩm. “Mình ngã lên người hắn ta”
“Có còn hơn không mà. Ít nhất bồ làm cho nó tổn thương chút xíu, mặc dù không đủ để nó đừng lượn lờ xung quanh nữa”
Tôi thở dài và mỉm cười yếu ớt “Ừ, mình đoán vậy”
Trong đầu tôi, tôi đã sẵn sàng cho kế hoạch mới, mặc dù tôi không nói ra. Thời gian tới tôi sẽ không thất bại.
Và chắc chắn tôi không thích tay của Malfoy đặt trên người tôi. Tên chồn sương ngu ngốc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét