Translator: Thảo Cami
Link: http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: tôi không sỡ hữu gì ngoài bản dịch.
Chương
2: Draco
Năm học thứ sáu ở Hogwarts của tôi bắt đầu khá lạ lùng.Ngay khi tôi bước vào sân ga chin ba phần tư, tôi thấy nhiều cô gái nhìn về phía tôi. Những người lớn tuổi nhướn lông mày trước khi quay lại với những gì họ đang làm hoặc liếc nhìn con gái họ đang đứng yên say mê ngắm nhìn cậu con trai tóc vàng 16 tuổi vừa mới bước vào. Tôi cười khẩy. Nhiều cô gái đỏ mặt, một số thì cố ngăn mình liếc nhìn tôi trong lúc nói chuyện với bạn trai của họ. Hầu hết học nhìn tôi chằm chằm với sự ghen tị và căm ghét. Nếu ánh nhìn có thể giết người, tôi đã chết cả ngàn lần rồi.
May mắn thay họ không thể làm điều đó, tôi vẫn sống và đứng đây.
Dù sao, tôi vẫn sải bước về phía chuyến tàu, bỏ qua mọi người. Sau đó Pansy từ đâu xuất hiện và lao vào tôi. Rất may tôi đã cao hơn và khỏe hơn trong mùa hè rồi, nên có thể giữ cho mình khỏi phải ngã ra đằng sau. Nhưng chỉ vừa đủ.
“Draco cưng”. Cô thì thầm, gửi cho tôi cái nhìn quyến rũ, nhưng có vẻ nó rất dâm đãng. “Mùa hè của anh thế nào?”.
Chết tiệt. Cô gái này chạy đến đây và gần như giết chết tôi bằng một câu hỏi ngu ngốc? Tôi cau mày nhìn cô ta nỗ lực kéo tôi vào một toa trống. Pansy dính sát vào tôi trước sự ghen tị của các cô gái.
Mẹ kiếp. Chuyện gì đã xảy ra với họ? Tại sao họ nhìn tôi như thế?
Tôi đoán tóc tôi đã dài hơn và giúp ích nhiều cho vẻ bề ngoài của tôi.
Cuối cùng tôi cũng tống khứ được Pansy sau vài phút đấu tranh. Sau đó, cô ta quyết định ngồi cạnh và ôm chặt tôi. Chết tiệt. Tôi đẩy cô ta ra xa và cô ta bĩu môi. Cô ta đứng đó vài phút rồi ngồi đối diện tôi. Tôi đoán cô ta tự hỏi chỗ ngồi tốt nhất để ngắm nhìn một Malfoy. Vào lúc đó, Crabbe va Goyle bước vào, có thể sau khi đẩy cửa các ngăn khác để tìm tôi. Không nghi ngờ gì nữa, những người đó khá tức giận.
“Tụi bây đã ở chổ quái nào khi tao cần?”, Tôi cáu kỉnh, hất đầu về phía Pansy, người nãy giờ bằng lòng với việc nhìn chằm chằm vào tôi. Tụi nó trông có vẻ e ngại.
“Xin lỗi. Goyle muốn một chút đồ ăn và đuổi theo chiếc xe đẩy của mụ phù thủy ở trước tàu”. Crabble thúc khủy tay vào Goyle và thằng này gập người lại đau đớn. Hừm. Hãy cứu rỗi hai tên ngốc chết dẫm này đi. Bạn nghĩ sao khi năm năm trên chuyến tàu tốc hành Hogwarts vẫn không dạy chúng rằng xe thức ăn sẽ không bán cho đến khi tàu bắt đầu chạy.
Sau vài tiếng Pansy vẫn ngồi đó. Cô ta dán mắt lên người tôi và quan sát từng cử chỉ của tôi. Cô ta còn không chớp mắt thì phải.
“Em ra ngoải một lát. Em sẽ quay lại, anh yêu”.
“Đừng trở lại”. Tôi nói, nhưng cô ta đã biến mất. Crabbe và Goyle cười khẩy một cách trung thành như chúng vẫn thường làm khi tôi nói điều gì đó thậm chí nó không buồn cười. Tôi thở dài và tự hỏi làm sao để thoát khỏi Pansy khi cô ta trở lại. “Ở lại đây”. Tôi nói với hai tên kia, chúng gật đầu. Tôi bước ra ngoài và thấy điều làm tôi tái đi. Nếu điều đó có thể. Tôi trông giống một con ma cà rồng. Tôi không ra nắng nhiều trong suốt mùa hè và da của tôi thực tế đã sáng hơn, nó quá trắng.
Những gì tôi thấy được là Pansy diễu hành về phía tôi và dẫn đầu một đám com gái Slytherin. Tôi nhận ra một số trong đám đó. Cô ta chỉ vào tôi. Khỉ thật. Chúng thấy tôi và bắt đầu chạy. Sàn tàu rung chuyển với sức nặng của các đôi chân.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ tôi trông tuyệt đến nỗi các cô gái đều muốn theo đuổi tôi?
Nhưng bất chấp những suy nghĩ bối rối tôi cũng phải chạy đi thôi. Một số đứa can đảm đã bắt kịp trước khi tôi chạy đi và bắt đầu rúc vào vai tôi. Chết tiệt! Phải thóat khỏi đây. Tôi tách ra khỏi đám con gái và chạy nước rút. Tôi rất nhanh khi tôi muốn-cần.
Chỉ có một nơi tôi nghĩ có thể tới. Tôi thấy Potter hướng tới đầu tàu xe lửa với bạn của mình. Khi bọn họ đi khỏi, tôi liếc nhìn về phía sau để chắc rằng không ai trông thấy, sau đó đi lướt vào toa của họ bây giờ đã trống rỗng.
Ở đó tôi suy đoán về những gì đang sảy ra. Các cô gái nhìn chằm chằm vào tôi khi thấy tôi. Về cơ bản họ muốn tôi. Đó là một suy nghĩ đáng sợ, ngay cả với một Malfoy như tôi. Ý tôi là chắc chắn những cô gái xinh đẹp muốn bạn là một điều tốt, nhưng với một người như Millicent Bulstrode là rất đáng sợ. Tôi nhặt một gói đậu đủ vị và xao lãng bằng cách thử mùi vị của chúng. Nếu tôi có thể ăn được một hạt đậu có mùi vị ngon, thì tôi hết sức may mắn.
Vì vậy khi Potter, Weasley, Granger, thêm em gái của Weasley và Longbottom trở về và thấy tôi, tôi hoàn toàn không biết gì về nó, ngoại trừ mơ hồ nhận ra một cánh cửa mở ra ở đâu đó gần tôi. Có ai đó hắng giọng. Weasley, không nghi ngờ. Tôi ngước lên và giả vờ ngạc nhiên.
Sau vài câu trao đổi, bọn này ngồi xuống. Bởi vì Potter, Weasley và Longtottom từ chối ngồi cạnh tôi và vì không còn khoang trống nào nữa nên Granger buộc phải ngồi đối diện tôi và Ginny Weasley ngồi cạnh tôi. Cô em gái nhỏ của Ron không có gì đáng chú ý-cũng có mái tóc đỏ như bọn Weasley và gương mặt có thể nói là có một chút đáng yêu.
Tôi chuyển ánh mắt mình sang Granger. Cô ấy trông có vẻ đã thay đổi một chút trong mùa hè rồi. Mái tóc không còn xù nhưng hơi xoăn, rủ qua vai một inch hoặc hơn. Hàm răng của cô ấy thật hoàn hảo, nhưng có lẽ là do bà Pomfrey đã thu nhỏ lại răng cửa một vài năm về trước.
Nếu cô ta không học hành quá nhiều, Grager hẳn cũng khá xinh.
Hmm.
Cô ta nhận thấy tôi nhìn mình chằm chằm, trông khá xấu hổ nên nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi giơ ngón tay lên trước phản ứng đó và cô ta nhìn thấy. Đôi mắt cô ta mở to và tôi cảm thấy một cú đá vào cẳng chân mình hai giây sau đó. Nó rất đau và tôi phải kiềm chế bản thân để không phát ra tiếng thét. Vâng, tôi luôn biết Máu Bùn chăm chỉ đấm như thế nào. Tôi đã có kinh nghiệm vào năm thứ ba vì tội xúc phạm gã nửa khỗng lồ ngu ngốc Hagird mà bộ ba rất thích. Tôi chưa bao giờ bị ai đấm trước đây. Đó là lần đầu tiên và hi vọng cũng là lần cuối cùng.
Khi chúng tôi xuống tàu tôi đã trả thù cô ta bằng, ờ, vô tình đá vào mắt cá chân cô ta. Cô ta há hốc đau đớn và nhìn tôi với ánh mắt hình dao găm. Chẳng có gì mới cả.
Crabbe và Goyle tìm thấy tôi vài phút sau đó. “Mày đã ở đâu? Tại sao mày lại lượn lờ quanh thằng Potter?” Hai đứa nó hỏi.
“Không phải việc của tụi bây”. Tôi nói hiểm độc.
Goyle biết ý và im bặt.
Sau buổi lễ phân loại của mấy đứa năm nhất, chúng tôi có chút thời gian rảnh rỗi trước khi bữa tiệc bắt đầu. Ngay lập tức tôi bị bao vây bởi một nhóm hay cười khúc khích nhưng buồn thay lại là đám con gái nhà Slytherin.
“Ôi Draco, hôm nay trông anh rất tuyệt!”
“Em phải đồng ý thôi. Tóc anh hôm nay tuyệt đẹp”.
“Anh đã trưởng thành rồi Draco” – có một tiếng cười gợi tình ở đây.
Và như vậy, đến thời điểm cụ Dumbledore đứng dậy để phát biểu bài diễn văn và giải tán đám đông. Tôi có thể hôn bàn chân già nhăn nheo của ông ta.
“Chào mừng các trò trở lại Hogwarts. Đối với một số trò thì đây là năm đầu tiên. Ta hi vọng các trò sẽ có một hành trình vui vẻ tại đây. Ta không để các trò chờ lâu hơn nữa, ta chắc rằng mọi người rất đói. Tọng vô!”
Chết đói có lẽ là một từ tốt hơn nhiều. Tôi có thể nghe tiếng dạ dày của crabbe đang gầm bên cạnh tôi.
Tất cả sinh viên vỗ tay hoan nghên và ngay lập tức các đĩa đều được lấp đầy bởi thức ăn. Sinh viên năm thứ nhất há hốc miệng vì kinh ngạc với sự vui thích và sửng sốt trước cảnh tượng này, nhưng tôi đã thấy điều này khoảng 100 lần, vì thế tôi chỉ ăn với sự buồn chán trên gương mặt. Một nửa số người trong nhà của tôi cố ngăn mình nhìn lén tôi và bạn có thể đoán được một nửa đó.
Sau bữa tiệc mọi người rời khỏi Đại sảnh đường nhanh chóng, mệt mỏi do đi xe lửa và mong muốn chiếc giường ấm áp trong ký túc xá của mình. Về phía tôi thì không chỉ mong muốn được ngủ mà còn phải thoát khỏi những cô gái nhàm chán vào đêm nay.
Vì vậy, khi mọi người bị phân tâm (một kỳ tích rất khó, vì Pansy vài giây một lần luôn nhìn tôi theo cách hư hỏng và những người khác bây giờ cũng nhìn chằm chằm vào tôi với sự há hốc miệng ngạc nhiên). Tôi hòa vào bóng tối và đến được phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin trong vài phút. Không có Crabbe và Goyle bên cạnh tôi, vì rõ ràng hai thằng này khó mà ẩn mình trong bóng tối.
Trong ký túc xá, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy Blaise ở đây. Khi thấy tôi thằng này nhảy lên ngạc nhiên “Draco! Mày đã làm gì với mái tóc? Trông quyến rũ đấy”. Zabini cười khúc khích.
Tôi đã từng nói Blaise là người lưỡng tính chưa?
“Ờ, vậy sao”. Tôi kiềm chế càu nhàu, trước khi cởi áo chùng và giày, trong lúc đó tôi nhận thấy cái nhìn chằm chằm đầy đói khát của Blaise vào mình. Tôi nhảy vào giường nhanh nhất có thể. Blaise trông rất thất vọng.
Một lúc sau, các chàng trai năm thứ sáu nhà Slytherin kéo vào. Sau một vài tiếng thì thầm và cuối cùng là im lặng, những tiếng ngáy vang lên trong không khí.
Chết tiệt. Tôi giấu đầu mình dưới chiếc gối và cố gắng đưa mình vào giấc ngủ, trong khi đồng thời cố gắng không nghĩ gì vầ những điều xảy ra ngày hôm nay. Nó trông có vẻ như chưa đầy một ngày tôi đã biến thành một biểu tượng quyến rũ-thậm chí nhiều hơn trước. Ý tôi là, từ khi con gái bắt đầu để ý đến con trai, tôi luôn là người mà hầu hết mọi người phải lòng. Bây giờ tôi có cảm giác một số đứa con gái trong nhà sẵn sàng đi xa hơn sự phải lòng.
Thầm rên rỉ với chính mình và nghĩ về những gì dành sẵn cho mình ngày mai, tôi trở mình và cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
end chap 2
Chương 2: Draco
Năm học thứ sáu ở Hogwarts của tôi bắt đầu khá lạ lùng.Ngay khi tôi bước vào sân ga chin ba phần tư, tôi thấy nhiều cô gái nhìn về phía tôi. Những người lớn tuổi nhướn lông mày trước khi quay lại với những gì họ đang làm hoặc liếc nhìn con gái họ đang đứng yên say mê ngắm nhìn cậu con trai tóc vàng 16 tuổi vừa mới bước vào. Tôi cười khẩy. Nhiều cô gái đỏ mặt, một số thì cố ngăn mình liếc nhìn tôi trong lúc nói chuyện với bạn trai của họ. Hầu hết học nhìn tôi chằm chằm với sự ghen tị và căm ghét. Nếu ánh nhìn có thể giết người, tôi đã chết cả ngàn lần rồi.
May mắn thay họ không thể làm điều đó, tôi vẫn sống và đứng đây.
Dù sao, tôi vẫn sải bước về phía chuyến tàu, bỏ qua mọi người. Sau đó Pansy từ đâu xuất hiện và lao vào tôi. Rất may tôi đã cao hơn và khỏe hơn trong mùa hè rồi, nên có thể giữ cho mình khỏi phải ngã ra đằng sau. Nhưng chỉ vừa đủ.
“Draco cưng”. Cô thì thầm, gửi cho tôi cái nhìn quyến rũ, nhưng có vẻ nó rất dâm đãng. “Mùa hè của anh thế nào?”.
Chết tiệt. Cô gái này chạy đến đây và gần như giết chết tôi bằng một câu hỏi ngu ngốc? Tôi cau mày nhìn cô ta nỗ lực kéo tôi vào một toa trống. Pansy dính sát vào tôi trước sự ghen tị của các cô gái.
Mẹ kiếp. Chuyện gì đã xảy ra với họ? Tại sao họ nhìn tôi như thế?
Tôi đoán tóc tôi đã dài hơn và giúp ích nhiều cho vẻ bề ngoài của tôi.
Cuối cùng tôi cũng tống khứ được Pansy sau vài phút đấu tranh. Sau đó, cô ta quyết định ngồi cạnh và ôm chặt tôi. Chết tiệt. Tôi đẩy cô ta ra xa và cô ta bĩu môi. Cô ta đứng đó vài phút rồi ngồi đối diện tôi. Tôi đoán cô ta tự hỏi chỗ ngồi tốt nhất để ngắm nhìn một Malfoy. Vào lúc đó, Crabbe va Goyle bước vào, có thể sau khi đẩy cửa các ngăn khác để tìm tôi. Không nghi ngờ gì nữa, những người đó khá tức giận.
“Tụi bây đã ở chổ quái nào khi tao cần?”, Tôi cáu kỉnh, hất đầu về phía Pansy, người nãy giờ bằng lòng với việc nhìn chằm chằm vào tôi. Tụi nó trông có vẻ e ngại.
“Xin lỗi. Goyle muốn một chút đồ ăn và đuổi theo chiếc xe đẩy của mụ phù thủy ở trước tàu”. Crabble thúc khủy tay vào Goyle và thằng này gập người lại đau đớn. Hừm. Hãy cứu rỗi hai tên ngốc chết dẫm này đi. Bạn nghĩ sao khi năm năm trên chuyến tàu tốc hành Hogwarts vẫn không dạy chúng rằng xe thức ăn sẽ không bán cho đến khi tàu bắt đầu chạy.
Sau vài tiếng Pansy vẫn ngồi đó. Cô ta dán mắt lên người tôi và quan sát từng cử chỉ của tôi. Cô ta còn không chớp mắt thì phải.
“Em ra ngoải một lát. Em sẽ quay lại, anh yêu”.
“Đừng trở lại”. Tôi nói, nhưng cô ta đã biến mất. Crabbe và Goyle cười khẩy một cách trung thành như chúng vẫn thường làm khi tôi nói điều gì đó thậm chí nó không buồn cười. Tôi thở dài và tự hỏi làm sao để thoát khỏi Pansy khi cô ta trở lại. “Ở lại đây”. Tôi nói với hai tên kia, chúng gật đầu. Tôi bước ra ngoài và thấy điều làm tôi tái đi. Nếu điều đó có thể. Tôi trông giống một con ma cà rồng. Tôi không ra nắng nhiều trong suốt mùa hè và da của tôi thực tế đã sáng hơn, nó quá trắng.
Những gì tôi thấy được là Pansy diễu hành về phía tôi và dẫn đầu một đám com gái Slytherin. Tôi nhận ra một số trong đám đó. Cô ta chỉ vào tôi. Khỉ thật. Chúng thấy tôi và bắt đầu chạy. Sàn tàu rung chuyển với sức nặng của các đôi chân.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ tôi trông tuyệt đến nỗi các cô gái đều muốn theo đuổi tôi?
Nhưng bất chấp những suy nghĩ bối rối tôi cũng phải chạy đi thôi. Một số đứa can đảm đã bắt kịp trước khi tôi chạy đi và bắt đầu rúc vào vai tôi. Chết tiệt! Phải thóat khỏi đây. Tôi tách ra khỏi đám con gái và chạy nước rút. Tôi rất nhanh khi tôi muốn-cần.
Chỉ có một nơi tôi nghĩ có thể tới. Tôi thấy Potter hướng tới đầu tàu xe lửa với bạn của mình. Khi bọn họ đi khỏi, tôi liếc nhìn về phía sau để chắc rằng không ai trông thấy, sau đó đi lướt vào toa của họ bây giờ đã trống rỗng.
Ở đó tôi suy đoán về những gì đang sảy ra. Các cô gái nhìn chằm chằm vào tôi khi thấy tôi. Về cơ bản họ muốn tôi. Đó là một suy nghĩ đáng sợ, ngay cả với một Malfoy như tôi. Ý tôi là chắc chắn những cô gái xinh đẹp muốn bạn là một điều tốt, nhưng với một người như Millicent Bulstrode là rất đáng sợ. Tôi nhặt một gói đậu đủ vị và xao lãng bằng cách thử mùi vị của chúng. Nếu tôi có thể ăn được một hạt đậu có mùi vị ngon, thì tôi hết sức may mắn.
Vì vậy khi Potter, Weasley, Granger, thêm em gái của Weasley và Longbottom trở về và thấy tôi, tôi hoàn toàn không biết gì về nó, ngoại trừ mơ hồ nhận ra một cánh cửa mở ra ở đâu đó gần tôi. Có ai đó hắng giọng. Weasley, không nghi ngờ. Tôi ngước lên và giả vờ ngạc nhiên.
Sau vài câu trao đổi, bọn này ngồi xuống. Bởi vì Potter, Weasley và Longtottom từ chối ngồi cạnh tôi và vì không còn khoang trống nào nữa nên Granger buộc phải ngồi đối diện tôi và Ginny Weasley ngồi cạnh tôi. Cô em gái nhỏ của Ron không có gì đáng chú ý-cũng có mái tóc đỏ như bọn Weasley và gương mặt có thể nói là có một chút đáng yêu.
Tôi chuyển ánh mắt mình sang Granger. Cô ấy trông có vẻ đã thay đổi một chút trong mùa hè rồi. Mái tóc không còn xù nhưng hơi xoăn, rủ qua vai một inch hoặc hơn. Hàm răng của cô ấy thật hoàn hảo, nhưng có lẽ là do bà Pomfrey đã thu nhỏ lại răng cửa một vài năm về trước.
Nếu cô ta không học hành quá nhiều, Grager hẳn cũng khá xinh.
Hmm.
Cô ta nhận thấy tôi nhìn mình chằm chằm, trông khá xấu hổ nên nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi giơ ngón tay lên trước phản ứng đó và cô ta nhìn thấy. Đôi mắt cô ta mở to và tôi cảm thấy một cú đá vào cẳng chân mình hai giây sau đó. Nó rất đau và tôi phải kiềm chế bản thân để không phát ra tiếng thét. Vâng, tôi luôn biết Máu Bùn chăm chỉ đấm như thế nào. Tôi đã có kinh nghiệm vào năm thứ ba vì tội xúc phạm gã nửa khỗng lồ ngu ngốc Hagird mà bộ ba rất thích. Tôi chưa bao giờ bị ai đấm trước đây. Đó là lần đầu tiên và hi vọng cũng là lần cuối cùng.
Khi chúng tôi xuống tàu tôi đã trả thù cô ta bằng, ờ, vô tình đá vào mắt cá chân cô ta. Cô ta há hốc đau đớn và nhìn tôi với ánh mắt hình dao găm. Chẳng có gì mới cả.
Crabbe và Goyle tìm thấy tôi vài phút sau đó. “Mày đã ở đâu? Tại sao mày lại lượn lờ quanh thằng Potter?” Hai đứa nó hỏi.
“Không phải việc của tụi bây”. Tôi nói hiểm độc.
Goyle biết ý và im bặt.
Sau buổi lễ phân loại của mấy đứa năm nhất, chúng tôi có chút thời gian rảnh rỗi trước khi bữa tiệc bắt đầu. Ngay lập tức tôi bị bao vây bởi một nhóm hay cười khúc khích nhưng buồn thay lại là đám con gái nhà Slytherin.
“Ôi Draco, hôm nay trông anh rất tuyệt!”
“Em phải đồng ý thôi. Tóc anh hôm nay tuyệt đẹp”.
“Anh đã trưởng thành rồi Draco” – có một tiếng cười gợi tình ở đây.
Và như vậy, đến thời điểm cụ Dumbledore đứng dậy để phát biểu bài diễn văn và giải tán đám đông. Tôi có thể hôn bàn chân già nhăn nheo của ông ta.
“Chào mừng các trò trở lại Hogwarts. Đối với một số trò thì đây là năm đầu tiên. Ta hi vọng các trò sẽ có một hành trình vui vẻ tại đây. Ta không để các trò chờ lâu hơn nữa, ta chắc rằng mọi người rất đói. Tọng vô!”
Chết đói có lẽ là một từ tốt hơn nhiều. Tôi có thể nghe tiếng dạ dày của crabbe đang gầm bên cạnh tôi.
Tất cả sinh viên vỗ tay hoan nghên và ngay lập tức các đĩa đều được lấp đầy bởi thức ăn. Sinh viên năm thứ nhất há hốc miệng vì kinh ngạc với sự vui thích và sửng sốt trước cảnh tượng này, nhưng tôi đã thấy điều này khoảng 100 lần, vì thế tôi chỉ ăn với sự buồn chán trên gương mặt. Một nửa số người trong nhà của tôi cố ngăn mình nhìn lén tôi và bạn có thể đoán được một nửa đó.
Sau bữa tiệc mọi người rời khỏi Đại sảnh đường nhanh chóng, mệt mỏi do đi xe lửa và mong muốn chiếc giường ấm áp trong ký túc xá của mình. Về phía tôi thì không chỉ mong muốn được ngủ mà còn phải thoát khỏi những cô gái nhàm chán vào đêm nay.
Vì vậy, khi mọi người bị phân tâm (một kỳ tích rất khó, vì Pansy vài giây một lần luôn nhìn tôi theo cách hư hỏng và những người khác bây giờ cũng nhìn chằm chằm vào tôi với sự há hốc miệng ngạc nhiên). Tôi hòa vào bóng tối và đến được phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin trong vài phút. Không có Crabbe và Goyle bên cạnh tôi, vì rõ ràng hai thằng này khó mà ẩn mình trong bóng tối.
Trong ký túc xá, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy Blaise ở đây. Khi thấy tôi thằng này nhảy lên ngạc nhiên “Draco! Mày đã làm gì với mái tóc? Trông quyến rũ đấy”. Zabini cười khúc khích.
Tôi đã từng nói Blaise là người lưỡng tính chưa?
“Ờ, vậy sao”. Tôi kiềm chế càu nhàu, trước khi cởi áo chùng và giày, trong lúc đó tôi nhận thấy cái nhìn chằm chằm đầy đói khát của Blaise vào mình. Tôi nhảy vào giường nhanh nhất có thể. Blaise trông rất thất vọng.
Một lúc sau, các chàng trai năm thứ sáu nhà Slytherin kéo vào. Sau một vài tiếng thì thầm và cuối cùng là im lặng, những tiếng ngáy vang lên trong không khí.
Chết tiệt. Tôi giấu đầu mình dưới chiếc gối và cố gắng đưa mình vào giấc ngủ, trong khi đồng thời cố gắng không nghĩ gì vầ những điều xảy ra ngày hôm nay. Nó trông có vẻ như chưa đầy một ngày tôi đã biến thành một biểu tượng quyến rũ-thậm chí nhiều hơn trước. Ý tôi là, từ khi con gái bắt đầu để ý đến con trai, tôi luôn là người mà hầu hết mọi người phải lòng. Bây giờ tôi có cảm giác một số đứa con gái trong nhà sẵn sàng đi xa hơn sự phải lòng.
Thầm rên rỉ với chính mình và nghĩ về những gì dành sẵn cho mình ngày mai, tôi trở mình và cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
end chap 2
Bài viết: [Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết kiễu Draco Malfoy: chap 2
Nguồn Zing Blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét