Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014

[ Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết kiễu Draco Malfoy: chap 6



Author: drakulya
Link:
http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Translator: thảo cami
Disclaimer: những gì từng xuất hiện trong Harry Potter là của J.K.Rowling, câu chuyện là của drakulya còn câu văn là của tôi.
 
Chap 6: Draco.
 
Bạn biết gì không? Có điều gì đó rất lạ xảy ra với tôi ngày hôm nay – chính xác là vào sáng nay, trên đường tôi tới tiết Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí.
Hermione ngã vào vòng tay của tôi.
Bây giờ tôi có một chút lo ngại về câu nói đơn giản trên.. Thứ nhất về cụm từ ‘Granger ngã’. Tại sao Hermione lại đi theo tôi? Cố gắng ếm bùa tôi ư? Tôi không làm gì cô ta vào bữa sáng cả.
Có lẽ là do nước bí ngô tôi đổ lên người cô ta tối qua? Không, cô ta không thể vẫn còn nghĩ về nó được. Dĩ nhiên chỉ có thể là cô ấy đã thích tôi và muốn gần gũi tôi hơn. Nhưng bằng cách nào đó, tôi vẫn khó hình dung Granger làm điều đó – nó khó như việc tưởng tượng Pansy không bám dính lấy tôi.
Giờ thì đến phần ‘ vào vòng tay của tôi’.  Tại sao tôi không để cô ta ngã chết đi và đầu của cô ta thì gãy ở trên sàn? Những ngày gần đây tôi thấy mình quá mềm mỏng. Có lẽ đó chỉ là một phản xạ - khi bạn thấy một cô gái ngã vào vòng tay của bạn, và cho bạn thấy sắp có một cú đo đất rực rỡ đầy chấn động, bạn phải vươn tới để giữ vững cô gái đó vì thế bạn không hề tổn thương não.
Dù đó là lý do, nó vẫn rất kỳ cục.
“Này Draco, bữa tối sắp bắt đầu rồi”, giọng nói của Goyle lôi tôi ra khỏi suy nghĩ của mình. “Chúng ta đi thôi”
Tôi thở dài “Nếu đồ ăn là những gì mày quan tâm thì mày là một tên trẻ nít chết tiệt”
Goyle chớp mắt “Ừ, tao cũng nghĩ vậy”, nó nói thật chậm, nó không trả lời thật lòng câu hỏi này – nói thật, nó làm tôi bực mình với câu trả lời này hoặc nói dối để làm hài lòng tôi?
“Đi tìm Crabble. Tao sẽ ở đây thêm một lúc nữa” tôi nạt, và tôi quay lại với cuốn sách tôi đã đọc trước khi chìm đắm vào những suy nghĩ của mình. Tôi chỉ hy vọng rằng hai thằng ngu ngốc đó có thể đi đến Đại Sảnh Đường mà không bị lạc. Và sau đó, mùi thơm của thức ăn sẽ dẫn đường cho tụi nó, nếu tụi nó không đi lạc theo cách riêng của mình.
“Ừ lát gặp” Goyle nói vui vẻ và biến mất. Tin tôi đi, trông rất là buồn cười đó, bạn sẽ không muốn thấy Goyle nhảy nhót đâu. Đó có thể là nguồn cơn của ác mộng trong nhiều tuần. May mắn thay tôi đã có cuốn sách để bảo vệ đôi mắt khỏi điều kinh khủng đó và tiếp tục đọc.
Thình lình, có một bất ngờ xảy ra và con cú nâu vàng vọt qua đầu tôi, móng vuốt của nó cạo trúng tóc tôi. Nó quay lại và thả lá thư vào lòng tôi. Tôi nhìn lên từ cuốn sách, đặt nó sang một bên và mở phong bì, nhưng con cú mổ mạnh lên tay tôi. “Ối!” tôi thốt lên kinh ngạc. Tôi trừng mắt nhìn con cú mà nó cũng nhìn lại tôi với ánh mắt mạnh mẽ như thế, tôi ném cho nó một mẫu thức ăn nhỏ, nó bắt lấy khéo léo bằng mỏ và nuốt thức ăn. Tôi dời mắt về bức thư.
Gửi trò Malfoy:
Rất tiếc, tôi phải thông báo cho trò một tin tức, một trong những Huynh Trưởng nhà Gryffindor bị ốm và không thể thi hành nhiệm vụ tuần tra tối nay. Tôi sẽ rất vui nếu trò thế vị trí của cậu ấy và đến gặp giáo sư Gonagall trong phòng học môn Biến, nơi mà bạn thường nhìn thấy cô ấy giao nhiệm vụ cho Huynh Trưởng nhà Slytherin, 8:00 trò sẽ biết nhiệm vụ của mình là gì khi thay thế trò R. Weasley.
Nếu trò có bất cứ yêu cầu gì hoặc không muốn nhận nhiệm vụ tối nay bởi đã có kế hoạch (bắt kịp các lớp học , vv),  vui lòng gửi cú cho ta sớm nhất khi trò nhận được thư.
Nếu trò đồng ý, ta hy vọng giáo sư Gonagall sẽ gặp trò ở đó, đúng giờ.
Cám ơn.
A.Dumbledore.
Hiệu trưởng của trường đào tạo pháp thuật và ma thuật Hogwarts.
Tôi cười khẩy. “Weasley bệnh ư? Mình không biết vì sao thằng đó lại được làm Huynh Trưởng…mình đoán Dumbledore thích thế”
Tôi gấp lá thư lại và đặt nó trong túi áo khoác và tôi nhìn lên thấy con cú nâu vàng vẫn đứng trên bàn nhìn tôi chờ đợi. “Bây giờ mày muốn gì?” Tôi nói mất kiên nhẫn nói sau đó đập tay vào trán mình. Tôi đang nói chuyện với một con chim ư? Con cú thì không thể nói chuyện được rồi.
Tôi lấy một nhắm thức ăn ném ra ngoài cửa sổ. “Xùy” tôi nói lớn tiếng. Con cú không di chuyển. Tôi thở dài lần nữa, lần thứ hai trong vòng 15 phút. “Tao sẽ không trả lời cụ Dumbledore đâu.  Bây giờ lấy túi thức ăn rồi đi đi, mày đúng là cục lông phiền phức.”
Con cú hiểu và kêu lên một tiếng hạnh phúc, nó chộp lấy túi thức ăn bằng móng vuốt và vọt ra ngoài cửa sổ. “Cuối cùng cũng đã thoát khỏi con cú chết tiệt đó”, tôi lầm bầm với chính mình và rời khỏi phòng sinh hoạt chung để đi ăn tối. Tôi cần phải ăn vì nhiệm vụ Huynh Trưởng sẽ không kết thúc trước 1:00 sáng. Tôi không có ý định lê bước xung quanh hành lang với cái bao tử đang réo ầm ầm, đặc biệt là trước một Griffindor.
8:00 đến quá nhanh. Tôi đã hẹn đồng hồ báo thức vì tôi không muốn đến trễ và bây giờ nó đang kêu bíp điên cuồng trên cổ tay phải của tôi. “Im đi” tôi nạt nó và nhận ra rằng ngày hôm nay tôi lại nói chuyện với một thứ rõ ràng là không thể trả lời.
“Có chuyện gì vậy anh yêu?” Pansy hỏi ngọt ngào.
Tôi lườm cô ta”Không! Và đừng có gọi tôi là ‘anh yêu’ nữa Pankinson”
Cô ả biểu môi. “ Ư! Nhưng em thích gọi là anh yêu, anh yêu!”
Tôi thở dài. Nói chuyện với Pankinson giống như nói với bức tường, dù là một kẻ nói chuyện rất ngu ngốc. “Không sao hết. Tôi phải đi làm nhiệm vụ Huynh Trưởng. Bây giờ thì đi đi!”. Tôi nhấn mạnh quan điểm của mình bằng cách đập mạnh vào ghi chú Biến Hình của mình. Thật không may, chúng rời khỏi tay tôi và bay khắp mọi nơi. “Chết tiệt!” tôi chửi thề và một số câu khác nữa mà tôi không sẽ không nói ra.
“Để em” Pansy đưa tay ra và tôi đã bất ngờ, thay vì vô tình dẫm lên những tờ giấy cô ta nhặt từng tờ một và đưa một đống lộn xộn cho tôi. “Tất cả đều ở đây”
Tôi bị sốc về sự thay đổi thình lình này, nhưng nó là một dấu hiệu tốt. Sau tất cả, điều gì cũng tốt hơn so với sự âu yếm của cô ta “Draco cưng” vào tai tôi mỗi ngày. “Cám ơn nha Pansy”, tôi nói lịch sự và cất những tờ ghi chú vào cặp.
“Không có chi đâu anh yêu!”, cô ả nói, thở dài đầy dục vọng (hừm) và đá mi với tôi. Tôi quay đi, ghê tởm và thất vọng – cô ta trông không hề thay đổi gì hết. Sau khi ném chiếc cặp lên giường bốn cọc, tôi vội vã đi xuống cầu thang ký túc xá chỉ với cây đũa phép và tôi đi bộ dọc hành lang đến lớp Biến.
Khi tôi đẩy cửa bước vào lớp, tôi thấy giáo sư Gonagall đã ở đó. Tôi nhìn đồng hồ và nhận ra mình đến hơi sớm.
“Chào giáo sư”, tôi vui vẻ nói, và cô đã nhướn một bên mày nhìn tôi.
“Trò đến sớm đó, Malfoy”, cô nói, rất là hiển nhiên.
Tôi cười khẩy, “Đó là tin cô muốn nói với em sao giáo sư”, tôi nói một cách mỉa mai, môi của bà mím chặt đến khi nó chỉ là một đường thẳng.
“Trò Malfoy” bà nạt. “Không vì trò được các bạn nữ yêu mến mà trò có thể vô lễ với giáo sư của mình”
Tôi bất ngờ khi bà chú ý đến sự thay đởi của tôi và kết quả là sự gia tăng fan nữ. Tôi  nhún vai “Em xin lỗi”. Tôi nói nhẹ nhàng và sau đó cánh cửa mở ra. Chắc là một Huynh Trưởng khác.
Khi tôi nhìn thấy đó là ai tôi đã cười thầm. Dĩ nhiên. Làm sao mà tôi không nhận ra được? Gryffindor ư? Huynh Trưởng ư? Không phải Weasley ư? Một Huynh Trưởng Gryffindor khác, rõ ràng là Granger. Khi cô ấy thấy tôi, cổ bước chậm lại, nhưng sau đó cô quay đi và nhìn giáo sư Gonagall.
“Là…là Huynh Trưởng khác tuần tra đêm nay sao giáo sư”, cô ấy hỏi, giọng có hơi run một chút. Tại sao, tôi sẽ không biết. Có lẽ cổ lo lắng khi phải tuần tra với một biểu tượng quyến rũ của Slytherin. Tôi chắc chắn không lo lắng khi làm nhiệm vụ với một Máu Bùn mọt sách.
“Đúng thế”, giáo sư Gonagall trả lời, nhưng trông như giáo sư muốn nói. Thật không may là cậu ta. Ta rất xin lỗi về sự sắp xếp này, Hermione. Tôi giả vờ không để ý. Này, đó là một đòn giáng mạnh vào một người đàn ông khi người khác trao đổi ánh  nhìn như thế. Tôi không biết năm vừa qua tôi đã làm gì để bộ ba nổi tiếng ghét tôi nhiều đến vậy. Dù sao tôi cũng không làm gì đáng ghét hết.
Gì chứ? Tại sao các bạn lại nhìn tôi như vậy? Tôi chẳng làm gì hết mà…Tôi nghĩ thế.
“Ôi”, Granger nói với âm lượng nhỏ xíu và thở dài.
“Sợ tuần tra với tôi sao?” tôi chế nhạo. “Tôi sẽ không cắn cô đâu”.
Cô ta lườm tôi với cái lườm mà tôi dùng để làm niềm vui, và những năm gần đây nó có vẻ dễ thương.
Trời. Tôi đang nói cái quái gì vậy nè? Cái từ ‘dễ thương’ đó không nằm trong từ điển của Draco Malfoy này nhé, cảm ơn nhiều.
“Tôi không sợ” cô ta nói giận dữ. “Tôi không việc gì phải sợ một…”, cô ấy liếc nhìn giáo sư Gonagall để chắc rằng bà đang nhìn đi nơi khác, để làm một cử chỉ khiếm nhã với tôi “Người như cậu”.
“Ớ, tôi không nghĩ rằng cậu lại làm cử chỉ khiếm nhã đó đâu Granger”, tôi nói to và hài lòng khi nhìn thấy giáo sư  nghe thấy và cau mày nhìn Granger.
“Cử chỉ khiếm nhã? Thật ư? Ta mong chờ nhiều hơn từ một Huynh Trưởng đấy cô Granger”, bà mắng. Granger đỏ mặt và nhìn đi chổ khác. Tôi cười tinh quái. “Bây giờ là nhiệm vũ tuần tra đêm nay. Các trò phải tuần tra khu vực hành lang xung quanh phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff, phải đảm bảo rằng không ai được ra ngoài hành lang sau 21h. Nếu các trò bắt được bất cứ ai, các trò có quyền trừ điểm nhà của học sinh đó, và đảm bảo rằng chúng trở về phòng sinh hoạt chung của mình càng nhanh càng tốt. Hai trò không cần hộ tống từng cá nhân sẽ rất mất thời gian”
“Các trò sẽ kết thúc việc tuần tra lúc 1h sáng. Thực hiện vòng tuần tra cuối cùng để đảm bảo không ai lảng vảng ở ngoài, sau đó hai trò có thể trở về phòng sinh hoạt chung của mình và đi ngủ” giáo sư Gonagall nhìn chúng tôi một lượt. Tôi đã nghe nói về điều này trước đó, nhiều lần vào năm ngoái, tôi cố gắng kiềm chế cái ngáp dài và gật đầu. Như thường lệ Granger vẫn chăm chú lắng nghe từng từ một. “Các trò có thể đi tới phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff và đừng lảng vảng những nơi khác, nếu hai trò có thể”
Granger đứng dậy và bắt đầu rời khỏi. Tôi đi theo và chúng tôi đi dọc hành lang trong im lặng.
“Vậy cậu bạn trai Weasley của cô đâu rồi? Bệnh rồi hả?”
“Ừ, và cậu ấy không phải bạn trai của tôi”, cô nàng trả lời nóng nảy. Tôi cười chế nhạo. Cô ta tăng tốc và bỏ xa tôi.
“Nè, đừng quên là chúng ta phải đi cùng nhau, nếu không tôi sẽ báo cáo với cụ Dumbledore rằng cô bỏ tôi lại phía sau và trốn trách nhiệm của mình”, tôi kéo dài giọng nói của mình. Cô ấy chậm lại và chúng tôi lại sánh vai cùng nhau.
Chúng tôi đến hành lang nhà Hufflepuff và tiếp tục tuần tra. Hầu hết thời gian quá là nhàm chán, vì thế Granger và tôi giải trí bằng cách lăng mạ lẫn nhau, hoặc tranh luận về Pansy hoặc người nào đó có đầu óc như vậy.
 Khi chúng tôi nói chuyện, tôi nhận ra rằng Granger không hẳn là kẻ điên cuồng vì học hành như tôi từng nghĩ. Thành thật mà nói, ngoài những lời lăng mạ, tôi đã chuẩn bị cho một cuộc tranh luận về việc hoạc tập và bài tập về nhà giống như vầy:
Cô ấy: Malfoy cậu có làm xong bài tập Độc dược chưa?
Tôi: Chưa.
Cô ấy: Cậu nên làm đi! Cậu biết đó, hạn chót là thứ sáu. Chỉ còn hai ngày nữa thôi đó!
Tôi: Ừ, được rồi.
Cô ấy: Tôi không thể chờ đến năm sau, khi chúng ta thi Phù Thủy tận sức. Cậu nghĩ cậu được bao nhiêu chứng chỉ?
Tôi: Không biết nữa.
Cô ấy: Tôi cá là mình sẽ đạt điểm cao mọi bài! Cậu nghĩ sao?
Tôi: Ừ, ờ. Phải ờ…
Tôi: Cái gì – ý tôi là, sao cũng được (Lạy Chúa, cái đồ Máu Bùn này đang lên dây cót cho bộ não của tôi bằng câu chuyện nhàm chán của cô ta…)
Nó thú vị hơn nhiều so với những bài học hoặc nhiệm vụ của chúng tôi.
Khoảng 3 tiếng đồng hồ nói chuyện  vô nghĩa và tóm được 7 học sinh đi lang thang, tôi liếc nhìn đồng hồ của mình và nhận thấy đã 00:40. “Thời gian trôi đi thật nhanh khi ta vui vẻ”, tôi nói một cách mỉa mai.
“Ha, ha. Cậu nói đúng”, cô ta miễng cưỡng nói. “Nếu như cậu tính tuần tra với Malfoy ngu ngốc là vui vẻ”, cô nàng thêm vào với một âm lượng nhỏ xíu, dù không nhỏ đến mức tôi không nghe thấy.
“Tôi nghe rồi đó”, tôi nói.
“Cậu nên thế đi”, cô nàng cười trở lại. “Hoàn thành nhiệm vụ tuần tra tối nay thôi. Tôi sẽ rất vui khi thoát khỏi cậu đó Malfoy”.
“Dĩ nhiên rồi. Tôi không thể chờ cho đến lúc cái mồm xấu xí của cô biến khỏi tầm mắt”
Hai chúng tôi dừng lại và nhìn nhau bằng ánh mắt hình dao găm. Dường như chúng tôi dạo gần đây hay nhìn nhau như thế.
Khi chúng tôi tuần tra vòng cuối, chúng tôi đi qua phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff. Vì chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, nên Granger không đi qua nó như cô ấy đã làm ba tiếng trước mà thay vào đó đi thẳng về phía lối ra.
Cánh cửa phòng sinh hoạt chung này được bao phủa bởi một bức màn đầy màu sắc trông nó mỏng manh và dễ dàng đột nhập, nhưng khi bạn tới gần, bạn mới nhận ra rằng nó được làm bằng một thứ gì đó gần như là thép, và nó chỉ di chuyển khi bạn nói mật khẩu.
“Thật tài tình”. Granger nói khi cổ xem xét ‘bức màn’. “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì đó như vầy”.
“Tôi không ngạc nhiên khi cô sống với cha mẹ Muggle yếu ớt của mình”, tôi nắm lấy cơ hội chọc tức cô ấy. Bạn biết là khi cổ tức giận trông rất đáng yêu mà.
Cô ấy nhìn tôi đầy tức giận như tôi đã mong đợi. “Câm mồm đi Malfoy”, cô ta nói. “Hoặc là tôi sẽ làm điều như thầy Moody đã làm và cậu sẽ bật lên bật xuống quanh hành lang mà không biến cậu thành con chồn sương trước đâu”.
“Đang đe dạo tôi sao Granger”, tôi nhẹ nhàng nói.
“Đúng”, cô ấy trả lời cùng một ngữ điệu.
Tôi cười hiểm độc, dường như nó chỉ làm cho cổ giận thêm. “Tôi cho rằng tôi nên run rẩy trong sợ hãi… đồ Máu Bùn bẩn thỉu”.
Cô ta lườm tôi. “Không vì cha cậu vào Azkaban, mà cậu có quyền gọi tên người khác”.
Đôi mắt tôi cứng lại. Granger ngu ngốc. Làm sao cô ta biết cha tôi đang ở trong Azkaban? Cô ta không biết ông đang phải chịu bao nhiêu đau khổ và dù tôi không quan tâm ông ta, sự xấu hổ của gia đình do ông gây ra là rất lớn. Chúng tôi thật may mắn trong mùa hè vừa qua khi phương tiện truyền thông không lúc nhúc quanh bãi cỏ nhà tôi. Má gần như sụp đổ khi bà nghe Cha bị gửi tới Azkaban do liên minh với Voldemort, dù tôi nghi ngờ rằng điều đó xuất phát từ sự xấu hổ nhiều hơn là tình yêu.
“Thật vậy sao?  Và vì lý do gì khiến cô nói về người cha đang ở trong Azkaban của tôi?”, tôi nói lặng lẽ, bước từng bước về phía cô ấy khi mỗi từ được nói ra, và cô ta lùi lại cho đến khi lưng cổ đụng tường. Gương mặt thanh tú của cổ đỏ lên và tỏ ra nao núng khi tôi đặt tay lên tường bên cạnh đầu cô ấy.
“Cậu làm cái quái gì vậy?”, cô nàng bắt đầu nói, nhưng tôi cắt ngang, đặt môt ngón tay lên môi cổ. Sau đó, tôi nghiêng về phía gương mặt cô ta cho đến khi môi của chúng tôi chỉ cách nhau một vài inch rồi đưa miệng tôi tới cạnh tai trái của cổ. Quả là rất gần tai.
“Đừng bao giờ nói về cha tôi một lần nào nữa. Cô nghe tôi chứ Granger”, tôi thì thầm. Cô ấy khịt mũi nhưng không nói gì hết. Không có phản ứng sao? Hình như tôi cần có những hành động đe dọa hơn nữa
Môi tôi chạm vào tai cô ấy và cổ phát ra âm thanh nghèn nghẹn khá buồn cười. Thật không bình thường. Thông thường, khi tôi làm vậy với những cô gái thì họ sẽ rên rỉ như không có ngày mai. Và thường tôi phải dừng lại. Nhưng Granger lại không giống như những cô gái đó, cổ không phát ra âm thanh nào cả. “Tôi không nghe thấy câu trả lời của cô” tôi thì thầm, cố ý thở vào làn da nơi đường cong ở cổ cô ấy. Tôi nghĩ nó có lẽ đủ khiêu khích rồi, vì cô ta rít lên và đẩy tôi ra. Tôi cười khẩy khi cô ta rút nhanh đũa phép và chỉ vào tôi, mắt cổ mở to ngạc nhiên và giận dữ.
“Cô thích điều đó mà Granger?” tôi hỏi với đôi mắt lấp lánh. Trên thực tế, tôi khá sợ những gì mà Granger có thể làm với cây đũa phép. Cô ta đúng là kẻ khôn lỏi chết tiệt. Tôi không muốn một kết thúc mạo hiểm với một gương mặt hoàn hảo có một mụt mụn cóc xanh lè hoặc cái gì tệ đến mức đó.
“Cậu cứ mong thế đi”, cô ta lẩm bẩm, bỏ đũa phép xuống, gương mặt trở nên lạnh lùng không còn đỏ nữa. Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm khi cô nàng đã đưa vũ khí của mình đi. “Cậu thử làm lại điều đó đi tôi thề là tôi sẽ giết cậu bằng tay không. Lý do tôi không yếm bùa cậu vào giữa tuần tới là vì tôi là Huynh Trưởng”.
“Cô nói đấy nhé”, tôi nói nhẹ nhàng. “Tôi đi đây. Gửi lời chào tới Bô Xí và Mặt Chồn dùm tôi, và nói với Mặt Chồn là hãy bệnh càng lâu càng tốt”.
“Hử?”, cô cau mày. “Sao cũng được, đồ chồn. Lumos!”
Sau đó cô bỏ đi, đi bộ xuống hành lang, nơi đó tối đen ngoại trừ ánh sáng nơi đũa phép của chúng tôi.
Đồ chồn ư? Tôi cười khẩy và đi theo hướng ngược lại – xuống ngục tối và phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, nơi tôi có được một giấc ngủ xứng đáng.
Tôi nghĩ hôm nay là một ngày có khá nhiều sự kiện. Bạn biết đó, nó chẳng thường xuyên đâu khi bạn quyến rũ kẻ thù lớn nhất của mình. 

-end chap 5-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét