Author: drakulya
Translator: thảo cami
Link:
http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: những gì từng xuất hiện trong Harry Potter là
của J.K.Rowling, câu chuyện là của drakulya còn câu văn là của tôi.
Chap 5: Harry
Bằng cách nào đó, phản ứng của Ginny, Parvati và Lavender với tên chồn vàng hoe đó, tôi không nghĩ là mình tưởng tượng. Cộng với việc họ là những cô gái xinh đẹp nhất trường. Làm ơn đừng nói với họ là tôi nói về họ như thế, hoặc tôi sẽ xử bạn.
Tuy nhiên, may mắn thay dường như Hermione không bị Malfoy tẩy não. Tôi biết biết điều đó vì cô ấy vừa mới lập kế hoạch để giết Malfoy. Trên thực tế, cô ấy đã lập một danh sách về những cách loại bỏ Malfoy – và tôi hy vọng rằng cô ấy thành công, nếu điều đó làm cho Ginny ngừng việc trố mắt nhìn Malfoy như những cô gái khác.
Sao chứ? Đó là sự thật. Cô ấy đã trố mắt nhìn hắn ta.
Thành thật mà nói, thỉnh thoảng với cái cách mà cô ấy nhìn cậu ta, bạn sẽ nghĩ cô ấy trở thành bản sao của Pansy. Và bạn nên biết Pansy là người như thế nào. Nếu bạn không nhớ, một số hồi tưởng sau đây sẽ giúp bạn nhớ lại (Tôi nghe được từ những kẻ ngồi lê đôi mách nhà Slytherin):
HỒI TƯỞNG 1:
“Pansy! Tránh xa tôi ra!”, Malfoy hét lên, sau khi tỉnh dậy và nhận thấy Pansy đang đè lên người mình và dí mũi vào tai của mình. Cậu ta ngồi dậy, đẩy cô ta ra và mặc quần áo trong thời gian kỷ lục trước khi cô ả có thể nhào vào cậu ta một lần nữa. Sau đó, Malfoy vội vã đi ra phòng sinh hoạt chung.
“Ơ, nhưng Draco!”, Pansy bĩu môi và gọi cậu ta. “Quay lại đi mà! Bây giờ là thời điểm lý tưởng để thưởng thức bữa tối dưới ánh nến!”
“Bây giờ mới 2 giờ sáng! Biến đi và quay về ký túc xá chết tiệt của cô đi!”, cậu ta hét lên
“Nhưng…”
“Cút đi! Tôi nói với cô rồi mà Pankinson, đừng vào ký túc xá của tôi lúc nửa đêm!”
Kết thúc hồi tưởng 1
HỒI TƯỞNG 2:
Malfoy bị gãy tay hồi năm ngoái, lúc hắn ta ở Bộ Pháp Thuật, chiến đấu vớ Tử thần Thực tử. Hình như tình cờ Peeves đã bay vọt lên xuyên qua cậu ta, và trong lúc đi xuyên qua cánh tay của Malfoy, một cái dây xích xắt nặng mang cậu ta theo.
Cậu ta hét lên đau đớn khi xương cánh tay bị nứt và, đúng như mong đợi, Pansy chạy qua đám đông đang tụ tập và ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
“Ối, Draco! Tay của anh bị gãy kìa!”. Cô ta lên tiếng.
Malfoy trừng mắt. “Hiển nhiên rồi! Sao cô không làm điều gì có ích hơn như biến khỏi đây chẳng hạn?”
“Nhưng chắc chắn anh không thực sự muốn điều đó đâu! Hãy để em hôn tay anh rồi nó sẽ tốt hơn, anh yêu”, cô ả nói, phớt lờ sự phản kháng của Malfoy và bám lấy cánh tay cậu ta. Mắt của cậu ta mở to và gần như thét lên khi một cơn đau ập đến từ cánh tay.
“Goyle…Crabble…mau đi tìm giáo viên!”. Cậu ta thở hổn hển trong khi đẩy Pansy ra xa.
Đám đông nhà Slytherin bồn chồn và một số khác thì vội vã đi tìm giáo viên, vì họ biết mình ngu xuẩn thế nào.
Cuối cùng, giáo sư Snape cũng đến và đi nhanh về phía Malfoy, ngừng việc Pansy ôm ngang người cậu bé.
Ông ấy nhướn mày khi thấy cánh tay của Malfoy. “Có phải Peeves làm không?”, ông ta hỏi. Malfoy gật đầu trong câm lặng, và thầy Snape biến ra một cái cáng, nâng Malfoy vào đó và đưa cậu ta đến Bệnh Thất.
Theo một số người, sau sự cố Peeves đã từ chối nói đó là do cố ý hay tai nạn.
Kết thúc hồi tưởng 2
Vậy bạn đã biết Pansy như thế nào chưa. Và tôi miễn cưỡng phải thừa nhận, tôi gần như cảm thấy thương cho Malfoy tội nghiệp. Dĩ nhiên nó không thực sự tội nghiệp.. Đó chỉ là một cách nói.
Dù sao, đó cũng là một điều đáng mừng… Tôi không thể tin được Ron và tôi đã khiến Hermione ngừng nói về sự nôn mửa trong suốt một năm học. Và đó là một điều tốt – chúng tôi giúp cô ấy thoát khỏi Malfoy và cô không được nói về quyền lợi gia tinh nữa. Ron cũng thuyết phục được Hermione ngừng việc nhìn chằm chằm vào bọn tôi mỗi khi ăn. Cái nhìn của cậu ấy cũng đáng sợ như việc cậu ấy luôn nói về sự nôn mửa một cách vô nghĩa. Ý tôi là, tại sao phải phàn nàn về việc trả tiền cho gia tinh và thả tự do cho chúng khi chúng yêu thích công việc ở Hogwarts? Thành thực mà nói những cô gái dạo gần đây rất khó hiểu.
Như Ginny – cô ấy hẹn hò với bọn con trai vào năm thứ năm, còn nhiều hơn hội họp với ba đứa bọn tôi. Cô ấy hẹn hò với Dean vào những ngày nghỉ (họ đã gửi cú cho nhau và đến thăm nhà của nhau), và bây giờ cô ấy còn để ý đến người nào đó tên là Jeffrey Wilson. Và cổ vẫn còn thời gian để ngắm nhìn Malfoy.
Ôi đừng bận tâm về nó.
“Vậy bồ sẽ làm gì tiếp theo đây?”, tôi hỏi Hermione khi chúng tôi đi một cách mệt mỏi về phòng sinh hoạt chung sau tiết Chăm sóc Sinh vật huyền bí.
Học sinh của các nhà tỏa ra từ những lớp học đi về phòng sinh hoạt chung trước khi bắt đầu tiết học sau.
Chúng tôi sẽ có tiết PCNTHA – Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám – và phải học với bọn Slytherin. Một lần nữa, thành thật mà nói, nếu tôi không biết cụ Dumbledore tôi thề rằng cụ để Gryffindor học chung với Slytherin là có mục đích. Lại một lần nữa, khi biết cụ Dumbledore, cụ đang cố để ‘đoàn kết’ các nhà với nhau, đặc biệt là hai nhà ghét nhau nhiều nhất. Mặc dù tôi không nghĩ học với Slytherin có thể cải thiện được sự đoàn kết.
“Mình thật sự không biết”, cô nhún vai trả lời. “Mình chưa nghĩ đến kế hoạch tiếp theo”.
“Bồ có tiếp tục không?”, Ron liếc nhìn Hermione, “Thành thật nhé?”
“Có chứ”, cô ấy nói, lơ đãng vuốt chiếc áo khoác của mình, “Mình cũng phải giặt cái áo này nữa… nhớ nhắc mình nhé mấy bồ”
“Giặt áo, giặt áo, giặt áo”, Ron hát một giọng đều đều.
“Không phải bây giờ”, Hermione ngắt lời Ron, cười thích thú.
“Giặt…áo…giặt…áo”
“Im đi Ron”, tôi cười, huých nhẹ vào tay cậu ấy. “Giọng cậu cứ như đĩa bị rít ấy”
“Giặt…giặt…áo…” Ron trông như đang mê sảng và mắt cậu ấy thì xoay tròn. Urgh. Càng kéo dài cậu ấy càng làm nó giống một trò đùa hơn.
“Có chuyện gì vậy? Bồ ổn chứ Ron”. Hermione lo lắng hỏi.
“Đừng lo, cậu ấy chỉ đóng kịch thôi”, tôi nói và phẩy tay cho qua. “Cậu ấy làm thế này kể từ khi ở cửa rồi – whoa!”. Ron bắt đầu lắc lư, Hermione và tôi đỡ lấy cậu ấy khi Ron ngã xuống. “Ron! Bồ không sao chứ Ron?”
Ron chẳng nói gì, nhưng phát ra âm thanh nhỏ xíu “Urg….urg…”
“Chúng ta phải đưa cậu ấy đến Bệnh Thất thôi!”, Hermione khóc. Tôi gật đầu và đặt cánh tay của cậu ấy lên cổ tôi, nhấc Ron lên và hỗ trợ cậy ấy lúc chúng tôi đi đến Bệnh Thất, gõ cử một cách khẩn cấp.
“Có chuyện gì vậy?”, bà Pomfrey mở cửa và liếc nhìn Ron. “Ôi, cậu ấy bị bệnh sao? Vào đây. Có Chúa chứng giám, tôi chưa từng nhìn thấy ai vào đây nhiều như ba trò mà tôi có thể nhớ”
Tôi cười yếu ớt và đặt Ron lên giường. Hermione đặt chân cậu ấy đang đung đưa lên nệm, và chúng tôi lo lắng chờ đợi trong khi Ron thì ú ớ. Bà Pomfrey trở lại sau vài phút. “Vậy cậu ta bị làm sao?”, bà hỏi, kiểm tra mắt của cậu ấy cẩn thận, khi nó đang hơi co giật.
“Dạ, sau khi bọn con đang đi bộ sau khi học tiết Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí, sau đó cậu ấy thình lình ngã xuống!”, Hermione cau mày nói. “Cậu ấy ổn, sau đó đôi mắt cậu ấy bắt đầu co giật và…”
“Hừm, Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí? Có phải các trò học gỗ tinh?”. Bà Pomfrey quay lại nhìn chúng tôi. Chúng tôi trao đổi trong nháy mắt.
“Thực ra là, dạ có ạ” tôi nói chậm rãi, “Nhưng con không nghĩ rằng có ai đó sẽ bệnh…”
“Có phải là cậu ấy sẽ ổn không ạ?”. Hermione buột miệng hỏi câu tôi tính hỏi. Tôi gật đầu và nhìn bà trả lời.
Bà Pomfrey cười. “Đừng lo về chuyện đó. Cậu chàng sẽ ổn thôi. Chỉ là phấn hoa của gỗ tinh làm cậu ta bị bệnh thôi. Ta tin rằng cậu ấy bị dị ứng….và nó cũng khá là nghiêm trọng. Nhưng không có thuốc chống chứng dị ứng nào của ta mà không chữa được”. Bà Pomfrey cười với chúng tôi. “Cậu ấy sẽ tỉnh và trở lại vào ngày mai. Các trò có thể gặp cậu ấy sau. Còn bây giờ, các trò phải đi thôi”. Bà đuổi chúng tôi ra và đóng cửa lại sau lưng chúng tôi.
“Tốt rồi” tôi nhẹ nhõm nói. “Chúng ta sẽ đến thăm Ron vào ngày mai, mình đoán thế”
Hermione có vẻ hơi… không vui sao đó. Nhưng cổ cười với tôi và gật đầu. “Ừ, ngày mai”
Tôi tự hỏi tại sao trông Hermione rất buồn.
Chỉ có thể là…không thể nào, chuyện đó là không thể. Có thể lắm chứ?
Hermione thích Ron.
Sau bữa tối, chúng tôi ngồi trong phòng sinh hoạt chung với Ginny. Điều này khiến tôi lo lắng khi ngồi gần cô ấy, nhưng tôi kiểm soát bản thân mình và phải nghĩ điều gì đó để bình tĩnh, như Quiddich, nơi tôi sẽ đá đít Malfoy, thác nước, hoa và nhảy múa xung quanh thần lùn đang khỏa thân…
Khoan đã. Cái phần cuối cùng không được. Thật sự thì, việc nhảy múa xung quanh thần lùn đang nhảy múa là cơn ác mộng của tôi.
Dù sao thì bây giờ chúng tôi đang ngồi cùng một bàn và làm bài tập Độc dược. Ginny rất lo lắng về Ron khi chúng tôi nói với cô bé, nhưng bây giờ cổ đã biết cậu ấy không sao, cô ấy vẫn như thường ngày.
“Nè anh Harry, hình như chỗ này sai rồi đó. Nguyệt quỳnh không dùng để chữa bỏng đâu, chúng chữa chứng mất trí mà” Ginny nói, nghiêng đầu nhìn vào bài tập của tôi.
Cô ấy càng nghiêng đầu khoảng cách chúng tôi càng gần hơn! Mặt chúng tôi chỉ cách nhau 10cm mà cô ấy vẫn đang nhìn bài tập của tôi, tôi đỏ mặt và bắt đầu nhìn ngắm mái tóc đỏ đáng yêu của cô bé. Hermione cố ý nhấc một chân mày lên và cười. Tôi cười với cô ấy và ngăn không cho cổ cười khúc khích nữa.
Hermione liếc nhìn đồng hồ. “Ồ, gần 8h giờ rồi. Mình phải làm nhiệm vụ Huynh Trưởng tối nay”. Cô ấy thở dài và cất bài luận vào trong cặp. Ginny và tôi nhìn lên và tôi âm thầm nói với Hermione, đừng để mình ở một mình với Ginny mà! Tôi sẽ biến mình thành một thằng hề mất! Nhưng đó là nhiệm vụ của Huynh Trưởng vì thế cổ nhún vai và nhìn tôi như muốn nói, hãy tận dụng thời gian khi ở một mình với cô bé, chàng trai đang yêu, hahaha.
Và Hermione rời khỏi. Bất chợt tôi nhận ra lý do vì sao Hermione không vui khi Ron ở Bệnh Thất. Nếu Hermione không thích Ron…điều đó có nghĩa là cổ không thể làm nhiệm vụ với Ron tối nay, phải không nhỉ?
Và tôi chỉ còn có một mình. Với Ginny, người đang thúc giục tôi. “Nè anh, chị Hermione đã đi rồi nhưng chúng ta vẫn phải làm bài tập đó” cô bé nói.
“Ừ, phải rồi, em nói đúng” tôi nói lắp bắp, trước khi cúi đầu nhanh chóng và lướt qua câu hỏi về Nguyệt quỳnh.
Ôi trời. Tôi mong Hermione mau làm xong nhiệm vụ trước khi tôi làm việc gì đó ngu ngốc.
end chap 5.
Nguyệt quỳnh (moonflowers)
Nguyệt quỳnh (moonflowers)
Bài viết: [Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết kiễu Draco Malfoy: chap 5
Nguồn Zing Blog
Bài viết: [Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết kiễu Draco Malfoy: chap 5
Nguồn Zing Blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét