Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết liễu Draco Malfoy: chap 7



Author: drakulya
Translator: thảo cami
Link: http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Discalmer: tôi không sở hữu gì ngoại trừ bản dịch.
 
Chap 7: Hermione.
 
 
Ôi. Trời. Ơi.
Ôi Trời ơi! Tôi không thể tin những gì đã diễn ra.
Malfoy quyến rũ tôi! Phải, bạn đọc đúng rồi đấy. Quyến rũ.
Thực ra thì, nó đe dọa nhiều hơn là quyến rũ. Nhưng nó vẫn thế. Không phải tôi đổ vì hó hay bất cứ điều gì như vậy – bạn đừng có những ý nghĩ buồn cười như thế, bạn đó. Dĩ nhiên tôi không đổ vì nó. Bạn nghĩ tôi là ai chứ? Pansy? Lavender? Parvati? Không không không, tôi không đổ vì Malfoy đâu, không bao giờ!
Nhưng nó chắc chắn là rất sốc. Tôi biết cảm giác sợ hãi có trong dạ dày của mình sau khi Ron ốm không chỉ là chuột rút. Tôi biết điều đó bởi vì Ron ốm, có nghĩa là có sự thay thế Huynh Trưởng. Và vì cụ Dumbledore cứ huyên thuyên về sự đoàn kết giữa các nhà (không phải tôi không đồng ý với thầy, nhưng bạn phải thừa nhận bài phát biểu ấy đã bị nhàm chán sau một thời gian), tôi đã nghi ngờ sự thay thế đó là một Huynh Trưởng Slytherin. Ai mà không biết hai nhà cần đoàn kết nhất là Gryffindor và Slytherin? Nếu bạn nhốt hai người từ hai nhà này trong một căn phòng và trở lại một giờ sau đó, bạn có thể thấy chúng hét những lời tục tiểu và sử dụng những phép thuật cấm vào nhau.
Và ai là Huynh Trưởng nhà Slytherin? Pankinson hay Malfoy, tôi đã nghĩ vậy. Vâng, đúng rồi đó. Tại sao thầy Dumbledore không cho tôi đi tuần tra với một con bò ngu-hơn-con-quỷ-khổng-lồ thay vì tên xấu xí đó – vâng, không xấu nhưng là tên chồn ngu-ngốc-và-kiêu-kỳ-hơn-cả-mớ-kiêu-kỳ, ngoài tôi ra.
Tôi cho rằng nếu tôi dành ba tiếng cho Pansy, tôi có thể sẽ có được ba giờ đồng hồ nói về Malfoy. Malfoy đẹp  trai, Malfoy quyến rũ.
Malfoy quyến rũ…
Hừm!!!
Chỉ cần nghĩ về chuyện tuần tra tối qua khiến tôi rung mình kinh hãi. Tôi vẫn không tin được rằng Malfoy đã dồn tôi vào tường và gần như là hôn tôi.
Chết tiệt!
“Bồ ổn chứ ‘Mione’?” ai đó hỏi tôi. “Bồ trông đờ đẫn kỳ lạ…”
Tôi nạt ý nghĩ của mình và mỉm cười với Harry. “Không có gì đâu Harry. Mình ổn mà”
“Nếu bồ đã nói vậy” cậu ấy nói. “Đừng lo, Ron sẽ ổn ngay thôi ấy mà”. Cậu ấy vỗ vai tôi an ủi.
“Phải”, tôi nói, dụi dụi mắt. Đó là buổi sáng Ron đổ bệnh vì dị ứng phấn hoa của gỗ tinh, và bởi vì bà Pomfrey nói chúng tôi có thể đến và đón cậu ấy về lâu đài hôm nay, chúng tôi tới nơi rồi. Chúng tôi dừng lại bên ngoài Bệnh Thất và tôi gõ cửa. Sau vài giây bà Pomfrey mở cửa và nhìn chúng tôi chằm chằm.
“Ah! Hai đứa là bạn của trò Weasley, ta nói đúng chứ?”
Harry gật đầu. Tôi kềm chế một cái ngáp dài. Tôi đã trằn trọc trên giường cho đến khi tối muộn ngày hôm qua – hay đúng hơn, vào sáng sớm nay, tôi lại nghĩ về Malfoy và một kế hoạch để hại hắn ta. Tôi có một ý tưởng trong đầu. Nó trong túi của tôi, trên trang giấy của cuốn nhật ký.
---Kế hoạch 2: Làm Malfoy gãy xương, hohoho.
Khi nào: Khi hắn không ở trong phòng sinh hoạt chung hoặc trong lớp.
Tại sao: Cho hành động…hành động tối qua của hắn.
Cách thức: cần có sự trợ giúp của Peeves trong nhiệm vụ này. Cần nó mang một cái gì nặng và đập vào Malfoy. Không quá khó, mặc dù –  tôi không muốn giết Malfoy. Lúc này.
Tôi cười khúc khích khi tưởng tượng cảnh: Malfoy la hét và ôm lấy một chân tay bị gãy, trong lúc Peeves thè lưỡi trề môi chế nhạo và phóng đi.
Đột nhiên, tôi nhận ra Harry và bà Pomfrey đang nhìn tôi với vẻ kỳ lạ. “Trò ổn chứ trò Granger?” bà hỏi. Tôi vội gật đầu, âm thầm nguyền rủa bản thân. Làm thế nào mà tôi lại chìm đắm trong suy nghĩ của mình một lần nữa khi ở trước mặt người khác? Nếu tôi cứ tiếp tục như vậy, thanh danh của tôi sẽ bị phá hủy. Ôi, xấu hổ quá.
Khi bà Pomfrey đi đánh thức Ron, Harry quay sang tôi “Có phải bồ lại nghĩ kế hoạch giết Malfoy phải không?” cậu ấy thì thầm.
“Ừ…đúng vậy” tôi miễn cưỡng thừa nhận. “Tối qua, hắn ta – ý mình là, mình cần phải trả đũa hắn ta một vài thứ”
Harry nhướn một bên lông mày. “Có phải nó khiến cho bồ có một khoảng thời gian khó khăn khi đi tuần tra tối qua?” cậu ấy hỏi bằng giọng hằn học. “Bởi vì nếu nó làm vậy, bồ có thể hy vọng vào mình và Ron để trả thù cho bồ”.
Tôi cười. “Không, cảm ơn bồ nhiều lắm Harry. Đó là lý do vì sao mình làm một danh sách. Mình muốn tự mình thoát khỏi hắn kìa”.
“Ồ” cậu ấy nói, nhìn tôi hơi sợ hãi. “Chi cần đừng quá bạo lực thôi Hermione. Bọn mình không muốn bạn thân của mình trở thành một phụ nữ liều mạng điên cuồng hoặc cái gì tương tự vậy đâu”.
“Đừng lo, mình sẽ ổn thôi mà” tôi nói nhẹ nhàng. Người phụ nữ liều mạng điên cuồng, thật vậy ư!
Một phút sau, bà Pomfrey trở lại cùng với Ron, người đang mệt mỏi nhưng vui vẻ khi nhìn thấy chúng tôi. Sau khi chúng tôi rời khỏi Bệnh Thất, Ron nói với chúng tôi chuyện gì xảy ra khi cậu ấy ngã.
“…Thình lình mình cảm thấy chóng mặt, và mình nghĩ mình đã lặp đi lặp lại điều gì đó”. Harry và tôi nhìn nhau cười khi nhớ lại Ron cứ bảo tôi giặt áo. Nó nhắc tôi phải làm việc đó sớm. “Và sau đó trước mắt mình đột nhiên tối sầm lại. Nó thật đáng sợ - mình nghĩ mình đã chết hoặc điều gì đó giống vậy”.
“Vậy thời gian ở Bệnh Thất của bồ thế nào?” tôi hỏi.
“Nó cũng ổn … ý mình là bà Pomfrey rất tốt và chủ yếu mình chỉ ngủ và Bà cho mình uống thứ thuốc gì đó vào tối qua. Chỉ vậy thôi”, cậu ấy nhún vai trả lời.
“Thật tốt khi nghe điều đó” Harry nhẹ nhõm nói. “Mình nghĩ bồ bị làm sao rồi đó. Bồ đã sùi bọt mép khi bọn mình đưa bồ đến đây”.
Ron lau miệng lơ đãng. “Không. Bây giờ mình ổn”.
Thảo Dược học là môn tiếp theo , và chúng tôi đi chầm chậm về phía nhà kính. “Bồ sẽ ổn môn Thảo Dược học thôi mà, với mấy cây trồng và vật dụng đó? Bồ sẽ không ngất nữa đâu hả?” Harry hỏi.
“Nè, mình không yếu ớt vậy đâu nha” Ron phàn nàn. “Và dù sao, bà Pomfrey đã nói mình sẽ không sao với môn Thảo Dược học”.
Chúng tôi sẽ học trong nhà kính số 3 hôm nay. Một số cây trồng trông nguy hiểm với hàm răng sắc nhọn đang nhô ra khắp mọi nơi thành hàng ở bức tường xa nhất, và bài học của giáo sư Sprout thì tránh xa lũ này. Tôi vui mừng; tôi không muốn bỏ lỡ cảnh Malfoy bị Peeeves làm bị thương, dù nếu tôi đi đến bệnh thất, tôi sẽ biết hắn ta có bị thương hay không.
“Hôm nay, chúng ta sẽ pha chế Nhân sâm”, giáo sư Sprout nói khi học sinh nhà Gryffindor và Hufflepuff đến. “Có trò nào biết loại thuốc này được dùng để làm gì không?”
Dĩ nhiên là tôi biết. Thậm chí khi tôi không đọc nhiều sách tôi cũng biết, bởi vì nó đã được sử dụng lên tôi vào năm thứ hai. Tôi nhanh chóng giơ tay. Không ai trông có vẻ ngạc nhiên hết. “Vâng, trò Granger?”
“Nhân sâm chữa trị cho nạn nhân bị hóa đá” tôi nói. “Ngoài ra nó còn sử dụng cho người nghe thấy tiếng khóc của cây Nhân sâm con. Tuy nhiên, nó có thể gây hại cho người hoàn toàn khỏe mạnh vì một loại vi khuẩn đặc biệt có trong nó”.
“Chính xác. 10 điểm cho nhà Gryffindor” vị giáo sư vui vẻ nói. “Dù loại thuốc này không gây hại gì nhưng nó làm cho người uống hôn mê vài ngày – nó không khiến cho họ bệnh hay tử vong”.
“Hôm nay chúng ta sẽ cắt lá của cây Nhân sâm lớn và cho chúng vào khay. Hãy đeo cái bịt tai vào và chỉ tháo ra khi có hiệu lệnh của ta. Cây Nhân sâm lớn không cần phải đưa ra khỏi đất, tiếng khóc của chúng có thể gây nguy hiểm”
Như thường lệ chúng tôi chiến đấu với lũ bịt tai mà không hề mềm mịn và màu hồng và chăm chú xem giáo sư Sprout nhấc kính của bể chứa Nhân sâm lên. Ngay khi cô ấy làm vậy, tất cả cây trồng trong Nhà kính cuộn tròn thành một quả bóng; ngay cả loài có răng nhọn.
Những ý nghĩ bắt đầu trôi dạt trong đầu tôi khi tôi xem. Thuốc Nhân sâm…nguy hiểm…Malfoy uống…
Phần còn lại của bài học trôi qua trong mập mờ. Cả tiết Bùa chú đến tiết Thảo dược học tôi không thể tập trung và tiếp tục nghĩ làm thế nào tôi có thể sử dụng thuốc Nhân sâm lên Malfoy. Nó chỉ làm Malfoy hôn mê như giáo sư Prout đã nói. Hắn sẽ không chết hay thứ gì như vậy.
Sau bữa trưa, chúng tôi có nữa tiếng nghỉ ngơi. Tôi đã nói vớ Peeves rằng đó là thời điểm tốt để hành động, vì thế tôi quên mất ý tưởng về Nhân sâm và thay vào đó nghĩ kế hoạch đang nắm trong tay.
Khoảng 20 phút sau, tôi bắt đầu thất vọng vì không có gì xảy ra. Tại sao Peeves còn chưa hành động? Tôi đã giả làm Nam Tước Đẫm Máu khi tôi hỏi nó sáng nay (tôi mượn áo tàng hình của Harry), vì vậy nó sẽ không thể phớt lờ yêu cầu của tôi. Tôi đứng lên. “Mình đi vệ sinh” tôi nói dối. Tôi cảm thất thật tệ khi nói dối bạn của mình, nhưng tôi phải kiểm tra Peeves và Malfoy. “Lát nữa mình quay lại”.
“Ừ” Harry nói và Ron thì gật đầu. Họ trông không nghi ngờ gì hết và tôi chạy nước rút.
Sau khi hỏi thăm xung quanh, tôi biết được rằng Peeves được nhìn thấy lần cuối lúc nó mang theo một đèn chùm lớn về phía hành lang gần lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Tôi nghĩ nó đang đi tìm Malfoy, tôi cười toe toét. Tôi đi theo hướng đó, chỉ để chắc chắn.
Khi tôi đến hành lang, tôi thấy Malfoy đang đi với Pansy từ lớp Biến Hình ra. Nhiệm vụ của Huynh Trưởng Slytherin? Tôi tự hỏi và đi về phía đó một cách thờ ơ, làm ra vẻ ngây thơ vô tội. Tất cả những gì tôi cần là có một vài bông hoa trên tóc. Khi tôi đến gần hai người họ, Malfoy nhếch mép nhìn tôi và tôi tròn mắt. “Máu Bùn” hắn nói. Tôi cho rằng đó là cách hắn chào hỏi ai đó.
“Đồ chồn” tôi nói trả lại. hắn dừng lại và trừng mắt nhìn tôi, bỏ qua Pansy, người đang kéo cánh tay hắn và gửi cho tôi cái nhìn chết người. Tôi đoán đó là cách cô ta hỗ trợ Malfoy.
Đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng lải nhải và Peeves thình lình hiện ra phía sau Maldoy, mang theo cái đèn chùm. Giống những gì mọi người nói. Mắt tôi mở to, và Malfoy trông bối rối trước những gì tôi nhìn chằm chằm qua vai hắn ta. Hắn quay lưng lại, nhưng không phải trước khi cái đèn chùm va vào lưng hắn và cho hắn nằm ườn ra mặt đất – trên người tôi.
“Hehehe!” Peeves cười tinh quái. “Xin lỗi nha Malfoy! Như cậu thấy đó nó chỉ là tai nạn” và thêm một tiếng cười chế nhạo khác, nó lướt đi, để phần vỡ nát của chiếc đèn chùm bên cạnh chúng tôi.
Bây giờ Peeves đã đi mất, chỉ còn một vấn đề cần giải quyết – Malfoy. Tôi nằm trên mặt đất, ở dưới hắn ta và cố gắng đẩy hắn ra xa.
“Tránh ra khỏi người tôi!” tôi rít lên.
“Không thể” hắn trả lời, gương mặt hằn lên sự đau đớn. “Tôi nghĩ lưng tôi bị gãy…”
Bây giờ một đám đông đã tụ tập xung quanh chúng tôi, dù họ không đến gần được vì dường như bất cứ khi nào họ thử thì những cây nến bắt đầu lao vào đám đông. Bùa chú ư? Ai mà biết được.
“Tôi không quan tâm!” tôi thấp giọng. “Chỉ cần cậu tránh xa tôi ra. Tôi không quan tâm nếu đều đó thậm chí làm gãy lưng cậu”.
Hắn lại cười khẩy. hình như hắn không đau đớn như vẻ ngoài. “Đừng nói với tôi cô không thích ở tư thế như này” hắn thì thầm. Đám đông bắt đầu cười khúc khích và những cô gái tỏ ra ghen tỵ với tôi. Trông như họ muốn đổi chổ của tôi bây giờ vậy. Tôi thở dài.
Chúng tôi đang ở trong tư thế khá ngượng ngùng. Cánh tay Malfoy đè trên tay tôi, khá nặng,  đầu hắn thì nằm trên vai tôi, đỉnh đầu hắn thì ở dưới cằm tôi. Chân của tôi bị mắc kẹt vì cả hai chân hắn ở ngoài chân tôi. Hy vọng duy nhất của tôi là xô hắn ra – mà nó có thể làm gãy cột sống hắn – hoặc chờ một giáo viên tới lôi hắn ra.
“Các giáo sư ở đâu khi ta cần họ chứ?” tôi kêu van sau khoảng 10 phút bị tra tấn. “Tôi chờ thêm năm phút nữa – nếu họ không đến tôi sẽ ném cậu ra khỏi người tôi”.
“Nếu cô có thế” Malfoy chế nhạo, sự thách thức có trong giọng hắn.
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn. “Lưng cậu có đau thật không?” tôi hỏi. Dù rất ghét hắn ta, tôi thực sự không muốn hắn ta trở thành tàn phế.
“Sao cô không tự tìm hiểu xem?” hắn ta trả lời, cười nhếch mép.
“Tại sao cậu không cố gắng tránh xa tôi ra nếu lưng cậu không bị gãy?” tôi nạt. Tôi muốn khoanh tay trong thất vọng, nhưng tôi không thể khi ở trong vị trí này. Tôi xô mạnh hắn ta, nhưng thất bại trong việc làm hắn ta di chuyển ngoại trừ làm đầu hắn nghẹo sang một bên, bây giờ đỉnh đầu hắn ta nằm ngay dưới mũi tôi, mặt thì đối diện với sàn nhà.
“Ôi” hắn kêu lên. “Cô nhẹ nhàng một chút được không Granger”.
Tôi khịt mũi. Nhẹ nhàng ư? Nếu đó là một ai khác, tôi có thể nhẹ nhàng mà đẩy ra, nhưng đây là Malfoy, tôi quyết định không bận tâm. Tôi nghe thấy giọng nói giận dữ của Pansy trong đám đông, nói với tôi rằng không được làm đau “Draco cưng” của cô ả.
Tôi cười toe. “ ‘Draco cưng’ hở?”
“Im đi” hắn nói một cách thô lỗ. “Mặc kệ Pankinson đi – cô ta là chuyên gia của những cái tên lố bịch”.
Bất chấp hoàn cảnh hiện tại, tôi cưởi. Hắn nhìn tôi chằm chằm và tự mình nỗ lực tránh ra khỏi tôi. Hắn cố gắng đẩy mình ra khỏi người tôi bằng một tay chống trên sàn và tay kia trên vai tôi – và bàn tay hắn giờ đặt trên ngực tôi. Mắt tôi mở to và hắn trông bất ngờ. “Cái gì?” hắn nói, bực mình với biểu hiện của tôi. Sau đó hắn nhận ra tay mình đặt ở đâu và hắn tái đi, nếu như hắn có thể tái hơn được nữa.
“Cậu – kẻ hư hỏng!!!” tôi hét lên, tát vào mặt hắn. Sự va chạm đó khiến hắn mất thăng bằng và ngã sang mộ bên. Đám đông thì mắt chữ o mồm chữ a và nhiều cô gái lao đến đỡ Malfoy khi hắn nằm ở đó, rên la thảm thiết. Tôi nhanh chóng đứng dậy và phủi quần áo. “Hứ” tôi lầm bầm trong hơi thở. Tôi không bao giờ nghĩ hắn là kẻ hay sờ mó như thế.
Nó chỉ là một tai nạn. Hắn thậm chí còn không biết tay mình đang đặt ở đâu cho đến khi hắn thấy vẻ mặt của tôi.
Thật chậm, tôi liếc nhìn hắn ta. Hắn đón lấy ánh mắt tôi và nhìn tôi hối lỗi.
Cái gì? Malfoy xin lỗi ư? Tôi nghi ngờ điều đó. Khi tôi chớp mắt, vả mặt của hắn ta lại là nụ cười mỉa quen thuộc. Tôi lắc đầu khi giáo sư Anderson – giáo viên môn Phòng Chóng Nghệ Thuật Hắc Ám – đang lao về phía hắn và biến ra một cái cán. Sau đó, cô bỏ đi với cái cán trôi lềnh bềnh sau lưng.
“Phù” tôi nói, mỉm cười với bản thân khi tôi trở về nơi tôi bỏ lại Harry và Ron. “Chuyện đó thành công rồi”.
Chỉ là cái-tay-trên-ngực là tôi không thích. Và dĩ nhiên toàn bộ việc bị-kẹp-dưới-biểu-tượng-quyến-rũ-Slytherin…

-end chap 7-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét