Tác giả: drakulya
Nguồn: fanfiction.net
Translator: thảo cami
Link fic: http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch
Chương 3: Ron
Nhìn này. Trước khi bạn bất ngờ về bất cứ điều gì, tôi phải nói với bạn. Tôi
chắc chắn bình thường. Tôi thích các cô gái (mặc dù tôi sẽ không nói với bạn họ
là ai), không phải con trai. Được chứ? Tốt.Nhưng là một người có mắt, tôi phải thừa nhận rằng năm nay trông Malfoy khá tuyệt. Được rồi. Rất tuyệt. Tôi sẽ không đề cập gì nhiều hơn nữa. Chúng ta chỉ có thể nói rằng hầu hết con gái trường Hogwarts đang có những suy nghĩ về hắn, và đưa hắn vào danh sách ‘có thể’ của họ. Một số khác hắn ‘phải có’ trong danh sách. Cảm ơn Chúa, Hermione dường như không bị ảnh hưởng, hoặc cô ấy có thể bị Malfoy mê hoặc như SPEW. Và tôi không nghĩ rằng tôi có thể hiểu được. Tuy nhiên, Ginny lại là một chuyện khác.
Vì vậy, sau chuyến xe lửa đặc biệt và có một đêm ngon giấc, tôi thức dậy vào buổi sáng hôm sau với cảm giác ấm áp dễ chịu trên chiếc giường bốn cọc của mình. Tôi ngồi dậy từ từ, ngáp và dụi mắt trước khi nhìn quanh căn phòng và thấy những người khác cũng đã thức giấc. Harry dường như đang đấu tranh với việc lựa chọn ngủ nướng thêm năm phút nữa hoặc thức dậy ăn sáng. Lựa chọn thứ hai đã chiến chiến thắng và cậu ấy ngồi dậy, nhưng gặp khó khăn với việc đầu óc cố kéo cậu trở lại. Seamus và Neville đã biến mất, và Dean Thomas thì vẫn còn say giấc.
“Này, Dean. Dậy đi! Hôm nay là ngày học đầu tiên”, tôi nói cùng lúc ném một chiếc gối vào đầu cậu ta. “Cậu không muốn bị trễ chứ”.
Dean rên rỉ và mở một con mắt lờ đờ. “Hử? Ô, chào Ron. Chúc ngủ ngon”, rồi cậu cuộn tròn trong chăn và ngủ trở lại.
Harry đảo mắt nhìn tôi và cậu ấy chui xuống chăn để thay đồ. Thật là đàn ông. Sau khi ngủ trong kí túc xá năm năm, chắc bạn nghĩ chúng tôi không quan tâm có ai thay đồ hay không. Nhưng Harry là một người hay e thẹn, vẫn giữ thói quen thay đồ tránh cho người khác nhìn thấy.
Tôi mặc kệ Dean và đi mặc áo chùng. Sau đó, tôi nhét cây đũa phép vào túi sau để giữ an toàn và trong trường hợp chúng tôi cần đến, ờ, dạy cho ai đó một bài học. Harry xuất hiện sau đống chăn, áo chùng của cậu ấy nhăn nheo và cặp kính thì tạo thành một góc kì lạ. Cậu ấy chỉnh nó lại và cố gắng chải mái tóc đen của mình để trông nó chỉnh tề hơn, mặc dủ không thành công lắm. Harry thở dài ngao ngán, và với chiếc gương cười khúc khích, Harry cùng tôi tới cầu thang dẫn xuống phòng sinh hoạt chung.
“Vậy, bồ nghĩ sao về ngày hôm qua?”, cậu ấy hỏi tôi. Vui thật. Tôi cũng muốn hỏi cậu ấy câu đó.
“Chắc chắn là rất kỳ quặc”, tôi trả lời, vẫy tay chào Hermione vừa xuất hiện từ ký túc xá nữ. “Mặc dù mình không bất ngờ khi thấy Malfoy bị các cô gái săn đuổi, hãy xem xét phản ứng của Ginny với hắn ta”.
“Có phải anh đang nói về em?”, một sự thì thầm đầy đe dọa và tóc tôi bị kéo đau điếng “Bởi vì nếu anh…”
“Oái” tôi kêu lên, “Không phải tóc, Ginny”.
Ginny kéo thêm một cái nữa rồi bỏ đi. Một cái nhìn tự mãn trên gương mặt con bé khi làm tổn thương thành công anh trai mình. Tôi quắc mắc giận dữ nhìn con bé, nó nhìn trở lại và phớt lờ. Tôi nghe thấy ai đó nén cười và quay sang Harry buộc tội “Ê! Không phải bồ về phe mình sao. Tại sao lại cười chứ?”.
“Không có gì. Đừng bận tâm”, mặt Harry hơi ửng hồng. Lý do tại sao, tôi chỉ có thể đoán.
“Có phải bồ ủng hộ Ginny không?” tôi hỏi ranh mãnh.
Mặt cậu ấy bây giờ đỏ ửng và ho tế nhị trước khi chuyển đề tài. “Đi ăn sáng thôi”, cậu ấy nói nhanh chóng, và nhìn tôi cảnh cáo rồi rời đi. Ginny theo sau. Hermione bắt kịp tôi.
“Đi thôi Ron”, cô ấy nói, “Nếu bồ đứng đây cả ngày chúng ta sẽ trễ các tiết học đó”.
Nói đến các tiết học, tôi còn chưa có thời khóa biểu, “Chúng ta sẽ học gì sáng nay?” tôi hỏi Hermione khi chúng tôi đi đến dãy bàn nhà Gryffindor vài phút sau đó. Tôi kiếm chỗ ngồi kế Harry và ngồi xuống.
“Mình không chắc lắm. Dù sao chúng ta sẽ có thời khóa biểu trong một vài phút nữa. Ồ, nhìn kìa!”. Đàn cú bay vào từ chiếc cửa sổ lớn, và mỗi con cú thả xuống một tờ giấy da và chiếc lá cho sinh viên. Một số con cú cũng thả xuống thư và gói đồ từ gia đình cho một số sinh viên, và Malfoy, tôi nhận thấy nó nhận được một gói lớn các thứ đồ ngọt nữa. Nó có vẻ chán nản và mở gói đồ trước khi truyền nó qua cho Crabbe và Goyle, mà mỗi người trong số chúng ăn ngấu nghiến một số lượng khá lớn trước khi giao trả lại.
Harry cũng nhìn thấy, nhưng Hermione còn đang bận kiểm tra thời khóa biểu của chúng tôi hơn là chú ý đến Malfoy. “Hừm. Ồ, tuyệt thật. Hai tiết Độc dược đầu tiên với tụi Slytherin sáng nay. Và một tiết khác vào thứ tư”. Cô nhìn lên và trừng mắt về phía dãy bàn nhà Slytherin, bốc khói. “Còn cái gì tồi tệ hơn thế để bắt đầu một năm học. Ít nhất chúng ta còn ta tiết sinh vật huyền bí vào sáng mai với bác Hagrid. Không có tụi Slytherin”.
“Ừ há”, tôi nói rồi ăn một ít bánh mì nướng với xúc xích. Hermione cẩn thận chọn trứng bác trước khi thở dài và đẩy cái đĩa của mình ra “Sao? Bồ vẫn còn bận tâm về chuyện bọn gia tinh làm đồ ăn cho chúng ta sao?”. Tôi nói qua cái miện đầy xúc xích.
Hermione nhìn tôi ghê tởm. “Đừng mở miệng nói khi bồ đang ăn! Mình không muốn nhìn thấy xúc xích bị nghiền nát như thế nào trong miệng của bồ. Và có. Ít nhất chúng phải được trả tiền cho những việc này. Đúng chứ?”.
Harry cười “Vẫn còn quan tâm về vụ nôn mửa hả?”, cậu ấy hỏi, đôi mắt lấp lánh. Tôi biết thật là rất khó khăn cho cậu ấy, với việc chú Sirius mất và tất cả mọi thứ, nhưng Harry dường như vượt qua được tất cả những chuyện đó, và trông có vẻ khỏe mạnh và vui vẻ. Thật tốt. Nếu Harry còn sầu não trong năm nay và với việc một nửa trường điên đảo về Malfoy, tôi có thể suy sụp giống cậu ấy lắm.
“Nó là S-P-E-W! Không phải sự nôn mửa!”, Hermione nóng nảy. “Bồ có thể đọc đúng một lần có được không?!”.
Harry nhe răng cười và quay trở lại với bữa ăn sáng của mình. “Nè, không phải SPEW nghe rất giống ‘sự nôn mửa’ sao?”.
Hermione trông rất giận và lẩm bẩm điều gì đó về ‘những tên con trai ngu ngốc, thậm chí không thể tôn trọng một cái tên’. Dù sao, cá nhân tôi cũng đồng ý với Harry. Thật là khó để không gọi nó là sự nôn mửa. S-P-E-W là quá dài để cho bất cứ ai quan tâm.
Sau bữa sáng, ba đứa chúng tôi đi về phía hầm tối. Hermione trông giận dữ hơn với Harry khi chúng tôi đến gần hơn căn phòng đá lạnh lẽo. “Tại sao họ không lấy chiếc lò sưởi từ lớp cô Trelawney và gắn nó vào đây?”. Cô ấy phàn nàn. Harry cũng gật đầu.
“Ừ, lò sưởi thì sẽ tốt, nhưng đừng có mùi hương trong đó nhé, xin cảm ơn” cậu ấy nói, chun mũi khi nhớ lại sức nóng lớp Tiên tri và mùi hương của nó làm cậu buồn ngủ.
Chúng tôi bước vào lặng lẽ và tìm chỗ ngồi kế nhau. Seamus, Neville, Dean đều đã tới. Cũng có một vài đứa Slytherin nhưng may mắn thay không có thầy Snap ở đây nên chúng tôi có thể thoải mái trò chuyện. “Mấy cậu nghĩ hôm nay chúng ta sẽ làm gì?” Neville hỏi, khuôn mặt tròn của cậu ấy tỏ ra lo lắng “Mấy cậu có nghĩ chứng đãng trí của mình đã được chữa khỏi, rằng mình sẽ học tốt môn Độc dược hơn không?”, cậu ấy liếc nhìn những nguyên liệu trên bản nói.
“Cậu có thể mà”, Harry nói. “Cậu sẽ nhớ chính xác những gì thầy Snap nói và những gì cậu đọc được trên bảng”.
“Ừ, cậu sẽ bào chế ra loại độc dược hoàn hảo và thầy Snape sẽ không kiếm chuyện với cậu nữa” tôi thêm vào. Neville thở phào nhẹ nhõm và trông rất hạnh phúc.
Tôi miễn cưỡng thừa nhận, tôi thực sự ghen tỵ với khả năng vừa mới được phát hiện của Neville (dĩ nhiên là có sự giúp đỡ của bà cậu ấy) là nhớ được các chi tiết nhỏ. Tôi nghĩ tôi sẽ đi đến chỗ bà cậu ấy và xin một phép tăng trí nhớ.
Ngay sau đó Snape lướt vào, tiếp theo là Malfoy, học trò cưng của ông ta và một loạt bọn Slytherin khác. Ông ta bắt tôi dựa lưng vào ghế của tôi sau khi phá hỏng cuộc trò chuyện với Harry và Neville, rồi mỉm cười nguy hiểm. “Ồ. Hình như Weasley và Potter có một cuộc trò chuyện thú vị nho nhỏ. Trừ năm điểm nhà Gryffindor do hai trò”. Harry trông có vẻ tức giận, và tôi cũng cảm thấy như vậy. Nhưng chúng tôi biết tốt hơn là nên im lặng. cả hai chúng tôi ném một cái nhìn kinh tởm về phía bậc thầy Độc dược. Malfoy nhếch mép cười trước khi ngồi xuống chỗ trống bên trái cạnh Hermione. Cô ấy trông có vẻ đang gặp rắc rối trong việc quyết định nên nhích ra xa hay lại gần.
Chờ đã. Đó không thể là những gì Hermione đang nghĩ. Tôi nhìn lại lần nữa, cô ấy ngồi sát mép ghế-tránh xa Malfoy. Tôi thở ra trong vô thức và vui mừng rằng Hemione không bị Malfoy quyến rũ như Ginny. Ít nhất chúng ta cũng có một cô gái than phiền về Malfoy mà không bám dính lấy hắn.
“Hôm nay chúng ta sẽ bào chế độc dược ngược lại với độc dược Co rút mà các trò đã từng làm vài năm trước. Loại độc dược này làm cho nạn nhân bị co rút trở lại bình thường, có thể rất hữu dụng cho tai nạn trúng độc dược Co rút”. Lão ta nói. Rồi gõ nhẹ vào chiếc bản đen và dòng hướng dẫn ngay lập tức xuất hiện. “Hãy đọc từng dòng cẩn thận trước khi thực hiện. Hãy chắc rằng các trò thực hiện chính xác những dòng đó. Các trò có thể bắt đầu!”.
Tôi ngó vào chiếc bản đen một lúc, ghi nhớ dòng đầu tiên và cẩn thận cắt một con đỉa béo thành từng lát mỏng. Xung quanh tôi, mọi người cũng làm điều tương tự. Một số khác như Hermione đã bắt tay vào dòng kế tiếp, là cho những con đỉa sắt lát vào vạt (với một phần hai mức nước) và đun với lửa nhỏ, trước khi khuấy ba lần ngược chiều kim đồng hồ và cho thêm bột sừng kì lân vào cùng lúc. Tôi cho đỉa vô và tại chỗ của Neville, cậu ta đang đổ mồ hôi khi cố gắng đọc mỗi dòng khoảng mười lần và việc đó nhắc tôi rằng nên quay lại với món độc dược của mình thay vì nhìn ngó người khác hoặc là tôi sẽ không bao giờ hoàn thành nó.
Khi mọi người hoàn thành món độc dược của mình và khói trong những cái vạc có những màu sắc khác nhau bốc lên, Snape đi vòng quanh và kiểm tra từng lọ độc dược một cách cẩn thận. Ông ấy dừng bên cạnh Crabbe và thở dài “Crabbe tôi đã nói gì về những con lacewing? Tôi không nói cho tất cả chúng vào, trên bảng viết rất rõ rang là cho từng con vào cách nhau vào giây”. Giáo sư di chuyển và mắt ông ấy lấp lánh, dừng lại bên cạnh Neville, người đang run rẩy như một chiếc lá. Giáo sư snape nhìn vào vạc của Neville.
“Có thế chứ, Snape không thể nói gì về món độc dược của Neville được”. Harry thì thầm đắc thắng với tôi.Tôi cười toe nhưng nhanh chóng tắt dần khi nghe những gì Snape nói.
“Trừ mười điểm nhà Gryffindor! Granger, tôi đã nói với trò là đừng thì thầm hướng dẫn Longbottom!”.
Hermione há hốc miệng trong vài giây. “Nhưng, thưa giáo sư! Em ngồi cách cậu ấy ba ghế. Làm sao mà em có thể thì thầm hướng dẫn được ạ?”.
Snape trừng mắt nhìn cô. “Đừng để ta phải trừ thêm điểm nhà Gryffindor, Granger”, ông ấy nói nuy hiểm, quay lưng lại với phần còn lại của lớp. “Giải tán”.
Tụi Slytherin cười toe toét với những gì vừa diễn ra khi chúng tôi ra khỏi lớp, và Malfoy đến bên cạnh Longbottom.
“Ồ tao rất vui mừng vì món độc dược của mày đã đúng được một lần”, hắn nói lè nhè, lấy ra từ áo choàng của một cái lọ nhỏ và không chỉ dừng lại ở đó, “Vì vậy, chúng ta có thể thử để xem nó có công dụng hay không”. Rất nhanh chóng hắn rót độc dược lên người Neville, ngay lập tức cậu ấy co lại thành một em bé mũm mĩm, tiếng khóc của Neville khiến nhiều người phải bịt tai lại. Tụi Slytherin bắt đầu cười không thể kiểm soát. Malfoy nhếc mép cười lần thứ hai trong buổi sáng rồi quay bước đi. Tôi muốn đấm vào mặt hắn và hầu hết nhà Gryffindor đều cố gắng kiềm chế mong muốn đó.
“Ai đó làm ơn đi kiếm thầy Snape đi”, Lavender khóc chạy lại chổ Neville, với Parvati ở đằng sau “Chúng ta không để bỏ mặc cậu ấy như thế này được”.
“Quay trở lại đây Malfoy”, tôi hét lên khi hắn đang chạy trốn.
Hắn nhẹ nhàng quay cái đầu vàng hoe của mình lại, “Mày định làm gì Weasley? Đánh tao à? Tao có thể thấy được sự cố gắng của mày”.
Thực ra thì Malfoy có lực lững hơn tôi mộ tí. Và mặc dù chúng tôi cao ngang nhau nhưng tôi có lẽ sẽ bị hạ gục trong một cuộc đấu tay đôi.
Tôi có hai giây để suy nghĩ về cuộc chiến nhưng tôi không thể rút lui được, “Ăn đất đi Malfoy”, tôi hét trả lại. Hắn cười và bỏ đi. Tôi đang bóc khói và cố gắng không thể hiện điều đó.
Vài phút sau thầy Snape đến (Pavari đi gọi). Ông ta nhìn đứa bé đang khóc ầm ĩ và trông có vẻ như đang cố gắng để không bật cười (một biểu hiện rất hiếm thấy). Vị giáo sư lạnh lùng lấy ra lọ độc dược giống của Malfoy và đổ vào đứa bé. Ngay lập tức Neville trở lại bình trường. Cậu ấy cảm ơn thầy Snape hơi lắp bắp.
“Cảm - cảm ơn giáo – giáo sư S-Snape”
Được rồi, có lẽ không chỉ là hơi mà là rất lắp bắp.
Trở lại phòng sinh hoạt chung, Neville bối rối bởi việc vừa rồi nên cậu cậu ấy quyết định bỏ bữa ăn trưa khi chúng tôi đi xuống Đại sảnh đường. “Vẫn ổn mà”, cậu ấy lẩm bẩm khi leo lên cầu thang dẫn đến kí túc xá nam “Mình sẽ ổn thôi. Hẹn gặp lại các cậu ở môn Biến”.
Harry, Hermione và tôi nhìn chằm chằm vào nhau.
“Làm như đó là điều có ý nghĩa làm vậy”, Hermione bùng nổ tại bàn Gryffindor tại bữa trưa. Cô ấy trông rất giận dữ nên cô đã nhét khoai tây vào miệng, quên đi trong giây lát về hội gia tinh. “Ý mình là Neville có bao giờ đụng đến hắn ta đâu”
“Đó có thể là điều khiến hắn ta tồn tại”, Harry nói, vét sạch đĩa của mình và múc thêm nữa. “Bồ biết Malfoy làm những điều đó không có lý do cụ thể mà”.
“Mình cá là nó ghanh tỵ với món độc dược chính xác của Neville và nó thì không được như vậy”, tôi thêm vào.
Hermione nhướn lông mày lên “Làm sao bồ biết hắn ta làm không chính xác? Mình ngồi cạnh hắn và mình thấy món độc dược của hắn rất hoàn hảo”.
“Ơ”
“Nhưng vẫn còn…!”. Cô đập tay lên bàn trong sự tức giận khiến ly nước bí ngô lắc đổ ra bàn. “Nhưng hắn không được làm thế với Neville”. Harry và tôi hơi co người lại.
Hermione trông có vẻ giận dữ và bạo lực vào thời gian gần đây. Ví dụ, sau khi xuống tàu cô ấy đã đánh vào lưng tôi rất đau và tôi đã loạng choạng. Dù sao, tôi cho rằng đó là điều tốt, chỉ cần cô ấy đừng trút tức giận vào tôi là được rồi. Tôi không muốn bị thương vào đầu năm nay đâu – Quiddich sẽ bắt đầu vào một vài tuần tới.
Tôi chỉ hy vọng cô ấy sẽ nện cho Malfoy một trận ra trò. Hãy cố lên Hermione!
-end chap 2-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét