Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Link:
http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-MalfoyDisclaimer: tôi không sỡ hữu gì ngoài bản dịch.
Chap 8: Ginny.
Có một cái gì rất kỳ lạ xảy ra trong năm nay.
Draco Malfoy trở nên nổi bật.
Bây giờ đó là một cái gì đó bạn không nhìn thấy hằng ngày. Ý tôi là, dĩ nhiên Malfoy năm ngoái không xấu. Nhưng hắn không đẹp một cách hoàn hảo đến vậy. Hắn chỉ hơn mức trung bình một chút khi nói đến vẻ bề ngoài – tôi muốn nói rằng hắn trông cũng ưa nhìn như Harry, có lẽ thế, nhưng theo cách khác nhau. Harry thì có vẻ ngoài dễ thương trong khi Malfoy thì đẹp theo kiểu hút hồn. Nhưng dĩ nhiên, Harry là một chàng trai tốt, không đặc biệt nhạy cảm với các cô gái, nhưng dù sao anh ấy cũng là một người tốt. Và thực tế là Harry Potter đã nổi tiếng với cái tên ‘cậu-bé-vẫn-sống’. Vì thế Malfoy không thể nào so sánh được.
Nhưng năm nay…ngay khi Malfoy bước ra khỏi xe lửa và đến Đại Sảnh Đường để dự buổi tiệc thì những cô gái bao quanh hắn ta. Dù sao cũng là những cô gái nhà Slytherin. Phần còn lại thì quá tự trọng để ‘bao quanh’ Malfoy. Và tôi đã có Harry. Vì vậy hầu hết chúng tôi đều trố mắt ra nhìn ngớ ngẩn.
Tôi hy vọng rằng Harry không thấy tôi ngó chăm chăm vào Malfoy. Tôi sẽ chết nếu Harry và mọi người bắt gặp tôi nhìn kẻ thù tồi tệ nhất của anh.
Dĩ nhiên, Lavender và Parvati thì không hề kiềm chế. Họ luôn nhìn chằm chằm và cười khúc khích mà nó gần như làm tôi cảm thấy chán ghét. Tôi tự hỏi có khi nào chiếc nón phân loại đã sai lầm trong việc đưa họ vào Gryffindor. Hầu hết thời gian họ hành động như những cô gái nhà Slytherin
“Chúa ơi, Ginny! Em có thấy Draco chưa?” Parvati phun ra một tràng khi chúng tôi đi về ký túc xá sau chuyến xe lửa và bữa tiệc. “Cậu ấy như làn khói nóng bỏng vậy”
“Chị sẽ không để ý nếu có được cậu ấy cho riêng chị đêm nay đâu, em chiểu ý chị là gì mà” Lavender kêu nho nhỏ, cười khúc khích với bạn của mình.
“Em biết chính xác ý của chị là gì. Bây giờ làm ơn, em muốn đi ngủ. Chúc ngủ ngon!”. Tôi đóng cửa lại, thở dài và lắc đầu. Ôi, thiếu nữ ngày nay.
Một điều lạ là chị Hermione dường như ít bị ảnh hưởng bởi sư xuất hiện của Malfoy. Mỗi khi chị ấy đi ngang qua Malfoy, chị không hề đỏ mặt như nhiều cô gái khác. Chị ấy vẫn giữ thói quen lăng mạ hắn bất cứ khi nào có thể, trong khi các cô gái khác từng làm như vậy bây giờ đột nhiên bỏ những lời lăng mạ đó và chỉ cười ngờ nghệch khi gặp hắn.
Tuy nhiên, có điều lạ lùng tôi nghe được từ Ron và Harry đó là Hermione dường như đã lên kế hoạch giết Malfoy. Chuyện quái gì đang xảy xa vậy chứ! Chị ấy đã đánh mất lý trí rồi sao? Tôi nghi ngờ rằng hai chàng trai đã hơi phóng đại khi họ nói với tôi, nhưng vẫn…cố giết ai đó ư? Hoàn toàn không giống Hermione chút nào. Nhưng một lần nữa, người trong câu hỏi là Malfoy, đồng thời biểu tượng quyến rũ của Slytherin và là kẻ thù tồi tệ nhất của Harry ở Hogwarts. Người làm cho Dudley nghe có cẻ tốt bụng và chu đáo. Như điều đó là có thể vậy đó.
Và như vậy, bây giờ tôi đang ở trong đám đông, qua lớp Biến Hình. Nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt tôi.
Malfoy nằm trên người Hermione, cả hai người đều đang ở tư thế khá ngượng ngùng. Lưng của Draco hình như bị thương và Hermione có biểu hiện khá buồn cười trên gương mặt, như thể chị muốn tận hưởng tình cảnh này, nhưng sẽ ghét bản thân mình khi tận hưởng nó. Và sự ghê tởm cũng hiện trên gương mặt chị. Malfoy chỉ trông đau đớn.
Trong vài phút đứng ở đây, tôi đã được nghe nhiều phiên bản khác nhau về viêc đã xảy ra. Một cô gái tóc vàng nói với tôi rằng Draco đi ngang qua Hermione trong hành lang và sau đó thình lình nhảy vào Hermione và cố gắng xé quần áo của chị ấy. Bằng cách nào đó, tôi thấy rằng không có thực và tôi để cô ta lại với tưởng tượng của mình. Một cậu bé năm ba (tôi nghĩ vậy) đã nói với tôi rằng một bộ áo giáp đã cố gắng giết Hermione và Draco nhảy ra bảo vệ chị ấy vì thế mới bị gãy lưng. Tôi gạt bỏ ý kiến đó. Xét cho cùng Hermione và Draco ghét nhau nhiều như thế, tôi nghĩ khó mà Draco cứu Hermione. Sẽ đơn giản hơn nếu tưởng tượng Draco đứng ở một bên mà cười khi bộ giáp chặt Hermione thành từng mảnh. Không có cái nào tốt đẹp hết, và không có phiên bản nào giải thích cái đèn chùm vỡ nát bên cạnh chân họ.
Giả thuyết có thể chấp nhận được lý do tại sao họ nằm trên sàn là Peeves đánh Malfoy bằng cái đèn chùm, làm bể nó và gãy lưng Malfoy cùng một lúc. Hermione đi trước mặt hắn ta và hắn ngã lên người chị ấy. Một nam sinh năm thứ bảy trông có vẻ nghiêm túc đã nói với tôi.
Đột nhiên Hermione thét lên và tát cậu bé tội nghiệp bị gãy lưng. Hắn lăn vào một bức tường và rên rỉ trong đau đớn. Hermione đứng dậy, phủi quần áo và phớt lờ Malfoy, lấy túi xách và đi qua đám đông. Khi chị ấy thấy tôi, mắt chị mở to. Chị ấy vội vã đi về phía tôi và kéo tôi vào một góc. Tôi thấy rằng những cô gái trong đám đông vội vàng đi về phía Draco khi chị ấy bỏ đi.
“Em thấy cảnh tượng đó trong bao lâu rồi?” chị ấy hỏi khi chúng tôi dừng lại, có một chút bối rối trong giọng nói.
“Ờ, khoảng 2 phút. Không lâu lắm. Em đang trên đường đến lớp Độc Dược” tôi vỗ nhẹ vào vai chị. “Đừng lo mà. Hai người trông không giống gặp nguy hiểm”. Ừ, không nguy hiểm khi hắn nằm trên người chị, không nguy hiểm chút nào.
Chị ấy khịt mũi. “Đó không phải là cái mà chị lo lắng! Toàn bộ đám đông thấy bọn chị đang nằm ở đó. Chị không quan tâm tới những gì người khác nhìn chị. Nhưng…” chị ấy nhìn xung quanh và cúi người thì thầm. “Em có, ừm, có thấy cái gì trước khi chị tát Malfoy không?”
Tôi nghĩ một lúc. Tôi thấy Malfoy cố gắng tự mình di chuyển, nhưng không có gì khác nữa hết. Tôi lắc đầu “Không” tôi nói thành thật. Hermione thở ra nhẹ nhõm. “Sao vậy? Có phải có chuyện gì thực sự xảy ra giữa hai người?” tôi hỏi, cười ranh mãnh. “Ôi. Hermione, chị khiến em thất vọng đó. Ít nhất hãy chọn một chỗ tốt hơn cho lần tới nhé”
Chị ấy đỏ mặt và lườm tôi. “Không có chuyện gì xảy ra hết! Chị chỉ muốn hỏi người ở bên ngoài nhìn nó như thế nào thôi”
“Em nghĩ chị không quan tâm người khác nhìn như thế nào mà” tôi bối rối hỏi.
Chị ấy lắc đầu “Đừng bận tâm. Chị đi tìm Ron và Harry đây”
“Ừ, họ đang kiếm chị đó. Chị nên đi đi”
Hermione gật đầu. “OK. Tạm biệt Ginny”
“Tạm biệt” tôi nói khi chị ấy biến mất ở một khúc quanh. Tôi tự hỏi có chuyện gì đã xảy ra. Có vẻ như Hermione sẽ không nói cho tôi biết, vì thế tôi phải dò hỏi những người khác.
Một vài ngày sau. Khi lưng Malfoy đã hoàn toàn bình phục và khệnh khạng như trước, tôi đi bộ về phòng sinh hoạt chung sau bữa tối và nghe được Harry, Ron và Hermione nói chuyện với một âm lượng nhỏ về chuyện gì đó. Tôi di chuyển từ từ cho đến khi tôi có thể nghe thấy những đoạn hội thoại.
“-trông như hắn đã được chữa lành-”
“-bây giờ bồ sẽ làm gì-”
“-kế hoạch tiếp theo-”
“-chắc chắn hắn sẽ không trả thù-”
“-…trả thù? Mình thực sự nghi ngờ nó-”
“-không bao giờ biết được-”
“-ôi, thư giãn nào Ron-”
“…thả lỏng? Ở đây bồ lại đang có một âm mưu gây thương tích cho Malfoy và bồ nói với mình để-”
“-Ron, Hermione không phải là phù thủy thông minh nhất trường để không có gì-”
“-…cảm ơn Harry-”
“-…không có gì-”
“-vậy bồ sẽ đổ thuốc Nhân Sâm vào nước bí ngô của Malfoy sao-”
“-suỵt! Bồ nói hơi lớn rồi đó-”
“-xin lỗi. nhưng bồ thực sự làm điều đó sao-”
“-cũng có thể-”
“-cũng có thể! Chuyện này rất là nghiêm trọng, chúng ta đang nói về chuyện làm cho Malfoy hôn mê-”
“E hèm” tôi hắng giọng. Tôi nghe như vậy đã quá đủ. Mấy cái thuốc Nhân Sâm làm cho Malfoy hôn mê là sao? Ba người họ nhìn lên, giật mình, vẻ tội lỗi hiện trên gương mặt của họ.
“Ờ, ừm, chảo Ginny” anh nói hơi lớn tiếng. Một nụ cười không tự nhiên được gắn lên mặt anh
“Ba người đang nói gì vậy?” tôi nghi ngờ hỏi.
Ron đảo mắt “Đừng quá tò mò Gin. Đi đi”.
“Nó không có tác dụng với em đâu” tôi nạt. Tôi vẫn chưa quên lần cuối anh ấy đuổi tôi đi đó là khi Harry muốn nói với hai người họ chuyện riêng tư. Rất có thể là về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Nó đã không cần thiết – sau tất cả, người mà ám ảnh anh vào năm nhất? “Tại sao lại cho thuốc Nhân Sâm vào nước uống của Malfoy?”.
Hermione lườm Ron “Mình đã nói với bồ là đừng nói to quá rồi mà!” chị ấy rít lên và sau đó quay lại mỉm cười với tôi. “Ơ, bọn chị chỉ đùa thôi mà. Em biết bọn chị thích đùa về những thứ như thế mà. Sau tất cả, bọn chị vẫn ghét hắn ta”
Tôi khoanh tay lại, báo hiệu rằng tôi sẽ không đi đâu hết cho đến khi họ nói với tôi sự thật. Ron biết tư thế này của tôi và thở dài. “Hermione – nó sẽ không đi đâu”
“Ginny…làm ơn mà” Harry nói, ánh mắt anh ấy thật dịu dàng. “Bọn anh không muốn kéo em vào chuyện này” tôi gần như mềm lòng ngay lúc đó, nhưng mong muốn có một câu trả lời đã ngăn tôi lại.
“Không. Em không quan tâm. Chỉ cần nói với em sự thật thôi! Mấy anh chị luôn giấu em mọi thứ. Thật không công bằng! Em đã 15 tuổi rồi. Em chỉ nhỏ hơn mọi người một tuổi thôi đó!” tôi dậm chân. “Tại sao mọi người vẫn nghĩ em còn nhỏ và giữ em khỏi những điều đó chứ?”
Hermione thở dài và xoa xoa thái dương. “Thôi được rồi Ginny. Em thắng rồi. Chị sẽ nói với em những gì mà bọn chị định làm….”
“Bồ có chắc không ‘Mione’?” Harry lo lắng hỏi. “Bồ có chắc bồ cho Ginny mang theo một gánh nặng như vậy?”
“Dừng ngay cái giọng điệu nghiêm trọng hóa vấn đề đi! Mình chỉ cố gắng tống Malfoy vào Bệnh Thất thôi” Hermioe xoa mắt mệt mỏi. “Giọng điệu của hai bồ cứ như thể mình giết người hay làm hỏng cái gì đó vậy”
Tôi nhìn chị ấy chằm chằm. “Tống Malfoy vào Bệnh Thất? Ý chị là gì thế?”
Lời giải thích mà tôi nghe sau cái kế hoạch kì cục nhất mà tôi đã từng nghe, nhưng bằng cách nào đó nó có vẻ có ý nghĩa. Loại bỏ Malfoy vài ngày mỗi lần, bằng cách làm hắn bị thương, sẽ cho phép chúng tôi thư giãn và không lo lắng về bác Hagrid bị sa thải hoặc chúng tôi gặp xui xẻo ngẫu nhiên trong hành lang. Nhưng thực tế nó đã được Hermione – người ung dung, mọt sách Hermione – người dựng lên tất cả những chuyện này, thì một chút cũng không tin được.
“Vậy mọi người đang nói…rằng Hermione là người quyết định làm điều này?” tôi hỏi thật chậm, hầu như không dám tin vào tai mình.
“Ừ. Người đó ngồi ngay đây” Ron chỉ vào Hermione, người đang nhăn mặt.
“Nó nghe có vẻ hơi cường điệu, nhưng hắn ta xứng đáng nhận nó” chị ấy nhún vai nói.
“Và việc Peeves đập đèn chùm vào lưng Malfoy…đã được chị sắp xếp?”
“Phải” chị ấy gật đầu. “Chị mượn áo khoác toàng hình của Harry và đóng giả làm Nam Tước Đẫm Máu để tuyết phục nó. Em biết là nó sợ Nam Tước như thế nào mà. Ông ấy là người – hoặc con ma duy nhất mà Peeves thực sự nghe lời mọi lúc”.
Tôi ngồi sâu vào chiếc ghế bành gần đó. “Oa…nhưng phải nói là kế hoạch đó khá là tài tình”.
“Nó là kế hoạch thứ hai, Hermione đã thất bại - ối” Ron kêu lên khi Hermione đánh sau đầu anh.
“Im đi! Mình đã nói cậu đừng nói về nó nữa mà Ron!” chị ấy nạt, lườm anh ấy. Ron cúi đầu vẻ xin lỗi.
“Tại sao bồ phải căng thẳng về chuyện đó chứ?” Harry tò mò hỏi. Hermione chuyển cái nhìn chết người về phía anh Harry và ảnh co người lại. “Đừng quan tâm…”
“Mình đi ngủ đây” Hermione nói, mỉm cười với chúng tôi, trong khi Ron nhận được cái nhìn vui vẻ mà tôi không hiểu được. “Ngày mai gặp! Và Ginny – đừng quan tâm về chuyện đó. Để nó cho bọn chị!”. Và với cái vẫy tay cuối cùng, chị ấy biến mất vào ký túc xá nữ năm thứ sáu.
Harry, Ron và tôi ngồi xuống trong im lặng. Ron vội vã lấy một cái cớ - cái gì đó không ăn nhập về mẹ của chúng tôi bảo ảnh phải đi ngủ sớm – và rời khỏi. Vì thế bây giờ chỉ còn Harry và tôi. Một mình trong phòng sinh hoạt chung lần nữa. Tôi cố gắng nghĩ cái gì thú vị để nói, nhưng tâm trí tôi lại quyết định im lặng.
“Vậy…em nghĩ gì?”
Tôi chớp mắt “Nghĩ về cái gì cơ?”
“Về kế hoạch ấy?”
“Ờ…” Tôi có thể đánh mình ngay bây giờ. Câu hỏi ngu ngốc gì thế! Nó hiển nhiên là điều Harry muốn hỏi về kế hoạch đó rồi. “Ừm…kỳ lạ?”
Harry gật đầu. “Ừ…đúng là kỳ lạ. Mặc dù anh hy vọng Hermione thành công. Thật là tốt khi không có Malfoy rình rập những ngày cuối cùng. Và chúng ta có được nó nhờ Hermione”
“Phải” tôi đồng ý. Chúa ơi, không có gì tốt hơn để nói sao? Một sự im lặng khó chịu xảy ra sau đó.
“Vậy…ngày mai gặp lại nha Ginny”. Anh lung túng nói và đứng dậy. Tôi nhanh chóng làm điều như vậy.
“Ơ, ừ. Em cũng phải đi đây”. Khi tôi đi qua anh ấy, tay anh chạm vào tay tôi. Tôi quay lại lại và nhìn anh thắc mắc.
“Xin lỗi” anh nói ngượng ngùng. Tôi mỉm cười và đi vào ký túc xá của mình, nơi tôi thay áo ngủ và gục ở trên giường nghĩ về tối nay. Xin lỗi ư? Tại sao anh ấy lại xin lỗi? Nếu anh ấy tình cờ…chạm tay nó có thể có nhiều ý nghĩa. Tôi mỉm cười và rơi vào giấc ngủ khi ôm gối hy vọng.
-end chap 8-
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Link:
http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: tôi không sỡ hữu gì ngoài bản dịch.
Chap 8: Ginny.
Có một cái gì rất kỳ lạ xảy ra trong năm nay.
Draco Malfoy trở nên nổi bật.
Bây giờ đó là một cái gì đó bạn không nhìn thấy hằng ngày. Ý tôi là, dĩ nhiên Malfoy năm ngoái không xấu. Nhưng hắn không đẹp một cách hoàn hảo đến vậy. Hắn chỉ hơn mức trung bình một chút khi nói đến vẻ bề ngoài – tôi muốn nói rằng hắn trông cũng ưa nhìn như Harry, có lẽ thế, nhưng theo cách khác nhau. Harry thì có vẻ ngoài dễ thương trong khi Malfoy thì đẹp theo kiểu hút hồn. Nhưng dĩ nhiên, Harry là một chàng trai tốt, không đặc biệt nhạy cảm với các cô gái, nhưng dù sao anh ấy cũng là một người tốt. Và thực tế là Harry Potter đã nổi tiếng với cái tên ‘cậu-bé-vẫn-sống’. Vì thế Malfoy không thể nào so sánh được.
Nhưng năm nay…ngay khi Malfoy bước ra khỏi xe lửa và đến Đại Sảnh Đường để dự buổi tiệc thì những cô gái bao quanh hắn ta. Dù sao cũng là những cô gái nhà Slytherin. Phần còn lại thì quá tự trọng để ‘bao quanh’ Malfoy. Và tôi đã có Harry. Vì vậy hầu hết chúng tôi đều trố mắt ra nhìn ngớ ngẩn.
Tôi hy vọng rằng Harry không thấy tôi ngó chăm chăm vào Malfoy. Tôi sẽ chết nếu Harry và mọi người bắt gặp tôi nhìn kẻ thù tồi tệ nhất của anh.
Dĩ nhiên, Lavender và Parvati thì không hề kiềm chế. Họ luôn nhìn chằm chằm và cười khúc khích mà nó gần như làm tôi cảm thấy chán ghét. Tôi tự hỏi có khi nào chiếc nón phân loại đã sai lầm trong việc đưa họ vào Gryffindor. Hầu hết thời gian họ hành động như những cô gái nhà Slytherin
“Chúa ơi, Ginny! Em có thấy Draco chưa?” Parvati phun ra một tràng khi chúng tôi đi về ký túc xá sau chuyến xe lửa và bữa tiệc. “Cậu ấy như làn khói nóng bỏng vậy”
“Chị sẽ không để ý nếu có được cậu ấy cho riêng chị đêm nay đâu, em chiểu ý chị là gì mà” Lavender kêu nho nhỏ, cười khúc khích với bạn của mình.
“Em biết chính xác ý của chị là gì. Bây giờ làm ơn, em muốn đi ngủ. Chúc ngủ ngon!”. Tôi đóng cửa lại, thở dài và lắc đầu. Ôi, thiếu nữ ngày nay.
Một điều lạ là chị Hermione dường như ít bị ảnh hưởng bởi sư xuất hiện của Malfoy. Mỗi khi chị ấy đi ngang qua Malfoy, chị không hề đỏ mặt như nhiều cô gái khác. Chị ấy vẫn giữ thói quen lăng mạ hắn bất cứ khi nào có thể, trong khi các cô gái khác từng làm như vậy bây giờ đột nhiên bỏ những lời lăng mạ đó và chỉ cười ngờ nghệch khi gặp hắn.
Tuy nhiên, có điều lạ lùng tôi nghe được từ Ron và Harry đó là Hermione dường như đã lên kế hoạch giết Malfoy. Chuyện quái gì đang xảy xa vậy chứ! Chị ấy đã đánh mất lý trí rồi sao? Tôi nghi ngờ rằng hai chàng trai đã hơi phóng đại khi họ nói với tôi, nhưng vẫn…cố giết ai đó ư? Hoàn toàn không giống Hermione chút nào. Nhưng một lần nữa, người trong câu hỏi là Malfoy, đồng thời biểu tượng quyến rũ của Slytherin và là kẻ thù tồi tệ nhất của Harry ở Hogwarts. Người làm cho Dudley nghe có cẻ tốt bụng và chu đáo. Như điều đó là có thể vậy đó.
Và như vậy, bây giờ tôi đang ở trong đám đông, qua lớp Biến Hình. Nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt tôi.
Malfoy nằm trên người Hermione, cả hai người đều đang ở tư thế khá ngượng ngùng. Lưng của Draco hình như bị thương và Hermione có biểu hiện khá buồn cười trên gương mặt, như thể chị muốn tận hưởng tình cảnh này, nhưng sẽ ghét bản thân mình khi tận hưởng nó. Và sự ghê tởm cũng hiện trên gương mặt chị. Malfoy chỉ trông đau đớn.
Trong vài phút đứng ở đây, tôi đã được nghe nhiều phiên bản khác nhau về viêc đã xảy ra. Một cô gái tóc vàng nói với tôi rằng Draco đi ngang qua Hermione trong hành lang và sau đó thình lình nhảy vào Hermione và cố gắng xé quần áo của chị ấy. Bằng cách nào đó, tôi thấy rằng không có thực và tôi để cô ta lại với tưởng tượng của mình. Một cậu bé năm ba (tôi nghĩ vậy) đã nói với tôi rằng một bộ áo giáp đã cố gắng giết Hermione và Draco nhảy ra bảo vệ chị ấy vì thế mới bị gãy lưng. Tôi gạt bỏ ý kiến đó. Xét cho cùng Hermione và Draco ghét nhau nhiều như thế, tôi nghĩ khó mà Draco cứu Hermione. Sẽ đơn giản hơn nếu tưởng tượng Draco đứng ở một bên mà cười khi bộ giáp chặt Hermione thành từng mảnh. Không có cái nào tốt đẹp hết, và không có phiên bản nào giải thích cái đèn chùm vỡ nát bên cạnh chân họ.
Giả thuyết có thể chấp nhận được lý do tại sao họ nằm trên sàn là Peeves đánh Malfoy bằng cái đèn chùm, làm bể nó và gãy lưng Malfoy cùng một lúc. Hermione đi trước mặt hắn ta và hắn ngã lên người chị ấy. Một nam sinh năm thứ bảy trông có vẻ nghiêm túc đã nói với tôi.
Đột nhiên Hermione thét lên và tát cậu bé tội nghiệp bị gãy lưng. Hắn lăn vào một bức tường và rên rỉ trong đau đớn. Hermione đứng dậy, phủi quần áo và phớt lờ Malfoy, lấy túi xách và đi qua đám đông. Khi chị ấy thấy tôi, mắt chị mở to. Chị ấy vội vã đi về phía tôi và kéo tôi vào một góc. Tôi thấy rằng những cô gái trong đám đông vội vàng đi về phía Draco khi chị ấy bỏ đi.
“Em thấy cảnh tượng đó trong bao lâu rồi?” chị ấy hỏi khi chúng tôi dừng lại, có một chút bối rối trong giọng nói.
“Ờ, khoảng 2 phút. Không lâu lắm. Em đang trên đường đến lớp Độc Dược” tôi vỗ nhẹ vào vai chị. “Đừng lo mà. Hai người trông không giống gặp nguy hiểm”. Ừ, không nguy hiểm khi hắn nằm trên người chị, không nguy hiểm chút nào.
Chị ấy khịt mũi. “Đó không phải là cái mà chị lo lắng! Toàn bộ đám đông thấy bọn chị đang nằm ở đó. Chị không quan tâm tới những gì người khác nhìn chị. Nhưng…” chị ấy nhìn xung quanh và cúi người thì thầm. “Em có, ừm, có thấy cái gì trước khi chị tát Malfoy không?”
Tôi nghĩ một lúc. Tôi thấy Malfoy cố gắng tự mình di chuyển, nhưng không có gì khác nữa hết. Tôi lắc đầu “Không” tôi nói thành thật. Hermione thở ra nhẹ nhõm. “Sao vậy? Có phải có chuyện gì thực sự xảy ra giữa hai người?” tôi hỏi, cười ranh mãnh. “Ôi. Hermione, chị khiến em thất vọng đó. Ít nhất hãy chọn một chỗ tốt hơn cho lần tới nhé”
Chị ấy đỏ mặt và lườm tôi. “Không có chuyện gì xảy ra hết! Chị chỉ muốn hỏi người ở bên ngoài nhìn nó như thế nào thôi”
“Em nghĩ chị không quan tâm người khác nhìn như thế nào mà” tôi bối rối hỏi.
Chị ấy lắc đầu “Đừng bận tâm. Chị đi tìm Ron và Harry đây”
“Ừ, họ đang kiếm chị đó. Chị nên đi đi”
Hermione gật đầu. “OK. Tạm biệt Ginny”
“Tạm biệt” tôi nói khi chị ấy biến mất ở một khúc quanh. Tôi tự hỏi có chuyện gì đã xảy ra. Có vẻ như Hermione sẽ không nói cho tôi biết, vì thế tôi phải dò hỏi những người khác.
Một vài ngày sau. Khi lưng Malfoy đã hoàn toàn bình phục và khệnh khạng như trước, tôi đi bộ về phòng sinh hoạt chung sau bữa tối và nghe được Harry, Ron và Hermione nói chuyện với một âm lượng nhỏ về chuyện gì đó. Tôi di chuyển từ từ cho đến khi tôi có thể nghe thấy những đoạn hội thoại.
“-trông như hắn đã được chữa lành-”
“-bây giờ bồ sẽ làm gì-”
“-kế hoạch tiếp theo-”
“-chắc chắn hắn sẽ không trả thù-”
“-…trả thù? Mình thực sự nghi ngờ nó-”
“-không bao giờ biết được-”
“-ôi, thư giãn nào Ron-”
“…thả lỏng? Ở đây bồ lại đang có một âm mưu gây thương tích cho Malfoy và bồ nói với mình để-”
“-Ron, Hermione không phải là phù thủy thông minh nhất trường để không có gì-”
“-…cảm ơn Harry-”
“-…không có gì-”
“-vậy bồ sẽ đổ thuốc Nhân Sâm vào nước bí ngô của Malfoy sao-”
“-suỵt! Bồ nói hơi lớn rồi đó-”
“-xin lỗi. nhưng bồ thực sự làm điều đó sao-”
“-cũng có thể-”
“-cũng có thể! Chuyện này rất là nghiêm trọng, chúng ta đang nói về chuyện làm cho Malfoy hôn mê-”
“E hèm” tôi hắng giọng. Tôi nghe như vậy đã quá đủ. Mấy cái thuốc Nhân Sâm làm cho Malfoy hôn mê là sao? Ba người họ nhìn lên, giật mình, vẻ tội lỗi hiện trên gương mặt của họ.
“Ờ, ừm, chảo Ginny” anh nói hơi lớn tiếng. Một nụ cười không tự nhiên được gắn lên mặt anh
“Ba người đang nói gì vậy?” tôi nghi ngờ hỏi.
Ron đảo mắt “Đừng quá tò mò Gin. Đi đi”.
“Nó không có tác dụng với em đâu” tôi nạt. Tôi vẫn chưa quên lần cuối anh ấy đuổi tôi đi đó là khi Harry muốn nói với hai người họ chuyện riêng tư. Rất có thể là về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Nó đã không cần thiết – sau tất cả, người mà ám ảnh anh vào năm nhất? “Tại sao lại cho thuốc Nhân Sâm vào nước uống của Malfoy?”.
Hermione lườm Ron “Mình đã nói với bồ là đừng nói to quá rồi mà!” chị ấy rít lên và sau đó quay lại mỉm cười với tôi. “Ơ, bọn chị chỉ đùa thôi mà. Em biết bọn chị thích đùa về những thứ như thế mà. Sau tất cả, bọn chị vẫn ghét hắn ta”
Tôi khoanh tay lại, báo hiệu rằng tôi sẽ không đi đâu hết cho đến khi họ nói với tôi sự thật. Ron biết tư thế này của tôi và thở dài. “Hermione – nó sẽ không đi đâu”
“Ginny…làm ơn mà” Harry nói, ánh mắt anh ấy thật dịu dàng. “Bọn anh không muốn kéo em vào chuyện này” tôi gần như mềm lòng ngay lúc đó, nhưng mong muốn có một câu trả lời đã ngăn tôi lại.
“Không. Em không quan tâm. Chỉ cần nói với em sự thật thôi! Mấy anh chị luôn giấu em mọi thứ. Thật không công bằng! Em đã 15 tuổi rồi. Em chỉ nhỏ hơn mọi người một tuổi thôi đó!” tôi dậm chân. “Tại sao mọi người vẫn nghĩ em còn nhỏ và giữ em khỏi những điều đó chứ?”
Hermione thở dài và xoa xoa thái dương. “Thôi được rồi Ginny. Em thắng rồi. Chị sẽ nói với em những gì mà bọn chị định làm….”
“Bồ có chắc không ‘Mione’?” Harry lo lắng hỏi. “Bồ có chắc bồ cho Ginny mang theo một gánh nặng như vậy?”
“Dừng ngay cái giọng điệu nghiêm trọng hóa vấn đề đi! Mình chỉ cố gắng tống Malfoy vào Bệnh Thất thôi” Hermioe xoa mắt mệt mỏi. “Giọng điệu của hai bồ cứ như thể mình giết người hay làm hỏng cái gì đó vậy”
Tôi nhìn chị ấy chằm chằm. “Tống Malfoy vào Bệnh Thất? Ý chị là gì thế?”
Lời giải thích mà tôi nghe sau cái kế hoạch kì cục nhất mà tôi đã từng nghe, nhưng bằng cách nào đó nó có vẻ có ý nghĩa. Loại bỏ Malfoy vài ngày mỗi lần, bằng cách làm hắn bị thương, sẽ cho phép chúng tôi thư giãn và không lo lắng về bác Hagrid bị sa thải hoặc chúng tôi gặp xui xẻo ngẫu nhiên trong hành lang. Nhưng thực tế nó đã được Hermione – người ung dung, mọt sách Hermione – người dựng lên tất cả những chuyện này, thì một chút cũng không tin được.
“Vậy mọi người đang nói…rằng Hermione là người quyết định làm điều này?” tôi hỏi thật chậm, hầu như không dám tin vào tai mình.
“Ừ. Người đó ngồi ngay đây” Ron chỉ vào Hermione, người đang nhăn mặt.
“Nó nghe có vẻ hơi cường điệu, nhưng hắn ta xứng đáng nhận nó” chị ấy nhún vai nói.
“Và việc Peeves đập đèn chùm vào lưng Malfoy…đã được chị sắp xếp?”
“Phải” chị ấy gật đầu. “Chị mượn áo khoác toàng hình của Harry và đóng giả làm Nam Tước Đẫm Máu để tuyết phục nó. Em biết là nó sợ Nam Tước như thế nào mà. Ông ấy là người – hoặc con ma duy nhất mà Peeves thực sự nghe lời mọi lúc”.
Tôi ngồi sâu vào chiếc ghế bành gần đó. “Oa…nhưng phải nói là kế hoạch đó khá là tài tình”.
“Nó là kế hoạch thứ hai, Hermione đã thất bại - ối” Ron kêu lên khi Hermione đánh sau đầu anh.
“Im đi! Mình đã nói cậu đừng nói về nó nữa mà Ron!” chị ấy nạt, lườm anh ấy. Ron cúi đầu vẻ xin lỗi.
“Tại sao bồ phải căng thẳng về chuyện đó chứ?” Harry tò mò hỏi. Hermione chuyển cái nhìn chết người về phía anh Harry và ảnh co người lại. “Đừng quan tâm…”
“Mình đi ngủ đây” Hermione nói, mỉm cười với chúng tôi, trong khi Ron nhận được cái nhìn vui vẻ mà tôi không hiểu được. “Ngày mai gặp! Và Ginny – đừng quan tâm về chuyện đó. Để nó cho bọn chị!”. Và với cái vẫy tay cuối cùng, chị ấy biến mất vào ký túc xá nữ năm thứ sáu.
Harry, Ron và tôi ngồi xuống trong im lặng. Ron vội vã lấy một cái cớ - cái gì đó không ăn nhập về mẹ của chúng tôi bảo ảnh phải đi ngủ sớm – và rời khỏi. Vì thế bây giờ chỉ còn Harry và tôi. Một mình trong phòng sinh hoạt chung lần nữa. Tôi cố gắng nghĩ cái gì thú vị để nói, nhưng tâm trí tôi lại quyết định im lặng.
“Vậy…em nghĩ gì?”
Tôi chớp mắt “Nghĩ về cái gì cơ?”
“Về kế hoạch ấy?”
“Ờ…” Tôi có thể đánh mình ngay bây giờ. Câu hỏi ngu ngốc gì thế! Nó hiển nhiên là điều Harry muốn hỏi về kế hoạch đó rồi. “Ừm…kỳ lạ?”
Harry gật đầu. “Ừ…đúng là kỳ lạ. Mặc dù anh hy vọng Hermione thành công. Thật là tốt khi không có Malfoy rình rập những ngày cuối cùng. Và chúng ta có được nó nhờ Hermione”
“Phải” tôi đồng ý. Chúa ơi, không có gì tốt hơn để nói sao? Một sự im lặng khó chịu xảy ra sau đó.
“Vậy…ngày mai gặp lại nha Ginny”. Anh lung túng nói và đứng dậy. Tôi nhanh chóng làm điều như vậy.
“Ơ, ừ. Em cũng phải đi đây”. Khi tôi đi qua anh ấy, tay anh chạm vào tay tôi. Tôi quay lại lại và nhìn anh thắc mắc.
“Xin lỗi” anh nói ngượng ngùng. Tôi mỉm cười và đi vào ký túc xá của mình, nơi tôi thay áo ngủ và gục ở trên giường nghĩ về tối nay. Xin lỗi ư? Tại sao anh ấy lại xin lỗi? Nếu anh ấy tình cờ…chạm tay nó có thể có nhiều ý nghĩa. Tôi mỉm cười và rơi vào giấc ngủ khi ôm gối hy vọng.
-end chap 8-
Disclaimer: tôi không sỡ hữu gì ngoài bản dịch.
Chap 8: Ginny.
Có một cái gì rất kỳ lạ xảy ra trong năm nay.
Draco Malfoy trở nên nổi bật.
Bây giờ đó là một cái gì đó bạn không nhìn thấy hằng ngày. Ý tôi là, dĩ nhiên Malfoy năm ngoái không xấu. Nhưng hắn không đẹp một cách hoàn hảo đến vậy. Hắn chỉ hơn mức trung bình một chút khi nói đến vẻ bề ngoài – tôi muốn nói rằng hắn trông cũng ưa nhìn như Harry, có lẽ thế, nhưng theo cách khác nhau. Harry thì có vẻ ngoài dễ thương trong khi Malfoy thì đẹp theo kiểu hút hồn. Nhưng dĩ nhiên, Harry là một chàng trai tốt, không đặc biệt nhạy cảm với các cô gái, nhưng dù sao anh ấy cũng là một người tốt. Và thực tế là Harry Potter đã nổi tiếng với cái tên ‘cậu-bé-vẫn-sống’. Vì thế Malfoy không thể nào so sánh được.
Nhưng năm nay…ngay khi Malfoy bước ra khỏi xe lửa và đến Đại Sảnh Đường để dự buổi tiệc thì những cô gái bao quanh hắn ta. Dù sao cũng là những cô gái nhà Slytherin. Phần còn lại thì quá tự trọng để ‘bao quanh’ Malfoy. Và tôi đã có Harry. Vì vậy hầu hết chúng tôi đều trố mắt ra nhìn ngớ ngẩn.
Tôi hy vọng rằng Harry không thấy tôi ngó chăm chăm vào Malfoy. Tôi sẽ chết nếu Harry và mọi người bắt gặp tôi nhìn kẻ thù tồi tệ nhất của anh.
Dĩ nhiên, Lavender và Parvati thì không hề kiềm chế. Họ luôn nhìn chằm chằm và cười khúc khích mà nó gần như làm tôi cảm thấy chán ghét. Tôi tự hỏi có khi nào chiếc nón phân loại đã sai lầm trong việc đưa họ vào Gryffindor. Hầu hết thời gian họ hành động như những cô gái nhà Slytherin
“Chúa ơi, Ginny! Em có thấy Draco chưa?” Parvati phun ra một tràng khi chúng tôi đi về ký túc xá sau chuyến xe lửa và bữa tiệc. “Cậu ấy như làn khói nóng bỏng vậy”
“Chị sẽ không để ý nếu có được cậu ấy cho riêng chị đêm nay đâu, em chiểu ý chị là gì mà” Lavender kêu nho nhỏ, cười khúc khích với bạn của mình.
“Em biết chính xác ý của chị là gì. Bây giờ làm ơn, em muốn đi ngủ. Chúc ngủ ngon!”. Tôi đóng cửa lại, thở dài và lắc đầu. Ôi, thiếu nữ ngày nay.
Một điều lạ là chị Hermione dường như ít bị ảnh hưởng bởi sư xuất hiện của Malfoy. Mỗi khi chị ấy đi ngang qua Malfoy, chị không hề đỏ mặt như nhiều cô gái khác. Chị ấy vẫn giữ thói quen lăng mạ hắn bất cứ khi nào có thể, trong khi các cô gái khác từng làm như vậy bây giờ đột nhiên bỏ những lời lăng mạ đó và chỉ cười ngờ nghệch khi gặp hắn.
Tuy nhiên, có điều lạ lùng tôi nghe được từ Ron và Harry đó là Hermione dường như đã lên kế hoạch giết Malfoy. Chuyện quái gì đang xảy xa vậy chứ! Chị ấy đã đánh mất lý trí rồi sao? Tôi nghi ngờ rằng hai chàng trai đã hơi phóng đại khi họ nói với tôi, nhưng vẫn…cố giết ai đó ư? Hoàn toàn không giống Hermione chút nào. Nhưng một lần nữa, người trong câu hỏi là Malfoy, đồng thời biểu tượng quyến rũ của Slytherin và là kẻ thù tồi tệ nhất của Harry ở Hogwarts. Người làm cho Dudley nghe có cẻ tốt bụng và chu đáo. Như điều đó là có thể vậy đó.
Và như vậy, bây giờ tôi đang ở trong đám đông, qua lớp Biến Hình. Nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt tôi.
Malfoy nằm trên người Hermione, cả hai người đều đang ở tư thế khá ngượng ngùng. Lưng của Draco hình như bị thương và Hermione có biểu hiện khá buồn cười trên gương mặt, như thể chị muốn tận hưởng tình cảnh này, nhưng sẽ ghét bản thân mình khi tận hưởng nó. Và sự ghê tởm cũng hiện trên gương mặt chị. Malfoy chỉ trông đau đớn.
Trong vài phút đứng ở đây, tôi đã được nghe nhiều phiên bản khác nhau về viêc đã xảy ra. Một cô gái tóc vàng nói với tôi rằng Draco đi ngang qua Hermione trong hành lang và sau đó thình lình nhảy vào Hermione và cố gắng xé quần áo của chị ấy. Bằng cách nào đó, tôi thấy rằng không có thực và tôi để cô ta lại với tưởng tượng của mình. Một cậu bé năm ba (tôi nghĩ vậy) đã nói với tôi rằng một bộ áo giáp đã cố gắng giết Hermione và Draco nhảy ra bảo vệ chị ấy vì thế mới bị gãy lưng. Tôi gạt bỏ ý kiến đó. Xét cho cùng Hermione và Draco ghét nhau nhiều như thế, tôi nghĩ khó mà Draco cứu Hermione. Sẽ đơn giản hơn nếu tưởng tượng Draco đứng ở một bên mà cười khi bộ giáp chặt Hermione thành từng mảnh. Không có cái nào tốt đẹp hết, và không có phiên bản nào giải thích cái đèn chùm vỡ nát bên cạnh chân họ.
Giả thuyết có thể chấp nhận được lý do tại sao họ nằm trên sàn là Peeves đánh Malfoy bằng cái đèn chùm, làm bể nó và gãy lưng Malfoy cùng một lúc. Hermione đi trước mặt hắn ta và hắn ngã lên người chị ấy. Một nam sinh năm thứ bảy trông có vẻ nghiêm túc đã nói với tôi.
Đột nhiên Hermione thét lên và tát cậu bé tội nghiệp bị gãy lưng. Hắn lăn vào một bức tường và rên rỉ trong đau đớn. Hermione đứng dậy, phủi quần áo và phớt lờ Malfoy, lấy túi xách và đi qua đám đông. Khi chị ấy thấy tôi, mắt chị mở to. Chị ấy vội vã đi về phía tôi và kéo tôi vào một góc. Tôi thấy rằng những cô gái trong đám đông vội vàng đi về phía Draco khi chị ấy bỏ đi.
“Em thấy cảnh tượng đó trong bao lâu rồi?” chị ấy hỏi khi chúng tôi dừng lại, có một chút bối rối trong giọng nói.
“Ờ, khoảng 2 phút. Không lâu lắm. Em đang trên đường đến lớp Độc Dược” tôi vỗ nhẹ vào vai chị. “Đừng lo mà. Hai người trông không giống gặp nguy hiểm”. Ừ, không nguy hiểm khi hắn nằm trên người chị, không nguy hiểm chút nào.
Chị ấy khịt mũi. “Đó không phải là cái mà chị lo lắng! Toàn bộ đám đông thấy bọn chị đang nằm ở đó. Chị không quan tâm tới những gì người khác nhìn chị. Nhưng…” chị ấy nhìn xung quanh và cúi người thì thầm. “Em có, ừm, có thấy cái gì trước khi chị tát Malfoy không?”
Tôi nghĩ một lúc. Tôi thấy Malfoy cố gắng tự mình di chuyển, nhưng không có gì khác nữa hết. Tôi lắc đầu “Không” tôi nói thành thật. Hermione thở ra nhẹ nhõm. “Sao vậy? Có phải có chuyện gì thực sự xảy ra giữa hai người?” tôi hỏi, cười ranh mãnh. “Ôi. Hermione, chị khiến em thất vọng đó. Ít nhất hãy chọn một chỗ tốt hơn cho lần tới nhé”
Chị ấy đỏ mặt và lườm tôi. “Không có chuyện gì xảy ra hết! Chị chỉ muốn hỏi người ở bên ngoài nhìn nó như thế nào thôi”
“Em nghĩ chị không quan tâm người khác nhìn như thế nào mà” tôi bối rối hỏi.
Chị ấy lắc đầu “Đừng bận tâm. Chị đi tìm Ron và Harry đây”
“Ừ, họ đang kiếm chị đó. Chị nên đi đi”
Hermione gật đầu. “OK. Tạm biệt Ginny”
“Tạm biệt” tôi nói khi chị ấy biến mất ở một khúc quanh. Tôi tự hỏi có chuyện gì đã xảy ra. Có vẻ như Hermione sẽ không nói cho tôi biết, vì thế tôi phải dò hỏi những người khác.
Một vài ngày sau. Khi lưng Malfoy đã hoàn toàn bình phục và khệnh khạng như trước, tôi đi bộ về phòng sinh hoạt chung sau bữa tối và nghe được Harry, Ron và Hermione nói chuyện với một âm lượng nhỏ về chuyện gì đó. Tôi di chuyển từ từ cho đến khi tôi có thể nghe thấy những đoạn hội thoại.
“-trông như hắn đã được chữa lành-”
“-bây giờ bồ sẽ làm gì-”
“-kế hoạch tiếp theo-”
“-chắc chắn hắn sẽ không trả thù-”
“-…trả thù? Mình thực sự nghi ngờ nó-”
“-không bao giờ biết được-”
“-ôi, thư giãn nào Ron-”
“…thả lỏng? Ở đây bồ lại đang có một âm mưu gây thương tích cho Malfoy và bồ nói với mình để-”
“-Ron, Hermione không phải là phù thủy thông minh nhất trường để không có gì-”
“-…cảm ơn Harry-”
“-…không có gì-”
“-vậy bồ sẽ đổ thuốc Nhân Sâm vào nước bí ngô của Malfoy sao-”
“-suỵt! Bồ nói hơi lớn rồi đó-”
“-xin lỗi. nhưng bồ thực sự làm điều đó sao-”
“-cũng có thể-”
“-cũng có thể! Chuyện này rất là nghiêm trọng, chúng ta đang nói về chuyện làm cho Malfoy hôn mê-”
“E hèm” tôi hắng giọng. Tôi nghe như vậy đã quá đủ. Mấy cái thuốc Nhân Sâm làm cho Malfoy hôn mê là sao? Ba người họ nhìn lên, giật mình, vẻ tội lỗi hiện trên gương mặt của họ.
“Ờ, ừm, chảo Ginny” anh nói hơi lớn tiếng. Một nụ cười không tự nhiên được gắn lên mặt anh
“Ba người đang nói gì vậy?” tôi nghi ngờ hỏi.
Ron đảo mắt “Đừng quá tò mò Gin. Đi đi”.
“Nó không có tác dụng với em đâu” tôi nạt. Tôi vẫn chưa quên lần cuối anh ấy đuổi tôi đi đó là khi Harry muốn nói với hai người họ chuyện riêng tư. Rất có thể là về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Nó đã không cần thiết – sau tất cả, người mà ám ảnh anh vào năm nhất? “Tại sao lại cho thuốc Nhân Sâm vào nước uống của Malfoy?”.
Hermione lườm Ron “Mình đã nói với bồ là đừng nói to quá rồi mà!” chị ấy rít lên và sau đó quay lại mỉm cười với tôi. “Ơ, bọn chị chỉ đùa thôi mà. Em biết bọn chị thích đùa về những thứ như thế mà. Sau tất cả, bọn chị vẫn ghét hắn ta”
Tôi khoanh tay lại, báo hiệu rằng tôi sẽ không đi đâu hết cho đến khi họ nói với tôi sự thật. Ron biết tư thế này của tôi và thở dài. “Hermione – nó sẽ không đi đâu”
“Ginny…làm ơn mà” Harry nói, ánh mắt anh ấy thật dịu dàng. “Bọn anh không muốn kéo em vào chuyện này” tôi gần như mềm lòng ngay lúc đó, nhưng mong muốn có một câu trả lời đã ngăn tôi lại.
“Không. Em không quan tâm. Chỉ cần nói với em sự thật thôi! Mấy anh chị luôn giấu em mọi thứ. Thật không công bằng! Em đã 15 tuổi rồi. Em chỉ nhỏ hơn mọi người một tuổi thôi đó!” tôi dậm chân. “Tại sao mọi người vẫn nghĩ em còn nhỏ và giữ em khỏi những điều đó chứ?”
Hermione thở dài và xoa xoa thái dương. “Thôi được rồi Ginny. Em thắng rồi. Chị sẽ nói với em những gì mà bọn chị định làm….”
“Bồ có chắc không ‘Mione’?” Harry lo lắng hỏi. “Bồ có chắc bồ cho Ginny mang theo một gánh nặng như vậy?”
“Dừng ngay cái giọng điệu nghiêm trọng hóa vấn đề đi! Mình chỉ cố gắng tống Malfoy vào Bệnh Thất thôi” Hermioe xoa mắt mệt mỏi. “Giọng điệu của hai bồ cứ như thể mình giết người hay làm hỏng cái gì đó vậy”
Tôi nhìn chị ấy chằm chằm. “Tống Malfoy vào Bệnh Thất? Ý chị là gì thế?”
Lời giải thích mà tôi nghe sau cái kế hoạch kì cục nhất mà tôi đã từng nghe, nhưng bằng cách nào đó nó có vẻ có ý nghĩa. Loại bỏ Malfoy vài ngày mỗi lần, bằng cách làm hắn bị thương, sẽ cho phép chúng tôi thư giãn và không lo lắng về bác Hagrid bị sa thải hoặc chúng tôi gặp xui xẻo ngẫu nhiên trong hành lang. Nhưng thực tế nó đã được Hermione – người ung dung, mọt sách Hermione – người dựng lên tất cả những chuyện này, thì một chút cũng không tin được.
“Vậy mọi người đang nói…rằng Hermione là người quyết định làm điều này?” tôi hỏi thật chậm, hầu như không dám tin vào tai mình.
“Ừ. Người đó ngồi ngay đây” Ron chỉ vào Hermione, người đang nhăn mặt.
“Nó nghe có vẻ hơi cường điệu, nhưng hắn ta xứng đáng nhận nó” chị ấy nhún vai nói.
“Và việc Peeves đập đèn chùm vào lưng Malfoy…đã được chị sắp xếp?”
“Phải” chị ấy gật đầu. “Chị mượn áo khoác toàng hình của Harry và đóng giả làm Nam Tước Đẫm Máu để tuyết phục nó. Em biết là nó sợ Nam Tước như thế nào mà. Ông ấy là người – hoặc con ma duy nhất mà Peeves thực sự nghe lời mọi lúc”.
Tôi ngồi sâu vào chiếc ghế bành gần đó. “Oa…nhưng phải nói là kế hoạch đó khá là tài tình”.
“Nó là kế hoạch thứ hai, Hermione đã thất bại - ối” Ron kêu lên khi Hermione đánh sau đầu anh.
“Im đi! Mình đã nói cậu đừng nói về nó nữa mà Ron!” chị ấy nạt, lườm anh ấy. Ron cúi đầu vẻ xin lỗi.
“Tại sao bồ phải căng thẳng về chuyện đó chứ?” Harry tò mò hỏi. Hermione chuyển cái nhìn chết người về phía anh Harry và ảnh co người lại. “Đừng quan tâm…”
“Mình đi ngủ đây” Hermione nói, mỉm cười với chúng tôi, trong khi Ron nhận được cái nhìn vui vẻ mà tôi không hiểu được. “Ngày mai gặp! Và Ginny – đừng quan tâm về chuyện đó. Để nó cho bọn chị!”. Và với cái vẫy tay cuối cùng, chị ấy biến mất vào ký túc xá nữ năm thứ sáu.
Harry, Ron và tôi ngồi xuống trong im lặng. Ron vội vã lấy một cái cớ - cái gì đó không ăn nhập về mẹ của chúng tôi bảo ảnh phải đi ngủ sớm – và rời khỏi. Vì thế bây giờ chỉ còn Harry và tôi. Một mình trong phòng sinh hoạt chung lần nữa. Tôi cố gắng nghĩ cái gì thú vị để nói, nhưng tâm trí tôi lại quyết định im lặng.
“Vậy…em nghĩ gì?”
Tôi chớp mắt “Nghĩ về cái gì cơ?”
“Về kế hoạch ấy?”
“Ờ…” Tôi có thể đánh mình ngay bây giờ. Câu hỏi ngu ngốc gì thế! Nó hiển nhiên là điều Harry muốn hỏi về kế hoạch đó rồi. “Ừm…kỳ lạ?”
Harry gật đầu. “Ừ…đúng là kỳ lạ. Mặc dù anh hy vọng Hermione thành công. Thật là tốt khi không có Malfoy rình rập những ngày cuối cùng. Và chúng ta có được nó nhờ Hermione”
“Phải” tôi đồng ý. Chúa ơi, không có gì tốt hơn để nói sao? Một sự im lặng khó chịu xảy ra sau đó.
“Vậy…ngày mai gặp lại nha Ginny”. Anh lung túng nói và đứng dậy. Tôi nhanh chóng làm điều như vậy.
“Ơ, ừ. Em cũng phải đi đây”. Khi tôi đi qua anh ấy, tay anh chạm vào tay tôi. Tôi quay lại lại và nhìn anh thắc mắc.
“Xin lỗi” anh nói ngượng ngùng. Tôi mỉm cười và đi vào ký túc xá của mình, nơi tôi thay áo ngủ và gục ở trên giường nghĩ về tối nay. Xin lỗi ư? Tại sao anh ấy lại xin lỗi? Nếu anh ấy tình cờ…chạm tay nó có thể có nhiều ý nghĩa. Tôi mỉm cười và rơi vào giấc ngủ khi ôm gối hy vọng.
-end chap 8-
Bài viết: [Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết kiễu Draco Malfoy: chap 8
Nguồn Zing Blog