Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết kiễu Draco Malfoy: chap 8

Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Link:
http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: tôi không sỡ hữu gì ngoài bản dịch.
Chap 8: Ginny.

Có một cái gì rất kỳ lạ xảy ra trong năm nay.
Draco Malfoy trở nên nổi bật.
Bây giờ đó là một cái gì đó bạn không nhìn thấy hằng ngày. Ý tôi là, dĩ nhiên Malfoy năm ngoái không xấu. Nhưng hắn không đẹp một cách hoàn hảo đến vậy. Hắn chỉ hơn mức trung bình một chút khi nói đến vẻ bề ngoài – tôi muốn nói rằng hắn trông cũng ưa nhìn như Harry, có lẽ thế, nhưng theo cách khác nhau. Harry thì có vẻ ngoài dễ thương trong khi Malfoy thì đẹp theo kiểu hút hồn. Nhưng dĩ nhiên, Harry là một chàng trai tốt, không đặc biệt nhạy cảm với các cô gái, nhưng dù sao anh ấy cũng là một người tốt. Và thực tế là Harry Potter đã nổi tiếng với cái tên ‘cậu-bé-vẫn-sống’. Vì thế Malfoy không thể nào so sánh được.
Nhưng năm nay…ngay khi Malfoy bước ra khỏi xe lửa và đến Đại Sảnh Đường để dự buổi tiệc thì những cô gái bao quanh hắn ta. Dù sao cũng là những cô gái nhà Slytherin. Phần còn lại thì quá tự trọng để ‘bao quanh’ Malfoy. Và tôi đã có Harry. Vì vậy hầu hết chúng tôi đều trố mắt ra nhìn ngớ ngẩn.
Tôi hy vọng rằng Harry không thấy tôi ngó chăm chăm vào Malfoy. Tôi sẽ chết nếu Harry và mọi người bắt gặp tôi nhìn kẻ thù tồi tệ nhất của anh.
Dĩ nhiên, Lavender và Parvati thì không hề kiềm chế. Họ luôn nhìn chằm chằm và cười khúc khích mà nó gần như làm tôi cảm thấy chán ghét. Tôi tự hỏi có khi nào chiếc nón phân loại đã sai lầm trong việc đưa họ vào Gryffindor. Hầu hết thời gian họ hành động như những cô gái nhà Slytherin
“Chúa ơi, Ginny! Em có thấy Draco chưa?” Parvati phun ra một tràng khi chúng tôi đi về ký túc xá sau chuyến xe lửa và bữa tiệc. “Cậu ấy như làn khói nóng bỏng vậy”
“Chị sẽ không để ý nếu có được cậu ấy cho riêng chị đêm nay đâu, em chiểu ý chị là gì mà” Lavender kêu nho nhỏ, cười khúc khích với bạn của mình.
“Em biết chính xác ý của chị là gì. Bây giờ làm ơn, em muốn đi ngủ. Chúc ngủ ngon!”.  Tôi đóng cửa lại, thở dài và lắc đầu. Ôi, thiếu nữ ngày nay.
Một điều lạ là chị Hermione dường như ít bị ảnh hưởng bởi sư xuất hiện của Malfoy. Mỗi khi chị ấy đi ngang qua Malfoy, chị không hề đỏ mặt như nhiều cô gái khác. Chị ấy vẫn giữ thói quen lăng mạ hắn bất cứ khi nào có thể, trong khi các cô gái khác từng làm như vậy bây giờ đột nhiên bỏ những lời lăng mạ đó và chỉ cười ngờ nghệch khi gặp hắn.
Tuy nhiên, có điều lạ lùng tôi nghe được từ Ron và Harry đó là Hermione dường như đã lên kế hoạch giết Malfoy. Chuyện quái gì đang xảy xa vậy chứ! Chị ấy đã đánh mất lý trí rồi sao? Tôi nghi ngờ rằng hai chàng trai đã hơi phóng đại khi họ nói với tôi, nhưng vẫn…cố giết ai đó ư? Hoàn toàn không giống Hermione chút nào. Nhưng một lần nữa, người trong câu hỏi là Malfoy, đồng thời biểu tượng quyến rũ của Slytherin và là kẻ thù tồi tệ nhất của Harry ở Hogwarts. Người làm cho Dudley nghe có cẻ tốt bụng và chu đáo. Như điều đó là có thể vậy đó.
Và như vậy, bây giờ tôi đang ở trong đám đông, qua lớp Biến Hình. Nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt tôi.
Malfoy nằm trên người Hermione, cả hai người đều đang ở tư thế khá ngượng ngùng. Lưng của Draco hình như bị thương và Hermione có biểu hiện khá buồn cười trên gương mặt, như thể chị muốn tận hưởng tình cảnh này, nhưng sẽ ghét bản thân mình khi tận hưởng nó. Và sự ghê tởm cũng hiện trên gương mặt chị. Malfoy chỉ trông đau đớn.
Trong vài phút đứng ở đây, tôi đã được nghe nhiều phiên bản khác nhau về viêc đã xảy ra. Một cô gái tóc vàng nói với tôi rằng Draco đi ngang qua Hermione trong hành lang và sau đó thình lình nhảy vào Hermione và cố gắng xé quần áo của chị ấy. Bằng cách nào đó, tôi thấy rằng không có thực và tôi để cô ta lại với tưởng tượng của mình. Một cậu bé năm ba (tôi nghĩ vậy) đã nói với tôi rằng một bộ áo giáp đã cố gắng giết Hermione và Draco nhảy ra bảo vệ chị ấy vì thế mới bị gãy lưng. Tôi gạt bỏ ý kiến đó. Xét cho cùng Hermione và Draco ghét nhau nhiều như thế, tôi nghĩ khó mà Draco cứu Hermione. Sẽ đơn giản hơn nếu tưởng tượng Draco đứng ở một bên mà cười khi bộ giáp chặt Hermione thành từng mảnh. Không có cái nào tốt đẹp hết, và không có phiên bản nào giải thích cái đèn chùm vỡ nát bên cạnh chân họ.
Giả thuyết có thể chấp nhận được lý do tại sao họ nằm trên sàn là Peeves đánh Malfoy bằng cái đèn chùm, làm bể nó và gãy lưng Malfoy cùng một lúc. Hermione đi trước mặt hắn ta và hắn ngã lên người chị ấy. Một nam sinh năm thứ bảy trông có vẻ nghiêm túc đã nói với tôi.
Đột nhiên Hermione thét lên và tát cậu bé tội nghiệp bị gãy lưng. Hắn lăn vào một bức tường và rên rỉ trong đau đớn. Hermione đứng dậy, phủi quần áo và phớt lờ Malfoy, lấy túi xách và đi qua đám đông. Khi chị ấy thấy tôi, mắt chị mở to. Chị ấy vội vã đi về phía tôi và kéo tôi vào một góc. Tôi thấy rằng những cô gái trong đám đông vội vàng đi về phía Draco khi chị ấy bỏ đi.
“Em thấy cảnh tượng đó trong bao lâu rồi?” chị ấy hỏi khi chúng tôi dừng lại, có một chút bối rối trong giọng nói.
“Ờ, khoảng 2 phút. Không lâu lắm. Em đang trên đường đến lớp Độc Dược” tôi vỗ nhẹ vào vai chị. “Đừng lo mà. Hai người trông không giống gặp nguy hiểm”. Ừ, không nguy hiểm khi hắn nằm trên người chị, không nguy hiểm chút nào.
Chị ấy khịt mũi. “Đó không phải là cái mà chị lo lắng! Toàn bộ đám đông thấy bọn chị đang nằm ở đó. Chị không quan tâm tới những gì người khác nhìn chị. Nhưng…” chị ấy nhìn xung quanh và cúi người thì thầm. “Em có, ừm, có thấy cái gì trước khi chị tát Malfoy không?”
Tôi nghĩ một lúc. Tôi thấy Malfoy cố gắng tự mình di chuyển, nhưng không có gì khác nữa hết. Tôi lắc đầu “Không” tôi nói thành thật. Hermione thở ra nhẹ nhõm. “Sao vậy? Có phải có chuyện gì thực sự xảy ra giữa hai người?” tôi hỏi, cười ranh mãnh. “Ôi. Hermione, chị khiến em thất vọng đó. Ít nhất hãy chọn một chỗ tốt hơn cho lần tới nhé”
Chị ấy đỏ mặt và lườm tôi. “Không có chuyện gì xảy ra hết! Chị chỉ muốn hỏi người ở bên ngoài nhìn nó như thế nào thôi”
“Em nghĩ chị  không quan tâm người khác nhìn như thế nào mà” tôi bối rối hỏi.
Chị ấy lắc đầu “Đừng bận tâm. Chị đi tìm Ron và Harry đây”
“Ừ, họ đang kiếm chị đó. Chị nên đi đi”
Hermione gật đầu. “OK. Tạm biệt Ginny”
“Tạm biệt” tôi nói khi chị ấy biến mất ở một khúc quanh. Tôi tự hỏi có chuyện gì đã xảy ra. Có vẻ như Hermione sẽ không nói cho tôi biết, vì thế tôi phải dò hỏi những người khác.
Một vài ngày sau. Khi lưng Malfoy đã hoàn toàn bình phục và khệnh khạng như trước, tôi đi bộ về phòng sinh hoạt chung sau bữa tối và nghe được Harry, Ron và Hermione nói chuyện với một âm lượng nhỏ về chuyện gì đó. Tôi di chuyển từ từ cho đến khi tôi có thể nghe thấy những đoạn hội thoại.
“-trông như hắn đã được chữa lành-”
“-bây giờ bồ sẽ làm gì-”
“-kế hoạch tiếp theo-”
“-chắc chắn hắn sẽ không trả thù-”
“-…trả thù? Mình thực sự nghi ngờ nó-”
“-không bao giờ biết được-”
“-ôi, thư giãn nào Ron-”
“…thả lỏng? Ở đây bồ lại đang có một âm mưu gây thương tích cho Malfoy và bồ nói với mình để-”
“-Ron, Hermione không phải là phù thủy thông minh nhất trường để không có gì-”
“-…cảm ơn Harry-”
“-…không có gì-”
“-vậy bồ sẽ đổ thuốc Nhân Sâm vào nước bí ngô của Malfoy sao-”
“-suỵt! Bồ nói hơi lớn rồi đó-”
“-xin lỗi. nhưng bồ thực sự làm điều đó sao-”
“-cũng có thể-”
“-cũng có thể! Chuyện này rất là nghiêm trọng, chúng ta đang nói về chuyện làm cho Malfoy hôn mê-”
“E hèm” tôi hắng giọng. Tôi nghe như vậy đã quá đủ. Mấy cái thuốc Nhân Sâm làm cho Malfoy hôn mê là sao? Ba người họ nhìn lên, giật mình, vẻ tội lỗi hiện trên gương mặt của họ.
“Ờ, ừm, chảo Ginny” anh nói hơi lớn tiếng. Một nụ cười không tự nhiên được gắn lên mặt anh
“Ba người đang nói gì vậy?” tôi nghi ngờ hỏi.
Ron đảo mắt “Đừng quá tò mò Gin. Đi đi”.
“Nó không có tác dụng với em đâu” tôi nạt. Tôi vẫn chưa quên lần cuối anh ấy đuổi tôi đi đó là khi Harry muốn nói với hai người họ chuyện riêng tư. Rất có thể là về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Nó đã không cần thiết – sau tất cả, người mà ám ảnh anh vào năm nhất? “Tại sao lại cho thuốc Nhân Sâm vào nước uống của Malfoy?”.
Hermione lườm Ron “Mình đã nói với bồ là đừng nói to quá rồi mà!” chị ấy rít lên và sau đó quay lại mỉm cười với tôi. “Ơ, bọn chị chỉ đùa thôi mà. Em biết bọn chị thích đùa về những thứ như thế mà. Sau tất cả, bọn chị vẫn ghét hắn ta”
Tôi khoanh tay lại, báo hiệu rằng tôi sẽ không đi đâu hết cho đến khi họ nói với tôi sự thật. Ron biết tư thế này của tôi và thở dài. “Hermione – nó sẽ không đi đâu”
“Ginny…làm ơn mà” Harry nói, ánh mắt anh ấy thật dịu dàng. “Bọn anh không muốn kéo em vào chuyện này” tôi gần như mềm lòng ngay lúc đó, nhưng mong muốn có một câu trả lời đã ngăn tôi lại.
“Không. Em không quan tâm. Chỉ cần nói với em sự thật thôi! Mấy anh chị luôn giấu em mọi thứ. Thật không công bằng! Em đã 15 tuổi rồi. Em chỉ nhỏ hơn mọi người một tuổi thôi đó!” tôi dậm chân. “Tại sao mọi người vẫn nghĩ em còn nhỏ và giữ em khỏi những điều đó chứ?”
Hermione thở dài và xoa xoa thái dương. “Thôi được rồi Ginny. Em thắng rồi. Chị sẽ nói với em những gì mà bọn chị định làm….”
“Bồ có chắc không ‘Mione’?” Harry lo lắng hỏi. “Bồ có chắc bồ cho Ginny mang theo một gánh nặng như vậy?”
“Dừng ngay cái giọng điệu nghiêm trọng hóa vấn đề đi! Mình chỉ cố gắng tống Malfoy vào Bệnh Thất thôi” Hermioe xoa mắt mệt mỏi. “Giọng điệu của hai bồ cứ như thể mình giết người hay làm hỏng cái gì đó vậy”
Tôi nhìn chị ấy chằm chằm. “Tống Malfoy vào Bệnh Thất? Ý chị là gì thế?”
Lời giải thích mà tôi nghe sau cái kế hoạch kì cục nhất mà tôi đã từng nghe, nhưng bằng cách nào đó nó có vẻ có ý nghĩa. Loại bỏ Malfoy vài ngày mỗi lần, bằng cách làm hắn bị thương, sẽ cho phép chúng tôi thư giãn và không lo lắng về bác Hagrid bị sa thải hoặc chúng tôi gặp xui xẻo ngẫu nhiên trong hành lang. Nhưng thực tế nó đã được Hermione – người ung dung, mọt sách Hermione – người dựng lên tất cả những chuyện này, thì một chút cũng không tin được.
“Vậy mọi người đang nói…rằng Hermione là người quyết định làm điều này?” tôi hỏi thật chậm, hầu như không dám tin vào tai mình.
“Ừ. Người đó ngồi ngay đây” Ron chỉ vào Hermione, người đang nhăn mặt.
“Nó nghe có vẻ hơi cường điệu, nhưng hắn ta xứng đáng nhận nó” chị ấy nhún vai nói.
“Và việc Peeves đập đèn chùm vào lưng Malfoy…đã được chị sắp xếp?”
“Phải” chị ấy gật đầu. “Chị mượn áo khoác toàng hình của Harry và đóng giả làm Nam Tước Đẫm Máu để tuyết phục nó. Em biết là nó sợ Nam Tước như thế nào mà. Ông ấy là người – hoặc con ma duy nhất mà Peeves  thực sự nghe lời mọi lúc”.
Tôi ngồi sâu vào chiếc ghế bành gần đó. “Oa…nhưng phải nói là kế hoạch đó khá là tài tình”.
“Nó là kế hoạch thứ hai, Hermione đã thất bại - ối” Ron kêu lên khi Hermione đánh sau đầu anh.
“Im đi! Mình đã nói cậu đừng nói về nó nữa mà Ron!” chị ấy nạt, lườm anh ấy. Ron cúi đầu vẻ xin lỗi.
“Tại sao bồ phải căng thẳng về chuyện đó chứ?” Harry tò mò hỏi. Hermione chuyển cái nhìn chết người về phía anh Harry và ảnh co người lại. “Đừng quan tâm…”
“Mình đi ngủ đây” Hermione nói, mỉm cười với chúng tôi, trong khi Ron nhận được cái nhìn vui vẻ mà tôi không hiểu được. “Ngày mai gặp! Và Ginny – đừng quan tâm về chuyện đó. Để nó cho bọn chị!”. Và với cái vẫy tay cuối cùng, chị ấy biến mất vào ký túc xá nữ năm thứ sáu.
Harry, Ron và tôi ngồi xuống trong im lặng. Ron vội vã lấy một cái cớ - cái gì đó không ăn nhập về mẹ của chúng tôi bảo ảnh phải đi ngủ sớm – và rời khỏi. Vì thế bây giờ chỉ còn Harry và tôi. Một mình trong phòng sinh hoạt chung lần nữa. Tôi cố gắng nghĩ cái gì thú vị để nói, nhưng tâm trí tôi lại quyết định im lặng.
“Vậy…em nghĩ gì?”
Tôi chớp mắt “Nghĩ về cái gì cơ?”
“Về kế hoạch ấy?”
“Ờ…” Tôi có thể đánh mình ngay bây giờ. Câu hỏi ngu ngốc gì thế! Nó hiển nhiên là điều Harry muốn hỏi về kế hoạch đó rồi. “Ừm…kỳ lạ?”
Harry gật đầu. “Ừ…đúng là kỳ lạ. Mặc dù anh hy vọng Hermione thành công. Thật là tốt khi không có Malfoy rình rập những ngày cuối cùng. Và chúng ta có được nó nhờ Hermione”
“Phải” tôi đồng ý. Chúa ơi, không có gì tốt hơn để nói sao? Một sự im lặng khó chịu xảy ra sau đó.
“Vậy…ngày mai gặp lại nha Ginny”. Anh lung túng nói và đứng dậy. Tôi nhanh chóng làm điều như vậy.
“Ơ, ừ. Em cũng phải đi đây”. Khi tôi đi qua anh ấy, tay anh chạm vào tay tôi. Tôi quay lại lại và nhìn anh thắc mắc.
“Xin lỗi” anh nói ngượng ngùng. Tôi mỉm cười và đi vào ký túc xá của mình, nơi tôi thay áo ngủ và gục ở trên giường nghĩ về tối nay. Xin lỗi ư? Tại sao anh ấy lại xin lỗi? Nếu anh ấy tình cờ…chạm tay nó có thể có nhiều ý nghĩa. Tôi mỉm cười và rơi vào giấc ngủ khi ôm gối hy vọng.

-end chap 8-

Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Link: http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: tôi không sỡ hữu gì ngoài bản dịch.
Chap 8: Ginny.

Có một cái gì rất kỳ lạ xảy ra trong năm nay.
Draco Malfoy trở nên nổi bật.
Bây giờ đó là một cái gì đó bạn không nhìn thấy hằng ngày. Ý tôi là, dĩ nhiên Malfoy năm ngoái không xấu. Nhưng hắn không đẹp một cách hoàn hảo đến vậy. Hắn chỉ hơn mức trung bình một chút khi nói đến vẻ bề ngoài – tôi muốn nói rằng hắn trông cũng ưa nhìn như Harry, có lẽ thế, nhưng theo cách khác nhau. Harry thì có vẻ ngoài dễ thương trong khi Malfoy thì đẹp theo kiểu hút hồn. Nhưng dĩ nhiên, Harry là một chàng trai tốt, không đặc biệt nhạy cảm với các cô gái, nhưng dù sao anh ấy cũng là một người tốt. Và thực tế là Harry Potter đã nổi tiếng với cái tên ‘cậu-bé-vẫn-sống’. Vì thế Malfoy không thể nào so sánh được.
Nhưng năm nay…ngay khi Malfoy bước ra khỏi xe lửa và đến Đại Sảnh Đường để dự buổi tiệc thì những cô gái bao quanh hắn ta. Dù sao cũng là những cô gái nhà Slytherin. Phần còn lại thì quá tự trọng để ‘bao quanh’ Malfoy. Và tôi đã có Harry. Vì vậy hầu hết chúng tôi đều trố mắt ra nhìn ngớ ngẩn.
Tôi hy vọng rằng Harry không thấy tôi ngó chăm chăm vào Malfoy. Tôi sẽ chết nếu Harry và mọi người bắt gặp tôi nhìn kẻ thù tồi tệ nhất của anh.
Dĩ nhiên, Lavender và Parvati thì không hề kiềm chế. Họ luôn nhìn chằm chằm và cười khúc khích mà nó gần như làm tôi cảm thấy chán ghét. Tôi tự hỏi có khi nào chiếc nón phân loại đã sai lầm trong việc đưa họ vào Gryffindor. Hầu hết thời gian họ hành động như những cô gái nhà Slytherin
“Chúa ơi, Ginny! Em có thấy Draco chưa?” Parvati phun ra một tràng khi chúng tôi đi về ký túc xá sau chuyến xe lửa và bữa tiệc. “Cậu ấy như làn khói nóng bỏng vậy”
“Chị sẽ không để ý nếu có được cậu ấy cho riêng chị đêm nay đâu, em chiểu ý chị là gì mà” Lavender kêu nho nhỏ, cười khúc khích với bạn của mình.
“Em biết chính xác ý của chị là gì. Bây giờ làm ơn, em muốn đi ngủ. Chúc ngủ ngon!”.  Tôi đóng cửa lại, thở dài và lắc đầu. Ôi, thiếu nữ ngày nay.
Một điều lạ là chị Hermione dường như ít bị ảnh hưởng bởi sư xuất hiện của Malfoy. Mỗi khi chị ấy đi ngang qua Malfoy, chị không hề đỏ mặt như nhiều cô gái khác. Chị ấy vẫn giữ thói quen lăng mạ hắn bất cứ khi nào có thể, trong khi các cô gái khác từng làm như vậy bây giờ đột nhiên bỏ những lời lăng mạ đó và chỉ cười ngờ nghệch khi gặp hắn.
Tuy nhiên, có điều lạ lùng tôi nghe được từ Ron và Harry đó là Hermione dường như đã lên kế hoạch giết Malfoy. Chuyện quái gì đang xảy xa vậy chứ! Chị ấy đã đánh mất lý trí rồi sao? Tôi nghi ngờ rằng hai chàng trai đã hơi phóng đại khi họ nói với tôi, nhưng vẫn…cố giết ai đó ư? Hoàn toàn không giống Hermione chút nào. Nhưng một lần nữa, người trong câu hỏi là Malfoy, đồng thời biểu tượng quyến rũ của Slytherin và là kẻ thù tồi tệ nhất của Harry ở Hogwarts. Người làm cho Dudley nghe có cẻ tốt bụng và chu đáo. Như điều đó là có thể vậy đó.
Và như vậy, bây giờ tôi đang ở trong đám đông, qua lớp Biến Hình. Nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt tôi.
Malfoy nằm trên người Hermione, cả hai người đều đang ở tư thế khá ngượng ngùng. Lưng của Draco hình như bị thương và Hermione có biểu hiện khá buồn cười trên gương mặt, như thể chị muốn tận hưởng tình cảnh này, nhưng sẽ ghét bản thân mình khi tận hưởng nó. Và sự ghê tởm cũng hiện trên gương mặt chị. Malfoy chỉ trông đau đớn.
Trong vài phút đứng ở đây, tôi đã được nghe nhiều phiên bản khác nhau về viêc đã xảy ra. Một cô gái tóc vàng nói với tôi rằng Draco đi ngang qua Hermione trong hành lang và sau đó thình lình nhảy vào Hermione và cố gắng xé quần áo của chị ấy. Bằng cách nào đó, tôi thấy rằng không có thực và tôi để cô ta lại với tưởng tượng của mình. Một cậu bé năm ba (tôi nghĩ vậy) đã nói với tôi rằng một bộ áo giáp đã cố gắng giết Hermione và Draco nhảy ra bảo vệ chị ấy vì thế mới bị gãy lưng. Tôi gạt bỏ ý kiến đó. Xét cho cùng Hermione và Draco ghét nhau nhiều như thế, tôi nghĩ khó mà Draco cứu Hermione. Sẽ đơn giản hơn nếu tưởng tượng Draco đứng ở một bên mà cười khi bộ giáp chặt Hermione thành từng mảnh. Không có cái nào tốt đẹp hết, và không có phiên bản nào giải thích cái đèn chùm vỡ nát bên cạnh chân họ.
Giả thuyết có thể chấp nhận được lý do tại sao họ nằm trên sàn là Peeves đánh Malfoy bằng cái đèn chùm, làm bể nó và gãy lưng Malfoy cùng một lúc. Hermione đi trước mặt hắn ta và hắn ngã lên người chị ấy. Một nam sinh năm thứ bảy trông có vẻ nghiêm túc đã nói với tôi.
Đột nhiên Hermione thét lên và tát cậu bé tội nghiệp bị gãy lưng. Hắn lăn vào một bức tường và rên rỉ trong đau đớn. Hermione đứng dậy, phủi quần áo và phớt lờ Malfoy, lấy túi xách và đi qua đám đông. Khi chị ấy thấy tôi, mắt chị mở to. Chị ấy vội vã đi về phía tôi và kéo tôi vào một góc. Tôi thấy rằng những cô gái trong đám đông vội vàng đi về phía Draco khi chị ấy bỏ đi.
“Em thấy cảnh tượng đó trong bao lâu rồi?” chị ấy hỏi khi chúng tôi dừng lại, có một chút bối rối trong giọng nói.
“Ờ, khoảng 2 phút. Không lâu lắm. Em đang trên đường đến lớp Độc Dược” tôi vỗ nhẹ vào vai chị. “Đừng lo mà. Hai người trông không giống gặp nguy hiểm”. Ừ, không nguy hiểm khi hắn nằm trên người chị, không nguy hiểm chút nào.
Chị ấy khịt mũi. “Đó không phải là cái mà chị lo lắng! Toàn bộ đám đông thấy bọn chị đang nằm ở đó. Chị không quan tâm tới những gì người khác nhìn chị. Nhưng…” chị ấy nhìn xung quanh và cúi người thì thầm. “Em có, ừm, có thấy cái gì trước khi chị tát Malfoy không?”
Tôi nghĩ một lúc. Tôi thấy Malfoy cố gắng tự mình di chuyển, nhưng không có gì khác nữa hết. Tôi lắc đầu “Không” tôi nói thành thật. Hermione thở ra nhẹ nhõm. “Sao vậy? Có phải có chuyện gì thực sự xảy ra giữa hai người?” tôi hỏi, cười ranh mãnh. “Ôi. Hermione, chị khiến em thất vọng đó. Ít nhất hãy chọn một chỗ tốt hơn cho lần tới nhé”
Chị ấy đỏ mặt và lườm tôi. “Không có chuyện gì xảy ra hết! Chị chỉ muốn hỏi người ở bên ngoài nhìn nó như thế nào thôi”
“Em nghĩ chị  không quan tâm người khác nhìn như thế nào mà” tôi bối rối hỏi.
Chị ấy lắc đầu “Đừng bận tâm. Chị đi tìm Ron và Harry đây”
“Ừ, họ đang kiếm chị đó. Chị nên đi đi”
Hermione gật đầu. “OK. Tạm biệt Ginny”
“Tạm biệt” tôi nói khi chị ấy biến mất ở một khúc quanh. Tôi tự hỏi có chuyện gì đã xảy ra. Có vẻ như Hermione sẽ không nói cho tôi biết, vì thế tôi phải dò hỏi những người khác.
Một vài ngày sau. Khi lưng Malfoy đã hoàn toàn bình phục và khệnh khạng như trước, tôi đi bộ về phòng sinh hoạt chung sau bữa tối và nghe được Harry, Ron và Hermione nói chuyện với một âm lượng nhỏ về chuyện gì đó. Tôi di chuyển từ từ cho đến khi tôi có thể nghe thấy những đoạn hội thoại.
“-trông như hắn đã được chữa lành-”
“-bây giờ bồ sẽ làm gì-”
“-kế hoạch tiếp theo-”
“-chắc chắn hắn sẽ không trả thù-”
“-…trả thù? Mình thực sự nghi ngờ nó-”
“-không bao giờ biết được-”
“-ôi, thư giãn nào Ron-”
“…thả lỏng? Ở đây bồ lại đang có một âm mưu gây thương tích cho Malfoy và bồ nói với mình để-”
“-Ron, Hermione không phải là phù thủy thông minh nhất trường để không có gì-”
“-…cảm ơn Harry-”
“-…không có gì-”
“-vậy bồ sẽ đổ thuốc Nhân Sâm vào nước bí ngô của Malfoy sao-”
“-suỵt! Bồ nói hơi lớn rồi đó-”
“-xin lỗi. nhưng bồ thực sự làm điều đó sao-”
“-cũng có thể-”
“-cũng có thể! Chuyện này rất là nghiêm trọng, chúng ta đang nói về chuyện làm cho Malfoy hôn mê-”
“E hèm” tôi hắng giọng. Tôi nghe như vậy đã quá đủ. Mấy cái thuốc Nhân Sâm làm cho Malfoy hôn mê là sao? Ba người họ nhìn lên, giật mình, vẻ tội lỗi hiện trên gương mặt của họ.
“Ờ, ừm, chảo Ginny” anh nói hơi lớn tiếng. Một nụ cười không tự nhiên được gắn lên mặt anh
“Ba người đang nói gì vậy?” tôi nghi ngờ hỏi.
Ron đảo mắt “Đừng quá tò mò Gin. Đi đi”.
“Nó không có tác dụng với em đâu” tôi nạt. Tôi vẫn chưa quên lần cuối anh ấy đuổi tôi đi đó là khi Harry muốn nói với hai người họ chuyện riêng tư. Rất có thể là về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Nó đã không cần thiết – sau tất cả, người mà ám ảnh anh vào năm nhất? “Tại sao lại cho thuốc Nhân Sâm vào nước uống của Malfoy?”.
Hermione lườm Ron “Mình đã nói với bồ là đừng nói to quá rồi mà!” chị ấy rít lên và sau đó quay lại mỉm cười với tôi. “Ơ, bọn chị chỉ đùa thôi mà. Em biết bọn chị thích đùa về những thứ như thế mà. Sau tất cả, bọn chị vẫn ghét hắn ta”
Tôi khoanh tay lại, báo hiệu rằng tôi sẽ không đi đâu hết cho đến khi họ nói với tôi sự thật. Ron biết tư thế này của tôi và thở dài. “Hermione – nó sẽ không đi đâu”
“Ginny…làm ơn mà” Harry nói, ánh mắt anh ấy thật dịu dàng. “Bọn anh không muốn kéo em vào chuyện này” tôi gần như mềm lòng ngay lúc đó, nhưng mong muốn có một câu trả lời đã ngăn tôi lại.
“Không. Em không quan tâm. Chỉ cần nói với em sự thật thôi! Mấy anh chị luôn giấu em mọi thứ. Thật không công bằng! Em đã 15 tuổi rồi. Em chỉ nhỏ hơn mọi người một tuổi thôi đó!” tôi dậm chân. “Tại sao mọi người vẫn nghĩ em còn nhỏ và giữ em khỏi những điều đó chứ?”
Hermione thở dài và xoa xoa thái dương. “Thôi được rồi Ginny. Em thắng rồi. Chị sẽ nói với em những gì mà bọn chị định làm….”
“Bồ có chắc không ‘Mione’?” Harry lo lắng hỏi. “Bồ có chắc bồ cho Ginny mang theo một gánh nặng như vậy?”
“Dừng ngay cái giọng điệu nghiêm trọng hóa vấn đề đi! Mình chỉ cố gắng tống Malfoy vào Bệnh Thất thôi” Hermioe xoa mắt mệt mỏi. “Giọng điệu của hai bồ cứ như thể mình giết người hay làm hỏng cái gì đó vậy”
Tôi nhìn chị ấy chằm chằm. “Tống Malfoy vào Bệnh Thất? Ý chị là gì thế?”
Lời giải thích mà tôi nghe sau cái kế hoạch kì cục nhất mà tôi đã từng nghe, nhưng bằng cách nào đó nó có vẻ có ý nghĩa. Loại bỏ Malfoy vài ngày mỗi lần, bằng cách làm hắn bị thương, sẽ cho phép chúng tôi thư giãn và không lo lắng về bác Hagrid bị sa thải hoặc chúng tôi gặp xui xẻo ngẫu nhiên trong hành lang. Nhưng thực tế nó đã được Hermione – người ung dung, mọt sách Hermione – người dựng lên tất cả những chuyện này, thì một chút cũng không tin được.
“Vậy mọi người đang nói…rằng Hermione là người quyết định làm điều này?” tôi hỏi thật chậm, hầu như không dám tin vào tai mình.
“Ừ. Người đó ngồi ngay đây” Ron chỉ vào Hermione, người đang nhăn mặt.
“Nó nghe có vẻ hơi cường điệu, nhưng hắn ta xứng đáng nhận nó” chị ấy nhún vai nói.
“Và việc Peeves đập đèn chùm vào lưng Malfoy…đã được chị sắp xếp?”
“Phải” chị ấy gật đầu. “Chị mượn áo khoác toàng hình của Harry và đóng giả làm Nam Tước Đẫm Máu để tuyết phục nó. Em biết là nó sợ Nam Tước như thế nào mà. Ông ấy là người – hoặc con ma duy nhất mà Peeves  thực sự nghe lời mọi lúc”.
Tôi ngồi sâu vào chiếc ghế bành gần đó. “Oa…nhưng phải nói là kế hoạch đó khá là tài tình”.
“Nó là kế hoạch thứ hai, Hermione đã thất bại - ối” Ron kêu lên khi Hermione đánh sau đầu anh.
“Im đi! Mình đã nói cậu đừng nói về nó nữa mà Ron!” chị ấy nạt, lườm anh ấy. Ron cúi đầu vẻ xin lỗi.
“Tại sao bồ phải căng thẳng về chuyện đó chứ?” Harry tò mò hỏi. Hermione chuyển cái nhìn chết người về phía anh Harry và ảnh co người lại. “Đừng quan tâm…”
“Mình đi ngủ đây” Hermione nói, mỉm cười với chúng tôi, trong khi Ron nhận được cái nhìn vui vẻ mà tôi không hiểu được. “Ngày mai gặp! Và Ginny – đừng quan tâm về chuyện đó. Để nó cho bọn chị!”. Và với cái vẫy tay cuối cùng, chị ấy biến mất vào ký túc xá nữ năm thứ sáu.
Harry, Ron và tôi ngồi xuống trong im lặng. Ron vội vã lấy một cái cớ - cái gì đó không ăn nhập về mẹ của chúng tôi bảo ảnh phải đi ngủ sớm – và rời khỏi. Vì thế bây giờ chỉ còn Harry và tôi. Một mình trong phòng sinh hoạt chung lần nữa. Tôi cố gắng nghĩ cái gì thú vị để nói, nhưng tâm trí tôi lại quyết định im lặng.
“Vậy…em nghĩ gì?”
Tôi chớp mắt “Nghĩ về cái gì cơ?”
“Về kế hoạch ấy?”
“Ờ…” Tôi có thể đánh mình ngay bây giờ. Câu hỏi ngu ngốc gì thế! Nó hiển nhiên là điều Harry muốn hỏi về kế hoạch đó rồi. “Ừm…kỳ lạ?”
Harry gật đầu. “Ừ…đúng là kỳ lạ. Mặc dù anh hy vọng Hermione thành công. Thật là tốt khi không có Malfoy rình rập những ngày cuối cùng. Và chúng ta có được nó nhờ Hermione”
“Phải” tôi đồng ý. Chúa ơi, không có gì tốt hơn để nói sao? Một sự im lặng khó chịu xảy ra sau đó.
“Vậy…ngày mai gặp lại nha Ginny”. Anh lung túng nói và đứng dậy. Tôi nhanh chóng làm điều như vậy.
“Ơ, ừ. Em cũng phải đi đây”. Khi tôi đi qua anh ấy, tay anh chạm vào tay tôi. Tôi quay lại lại và nhìn anh thắc mắc.
“Xin lỗi” anh nói ngượng ngùng. Tôi mỉm cười và đi vào ký túc xá của mình, nơi tôi thay áo ngủ và gục ở trên giường nghĩ về tối nay. Xin lỗi ư? Tại sao anh ấy lại xin lỗi? Nếu anh ấy tình cờ…chạm tay nó có thể có nhiều ý nghĩa. Tôi mỉm cười và rơi vào giấc ngủ khi ôm gối hy vọng.

-end chap 8-


Bài viết: [Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết kiễu Draco Malfoy: chap 8

Nguồn Zing Blog

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết liễu Draco Malfoy: chap 7



Author: drakulya
Translator: thảo cami
Link: http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Discalmer: tôi không sở hữu gì ngoại trừ bản dịch.
 
Chap 7: Hermione.
 
 
Ôi. Trời. Ơi.
Ôi Trời ơi! Tôi không thể tin những gì đã diễn ra.
Malfoy quyến rũ tôi! Phải, bạn đọc đúng rồi đấy. Quyến rũ.
Thực ra thì, nó đe dọa nhiều hơn là quyến rũ. Nhưng nó vẫn thế. Không phải tôi đổ vì hó hay bất cứ điều gì như vậy – bạn đừng có những ý nghĩ buồn cười như thế, bạn đó. Dĩ nhiên tôi không đổ vì nó. Bạn nghĩ tôi là ai chứ? Pansy? Lavender? Parvati? Không không không, tôi không đổ vì Malfoy đâu, không bao giờ!
Nhưng nó chắc chắn là rất sốc. Tôi biết cảm giác sợ hãi có trong dạ dày của mình sau khi Ron ốm không chỉ là chuột rút. Tôi biết điều đó bởi vì Ron ốm, có nghĩa là có sự thay thế Huynh Trưởng. Và vì cụ Dumbledore cứ huyên thuyên về sự đoàn kết giữa các nhà (không phải tôi không đồng ý với thầy, nhưng bạn phải thừa nhận bài phát biểu ấy đã bị nhàm chán sau một thời gian), tôi đã nghi ngờ sự thay thế đó là một Huynh Trưởng Slytherin. Ai mà không biết hai nhà cần đoàn kết nhất là Gryffindor và Slytherin? Nếu bạn nhốt hai người từ hai nhà này trong một căn phòng và trở lại một giờ sau đó, bạn có thể thấy chúng hét những lời tục tiểu và sử dụng những phép thuật cấm vào nhau.
Và ai là Huynh Trưởng nhà Slytherin? Pankinson hay Malfoy, tôi đã nghĩ vậy. Vâng, đúng rồi đó. Tại sao thầy Dumbledore không cho tôi đi tuần tra với một con bò ngu-hơn-con-quỷ-khổng-lồ thay vì tên xấu xí đó – vâng, không xấu nhưng là tên chồn ngu-ngốc-và-kiêu-kỳ-hơn-cả-mớ-kiêu-kỳ, ngoài tôi ra.
Tôi cho rằng nếu tôi dành ba tiếng cho Pansy, tôi có thể sẽ có được ba giờ đồng hồ nói về Malfoy. Malfoy đẹp  trai, Malfoy quyến rũ.
Malfoy quyến rũ…
Hừm!!!
Chỉ cần nghĩ về chuyện tuần tra tối qua khiến tôi rung mình kinh hãi. Tôi vẫn không tin được rằng Malfoy đã dồn tôi vào tường và gần như là hôn tôi.
Chết tiệt!
“Bồ ổn chứ ‘Mione’?” ai đó hỏi tôi. “Bồ trông đờ đẫn kỳ lạ…”
Tôi nạt ý nghĩ của mình và mỉm cười với Harry. “Không có gì đâu Harry. Mình ổn mà”
“Nếu bồ đã nói vậy” cậu ấy nói. “Đừng lo, Ron sẽ ổn ngay thôi ấy mà”. Cậu ấy vỗ vai tôi an ủi.
“Phải”, tôi nói, dụi dụi mắt. Đó là buổi sáng Ron đổ bệnh vì dị ứng phấn hoa của gỗ tinh, và bởi vì bà Pomfrey nói chúng tôi có thể đến và đón cậu ấy về lâu đài hôm nay, chúng tôi tới nơi rồi. Chúng tôi dừng lại bên ngoài Bệnh Thất và tôi gõ cửa. Sau vài giây bà Pomfrey mở cửa và nhìn chúng tôi chằm chằm.
“Ah! Hai đứa là bạn của trò Weasley, ta nói đúng chứ?”
Harry gật đầu. Tôi kềm chế một cái ngáp dài. Tôi đã trằn trọc trên giường cho đến khi tối muộn ngày hôm qua – hay đúng hơn, vào sáng sớm nay, tôi lại nghĩ về Malfoy và một kế hoạch để hại hắn ta. Tôi có một ý tưởng trong đầu. Nó trong túi của tôi, trên trang giấy của cuốn nhật ký.
---Kế hoạch 2: Làm Malfoy gãy xương, hohoho.
Khi nào: Khi hắn không ở trong phòng sinh hoạt chung hoặc trong lớp.
Tại sao: Cho hành động…hành động tối qua của hắn.
Cách thức: cần có sự trợ giúp của Peeves trong nhiệm vụ này. Cần nó mang một cái gì nặng và đập vào Malfoy. Không quá khó, mặc dù –  tôi không muốn giết Malfoy. Lúc này.
Tôi cười khúc khích khi tưởng tượng cảnh: Malfoy la hét và ôm lấy một chân tay bị gãy, trong lúc Peeves thè lưỡi trề môi chế nhạo và phóng đi.
Đột nhiên, tôi nhận ra Harry và bà Pomfrey đang nhìn tôi với vẻ kỳ lạ. “Trò ổn chứ trò Granger?” bà hỏi. Tôi vội gật đầu, âm thầm nguyền rủa bản thân. Làm thế nào mà tôi lại chìm đắm trong suy nghĩ của mình một lần nữa khi ở trước mặt người khác? Nếu tôi cứ tiếp tục như vậy, thanh danh của tôi sẽ bị phá hủy. Ôi, xấu hổ quá.
Khi bà Pomfrey đi đánh thức Ron, Harry quay sang tôi “Có phải bồ lại nghĩ kế hoạch giết Malfoy phải không?” cậu ấy thì thầm.
“Ừ…đúng vậy” tôi miễn cưỡng thừa nhận. “Tối qua, hắn ta – ý mình là, mình cần phải trả đũa hắn ta một vài thứ”
Harry nhướn một bên lông mày. “Có phải nó khiến cho bồ có một khoảng thời gian khó khăn khi đi tuần tra tối qua?” cậu ấy hỏi bằng giọng hằn học. “Bởi vì nếu nó làm vậy, bồ có thể hy vọng vào mình và Ron để trả thù cho bồ”.
Tôi cười. “Không, cảm ơn bồ nhiều lắm Harry. Đó là lý do vì sao mình làm một danh sách. Mình muốn tự mình thoát khỏi hắn kìa”.
“Ồ” cậu ấy nói, nhìn tôi hơi sợ hãi. “Chi cần đừng quá bạo lực thôi Hermione. Bọn mình không muốn bạn thân của mình trở thành một phụ nữ liều mạng điên cuồng hoặc cái gì tương tự vậy đâu”.
“Đừng lo, mình sẽ ổn thôi mà” tôi nói nhẹ nhàng. Người phụ nữ liều mạng điên cuồng, thật vậy ư!
Một phút sau, bà Pomfrey trở lại cùng với Ron, người đang mệt mỏi nhưng vui vẻ khi nhìn thấy chúng tôi. Sau khi chúng tôi rời khỏi Bệnh Thất, Ron nói với chúng tôi chuyện gì xảy ra khi cậu ấy ngã.
“…Thình lình mình cảm thấy chóng mặt, và mình nghĩ mình đã lặp đi lặp lại điều gì đó”. Harry và tôi nhìn nhau cười khi nhớ lại Ron cứ bảo tôi giặt áo. Nó nhắc tôi phải làm việc đó sớm. “Và sau đó trước mắt mình đột nhiên tối sầm lại. Nó thật đáng sợ - mình nghĩ mình đã chết hoặc điều gì đó giống vậy”.
“Vậy thời gian ở Bệnh Thất của bồ thế nào?” tôi hỏi.
“Nó cũng ổn … ý mình là bà Pomfrey rất tốt và chủ yếu mình chỉ ngủ và Bà cho mình uống thứ thuốc gì đó vào tối qua. Chỉ vậy thôi”, cậu ấy nhún vai trả lời.
“Thật tốt khi nghe điều đó” Harry nhẹ nhõm nói. “Mình nghĩ bồ bị làm sao rồi đó. Bồ đã sùi bọt mép khi bọn mình đưa bồ đến đây”.
Ron lau miệng lơ đãng. “Không. Bây giờ mình ổn”.
Thảo Dược học là môn tiếp theo , và chúng tôi đi chầm chậm về phía nhà kính. “Bồ sẽ ổn môn Thảo Dược học thôi mà, với mấy cây trồng và vật dụng đó? Bồ sẽ không ngất nữa đâu hả?” Harry hỏi.
“Nè, mình không yếu ớt vậy đâu nha” Ron phàn nàn. “Và dù sao, bà Pomfrey đã nói mình sẽ không sao với môn Thảo Dược học”.
Chúng tôi sẽ học trong nhà kính số 3 hôm nay. Một số cây trồng trông nguy hiểm với hàm răng sắc nhọn đang nhô ra khắp mọi nơi thành hàng ở bức tường xa nhất, và bài học của giáo sư Sprout thì tránh xa lũ này. Tôi vui mừng; tôi không muốn bỏ lỡ cảnh Malfoy bị Peeeves làm bị thương, dù nếu tôi đi đến bệnh thất, tôi sẽ biết hắn ta có bị thương hay không.
“Hôm nay, chúng ta sẽ pha chế Nhân sâm”, giáo sư Sprout nói khi học sinh nhà Gryffindor và Hufflepuff đến. “Có trò nào biết loại thuốc này được dùng để làm gì không?”
Dĩ nhiên là tôi biết. Thậm chí khi tôi không đọc nhiều sách tôi cũng biết, bởi vì nó đã được sử dụng lên tôi vào năm thứ hai. Tôi nhanh chóng giơ tay. Không ai trông có vẻ ngạc nhiên hết. “Vâng, trò Granger?”
“Nhân sâm chữa trị cho nạn nhân bị hóa đá” tôi nói. “Ngoài ra nó còn sử dụng cho người nghe thấy tiếng khóc của cây Nhân sâm con. Tuy nhiên, nó có thể gây hại cho người hoàn toàn khỏe mạnh vì một loại vi khuẩn đặc biệt có trong nó”.
“Chính xác. 10 điểm cho nhà Gryffindor” vị giáo sư vui vẻ nói. “Dù loại thuốc này không gây hại gì nhưng nó làm cho người uống hôn mê vài ngày – nó không khiến cho họ bệnh hay tử vong”.
“Hôm nay chúng ta sẽ cắt lá của cây Nhân sâm lớn và cho chúng vào khay. Hãy đeo cái bịt tai vào và chỉ tháo ra khi có hiệu lệnh của ta. Cây Nhân sâm lớn không cần phải đưa ra khỏi đất, tiếng khóc của chúng có thể gây nguy hiểm”
Như thường lệ chúng tôi chiến đấu với lũ bịt tai mà không hề mềm mịn và màu hồng và chăm chú xem giáo sư Sprout nhấc kính của bể chứa Nhân sâm lên. Ngay khi cô ấy làm vậy, tất cả cây trồng trong Nhà kính cuộn tròn thành một quả bóng; ngay cả loài có răng nhọn.
Những ý nghĩ bắt đầu trôi dạt trong đầu tôi khi tôi xem. Thuốc Nhân sâm…nguy hiểm…Malfoy uống…
Phần còn lại của bài học trôi qua trong mập mờ. Cả tiết Bùa chú đến tiết Thảo dược học tôi không thể tập trung và tiếp tục nghĩ làm thế nào tôi có thể sử dụng thuốc Nhân sâm lên Malfoy. Nó chỉ làm Malfoy hôn mê như giáo sư Prout đã nói. Hắn sẽ không chết hay thứ gì như vậy.
Sau bữa trưa, chúng tôi có nữa tiếng nghỉ ngơi. Tôi đã nói vớ Peeves rằng đó là thời điểm tốt để hành động, vì thế tôi quên mất ý tưởng về Nhân sâm và thay vào đó nghĩ kế hoạch đang nắm trong tay.
Khoảng 20 phút sau, tôi bắt đầu thất vọng vì không có gì xảy ra. Tại sao Peeves còn chưa hành động? Tôi đã giả làm Nam Tước Đẫm Máu khi tôi hỏi nó sáng nay (tôi mượn áo tàng hình của Harry), vì vậy nó sẽ không thể phớt lờ yêu cầu của tôi. Tôi đứng lên. “Mình đi vệ sinh” tôi nói dối. Tôi cảm thất thật tệ khi nói dối bạn của mình, nhưng tôi phải kiểm tra Peeves và Malfoy. “Lát nữa mình quay lại”.
“Ừ” Harry nói và Ron thì gật đầu. Họ trông không nghi ngờ gì hết và tôi chạy nước rút.
Sau khi hỏi thăm xung quanh, tôi biết được rằng Peeves được nhìn thấy lần cuối lúc nó mang theo một đèn chùm lớn về phía hành lang gần lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Tôi nghĩ nó đang đi tìm Malfoy, tôi cười toe toét. Tôi đi theo hướng đó, chỉ để chắc chắn.
Khi tôi đến hành lang, tôi thấy Malfoy đang đi với Pansy từ lớp Biến Hình ra. Nhiệm vụ của Huynh Trưởng Slytherin? Tôi tự hỏi và đi về phía đó một cách thờ ơ, làm ra vẻ ngây thơ vô tội. Tất cả những gì tôi cần là có một vài bông hoa trên tóc. Khi tôi đến gần hai người họ, Malfoy nhếch mép nhìn tôi và tôi tròn mắt. “Máu Bùn” hắn nói. Tôi cho rằng đó là cách hắn chào hỏi ai đó.
“Đồ chồn” tôi nói trả lại. hắn dừng lại và trừng mắt nhìn tôi, bỏ qua Pansy, người đang kéo cánh tay hắn và gửi cho tôi cái nhìn chết người. Tôi đoán đó là cách cô ta hỗ trợ Malfoy.
Đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng lải nhải và Peeves thình lình hiện ra phía sau Maldoy, mang theo cái đèn chùm. Giống những gì mọi người nói. Mắt tôi mở to, và Malfoy trông bối rối trước những gì tôi nhìn chằm chằm qua vai hắn ta. Hắn quay lưng lại, nhưng không phải trước khi cái đèn chùm va vào lưng hắn và cho hắn nằm ườn ra mặt đất – trên người tôi.
“Hehehe!” Peeves cười tinh quái. “Xin lỗi nha Malfoy! Như cậu thấy đó nó chỉ là tai nạn” và thêm một tiếng cười chế nhạo khác, nó lướt đi, để phần vỡ nát của chiếc đèn chùm bên cạnh chúng tôi.
Bây giờ Peeves đã đi mất, chỉ còn một vấn đề cần giải quyết – Malfoy. Tôi nằm trên mặt đất, ở dưới hắn ta và cố gắng đẩy hắn ra xa.
“Tránh ra khỏi người tôi!” tôi rít lên.
“Không thể” hắn trả lời, gương mặt hằn lên sự đau đớn. “Tôi nghĩ lưng tôi bị gãy…”
Bây giờ một đám đông đã tụ tập xung quanh chúng tôi, dù họ không đến gần được vì dường như bất cứ khi nào họ thử thì những cây nến bắt đầu lao vào đám đông. Bùa chú ư? Ai mà biết được.
“Tôi không quan tâm!” tôi thấp giọng. “Chỉ cần cậu tránh xa tôi ra. Tôi không quan tâm nếu đều đó thậm chí làm gãy lưng cậu”.
Hắn lại cười khẩy. hình như hắn không đau đớn như vẻ ngoài. “Đừng nói với tôi cô không thích ở tư thế như này” hắn thì thầm. Đám đông bắt đầu cười khúc khích và những cô gái tỏ ra ghen tỵ với tôi. Trông như họ muốn đổi chổ của tôi bây giờ vậy. Tôi thở dài.
Chúng tôi đang ở trong tư thế khá ngượng ngùng. Cánh tay Malfoy đè trên tay tôi, khá nặng,  đầu hắn thì nằm trên vai tôi, đỉnh đầu hắn thì ở dưới cằm tôi. Chân của tôi bị mắc kẹt vì cả hai chân hắn ở ngoài chân tôi. Hy vọng duy nhất của tôi là xô hắn ra – mà nó có thể làm gãy cột sống hắn – hoặc chờ một giáo viên tới lôi hắn ra.
“Các giáo sư ở đâu khi ta cần họ chứ?” tôi kêu van sau khoảng 10 phút bị tra tấn. “Tôi chờ thêm năm phút nữa – nếu họ không đến tôi sẽ ném cậu ra khỏi người tôi”.
“Nếu cô có thế” Malfoy chế nhạo, sự thách thức có trong giọng hắn.
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn. “Lưng cậu có đau thật không?” tôi hỏi. Dù rất ghét hắn ta, tôi thực sự không muốn hắn ta trở thành tàn phế.
“Sao cô không tự tìm hiểu xem?” hắn ta trả lời, cười nhếch mép.
“Tại sao cậu không cố gắng tránh xa tôi ra nếu lưng cậu không bị gãy?” tôi nạt. Tôi muốn khoanh tay trong thất vọng, nhưng tôi không thể khi ở trong vị trí này. Tôi xô mạnh hắn ta, nhưng thất bại trong việc làm hắn ta di chuyển ngoại trừ làm đầu hắn nghẹo sang một bên, bây giờ đỉnh đầu hắn ta nằm ngay dưới mũi tôi, mặt thì đối diện với sàn nhà.
“Ôi” hắn kêu lên. “Cô nhẹ nhàng một chút được không Granger”.
Tôi khịt mũi. Nhẹ nhàng ư? Nếu đó là một ai khác, tôi có thể nhẹ nhàng mà đẩy ra, nhưng đây là Malfoy, tôi quyết định không bận tâm. Tôi nghe thấy giọng nói giận dữ của Pansy trong đám đông, nói với tôi rằng không được làm đau “Draco cưng” của cô ả.
Tôi cười toe. “ ‘Draco cưng’ hở?”
“Im đi” hắn nói một cách thô lỗ. “Mặc kệ Pankinson đi – cô ta là chuyên gia của những cái tên lố bịch”.
Bất chấp hoàn cảnh hiện tại, tôi cưởi. Hắn nhìn tôi chằm chằm và tự mình nỗ lực tránh ra khỏi tôi. Hắn cố gắng đẩy mình ra khỏi người tôi bằng một tay chống trên sàn và tay kia trên vai tôi – và bàn tay hắn giờ đặt trên ngực tôi. Mắt tôi mở to và hắn trông bất ngờ. “Cái gì?” hắn nói, bực mình với biểu hiện của tôi. Sau đó hắn nhận ra tay mình đặt ở đâu và hắn tái đi, nếu như hắn có thể tái hơn được nữa.
“Cậu – kẻ hư hỏng!!!” tôi hét lên, tát vào mặt hắn. Sự va chạm đó khiến hắn mất thăng bằng và ngã sang mộ bên. Đám đông thì mắt chữ o mồm chữ a và nhiều cô gái lao đến đỡ Malfoy khi hắn nằm ở đó, rên la thảm thiết. Tôi nhanh chóng đứng dậy và phủi quần áo. “Hứ” tôi lầm bầm trong hơi thở. Tôi không bao giờ nghĩ hắn là kẻ hay sờ mó như thế.
Nó chỉ là một tai nạn. Hắn thậm chí còn không biết tay mình đang đặt ở đâu cho đến khi hắn thấy vẻ mặt của tôi.
Thật chậm, tôi liếc nhìn hắn ta. Hắn đón lấy ánh mắt tôi và nhìn tôi hối lỗi.
Cái gì? Malfoy xin lỗi ư? Tôi nghi ngờ điều đó. Khi tôi chớp mắt, vả mặt của hắn ta lại là nụ cười mỉa quen thuộc. Tôi lắc đầu khi giáo sư Anderson – giáo viên môn Phòng Chóng Nghệ Thuật Hắc Ám – đang lao về phía hắn và biến ra một cái cán. Sau đó, cô bỏ đi với cái cán trôi lềnh bềnh sau lưng.
“Phù” tôi nói, mỉm cười với bản thân khi tôi trở về nơi tôi bỏ lại Harry và Ron. “Chuyện đó thành công rồi”.
Chỉ là cái-tay-trên-ngực là tôi không thích. Và dĩ nhiên toàn bộ việc bị-kẹp-dưới-biểu-tượng-quyến-rũ-Slytherin…

-end chap 7-

[ Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết kiễu Draco Malfoy: chap 6



Author: drakulya
Link:
http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Translator: thảo cami
Disclaimer: những gì từng xuất hiện trong Harry Potter là của J.K.Rowling, câu chuyện là của drakulya còn câu văn là của tôi.
 
Chap 6: Draco.
 
Bạn biết gì không? Có điều gì đó rất lạ xảy ra với tôi ngày hôm nay – chính xác là vào sáng nay, trên đường tôi tới tiết Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí.
Hermione ngã vào vòng tay của tôi.
Bây giờ tôi có một chút lo ngại về câu nói đơn giản trên.. Thứ nhất về cụm từ ‘Granger ngã’. Tại sao Hermione lại đi theo tôi? Cố gắng ếm bùa tôi ư? Tôi không làm gì cô ta vào bữa sáng cả.
Có lẽ là do nước bí ngô tôi đổ lên người cô ta tối qua? Không, cô ta không thể vẫn còn nghĩ về nó được. Dĩ nhiên chỉ có thể là cô ấy đã thích tôi và muốn gần gũi tôi hơn. Nhưng bằng cách nào đó, tôi vẫn khó hình dung Granger làm điều đó – nó khó như việc tưởng tượng Pansy không bám dính lấy tôi.
Giờ thì đến phần ‘ vào vòng tay của tôi’.  Tại sao tôi không để cô ta ngã chết đi và đầu của cô ta thì gãy ở trên sàn? Những ngày gần đây tôi thấy mình quá mềm mỏng. Có lẽ đó chỉ là một phản xạ - khi bạn thấy một cô gái ngã vào vòng tay của bạn, và cho bạn thấy sắp có một cú đo đất rực rỡ đầy chấn động, bạn phải vươn tới để giữ vững cô gái đó vì thế bạn không hề tổn thương não.
Dù đó là lý do, nó vẫn rất kỳ cục.
“Này Draco, bữa tối sắp bắt đầu rồi”, giọng nói của Goyle lôi tôi ra khỏi suy nghĩ của mình. “Chúng ta đi thôi”
Tôi thở dài “Nếu đồ ăn là những gì mày quan tâm thì mày là một tên trẻ nít chết tiệt”
Goyle chớp mắt “Ừ, tao cũng nghĩ vậy”, nó nói thật chậm, nó không trả lời thật lòng câu hỏi này – nói thật, nó làm tôi bực mình với câu trả lời này hoặc nói dối để làm hài lòng tôi?
“Đi tìm Crabble. Tao sẽ ở đây thêm một lúc nữa” tôi nạt, và tôi quay lại với cuốn sách tôi đã đọc trước khi chìm đắm vào những suy nghĩ của mình. Tôi chỉ hy vọng rằng hai thằng ngu ngốc đó có thể đi đến Đại Sảnh Đường mà không bị lạc. Và sau đó, mùi thơm của thức ăn sẽ dẫn đường cho tụi nó, nếu tụi nó không đi lạc theo cách riêng của mình.
“Ừ lát gặp” Goyle nói vui vẻ và biến mất. Tin tôi đi, trông rất là buồn cười đó, bạn sẽ không muốn thấy Goyle nhảy nhót đâu. Đó có thể là nguồn cơn của ác mộng trong nhiều tuần. May mắn thay tôi đã có cuốn sách để bảo vệ đôi mắt khỏi điều kinh khủng đó và tiếp tục đọc.
Thình lình, có một bất ngờ xảy ra và con cú nâu vàng vọt qua đầu tôi, móng vuốt của nó cạo trúng tóc tôi. Nó quay lại và thả lá thư vào lòng tôi. Tôi nhìn lên từ cuốn sách, đặt nó sang một bên và mở phong bì, nhưng con cú mổ mạnh lên tay tôi. “Ối!” tôi thốt lên kinh ngạc. Tôi trừng mắt nhìn con cú mà nó cũng nhìn lại tôi với ánh mắt mạnh mẽ như thế, tôi ném cho nó một mẫu thức ăn nhỏ, nó bắt lấy khéo léo bằng mỏ và nuốt thức ăn. Tôi dời mắt về bức thư.
Gửi trò Malfoy:
Rất tiếc, tôi phải thông báo cho trò một tin tức, một trong những Huynh Trưởng nhà Gryffindor bị ốm và không thể thi hành nhiệm vụ tuần tra tối nay. Tôi sẽ rất vui nếu trò thế vị trí của cậu ấy và đến gặp giáo sư Gonagall trong phòng học môn Biến, nơi mà bạn thường nhìn thấy cô ấy giao nhiệm vụ cho Huynh Trưởng nhà Slytherin, 8:00 trò sẽ biết nhiệm vụ của mình là gì khi thay thế trò R. Weasley.
Nếu trò có bất cứ yêu cầu gì hoặc không muốn nhận nhiệm vụ tối nay bởi đã có kế hoạch (bắt kịp các lớp học , vv),  vui lòng gửi cú cho ta sớm nhất khi trò nhận được thư.
Nếu trò đồng ý, ta hy vọng giáo sư Gonagall sẽ gặp trò ở đó, đúng giờ.
Cám ơn.
A.Dumbledore.
Hiệu trưởng của trường đào tạo pháp thuật và ma thuật Hogwarts.
Tôi cười khẩy. “Weasley bệnh ư? Mình không biết vì sao thằng đó lại được làm Huynh Trưởng…mình đoán Dumbledore thích thế”
Tôi gấp lá thư lại và đặt nó trong túi áo khoác và tôi nhìn lên thấy con cú nâu vàng vẫn đứng trên bàn nhìn tôi chờ đợi. “Bây giờ mày muốn gì?” Tôi nói mất kiên nhẫn nói sau đó đập tay vào trán mình. Tôi đang nói chuyện với một con chim ư? Con cú thì không thể nói chuyện được rồi.
Tôi lấy một nhắm thức ăn ném ra ngoài cửa sổ. “Xùy” tôi nói lớn tiếng. Con cú không di chuyển. Tôi thở dài lần nữa, lần thứ hai trong vòng 15 phút. “Tao sẽ không trả lời cụ Dumbledore đâu.  Bây giờ lấy túi thức ăn rồi đi đi, mày đúng là cục lông phiền phức.”
Con cú hiểu và kêu lên một tiếng hạnh phúc, nó chộp lấy túi thức ăn bằng móng vuốt và vọt ra ngoài cửa sổ. “Cuối cùng cũng đã thoát khỏi con cú chết tiệt đó”, tôi lầm bầm với chính mình và rời khỏi phòng sinh hoạt chung để đi ăn tối. Tôi cần phải ăn vì nhiệm vụ Huynh Trưởng sẽ không kết thúc trước 1:00 sáng. Tôi không có ý định lê bước xung quanh hành lang với cái bao tử đang réo ầm ầm, đặc biệt là trước một Griffindor.
8:00 đến quá nhanh. Tôi đã hẹn đồng hồ báo thức vì tôi không muốn đến trễ và bây giờ nó đang kêu bíp điên cuồng trên cổ tay phải của tôi. “Im đi” tôi nạt nó và nhận ra rằng ngày hôm nay tôi lại nói chuyện với một thứ rõ ràng là không thể trả lời.
“Có chuyện gì vậy anh yêu?” Pansy hỏi ngọt ngào.
Tôi lườm cô ta”Không! Và đừng có gọi tôi là ‘anh yêu’ nữa Pankinson”
Cô ả biểu môi. “ Ư! Nhưng em thích gọi là anh yêu, anh yêu!”
Tôi thở dài. Nói chuyện với Pankinson giống như nói với bức tường, dù là một kẻ nói chuyện rất ngu ngốc. “Không sao hết. Tôi phải đi làm nhiệm vụ Huynh Trưởng. Bây giờ thì đi đi!”. Tôi nhấn mạnh quan điểm của mình bằng cách đập mạnh vào ghi chú Biến Hình của mình. Thật không may, chúng rời khỏi tay tôi và bay khắp mọi nơi. “Chết tiệt!” tôi chửi thề và một số câu khác nữa mà tôi không sẽ không nói ra.
“Để em” Pansy đưa tay ra và tôi đã bất ngờ, thay vì vô tình dẫm lên những tờ giấy cô ta nhặt từng tờ một và đưa một đống lộn xộn cho tôi. “Tất cả đều ở đây”
Tôi bị sốc về sự thay đổi thình lình này, nhưng nó là một dấu hiệu tốt. Sau tất cả, điều gì cũng tốt hơn so với sự âu yếm của cô ta “Draco cưng” vào tai tôi mỗi ngày. “Cám ơn nha Pansy”, tôi nói lịch sự và cất những tờ ghi chú vào cặp.
“Không có chi đâu anh yêu!”, cô ả nói, thở dài đầy dục vọng (hừm) và đá mi với tôi. Tôi quay đi, ghê tởm và thất vọng – cô ta trông không hề thay đổi gì hết. Sau khi ném chiếc cặp lên giường bốn cọc, tôi vội vã đi xuống cầu thang ký túc xá chỉ với cây đũa phép và tôi đi bộ dọc hành lang đến lớp Biến.
Khi tôi đẩy cửa bước vào lớp, tôi thấy giáo sư Gonagall đã ở đó. Tôi nhìn đồng hồ và nhận ra mình đến hơi sớm.
“Chào giáo sư”, tôi vui vẻ nói, và cô đã nhướn một bên mày nhìn tôi.
“Trò đến sớm đó, Malfoy”, cô nói, rất là hiển nhiên.
Tôi cười khẩy, “Đó là tin cô muốn nói với em sao giáo sư”, tôi nói một cách mỉa mai, môi của bà mím chặt đến khi nó chỉ là một đường thẳng.
“Trò Malfoy” bà nạt. “Không vì trò được các bạn nữ yêu mến mà trò có thể vô lễ với giáo sư của mình”
Tôi bất ngờ khi bà chú ý đến sự thay đởi của tôi và kết quả là sự gia tăng fan nữ. Tôi  nhún vai “Em xin lỗi”. Tôi nói nhẹ nhàng và sau đó cánh cửa mở ra. Chắc là một Huynh Trưởng khác.
Khi tôi nhìn thấy đó là ai tôi đã cười thầm. Dĩ nhiên. Làm sao mà tôi không nhận ra được? Gryffindor ư? Huynh Trưởng ư? Không phải Weasley ư? Một Huynh Trưởng Gryffindor khác, rõ ràng là Granger. Khi cô ấy thấy tôi, cổ bước chậm lại, nhưng sau đó cô quay đi và nhìn giáo sư Gonagall.
“Là…là Huynh Trưởng khác tuần tra đêm nay sao giáo sư”, cô ấy hỏi, giọng có hơi run một chút. Tại sao, tôi sẽ không biết. Có lẽ cổ lo lắng khi phải tuần tra với một biểu tượng quyến rũ của Slytherin. Tôi chắc chắn không lo lắng khi làm nhiệm vụ với một Máu Bùn mọt sách.
“Đúng thế”, giáo sư Gonagall trả lời, nhưng trông như giáo sư muốn nói. Thật không may là cậu ta. Ta rất xin lỗi về sự sắp xếp này, Hermione. Tôi giả vờ không để ý. Này, đó là một đòn giáng mạnh vào một người đàn ông khi người khác trao đổi ánh  nhìn như thế. Tôi không biết năm vừa qua tôi đã làm gì để bộ ba nổi tiếng ghét tôi nhiều đến vậy. Dù sao tôi cũng không làm gì đáng ghét hết.
Gì chứ? Tại sao các bạn lại nhìn tôi như vậy? Tôi chẳng làm gì hết mà…Tôi nghĩ thế.
“Ôi”, Granger nói với âm lượng nhỏ xíu và thở dài.
“Sợ tuần tra với tôi sao?” tôi chế nhạo. “Tôi sẽ không cắn cô đâu”.
Cô ta lườm tôi với cái lườm mà tôi dùng để làm niềm vui, và những năm gần đây nó có vẻ dễ thương.
Trời. Tôi đang nói cái quái gì vậy nè? Cái từ ‘dễ thương’ đó không nằm trong từ điển của Draco Malfoy này nhé, cảm ơn nhiều.
“Tôi không sợ” cô ta nói giận dữ. “Tôi không việc gì phải sợ một…”, cô ấy liếc nhìn giáo sư Gonagall để chắc rằng bà đang nhìn đi nơi khác, để làm một cử chỉ khiếm nhã với tôi “Người như cậu”.
“Ớ, tôi không nghĩ rằng cậu lại làm cử chỉ khiếm nhã đó đâu Granger”, tôi nói to và hài lòng khi nhìn thấy giáo sư  nghe thấy và cau mày nhìn Granger.
“Cử chỉ khiếm nhã? Thật ư? Ta mong chờ nhiều hơn từ một Huynh Trưởng đấy cô Granger”, bà mắng. Granger đỏ mặt và nhìn đi chổ khác. Tôi cười tinh quái. “Bây giờ là nhiệm vũ tuần tra đêm nay. Các trò phải tuần tra khu vực hành lang xung quanh phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff, phải đảm bảo rằng không ai được ra ngoài hành lang sau 21h. Nếu các trò bắt được bất cứ ai, các trò có quyền trừ điểm nhà của học sinh đó, và đảm bảo rằng chúng trở về phòng sinh hoạt chung của mình càng nhanh càng tốt. Hai trò không cần hộ tống từng cá nhân sẽ rất mất thời gian”
“Các trò sẽ kết thúc việc tuần tra lúc 1h sáng. Thực hiện vòng tuần tra cuối cùng để đảm bảo không ai lảng vảng ở ngoài, sau đó hai trò có thể trở về phòng sinh hoạt chung của mình và đi ngủ” giáo sư Gonagall nhìn chúng tôi một lượt. Tôi đã nghe nói về điều này trước đó, nhiều lần vào năm ngoái, tôi cố gắng kiềm chế cái ngáp dài và gật đầu. Như thường lệ Granger vẫn chăm chú lắng nghe từng từ một. “Các trò có thể đi tới phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff và đừng lảng vảng những nơi khác, nếu hai trò có thể”
Granger đứng dậy và bắt đầu rời khỏi. Tôi đi theo và chúng tôi đi dọc hành lang trong im lặng.
“Vậy cậu bạn trai Weasley của cô đâu rồi? Bệnh rồi hả?”
“Ừ, và cậu ấy không phải bạn trai của tôi”, cô nàng trả lời nóng nảy. Tôi cười chế nhạo. Cô ta tăng tốc và bỏ xa tôi.
“Nè, đừng quên là chúng ta phải đi cùng nhau, nếu không tôi sẽ báo cáo với cụ Dumbledore rằng cô bỏ tôi lại phía sau và trốn trách nhiệm của mình”, tôi kéo dài giọng nói của mình. Cô ấy chậm lại và chúng tôi lại sánh vai cùng nhau.
Chúng tôi đến hành lang nhà Hufflepuff và tiếp tục tuần tra. Hầu hết thời gian quá là nhàm chán, vì thế Granger và tôi giải trí bằng cách lăng mạ lẫn nhau, hoặc tranh luận về Pansy hoặc người nào đó có đầu óc như vậy.
 Khi chúng tôi nói chuyện, tôi nhận ra rằng Granger không hẳn là kẻ điên cuồng vì học hành như tôi từng nghĩ. Thành thật mà nói, ngoài những lời lăng mạ, tôi đã chuẩn bị cho một cuộc tranh luận về việc hoạc tập và bài tập về nhà giống như vầy:
Cô ấy: Malfoy cậu có làm xong bài tập Độc dược chưa?
Tôi: Chưa.
Cô ấy: Cậu nên làm đi! Cậu biết đó, hạn chót là thứ sáu. Chỉ còn hai ngày nữa thôi đó!
Tôi: Ừ, được rồi.
Cô ấy: Tôi không thể chờ đến năm sau, khi chúng ta thi Phù Thủy tận sức. Cậu nghĩ cậu được bao nhiêu chứng chỉ?
Tôi: Không biết nữa.
Cô ấy: Tôi cá là mình sẽ đạt điểm cao mọi bài! Cậu nghĩ sao?
Tôi: Ừ, ờ. Phải ờ…
Tôi: Cái gì – ý tôi là, sao cũng được (Lạy Chúa, cái đồ Máu Bùn này đang lên dây cót cho bộ não của tôi bằng câu chuyện nhàm chán của cô ta…)
Nó thú vị hơn nhiều so với những bài học hoặc nhiệm vụ của chúng tôi.
Khoảng 3 tiếng đồng hồ nói chuyện  vô nghĩa và tóm được 7 học sinh đi lang thang, tôi liếc nhìn đồng hồ của mình và nhận thấy đã 00:40. “Thời gian trôi đi thật nhanh khi ta vui vẻ”, tôi nói một cách mỉa mai.
“Ha, ha. Cậu nói đúng”, cô ta miễng cưỡng nói. “Nếu như cậu tính tuần tra với Malfoy ngu ngốc là vui vẻ”, cô nàng thêm vào với một âm lượng nhỏ xíu, dù không nhỏ đến mức tôi không nghe thấy.
“Tôi nghe rồi đó”, tôi nói.
“Cậu nên thế đi”, cô nàng cười trở lại. “Hoàn thành nhiệm vụ tuần tra tối nay thôi. Tôi sẽ rất vui khi thoát khỏi cậu đó Malfoy”.
“Dĩ nhiên rồi. Tôi không thể chờ cho đến lúc cái mồm xấu xí của cô biến khỏi tầm mắt”
Hai chúng tôi dừng lại và nhìn nhau bằng ánh mắt hình dao găm. Dường như chúng tôi dạo gần đây hay nhìn nhau như thế.
Khi chúng tôi tuần tra vòng cuối, chúng tôi đi qua phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff. Vì chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, nên Granger không đi qua nó như cô ấy đã làm ba tiếng trước mà thay vào đó đi thẳng về phía lối ra.
Cánh cửa phòng sinh hoạt chung này được bao phủa bởi một bức màn đầy màu sắc trông nó mỏng manh và dễ dàng đột nhập, nhưng khi bạn tới gần, bạn mới nhận ra rằng nó được làm bằng một thứ gì đó gần như là thép, và nó chỉ di chuyển khi bạn nói mật khẩu.
“Thật tài tình”. Granger nói khi cổ xem xét ‘bức màn’. “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì đó như vầy”.
“Tôi không ngạc nhiên khi cô sống với cha mẹ Muggle yếu ớt của mình”, tôi nắm lấy cơ hội chọc tức cô ấy. Bạn biết là khi cổ tức giận trông rất đáng yêu mà.
Cô ấy nhìn tôi đầy tức giận như tôi đã mong đợi. “Câm mồm đi Malfoy”, cô ta nói. “Hoặc là tôi sẽ làm điều như thầy Moody đã làm và cậu sẽ bật lên bật xuống quanh hành lang mà không biến cậu thành con chồn sương trước đâu”.
“Đang đe dạo tôi sao Granger”, tôi nhẹ nhàng nói.
“Đúng”, cô ấy trả lời cùng một ngữ điệu.
Tôi cười hiểm độc, dường như nó chỉ làm cho cổ giận thêm. “Tôi cho rằng tôi nên run rẩy trong sợ hãi… đồ Máu Bùn bẩn thỉu”.
Cô ta lườm tôi. “Không vì cha cậu vào Azkaban, mà cậu có quyền gọi tên người khác”.
Đôi mắt tôi cứng lại. Granger ngu ngốc. Làm sao cô ta biết cha tôi đang ở trong Azkaban? Cô ta không biết ông đang phải chịu bao nhiêu đau khổ và dù tôi không quan tâm ông ta, sự xấu hổ của gia đình do ông gây ra là rất lớn. Chúng tôi thật may mắn trong mùa hè vừa qua khi phương tiện truyền thông không lúc nhúc quanh bãi cỏ nhà tôi. Má gần như sụp đổ khi bà nghe Cha bị gửi tới Azkaban do liên minh với Voldemort, dù tôi nghi ngờ rằng điều đó xuất phát từ sự xấu hổ nhiều hơn là tình yêu.
“Thật vậy sao?  Và vì lý do gì khiến cô nói về người cha đang ở trong Azkaban của tôi?”, tôi nói lặng lẽ, bước từng bước về phía cô ấy khi mỗi từ được nói ra, và cô ta lùi lại cho đến khi lưng cổ đụng tường. Gương mặt thanh tú của cổ đỏ lên và tỏ ra nao núng khi tôi đặt tay lên tường bên cạnh đầu cô ấy.
“Cậu làm cái quái gì vậy?”, cô nàng bắt đầu nói, nhưng tôi cắt ngang, đặt môt ngón tay lên môi cổ. Sau đó, tôi nghiêng về phía gương mặt cô ta cho đến khi môi của chúng tôi chỉ cách nhau một vài inch rồi đưa miệng tôi tới cạnh tai trái của cổ. Quả là rất gần tai.
“Đừng bao giờ nói về cha tôi một lần nào nữa. Cô nghe tôi chứ Granger”, tôi thì thầm. Cô ấy khịt mũi nhưng không nói gì hết. Không có phản ứng sao? Hình như tôi cần có những hành động đe dọa hơn nữa
Môi tôi chạm vào tai cô ấy và cổ phát ra âm thanh nghèn nghẹn khá buồn cười. Thật không bình thường. Thông thường, khi tôi làm vậy với những cô gái thì họ sẽ rên rỉ như không có ngày mai. Và thường tôi phải dừng lại. Nhưng Granger lại không giống như những cô gái đó, cổ không phát ra âm thanh nào cả. “Tôi không nghe thấy câu trả lời của cô” tôi thì thầm, cố ý thở vào làn da nơi đường cong ở cổ cô ấy. Tôi nghĩ nó có lẽ đủ khiêu khích rồi, vì cô ta rít lên và đẩy tôi ra. Tôi cười khẩy khi cô ta rút nhanh đũa phép và chỉ vào tôi, mắt cổ mở to ngạc nhiên và giận dữ.
“Cô thích điều đó mà Granger?” tôi hỏi với đôi mắt lấp lánh. Trên thực tế, tôi khá sợ những gì mà Granger có thể làm với cây đũa phép. Cô ta đúng là kẻ khôn lỏi chết tiệt. Tôi không muốn một kết thúc mạo hiểm với một gương mặt hoàn hảo có một mụt mụn cóc xanh lè hoặc cái gì tệ đến mức đó.
“Cậu cứ mong thế đi”, cô ta lẩm bẩm, bỏ đũa phép xuống, gương mặt trở nên lạnh lùng không còn đỏ nữa. Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm khi cô nàng đã đưa vũ khí của mình đi. “Cậu thử làm lại điều đó đi tôi thề là tôi sẽ giết cậu bằng tay không. Lý do tôi không yếm bùa cậu vào giữa tuần tới là vì tôi là Huynh Trưởng”.
“Cô nói đấy nhé”, tôi nói nhẹ nhàng. “Tôi đi đây. Gửi lời chào tới Bô Xí và Mặt Chồn dùm tôi, và nói với Mặt Chồn là hãy bệnh càng lâu càng tốt”.
“Hử?”, cô cau mày. “Sao cũng được, đồ chồn. Lumos!”
Sau đó cô bỏ đi, đi bộ xuống hành lang, nơi đó tối đen ngoại trừ ánh sáng nơi đũa phép của chúng tôi.
Đồ chồn ư? Tôi cười khẩy và đi theo hướng ngược lại – xuống ngục tối và phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, nơi tôi có được một giấc ngủ xứng đáng.
Tôi nghĩ hôm nay là một ngày có khá nhiều sự kiện. Bạn biết đó, nó chẳng thường xuyên đâu khi bạn quyến rũ kẻ thù lớn nhất của mình. 

-end chap 5-

Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết kiễu Draco Malfoy: chap 5



Author: drakulya
Translator: thảo cami
Link: http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: những gì từng xuất hiện trong Harry Potter là của J.K.Rowling, câu chuyện là của drakulya còn câu văn là của tôi.
 
Chap 5: Harry
 
Liệu tôi chỉ tưởng tượng, hay thật sự toàn bộ nữ sinh trường Hogwarts đều thình lình bất tỉnh khi Malfoy đi ngang qua?
Bằng cách nào đó, phản ứng của Ginny, Parvati và Lavender với tên chồn vàng hoe đó, tôi không nghĩ là mình tưởng tượng. Cộng với việc họ là những cô gái xinh đẹp nhất trường. Làm ơn đừng nói với họ là tôi nói về họ như thế, hoặc tôi sẽ xử bạn.
Tuy nhiên, may mắn thay dường như Hermione không bị Malfoy tẩy não. Tôi biết biết điều đó vì cô ấy vừa mới lập kế hoạch để giết Malfoy. Trên thực tế, cô ấy đã lập một danh sách về những cách loại bỏ Malfoy – và tôi hy vọng rằng cô ấy thành công, nếu điều đó làm cho Ginny ngừng việc trố mắt nhìn Malfoy như những cô gái khác.
Sao chứ? Đó là sự thật. Cô ấy đã trố mắt nhìn hắn ta.
Thành thật mà nói, thỉnh thoảng với cái cách mà cô ấy nhìn cậu ta, bạn sẽ nghĩ cô ấy trở thành bản sao của Pansy. Và bạn nên biết Pansy là người như thế nào. Nếu bạn không nhớ, một số hồi tưởng sau đây sẽ giúp bạn nhớ lại (Tôi nghe được từ những kẻ ngồi lê đôi mách nhà Slytherin):
HỒI TƯỞNG 1:
“Pansy! Tránh xa tôi ra!”, Malfoy hét lên, sau khi tỉnh dậy và nhận thấy Pansy đang đè lên người mình và dí mũi vào tai của mình. Cậu ta ngồi dậy, đẩy cô ta ra và mặc quần áo  trong thời gian kỷ lục trước khi cô ả có thể nhào vào cậu ta một lần nữa. Sau đó, Malfoy vội vã đi ra phòng sinh hoạt chung.
“Ơ,  nhưng Draco!”, Pansy bĩu môi và gọi cậu ta. “Quay lại đi mà! Bây giờ là thời điểm lý tưởng để thưởng thức bữa tối dưới ánh nến!”
“Bây giờ mới 2 giờ sáng! Biến đi và quay về ký túc xá chết tiệt của cô đi!”, cậu ta hét lên
“Nhưng…”
“Cút đi! Tôi nói với cô rồi mà Pankinson, đừng vào ký túc xá của tôi lúc nửa đêm!”
Kết thúc hồi tưởng 1
HỒI TƯỞNG 2:
Malfoy bị gãy tay hồi năm ngoái, lúc hắn ta ở Bộ Pháp Thuật, chiến đấu vớ Tử thần Thực tử. Hình như tình cờ Peeves đã bay vọt lên xuyên qua cậu ta, và trong lúc đi xuyên qua cánh tay của Malfoy, một cái dây xích xắt nặng mang cậu ta theo.
Cậu ta hét lên đau đớn khi xương cánh tay bị nứt và, đúng như mong đợi, Pansy chạy qua đám đông đang tụ tập và ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
“Ối, Draco! Tay của anh bị gãy kìa!”. Cô ta lên tiếng.
Malfoy trừng mắt. “Hiển nhiên rồi! Sao cô không làm điều gì có ích hơn như biến khỏi đây chẳng hạn?”
“Nhưng chắc chắn anh không thực sự muốn điều đó đâu! Hãy để em hôn tay anh rồi nó sẽ tốt hơn, anh yêu”, cô ả nói, phớt lờ sự phản kháng của Malfoy và bám lấy cánh tay cậu ta. Mắt của cậu ta mở to và gần như thét lên khi một cơn đau ập đến từ cánh tay.
“Goyle…Crabble…mau đi tìm giáo viên!”. Cậu ta thở hổn hển trong khi đẩy Pansy ra xa.
Đám đông nhà Slytherin bồn chồn và một số khác thì vội vã đi tìm giáo viên, vì họ biết mình ngu xuẩn thế nào.
Cuối cùng, giáo sư Snape cũng đến và đi nhanh về phía Malfoy, ngừng việc Pansy ôm ngang người cậu bé.
Ông ấy nhướn mày khi thấy cánh tay của Malfoy. “Có phải Peeves làm không?”, ông ta hỏi. Malfoy gật đầu trong câm lặng, và thầy Snape biến ra một cái cáng, nâng Malfoy vào đó và đưa cậu ta đến Bệnh Thất.
Theo một số người, sau sự cố Peeves đã từ chối nói đó là do cố ý hay tai nạn.
Kết thúc hồi tưởng 2
Vậy bạn đã biết Pansy như thế nào chưa. Và tôi miễn cưỡng phải thừa nhận, tôi gần  như cảm thấy thương cho Malfoy tội nghiệp. Dĩ nhiên nó không thực sự tội nghiệp.. Đó chỉ là một cách nói.
Dù sao, đó cũng là một điều đáng mừng… Tôi không thể tin được Ron và tôi đã khiến Hermione ngừng nói về sự nôn mửa trong suốt một năm học. Và đó là một điều tốt – chúng tôi giúp cô ấy thoát khỏi Malfoy và cô không được nói về quyền lợi gia tinh nữa. Ron cũng thuyết phục được Hermione ngừng việc nhìn chằm chằm vào bọn tôi mỗi khi ăn. Cái nhìn của cậu ấy cũng đáng sợ như việc cậu ấy luôn nói về sự nôn mửa một cách vô nghĩa. Ý tôi là, tại sao phải phàn nàn về việc trả tiền cho gia tinh và thả tự do cho chúng khi chúng yêu thích công việc ở Hogwarts? Thành thực mà nói những cô gái dạo gần đây rất khó hiểu.
Như Ginny – cô ấy hẹn hò với bọn con trai vào năm thứ năm, còn nhiều hơn hội họp với ba đứa bọn tôi. Cô ấy hẹn hò với Dean vào những ngày nghỉ (họ đã gửi cú cho nhau và đến thăm nhà của nhau), và bây giờ cô ấy còn để ý đến người nào đó tên là Jeffrey Wilson. Và cổ vẫn còn thời gian để ngắm nhìn Malfoy.
Ôi đừng bận tâm về nó.
“Vậy bồ sẽ làm gì tiếp theo đây?”, tôi hỏi Hermione khi chúng tôi đi một cách mệt mỏi về phòng sinh hoạt chung sau tiết Chăm sóc Sinh vật huyền bí.
Học sinh của các nhà tỏa ra từ những lớp học đi về phòng sinh hoạt chung trước khi bắt đầu tiết học sau.
Chúng tôi sẽ có tiết PCNTHA – Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám – và phải học với bọn Slytherin. Một lần nữa, thành thật mà nói, nếu tôi không biết cụ Dumbledore tôi thề rằng cụ để Gryffindor học chung với Slytherin là có mục đích. Lại một lần nữa, khi biết cụ Dumbledore,  cụ đang cố để ‘đoàn kết’ các nhà với nhau, đặc biệt là hai nhà ghét nhau nhiều nhất. Mặc dù tôi không nghĩ học với Slytherin có thể cải thiện được sự đoàn kết.
“Mình thật sự không biết”, cô nhún vai trả lời. “Mình chưa nghĩ đến kế hoạch tiếp theo”.
“Bồ có tiếp tục không?”, Ron liếc nhìn Hermione, “Thành thật nhé?”
“Có chứ”,  cô ấy nói, lơ đãng vuốt chiếc áo khoác của mình, “Mình cũng phải giặt cái áo này nữa… nhớ nhắc mình nhé mấy bồ”
“Giặt áo, giặt áo, giặt áo”, Ron hát một giọng đều đều.
“Không phải bây giờ”, Hermione ngắt lời Ron, cười thích thú.
“Giặt…áo…giặt…áo”
“Im đi Ron”, tôi cười, huých nhẹ vào tay cậu ấy. “Giọng cậu cứ như đĩa bị rít ấy”
“Giặt…giặt…áo…” Ron trông như đang mê sảng và mắt cậu ấy thì xoay tròn. Urgh. Càng kéo dài cậu ấy càng làm nó giống một trò đùa hơn.
“Có chuyện gì vậy? Bồ ổn chứ Ron”. Hermione lo lắng hỏi.
“Đừng lo, cậu ấy chỉ đóng kịch thôi”, tôi nói và phẩy tay cho qua. “Cậu ấy làm thế này kể từ khi ở cửa rồi – whoa!”. Ron bắt đầu lắc lư, Hermione và tôi đỡ lấy cậu ấy khi Ron ngã xuống. “Ron! Bồ không sao chứ Ron?”
Ron chẳng nói gì, nhưng phát ra âm thanh nhỏ xíu “Urg….urg…”
“Chúng ta phải đưa cậu ấy đến Bệnh Thất thôi!”, Hermione khóc. Tôi gật đầu và đặt cánh tay của cậu ấy lên cổ tôi, nhấc Ron lên và hỗ trợ cậy ấy lúc chúng tôi đi đến Bệnh Thất, gõ cử một cách khẩn cấp.
“Có chuyện gì vậy?”, bà Pomfrey mở cửa và liếc nhìn Ron. “Ôi, cậu ấy bị bệnh sao? Vào đây. Có Chúa chứng giám, tôi chưa từng nhìn thấy ai vào đây nhiều như ba trò mà tôi có thể nhớ”
Tôi cười yếu ớt và đặt Ron lên giường. Hermione đặt chân cậu ấy đang đung đưa lên nệm, và chúng tôi lo lắng chờ đợi trong khi Ron thì ú ớ. Bà Pomfrey trở lại sau vài phút. “Vậy cậu ta bị làm sao?”, bà hỏi, kiểm tra mắt của cậu ấy cẩn thận, khi nó đang hơi co giật.
“Dạ, sau khi bọn con đang đi bộ sau khi học tiết Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí, sau đó cậu ấy thình lình ngã xuống!”, Hermione cau mày nói. “Cậu ấy ổn, sau đó đôi mắt cậu ấy bắt đầu co giật và…”
“Hừm, Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí? Có phải các trò học gỗ tinh?”. Bà Pomfrey quay lại nhìn chúng tôi. Chúng tôi trao đổi trong nháy mắt.
“Thực ra là, dạ có ạ” tôi nói chậm rãi, “Nhưng con không nghĩ rằng có ai đó sẽ bệnh…”
“Có phải là cậu ấy sẽ ổn không ạ?”. Hermione buột miệng hỏi câu tôi tính hỏi. Tôi gật đầu và nhìn bà trả lời.
Bà Pomfrey cười. “Đừng lo về chuyện đó. Cậu chàng sẽ ổn thôi. Chỉ là phấn hoa của gỗ tinh làm cậu ta bị bệnh thôi. Ta tin rằng cậu ấy bị dị ứng….và nó cũng khá là nghiêm trọng. Nhưng không có thuốc chống chứng dị ứng nào của ta mà không chữa được”. Bà Pomfrey cười với chúng tôi. “Cậu ấy sẽ tỉnh và trở lại vào ngày mai. Các trò có thể gặp cậu ấy sau. Còn bây giờ, các trò phải đi thôi”. Bà đuổi chúng tôi ra và đóng cửa lại sau lưng chúng tôi.
“Tốt rồi” tôi nhẹ nhõm nói. “Chúng ta sẽ đến thăm Ron vào ngày mai, mình đoán thế”
Hermione có vẻ hơi… không vui sao đó. Nhưng cổ cười với tôi và gật đầu. “Ừ, ngày mai”
Tôi tự hỏi tại sao trông Hermione rất buồn.
Chỉ có thể là…không thể nào, chuyện đó là không thể. Có thể lắm chứ?
Hermione thích Ron.
Sau bữa tối, chúng tôi ngồi trong phòng sinh hoạt chung với Ginny. Điều này khiến tôi lo lắng khi ngồi gần cô ấy, nhưng tôi kiểm soát bản thân mình và phải nghĩ điều gì đó để bình tĩnh, như Quiddich, nơi tôi sẽ đá đít Malfoy, thác nước, hoa và nhảy múa xung quanh thần lùn đang khỏa thân…
Khoan đã. Cái phần cuối cùng không được. Thật sự thì, việc nhảy múa xung quanh thần lùn đang nhảy múa là cơn ác mộng của tôi.
Dù sao thì bây giờ chúng tôi đang ngồi cùng một bàn và làm bài tập Độc dược. Ginny rất lo lắng về Ron khi chúng tôi nói với cô bé, nhưng bây giờ cổ đã biết cậu ấy không sao, cô ấy vẫn như thường ngày.
“Nè anh Harry, hình như chỗ này sai rồi đó. Nguyệt quỳnh không dùng để chữa bỏng đâu, chúng chữa chứng mất trí mà” Ginny nói,  nghiêng đầu nhìn vào bài tập của tôi.
Cô ấy càng nghiêng đầu khoảng cách chúng tôi càng gần hơn! Mặt chúng tôi chỉ cách nhau 10cm mà cô ấy vẫn đang nhìn bài tập của tôi, tôi đỏ mặt và bắt đầu nhìn ngắm mái tóc đỏ đáng yêu của cô bé. Hermione cố ý nhấc một chân mày lên và cười. Tôi cười với cô ấy và ngăn không cho cổ cười khúc khích nữa.
Hermione liếc nhìn đồng hồ. “Ồ, gần 8h giờ rồi. Mình phải làm nhiệm vụ Huynh Trưởng tối nay”. Cô ấy thở dài và cất bài luận vào trong cặp. Ginny và tôi nhìn lên và tôi âm thầm nói với Hermione, đừng để mình ở một mình với Ginny mà! Tôi sẽ biến mình thành một thằng hề mất! Nhưng đó là nhiệm vụ của Huynh Trưởng vì thế cổ nhún vai và nhìn tôi  như muốn nói, hãy tận dụng thời gian khi ở một mình với cô bé, chàng trai đang yêu, hahaha.
Và Hermione rời khỏi. Bất chợt tôi nhận ra lý do vì sao Hermione không vui khi Ron ở Bệnh Thất. Nếu Hermione không thích Ron…điều đó có nghĩa là cổ không thể làm nhiệm vụ với Ron tối nay, phải không nhỉ?
Và tôi chỉ còn có một mình. Với Ginny, người đang thúc giục tôi. “Nè anh, chị Hermione đã đi rồi nhưng chúng ta vẫn phải làm bài tập đó” cô bé nói.
“Ừ, phải rồi, em nói đúng” tôi nói lắp bắp, trước khi cúi đầu nhanh chóng và lướt qua câu hỏi về Nguyệt quỳnh.
Ôi trời. Tôi mong Hermione mau làm xong nhiệm vụ trước khi tôi làm việc gì đó ngu ngốc.
end chap 5.



 Nguyệt quỳnh (moonflowers)
Nguyệt quỳnh (moonflowers)

Bài viết: [Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết kiễu Draco Malfoy: chap 5

Nguồn Zing Blog

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết kiễu Draco Malfoy: chap 4



Author: drakulya
Link: http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Transtalor: thảo cami
Disclaimer: những gì từng xuất hiện trong Harry Potter là của J.K.Rowling, câu chuyện là của drakulya còn câu văn là của tôi
CHAP 4: Hermione
 

Argh! Chết tiệt hắn ta đi!
Tôi không thể chịu được những gì mà tên dơ bẩn -  nhỏ bé nhà Slytherin dã làm với Neville tội nghiệp ở lớp Độc dược. Nó thật sự là một việc làm khủng khiếp! Neville rất xấu hổ nên cậu ấy từ chối đi ăn trưa và lầm bầm gì đó về môn Biến và tôi không thể hiểu được, nhưng Harry và Ron hiểu, bởi vì họ gật đầu và để Neville lại một mình. Tôi không muốn làm vậy nhưng tôi cảm thấy mình rất đói nên đã dành một nụ cười động viên cho cậu ấy mà cậu ấy yếu ớt đáp lại và trèo qua lỗ chân dung.
Đó là một vài tiếng trước.
Bây giờ thì chúng tôi lại ở Đại sảnh đường để ăn tối. Neville đã đến lớp Biến và Lịch sử pháp thuật sau bữa trưa, và kể tử đó cậu ấy trông có vẻ bình thường. Ngay bây giờ tôi thấy cậu ấy ngồi cách Harry, Ron và tôi một vài ghế, và đang nói chuyện sôi nổi với Dean và Seamus. Khi Neville trông thấy chúng tôi, cậu ấy vẫy tay và mỉm cười. Tôi thở phào nhẹ nhõm rằng cậu ấy không sao và ngồi dùng bữa của mình.
“Neville trông có vẻ khá ổn rồi”, Harry nói khi thức ăn xuất hiện trên những chiếc đĩa vàng.
“Ừ”, Ron đồng tình, “Mình nghĩ cậu ấy đã quên tai nạn ở lớp Độc dược rồi. Giống như tối qua cậu ấy lại phồng má”. Tôi thở dài và tặc lưỡi.
“Ôi Ron, sao bồ luôn ăn như một con lơn vậy?”.
Harry cười, xúc thêm một ít khoai tây nghiền, “Bồ cần phải ăn trông nồi ngồi trông hướng, như mình nè”.
Ron đảo mắt (rất khó khi vừa ăn vừa làm vậy, nhưng thỉnh thoảng cậu ấy vẫn thành công) và cậu ấy quay lại với việc ngấu nghiến thức ăn.
Sau bữa ăn, chúng tôi đang đi ra khỏi Đại sảnh đường, ngang qua bàn nhà Slytherin. Hầu hết đám này cười phá lên khi Neville đi qua, nhưng cậu ấy phớt lờ chúng và tiếp tục đi. Malfoy nhếch mép cười khi nhìn chúng tôi và chạm đến cây đũa phép tình cờ nằm trên bàn. Cốc nước bí ngô bay lên từ trước Goyle về phía tôi, và trước khi tôi kịp tránh đi, nó đổ lên chiếc áo thun của tôi. Những Gryffindor xung quanh tôi im bặt khi nhận thấy chuyện gì vừa xảy ra. Malfoy, một tên xuẩn ngốc, vẫn cười nhếch mép. Thật may mắn, tôi đang mặc một chiếc áo tối màu, hoặc phần trên của tôi sẽ bị nhìn thấy…
Tôi trừng mắt nhìn hắn, và giả vờ chạm nhẹ vào tóc bằng bàn tay cầm cây đũa phép. Tôi không nghĩ ai đó sẽ để ý nhưng Harry và Ron chú ý đến chuyển động của tôi đầu tiên, bởi vì họ đang nhìn chằn chằm vào Malfoy, nhưng khi hắn đột nhiên mọc tai thỏ và cái đuôi như một cục bông, họ bắt đầu cười như điên và chúc mừng sự trở lại của tôi. Cười tự mãn , tôi quay bước bỏ đi trước khi Malfoy có thể làm gì khác với tôi.
Bên ngoài trông tôi bình tĩnh, nhưng bên trong tôi đang bóc khói giận dữ. Tôi đang mặc chiếc áo yêu thích của mình, và vì tôi không muốn gia tinh giặc nó nên tôi phải giặt nó bằng tay. Sau vài giờ lãng phí, tôi cũng được học hành và hoàn thành bài tập về nhà, thậm chí có thể nghỉ xả hơi bên ngoài! Tôi thở dài với chính mình. Dù sao, miễn là gia tinh không phải làm điều đó.
“Điều đó thật tuyệt vời Hermione”. Ron cười sau khi vào phòng sinh hoạt chung.
“Hmm”, tôi trả lời.
“Bồ nên nhìn thấy vẻ mặt của Malfoy khi nó nhận ra lý do tại sao mọi người cười”, Harry bổ sung cùng với nụ cười.
“Hmmm”. Tôi nói một lần nữa.
Ron cau mày, “Có gì không ổn sao Mione?”
“Hmmmm…”
“Bồ giận vì Malfoy sao?”, Harry thân mến. Bồ luôn nhận ra cảm xúc của người khác. Có lẽ không phải với Cho vào năm ngoái, nhưng giờ cậu ấy đã khá hơn nhiều trong lĩnh vực này.
“Vâng, đúng thế!”, tôi bùng nổ. “Hãy nhìn những gì hắn làm trong ngày hôm nay! Đầu tiên hắn làm Neville xấu hổ, sau đó hắn đổ nước bí ngô lên người mình, mà tất cả mọi người đều biết là không thể giặt sạch!”
“Thật sao?”, Ron trông có vẻ bối rối. Chú phù hộ cậu ấy. Cậu ấy có lẽ không bao giờ rửa sạch bất cứ thứ gì trong cuộc sống của cậu ấy. “Bồ có thể để nó cho gia tinh, mình chắc rằng chúng sẽ giặt sạch vết bẩn ơ-ý mình là, thôi đừng quan tâm”. Cậu ấy kết thúc nhanh chóng khi tôi nhìn cậu ấy không hài lòng.
“Mình sẽ không để gia tinh phải làm việc này. Mình có thể tự làm được. Nhưng trước đó…”
Tôi suy nghĩ trong một lúc. Làm thế nào để Malfoy không quấy rầy Gryffindor? Nói chuyện một cách thân tình? Tôi không nghĩ thế. Đe dọa ư? Không, tôi không muốn gặp rắc rối với cụ Dumbledore. Nhưng…nếu tôi có thể thoát khỏi hắn ta bằng pháp thuật…hoặc bằng vũ lực…
“Bồ đang nghĩ gì thế Hermione?”, Harry hỏi một cách tò mò. Ron trông như cũng muốn biết điều gì đó tương tự.
“Mình đang nghĩ…”, tôi bắt đầu chậm rãi “chúng ta có thể thoát khỏi Malfoy trong một khoảng thời gian. Giống như hai anh Fred và George làm với một số người vào năm ngoái-mắc kẹt trong tủ tan biến, phải không?”
Quai hàm của Ron rớt xuống “Có phải bồ nghĩ đến việc giết Malfoy?”
“Không, dĩ nhiên là không, đừng ngu ngốc như vậy chứ!”, tôi nạt, “Mình có lẽ sẽ đi đến Azkaban vì điều đó. Ý mình là chỉ tạm thời-các cậu biết đấy, thương tích, bệnh tật…”
Quai hàm của Ron rớt xuống hơn nữa. Nếu có thể. “Hermione! Năm nay bồ làm sao vậy? Bồ càng ngày càng bạo lực đó”. Tuy nhiên, cậu ấy trông có vẻ trầm tư. “Dù sao đó cũng không phải là ý kiến tồi…”.
“Đúng vậy”, Harry nói.
“Vậy các cậu đều đồng ý  đúng không?”, tôi hỏi, cảm thấy phấn khích trước viễn cảnh cứu Hogwarts khỏi những điều xấu xa dù chỉ một thời gian ngắn.
“Có ích gì khi chúng mình tham gia không?”, Ron hỏi ranh mãnh.
“Hm..”
“Chúng ta sẽ làm gì” Harry đột ngột nói, “Bọn mình giúp bồ loại bỏ Malfoy và bồ phải ngừng việc làm phiền bọn mình về sự nôn mửa trong cả năm nay, bắt đầu từ bây giờ” cậu ấy thêm vào khi tôi cáu kỉnh định sửa lại về SPEW. “Được chứ?”
Đó là một cái giá lớn phải trả, bỏ chiến dịch quyền lợi gia tinh trong một năm, nhưng  nếu nó có ý nghĩa cho việc ngăn chặn Malfoy thì hết sức tuyệt vời cho tôi. Mặc dù bây giờ gương mặt và vóc dáng hắn ta rất ưa nhìn (tôi đang chết dần chết mòn vì tò mò để biết lý do tại sao hắn ta lại trông rất đẹp trai như tất cả mọi sinh viên), hầu hết các cô gái đều bám đuôi hắn ta, mà việc đó lại làm cho ý tưởng tiếp cận hắn khó khăn hơn khi họ lúc nào cũng tụ tập quanh hắn. Nhưng tôi sẽ phải xoay sở được…
“Được rồi. Thỏa thuận vậy đi”, tôi nói một cách miễn cưỡng, và quắc mắt khi Harry và Ron reo hò và đập tay nhau. “ Không cần phải vui đến như vậy đâu!”, tôi phản đối. Hai người họ nhìn tôi ngượng ngùng.
“Vậy chúng ta không đưa ra cách để loại bỏ Malfoy sao-bồ có thể làm được mà. Bọn mình sẽ giúp cậu hiện thực hóa nó. Như đẩy nó xuống cầu thang hoặc là một cái gì đó…” Harry cười khúc khích. Cậu ấy không hề biết rằng đã vẽ ra cho tôi một ý tưởng.
“Xô hắn xuống cầu thang hả?”, tôi trầm ngâm. Harry giật mình “Có thể đó là một ý tưởng hay”
“Cái-cái gì? Các cậu thật sự sẽ làm sao?” Ron hét lên. “Không đời nào! Cậu có thể giết hắn ta (mặc dù không có mất mát gì ghê ghớm lắm). Cậu muốn đến Azkaban sao!”
“Ôi đừng lo lắng về nó Ron” tôi hớn hở phẩy phẩy tay “Mình sẽ thực hiện kế hoạch. Các cậu chỉ đơn giản là giúp mình thực hiện nó thôi”
Cậu ấy lẩm bẩm điều gì đó không rõ, nhưng hãy nhớ thõa thuận về SPEW và im miệng.
“Chúc ngủ ngon”, tôi nói với Harry và Ron, họ gật đầu trước khi về ký túc xá. Tôi cũng làm như vậy và tìm đến căn phòng trống. Lavender, Parvati và những người khác vẫn còn ở Đại Sảnh Đường. Điều này không hẳn là không tốt, nó cho tôi thời gian suy nghĩ về kế hoạch đầu tiên của mình để Neville và những học sinh nhà Gryffindor có thể thoải mái đi dạo xung quanh trong bình yên một thời gian.
Mỉm cười với chính mình, tôi nghĩ về những gì Harry nói về việc đẩy Malfoy xuống cầu thang và quyết định đó không phải là một ý tưởng nguy hiểm, nếu tôi cẩn thận… tôi sẽ đẩy hắn xuống một khoảng ngắn của cầu thang. Nếu tôi đẩy Malfoy xuống một cầu thang như ở Tháp Bắc thì hắn có thể gãy cổ và chết. Tôi không hề có ý nghĩ đó.
Tôi lấy cuốn nhật ký của mình ra (nó hầu như trống rỗng, vì hầu như tôi không hề có ý định viết gì vào đó) lật đến một trang và viết nguệch ngoạc:
---Kế hoạch 1: Đẩy Malfoy xuống cầu thang.
Thời gian: hắn ta ở một mình (nếu được)
Lý do: vì mọi thứ. Không nhất thiết phải có lý do rõ rang.
Cách thức: Khi hắn đi bộ xuống cầu thang ngắn, tình cờ gặp và đẩy hắn ta xuống cầu thang. Quá dễ. Phải là như vô tình tạo ra cú đầy đó.
Như vậy chắc được rồi.
Tôi xé nó ra khỏi cuốn sổ và cho vào túi quần chiếc quần jean tôi định mặc ngày mai. Tôi lấy chiếc áo bẩn và cho nó  vào túi nhựa, sau đó cho vào rương. Tôi phải nhớ giặt sạch nó vào sáng hoặc tối mai. Cuối cùng tôi trèo lên giường và nhắm mắt lại, tôi chìm vào giấc ngủ ngay lập tức
Sáng hôm sau. Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ và trải dài trên sàn nhà, làm cho những hạt bụi lấp lánh. Tôi dụi mắt và ngồi dậy mặc quần áo nhanh chóng. Hôm nay chúng ta có môn Chăn sóc sinh vật huyền bí và tôi không muốn đến trễ. Mọi người vẫn còn ngủ và trông như họ đã chết nếu không có những tiếng thở đều thì tôi nghĩ là họ chết thật. Tôi lướt nhẹ ra cửa và đến phòng sinh hoạt chung.
Không có ai ở đây hết. Tôi liếc nhìn đồng hồ và thở dài. “Mới có 7 giờ”. Tôi thì thầm với chính mình. Còn hơi sớm để đi ăn sáng, vì thế tôi quyết định ngồi xuống ghế bành và chờ những người bạn của mình tới.
Khoảng nửa tiếng sau, Harry xuất hiện từ ký túc xá nam và nhìn tôi chằm chằm. xém chút nữa là tôi ngủ quên trong lúc chờ đợi, nhưng khi tôi nhìn thấy Harry tôi tỉnh táo hẳn và mỉm cười thay lời chào. Cậu ấy vội vã xuống cầu thang và đế bên tôi. “Nè Hermione! Sao bữa nay bồ dậy sớm vậy?” Harry hỏi. Cậu ấy nhăn mũi nói “Đừng nói với mình bồ tính phục kích Malfoy trước bữa sáng nha”
Tôi cười “Không. Không phải thế. Mình sẽ cố gắng thực hiện kế hoạch đầu tiên vào ngày hôm nay”
Harry nhìn tôi ngạc nhiên “Bồ chắc chứ? Mình tưởng tối qua bồ nói giỡn thôi chứ!”
“Từ khi nào mà Hermione lại nói đùa những chuyện như thế chứ?”. Giọng nói của Ron vang lên từ phía sau Harry. Cậu ấy quay người lại và cười với Ron “Vì vậy bồ sẽ làm điều đó một mình? Bồ có chắc là không cần sự giúp đỡ của bọn mình để xô nó hông?”
Tôi lắc đầu “Không cần đâu, cảm ơn nghen. Bồ có thể bị chú ý nếu giúp mình làm chuyện này” Tôi nói vội.
“Bị chú ý? Chắc rồi!”  quay sang Harry, Ron thì thầm “Mình nghĩ đây là một khởi đầu dễ dàng”
“Đừng lo Ron. Nhiệm vụ cùa bồ sẽ khó hơn từ bây giờ. Mình chắc chắn như thế” Tôi nói đùa.
Sau bữa sáng chúng tôi đi đến căn chòi của bác Hagrid để học môn Sinh vật huyền bí. Ba đứa chúng tôi đi dọc hành lang, tôi thấy Malfoy và hai thằng bạn nối khố của hắn ngang tàng y như nhau, chúng cách bọn tôi không xa. Tôi đứng lại đột ngột làm cho Ron đâm sầm vào tôi “Ôi!” Cậu ấy lớn tiếng phàn nàn “Chuyện gì vậy?”
“Shhh!” Tôi thì thầm. “Malfoy đang ở đây! Đây có thể là cơ hội của mình. Hai bồ có thể đánh lạc hướng Crabble và Goyle không?”. Hai kẻ ngốc luôn đi theo sau Malfoy, cách khoảng 3m, vì thế tôi hy vọng Harry và Ron có thể dụ chúng đi mà không gây quá nhiều phiền phức. Và họ đã làm như thế. Ron đã dung phép trói toàn thân lên Crabble, và chạy về phía trước để đỡ lấy nó trức khi nó ngã xuống đất và gây ra tiếng động lớn,nhưng gần như Ron đã bị đè bẹp. Tôi cố nén cười và nhìn Harry đi đến và nói điều gì đó với Goyle mà làm cho mắt nó mở to và Harry đã dẫn nó đi khỏi. Ngay sau đó họ biến mất sau một góc khuất. Tôi cho rằng Harry phải nói với nó rằng vẫn còn một số món tráng miệng rất ngon vẫn còn ở Đại sảnh đường.
 Vậy là tôi tiến hành công việc của mình. Tôi thận trọng đi nhanh về phía trước cho đến khi tôi ở đằng sau Malfoy. Hắn ta cứ nói và nghĩ rằng hai đứa bạn vẫn còn ở phía sau. “Chúng ta lại phải nghe tên người lai khổng lồ dạy môn Sinh vật huyền bí nữa. Thật buồn cười phải hông? Lão ta là một trong những sinh vật cần được chăm sóc…”
Tôi nghiền ngẫm lại lời lăng mạ ấy và mặc dù bàn tay tôi đang ngừa ngáy muốn lấy cây đũa phép và ếm bùa lên hắn ta, tôi kiểm soát bản thân mình và tiếp tục đi theo, cố gắng phát ra âm thanh giống như Crabble và Goyle. Khi chúng tôi bước xuống cầu thang còn khoảng 8 hay 9 bước, tôi đi đằng sau Malfoy và nhích sang bên trái một chút, khi hắn bắt đầu đi xuống, tôi tiến về phía trước để đẩy hắn…tôi mất thăng bằng khi chân phải của tôi trượt cầu thang.
Malfoy mở to mắt khi thấy tôi ngã về phía hắn. “Granger…?!” Hắn đỡ quanh thắt lưng tôi để ngăn tôi không bị ngã và Malfoy lảo đảo vài bước về phía sau nhưng không mất thăng bằng. Tim tôi đập thình thịch vớ chất adrenaline và bắt đầu chậm khi nó nhận ra rằng tôi đã an toàn.
Khi chúng tôi đứng đó, một cánh tay của Malfoy vòng qua eo tôi và hai tay của tôi đặt trên ngực hắn ta. Một mùi xạ hương tuyệt vời tràn ngập khoang mũi tôi và tôi nhận ra chúng tôi đứng rất gần. Tôi ngước lên và thấy hắn ta đang nhìn tôi đầy thích thú. Tôi cảm thấy má mình nóng lên và vội vã quay đi thật nhanh.
“Không phải tôi đáng để nhận được một lời cảm ơn sao Granger?”, hắn ta nói với theo. Tôi ngập ngừng dừng lại và thở dài khi quay trở lại.
“Ôi cám ơn rất nhiều khi cứu lấy cái cuộc sống hèn mọn của tôi nghen Malfoy. Cậu là người hùng của tôi”. Tôi tròn mắt nói. “Đó. Vui chưa?”
“Ừ! Cô có thể đi, à kẻ hèn mọn”. Hắn ta nhìn xung quanh “Tôi đoán cô chịu trách nhiệm cho việc dụ dỗ Crabble và Goyle đi phải không?”
“Ừ. Nó không hề tốn công sức một xíu nào hết á”
“Và sau đó bổ nhào vào tôi? Đừng nói với tôi là cô đã say mê vẻ ngoài và sự quyến rũ của tôi nha”. Hắn ta cười tự mã. “Mặc dù tôi phải thừa nhận đó là một kế hoạch tốt”
Tôi đỏ mặt và trừng mắt nhìn Malfoy. “Không Malfoy. Thứ nhất, tôi không bổ nhào vào cậu. Tôi ngã là vì, ơ, tai nạn. Và còn điều này nữa-tôi không giống như những cô gái khác, tôi biết cậu là một tên nhẫn tâm, người mà có bạn không có não”
Hắn ta tái nhợt đi vì giận dữ. “Tốt thôi. Ít nhất tôi không lảng vãng quanh kẻ nhẫn tâm và có đám bạn không có não”, hắn ta rít lên, “Không giống như cô, Máu Bùn”
Chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt hình dao găm trong một lúc, mặt tôi đỏ lên vì giận và hắn ta thì nhợt nhạt, như mọi khi. Sau đó tôi quay người và bỏ đi về phía của Harry và Ron, người đang giải phóng cho Crabble  khỏi phép trói toàn thân, và quăng hắn vào một góc để phục hồi,
“Sao rồi?”, Ron hào hứng hỏi, nhưng cậu ấy nghiêm mặt lại khi thấy biểu hiện của tôi. “Bồ thất bại rồi hả?”
“Khá nhiều”, tôi lẩm bẩm. “Mình ngã lên người hắn ta”
“Có còn hơn không mà. Ít nhất bồ làm cho nó tổn thương chút xíu, mặc dù không đủ để nó đừng lượn lờ xung quanh nữa”
Tôi thở dài và mỉm cười yếu ớt “Ừ, mình đoán vậy”
Trong đầu tôi, tôi đã sẵn sàng cho kế hoạch mới, mặc dù tôi không nói ra. Thời gian tới tôi sẽ không thất bại.
Và chắc chắn tôi không thích tay của Malfoy đặt trên người tôi. Tên chồn sương ngu ngốc

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết kiễu Draco Malfoy: chap 3



Tác giả: drakulya
Nguồn: fanfiction.net
Translator: thảo cami
Link fic: http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch

Chương 3: Ron
Nhìn này. Trước khi bạn bất ngờ về bất cứ điều gì, tôi phải nói với bạn. Tôi chắc chắn bình thường. Tôi thích các cô gái (mặc dù tôi sẽ không nói với bạn họ là ai), không phải con trai. Được chứ? Tốt.
Nhưng là một người có mắt, tôi phải thừa nhận rằng năm nay trông Malfoy khá tuyệt. Được rồi. Rất tuyệt. Tôi sẽ không đề cập gì nhiều hơn nữa. Chúng ta chỉ có thể nói rằng hầu hết con gái trường Hogwarts đang có những suy nghĩ  về hắn, và đưa hắn vào danh sách ‘có thể’ của họ. Một số khác hắn ‘phải có’ trong danh sách. Cảm ơn Chúa, Hermione  dường như không bị ảnh hưởng, hoặc cô ấy có thể bị Malfoy mê hoặc như SPEW. Và tôi không nghĩ rằng tôi có thể hiểu được. Tuy nhiên, Ginny lại là một chuyện khác.
Vì vậy, sau chuyến xe lửa đặc biệt và có một đêm ngon giấc, tôi thức dậy vào buổi sáng hôm sau với cảm giác ấm áp dễ chịu trên chiếc giường bốn cọc của mình. Tôi ngồi dậy từ từ, ngáp và dụi mắt trước khi nhìn quanh căn phòng và thấy những người khác cũng đã thức giấc. Harry dường như đang đấu tranh với việc lựa chọn ngủ nướng thêm năm phút nữa hoặc thức dậy ăn sáng. Lựa chọn thứ hai đã chiến chiến thắng và cậu ấy ngồi dậy, nhưng gặp khó khăn với việc đầu óc cố kéo cậu trở lại. Seamus và Neville đã biến mất, và Dean Thomas thì vẫn còn say giấc.
“Này, Dean. Dậy đi! Hôm nay là ngày học đầu tiên”, tôi nói cùng lúc ném một chiếc gối vào đầu cậu ta. “Cậu không muốn bị trễ chứ”.
Dean rên rỉ và mở một con mắt lờ đờ. “Hử? Ô, chào Ron. Chúc ngủ ngon”, rồi cậu cuộn tròn trong chăn và ngủ trở lại.
Harry đảo mắt nhìn tôi và cậu ấy chui xuống chăn để thay đồ. Thật là đàn ông. Sau khi ngủ trong kí túc xá năm năm, chắc bạn nghĩ chúng tôi không quan tâm có ai thay đồ hay không. Nhưng Harry là một người hay e thẹn, vẫn giữ thói quen thay đồ tránh cho người khác nhìn thấy.
Tôi mặc kệ Dean và đi mặc áo chùng. Sau đó, tôi nhét cây đũa phép vào túi sau để giữ an toàn và trong trường hợp chúng tôi cần đến, ờ, dạy cho ai đó một bài học. Harry xuất hiện sau đống chăn, áo chùng của cậu ấy nhăn nheo và cặp kính thì tạo thành một góc kì lạ. Cậu ấy chỉnh nó lại và cố gắng chải mái tóc đen của mình để trông nó chỉnh tề hơn, mặc dủ không thành công lắm. Harry thở dài ngao ngán, và với chiếc gương cười khúc khích, Harry cùng tôi tới cầu thang dẫn xuống phòng sinh hoạt chung.
“Vậy, bồ nghĩ sao về ngày hôm qua?”, cậu ấy hỏi tôi. Vui thật. Tôi cũng muốn hỏi cậu ấy câu đó.
“Chắc chắn là rất kỳ quặc”, tôi trả lời, vẫy tay chào Hermione vừa xuất hiện từ ký túc xá nữ. “Mặc dù mình không bất ngờ khi thấy Malfoy bị các cô gái săn đuổi, hãy xem xét phản ứng của Ginny với hắn ta”.
“Có phải anh đang nói về em?”, một sự thì thầm đầy đe dọa và tóc tôi bị kéo đau điếng “Bởi vì nếu anh…”
“Oái” tôi kêu lên, “Không phải tóc, Ginny”.
Ginny kéo thêm một cái nữa rồi bỏ đi. Một cái nhìn tự mãn trên gương mặt con bé khi làm tổn thương thành công anh trai mình. Tôi quắc mắc giận dữ nhìn con bé, nó nhìn trở lại và phớt lờ. Tôi nghe thấy ai đó nén cười và quay sang Harry buộc tội “Ê! Không phải bồ về phe mình sao. Tại sao lại cười chứ?”.
“Không có gì. Đừng bận tâm”, mặt Harry hơi ửng hồng. Lý do tại sao, tôi chỉ có thể đoán.
“Có phải bồ ủng hộ Ginny không?” tôi hỏi ranh mãnh.
Mặt cậu ấy bây giờ đỏ ửng và ho tế nhị trước khi chuyển đề tài. “Đi ăn sáng thôi”, cậu ấy nói nhanh chóng, và  nhìn tôi cảnh cáo rồi rời đi. Ginny theo sau. Hermione bắt kịp tôi.
“Đi thôi Ron”, cô ấy nói, “Nếu bồ đứng đây cả ngày chúng ta sẽ trễ các tiết học đó”.
Nói đến các tiết học, tôi còn chưa có thời khóa biểu, “Chúng ta sẽ học gì sáng nay?” tôi hỏi Hermione khi chúng tôi đi đến dãy bàn nhà Gryffindor vài phút sau đó. Tôi kiếm chỗ ngồi kế Harry và ngồi xuống.
“Mình không chắc lắm. Dù sao chúng ta sẽ có thời khóa biểu trong một vài phút nữa. Ồ, nhìn kìa!”. Đàn cú bay vào từ chiếc cửa sổ lớn, và mỗi con cú thả xuống một tờ giấy da và chiếc lá cho sinh viên. Một số con cú cũng thả xuống thư và gói đồ từ gia đình cho một số sinh viên, và Malfoy, tôi nhận thấy nó nhận được một gói lớn các thứ đồ ngọt nữa. Nó có vẻ chán nản và mở gói đồ trước khi truyền nó qua cho Crabbe và Goyle, mà mỗi người trong số chúng ăn ngấu nghiến một số lượng khá lớn trước khi giao trả lại.
 Harry cũng nhìn thấy, nhưng Hermione còn đang bận kiểm tra thời khóa biểu của chúng tôi hơn là chú ý đến Malfoy. “Hừm. Ồ, tuyệt thật. Hai tiết Độc dược đầu tiên với tụi Slytherin sáng nay. Và một tiết khác vào thứ tư”. Cô nhìn lên và trừng mắt về phía dãy bàn nhà Slytherin, bốc khói. “Còn cái gì tồi tệ hơn thế để bắt đầu một năm học. Ít nhất chúng ta còn ta tiết sinh vật huyền bí vào sáng mai với bác Hagrid. Không có tụi Slytherin”.
“Ừ há”, tôi nói rồi ăn một ít bánh mì nướng với xúc xích. Hermione cẩn thận chọn trứng bác trước khi thở dài và đẩy cái đĩa của mình ra “Sao? Bồ vẫn còn bận tâm về chuyện bọn gia tinh làm đồ ăn cho chúng ta sao?”. Tôi nói qua cái miện đầy xúc xích.
Hermione nhìn tôi ghê tởm. “Đừng mở miệng nói khi bồ đang ăn! Mình không muốn nhìn thấy xúc xích bị nghiền nát như thế nào trong miệng của bồ. Và có. Ít nhất chúng phải được trả tiền cho những việc này. Đúng chứ?”.
Harry cười “Vẫn còn quan tâm về vụ nôn mửa hả?”, cậu ấy hỏi, đôi mắt lấp lánh. Tôi biết thật là rất khó khăn cho cậu ấy, với việc chú Sirius mất và tất cả mọi thứ, nhưng Harry dường như vượt qua được tất cả những chuyện đó, và trông có vẻ khỏe mạnh và vui vẻ. Thật tốt. Nếu Harry còn sầu não trong năm nay và với việc một nửa trường điên đảo về Malfoy, tôi có thể suy sụp giống cậu ấy lắm.
“Nó là S-P-E-W! Không phải sự nôn mửa!”, Hermione nóng nảy. “Bồ có thể đọc đúng một lần có được không?!”.
Harry nhe răng cười và quay trở lại với bữa ăn sáng của mình. “Nè, không phải SPEW nghe rất giống ‘sự nôn mửa’ sao?”.
Hermione trông rất giận và lẩm bẩm điều gì đó về ‘những tên con trai ngu ngốc, thậm chí không thể tôn trọng một cái tên’. Dù sao, cá nhân tôi cũng đồng ý với Harry. Thật là khó để không gọi nó là sự nôn mửa. S-P-E-W là quá dài để cho bất cứ ai quan tâm.
Sau bữa sáng, ba đứa chúng tôi đi về phía hầm tối. Hermione trông giận dữ hơn với Harry khi chúng tôi đến gần hơn căn phòng đá lạnh lẽo. “Tại sao họ không lấy chiếc lò sưởi từ lớp cô Trelawney và gắn nó vào đây?”. Cô ấy phàn nàn. Harry cũng gật đầu.
“Ừ, lò sưởi thì sẽ tốt, nhưng đừng có mùi hương trong đó nhé, xin cảm ơn” cậu ấy nói, chun mũi khi nhớ lại sức nóng lớp Tiên tri và mùi hương của nó làm cậu buồn ngủ.
Chúng tôi bước vào lặng lẽ và tìm chỗ ngồi kế nhau. Seamus, Neville, Dean đều đã tới. Cũng có một vài đứa Slytherin nhưng may mắn thay không có thầy Snap ở đây nên chúng tôi có thể thoải mái trò chuyện. “Mấy cậu nghĩ hôm nay chúng ta sẽ làm gì?” Neville hỏi, khuôn mặt tròn của cậu ấy tỏ ra lo lắng “Mấy cậu có nghĩ chứng đãng trí của mình đã được chữa khỏi, rằng mình sẽ học tốt môn Độc dược hơn không?”, cậu ấy liếc nhìn những nguyên liệu trên bản  nói.
“Cậu có thể mà”, Harry nói. “Cậu sẽ nhớ chính xác những gì thầy Snap nói và những gì cậu đọc được trên bảng”.
“Ừ, cậu sẽ bào chế ra loại độc dược hoàn hảo và thầy Snape sẽ không  kiếm chuyện với cậu nữa” tôi thêm vào. Neville thở phào nhẹ nhõm và trông rất hạnh phúc.
Tôi miễn cưỡng thừa nhận, tôi thực sự ghen tỵ với khả năng vừa mới được phát hiện của Neville (dĩ nhiên là có sự giúp đỡ của bà cậu ấy) là nhớ được các chi tiết nhỏ. Tôi nghĩ tôi sẽ đi đến chỗ bà cậu ấy và xin một phép tăng trí nhớ.
Ngay sau đó Snape lướt vào, tiếp theo là Malfoy, học trò cưng của ông ta và một loạt bọn Slytherin khác. Ông ta bắt tôi dựa lưng vào ghế của tôi sau khi phá hỏng cuộc trò chuyện với Harry và Neville, rồi mỉm cười nguy hiểm. “Ồ. Hình như Weasley và Potter có một cuộc trò chuyện thú vị nho nhỏ. Trừ năm điểm nhà Gryffindor do hai trò”. Harry trông có vẻ tức giận, và tôi cũng cảm thấy như vậy. Nhưng chúng tôi biết tốt hơn là nên im lặng. cả hai chúng tôi ném một cái nhìn kinh tởm về phía bậc thầy Độc dược. Malfoy nhếch mép cười trước khi ngồi xuống chỗ trống bên trái cạnh Hermione. Cô ấy trông có vẻ đang gặp rắc rối trong việc quyết định nên nhích ra xa hay lại gần.
Chờ đã. Đó không thể là những gì Hermione đang nghĩ. Tôi nhìn lại lần nữa, cô ấy ngồi sát mép ghế-tránh xa Malfoy. Tôi thở ra trong vô thức và vui mừng rằng Hemione không bị Malfoy quyến rũ như Ginny. Ít nhất chúng ta cũng có một cô gái than phiền về Malfoy mà không bám dính lấy hắn.
“Hôm nay chúng ta sẽ bào chế độc dược ngược lại với độc dược Co rút mà các trò đã từng làm vài năm trước. Loại độc dược này làm cho nạn nhân bị co rút trở lại bình thường, có thể rất hữu dụng cho tai nạn trúng độc dược Co rút”.  Lão ta nói. Rồi gõ nhẹ vào chiếc bản đen và dòng hướng dẫn ngay lập tức xuất hiện. “Hãy đọc từng dòng cẩn thận trước khi thực hiện. Hãy chắc rằng các trò thực hiện chính xác những dòng đó. Các trò có thể bắt đầu!”.
Tôi ngó vào chiếc bản đen một lúc, ghi nhớ dòng đầu tiên và cẩn thận cắt một con đỉa béo thành từng lát mỏng. Xung quanh tôi, mọi người cũng làm điều tương tự. Một số khác như Hermione đã bắt tay vào dòng kế tiếp, là cho những con đỉa sắt lát vào vạt (với một phần hai mức nước) và đun với lửa nhỏ, trước khi khuấy ba lần ngược chiều kim đồng hồ và cho thêm bột sừng kì lân vào cùng lúc. Tôi cho đỉa vô và tại chỗ của Neville, cậu ta đang đổ mồ hôi khi cố gắng đọc mỗi dòng khoảng mười lần và việc đó nhắc tôi rằng nên quay lại với món độc dược của mình thay vì nhìn ngó người khác hoặc là tôi sẽ không bao giờ hoàn thành nó.
Khi mọi người hoàn thành món độc dược của mình và khói trong những cái vạc có những màu sắc khác nhau bốc lên, Snape đi vòng quanh và kiểm tra từng lọ độc dược một cách cẩn thận. Ông ấy dừng bên cạnh Crabbe và thở dài “Crabbe tôi đã nói gì về những con lacewing? Tôi không nói cho tất cả chúng vào, trên bảng viết rất rõ rang là cho từng con vào cách nhau vào giây”. Giáo sư di chuyển và mắt ông ấy lấp lánh, dừng lại bên cạnh Neville, người đang run rẩy như một chiếc lá. Giáo sư snape nhìn vào vạc của Neville.
“Có thế chứ, Snape không thể nói gì về món độc dược của Neville được”. Harry thì thầm đắc thắng với tôi.Tôi cười toe nhưng nhanh chóng tắt dần khi nghe những gì Snape nói.
“Trừ mười điểm nhà Gryffindor! Granger, tôi đã nói với trò là đừng thì thầm hướng dẫn Longbottom!”.
Hermione há hốc miệng trong vài giây. “Nhưng, thưa giáo sư! Em ngồi cách cậu ấy ba ghế. Làm sao mà em có thể thì thầm hướng dẫn được ạ?”.
Snape trừng mắt nhìn cô. “Đừng để ta phải trừ thêm điểm nhà Gryffindor, Granger”, ông ấy nói nuy hiểm, quay lưng lại với phần còn lại của lớp. “Giải tán”.
Tụi Slytherin cười toe toét với những gì vừa diễn ra khi chúng tôi ra khỏi lớp, và Malfoy đến bên cạnh Longbottom.
“Ồ tao rất vui mừng vì món độc dược của mày đã đúng được một lần”, hắn nói lè nhè, lấy ra từ áo choàng của một cái lọ nhỏ và không chỉ dừng lại ở đó, “Vì vậy, chúng ta có thể thử để xem nó có công dụng hay không”. Rất nhanh chóng hắn rót độc dược lên người Neville, ngay lập tức cậu ấy co lại thành một em bé mũm mĩm, tiếng khóc của Neville khiến nhiều người phải bịt tai lại. Tụi Slytherin bắt đầu cười không thể kiểm soát. Malfoy nhếc mép cười lần thứ hai trong buổi sáng rồi quay bước đi. Tôi muốn đấm vào mặt hắn và hầu hết nhà Gryffindor đều cố gắng kiềm chế mong muốn đó.
“Ai đó làm ơn đi kiếm thầy Snape đi”, Lavender khóc chạy lại chổ Neville, với Parvati ở đằng sau “Chúng ta không để bỏ mặc cậu ấy như thế này được”.
“Quay trở lại đây Malfoy”, tôi hét lên khi hắn đang chạy trốn.
Hắn nhẹ nhàng quay cái đầu vàng hoe của mình lại, “Mày định làm gì Weasley? Đánh tao à? Tao có thể thấy được sự cố gắng của mày”.
Thực ra thì Malfoy có lực lững hơn tôi mộ tí. Và mặc dù chúng tôi cao ngang nhau nhưng tôi có lẽ sẽ bị hạ gục trong một cuộc đấu tay đôi.
Tôi có hai giây để suy nghĩ về cuộc chiến nhưng tôi không thể rút lui được, “Ăn đất đi Malfoy”, tôi hét trả lại. Hắn cười và bỏ đi. Tôi đang bóc khói và cố gắng không thể hiện điều đó.
Vài phút sau thầy Snape đến (Pavari đi gọi). Ông ta nhìn đứa bé đang khóc ầm ĩ và trông có vẻ như đang cố gắng để không bật cười (một biểu hiện rất hiếm thấy). Vị giáo sư lạnh lùng lấy ra lọ độc dược giống của Malfoy và đổ vào đứa bé. Ngay lập tức Neville trở lại bình trường. Cậu ấy cảm ơn thầy Snape hơi lắp bắp.
“Cảm - cảm ơn giáo – giáo sư S-Snape”
Được rồi, có lẽ không chỉ là hơi mà là rất lắp bắp.
Trở lại phòng sinh hoạt chung, Neville bối rối bởi việc vừa rồi nên cậu cậu ấy quyết định bỏ bữa ăn trưa khi chúng tôi đi xuống Đại sảnh đường. “Vẫn ổn mà”, cậu ấy lẩm bẩm khi leo lên cầu thang dẫn đến kí túc xá nam “Mình sẽ ổn thôi. Hẹn gặp lại các cậu ở môn Biến”.
Harry, Hermione và tôi nhìn chằm chằm vào nhau.
“Làm như đó là điều có ý nghĩa làm vậy”, Hermione bùng nổ tại bàn Gryffindor tại bữa trưa. Cô ấy trông rất giận dữ nên cô đã nhét khoai tây vào miệng, quên đi trong giây lát về hội gia tinh. “Ý mình là Neville có bao giờ đụng đến hắn ta đâu”
“Đó có thể là điều khiến hắn ta tồn tại”, Harry nói, vét sạch đĩa của mình và múc thêm nữa. “Bồ biết Malfoy làm những điều đó không có lý do cụ thể mà”.
“Mình cá là nó ghanh tỵ với món độc dược chính xác của Neville và nó thì không được như vậy”, tôi thêm vào.
Hermione nhướn lông mày lên “Làm sao bồ biết hắn ta làm không chính xác? Mình ngồi cạnh hắn và mình thấy món độc dược của hắn rất hoàn hảo”.
“Ơ”
“Nhưng vẫn còn…!”. Cô đập tay lên bàn trong sự tức giận khiến ly nước bí ngô lắc đổ ra bàn. “Nhưng hắn không được làm thế với Neville”. Harry và tôi hơi co người lại.
Hermione trông có vẻ giận dữ và bạo lực vào thời gian gần đây. Ví dụ, sau khi xuống tàu cô ấy đã đánh vào lưng tôi rất đau và tôi đã loạng choạng. Dù sao, tôi cho rằng đó là điều tốt, chỉ cần cô ấy đừng trút tức giận vào tôi là được rồi. Tôi không muốn bị thương vào đầu năm nay đâu – Quiddich sẽ bắt đầu vào một vài tuần tới.
Tôi chỉ hy vọng cô ấy sẽ nện cho Malfoy một trận ra trò. Hãy cố lên Hermione!

-end chap 2-