Thứ Năm, 15 tháng 5, 2014

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết liễu Draco Malfoy: chap 20





Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Link: https://www.fanfiction.net/s/2175455/20/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch

CHAP 20: HARRY

 
OK, hít thở sâu nào Potter. Phải bình tĩnh. Mày biết mày không tức giận với Blaise mà. Mày biết mày không giận mà. Ooooooooo. Aaaaaaa. Nó ổn mà. Mọi chuyện vẫn tốt đẹp. Ginny ổn. Không có chuyện gì xảy ra hết. Thôi nào. Mày biết mày có thể quên cái thứ dơ bẩn đó mà.
Ối. Chúng tôi có không nên xúc phạm? Hãy…
AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!
ĐỒ SLYTHERIN NGU NGỐC! ZABINI NGU NGỐC! ĐỒ LƯỠNG TÍNH NGU NGỐC! ĐỒ ĐỒNG BÓNG NGU NGỐC! CON CHỒN NGU NGỐC, người dám hôn Ginny! Gừ! Chết tiệt bọn nó hết đi! TÔI HY VỌNG TỤI NÓ XUỐNG ĐỊA NGỤC HẾT! TÔI MONG CHÚNG BỐC CHÁY TRÊN CÁN CHỔI CHO ĐẾN KHI TEO LẠI VÀ SAU ĐÓ BỊ LŨ KỀNH KỀNH ĂN! Gừ!
Phù. Nó thật tốt. Bây giờ tôi thấy khá hơn một chút rồi.
“Ừm, Harry…? Bồ ổn rồi chứ?” Hermione hỏi tôi lo lắng. Tôi nhận ra tôi đang đánh bức tường gần nhất bằng ghế của mình. Bà Romerta lườm tôi, nhìn chằm chằm vào những mảnh vụn mà đó là những gì còn lại của thứ từng là cái ghế gỗ. “Ý mình là, bồ đã đánh cái tường đó 10 phút rồi…Éc!” Cô ấy tránh khi tôi xoay chiếc ghế đặt nó lại cạnh bàn.
Tôi nhìn cô ấy kỳ quặc. “Có gì sao Hermione? Tại sao bồ lại né?”
Cô ấy thở ra và cười run rẩy. “K-không có gì, Harry! Mình ổn. Bồ thì sao?”
Ron đã nói chuyện với Bà Romerta  cố gắng thuyết phục bà ấy không trừng phạt tôi nặng nề về cái ghế. Sau vài phút cậu ấy trở lại, tươi cười rạng rỡ. “OK, Harry! Cô ấy nói cổ sẽ không truy cứu  vụ việc lần này, miễn là bồ trả toàn bộ số tiền để mua lại ghế. Bà Romerta nói 20 galleons. Trả cho bà ấy càng sớm càng tốt và bà ấy sẽ cho bồ ra khỏi đây”
“Ồ, cám ơn Ron. Mình đánh giá cao điều đó”. Tôi vỗ vào lưng cậu ấy, có lẽ hơi quá vui vẻ, bởi vì cậu ấy làm tiếng như bị bóp cổ và lảo đảo ra để tham gia với Hermione. Tôi nhìn vào đống gỗ dưới chân. Một số khách hàng gần đó đã bỏ đi trong sợ hãi, và những người không muốn di chuyển nhưng vẫn sợ hãi, nhìn chằm chằm tôi thận trọng, sẵn sàng né tránh nếu có bất cứ thì gì bay về phía họ. “Này…Ginny đi đâu rồi?”
Hermione trông không thoải mái. “À, em ấy nói với bọn mình là em thấy không còn mặt mũi nào nhìn bồ nữa, vì thế em ấy đã đi về Hogwarts một mình. Ý mình là, những gì Blaise làm với em ấy đã để lại vết sẹo trong tâm trí…đặc biệt nó là Blaise và tất cả”
Sự thất vọng phủ kín các nét mặt của tôi. “Ồ”. Tôi cố gắng nở một nụ cười yếu ớt và thay đổi chủ đề. “Vậy…chúng ta làm gì giờ Hermione? Quay về Hogwarts thôi và hãy sử dụng nó trước lò sưởi trong phòng sinh hoạt chung”
Hermione nhún vai, liếc nhìn tôi. “Mình không nghĩ rằng lửa sử dụng gỗ, nhưng nếu bồ cảm thấy thích nó bồ có thể giữ chúng…”
Tôi lắc đầu. “Không, mình không cần nó, nhưng một mớ hỗn độn đang ở đây, không phải sao? Một ai đó có thể đi dạo và tự tử”
“Ơ, được rồi. Cái này sẽ thực tế hơn”. Hermione lấy đũa phép ra và chỉ vào đống gỗ, di chuyển cái ghế bị gãy để không có thứ gì khác bắt lửa từ nó. “Pyrifico!” gỗ bắt lửa và  bắt đầu bùng cháy nhanh chóng. Vài phút sau, tất cả những gì còn lại của chiếc ghế cháy thành tro bụi. Ron đá nó vào một góc, và ngay lập tức xuất hiện người hầu quét dọn nó.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Ron hỏi. Tôi gật đầu và ba chúng tôi đi ra cửa, nhưng không phải trước khi Bà Romerta gọi tôi lại.
“Cậu Potter, ta có thể nói với cậu vài lời không?”
Tôi thở dài,  nhưng bắt buộc phải quay vào sự ấm áp của quán bar. “Vâng, thưa bả Romerta?”
“Chiếc ghế?” bà nhướn mày lên. “Tôi hiểu những gì cậu Weasley nói cậu có thể trả tiền cho chiếc ghế”.
“Cậu ấy có nói” tôi nói lịch sự. “Tôi biết thực tế rằng tôi cần phải trả 20 galleon càng sớm càng tốt. Có đúng không?”
Bà Romerta gật đầu và mỉm cười với vị khách vừa mới bước vào. “Ông muốn uống gì ông Barmes?” Với tôi bà nói. “Trước khi học kỳ mới bắt đầu, nếu có thể. Tôi sẽ cho cậu thời gian đến Gringotts để lấy tiền. Tôi tin cậu sẽ nhanh chóng thanh toán”.
“Dĩ nhiên” tôi trả lời. “Nếu đó là tất cả…”
“Điều cuối cùng” cô ấy nói, vẫy tay gọi tôi lại. “Cậu Potter, làm ơn, đừng đập ghế nữa, hoặc thực hiện các hành động nguy hiểm hoặc bạo lực trong quán của tôi nữa. Hôm nay chúng ta đã có một buổi hôn công khai” tôi thấy sự tức giận dâng lên lần nữa trong từng lời nói – “Nó rất gần với một cuộc ẩu đả. Thêm với bức tường bị đánh. Tôi mất nhiều khách vào hôm nay, cậu Potter à. Đừng làm tôi mất thêm nhiều khách nữa hoặc sẽ không có quán Ba Cây Chổi trong tương lai đâu”. Bà cười với tôi mà tôi nghĩ nó là thông cảm. “Nếu cậu có bất cứ rắc rối gì cậu hãy nói với Giáo sư của cậu – họ sẽ giúp cậu”.
Tôi rùng mình khi tưởng tượng tôi sẽ có một buổi tư vấn với lão Snape:
“Thưa giáo sư! Em cảm thấy chán nản và giận dữ”
“Đi đi Potter, trước khi ta biến trò thành một con sên ngâm giấm. Vấn đề cá nhân của trò không phải là công việc của ta. Hãy nhảy xuống hồ nếu trò chán nản. Có Chúa mới biết nó sẽ làm ngôi trường rạng rỡ”.
“AAAA! Giáo sư, thầy có ý nghĩa với em lắm đấy! Em ghét thầy!”
“Rồi, rồi, gì cũng được Potter. Ngừng rên rỉ đi, trò đã rên rĩ và phàn nàn đủ để dồn mọi người vào chân tường. Ngạc nhiên là bạn bè của trò vẫn chưa nhảy từ Tháp Bắc xuống đấy”
“Vâng, họ đã xem xét nó…”
“Trò đi được rồi đó. Trò có thể dẫn dắt bằng ví dụ. Tạm biệt Potter trước khi ta nổ tung trò bằng câu thần chú nổ tung. Ta đảm bảo với trò nó sẽ không là trải nghiệm thú vị cho trò và đằng sau của trò đâu”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, bất cứ âm thanh nào phát ra từ trò và ta sẽ lấy đi nhiều điểm mà trò muốn giành cúp nhà nếu chúng ta tính bao nhiêu điểm tiêu cực mà trò có”
Èo, tôi là người duy nhất thấy có vấn đề với kịch bản?
“Dạ được, thưa bà”. Cuối cùng, tôi đi ra cửa để tham gia cùng bạn bè của tôi. Gừ. Một cuộc nói chuyện dài về không có gì hết.
“Bà ấy nói gì thế?” Ron hỏi. “Mình hy vọng không phải là tiền bạc nữa. Mình đã nói với bà là mình sẽ nói với bồ”.
Hermione lắc đầu. “Ha! Không xúc phạm nha Ron – mình biết bồ thích bà ấy, đằng sau khi bồ thích hầu hết các cô gái – nhưng bà ấy là loại tham lam, bồ nghĩ sao?”
Ron đỏ mặt giận dữ. “Mình đâu có thích bà Romerta! Ý mình là, thôi nào, bà ấy cùng thời với ba má mình! Người lớn tuổi đó”
Bồ ấy rùng mình. “Rất lớn là đằng khác. Mình nhớ là bà ấy đã nói chuyện với một số giáo sư và Fudge về cha mình khi họ ở Hogwarts…dường như đang ấy đang làm việc ở quán Ba Cây Chổi trở lại sau đó”.
Ba chúng tôi rùng mình cùng một lúc. Nó là một cảnh kỳ lạ cho một người qua đường, may mắn thay không có ai đứng gần chúng tôi.
Trờ về phòng sinh hoạt chung Gryffindor, tôi thấy bóng dáng của một cô gái tóc đỏ chạy nhanh lên cầu thang ký túc xá nữ. “Ginny…?” Tôi thả mọi thứ của tôi ra và chạy sau khi hình dáng đó biến mất trên cầu thang. Đáng buồn thay, không có chàng trai nào làm được việc đó khi cầu thang biến thành một bề mặt trơn ghê gớm. Tôi có giữ nó nhưng chỉ thành công trong việc tạo ra tiếng ồn khi tôi trượt thảm hại xuống đoạn dốc mới. Ở đâu đó trên đó, một tiếng cười nào đó, nhưng dừng lại nhanh chóng. “Ginny, có phải em đó không?”
Cô ấy bước ra khỏi bóng tối và đi lên phía trước. Em ấy trông hơi ngạc nhiên nhưng khác hơn bình thường. “Harry? Em xinh lỗi về…em xin thề, em không tham gia vào bất kỳ cái kế hoạch nào của họ đâu anh!”.
Tôi lắc đầu. “Đừng lo lắng. Anh đã nghe một phần nơi Malfoy hả hê về cách nó thách thức  Zabini ôm hôn em như nào, và nó đã làm vậy. Đó đâu phải lỗi của em. Chỉ của Malfoy thôi”.
Ginny trông rất nhẹ nhõm. “Ôi, ơn Chúa. Em nghĩ anh tới gần đây để tóm em”
“Anh sẽ không bao giờ làm những việc như thế!” tôi nói, hơi xúc phạm khi cô ấy nghĩ tôi là một kẻ bạo lực. Ý tôi là, được rồi, tôi thừa nhận nó, tôi đôi khi tức giận, nhưng không thực sự như vậy, nó không giống như tôi làm bất cứ điều gì khác thường ngoại trừ buồn rầu đó đây và hơi la hét một chút.
Ồ, và thổi người ta lên như một trái bong bóng.
Và, ừm, thỉnh thoảng tạo ra vài câu nguyền ngẫu nhiên.
Ờ, ngoài ra, tôi có xu hướng phá vỡ rất nhiều thứ…
OK,  hãy quên những gì tôi nói về việc bị xúc phạm. Tôi cho rằng Ginny đúng. Tôi thỉnh thoảng hơi bất thường một chút. Nhưng tôi cũng tốt mà, tôi thề đó! Bây giờ, nó là đối tượng vô tri vô giác mà tôi đánh, chửi và nguyền rủa, nó không may mắn như dì hay kẻ thù. Dù sao tôi vẫn không phiền nguyền Malfoy bây giờ và sau đó. Và bây giờ Zabini cũng thế.
“Ừ, chà…muốn ra ngoài và nói chuyện không Harry?” cô ấy nghiêng người ra bẽn lẽn từ cửa ra vào. Tôi gật đầu, nhìn chằm chằm vào cô như Romeo và Juliet.
Ahhh, nó nhắc nhở tôi. Tôi ước chúng tôi là Romeo và Juliet. Ý tôi là, hãy nhìn tình yêu bất diệt họ dành cho nhau đi! Mặc dù họ từ hai nhà khác nhau còn thù ghét nhau nữa (chà, cha mẹ tôi đâu có ghét Ginny, nhưng chúng tôi khác nhau về danh tiếng) thì họ vẫn yêu nhau. Điều duy nhất tôi phải nghĩ là tôi không muốn tự tử vì tôi nghĩ rằng cái chết của Ginny. Và hy vọng cô ấy sẽ không tự tử vì tôi tự tử vì tôi nghĩ cô ấy tự tử.
Ôi trời, tim tôi đau khi nghĩ như thế. Nó xoay tròn. Tôi sắp bị nhức đầu. “Được rồi. Anh không biết em sẽ trượt xuống mặt phẳng hay …” tôi chỉ bề mặt vẫn còn nhẵn bóng của chiếc cầu thang, cười ngượng ngùng với cô.
“Đừng lo lắng về chuyện đó Harry” em ấy cười. “Xem nè. Nó chỉ biến thành một đoạn dốc khi con trai đứng gần. Khi con gái bước xuống hay bước lên, nó sẽ biến thành câu thang lại thôi”. Em ấy bước đến đoạn dốc. Tôi nửa hy vọng cô ấy sẽ rơi xuống và tôi nhắm mắt lại. Vài giây sau, cô ấy đụng vào tôi và chúng tôi ngã xuống một đống vướng vào nhau trên thảm.
Đỏ mặt, Ginny nhanh chóng gỡ ra và đứng lên. “Ừ…em không biết có chuyện gì xảy ra với nó nữa. Có lẽ là anh cũng ở đó. Có vẻ như đoạn dốc vẫn như vậy nếu một chàng trai đứng bất cứ đâu gần nó”. Cô ấy cười với tôi. “Xin lỗi anh Harry. Anh có đau không?” tôi rên rỉ khi nhấc bản thân mình lên và gật đầu từ từ, gần như hét lên khi một thứ gì đó dính ở cổ tôi.
Hermione và Ron đi xa ra để chúng tôi nói chuyện, và túi của tôi để trên ghế bành. “Chờ chút” tôi nói và vội vàng ném túi vào ký túc xá. Có khá nhiều tiền trong đó. Tôi không muốn mất thêm nữa, đặc biệt từ năm ngoái tôi nghiên toàn bộ túi tiền vào đài phun nước và năm trước tôi cho hai anh em sinh đôi thắng tôi…mà để lại cho tôi vẫn còn cả một gia tài, nhưng đáng chú ý là đã nhỏ hơn so với trước đây. Khi tôi trở lại, Ginny đang chờ tôi ở cầu thang. Bằng cách nào đó các cô gái có thể vào ký túc xá nam, nhưng con trai không thể vào ký túc nữ được. Chúa ơi. Chẳng lẽ đàn ông không thể riêng tư sao?
Chúng tôi trèo qua lỗ chân dung và đi bộ ra cửa trước của lâu đài. Ở bên ngoài, những con chim thì đang hót líu lo và mặt trời thì đang soi chiếu, có nhiều nắng hơn chúng tôi đã có. “Vậy…nó như thế nào?”
Cô ấy liếc tôi trước câu hỏi khi chúng tôi ngồi bên cạnh hồ. Đây là địa điểm ưa thích của tôi – tôi không biết địa điểm yêu thích của Ginny, vì thế tôi sẽ phải làm. “Cái gì như thế nào?”
Tôi khịt mũi. “Nụ hôn  đó, chứ còn gì nữa?”
“Ôi, Harry! Đừng có ngớ ngẩn” cô ấy nói, lau miệng một cách vô thức. “Anh biết nó thậy kinh khủng mà. Ý em là, chúng ta đang nói chuyện về Blaise ở đây sao”
“Em có biết anh ghét nó như thế nào không” tôi nói thẳng thừng, và nhận ra mình có vẻ ghen tỵ. Nhưng bây giờ đã quá muộn. Tôi đã nói ra – và nói khá to.
Ginny nhìn tôi chằm chằm sau đó cười khúc khích. “A ha! Anh đang ghen tỵ phải không?” Cô ấy lại cười khúc khích. “Đáng yêu quá đi mất!”
“Cái –! Anh - anh không! Ý anh là,  ừ…” tôi nổi giận, cố gắng kiềm chế cơn bùng nổ.
Cô ấy ôm khuôn mặt tôi trong hai bàn tay. Tôi lập tức đỏ bừng mặt. “Đừng lo mà Harry” cô ấy thì thầm, nghiêng gần lại. “Em cũng thích anh mà”.
Với những lời nói đó, những lo lắng của tôi đều biến mất. Cô ấy thích tôi! Thích thực sự! Và cô ấy đã thừa nhận nó. Tôi không thể nói với cô ấy đầu tiên hay bất cứ thứ gì. Mà luôn có nghĩa là một cô gái thực sự thích bạn. Hay như Hermione nói với tôi. “Ginny…”
“Xuỵt” cô ấy nói và nhắm mắt lại.
Tay đổ mồ hôi, tôi mặt một tay lên eo cô – chỉ nghe giọng Ron gọi vọng ra. “HARRY! Bồ đang ở chổ quái nào vậy?”
Như một tia chớp, chúng tôi tách nhau ra chỉ khi Hermione và Ron xuất hiện từ góc khuất. Hermione nhìn khuôn mặt đỏ rần của tụi tôi và đoán được ngay lập tức chuyện gì đã diễn ra – hay thực sự đang diễn ra. “Ron! Họ ở đây, mình đã nói với bồ. Bây giờ đi thôi”.
Ron đấu tranh chống lại Hermione, nhìn bối rối. “Hai người đang làm gì? Tại sao lại đỏ mặt?”
Hermione thở dài. “Ron, bồ ngốc quá đấy. Nhìn bồ đã làm gì này” Đối với chúng tôi, cô ấy nhìn hối lỗi.
“Mình đã là gì chứ? Chúa ơi. Mình chỉ đi tìm bồ và bồ đỗ lỗi cho mình ư?” cậu ấy càu nhàu. “Mình chỉ lo lắng thôi. Ý mình là họ đột nhiên biến mất…” tôi có thể thấy cái nhìn máy móc trong tâm trí đang đánh dấu câu cuối cùng của cậu ấy. “Này…hai người đang làm gì?”
“KHÔNG CÓ GÌ HẾT!” tôi hét lên. Ron trông có vẻ sửng sốt. “Ối. Xin lỗi. Chà, đi thôi Ginny. Chúng ta đã cho mực ăn đủ rồi” tôi nói vội, đỡ cô ấy đứng lên. Cô ấy choàng tay tôi lâu hơn cần thiết, và tôi mỉm cười với cô ấy.
“Mọi người hôm nay…” tôi nghe Ron lẩm bẩm phía trước chúng tôi. “Nói về vô ơn…”
Ron, mình sẽ giết bồ. Ồi – bây giờ tôi sẽ như Hermione. Cần một danh sách những người cần giết…nhưng tôi sẽ tiết kiệm sự trả thù cho sau này. Còn bây giờ tôi đang ở trên đỉnh của thế giới!
Ôi trời! Đầu tôi đang đau vì những việc đã qua. Tốt hơn tôi nên dừng lại. Mọi người đang chỉ tôi và nhìn chằm chằm. Ó ô.

-end chap 20-

Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014

[Longfic l Dịch] Kiara Malfoy (chuyện tình Fred Weasley)






Tittle story: Kiara Malfoy (a Fred Weasley love story)
Author: FredWeasleyismyking
Translator: Thảo Cami
Link: http://www.wattpad.com/1586670-kiara-malfoy-a-fred-weasley-love-story-kiara
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch
Summary: Kiara Malfoy là một người nhà Malfoy nhưng cô không giống những người khác trong gia đình. Cô được nghĩ rằng sẽ giống như họ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi cô tới Hogwarts và được đặt vào nhà không phải Slytherin như truyền thống mà là nhà kẻ thù - Gryffindor. Là một Gryffindor, cô thân thiết với Harry, Hermione và nhà Weasley. Bây giờ ta sẽ bước vào năm thứ năm của Kiara ở Hogwarts nhưng thay vì có một năm bình thường, mọi thứ thay đổi đáng kể cho Kiara. Những việc ngoài tầm giấc mơ ngông cuồng nhất của mình. Bao gồm cả việc yêu Fred Weasley

Kiara Malfoy: Lời nói đầu

~Kiara

Đau. Đó là những gì tôi có thể cảm thấy. Đau khi tôi bị tra tấn như không có gì trước đó.

Màu đỏ của máu, đó là điều duy nhất tôi có thể nhìn thấy vì nó nhỏ giọt trên sàn phòng khách.

Ghét, đó là điều duy nhất tôi có thể nghe khi cha tôi hét vào mặt tôi khi tôi bị ông tra tấn.

“Làm sao mày dám kết bạn với kẻ thù của chúng ta? Chúng chỉ là những kẻ phản bội dòng máu!”. Người đàn ông gầm lên, và tôi run lên không sợ sệt, nhưng đau.

Chậm rãi, tôi mở mắt ra và nhìn vào đôi mắt tức giận của Lucius Malfoy. Ông cầm cây đũa phép và máu đọng trên tay ông.

Máu của tôi.

Người đàn ông mà tôi gọi là cha đang nhếch mép cười khi tôi cho thấy sự đau đớn trước mặt ông. Cha tôi nâng cây đũa phép lên gõ nhẹ nó và ngay lập tức như thể một con dao cắt qua làn da tôi, một vết thương xuất hiện và máu rỉ ra.

Một tiếng thét thoát ra từ đôi môi tôi khi máu bắt đầu rỉ ra khỏi vết thương trên làn da của tôi.

“Có phải mày là một kẻ phản bội dòng máu bé bỏng? Hãy trả lời ta hoặc ta thề là mày sẽ không bao giờ nhìn thấy cuộc đời một lần nữa!”.

Sâu thẳm bên trong, tôi không muốn gì hơn là chống lại cha mình. Tôi hét lên với cha rằng tôi yêu bạn bè tôi như gia đình họ và sẽ không bao giờ bỏ nó vì bất cứ điều gì.

Tên tôi là Kiara Malfoy; em song sinh của Draco Malfoy và là con gái của Lucius Malfoy và Narcissa Malfoy.
Giống như anh trai mình, tôi mười lăm tuổi và đang theo học Học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Nhưng có phần khác biệt với anh trai, tôi không phải là một Slytherin. Thay vào đó, tôi ở nhà Gryffindor và làm bạn với Harry Potter, Hermione Granger và anh em nhà Weasley.

Chính xác là những người mà cha tôi xem thường.

Ngày mai là ngày một tháng chín, cái ngày mà tôi sẽ trở lại trường Hogwarts học năm thứ năm với mọi học sinh khác của trường.

Tất cả đã bắt đầu vào kỳ nghỉ hè khi tôi trở về nhà từ Hogwarts cùng với anh trai mình. Nhưng cuối cùng bằng cách nào đó cha tôi đã phát hiện ra tôi thực sự có tư tưởng của nhà Gryffindor.

Trong những năm học vừa qua ở Hogwarts, tôi đã giấu cha tôi rằng tôi làm bạn với Harry Potter, Hermione Granger và anh em nhà Weasley. Ông ấy nghĩ tôi là một giáng điệp trong Gryffindor.

Tuy nhiên, bằng cách nào đó cha của tôi đã phát hiện ra rằng tôi không có ý định phản bội bạn bè của mình.

Trên khắp cơ thể mình, tôi có những vết bầm tím và những vết sẹo do cha tôi tra tấn và đánh đập tôi. Gia tinh xung quanh thái ấp Malfoy giúp tôi vượt qua mọi thứ, chữa trị cho tôi bằng độc dược và pháp thuật.
“Mày là một kẻ phản bội dòng máu và ta không muốn thấy mày trong tầm mắt nữa! Cút đi, để ta còn tiếp tục công việc của mình”.

Bằng tất cả sức lực, tôi bò trên sàn và đứng dậy, bằng sự nhanh chóng tôi có, tôi sải bước đến cánh cửa nhưng khi tôi cách cánh cửa khoảng một mét, điều gì đó tồi tệ xảy ra.

“Crucio” (tra tấn), cha tôi hét lên, đó là một câu thần chú khiến cơ thể tôi tê đi.

Ngay lập tức, tôi ngã xuống đất quằn quại trong đau đớn. Tôi cố gắng không hét lên, vì tôi biết rằng điều đó khiến ông hài lòng như ông muốn, nhưng đau không thể chịu nổi.

Tiếng thét thoát ra từ môi tôi và nó lặp lại không ngừng trong phòng khách và ra hành lang. Tôi ước bằng cả trái tim mình rằng ai đó hãy cứu tôi đi. Nhưng tôi biết sẽ không ai làm hết.

Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

[Dramione fanfic] Tình yêu hay dục vọng?




Title story: Draco and Hermione: Lust or Love?
Author: chebetta
Translator: Lupin
Link: www.fanfiction.net/s/1653467/Draco-and-Hermione-Lust-or-love



Chap 7: Tôi xin lỗi.


     Draco nằm trên giường của mình. Sao hắn lại làm vậy? Có chuyện gì với hắn? Hắn đã đánh cô, cô không làm gì sai chỉ là cô bảo vệ hắn thôi. Đáng lẽ điều này sẽ không xảy ra, hắn đã thấy cô hôn Jeff và đưa lá thư của hắn được gửi bởi cha hắn cho cô ấy.
     Cô đã cố gắng giữ lá thư đó nếu hắn sẽ đi và mọi chuyện cô nói sẽ xảy ra, sẽ trở thành sự thật. Nhưng nếu hắn không đến đó thì cha hắn sẽ làm điều ông luôn làm là đánh hắn.
     Lần cuối, đó là 1 chiếc roi da. Nó đau đớn như địa ngục vậy. Ông bảo cậu phải có mặt tại trang viên nhà Malfoy trước khi kết thúc năm. Nhưng cậu không tới. Cậu biết ông sẽ bảo cậu làm những điều gây ấn tượng trước Chúa tể bóng tối. Draco không muốn làm và cậu từ chối trở thành tử thần thực tử.
     Khi năm học kết thúc, cậu phải về nhà. Và ông đang chờ cậu ở đó. Sau khi ông nói chuyện bằng vài cú đánh vào mặt. Và khi Draco bảo cậu sẽ không tham gia với Voldermort, cậu thà chết còn hơn, ông đã lấy roi ra. Nó làm bằng da thuộc. Nó thật đẹp nhưng thật đáng sợ khi nó được dùng để đánh vào lưng cậu.
     Cậu nghĩ về Hermione, có lẽ cô đang ngủ. Cậu có thể thấy cô ấy đang ngủ thật yên bình, giống như một thiên thần với mái tóc chảy dài trên gối.
     Cậu thức dậy và đi vào nhà tắm. Cậu vặn vòi nước và rửa mặt bằng nước lạnh để rửa trôi đi tất cả.
     Cậu nhìn vào gương, nước đang nhỏ giọt xuống từ má cậu. Cậu nhìn mình cho thật rõ hơn. Cậu có vết sẹo nhỏ ở dưới chân mày. Và nó là do cha cậu. Vết sẹo do chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn đó không giống bình thường. Draco biết về chiếc nhẫn nhưng ông sẽ không nói cho cậu biết. Nó chứa sức mạnh mà cậu từng biết.Cậu nhìn chính mình trong đôi mắt mình. Đôi mắt màu xám có phơn phớt chút xanh lam.Bây giời trông nó thật buồn..Hermione...cậu đã đánh cô mạnh tay.Có lẽ mạnh thật. Cậu biết đã đánh thế nào, biết mình đánh đau đến thế nào nhưng dù gì thì cậu cũng đã đánh cô.
     Cô ta đáng bị như vậy, cậu đang cố nói với chính mình. Nhưng cậu biết là sai, điều đó là sai. Cậu đáng lí phải lấy nó khi cô đang ngủ hoặc ra khỏi phòng trong khi tìm nó.
     Nhưng thực sự cậu đã đánh cô. Cậu bị sốc khi thấy cô hôn tên Jeff dị hợm đó. Cậu nhớ đôi bàn tay nhỏ nhắn, thanh tú đang di chuyển xuống phía dưới hắn.
     "Mình không thể thích cô ta được" Cậu tự nói lớn với chính mình."Không, mình không thích Hermione. Cô ta quá hách dịch, quá thông minh, quá phiền phức và chết tiệt..quá nóng bỏng" cậu rên rỉ. Nó là sự thật, cậu biết mà. Thánh thần ơi, chuyện gì đang xảy ra với cậu. Có lẽ là cậu cần một cô bạn gái. Ai đó để chơi đùa...Pansy. Cô ta là cô gái đầu tiên cậu sẽ làm điều như thế. Cô ta khá cởi mở và biết cách làm hài lòng cậu.
Cô không thích cậu theo cách đó. Chỉ là bạn cùng lứa thôi. Không bao giờ là bạn tâm giao cả. Và ơn trời.
     Nước đang nhỏ giọt xuống vai và xuống ngực cậu. Cậu cởi quần trong ra và đi vào vòi sen. Điều này sẽ giúp cậu, Cậu tự nói với chính mình.
     Cậu đứng dưới vòi sen, nước chảy khắp cơ thể cậu. Khoảng 5 phút sau, cậu bước ra khỏi nhà tắm và quấn cái khăn quanh hông mình, đi về phía giường ngủ. Cậu mặc bộ đồ ngủ và bước ra khỏi phòng.
     Việc kế tiếp cậu làm là mở cửa phòng Hermione, niệm chú Alohomora. Cô đang ngủ quay lưng về phía cậu. Cậu đứng nhìn cô khi cô quay lưng lại. Mái tóc nằm sau lưng cô trông cô như 1 thiên thần.Đôi mắt của cô, ôi trời đôi mắt, nó sưng húp lên. Cậu đã làm gì thế này?
     Cô trở mình và duỗi thẳng ra nhưng không thức giấc. Cô quay lưng lại Draco và cậu bước ra khỏi phòng cô.

..........................................
     Hermione tỉnh dậy, đôi mắt cô đau thật. Cô thức dậy và đi về phía phòng tắm để kiểm tra nó. Nó thâm đen, nó sưng lên khi cô chớp mắt, nó đau. Cô đi đến vòi sen, để nước chảy xuống mái tóc và cơ thể của cô.
     Cô chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng và đáng sợ như thế. Nó làm cô sợ và cô sẽ không quay lại. Cô sẽ không để hắn hạ nhục mình thấp hơn nữa. Hắn không bao giờ, đã từng đánh một cô gái. Cô sẽ làm gì với nó?
     Cô bước ra khỏi nhà tắm, quấn khăn quanh cơ thể mình. Cô vào phòng và mặc quần áo. Trang điểm cũng vô ích. Cô không thể chạm vào mắt mình. Vì thế cô để vậy và tiến đến cầu thang tới phòng sinh hoạt chung. Draco không có ở đó, cô đặt sách vở và bắt đầu làm bài tập được cho 3 ngày trước. Cô biết phải viết gì, nó quá dễ.
     Cô gần làm xong thì nghe tiếng bước chân trên cầu thang. Cô quay đầu lại nhìn thấy Draco.Draco đi xuống, cô đặt sách vở vào cặp và đứng dậy. Cô quăng cặp lên vai mình.
     "Hermione..." Nhưng cô ấy đã ra khỏi phòng và thậm chí còn không nhìn cậu.
Cô bước xuống đại sảnh, mọi ánh mắt đều đổ về cô. Đại sảnh chỉ có nửa số người. Cô thấy Ron Và Harry đang ngồi nói chuyện với Lavender và Pavati. Lavender cười lớn khi nghe Ron nói.
     Ron thật dễ thương, Hermione thừa nhận điều đó.Cậu là một người bạn biết những thứ về cô mà cả Harry không biết. Mái tóc cậu nằm im ỉm. Cậu la quản lí nhà của Gryffindor và rất giỏi về khoảng đó.Bây giờ, cậu đã cao hơn và có cơ bắp, gây ấn tượng với mấy cô gái. Cậu luôn thích sự chú ý.Các cô gái nghỉĩ cậu ấy thật kì lạ và không bao giờ cho cậu cơ hội là chuyện ngày xưa còn bây giờ. Cậu chỉ cần nhìn họ và họ sẽ xin lỗi và muốn ra ngoài cùng cậu.Cậu mỉm cười và nói"được đấy". Tìm đâu ra ai đó sẽ đi chơi cùng cậu. "Tôi không chắc nữa", cậu sẽ luôn luôn nói không. Một cách khác để từ chối mỗi lần như thế. Và họ đáng được như thế.
     Cả Harry cũng gây chú ý cho đám con gái. Cậu ấy trông ưa nhìn, mái tóc thì vẫn bù xù và vẫn đôi mắt màu xanh lạ kì. Cậu có đi dạo cùng Cho vài lần nhưng giờ thì không muốn đi cùng cô nàng nữa. Cậu biết cô bạn đang tìm bạn trai trong chính nhà mình vì vậy cậu đã rời khỏi Cho, làm cho cô bạn nói oang oang rằng cô xin lỗi ngay giữa hành lang. Cho bảo muốn Harry hơn nữa nhưng cậu chàng hoàn toàn không muốn cô. Vì thế con nhỏ đó giậm chân khiến vang cả hành lang, đi qua đi lại. Harry lắc đầu và để nhỏ lại đó. Bây giờ thì cậu có cô bạn gái cũng ở nhà Ravenclaw, khá xinh xắn, dễ thương. Họ ra ngoài cùng nhau khoảng tháng trước.
     Hermione đi đến và ngồi xuống, cả hai đứa bạn đều chào cô và quay lại nói chuyện tiếp với Lavender và Pavatti. Nhưng đầu Ron vẫn còn quay nhìn cô.
- "Oh, trời. Hermione, có chuyện gì với cậu thế?"
- "Chẳng có gì cả" Cô nói và vươn tay tới lấy cái bánh nướng.
- "Không có gì sao, thế tại sao mắt cậu lại thâm đến như vậy? Tớ nên thêm vào là nhìn trông rất mới mẻ đấy." Ron quay qua Harry và muốn cậu ấy nói gì đó với cô.
     Cậu ấy chỉ nhìn chằm chằm cô và cô nhìn lại vào mắt cậu ta rồi quay đi. Cậu ấy biết, cô tự nói với chính mình. Chính là do Draco gây ra.
- "Cậu ta làm điều đó với cậu hồi nào vậy?" Harry hỏi.
- "Tớ không biết cậu nói đến ai nữa" Hermione trả lời và vẫn cúi xuống.
- "Cậu biết mà Hermione" cô thấy Ron nhìn qua vai của Harry và chau mày.
- "Ai kia chứ?" Cậu muốn Hermione và Harry nói cho mình biết.
- "Tối qua khi tớ đi ngủ, tớ ngã và đập mắt trúng cạnh giường. Chỉ có thế thôi" Harry và Ron cho cô cái nhìn như nói rằng 'chắc rồi, thật sự là thế sao?'
- "Hermione, cậu nói dối rất dở, cậu biết cậu dở ở khoảng này mà." Ron nói.
     Lavender đứng lên và nhìn Pavatti. "Hermione, bọn mình có thể nói chuyện với cậu không?"
- "Cậu có thể nói ngay tại đây. Tớ và Harry sẽ biết im lặng mà"
Lavender nhìn cậu ấy. Họ đang ra khỏi đây. Cô mỉm cười với cậu ấy. "Được thôi, nếu cậu muốn biết thì tháng này chu kì của tớ đến trễ, thế thôi." Cô ấy quay đầu nói lại. "Không, không đáng bận tâm đâu, đi đi và nói chuyện sau" Hermione phải mỉm cười, Ron thật dễ thương khi đỏ mặt " Hermione, cậu biết cậu có thể nói với bọn mình mà.."
Hermione mỉm cười với cậu :" Tớ biết tớ có thể nói với 2 bồ. Gặp lại 2 bồ sau nha"   Hermione đung đưa cái cặp trên vai khi rời khòi.
     Hermione, Lavender và Pavatti gặp nhau ở đại sảnh. Cả hai cô bạn đầu quay lại nhìn Hermione. "Hermione..."
- "Yeah...Tớ hiểu, tớ thật đáng ghét"
- "Bây giờ thì bọn mình không cần nói về chuyện đó nữa" Pavatti nói.
     Lavender gật đầu và quay lưng với Hermione.
- "Các cậu, tớ biết đây là lỗi của tớ"
     Pavarty lắc đầu."Không, đây không phải lỗi cậu. Chị tớ đã có bạn trai trong kì nghỉ hè trước. Nhưng cậu ta đã đá chị ấy, Hermione. Nếu cậu không nói với ai thì họ sẽ làm điều đó lần nữa. Hermione, nó làm bọn tớ lo lắng. Bọn tớ không muốn làm cậu đau, Hermione. Và vì cậu là bạn của Ron và Harry. Và cả hai đều lo lắng cho cậu. Cậu có thể thấy điều đó qua cách mà họ nhìn cậu. Cậu có rất nhiều bạn quanh mình, Hermione à. Nhưng nếu ai đó làm tổn thương cậu thì cậu đừng sợ nói với 1 trong số người bạn của mình"
- "Hoặc là bọn mình" Lavender thêm vào.
- "Ừ. Bọn tớ không muốn làm cậu tổn thương nhưng cậu có thể nói với bọn mình"
      Nhưng Hermione sẽ không nói với bọn họ.
- "Chẳng có gì để mình nói với các cậu."Hermione nói với họ. "Mình sẽ nói chuyện với hai bồ sau" Cô quay lưng và bỏ đi.
- "Này, Hermione" Draco gọi cô khi cô quay lưng khỏi Lavender và Pavatti. "Tớ có chuyện muốn nói với cậu"
      Hermione quay đi:"Nhưng tôi thì không muốn nói với cậu"
- "Tôi xin lỗi về chuyện hôm qua", cậu nói với cô. Cô biết Lavender và Pavatti đã nghe thấy.
- "Không, không phải cậu. Tôi đã nghĩ cậu đã khác trước nhưng tôi đã sai. Cậu không khác gì cha của cậu. Cậu có thể nói điều cậu muốn nhưng tôi không quan tâm, Draco. Chỉ là tôi không quan tâm" Hermione nói một cách buồn bã và bỏ đi.
      Cô bước xuống hành lang. Tiết học đầu tiên sắp bắt đầu. Họ biết rồi. Hermione biết điều đó mà. Họ biết cô không hề ngã và té trúng cạnh giường, cô bị đánh. Họ biết, họ biết toàn bộ sự việc.
- "Tại sao cậu ta xin lỗi? Hôm qua cậu ta không hề xin lỗi. Có lẽ cậu ta không cố ý đánh mình mạnh tay." Nhưng điều gì đã làm thì không thể rút lại được.
     Cô đang đến góc phòng thì có ai lôi cô thật mạnh từ phía sau, đẩy cô vào bức tường, hôn cô thật thắm thiết như cố chứng minh điều gì đó.
     Hermione biết đó là gã trai cao và rắn chắc. Hắn gắn chặt tay cô lên phía bức tường. Hắn ngả ra phía về phía sau nhưng không đủ thấy mặt hắn. Hắn ở trong bóng tối nên cô không thể nghĩ ra là ai. Hắn hôn cô lần nữa nhưng lần này thật mãnh liệt. Sau đó di chuyển lưỡi hắn vào tai cô
"Tôi xin lỗi" giọng nói thì thầm . Giọng của Draco

-end chap 7-

Thứ Tư, 7 tháng 5, 2014

[Dramione l Tự sáng tác] Quên thật không? chap 4



Author: Thảo Cami
Disclaimer: những gì từng xuất hiện trong Harry Potter là của cô Rowling còn lại là của tôi.

Mùi hương dìu dịu của những bông hoa diên vĩ tím hòa cùng ánh sáng dịu dàng trong phòng Ginny tạo ra không khí ấm áp dễ chịu.
  Chiếc lọ thủy tinh đựng thứ chất lỏng màu hồng được lấy ra khỏi túi áo bằng ngón tay thon dài, dưới ánh đèn thứ chất lỏng ấy dường như phát sáng.

  "Nhờ cô cho Hermione uống ba giọt mỗi ngày". Draco trao chiếc lọ cho Ginny, nhìn Hermione trầm tư. "Hoa diên vĩ...rất hợp với cô ấy, nhỉ?"

  "Bồ ấy sẽ ổn thôi". Harry vỗ vai Draco an ủi và kéo cậu ta đi.

  Ron quay đầu nhìn lại, Trang trại Hang Sóc giờ chỉ còn là chấm đen nhỏ xíu rồi mất hút.

  "Vậy, giờ chúng ta đi đâu?". Ron hỏi.

  "Bắc Cực"

  "Cái...cái gì? Đừng nói mày định đi bộ như vầy tới đó nha". Ron la lên, nhìn Harry kiểu 'nó bị đứt dây thần kinh nào à?', Harry nhún vai tỏ vẻ không biết.

  "Không. Mày có điên không Ron! Tụi mình sẽ đến cảng Luân Đôn, rồi đến Bắc Cực". Draco không ngờ Ron bệnh nặng dữ vậy.

  Ra tới đường lớn, Draco lấy đũa phép chĩa lên trời rồi ngoắc xuống. Khoảng 1 phút sau tiếng còi xe inh ỏi vang lên. Chiếc xe đò hiệp sĩ xuất hiện.

  "Xin chào. Các cậu muốn đi đâu".

  "Cảng Luân Đôn". Harry đáp lời chàng lơ xe mặt đầy tàng nhan.

  "9 stick bạc cho 3 cậu", chàng lơ xe chìa tay ra. Draco tiện thể thả 9 stick bạc vào đó.

  Chiếc xe chạy như bay, lạng bên này lách bên kia, cây cối thì nhảy ra nhảy vào như phải bỏng. Đầu Draco đập vào thành giường đã 3 lần, đau điếng khiến cậu chàng phát cáu. Harry vỗ vai vẻ cảm thông còn tay kia thì vỗ nhẹ lên lưng Ron, Ron trắng bệch trông như sắp nôn. Cả ba thình lình nhào tới trước vì xe thắng gấp.

  Trán Draco ửng đỏ do va đập với thành giường nhiều lần. Anh lầm bầm nguyền rủa cái xe chết tiệt, chạy gì mà như muốn lấy mạng người ta. Anh nhủ thầm lúc về phải dùng xe nhà mới được.

  Cảng Luân Đôn tấp nập người ra kẻ vào. Những du khách Muggle háo hức xếp hàng chờ tới lượt mình bước lên con tàu sang trọng đang chễm chệ khoe ra dáng vẻ kiêu sa của nó. Draco dẫn Harry và Ron xuyên qua đoàn người vào một tòa nhà, trông như là trạm điều hành bến cảng.

  Draco đi vào sâu hơn nữa, rẽ vào một hành lang có kiểu kiến trúc của thế kỷ XVII. Họ dừng lại trước bức chân dung của một người đàn ông ăn vận sang trọng, hình như là một quý tộc thời đó.

  "Merlin, con xin phép người". Draco nói vẻ tôn kính, bức tranh liền mở ra, làm mộ một lối đi hẹp.

  Harry và Ron hấ hốc. "Vậy đây...đây là Merlin sao?" Draco gật đầu chắc chắn. Họ hổn hểnh, sống trong thế giới phù thủy gần 20 năm mà giờ mới biết dung nhan Merlin. Hermione quả là không sai khi đề cao việc đọc sách.

  Họ đi vào lối đi đó, nó hơi tối do chỉ được thắp sáng bởi một cây đuốc. Tiếng ồn dần lớn hơn. Và cuối cùng họ cũng đi hết hành lang hẹp. Ở đây người qua kẻ lại còn tấp nập hơn ngoài kia, đủ loại người hỗn tạp ở đây. Và chắc chắn họ đều là phù thủy hay pháp sư, còn có á phù thủy nữa.


  "Đây...đây là...". Harry vẫn chưa hết ngạc nhiên.

  "Chào mừng tới cảng phù thủy lớn nhất Luân Đôn. Thường thì muốn đi trên những con tàu ở đây tốn không ít tiền đâu". Draco dang tay tự hào nói.

  "Mày không cần khoe đâu Draco. Tao biết mày có nhiều Galleone rồi". Ron cau có.

  "Ồi, thói quen thôi mà". Draco gãi đầu bối rối.

  Ba chàng trai chen qua đám người đang gây nhau vì gian lận trong mua bán, đi tới quầy bán vé. Chàng trai có mái tóc màu nâu sẫm ngẩng lên, bất ngờ với đôi mắt mở to.

  "Ôi...Har...Harry Potter...Cậu...cậu chủ". Lời nói càng khó nghe hơn khi cậu chàng liếc mắt sang Draco.

  "Ta cần nó. Mau đi chuẩn bị, tìm Nick và nhiều lương thực. Bọn ta sẽ tới Bắc Cực". Draco hờ hững ra lệnh.

  Chàng trai cuống lên với mệnh lệnh như sơn của Draco. Chỉ mới chạy được 10m và vấp té những 3 lần.

  "Tàu của gia đình mày sao?" Harry hỏi. Sở hữu một con tàu cần cả gia tài chứ chẳng chơi.

  "Ừm. Đúng hơn là của tao. Ba tao tặng hồi tao 10 tuổi", đôi mắt Draco trở nên tĩnh lặng khi nhớ lại tuổi thơ. "Nó tên là Elizabeth, rồi tụi bây sẽ thấy, nó cũng đẹp như cái tên vậy".

  Đúng như Draco nói, chiếc tàu quá đẹp. Nó mang trên mình màu nâu cam chói lòa rực rỡ, những thanh gỗ được làm chính xác tới từng mm, chúng vừa khít với nhau một cách hoàn hảo. Cái dáng của nó cũng như chủ nhân của mình, quý phái và kiêu ngạo.


  Chiếc tàu lướt đi êm ru trên sóng nước, mái chèo nhịp nhàng khua, đều tăm tắp. Nội thất bên trong con tàu quả thực quá xa xỉ. Khiến Harry và Ron gần như chẳng dám chạm vào thứ gì, lỡ mà có một dấu vân tay trên đó thì làm culi cho Draco tới mã đời dám không trả hết lắm.

  "Chúng ta tìm gì ở Bắc Cực thế?" Harry hỏi.

  "Bông tuyết cầu vồng. Bông tuyết này được tạo ra khi hừng đông, thời khắc giao nhau giữa tối và sáng, khi bông tuyết rơi vào ánh sáng Bắc Cực và được soi chiếu bởi tia ánh sáng đầu tiên". Draco vừa giải thích vừa rót rượu vang cho 2 chàng trai.

  "Ối...tàu chìm". Ron nhảy dựng lên khi mặt nước dâng cao quá cửa sổ.

  "Bình tĩnh. Chiếc tàu này sẽ chạy dưới nước. Như tàu của trường Durmstrang đó. Nhớ không".

  "Ơ...ừm. Vậy mà tao tưởng mình sẽ đi trên mặt nước chớ". Ron thở phào nhẹ nhõm.

  Hương rượu ngọt ngào cùng sự ấm áp tỏa ra từ lò sưởi khiến 3 chàng trai trẻ chếnh choáng, đặc biệt buông thả bản thân, không phòng thủ. Tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương đưa Draco vào trạng thái mơ hồ, nữa tỉnh nữa mơ.

  Thứ chất lỏng vàng óng lắc lư trong chiếc ly thủy tinh lấp lánh dưới ánh lửa. Ánh mắt mơ màng, Draco nhìn nó cười ngây ngốc.

  ******

  Đại Sảnh Đường được trang hoàng lộng lẫy với dây kim tuyến, vòng quyệt quế cùng những dải lụa mềm mại. Trần nhà được hóa phép cho những bông tuyết trong suốt mỏng manh rơi xuống rồi biến mất.

  Tiếng kèn trống nổi lên, quán quân của ba trường Hogwarts, Durmstrang và Beauxbatons bước vào. À phải, còn có tên quán quân thừa được biết đến với tên 'cậu-bé-vẫn-sống'

  Draco vốn dĩ không thèm quan tâm ai đi với ai, nhưng bỗng một bóng dáng của chiếc áo xanh lơ lướt qua khiến Draco bỡ ngỡ.

  Hermione đã làm gì đó với mái tóc của mình, khiến nó không còn xù ra mà trở nên mềm mượt óng ả và dợn sóng thành những nơ vòng rủ trên trán. Cô đang mặc một bộ váy áo may bằng loại hàng gì đó có màu xanh lơ của hoa nhạn lai hồng và trông bồng bềnh như mây trời. Và chẳng hiểu sao cô nàng cũng tự làm cho mình có vẻ khác lạ đi. Hay có lẽ chẳng qua là nhờ thiếu đống sách trên dưới hai chục cuốn mà cũng đang mỉm cười - đúng là có hơi căng thẳng - nhưng hàm răng được thu nhỏ vừa phải của cô quả thật là vô cùng đáng chú ý. (Trích Harry Potter và chiếc cốc lửa)

  Suốt bữa tiệc đó anh không thể rời mắt khỏi cô, khiến Pansy phát cáu và bỏ đi. Cô cười rất nhiều, anh chưa bao giờ thấy cô vui như thế. Nhưng tên Mặt Chồn lại làm cô khóc.

  Draco bước chậm đến, nhẹ nhàng đưa chiếc khăn tay đến trước mặt cô. Hermione nhìn lên, xua tay đẩy cái khăn của Draco ra, lắc đầu kiểu 'tôi không muốn tranh cãi đâu Malfoy'.

  Malfoy khẽ ngồi cạnh Hermione, đưa tay lau nhẹ nhàng những giọt nước mắt đang rơi.

  "Hôm nay, cậu đẹp lắm". Draco chân thật nói.

 Granger châm chọc. "Tôi có nên vui không?"

  Draco nắm nhẹ tay Hermione thì thầm. "Con trai khi đã xem cậu là bạn thì sẽ quên mất cậu là con gái cho đến khi cậu trở nên xinh đẹp và sánh bước cùng người con trai khác. Nó có cảm giác gần như là phản bội và có chút ghen tỵ"

  Hermione mở to mắt kinh ngạc. Draco Malfoy mà lại có thể nói những lời chân thành, thấu hiểu mà không châm biếm sao.

  "Sao cậu lại nói những điều này với tôi?"

  "Tôi không muốn cậu phá hỏng hình tượng tuyệt vời này. Cậu biết đó, nó đâu phải điều thường thấy".

  Hermione mỉm cười ngồi im lặng bên Draco. Họ ngắm nhìn ngọn lửa màu xanh nhảy múa. Ngọn lửa dần tàn lụi và Hermione ngủ gật, đầu nghiên bên này ngả bên kia. Draco nhẹ nhàng kéo Hermione dựa vào mình. Anh choàng tay ôm lấy cô, thầm mang hơi ấm cho cô.

  Họ ngồi như thế cả đêm, ngoài kia tuyết rơi lạnh cóng nhưng ở đây lại ấm áp lạ thường, hai con tim đang hòa chung một nhịp đập.

  Thình thịch...thình thịch...

******

  Đã nhiều ngày trôi qua từ khi họ lên đường. Nick nói còn khoảng 1 ngày nữa sẽ tới nơi. Không khí bây giờ khô và lạnh. Khiến những chàng trai ngồi gần sát lò sưởi, chìm sâu vào chiếc ghế bành ấm áp mà chẳng muốn đi đâu.

  Draco chăm chú đọc quyển sách cũ viết về nghệ thuật hắc ám, nhằm tìm cách cứu Hermione nhanh hơn. Harry và Ron trò chuyện say sưa với nhau, về những cô gái, Quiddich, con tàu Elizabeth và những thứ linh tinh khác.

  Bỗng nhiên con tàu lắc mạnh, chao đảo và va đập vào một thứ gì đó. Nước tràn vào lỗ hỏng. Ron chạy lại cố che miệng lỗ. Một ông lão tóc hoa tiêu chạy vào.

  "Cậu chủ, sóng ngầm làm tàu của chúng ta va phải băng, tàu bị gãy mái chèo, mũi tàu và...có một lỗ hỏng". Giọng ông lão nhỏ đi khi thấy nước đang ngập dưới chân.

  "Harry, Ron. Hai người ở đây lo cái lỗ hỏng. Tao ra ngoài xem...'Mặt nạ bong bóng' ". Một chiếc màng mỏng màu trắng đục bao quanh mặt Draco.

  Mạn phải của thuyền hư hỏng nặng, mái chèo gãy nát và có một vết lõm.

  "Táo tạo". Rút cây đũa phép ra chĩa vào những phần bị hư hỏng. Những sợi gỗ bắt đầu mọc ra kết nối với nhau rồi trở về hình dạng ban đầu.

  Có một hút nước xuất hiện trước mũi tài khoảng 100m và đang kéo con tàu về phía nó. Con tàu mà bị hút vào thì sẽ bị đánh tan xác mất.

  Draco chĩa đũa phép chống chọi lại lực hút. Bỗng nhiên có một người nào đó bay vút về phía hút nước. Tim Draco thót lên một cái, hét lớn.

  "Harryyyyy!!!".

******

  Trong lúc Ron đang vật lộn với cái lỗ hỏng thì Harry tìm thấy cây đũa phép bị rớt và câu thần chú cần dùng.

  "Ron, bồ né cái mình ra một chút đi"

  "Ặc...Lẹ lên Harry. Mình sắp ngợp nước rồi. Ặc...". Nước từ lỗ hỏng xối xả vào mặt Ron.

  "Tái tạo". Một tia sáng trắng bay về phía lỗ hỏng. Những sợi gỗ vươn ra kết nối vào nhau.

  "Harry, mình...giúp mình".

  Ron vẫn đang che ở lỗ hỏng để chặn nước tràn vào trong thời gian nó tái tạo. Ron bỗng hét lớn rồi bị hút ra ngoài. Harry chạy tới muốn níu Ron lại, đúng lúc đó lỗ hỏng được chữa lành, Harry đâm sầm vào thành tàu. Lúc đó, Harry nghe tiếng thét từ bên ngoài.

  "Harryyyyy!!!"

  Nén đau Harry đứng dậy chạy như bay ra khỏi khoang. Ra tới mũi tàu Harry thấy Draco đang chống chọi với lực hút.

  "Ở đây chống chọi với con tàu. Tao đi cứu Ron". Nói rồi Draco phóng đi. Tay cầm đũa phép chĩa thẳng về phía hút nước, người lao nhanh như mũi tên.

  Draco phóng xuyên qua vòng xoáy vào trung tâm. Anh thấy Ron đang xoay vòng. Lập tức anh đưa tay ra kéo Ron vào. Vòng xoáy níu Ron lại, giành giựt với Draco.

  Draco thắng, giành được Ron về với mình.

  "Bong bóng bảo vệ". Một cái bong bóng to tướng bao bọc Ron, bảo vệ Ron khỏi nước biển lạnh băng.

  "Nút chặt". Draco chĩa đũa phép xuống hố đen dưới chân họ. Một lớp bụi cát tràn vào che lấp hố đen. Vòng nước xoáy đột ngột biến mất tạo ta lực đẩy, đẩy ra xung quanh.

  Sau khi biển lặng Draco liền đưa Ron về tàu. Harry giúp Draco đưa Ron vào khoang. Draco áp tai vào lồng ngực Ron lắng nghe.

  "Tim không đập nữa. Làm sao đây".

  "Tránh ra. Tao biết sơ cứu". Harry đẩy Draco ra chắp hai tay vào nhau ấn mạnh lên ngực Ron.

  "Ron, Ron... Coi nào. Tỉnh lại đi". Harry hét lớn rồi bật khóc "Mình không thể mất thêm bồ đâu, Ron".

  Draco chạy lại đống hỗn độn sau lưng họ lục tìm, lấy được hai lọ thủy tinh màu xanh lục vào màu vàng. Anh liền nhỏ hai giọt màu xanh vào miệng Ron.

  "Cái này sẽ thúc ép tim đập. Hãy có tác dụng đi"

  Năm phút trôi quan vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy Ron hồi tỉnh. Harry té sang một bên thất thần.

  "Không. Đồ tồi. Mày đã nói sẽ cùng tao cứu Hermione mà. Sao mày không giữ lời. Sao mày dám bỏ cuộc!" Draco siết chặt tay đấm thùm thụp vào ngực Ron. Tới đấm thứ năm thì Ron sặc nước ra, ho sù sụ.

  "Mày muốn tao vỡ tim chết sao mà đánh mạnh vậy chứ". Ron đùa. Harry nhào tới ôm Ron. Draco chạy đi lấy cái ly, rót ít nước, cho 3 giọt dung dịch vàng vào đưa Ron.

  "Uống đi, thằng quỷ. Mày sẽ thấy khá hơn, sẽ không cảm thấy có nước trong phổi nữa". Ron cầm lấy cái ly, đưa lên miệng uống chậm, chất lỏng  mềm mượt như nhung trôi xuống, xoa dịu lá phổi bỏng rát.

  "Mày mà như vậy nữa, tao thề tao sẽ đá mày về nhà đó". Draco vừa dứt câu Harry và Ron cười ồ lên vỗ vai Draco. Anh chau mày rồi cũng cười hòa theo hai...hai thằng bạn.

-end chap 4-