Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết liễu Dracio Malfoy: CHAP 16




Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Link: https://www.fanfiction.net/s/2175455/16/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch.

CHAP 16: DRACO

 
Tôi có thể thề rằng kẻ ngu ngốc hèn hạ Granger đã bổ sung thêm vào câu thần chú tê liệt của cô ta vì thế mà mũi tôi bắt đầu ngứa chính xác năm phút sau khi cô ta đi. Nó đã ngứa thật. Và nó không phải là hơi ngứa rồi thôi, mà nó là cái ngứa mà bạn phải chảy nước mắt do không thễ gãi. Khi Crabble và Goyle cuối cùng cũng có ý tưởng tuyệt vời là đi tìm giáo viên để đưa tôi xuống khoảng nữa giờ sau đó, thực sự thì nước mắt đã chảy thành dòng từ mắt tôi.
Mặc dù cũng có cái tốt là Pansy không có ở đây. Cô ta có thể làm sai lạc tình huống trong tâm trí cô ta là tôi thực sự treo mình lên không khí để có được sự chú ý của cô ta, và tôi khóc vì nhớ ả. Sau đó, cô nàng sẽ đưa tôi xuống, và không theo cách đặc biệt tốt đẹp. Điều gì xảy ra tiếp theo sẽ khiến người ta rùng mình và muốn bệnh.
Sau vài phút tra tấn khủng khiếp của cơn ngứa, Giáo sư Gonagall xuất hiện với Crabble và Goyle. Chúng trông có vẻ khá hài lòng với bản thân rằng chúng có cảm tưởng đã kiếm được một người lớn để giúp đỡ đưa tôi xuống, nhưng tôi nghĩ tới một số cách thức để khiến chúng phải trả giá cho việc để tôi ở trên đây mà không thể gãi ngứa rất lâu. “Grrraghvootoaaaaaaoon!” tôi xoay sở tạo ra phản kháng nhỏ bị bóp nghẹn. Trông như Petrificus Totalus  đang bắt đầu giảm tác dụng hay ít nhất là xung quanh miệng tôi. Tôi quyết định thử đấu tranh một chút.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, cánh tay tôi có thể cử động một chút, bàn chân và chân tôi không còn bị tê liệt. Tôi sắp reo lên vui mừng nhưng khi nhìn thấy sàn đá lờ mờ ngày càng gần với tốc độ đáng sợ làm suy giảm tâm trạng của tôi. “Ố!” tôi thốt ra khi tôi ngã và cuộn tròn đau đớn. “Ôi iiiii! Lưng của tôi! Tôi chỉ mới chữa lành nó vài tuần trước…gừ. Nếu tôi không thể chơi Quiddich cho đội của tôi trong vài ngày bạn có thể chắc rằng tôi sẽ đi khiếu nại với cụ Dumbledor”. Tôi lườm những người đang xúm xung quanh và hầu hết trong số họ nhìn đi chỗ khác nhanh chóng. Phần còn lại chạy ra hoảng sợ.
McGonagall nhướn một bên lông mày lên nhìn tôi. Tôi bắt chước và cô ấy mím môi thành một đường rất mỏng. Tôi nhanh chóng hạ lông mày xuống và nhìn cô ấy ngọt ngào vô tội. “Tôi hy vọng tôi không chỉ nghe trò nhận xét thô lỗ như vậy, trò Malfoy. Nó chắc chắn không phải lỗi của tôi về cái lưng đau của trò. Nhưng tôi cũng thành thật xin lỗi khi không biến ra một cái cáng cho trò lúc…” Cô nhìn tôi hối lỗi.
Tôi kiềm nén sự thúc giục để đảo mắt với cô. “Ồ, lý do đó hoàn toàn ổn, thưa Giáo sư. Cái lưng của em – ôi aaa - ổn. Ít nhất là bây giờ. Em có thể tự tập tễnh tới Bệnh Thất”.
“Tốt, tốt. Em nên tập tễnh tới Bệnh Thất càng sớm càng tốt”. McGonagall gần như là cười và bỏ đi. “Ta hy vọng không có gì quá nghiêm trọng”
Nó chỉ là tôi hoặc MacGonagall đang châm chọc? Tôi thực hiện một cử chỉ thô lỗ với cô sau lưng và đi thơ thẩn đến Bệnh Thất. Thực ra, tôi cảm thấy tốt, ngoại trừ một vài vết bầm tím ở đây và nó từ mùa thu chứ không phải ngã đột ngột từ 10 feet lúc nãy.
“Và đừng đi thơ thẩn trò Malfoy” giọng cô vang lên từ đằng sau tôi. Tôi đóng băng giữa sải chân của mình và tôi bắt đầu tập tễnh như ông già, ho và vổ vỗ vỗ lưng. Tôi gần như có thể nghe thấy cô McGonagall nhướn mày lên, nhưng khi cổ không nói gì khác nữa tôi dừng đi tập tễnh sau khi tôi đi vào góc hành lang và trở về bộ dáng bình thường của tôi.
Khi tôi đến Bệnh Thất, tôi gõ ầm ĩ trên cánh cửa. Bà Pomfrey mở cửa và thở dài khi nhìn thấy tôi. “Không phải là trò nữa chứ?” bà quát, mở ra cho tôi vào. “Trò xảy ra hai tai nạn. Trò và trò Weasley… -Thở dài- Tụi nhỏ ngày nay… khi ta ở Hogwarts, người y tá gần như nhàm chán vì không ai đi đến gặp bà ấy. Bla bla bla…”
Tôi bỏ qua than phiền của bà và nói với bà một cách lịch sự rằng tôi giống như có một vết bầm tím. “Chỉ cần làm gì đó để dừng cơn đau…ối, đau quá, ôi iiiii ahhhh”
Bà trông không có vẻ thuyết phục bởi giọng nói của một vật bị thương và lấy ra một cái chai màu xanh. “Đây. Thoa nó lên vết bầm tím của trò. Nó sẽ ngăn cơn đau. Không quá nhiều, phân rồng rất mạnh”.
“P-phân rồng!” tôi hỏi, gần như nghẹt thở khi tôi thoa cái thứ màu xanh đó lên vết bầm trên vai tôi. Tôi nhanh chóng lau cái thứ thổ tả ấy vào khăn giấy và quẳng vào thùng rác. “Cô không thể cho học sinh sử dụng cái thứ đó được! Tôi có lẽ không phải là người thông minh nhất Hogwarts (như Hermione Granger, chết tiệt cô ta đi) nhưng thậm chí tôi biết phân rồng rất độc!”
“Trò đừng lo về những gì trong thuốc mỡ đó! Ta cung cấp nó, vì thế tôi biết rõ phân rồng như thế nào. Và nó không giống như dược sĩ cung cấp cho trò phân tươi để thoa. Nó đã giảm bớt độc tính của phân rồng và nó sẽ làm tê liệt các dây thần kinh dưới da nơi nó được thoa”. Bà Pomfrey khoanh tay, trông có vẻ hơi tức giận khi tôi tranh luận với bà ấy về y học. “Bây giờ hãy ngoan và thoa nó lên đi. Hoặc trò chịu đau cho đến khi vết bầm đó tự tan”
Tôi lầm bầm thứ gì đó về y tá bạo hành và nhanh chóng bôi thuốc mỡ lên vết bầm tồi tệ nhất. Ngay lập tức phân được thẩm thấu và tôi cảm thấy hơi tê. “Ahhh. Giúp với. Tôi sẽ ngã mất. Tôi không thể điều khiển tay mình. Chúng không di chuyển!” Tôi vật chúng để làm cho quan điểm của tôi.
Bà Pomfrey thở dài và lờ đi. “Học sinh nói dối chỉ để bùng học những ngày này…”. Tôi nghe tiếng lầm bầm của bà ấy, trước khi bà đá tôi ra khỏi Bệnh Thất và nói với tôi rằng tôi có thể chịu đựng sự tê liệt ở bãi cỏ bên ngoài nếu nó có tồi tệ hơn.
Sau khoảng 20 phút tập tễnh (lần nữa) để học môn Thảo dược học. Tôi đến nhà kính số 3 và đẩy cửa vào. Thứ tôi thấy đầu tiên là gương mặt Granger nhìn tôi chằm chằm chỉ cách vài inch. “AHHHH!” cô ấy hét lên và ngã ra sau. “Thưa Giáo sư! Có người đi lang thang bên ngoài! Em chỉ mở cửa và em đang định ra bên ngoài thì cậu ta thình lình xuất hiện trước mặt em!” Nửa lớp nổ ra một tràng cười trong khi nửa lớp còn lại thì trừng mắt nhìn họ. Ôi không. Lớp Thảo dược học đôi. Tôi không thể tin là mình đã quên điều đó.
Tôi quắc mắt nhìn cô. Tôi trông có vẻ tệ với phân rồng bôi một số nơi trên mặt, nhưng đó là lỗi của cô ta để bắt đầu với việc gì. Và đi lang thang sao? Nó có vẻ hơi khó nghe. Tôi túm lấy cô ta và kéo cô ấy lên. “Tôi.Không.Đi.Lang.Thang” tôi gầm gừ với cô nàng. Cô thè lưỡi với tôi và cười. “Hiểu chứ? Và cô không nên thè lưỡi với người khác hoặc cô sẽ thấy nó bị cắt mất trong một vài khoảnh khắc”
Cô giả vờ rùng mình. Cả căn phòng xem trong im lặng. Hoặc Giáo sư Sprout không ở đây hoặc cô ấy thấy việc này cũng thú vị để xem. “Ôi iiii, thật đáng sợ”. Cô nàng cười tự mãn. “Người ta thường nói ăn miếng trả miếng. Nếu cậu cắt lưỡi tôi ra tôi chắc rằng tôi sẽ vặn xoắn cậu lại” Đằng sau cô ta, Bô Xí và Mặt Chồn nén cười. Tôi lườm chúng và chúng thôi cười để lườm lại tôi. Cuối cùng chúng từ bỏ và chớp mắt.
“Ha. Tôi nghi là cô muốn đặt tay mình vào miệng tôi” tôi chế nhạo, quay lưng lại với cô ta. “Và tôi chắc chắn cô không muốn nó ở đó đâu”
Cô ấy lườm tôi. Tôi có thể nói rằng cô ta đang bùng nổ  để làm trở lại nhưng vào lúc đó giáo sư Sprout quyết định phá vỡ nó. “Trò Malfoy. Trò đến rất trễ. Cho ta biết lý do?” Bà ra hiệu cho Granger đi và làm những điều bà cho là có nghĩa. Tôi nhanh chóng giải thích và bà phẫy tay cho qua. Bà khá hài lòng với nó và nhét mảnh giấy vào túi.
Granger đi về phía cánh cửa và khi cô nàng đi ngang qua tôi, thì thầm trong tai tôi. “Tôi sẽ gặp cậu sau, đồ chồn. Hy vọng cậu thích lúc cậu lơ lửng trên không trung. Mũi của cậu thế nào?”
Vậy cô ta là nguyên nhân cho chiếc mũi ngứa của tôi. Tôi nhìn cô ta ác độc và cô nàng cười ha hả. “Nó không dọa được tôi đâu, Malfoy” cô ấy rít và bỏ đi. Bầu không khí thay đổi ngay lập tức từ một trong những căng thẳng đến yên lặng.
Tôi gật đầu ngây người khi giáo sư Sprout đưa tôi vào một nhóm 4 người với những gì chúng tôi đang làm, một loài cây có độc được gọi là Tua Đá (nó có tên đó là bởi vì tua của nó cứng và dễ vỡ không mềm dẻo như hầu hết các tua thực vật, nhưng lại bị cố định trong hình dạng và sức mạnh của xúc tua đá, nếu nó đánh trúng bạn, có thể gây ra sự chấn động. Chúng tôi đang làm việc với những cây con và chúng đang ngủ dưới tác dụng của phép thuật), và tôi khủng khiếp khi chung nhóm với Crabble, Goyle và Pansy. Hai người đầu tiên tôi không nhớ, nhưng Pankinson…!
“Anh yêu! Đau không anh! Có chuyện gì đã xảy ra thế? Ai làm anh ra nông nỗi này!” cái nhìn trên gương mặt cô ta đủ làm tôi quay đi chổ khác. Tôi thực sự không muốn tưởng tượng cô ả sẽ làm gì Her-ờ, Granger, nếu cô ả biết rằng Granger phải chịu trách nhiệm.
Phải dừng những ý nghĩ về tên của Granger! Phải dừng lại! Ngay bây giờ!
“Đừng lo lắng về nó”. Tôi vẫy tay cho qua với Pansy và tập trung vào bài học và bỏ qua sự nhặng xị của ả.
Sau lớp học tôi đi một cách cực nhọc về phía phòng sinh hoạt chung, buồn chán và mệt mỏi về trận đấu Quiddich. Dù sao, đó chỉ là trước khi ăn tối, vì thế tôi không gặp rắc rối. Tôi ngáp và bắt đầu lấy ra một cuốn sách, quyết định sử dụng khoảng thời gian này để đọc lại cho bài kiểm tra Bùa chú ngày mai.
Blaise xuất hiện ở ngưỡng cửa một chút sau khi tôi mở sách. Đằng sau cậu ấy là một số chàng trai Slytherin khác. Tôi đảo mắt với họ và họ ngồi xuống bên cạnh tôi. “Chà” Blaise nói, nháy mắt với tôi. Tôi giả vờ không để ý. “Muốn chơi một trò chơi không?”
“Không thực sự…” tôi thì thầm, lườm cậu ta. Một số người khác trông có vẻ sợ với cái nháy mắt và nhướn mày của Blaise.
“Ôi, thôi nào. Nó chỉ là Sự thật hay Thách thức thôi mà. Tôi biết cậu mà, thách thức đâu có khó với cậu”, Blaise cười với tôi. Tôi phấn khởi trở lại, bắt đầu thích thú. Sự thật hay Thách thức là trò chơi ưa thích của tôi. Và cậu ta đúng. Cho đến nay không ai thách thức tôi đã từng nhìn thấy tôi sợ bao giờ. Dù là nhảy ra khỏi cái gì đó, dụ dỗ một cô gái hoặc thậm chí đưa họ lên giường, tôi có thể làm tất cả mà không chớp mắt. Dĩ nhiên là trừ Pansy ra. Tôi sẽ nôn nếu một người nào đó thách thức tôi dụ dỗ cô ta.
“Được thôi” tôi gật đầu chậm rãi và tựa cánh tay của tôi lên bàn. “Chúng ta chơi như nào đây?”
Blaise trông ngạc nhiên. “Dĩ nhiên là Lý do, Giấy, Kéo và Đá! Tôi sẽ chống lại cậu. Những người khác ở đây sẽ làm nhân chứng trong trường hợp cậu nhát gan”. Cậu ta liếc ba người ngồi xung quanh chúng tôi và họ gật đầu.
Hừm. Tôi tự hỏi chúng đang âm mưu điều gì mà cần những 3 nhân chứng. Và Giấy, Kéo, Đá không chính xác là những sáng tạo nhất của trò Sự thật hay Thách thức. Tuy nhiên, chống lại tiếng nói khôn ngoan bên trong, tôi nhún vai. “Ừ, gì cũng được”.
Một vài vòng Giấy, Kéo và Đá sau đó, tôi đã thắng hai lần và Blaise thắng được một lần. “Tôi muốn hỏi Sự thật hay Thách thức, nhưng Sự thật đã quá nhàm chán. Vậy chúng ta chơi thách thức đi”. Blaise gật đầu thờ ơ. “Đầu tiên…cúi đầu dưới chân tôi.” Tôi cười nhếp mép khi mắt cậu ta mở to, nhưng niềm kiêu hãnh không không để cậu ta từ chối và cậu ấy từ từ thực hiện theo lời tôi yêu cầu. Quỳ gối dưới sàn, cậu ấy làm một vẻ mặt và từ từ cuối đầu, tại giày của tôi. Tôi giúp Blaise đứng lên và cậu ta siết chặt tay tôi. Tôi nhanh chóng ném nó ra, làm vẻ mặt chán ghét. Cậu ta cười.
“Thứ hai…tôi thách thức cậu hôn Ginny Weasley trước mặt Bô Xí và Mặt Chồn, nếu có thể. Cậu có thể làm sau nếu cậu muốn. Và tôi muốn thấy nó. Blaise có một tia vui mừng trong ánh mắt và cậu ta mỉm cười. Tôi hài lòng. Trông như Blaise không lẫn tránh điều này. Không có ý định chơi chữ.
“Chắc chắn. Bây giờ, đến lượt tôi. Tôi muốn cậu, Draco, hôn kiểu pháp với t-“ cậu ta nhìn những người khác và đỏ mặt-“-ờ, Pansy, với tôi là nhân chứng. Cậu có 3 ngày kể từ bây giờ để làm điều đó. Hãy nói với tôi khi cậu đã sẵn sàng”. Cậu ta cười tinh quái khi miệng của tôi há ra. Tôi nhanh chóng ngậm lại trước khi một con ruồi bay vào, giống như những câu chuyện mà tôi thường nghe.
“Cái gì! Pansy hả? Không đời nào!” tôi phản đối. “Cậu biết cô ta như thế nào mà. Nếu tôi hôn kiều pháp với cô ta, cô ta sẽ cho nó là một dấu hiệu để, ơ, đòi hỏi nhiều hơn nữa”.
Blaise lắc đầu, với nụ cười giận dữ còn trên khuôn mặt. “Xin lỗi Draco. Cậu đã nói cậu sẽ thực hiện bất cứ thách thức nào. Nó đã được nghe thấy” Cậu ta lườm đám nhân chứng. “Phải không? Cậu ấy đã nói vậy đúng không?”, chúng nhanh chóng gật đầu, không muốn chọc giận một trong những chàng trai nổi tiếng và giàu có nhất trường. Cậu ta quay lại với tôi và nhìn tôi đắc thắng.
Tôi chậm rãi đứng lên và gửi cho cậu ta nụ cười chết người nhất. “Blaise…đến đây. Vào ký túc xá đi. Tôi có vài lời nói với cậu”.
Cậu ấy nhảy lên háo hức và theo tôi đến cầu thang. “Ở đây hoặc đi nơi nào khác đi”. Cậu ta quát những chàng trai kia, họ nhún vai và đứng lên, sằn sàng rời đi. Tôi dẫn Blaise tới một góc. Cậu ta trông như thể đang cố gắng hết sức để không nhảy sổ vào tôi và ép tôi vào một tủ quần áo gần nhất. Tôi rùng mình nhưng tiếp tục đi.
“Blaise, tôi sẽ thực hiện thách thức đó. Nhưng với một cái giá” tôi nói ngọt ngào một cách tốt nhất cách kêu Pansy như một chú mèo. Tôi túm lấy mặt trước chiếc áo sơ mi của Blaise. Thực tế cậu ta thở dốc và bắt đầu nắm lấy tôi. “Ồ, phải! Điều đó thật tốt … mày là THẰNG CHÓ!” Tôi hét lên và cho cậu ta cú đấm từng đoạt giải vào mặt. Cậu ấy lảo đảo ra sau và mũi bắt đầu chảy máu, nhưng tôi không thể hiện sự thương xót và tiếp tục việc dành cho cậu ta những cú đánh mà nó đáng được nhận vì dám đem tôi ra làm thằng ngốc thách thức. Ờ, tôi phải thực hiện thách thức đó, chắc chắn là vậy, nhưng ngay bây giờ tôi cũng có thể có được niềm vui.
Vài phút sau, tôi xuất hiện từ ký túc xá. “Phù!” tôi nói, lau trán với một nụ cười hài lòng. “Cảm thấy tốt quá”. Tôi phải hôn Pansy, nhưng thực tế nó cũng có cái giá. Tôi lau một ít máu trên tay tôi vào áo chùng đen và hãy nhớ là ném nó cho bọn gia tinh giặt sạch nó sau.
Trong suốt bữa ăn tối, tôi cứ nghĩ cách mà tôi có thể hôn kiểu pháp với Pansy mà không thực sự là kiểu pháp. Tình hình có vẻ vô vọng khi tôi nghĩ và nghĩ. Khi tôi bắt đầu đi bộ chậm rãi về phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin và sẵn sàng cho nhiệm vụ Huynh Trưởng tối nay, tôi đi qua bàn nhà Gryffindor. Khi tôi phát hiện Granger một ý tưởng chợt xuất hiện trong đầu tôi.
Granger. Pankinson. Bùa đánh lừa.
Thấy cách nụ hôn trong phòng tắm với Granger không quá tệ (ít nhất là tốt hơn Pansy), tôi quyết định ôm hôn cô ta một lần nữa và chịu cơn thịnh nột của cổ thay vì phải hôn kiểu pháp với Pansy và nguy cơ bị lạm dụng tình dục nơi công cộng. Gừ. Chỉ với suy nghĩ đó làm tôi lúng túng với cảm giác khó chịu, nhưng kể từ lần sau cùng làm tôi gần như nghẹt thở, tôi làm cho tâm trí gắn với cái đầu tiên.
“Nè Máu Bùn” tôi gọi lớn. Cô nàng bị đóng băng và quay lại đối mặt với tôi, thật chậm. Bô Xí, Mặt Chồn, Weaslette và những Gryffindor khác im lặng và trừng mắt nhìn tôi. Tôi chống lại mong muốn bỏ chạy khỏi những tia lườm của chúng nhưng thầm cắm rễ tại chỗ để ngăn bản thân di chuyển.
“Cái gì?” cô ấy nạt, sự ác ý trong giọng nói của cô. Thâm chí một số Gryffindor khác rùng mình trước giọng nói đó, Crabble và Goyle bồn chồ lo lắng đằng sau tôi. Bô Xí và Mặt Chồn cỗ vũ cô ta và Weaselette nhìn xuống dưới mũi cô vào tôi.
Tôi tự hỏi nếu nó là một ý tưởng tốt để nói với cổ nơi gặp tôi ở đâu đó vào tối mai cho sự thách thức, trước mặt tất cả những người này. Nhưng sau đó, đã bao giờ tôi ngượng ngùng về cái gì đó như thế này chưa? “Gặp tôi bên cạnh lớp Biến sau bữa tối ngày mai” tôi nếp mép. “Cô biết cô sẽ không bỏ lỡ nó. Vì vậy hãy ở đó”, cùng với điều đó,tôi bỏ đi.
“Này, mày sẽ làm gì cô ấy?” tôi nghe Mặt Chồn hét lên phía sau tôi. Cười với bản thân mình khi nghe Bô Xí cảnh báo cô không nên nghe lời tôi nói. Bằng cách nào đó, tôi không nghĩ Hermione sẽ nghe lời chúng.
Ít nhất, tôi hy vọng cô ta không.

-END CHAP 16-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét