Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Link: https://www.fanfiction.net/s/2175455/17/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch.
Hừm. Thật là bất ngờ, Malfoy không cố gắng giết tôi
bằng tất cả hành động của cậu ta. Có thể cậu ấy là một kẻ khôn ngoan hơn trước
(kế hoạch của tôi phải giúp thôi!), dù ‘khôn ngoan’ không thật chính xác là một
từ tốt để miêu tả cậu ta. Ngoài việc đụng độ nho nhỏ ở Nhà kính, không có gì
khác xảy ra hết.
Phải, tôi biết bạn đang nghĩ gì. Tôi đã
phải lòng Malfoy? Tôi không thực sự nghĩ như vậy. Trên thực tế, tôi biết
Malfoy, khi cậu ta tiết kiệm những lời lăng mạ cho một cái gì đó lớn hơn.
Tối nay, cậu ấy sẽ làm gì đó để tôi bất
ngờ - cậu ta yêu cầu tôi gặp cậu ở nơi nào đó, và cậu ấy thực sự đã làm điều đó
khá dễ chịu, mà không đe dọa hay dụ dỗ. Chà, ngoại trừ cái từ Máu Bùn một chút,
nhưng tôi sử dụng nó từ cậu ta. Nó hơi cũ, bởi vì cậu ta không thường xuyên nói
nó như cậu sử dụng. Bây giờ nó giống như một biệt danh xấu. Eoooo. Malfoy cho
tôi một biệt danh. Nó khá khiếp để nghĩ.
Tôi tự hỏi, kế hoạch cậu ấy cho tôi là
gì…nhưng là gì đi nữa, thì nó có thể là trả thù. Ha! Nếu cậu ta cố gắng làm bất
cứ điều gì, tôi sẽ nguyền cậu ấy thành cục phân – xin lỗi về ngôn ngữ xấu đó.
Và trong lúc gặp cậu ta, tôi cũng có thể thực hiện kế hoạch tiếp theo (hy vọng
điều này sẽ gây cho cậu ấy nhiều đau khổ mà cậu sẽ muốn ở lại Bệnh Thất một thời
gian dài).
---Kế
hoạch 5: Đá vào đáy quần Malfoy.
Khi
nào: trong cuộc hẹn của chúng tôi.
Lý
do: Dĩ nhiên là cho danh sách của tôi. Tôi có trách nhiệm phải làm.
Cách
thức: Ừm, điều này thậm chí cần một lời giải thích? Xác định vị trí đáy quần,
nâng chân, đá hết sức có thể. Thưởng thức tiếng hét trong đau đớn của cậu ta và
chạy đi trước khi nạn nhân có thể Avada Kedavra bạn.
Ngày tiếp theo trôi qua trong mờ nhạt,
tôi có thể hơi nhớ một cách mơ hồ về nó, như khi Ron bị treo lộn ngược vì thử
nuôi con mực khổng lồ một trong những chiếc mũ gia tinh cũ của tôi (tôi đã phải
từ bỏ việc đan len vì thõa thuận của tôi với Harry và Ron, nhưng họ không thực sự
giúp đỡ gì nhiều lắm…), và khi Ginny và Harry thực tế đã ôm nhau, họ đã cười rất
nhiều. Tôi, tôi đang mím môi và lầm bầm về việc làm cách nào Ron trả lại tôi chiếc mũ sũng nước từ gần
miệng con mực. Cuối cùng sau đó, Ron đã được
giải thoát và con mực khổng lồ đã chìm xuống mặt nước, với một cái gì đó gần với
sự giải trí trên gương mặt nó.
Giờ ăn tối đến sớm, trong suốt bữa ăn,
Harry và Ron cố gắng nói về việc tôi ra ngoài gặp Malfoy. “Bồ biết hết mà, nó
có thể hãm hiếp và giết bồ!” Harry hét lên. Vài người quay sang nhìn chằm chằm
cậu ấy. Cậu ấy đỏ mặt nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào tôi gay gắt. “Mình không
nghĩ đó là ý nghĩa tốt để bồ đi đâu Hermione. Nó không an toàn. Đặc biệt là các
hành lang hầu như không sử dụng xung quanh phòng Biến…nếu bồ hét lên, mình cược
là không ai nghe thấy”
Tôi đảo mắt. “Bồ xem nhiều phim Muggle
đen tối quá rồi đó Harry. Đừng lo. Mình có thể xử lý hắn ta. Mình không câm, đủ
để đi đến đó mà không chuẩn bị, không có cây đũa phép của mình”
Ginny gật đầu. “Đúng vậy. Anh biết
‘Mione’ mà, chị ấy có cả bụng thần chú và lời nguyền, chị có thể thực hiện
trong chớp mắt. Malfoy và bất cứ ai khác với hắn sẽ không có cơ hội nếu họ cố gắng
làm gì chị ấy”
Tôi choàng vai em ấy. “Thấy chưa? Thậm
chí Ginny còn biết. Vậy mấy bồ cần nhận ra điều đó từ bây giờ”
“Nhưng…” Ron ngập ngừng khi thấy sự lạnh
lùng trên gương mặt tôi. “Thôi được rồi. Chỉ cần cho bọn mình đi theo đằng sau
bồ và theo dõi. Nếu bất cứ điều gì xảy ra mà bồ không thể xử lý chúng theo cách
riêng của bồ, bồ biết bọn mình luôn ở đây để giúp bồ ra ngoài”. Cậu ấy rùng
mình một chút trước những điều Harry đã nói. “Đừng lo…bọn mình sẽ không để nó
hãm hiếp và giết bồ đâu ‘Mione’! Bọn mình sẽ đá đít con chồn đó trước khi nó chạm
tay vào bồ”.
“Cảm ơn mấy bồ” tôi mỉm cười với các bạn của tôi, cảm thấy vui mừng
vì tôi có những người bạn tuyệt vời.
Khi tôi đi về phía lớp Biến, tôi bắt đầu
tự hỏi về những biến đổi của Malfoy trong mùa hè rồi. Điều gì đã làm cậu ta đẹp
trai như bây giờ, vì thế mà hầu như toàn bộ con gái trong trường mê mệt chỉ để
nhìn thêm lần thứ hai? Nhiều cô gái vây xung quanh cậu ta trong bữa ăn để tán tỉnh
và cười khúc khích mà tụi Slytherin liên tục cau có (thậm chí nhiều hơn trước –
có, tôi biết, thật không thể tin được) vì không có chỗ ngồi và không lấy được
thức ăn.
Cậu ta phẫu thuật thẩm mỹ trong kỳ nghỉ?
Không, tôi không nghĩ vậy. Một kẻ thuần chủng như cậu ta chẳng bao giờ làm việc
gì dính tới Muggle, ngoại trừ có thể là chăm sóc sắc đẹp…
Khoan đã. Phẫu thuật thẫm mỹ không được
coi là hình thức chăm sóc sắc đẹp? Ôi trời. Đầu của tôi đầy những suy nghĩ ngẫu
nhiên. Nó có thể tốt hơn nếu tôi chỉ hỏi cậu ta hơn là ngồi đoán. Và như người
ta nói, đôi khi sự thật thậm chí dữ dội hơn giả thuyết.
“Bồ đang nghĩ gì đó ‘Mione’?” một tiếng
nói vang lên từ đằng sau tôi. Tôi gần như thét lên khi ai đó đâm sầm vào lưng
tôi. “Ối! Quá gần”
Tôi quay lại và thấy Harry, Ron và Ginny
theo tôi sát gót – khoảng một mét. “Đừng gần quá!” tôi la lên. “Mình nói mấy
bồ có thể đi theo mình, nhưng không có nghĩa là đi theo mình như loài kiến! Lùi
lại chổ góc tường đi, chúng ta gần đến rồi. Nếu ba người trong tầm nhìn. Malfoy
sẽ không nói cho mình nghe điều hắn ta dự định”
“Từ khi nào mà bồ qua tâm điều Malfoy
nói vậy?” Ron càu nhàu, nhưng cậu làm theo lời tôi và biến mất sau một góc
quanh và nháy ngón tay cái lên. Tôi coi đó là một dấu hiệu để tôi di chuyển trở
lại và nhanh chóng đi về phía lớp Biến.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, Malfoy đã ở
đó. Cậu ấy đang đứng dự vào tượng cạnh bên là cánh cửa, trông cực kỳ nóng bỏng.
Gừ! Tôi đang nghĩ gì vậy chứ! Con chồn
đó, nóng bỏng ư! Đó là điều Pansy sẽ nói, nhưng không phải tôi. Tôi lắc đầu
nhanh chóng.
Malfoy nhận ra tôi khi tôi đến gần. Cậu
ta cười lười biếng với tôi. “Vậy. Cô đã đến. Dũng cảm đấy H-Granger”.
Tôi nhướn mày lên. “Ai cho cậu gọi tên
tôi?”
“Ai nói tôi gọi tên cô?” cậu ta cau có,
giơ tay chải tóc lộn xộn nhưng sexy của mình.
DỪNG LẠI! Dừng những ý nghĩ như vậy đi!
“OK. Để những lời lăng mạ sau đi. Nhưng
đầu tiên, tôi muốn hỏi cậu một câu” tôi hít một hơi sâu. “Làm sao mà ngoại hình
cậu thay đổi như vậy trong mùa hè. Lúc trước, không có cô gái nào nhìn cậu lần
thứ hai – ngoại trừ Pansy – nhưng bây giờ họ xếp hàng ngoài cửa của cậu. Cậu có
phẫu thuật thẩm mỹ không? Bùa thẫm mỹ ư? Cái gì?” Được rồi, phần các cô gái
không nhìn cậu ta lần thứ hai là không đúng sự thật. Cậu ta đã có vô số bạn gái
và người hâm mộ trước kia, nhưng so với bây giờ là còn ít.
Cậu ấy cười, và liếc nhìn quanh hành
lang nhanh chóng. Tôi khó có thể tin tôi
đang thực sự có một cuộc trò chuyện lành mạnh và lịch sự với Malfoy, nhưng tôi
nghĩ cái gì cũng có lần đầu tiên. Và tại sao cậu ta lại nhìn xung quanh lo lắng?
“Cô muốn biết sao?” cậu ta hỏi.
Tôi quắc mắt. “Nếu tôi không muốn, tôi sẽ hỏi sao?
Thật – đó là một câu hỏi ngớ ngẩn”
“Được rồi. Đừng gắt gỏng, hoặc tôi sẽ
không nói cho cô biết đâu”. Cậu ta thở dài. “Được rồi. Nghe đây. Cô biết tên
tôi là Draco phải không?”
Tôi gật đầu. “Ừ” tôi muốn trả lời thông
minh một chút nhưng bây giờ không phải lúc.
“Nó có nghĩa là rồng. Không phải rằng cô
không biết…biết-tất-cả” cậu ta chế nhạo, nhưng tiếp tục giải thích nhanh chóng
khi tôi trừng mắt nhìn cậu ta mạnh mẽ. “Tôi được đặt tên đó là vì thức ăn tôi
được cho ăn lúc mới sinh. Ba phỏng đoán, đó là gì”
Tôi nghĩ một lúc. “Nước tiểu rồng hả?”
Cậu ấy trông giận dữ. “Cái quái gì thế!
Đồ chết tiệt, không! Đó là một, còn hai phỏng đoán nữa”
“Tôi biết. Tôi biết. Tôi chỉ đùa thôi mừ.
Máu rồng, phải không?”
Cậu ta gật đầu. “Đúng. Cô có biết tác dụng
của nó lên em bé không. Chà, những gì nó thực sự làm là thực hiện những điều
cha mẹ của đứa bé mong muốn. Cha mẹ đã ước tôi phát triển bình thường cho đến
khi 16 tuổi. Sau đó, vẻ ngoài của tôi sẽ trở nên tốt nhất với các gen hiện giờ”.
Cậu ta dừng lại khi thấy mắt tôi mở to. “Cô hiểu phải không?”
“Dĩ nhiên” tôi chế giễu, khoanh tay lại.
“Tôi đọc về máu rồng và cách sử dụng nó và ảnh hưởng của cuốn Of Dragonlore and Dragonbane, một quyển
sách tôi nhận từ Giáo sư Sprout”
Malfoy đảo mắt. “Tôi phải biết. Có lẽ
không phải là một cuốn sách mà cô dúi mũi vào”
Tôi trông bị xúc phạm trước ý kiến của cậu
ta. “Này, ít nhất cũng có nghĩa là tôi có cái gì giữa tai tôi chứ. Tiếp tục câu
chuyện đi”
“Được rồi. Được rồi”. Cậu ấy lại nhìn
xung quanh trước khi nói. “Tuy nhiên, ngay sau sự biến đổi cuối sau mùa hè. Cha
mẹ của tôi nhận ra rằng máu rồng là một sự lãng phí galleons. Một người bạn của
họ, người có thể dự đoán người nào đó sẽ trông như thế nào trong tương lai, nói
với họ rằng tôi phải trông giống như tôi phải có. Hình ảnh hiện tại của tôi là
những gì cô sẽ thấy tôi trong sinh nhật lần thứ 17, sau khi nhìn vào tương lai
của tôi một vài năm trước”
Tôi từ từ công nhận điều này. “Ah, một
phù thủy có tầm nhìn xa. Quá tệ họ có thể không nhìn vào tương lai và thấy điều
cậu làm để sống. Tôi rất muốn biết”
“Cô biết họ không thể làm việc đó mà. Nếu
họ làm, họ sẽ can thiệp vào số phận và lựa chọn con đường cho cô. Và nếu cô
không đi theo con đường họ chọn, nhiều người khác sẽ ảnh hưởng bởi sự lựa chọn
của cô”. Malfoy nhún vai. “Nó phức tạp. Đó là lý do tại sao nhiều pháp sư và
phù thủy có tầm nhìn xa lựa chọn bỏ qua khả năng và rút lui theo tuổi tác…”
“Tôi…thấy. Vậy đó là lý do” tôi lầm bầm.
“Cậu đạt chiều cao của ngoại hình sớm hơn cậu nên có”
“Đúng vậy. Và điều đó, tôi sẽ bảo vệ nó
trong thời gian dài” cậu ấy thêm vào “Đó là về những điều tốt mà máu rồng mang
lại”
Tôi bắt đầu cười khúc khích. Cậu ta trừng
mắt nhìn tôi với một cái nhìn thẩm vấn. “Điều đó có nghĩa là cậu sẽ có các cô
gái trong thời gian dài!” Tôi nói, cười toe toét. “Tôi có thể tưởng tượng nó
bây giờ ‘Draco Malfoy, một trong những người được mong đợi nhất sau khi trưởng
thành trong thế giới phù thủy, đã buồn bã bỏ mạng vì cậu ta đã bị phục kích bởi
một sự hò hét của fangirl, người ngay lập tức chết ngạt bởi không ngừng hôn”
Cậu ta làm một ngón tay, nhưng sau đó cậu
ấy thấy một người nào đó phía sau tôi và đóng băng. Tôi nghe thấy hắn lấy đũa
phép ra và lầm bầm gì đó. “Này… không phải cậu đang cố nguyền tôi chứ?” tôi gặng
hỏi, có cái gì đó di chuyển trong góc nơi bạn bè tôi trốn. “Tôi hy vọng cậu
không ngu tới mức thử làm lần nữa” tôi bắt đầu lấy đũa của mình.
Malfoy đảo mắt với tôi. “Thành thật mà
nói Pansy, em biết em không thể nguyền anh mà cưng. Chào Blaise, cô ấy đây
này”. Cậu ta cười nhếp mép với tôi. “Pansy, em đang ở trong một buổi thết đãi”
Blaise Zabini, một trong những người nổi
tiếng và đẹp trai nhà Slytherin, mỉm cười và đứng cách chúng tôi một chút, một
cái nhìn háo hức trên khuôn mặt cậu ta. “Chà. Cậu có thể bắt đầu được rồi đó
Draco”, hắn nói lặng lẽ. Sau đó, cậu ta quay sang tôi và mỉm cười. “Chào,
Pansy. Đây là một cảnh tuyệt vời để xem. Hah!”
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta. “Hử?” tôi rền
rĩ. “Tôi không-“
Nhưng trước khi tôi có thể nói bất cứ gì
khác, Malfoy ở trên tôi, môi cậu ấy trên môi tôi trong một nụ hôn sâu. Mắt tôi
mở to khi cậu ta kéo tôi về phía cậu và đặt một bàn tay sau đầu tôi, trong tóc
tôi và những nơi khác trên lưng tôi. Tôi đấu tranh một chút, nhưng cậu ta chọn
vị trí cánh tay và ngừng sự vặn vẹo của tôi. “Đừng cử động, Gramger” cậu ấy rít
khi chúng tôi tạm ngưng để thở và hôn tôi lần nữa.
Đằng sau tôi, tôi có thể nghe người nào
đó chửi thề dưới hơi thở, và âm thanh của cuộc chiến đấu. Ôi, không! Có lẽ đó
là Harry và họ. Nếu họ vẫn đang xem, thì họ đã nên đánh Malfoy ra ngay khi cậu
ta đặt miệng lên tôi, nhưng tôi không cảm thấy bất cứ ai kéo tôi ra khỏi cậu ấy.
Và tôi ghét phải nói điều này ghê –
Malfoy là một người hôn rất tuyệt và tôi là cô gái trên thiên đường. Ý tôi là,
người không muốn được hôn biểu tượng quyến rũ của Slytherin, thậm chí họ là một
trong những kẻ thù lớn nhất của cậu ta?
Tuy nhiên, tất cả những suy nghĩ nữ tính
biến mất khi cậu ấy tách môi tôi ra. Đầu tiên, tôi không nghĩ gì nhiều, nhưng
khi cậu ta bắt đầu đưa lưỡi vào miệng tôi, tôi ngăn chặn một tiếng hét và tranh
đấu khó khăn hơn bao giờ hết. Nhưng không có kết quả - cậu ta quá mạnh, và
trông cậu ấy đang mơ hồ thưởng thức nó. Blaise huýt sáo và vỗ tay. Malfoy không
dừng lại và vẫn tiếp tục chơi tenis bằng lưỡi khoảng một phút.
Khi lưỡi của tôi trở nên quá mệt vì cố gắng
đẩy hắn ta ra (và trông như thể tôi đang đáp lại nụ hôn pháp đó), đột nhiên tôi
nhớ đến kế hoạch của mình. Dĩ nhiên rồi! Tay tôi có lẽ đang bị mắc kẹt, nhưng
chân tôi thì không. Tôi liếc sang để thấy rằng Blaise đang hoàn toàn thưởng thức
cảnh này và đứng đó với nụ cười lớn trên mặt. Ha. Cậu ta không thể cười lâu được
nữa đâu. Và nhiều như tôi ghét – ơ, tình yêu để gián đoạn chương trình, tôi phải
làm điều này.
Tôi nới lỏng lưỡi mình và Malfoy dừng lại
để thở. Tôi nhanh chóng nắm bắt lấy khoảnh khắc này để rút lui và đá vào đáy quần
cậu ta. Mắt cậu ta mở to trong đau đớn, rên rỉ. “Ooooooaaaahhhh…đau lắm đấy…GRANGER!
Lết cái mông của cô lại đây!” cậu ta hú lên và Blaise nhanh chóng chạy đến giúp
cậu ta. “Tại sao…cậu có chút…”
Tôi cười với cậu ta. Blaise trông rất bối
rối. “Granger? Không phải Pansy mà cô hôn cậu ấy sao?” khỏang một phút sau, cậu
ta mỉm cười khi cậu trả lời lóe ra trong trí. “Ahhh, dĩ nhiên là vậy. Granger sẽ
làm cậu bị thương bất cứ khi nào cậu đau, cái tên đầu tiên mà cậu nguyền là cô
ta! Ồi, cậu có ý nghĩ xấu quá, cậu đó”
Tôi gần như té ngã khi nghe lý lẽ của cậu
ta. “Ơ, ừ. Draco tội nghiệp! Hahaha. Hehehe. Ừm, tôi phải đi đây! Bye, các cậu!”
Blaise nhìm chằm chằm vào tôi khi cậu ta
giúp Malfoy đứng dậy. Malfoy có cái nhìn đầy sát khí khi cậu ta rên rỉ và gập
người hơn nữa. “Pansy hành động khá lạ hôm nay…có chắc rằng cô đã uống hết thuốc
sáng nay chưa đó, Pankinson?”
“Dĩ nhiên rồi” tôi đào mắt và nhanh
chóng bỏ đi trước khi Blaise có thể nghi ngờ bất cứ điều gì khác. Vậy Draco đã
dùng bùa che giấu lên tôi trước khi Blaise thấy tôi. Cậu ta thật thông minh.
Blaise nghĩ rằng cậu ta hôn hít Pansy, khi sự thật là tôi dưới lớp che đậy. Tôi
không biết tại sao Draco không đi và tìm Pankinson thật, nhưng tôi không đổ lỗi
cho cậu ta vì không muốn hôn ả. Ý tôi là, Pansy là cô gái lẳng lơ ở Hogwarts và
ai cũng biết điều đó. Chỉ một nụ hôn với ả cũng có thể biến thành một cuộc mây
mưa, đặc biệt là một người như Malfoy.
Và vâng. Tôi sẽ gọi cậu ấy là Draco từ bây giờ.
Malfoy đã quá nhàm miệng rồi và…chà, tôi nghĩ tên ‘rồng’ hợp với cậu ta hơn.
love dramione
Trả lờiXóa