Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Link: https://www.fanfiction.net/s/2175455/18/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Disclaimer: tôi không sỏ hữu gì ngoài bản dịch.
CHAP 18: RON.
Wow. Cậu ấy thực sự làm điều đó.
Harry cuối cùng cũng hẹn hò em gái tôi.
Chà, đại loại là… Ý tôi là, cậu ấy nói rằng
Hermione và tôi cũng sẽ đi lên. Vì thế không giống như họ muốn ở một mình với
nhau hay bất cứ điều gì. Nhưng vẫn còn! Cậu ấy làm điều đó mà không dừng lại giữa
chừng và chạy đi! Đó là khá tuyệt vì một người nào đó cảm thấy đã được bảo vệ
Ginny từ khi cậu ấy cứu Ginny năm thứ 2, và cậu ấy quá nhút nhát để nói cho em ấy
về cảm giác của mình khoảng, ừm, 4 năm. Đó là một thời gian dài.
Ai có thể nghĩ một cậu bé nổi tiếng nhất
thế giới pháp thuật lại hẹn hò với một con bé?
“OK. Harry. Em ấy nói có. Vậy, giờ thì
sao?” Đó là Hermione.
Harry nhún vai. “Mình không biết”.
Tôi nheo mắt nhìn Hermione. Cô ấy nheo mắt
nhìn lại. “Cái gì?” cô ấy hỏi – chứ không phải phòng thủ, tôi nghĩ thế. Hoặc nó
có thể là do tôi tưởng tượng.
“Bồ vẫn chưa nói với bọn mình những gì bồ
và Malfoy làm tối qua” tôi nói, lơ đãng gãi mũi bằng cây bút lông ngỗng của
tôi, tôi nhúng cây bút vào lọ mực và cưỡng lại mong muốn gãi mũi vì sau đó nó sẽ
đen thui. Tôi lau mực thừa vào khăn giấy và bắt đầu chép đoạn lịch sử từ cuốn Lịch
sử pháp thuật. “Gừ, nó chán quá đi mất”.
“Bồ đã ở đó. Bồ đã thấy. Không có gì xảy
ra hết”, cô ấy trả lời nhưng không nhìn vào mắt tôi khi tôi ngước lên nhìn cô.
“Chà, thật là tệ khi bồ thấy chán đó Ron. Bồ cần phải hoàn thành nó. Hạn cuối
là sáng mai rồi! Ý mình là, giáo sư Binns thật là tốt khi cho bồ thêm một đêm nữa
để hoàn thành nó. Mặc dù ngày mai là Thứ Bảy”.
Harry cười. “Đó là lỗi của bồ vì không
làm gì hết khi thầy ấy cho ba ngày để hoàn thành nó. Ý mình là, ba ngày để chép
về vài đoạn có liên quan đến lịch sử của các vật nuôi pháp thuật và làm cách
nào Muggle xem chúng. Đó không có gì khó. Bồ nên thấy kế hoạch làm bài tập của
Hermione. Nó đầy ấp…”
Hermione cười, “Và thật lạ lùng, mình
cũng thực hiện nó. Chứ không giống như một số người ở đây”.
“Đừng cố thay đổi chủ đề từ ngày của bồ
với Ginny, Harry – và cho bồ, Malfoy”. Tôi nói hết câu và kiểm tra để chắc rằng
tôi không có lỗi nào trong việc sao chép. “Tối qua, khi bọn mình đang quan sát
bồ, hai đứa nhà Slytherin phục kích bọn mình đằng sau bức tượng. Bây giờ bồ hãy
nói những gì diễn ra đi. Điều cuối cùng mình nhìn thấy là…hừm, Blaise đang đi đến
đó. Khi một người lưỡng tính Slytherin bước vào cuộc gặp mặt giữa bồ và Malfoy,
nó không hay chút nào”. Tôi lườm bạn tôi, một người trong số họ đỏ mặt giận dữ
và nhìn đi chổ khác, ho tế nhị, và một tia lườm của người kia tia vào tôi.
“Chuyện giữa mình và Malfoy không phải
là mối bận tâm của bồ”, cô ấy nạt trước khi nhận ra giọng điệu của mình và những
gì đã nói. Harry nhìn chằm chằm bồ ấy.
“Bồ bị làm sao vậy ‘Mione’?” cậu ấy hỏi,
bất ngờ. “Ron chỉ là đang lo lắng cho bồ thôi mà. Đâu cần phải giận dữ như vậy
chứ”.
Tôi gật đầu. “Ừ, nếu có gì sai bồ có thể
nói với bọn mình”.
Hermione đứng lên và đập bàn. “Mình đâu
có giận dữ!” Ừ, phải rồi. “Hãy để mình ở một mình, OK? Mình ổn mà. Mấy bồ không
cần lo lắng cho mình đâu! Không có chuyện gì xảy ra ở buổi gặp mặt đó! Không gì
hết!” cô ấy hét lên trước khi giậm chân đi vào ký túc xá. Một vài người gần đó
quay đầu lại nhìn chúng tôi và thì thầm với nhau. Một cái nhìn giết người từ
tôi và Harry tia vào họ trước những gì họ nói.
“Thế…mình tự hỏi đêm qua đã xảy ra chuyện
gì” tôi trầm ngâm. “Nó phải khá tệ vì cô ấy phản ứng như vậy từ một câu hỏi đơn
giản”.
Harry lắc đầu. “Nếu nó tệ, mình không chắc
mình muốn biết đâu”.
Ngày hôm sau, chúng tôi chờ Hermione ở
phòng sinh hoạt chung khoảng một tiếng trước khi từ bỏ và đi đến Đại Sảnh Đường
ăn sáng. Trong suốt cả ngày, không có dấu hiệu gì của cô ấy. Khi tôi hỏi Ginny
bồ ấy xảy ra chuyện gì, em ấy nhún vai. “Em không thấy chị ấy từ sau buổi ăn
sáng. Chị ấy nói cái gì phải lên thư việc hoàn thành bài tập. Điều đó không thực
sự bất thường với chị ấy, vì thế em nghĩ nó không có gì đáng ngờ hay điều gì
như thế”.
Khi Harry đi đến đằng sau tôi, Ginny
nhìn cậu ấy và đỏ mặt. “Ơ, ừm…chào Ginny!” cậu ấy nói, hơi rạng rỡ quá khi tôi
thúc cùi chỏ vào xương sườn cậu ấy.
Ginny cười khúc khích. “Chào anh! Chà,
em phải đi rồi. Gặp các anh sau nha! Chúng ta sẽ tới làng Hogsmeade vào 2 giờ
chiều nay, phải không?”
Harry và tôi gật đầu. “Phải. Nếu
Hermione không đến, chúng ta sẽ đi mà không có cổ” tôi nhăn mặt. “Mình ghét điều
đó ghê…nhưng chúng ta phải đi chơi hôm nay, ha?”
Em ấy đánh vào tay tôi khá đau và cau
mày. “Au. Chúng ta phải làm gì chứ? Nó thực sự buồn khi không có chị ấy”. Dịch:
tôi muốn ở một mình với anh trai tôi và chàng trai tôi thực sự thích! Nếu tôi
có làm gì ngu ngốc? Sẽ không có một cô gái nói tôi phải làm gì!
Bạn có lẽ nghĩ nó thật kỳ lạ rằng tôi có
thể hiểu được những điều cơ bản mà con gái nói. Nhưng tôi sống với em gái 15
năm. 13 năm từ khi con bé bắt đầu nói chuyện. Vì thế đó là một khoảng thời gian
khá dài để biết những ý nghĩa thực sự khi con gái nói điều gì đó.
Vài tiếng chầm chậm trôi qua. Harry liếc
nhìn đồng hồ và nhìn lo lắng về phía lỗ chân dung, như mong đợi Hermione trèo
qua nó và đi vào, tươi cười rạng rỡ, từng phút từng giây. Ban đầu cậu ấy cuống
cuồng đề nghị đi tìm bồ ấy, nhưng Ginny bảo đừng. Khi cô ấy thực sự muốn đối mặt
với chúng tôi và nói những gì đã diễn ra, bồ ấy sẽ. Nhưng trong thời gian riêng
tư của bồ ấy. Vì thế cuối cùng chúng tôi giải quyết bằng cách nói với Nick Suýt
Mất Đầu đi lang thang xung quanh trường và nói với chúng tôi khi thấy cô ấy ở
đâu.
Nhưng khi 2 tiếng trôi qua, vẫn không có
dấu hiệu gì của Nick hay Hermione. Thở dài, tôi đứng lên. “Hai giờ chiều rồi
các cậu. Đến giờ đi rồi. Hình như Hermione không muốn tham gia cùng chúng ta”.
Ginny trông như thể hối hận khi mặc áo
khoác. Chúng tôi đi ra ngoài với các học viên còn lại vì một ly Bia Bơ nóng hổi
của quán Ba Cây Chổi, hoặc đi mua kẹo ở tiệm Công Tước Mật. Số còn lại sẽ đi tới
các địa điểm còn lại, như Lều Hét, Bưu Điện hoặc tiệm giỡn. Thật tệ khi chúng
tôi đã biết bí mật của căn lều, hoặc nó sẽ có một nơi khác trong danh sách phải
ghé thăm của chúng tôi trong chuyến đi Hogsmeade.
“Vô quá Ba Cây Chổi làm vài ly Bia Bơ chứ
hả?” tôi đề nghị khi chúng tôi đi xuống đường. Hai người kia gật đầu cứng ngắt.
Hai người họ đã sốc khi Hermione thực sự bỏ lỡ ‘ngày’ của chúng tôi. Thành thật
mà nói, tôi rất bất ngờ và có chút giận giữ với sự bướng bỉnh của cô ấy. Có cái
gì tệ đến nỗi mà không thể nói với chúng tôi và thay vào đó có một sự phù hợp lớn
hơn nó? Tôi đang nghi ngờ cô đang phản ứng thái quá về tình hình?
Chúng tôi đi chậm rãi về phía quán bar,
tìm thấy một bàn trống gần cuối căn phòng, như thường lệ. Ginny xoa tay, mặc dù
nó không lạnh. Harry trông như thể muốn nắm lấy chúng để giữa cho chúng ấm,
nhưng không có can đảm đế nhắm lấy tay em ấy. Tôi đứng lên nhìn xung quanh, trong
trường hợp Hermione quyết định đến đây.
Cô ấy biết chúng tôi sẽ đến đây đầu tiên, và tôi khá chắc rằng bồ ấy biết giờ
chúng tôi sẽ đến.
Không có gì hết. Tôi thở dài. Ôi. Đáng lẽ
tôi không nên mong đợi điều gì hết…
“Mình đi mua nước đây”, tôi thông báo cho
hai người đang chìm đắm trong cuộc trò chuyện. Về cái gì thì tôi không muốn biết.
Ít nhất là họ đang nói, và sự im lặng ngượng ngịu dường như ít và xa giữa sự xuất
hiện đột ngột của lời nói đầy sinh khí. Harry nhìn lên và mỉm cười, và Ginny
dành cho tôi cái gật đầu nhanh chóng.
“Cảm ơn. Đây là 6 galleon cho nước uống”.
Harry nhìn nhanh Ginny trước khi quay lại với tôi. “Nó trên mình”.
Ginny cố gắng phản đối, nhưng Harry lắc
đầu. “Mình đoán là mình nợ bồ món quà khác ở Giáng sinh”, tôi thì thầm bản tính
tốt và đi bộ ra để mua Bia bơ.
“Xin chào…cậu Weasley phải không?” Bà
Romerta nói vui vẻ khi tôi đến gần.
Tôi hơi đỏ mặt. “Vâng ạ, thưa Bà. Bà khỏe
không?”
Bà ấy cười khúc khích. “Tôi khỏe. Thời
tiết tốt nhỉ? Vậy cậu muốn gì, Ronald?”
Tôi nhăn mặt trước cái tên, nhưng giấu
nó dưới nụ cười yếu ớt. “Ba ly bia bơ, nếu bà không phiền”
Bà Romerta gật đầu. “Tất nhiên rồi.
Không thành vần đề”. Bà lấy ra cái bình Bia bơ lớn và ba cái ly thủy tinh, bắt
đầu rót đồ uống.
Vào lúc đó, canh cửa quán Ba Cây Chổi mở
sầm ra.
Hầu hết mọi người dừng nói chuyện nhưng
Bà Romerta liếc nhanh lên. “Ô, cậu Malfoy. Rất vui khi gặp lại cậu. Cậu chọn chổ
ngồi đi”.
Khi nghe điều đó, tôi quyết định không
quay lại và thấy nụ cười nữa miệng của thằng Malfoy (TM). Những gì Bà ấy nói
sau đó làm tôi quay lại rất mạnh, mắt lồi ra. “Một ngày tốt lành cô Granger và
cậu Zabini! Ba cưng muốn gì nào?”
“Hermione!” tôi thét lên khi phát biện
cô đứng bình tĩnh giữa những tên Slytherin. Bồ ấy nhìn tôi và đôi mắt mở to.
“Ồ! Ron…! Mình không nghĩ bồ đến đây đầu
tiên” cô ấy kêu lên, đỏ mặt. Đằng sau cô, Blaise cười với tôi và đặt một bàn
tay lên vai cô một cách khá quyến rũ. Hermione lườm cậu ta và hắn lấy nhanh bàn
tay ra, ho nhẹ. Một số nhóm các cô gái xung quanh Blaise và Malfoy nháy mắt với
chúng. Blaise (mà tán tỉnh không biết xấu hổ…chỉ vì cậu ta có một gương mặt đẹp
và tiền! Một số người có tất cả may mắn…) đi ra và bắt đầu nói chuyện vói họ,
thỉnh thoảng đặt một bàn tay lên đầu gối và vai một số cô.
“Bất ngờ khi thấy cô ấy đi với bọn tao hả
Mặt Chồn?” Malfoy nói lè nhè sau khi đặt đồ uống và mỉm cười với bà Romerta,
người đang đỏ mặt và nở nụ cười lớn. “Không nghĩ rằng tụi tao hạ thấp mình để
đi chơi với cô ta hả?”
Trước lời nói đó, Hermione đá mạnh vào
chân cậu ta và với biểu hiện đó thì hẳn là rất đau. Ha! Nó xứng đáng với điều
đó vì đã xúc phạm cô ấy. Mặc dù nó khá kỳ lạ. Cô ấy đang làm gì với cái tụi này
vậy? Cô ấy theo phe chúng chống đối chúng tôi? Không đời nào. Hermione sẽ không
làm vậy đâu. Cô ấy không phản bội bạn bè, tôi biết rõ vì là bạn thân của cô ấy
năm năm. “Ron, đừng có nghe tên điên đó. Mình đi với bọn họ để tìm bồ. Vì dù
sao bồ cũng đến đây…” cô ấy kéo dài kết câu khi nhận ra lời giải thích đã đi
vào chân tường. “Trọng điểm là, mình nhìn thấy mấy bồ”. Hermione nhìn quanh.
“Harry và Ginny đâu. Đừng nói là họ trốn vào góc tối nào rồi nha”.
Tôi cười. “Không hẳn. Họ đang có một cuộc
trò chuyện về Quiddich. Điều tốt nhất để họ bắt đầu. Mình cho rằng…” tôi chỉ
vào góc, bàn chúng tôi ở đó. Tôi cảm ơn bà Romerta và với sự giúp đỡ của
Hermione mang hộ cốc Bia Bơ.
Khi tôi quay lại va phải Malfoy và
Blaise. “Hai người làm gì vậy?” Hermione nói, khó chịu. “Đây là bàn của chúng
tôi”.
Malfoy giả vờ tổn thương. “Ôi, cô vô ơn
quá đấy Granger, chúng tôi đưa cô cùng tới Hogsmeade, và đây là cách cô cảm ơn
sao?”
Cô ấy nhìn cậu ta giận dữ, nhưng dịu lại
và nhún vai. “Vậy, cậu muốn gì đây? Với tâm trí của cậu thì cái bàn này không
quá thú vị cho người cuồn fan như cậu. Có lẽ nhóm con gái khác-“ cô ấy chỉ cô
gái trẻ mà Blaise vừa tán tỉnh “-sẽ tốt hơn cho những người như cậu”.
“Nếu chúng tôi muốn ở lại thì sao?”
Blaise nói kiêu ngạo, liếc nhìn Harry và Ginny đang nói chuyện. Ginny có một nụ
cười lớn trên mặt và Harry trông như sắp nổ tung vì vui sướng. Tôi không trách
cậu ấy. Cậu ấy cuối cùng đang trong một ngày và nói chuyện với cô gái mà cậu đã
thích từ lâu.
“Cứ ở lại. Nhưng tôi cảnh báo cậu, chúng
tôi sẽ đi sớm. Cậu có thể ở đây, nhưng chúng tôi sẽ không”. Tôi cười đầy ác ý với
cậu ta. Cậu trông ngạc nhiên trước sự ác ý trong giọng nói của tôi (vâng, tôi học
nó từ Hermione) nhưng phục hồi nhanh chóng và đặt nó vào nụ cười nổi tiếng mà
các cô gái tìm thấy sự bí ẩn, hơi mỉa mai và quyến rũ. Dù không quyến rũ như nụ
cười của Draco Malfoy, dĩ nhiên. Biểu hiện đó thu hút rất nhiều cô gái, nó thật
là không công bằng. Ý tôi là, có nhiều chàng trai khác ngoài cậu ta, bạn biết
đó!
Hermione cười với tôi. Chúng tôi bắt đầu
nói chuyện như thể nhà Slytherin không có ở đây. Sau một lúc, có ba nhóm người
nói chuyện tại bàn chúng tôi: Hermione và tôi, Harry và Ginny, thêm hai kẻ phụ
khác, Blaise và Malfoy. Chúng nói chuyện thì thầm, và chỉ thỉnh thoảng bắn tia
nhìn về phía chúng tôi.
Khi chúng tôi uống xong Bia Bơ, Ginny đứng
lên. “Đi thôi! Chúng ta sẽ đến tiệm Công tước mật. Em nghe nói họ đưa ra mẫu kẹo
mới nhất…!” Nhưng em ấy chưa kịp kết thúc câu nói, bởi vì, những người gần đó đều
sốc, Blaise đã đứng lên và hôn vào môi Ginny, hàm của Harry há to. Tôi nhìn chằm
chằm vào nụ hôn của hai người. Hermione trông giận dữ và đang đứng lên để đẩy
cái thứ dơ bẩn ra khỏi người cô bạn. Ginny trông ngạc nhiên và có chút ngây ra,
và Blaise đang nhắm mắt như thể thưởng thức nó vậy.
Một lúc sau, cậu ta lùi lại và phá vỡ nụ
hôn, Ginny trông vẫn ngây ngốc, dường như vẫn chưa nhận ra những gì đã xảy ra.
“Ginny!” Hermione la lên, và cô ấy đã kéo Ginny trở lại thực tế.
“Sao? Chuyện gì đã xảy ra? Điều em nhớ
cuối cùng là Blaise…OMFG!” Mắt con bé mở to và điều đầu tiên là em ấy liếc nhìn
Harry, người đang nhìn cô dịu dàng. “Em xin lỗi Harry! Em thậm chí không biết
điều gì đã diễn ra!”
“Sao em lại xin lỗi chứ?” cậu ấy hỏi, một
nụ cười thuyết phục trên gương mặt. “Đó không phải là lỗi của em mà”. Harry có
lẽ nổi tiếng, nhưng cậu ấy không thực sự tốt khi che giấu cảm xúc của mình. Rõ
ràng là đang rất tức giận vì những gì đã xảy ra, một phần vì cậu ấy hy vọng sẽ
hôn em vào ngày này, nhưng chỉ vì một hành động không thể chấp nhận được là
chính – hôn một ai đó khi bạn không thích họ là sai, v.v..
Tôi quay sang Blaise và nhìn hắn khinh
miệt. “Tại sao mày…” tôi rít lên khi túm lấy áo chùng của cậu ta. “Mày phá hỏng
ngày của bạn thân và em gái tao! Mày hôn em tao trước mặt Harry, bạn trai của
nó! Mày sẽ bị trừng phạt nếu mày không xin lỗi và lôi cái mông mày ra khỏi đây,
NGAY BÂY GIỜ!” tôi gầm lên phần cuối cùng, và Malfoy có vẻ ngạc nhiên trước sự
giận dữ. Blaise trông thực sự sợ hãi.
“Được rồi, được rồi! Bình tĩnh đi
Weasley. Nó là sự thách thức, được chứ? Tôi được thách thức rằng hôn em gái cậu
trước mặt Potter. Tôi không làm điều đó bởi vì tôi muốn làm, cậu biết đó. Ý tôi
là, cô ấy là một Weasley…hahah”. Hắn cười lo lắng nhưng thút thít khi tôi giơ một
nắm tay lên.
“Các cậu! Đừng đánh nhau trong này!” giọng
bà Romerta gọi ra. “Nếu các cậu muốn đánh nhau thì ra khỏi đây đi!”
Hermione đảo mắt lúc này. “Nói về sự ích
kỷ. Ron, Blaise đừng đánh nhau ở đây. Chúng ta đã gây ra một cảnh”. Ginny giữ
Harry, người đang mỉm cười có chút căng thẳng. Miễn cưỡng, trước cái vẻ mặt
đáng thương chó con của em gái tôi, tôi để Blaise đi với cái nhìn khinh bỉ. “OK,
Draco. Tất cả những việc này là gì?” cô ấy nói và khoanh tay lại nhìn Malfoy,
người đang cười chế nhạo.
“Ồi, có gì đâu. Đơn giản là trò Sự thật
hay Thách thức thôi mà. Blaise đủ may mắn khi dám hôn Weaslette trước mặt Bô
Xí. Điều thú vị của cá nhân tôi thôi. Tôi hy vọng cô thích nụ hôn, Ginny, bởi
vì cô không có được một nụ hôn nào nữa từ Slytherin trong suốt phần đời còn lại
đâu. Tôi e rằng cô phải giải quyết cho những cậu bé Gryffindor bé bỏng” nó cười
nhết mép với Hermione, vỗ lên má bồ ấy và bỏ đi. “Đi nào Blaise, thách thức cậu
đã thực hiện. Về Hogwarts thôi. Ở đây hơi lạnh rồi”.
Hermione há hốc miệng. “Ai cho trò cái
quyền chạm vào tôi rồi bỏ đi thế chứ?” cô ấy hét lên. Bây giờ, toàn bộ quán
đang quan sát chúng tôi từ bàn của họ, như thể đây là một loại chương trình
Muggle. Malfoy ngừng lại ở ngưỡng cửa và cười nửa miệng với Hermione lần cuối
trước khi đóng cửa lại.
Tất cả chúng tôi ngồi xuống, thầm nguyền
rủa Malfoy và Blaise vì đã phá hỏng ngày của chúng tôi. Sau một hồi im lặng, phần
còn lại của quán thôi nhìn chúng tôi và tiếng ồn ào lại nổi lên, tôi lên tiếng,
cảm thấy khá choáng váng.
“Có ai có thể nói cho mình biết chuyện
gì đã diễn ra không?”
Bởi vì thực sự…tôi không mời hai thằng đó tới
Hogsmeade với chúng tôi. Và tại sao Hermione đi cùng với chúng? Cô ấy đã giải
thích , nhưng lại ngừng ngang. Tôi tự hỏi cô ấy giấu chúng tôi những gì. Cô ấy
có vẻ không biết gì về vụ Blaise hôn Ginny, bởi vì khi tôi nhìn cô ấy lúc
Blaise hôn Ginny, cổ có vẻ sốc như chúng tôi.
Chỉ là những gì đang
diễn ra quanh Hermione và băng đảng của Malfoy là gì? Tôi, chắc chắn muốn biết.
Và tôi có cảm giác hài hước rằng Harry cũng vậy. Đặc biệt là Blaise có chút…
-end chap 18-