Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014
[Dramione l Tự sáng tác] Quên thật không? chap 5, part2
Author: Thảo Cami
Disclaimer: những gì từng xuất hiện trong Harry Potter là của cô Joanne còn lại là của tôi.
Chap 5: Linh lưu ly (cont)
Part 2: Mụ pháp sư kỳ quái
Luồng ánh sáng sắc uốn lượn trong không trung, thi thoảng nghe tiếng hát ma mị. Như lời than oán, tiếc rẻ của những linh hôn nơi lạnh giá. Mặt trời sắp lên, luồng ánh sáng ấy cuống cuồng tìm nơi ẩn nấp. Lao vội vào rừng cây băng giá, khiến những phiến hoa băng sáng lóe lên rồi vụt tắt, rồi lại lóe lên. Như những dây đèn trang trí cây thông của của những Muggle. Mặt trời hé lên, những tia sáng đầu tiên bắt đầu ló dạng, chiếu sáng phiến hoa băng khiến chúng trở thành màu vàng tươi rực rỡ, chói lòa. Những luồng sáng màu sắc không trốn kịp bị tia sáng soi rọi liền vỡ tung tan biến để lại những hạt bụi màu sắc hòa cùng gió tiêu tán tứ phía.
Một khoảnh khắc nhỏ thôi, trôi qua mau chóng nhưng lại khiến người ra nao lòng, khó mà tin cảnh tượng vừa được chứng kiến.
Phiến hoa băng hấp thụ đủ linh khí và dương khí ánh lên thứ ánh màu sắc cầu vồng tuyệt đẹp nhẹ nhàng rời bỏ cây băng rơi xuống. Một bàn tay già nua vươn ra đón lấy, khóe miệng người ấy nhếch nhẹ thoáng mỉm cười, phất áo quay lưng đi.
"Muộn rồi!" Draco cất tiếng tiếc rẻ, muốn có phiến hoa băng thứ hai phải đợi tới mùa xân năm sau. Họ thật sự không thể chờ.
"Vậy phải làm sao? Đi tìm người kia xin phiến băng thôi". Harry chờ đợi phản ứng của Draco.
"Đành vậy chứ biết sao. Chúng ta không thể chờ". Ron vỗ vai Draco an ủi. Nó là người biết rõ cả bọn theo đuổi điều gì mà bỏ cuộc thì cả đám không thể chống đỡ.
Ba chàng trai dò dẫm trên tuyết đi theo dấu chân vị pháp sư già. Một khoảng không xa phía sau rừn băng là một ngôi nhà gỗ phủ đầy tuyết, mạng nhện và cành khô trông cũ kỹ hệt như những ngôi nhà ma quái trong truyện kinh dị Muugle.
Cốc...cốc...cốc.
Tiếng mở cửa cọt kẹt vang lên.
"Ô hô! Hôm nay ta có đến ba vị khách cơ đấy!" Một người phụ nữ bước ra, Draco không thể thấy rõ mặt do bị khuất trong chiếc nón áo chùng, nhưng anh có thể thấy được đôi mắt người này còn rất tinh anh, giảo hoạt mang chút tà ác. Lúc bà ta xoay nguời chiếc mũi khoằm có vài nốt mụn ta lấp ló sáng tối.
Mụ ta vẫy đũa biến ra ba tách trà lần lượt bay về phía Draco, Harry, Ron. Draco quan sát thứ chất lỏng đặc sáng trong tách rồi khẽ nói qua kẽ răng.
"Đừng uống!" Draco cùng hai người kia đặt tách trà xuống bàn, người phụ nữ nhẹ thoáng cười. Anh ngước nhìn vị pháp sư kia một cách chân thành, nài nỉ, mềm mỏng nhất có thể.
"Chúng tôi sẽ không làm mất thời gian của người nữa. Chúng tôi đến đây để xin người Bông tuyết cầu vồng, xin người toại nguyện". Harry và Ron xuýt té ngửa khi nghe ngữ khí đó của anh. họ biết anh 7 năm mà chưa lần nào anh dùng kính ngũ như thế dù trước mặt Voldemort.
Vị pháp sư già kia liếc anh khinh thường hừ khẽ một tiếng đáp.
"Ta không cho không ai bao giờ, ngươi toại nguyện hay không còn tùy vào thành ý của ngươi".
"Bà muốn bao nhiêu? Cậu ấy có rất nhiều tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu". Ron nóng vội nói.
Harry và Draco trừng anh. Mày biết mày đang nói gì không? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu ư? Mày tưởng tao là núi vàng chắc? Tao chẳng đem nhiều tiền, lấy cái mạng tao thì được.
Anh không phải loại keo kiệt gì, nhưng quả thật anh mang không nhiều, mang theo để phòng khi cần lên bờ mua nhu yếu phẩm. Với lại gia đình anh đã tốn không ít cho cuộc chiến của Voldemort (làm thế nào khác được khi hắn lấy nhà anh đóng đô chứ!). Mà người này chắc sẽ không đủ tin tưởng và kiên nhẫn để chờ anh gửi tiền từ Anh sang Bắc Cực đâu.
Bà ta hừ nhẹ nói.
"Nếu ta cần tiền thì những Bông tuyết cầu vồng ta có được mấy chục năm nay, dù không đủ chất lượng, đủ để xây lâu đài và mua vài cái trang trại rối".
"Nó thì có gì ghê ghớm chứ, có cần phóng đại như ậy không". Ron dẩu môi chế nhạo. Người phụ nữ liền sa sầm, ánh mắt long sòng sọc.
"Ngươi nói gì, nó không đáng giá ư? Ta nói cho ngươ biết, Bông tuyết cầu vồng cực kỳ hiếm có. Để cây băng ra hoa một lần mất mấy năm. Lại để chúng hấp thụ đủ linh khí và dương khí ngươi nghĩ chỉ trong một khoảnh khắc như hôm nay là được sao? Mỗi năm vào đêm giao mùa giữa mùa Đông và mùa Xuân. Mặt trời mọc sớm hơn thường ngày. Ánh sáng Bắc Cực sẽ lơ là uốn lượn tới bình mình rồi sau đó chúng mới vội vàng vào cây băng ẩn thân. Phải mất hàng chục năm, thậm chí cả trăm năm mới có một Bông tuyết cầu vồng hàng thật, giá thật. Ngươi ngu thì đừng có tỏ ra thông minh". Càng nói bà càng hào hứng tự hào về kiến thức món đặc sản nơi Bắc Cực này, càng phát bực khi Ron xem nó là thứ vứt đi.
"Nó là thứ thanh khiết kỳ diệu nhất. Nó giúp người bệnh nặng hấp hối dần khỏe lại, nó kéo dài tuổi thọ và lưu giữ thanh xuân. Nó còn...giam giữ linh hồn nữa". Đến câu cuối bà nheo mắt nhìn Draco.
"Vậy...cái giá của bà là gì?" Draco thận trọng hỏi.
"Để xem... Ngươi đến đầy vì một người con gái... Vậy, cứ lấy cảm giác về nụ hôn đầu của hai người đi".
"Cái...cái gì...mà...biến thái vậy trời!" Ron há hốc nhìn người phụ nữ trước mặt. Lấy cảm giác nụ hôn của người ta làm chi? Hay tại bả ở một nơi lạnh giá thế này một mình lâu quá nên biến chất?
"Đừng, Draco. Những cảm giác gì gì đó với con gái rất quan trọng. Còn con trai chúng ta...càng quan trọng hơn". Harry bất giác sờ môi, hồi tưởng mùi vị đôi môi của Ginny trong phòng cần thiết hồi anh học năm thứ sáu. Anh không thể tưởng tượng mình sẽ thế nào khi mùi vị ấy không còn in trên não bộ mình.
"Không sao...Sau này hôn lại là sẽ nhớ thôi... Được, tôi đồng ý!" Draco nhìn mông lung khi nói những lời này, anh đang cố níu giữ cảm giác hôn Hermione lần đầu, bất giác kinh hoàng khi người phụ nữ sấn tới tay cầm đũa phép lầm bầm
-end part 2-
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét