Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014
[Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết liễu Draco Malfoy: chap 21
Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Tác giả: drakulya
Translator: Thảo Cami
Link:http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Chap 21: Hermione
Ôi. Harry thật sự tức giận Blaise, nếu hành động của cậu ấy ở Hogsmeade là biểu hiện của tâm trạng cậu ấy. Cậu ấy đã đập nát chiếc ghế, vì Chúa. Và dường như cậu ấy không nhận ra mình làm việc đó. Bây giờ mới đáng sợ.
Nhưng sau khi cậu ấy trở về Hogwarts cậu ấy đã tìm Ginny và họ đã biến mất ở đâu đó. Ron, là người anh bảo vệ và người bạn thân lo lắng, đề nghị chúng tôi tìm kiếm Harry. Chúng tôi đã đi tìm. Tôi biết nơi để tìm – chúng tôi đã kết bạn với nhau hơn năm năm, và tôi biết tất cả nơi ‘trốn’ yêu thích của Harry. Dưới một cây sồi lớn, trên bờ nhìn ra trung tâm hồ, Đó là một địa điểm đẹp, nơi mà tôi muốn cho để cậu thấy trở lại khi tôi thể hiện chút tình cảm với cậu ấy.
Đừng nói với ai về chuyện đó hết. Thậm chí nếu có trở về năm đầu tiên và năm thứ hai, với sự yêu thích biến mất vào giữa năm thứ ba, nó vẫn còn khá xấu hổ…
“Vậy, Ron, bây giờ bồ vui rồi chứ?” tôi rít lên với mái đầu đỏ khi Harry và Ginny, cả hai người họ đều đỏ mặt khi chúng tôi tìm thấy họ trong hành động tách ra trước khi ôm hôn, chúng tôi đi chậm rãi trên đường mòn. “Bồ hoàn toàn phá hỏng cơ hội họ bù đắp sau sự cố của Blaise”
Ron nhún vai bất lực. “Xin lỗi! Mình không biết mà. Mình không có kinh nghiệm về những chuyện như thế”. Thật kỳ lạ, cậu ấy liếc nhìn tôi và gương mặt trở nên hồng hơn. Hừm. Kỳ lạ thật. “Mình đoán điều đó có nghĩa họ chính thức là một cặp?” cậu ấy hỏi, ra hiệu ra đằng sau.
Tôi gật đầu. “Rõ ràng như thế còn gì. Họ nên quen nhau từ lâu. Có thể nói rằng Harry nóng lòng muốn tỏ tình với Ginny, và em ấy không bao giờ có một người bạn trai nghiêm túc” tôi thở dài, “Tôi nghiệp Dean. Cậu ấy thích Ginny rất nhiều”.
“Hy vọng rằng Harry không nóng lòng để có căn cứ thứ hai” Ron lẩm bẩm khi chúng tôi đẩy cửa lâu đài và đi vào bên trong. Tôi tròn mắt và đi theo cậu ấy, liếc nhìn phía sau để kiểm tra họ vẫn còn đó và không tụt lại phía sau nhiều quá.
Tối hôm sau, sau khi sự kiện nơi tôi bảo Dobby ghi lại một tiếng thét rất to (một số ít những người tội nghiệp không biết những gì trên Trái Đất mà ông ta làm, vì thế đã làm nó cho tôi khá tự quyện) và sau đó gửi nó cho Malfoy vào bữa tối, chúng tôi chỉ việc nằm ườn ra chiếc ghế bành yêu thích và thư giãn. Đó là bữa tối thứ bảy, tôi muốn làm bài tập về nhà trong thư viện khi tôi muốn trốn bạn bè của mình một lúc của sự tội lỗi. Tôi mong Harry và Ron làm bài tập của họ trong kế hoạch tôi lập cho họ. Đó là những gì họ cần.
“Kế hoạch trả thù của bồ thế nào rồi Harry?” tôi thờ ơ hỏi. Tôi hy vọng cậu ấy sẽ để tôi thực hiện sự trả thù đó, kể từ khi tôi làm Draco bị thương. Vì thế sẽ như nào khi tôi gọi cậu ta bằng tên? Nó không có nghĩa lý gì hết.
Tôi nghĩ thế.
Harry nheo mắt tinh nghịch. “Bồ muốn nguyền Malfoy một lần nữa đúng không?” cậu ấy nói, trả lời cậu hỏi bằng một câu hỏi khác. Tôi ghét nó khi mọi người làm như vậy – như thể họ muốn tránh câu hỏi của tôi vậy.
“Có…và không”, tôi nói bí ẩn. Ron lắc lắc đầu và Harry thì cười.
Ginny ngồi trên ghế bành cạnh bên tôi, véo tôi. Tôi kêu lên và rút cánh tay ra nhanh chóng. “Này, ‘Mione’. Tất cả những điều em nghe về chị và Malfoy là gì vậy? Đầu tiên chị cố gắng giết Malfoy, sau đó hai người có một vài cuộc gặp riêng. Vài ngày sau, chị xuất hiện ở quán Ba Cây Chổi với anh ta và Blaise”. Cô ấy nhún vai trước cái tên, nhưng vẫn tiếp tục. “Những chuyện đó là gì?”
Tôi cố trưng ra nụ cười nhẹ và nhún vai không quan tâm vấn đề. “OK. Giết chết gì đó. Chị không cố giết cậu ta, chỉ cố làm tổn thương cậu ta càng nhiều càng tốt để cậu ta không thể làm phiền mọi người. Thứ hai, buổi gặp riêng – hắn ta đã sắp xếp nó, và chúng tôi không nói bất cứ điều gì ngoài Máu Rồng và –“ tôi dừng lại nhanh chóng. Nó không phải là ý hay để nói với họ về nụ hôn pháp. Ý tôi là, hắn ta nghĩ tôi là Pansy, và đó là sự xúc phạm đủ để tôi im lặng về nó. Không cần ai phải làm bất cứ điều gì tọc mạch nữa. “Ừ, đó là về nó. Và thứ ba, cậu ta đề nghị đưa chị đến làng Hogsmeade khi chị nói chị đang tỉm kiếm mấy bồ. Không có gì đặc biệt hết”.
Harry, Ron và Ginny trao đổi ánh nhìn ngạc nhiên. “Malfoy đề nghị đưa bồ đến Hogsmeade để tìm tụi này ư?” Ron hỏi tò mò.
“Ừ” tôi nói, thay vì cáu kỉnh. Cậu ấy điếc hay sao?
Harry trông ngạc nhiên. “Nhưng Malfoy không bao giờ đề nghị làm bất cứ việc gì cho bất cứ ai. Ngoại trừ nhét đầu ai đó vào toilet. Bồ hiểu mình nói không” cậu ấy nói. “Nó không bao giờ đề nghị làm bất cứ điều gì có lợi cho bất kỳ ai”
“Vì thế, nó có hơi kỳ lạ khi anh ta giúp chị” Ginny nói, một tia sáng xấu xa trong mắt cô ấy. Tôi thở dài. Tôi biết cô ấy nghĩ gì – nghi ngờ - và nó không hề dễ chịu chút nào hết á. “Em cá là anh ta thích chị đó”.
Mắt Ron lồi ra. “Không thể nào! Malfoy sẽ không bao giờ thích Hermione. Hắn ta là loại có vẻ bề ngoài nhưng không não, như Pansy đó”
Tôi lườm Ron. “Đó có phải là một sự xúc phạm?”
“K-không! Dĩ nhiên là không rồi” cậu ấy sửa nhanh chóng, nhìn tôi lo lắng. “Ý mình là Malfoy có xu hướng thích những cô gái ngu ngốc với ngực khủng. Tất nhiên nó không phải là người duy nhất…”
“Ôi Trời ơi, Ron” tôi nói. “Mình không biết là bồ lại trở nên háo sắc như vậy”.
“Mình đâu có!” cậu ấy tranh luận. “Mình chỉ nói rằng các cô gái như thế thường được để ý hơn sau cái nhìn đầu tiên thôi mà”
Ginny cười. “Chắc rồi iiii, Ron! Bọn em tin anh mà!”
Ron lườm cô em gái nhỏ của mình. “Im đi!”
“Được rồi, đừng cãi nữa” Harry hét lớn hơn trận tranh cãi của tụi tôi. “Ngừng việc hét vào nhau đi”. Cậu ấy hắng giọng và mỉm cười với tôi. “Hermione, mình nhượng lại quyền trả thù Blaise cho bồ. Làm bất cứ điều gì bồ muốn lên thằng đó – và làm nó sáng tạo vào! Bao gồm cả Malfoy nếu bồ cần”
Tôi vỗ tay. “Cám ơn nghe Harry. Bồ biết là mình sẽ tận dụng tốt sự cho phép của bồ mà” tôi mỉm cười. “Bây giờ hãy đi và làm lành với Ginny đi. Mình sẽ dẫn Ron đi xa một chút. Sau tất cả, bọn mình có nhiệm vụ vào tối mai, để cung cấp cho bồ nhiều thời gian hơn nếu bồ cần”. Tôi gần như cười khúc khích trước các biểu hiện của Harry và Ginny. Harry trông như xấu hổ trộn lẫn với hân hoan còn Ginny chỉ đơn giản là hân hoan thôi. Tôi phải nói là, cô gái này khá thoải mái khi thể hiện cảm xúc. Không có gì phải sợ để làm chuyển động đầu tiên, một trong đó. “Ron. Đi trả thù nào. Gần giờ ăn tối rồi đó”.
Ron thở dài nhưng làm theo với cái liếc cuối cùng vào cặp đôi khi họ ngồi bẽn lẽn vào chổ của mình, miễn cưỡng rời đi cho đến khi rời khỏi khung cảnh đó. Nhanh chóng tôi kéo Ron trèo qua lỗ chân dung và bức tranh của Bà Béo đóng lại sau lưng chúng tôi. “Vậy chúng ta đi đâu đây?” Cậu ấy hỏi khi chúng tôi đi bộ chầm chậm.
Tôi nhún vai. “Không biết nữa. Thực hiện kế hoạch nhe?” Tất nhiên, trong đầu tôi đã có một kế hoạch cho Malfoy, nhưng tôi nghĩ Ron sẽ vui khi đánh Blaise nếu bồ ấy muốn.
---Kế hoạch 6: Lấy áo tàng hình của Harry và đập một cây chổi lên đầu Malfoy, hy vọng nó sẽ làm cho cậu ta bị chấn thương mà sẽ làm cho hắn ở trong Bệnh Thất vài ngày.
Lúc: bất cứ lúc nào – có thể là tối nay.
Lý do: vì cậu ta thách thức Blaise hôn Ginny (nó giết chết tâm trạng tốt đẹp cả ngày)
Cách thức: Tìm cậu ta, mặc áo khoác, trốn sau khi có cây chổi trong tay và đập cậu ta khi hắn ra khỏi tầm nghe thấy của Đại Sảnh Đường. Điều này là để không ai có thể nghe thấy tiếng hét đau đớn của hắn và chạy tới, tức là Pansy hoặc giáo viên.
“Đập Blaise thì sao?” Ron đề nghị một cách rạng ngời. “Nó sẽm làm cho mình bớt ngứa ngáy. Malfoy thì để cho bồ”.
Tôi choàng vai cậu ấy. “Chỉ cần làm theo những gì mình có trong đầu thôi Ron”.Tôi chuyển sự chú ý vào phòng sinh hoạt chung sau và lấy chiếc áo choàng. Chờ đã. Nếu tôi trở lại đó sau, Harry và Ginny có thể là đang hôn nhau. Tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu, vì thế bây giờ có lẽ sẽ tốt hơn. “Chờ một chút. Mình cần quay lại và lấy vài thứ”.
Tôi leo thang trở vào phòng sinh hoạt chung sau khi đọc mật khẩu (“Incendio Trio”) và may mắn thay khi gặp phải Harry và Ginny trong lúc họ vẫn còn ngồi ở ghế của họ, mặc dù Ginny dường như đã di chuyển vào trong ghế bên cạnh cậu ấy. Họ nhanh chóng ngẩng lên khi tôi đến gần và có vẻ bớt căng thẳng khi thấy đó là tôi, không phải ai khác như Dean chẳng hạn (người đã thất tình vài tuần trước khi Ginny chia tay cậu ta). “ ‘Mione’? Chuyện gì vậy?”
“Harry, mình cần Áo tàng hình của bồ” tôi yêu cầu, và Harry gật đầu. Tôi nghĩ cậu ấy hiểu tại sao tôi cần nó, nếu không cậu ấy sẽ hỏi tôi tại sao. Vì Harry rất tốt và chia sẻ mọi thứ như cậu bé tốt, cậu ấy thường chỉ cho mọi người những thứ họ cần, không có câu hỏi. Cậu ấy xuất hiện trên cần thang sau vài phút sau khi cậu ấy vào ký túc xá của mình, và chạy xuống đưa tôi chiếc áo choàng. Nó như chất lỏng trong tay tôi. Tôi gấp nó một cách cẩn thận và nhét nó vào áo choàng của tôi. “Cảm ơn Harry. Mình đảm bảo nó sẽ không bị lạm dụng đâu”. Tôi nở nụ cười tinh quái mà cậu cười lại với tôi. Tôi ra ngoài và phát hiện Ron lang thang gần đó.
“Bồ làm gì mà lâu vậy?” Cậu ấy càu nhàu khi thấy tôi, nhưng trông vui vẻ.
“Phải lấy một cái gì đó cho kế hoạch về Malfoy chứ” tôi nói, hơi khó thở một chút khi phải leo qua lỗ chân dung nhiều lần. Tôi lấy áo Tàng Hình cho Ron thấy. “Đây”.
Mắt Ron mở to. “Harry thực sự cho bồ mượn hả? Tuyệt”. Cậu ấy hào hứng. “Điều này khiến cho kế hoạch trả thù của chúng ta dễ dàng hơn đó”.
“Của mình, ít nhất là như vậy”. tôi nhắc nhở cậu ấy. “Của bồ chỉ cần tập trung vào chiến đấu thôi. Hoặc trừ khi bồ muốn sử dụng những phương pháp nham hiểm và phục kích Blaise?” tôi cười nham hiểm. Ron ghét điều đó khi một người nào đó nhạo báng nhiềm kiêu hãnh của cậu ấy.
“D-dĩ nhiên là không!” cậu ấy bực tức, đôi mắt rực lửa. “Mình sẽ đi ngay đến con quái vật và cho hắn ta nhận những gì hắn xứng đáng – một chiến thuật tốt. Không phải mình thực sự đá đít hắn nhưng bồ biết ý mình là gì mà phải không”. Cậu ấy kéo thẳng áo chùng và luồn một bàn tay qua mái tóc cam. “Tốt hơn cho công việc. Bồ đi với mình hay sẽ đi sau khi Malfoy một mình?”
Tôi lắc đầu. “Không còn nhiều thời gian cho đến bữa ăn tối đâu” tôi trả lời. “Tốt nhất là nên nhanh hơn và không đánh mất cơ hội của mình. Sau bữa ăn, chúng ta có thể không tìm ra họ”. Tôi kéo tay áo len mỏng lên, áo len màu xanh lam (nó không thực sự tốt để giữ ấm nhưng công việc có thể chấp nhận và trông có vẻ tốt) và liếc nhìn đồng hồ. “7h10 tối rồi đó. Tụi mình còn nữa tiếng nữa”. Tôi nhìn lên và vỗ nhẹ vào vai Ron. “Hẹn gặp bồ ở phòng sinh hoạt chung vào lúc 7h45 được chứ?”
Cậu ấy gật đầu. “Xử lý”. Cùng với điều đó, Ron vẫy tay tạm biệt và bỏ đi tìm mục tiêu của mình.
Mục tiêu của tôi có thể đang trên đường đến Đại Sảnh. Tôi nhìn quanh cẩn thận và khoác chiếc áo choàng lên. Nó thật là tuyệt, đi xung quanh trường và biết rằng không ai có thể nhìn thấy bạn, tôi kiềm chế không nhảy lên, bởi vì áo choàng không thể che giấu tiếng ồn.
Khoảng 10 phút sau, tôi phát hiện ra Draco nhờ vào tiếng nhừa nhựa đặc biệt của cậu ấy và tiếng nói lớn của Crabble và Goyle. Tôi nhanh chóng nấp vào một góc quanh, nhưng chợt nhớ ra rằng tôi vô hình với họ. Tim đập mạnh, tôi tình cờ đi qua họ, cẩn thận tránh va chạm. Để thực hiện kế hoạch, tôi cần một tới tủ chổi. Quan sát phía trước, tôi phát hiện một cái cách vài chục mét. Tôi theo bộ ba thật chậm như một bóng ma, cố gắng yên tĩnh nhất có thể.
Khi tôi đi đến tủ, tôi lao ra và thì thầm. “Alohomara!” để mở khóa tủ.
Draco dừng lại và chau mày theo hướng của tôi. “Chờ đã. Tao nghĩ tao nghe cái gì đó”. Cậu ấy từ từ đi lại phía tôi. “Biết cách một số người có áo tàng hình những ngày này, tốt nhất kiểm tra là bạn không thể nhảy lên”. Tên Slytherin vàng hoe vẫy cái tay trước mặt cậu ấy như xác sống, và tôi nhanh chóng mở cánh cửa để đánh vào mặt cậu ta. “Chết tiệt! Đau quá!” Cậu ta xoa xoa mũi, lườm cánh cửa.
Tôi nén cười và lùi lại vài mét (tại sao trên trái đất này người ta lại xây những cái tủ quá lớn?) để tìm một cây chổi. “Hoàn hảo”, tôi thì thầm và rút cây chổi ra từ tủ. Khi Draco thấy cây chổi quét trôi nổi trong không trung trước mặt cậu ta, cậu ấy trông hết sức sợ hãi. Tôi vẫy nó với vẻ đe dọa và cố gắng để gõ vào vai cậu ta – tôi muốn nhắm vào đầu cậu ấy, nhưng hắn ta nhanh nhẹn tránh sang một bên và tôi chỉ xoay sở đánh được cậu ta sau khi cây chổi quét về phía hắn.
“Ối!” cậu ta than phiền, xoa vai. Tôi cười và sử dụng cơ hội này để đánh vào đầu cậu ta. “Ôi, chết tiệt! Kẻ nảo đó!” Cậu ta hét lên, né tránh khi tôi vung vào mục tiêu khác trên người hắn ta. “Dừng lại đi! Không vui chút nào đâu, Potter! Trò đùa này cũ quá rồi đó. Trong trường hợp mày quên, mày đã làm như này hồi năm 3. Và năm 5. Và bây giờ. Mày không có ý tưởng nào mới mẻ hơn sao?”
Tôi thấy mình rất vui khi quét cây chổi vào Draco, Crabble và Goyle, chỉ là người đầu tiên tránh bất cứ cú đánh nào của tôi. Hai tên còn lại quá chậm và ngu ngốc để trốn tránh và nhận những cú đánh mạnh của tôi, thậm chí họ không phải là mục tiêu của tôi. “Ối”. Tôi nói xin lỗi khi tôi đánh mạnh vào phần cẳng chân rất cứng của Goyle lần nữa. Hắn ta rít lên và té xuống. Đồng thời, hắn ta với ra để tóm lấy cái gì đó giữ lại được, và, tất cả mọi thứ, chiếc Áo tàng hình là thứ hắn tìm thấy đầu tiên. Khi hắn kéo mạnh chiếc áo choàng xuống, tôi phát giác. “Ôi không” tôi lẩm bẩm khi thấy rõ trong đôi mắt xám lạnh của Draco.
Nó rất là đẹp, tôi đã từng nhắc tới chưa?
KHÔNG ĐƯỢC NGHĨ VỀ ĐÔI MẮT ĐẸP CỦA DRACO. KHÔNG ĐƯỢC!
“Thế, đó là cô sao Her-Granger” cậu ấy gầm gừ giận dữ. “Cô biết đấy, làm nhục tôi dường như là sở thích gần đây của cô nhỉ”
“Không phải lỗi của tôi khi thưởng thức cảnh giải trí như vậy, Draco, đặc biệt là nó rất là dễ dàng” tôi vui vẻ trả lời, cẩn thận bước lùi để tiện đường thoái lui nhanh. Khi tôi nhớ ra chiếc áo choàng. Goyle vẫn còn nắm nó trong tay. Tôi không thể rời khỏi mà không có nó.
Cậu ta nhướn mày. “ ‘Draco’ sao?”
“Đó có phải là tên cậu không?”
“Đúng, nhưng không phải để cho cô gọi”. Cậu ta nói. “Cô phải gọi tôi là ‘Cậu Malfoy tôn kính’. Còn đối với Potter và Weasley thì tôi sẽ nghĩ ra cái gì đó hay hơn”.
Tôi đảo mắt. “Chúa ơi, tôi có cảm giác rất đặc biệt rằng tôi được gọi cậu một cái gì đó độc đáo từ những gì người khác gọi”. Tôi kéo mạnh chiếc áo choàng và cuối cùng Goyle cũng chịu thả nó ra. “Tốt. Đã lấy lại chiếc áo choàng”. Tôi mỉm cười ngọt ngào với cậu ta. “Gặp lại sau nha! Hãy thưởng thức những vết thâm tím của cậu đi”. Thật ra tôi nghĩ tôi đã cho họ nhiều hơn là những vết thâm tím ở một số chỗ mà sáng mai nó sẽ rất đau. Ha! Họ nên nghĩ rằng họ rất may mắn.
“Ai ở đó?” Một giọng rền rĩ gọi ra. “Học sinh nên ở Đại Sảnh Đường ăn tối! Khi ta bắt được trò, trò sẽ bị cấm túc vì lang thang khi trò không được phép”. Giọng nói đi kèm với tiếng meo meo yếu ớt mà không thể khác hơn ngoài bà Norris.
“Chết tiệt, là lão Filch”, Draco thì thầm. “Nhanh, Crabble, Goyle chạy thôi. Tụi bây không thể ẩn mình nếu cuộc sống tụi mày phụ thuộc vào nó”. Đối với tôi, cậu ta chỉ tay về phía tủ. “Ở đó. Ngay bây giờ”.
“Đừng nghĩ là cậu có thể ra lệnh cho tôi, cậu…” tôi dừng lại giữa chừng khi – khi tôi thấy cái bóng lờ mờ của Filch ở góc quanh. Tôi hít một hơi và trốn vào bên trong. “Có thể chỉ lần này thôi!”
Một lúc sau Malfoy tham gia với tôi và đóng cửa nhanh chóng. Tôi nghĩ cái tủ chổi phải lớn lắm, nhưng dường như không phải, bởi vì bây giờ đầu gối của cậu ta kẹt vào lưng tôi khá đau. “Lấy cái chân của cậu ra” tôi rít lên nhỏ nhất có thể và đẩy cậu ta về phía sau, nhưng không có kết quả vì không còn chổ để đẩy cậu ta ra. “Chỗ này nhỏ quá”.
“Cô mong chờ gì chứ? Đây là cái tủ chổi, không phải nơi thuận tiện để người ta trốn vào. Filch có thể không xét ở đây. Đây chỉ là một chổ nhỏ xíu. Ông ta nghĩ chúng ta đều chạy đi”. Draco làm tốt nhất để di chuyển bản thân mình, nhưng chúng tôi đều ngồi trong tư thế kỳ lạ, làm cho việc di chuyển khó khăn hơn mà không đụng mở cửa tủ. Và bởi âm thanh nhỏ tử bên ngoài (móng vuốt của Bà Norris trên sàn) và tiếng bước chân của lão Filch, ông ta vẫn còn ở khá gần.
“Tốt thật đấy”. Tôi thì thầm trước khi trở nên yên lặng. Dần dần, bước chân biến mất, dù không phải trước khi rất nhiều lần lẩm bẩm và nguyền rủa.
Draco thở ra một hơi. “Phù”. Quay về vẻ tự mãn của mình, cậu ấy nhết mép. “Để tôi nhắc nhở cô, cái tủ như này được sử dụng để…” Cậu ta cố gắng đứng lên và ép tôi vào góc, quỳ phía trên tôi và một bàn tay đặt cạnh vai tôi. “…thân mật”. Draco cuối mặt xuống cho đến khi mũi cậu ấy chạm vào mũi tôi và dí vào má tôi.
Tôi đẩy cậu ta ra. “Không đời nào Malfoy. Cậu sẽ không làm điều đó với tôi ở đây. Tôi muốn lần đầu của mình thuộc về người mà tôi thực sự thích…” Tôi lùi lại phí sau khi một cái gì đó bên hông tôi đau nhói. Tôi bỏ qua nó và quay lưng lại với cậu ta.
“Ôi. Cô không gọi tôi là Draco nữa sao” cậu ta nói, giả vời tổn thương. “Nó thật là ngọt ngào khi nó kéo dài”. Cậu ta cười. Thậm chí nó rất tối, thực tế tôi có thể cảm thấy sự tự tin về con gái tỏa ra từ người cậu ta. Tôi đoán cậu ta có một lý do để tự tin. Ngoại hình của cậu sẽ có được bất cứ cô gái nào cậu để mắt tới.
“Bây giờ chúng ta ra khỏi…CÁI GÌ!” Tôi bắt đầu đẩy để mở cửa, nhưng nó không nhúc nhích một tẹo nào hết. “Alohamora!” Câu thần chú chạm vào gỗ và khi tôi ,thử lại lần nữa, cánh cửa vẫn đóng chặt.
Draco đẩy tôi sang một bên. “Ồi, để tôi thử, cô là kẻ yếu đuối”, cậu ấy nói, đập vào cửa bằng vai. Cái tủ vẫn đóng. “Dynamora!” cậu ấy hét lên và chỉ đũa phép lên cánh cửa. Một tiếng nổ nhỏ xảy ra đầu đũa phép, nhưng nó không nổ tung cánh cửa để mở ra thì có nghĩa gì chứ. “Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy nè?” cậu ấy hỏi, lại xuống trong thất vọng.
Tôi không tin rằng tôi bị mắc kẹt trong cái tủ chổi, của tất cả mọi thứ, với Malfoy. "Pyrifico! Dynamora! Um, Explosarsium!" Khi các thần chú cháy nổ không có tác dụng, tôi đập đầu mình trong hoảng loạn. “Không! Nó không thể là sự thật! Chúng ta không mắc kẹt ở đây! Chúng ta không thể!”
“Không phải Dumbledore từng đề cập cái gì đó về câu thần chú trên mấy cái tủ chổi gần đây, để ngăn học sinh trốn học để làm ra trong tủ chồi?” Mắt cậu ấy mở to – tôi có thể thấy nó từ những tia sáng chiếu qua khe hở giữa hai cánh cửa. “Ôi không. Có nghĩa là chúng ta sẽ bị kẹt ở đây cho đến khi có ai đến và giúp đỡ chúng ta”.
“Filch? Chúng ta nên hét lên gọi ổng không?” tôi than van. “Ý tôi là, điều tồi tệ nhất mà lão có thể làm với chúng ta là cấm túc nhiều tuần…ôi trời!” Tôi lấy tay ôm đầu và lắc nó. “Nó không hay tí nào”.
Draco đập vào tường. “Tôi không thể gọi Filch! Ông ta sẽ trục xuất tôi! Ông ta ghét tôi từ dạo tôi thả một con Neslug vào dép lão hồi cuối năm ngoái”. Cậu ta thở dài. “Tôi không muốn bị trục xuất. Tôi chỉ còn một năm nữa thôi là xong”.
Tôi cười khúc khích. Neslug là một con vật nhỏ bé khỏ chịu trông như sên nhưng phát nổ khi đè bẹp và phun ra axit đốt cháy mọi thứ ngoại trừ da người. Thay vào đó là một vết bẩn nhạt màu xanh lá trên da và gây ngứa nhiều tuần sau đó. “Khá là dũng cảm. Làm thế nào mà cậu kéo nó ra?”
“Thì…”
Sau khi tôi khơi chuyện. Draco giải thích tóm tắt trò đùa của mình, và chúng tôi bắt đầu nói về tất cả các trò đùa mà chúng tôi từng làm hoặc chứng kiến. Vì Ron là em trai của Fred và Geoger, hầu hết thời gian cậu ấy được nghe về những trò đùa mới nhất của họ trước tiên, và Harry, Ginny và tôi cười về nó trước khi người ta có thậm chí có thời gian xem kết quả của nó. Vậy mắc kẹt trong tủ hóa ra không quá nhàm chán, nhưng ở đây có vấn đề của bạn bè tôi rằng tôi thường. “Tôi có thể làm gì đây? Đã 9 giờ rồi”. Tôi phàn nàn. “Ron và Harry sẽ rất lo lắng. Họ có thể nghĩ cậu đã giết tôi và quẳng xác tôi xuống hồ hay cái gì đó như thế”.
“Thật kỳ cục” Draco nói đầy phẫn nộ. “Thứ nhất, cô không đủ thú vị để giết và tôi sẽ không vứt xác xuống hồ. Quá là không sáng tạo”.
Tôi đảo mắt, mặc dù cậu ta không thể thấy. “Điều đó có nghĩ là cậu đã từng giết người rồi sao?”
“Ý tôi không phải như vậy”.
“Cậu chắc chứ?”
“Chắc chắn”
“Ai mà biết được” Tôi mỉm cười với bản thân. Cho đến nay tôi đã không bị nguyền hay bất cứ thứ gì. Trong thực tế, nó gần như thú vị. Ngoài một điều – ngồi quá gần với Draco và không thể thực hiện bất cứ chuyển động gì, bởi vì cậu ta là kẻ thù tồi tệ nhất của tôi. Một trong những người hấp dẫn nhất. Một trong những người đó cũng là kẻ thù.
Vào khoảng 10 giờ tối, chúng tôi bắt đầu cảm thấy chán. “Do bài tập về nhà của tôi vào hôm Thứ hai, và tôi vẫn chưa hoàn thành nó” tôi lẩm bẩm. “Tôi sẽ gặp rắc rối nếu chúng ta không sớm ra khỏi đây”.
“Nó là vào thứ Hai. Tối mai vẫn còn thời gian cho cô” cậu ấy cho biết. Một khoảng im lặng khó chịu và thình lình cậu ấy túm lấy tôi và kéo về phía mình. “OK. Dường như tôi không thể chịu nổi sự cám dỗ nữa” Cậu ấy thì thầm vào cổ tôi. “Ý tôi là, bị mắc kẹt với một cô gái trong tủ không phải Pansy. Hưm”.
Tôi chắc rằng cậu ấy có thể cảm thấy trái tim tôi đang đập thùm thụp như trống bên cạnh. “C-cái gì? Cậu làm gì vậy?” Yếu ớt, tôi cố gắng đẩy cậu ta ra, nhưng âm thầm tận hưởng cảm giác có cánh tay mạnh mẽ ghì lấy mình. Nó làm cho bất cứ cô gái nào cũng có cảm giác an toàn. Trong trường hợp của Draco, các dự đoán về những điều có để đến cũng là một cảm giác mạnh mẽ.
Tôi tự hỏi. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?
-end chap 21-
T/N: mấy bạn nghĩ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Draco có ba trấm Hermione k? Lúc mình dịch đến đoạn Draco ôm chầm Hermione đầu mình như có ai dộng vào đầu, choáng váng, chắc Hermione cũng cảm thấy như z nhỉ?!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét