Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

[Dramione fanfic] Tình yêu hay dục vọng? chap 11


Title story: Draco and Hermione: Lust or Love?
Author: chebetta
Translator: Lupin

 
Chap 11: Lỗi lầm của Jeff

    Hermione tỉnh giấc và duỗi người ra. Draco không ở cạnh cô nhưng cô biết chắc tối qua cậu đã ở đây, nó không phải là giấc mơ. Cô đã thức dậy và mò tìm lối đi vào phòng tắm. Cô đứng dưới vòi sen để nước rơi xuống tóc và cơ thể cô, mang theo những giây phút ngọt ngào.
    Thật kì lạ...suy nghĩ của cô cứ quay về hình ảnh của Draco. Chắc chắn rồi, cậu ấy nóng bỏng, tốt tính và ân cần. Nhưng cậu sẽ trở thành tử thần thực tử. Cô không thể si mê cậu, cô sẽ không!
    Hermione ra khỏi nhà tắm và mặc vào người chiếc quần jean và cái áo dây màu đen. Cô ném lên mình cái áo sơ mi trường với những hàng nút chỉ được gài tới giữa ngực vì vậy có thể nhìn thấy cái áo bên trong. Cô không bận tâm việc nhét áo sơ mi vào quần. Cô phủ lên mình một ít trang điểm và để tóc xõa, không quan tâm hôm nay cô trông như thế nào.
    "Thứ bảy rồi, mình làm gì hôm nay đây?" Cô suy nghĩ."Đầu tiên mình cần ăn sáng" cô quyết định bằng một cái gật đầu.
    Hermione bước xuống cầu thang đi đến phòng sinh hoạt chung. Draco đang nằm trên trường kỉ và đang vẽ một bức tranh. Nhìn cậu ta thật đáng yêu, theo một cách buồn cười nào đó. Cậu đang cắn môi, chìm sâu vào suy nghĩ. Cô đi phía sau cậu, xem bức tranh. Nó là hình ảnh chính cô. Một hình ảnh đẹp về cô.
-"Cậu thật dễ thương đấy" cô nhận xét.
-"Cái gì?" Draco hỏi và quay đầu ra sau nhìn cô.
-"Bức tranh" cô gật đầu về phía trước "nó đẹp đấy"
-"Oh, uh, cám ơn" Cậu nói rồi đóng quyển sách lại và đặt nó lên bàn trước cậu.
-"Tại sao lại là tớ?"
-"Hử?"
-"Tại sao cậu vẽ tớ?"Hermione hỏi Draco.
    Cậu nhún vai:"Không biết nữa" cậu nói. Đó là lời nói dối. Cậu vẽ cô bởi vì cậu không thể lấy khuôn mặt cô ra khỏi tâm trí mình.
-"Oh, well. Tớ đi ăn sáng đây. Muốn đi cùng không?"
-"Không, cám ơn. Chút nữa tớ sẽ xuống"
    Hermione nhún vai:"Gặp lại sau". Cô nói với cậu khi đi ra khỏi phòng.
    "Tại sao cô ấy luôn ở trong đầu mình nhỉ?" cậu tự hỏi chính mình. Cậu chụp lấy quyển sách của mình. Bức tranh cậu đang vẽ là Hermione. Và còn bốn bức khác nữa. Nó vẽ về cô lúc mặc chiếc váy dài trong vũ hội. Mái tóc cô được cuốn lên và được đính trang sức. Cô đang cươi, hạnh phúc khi có thể. Draco lật bức tiếp theo. Hermione đang đọc sách. Cậu thấy bức tranh khi cô đang ngồi trên chiếc ghế với quyển sách dày cộm trong lòng cô. Cô đang tập trung cố gắng để hiểu.
    Bức kế tiếp là bức cậu vẽ tối qua. Khi cô đang ngủ. Trông cô như một thiên thần. Cô để một nụ cười nhẹ trên môi. Cô trong thật quá đẹp khi đang nằm ngủ. Quá thánh thiện. Cậu lật trang. Bức tranh lại có hình cô nhưng chỉ có khuôn mặt cô. Đôi mắt cô ấm ấp và khuôn mặt cô như không có gì xảy ra. Cô đang mỉm cười làm cô trông có vẻ đã khá hơn. Mái tóc cô xõa dài xung quanh vai cô. Draco mỉm cười, đóng sách lại và đi xuống đại sảnh để dùng bữa sáng.
    Hermione vừa bước xuống hành lang vừa suy nghĩ về Draco. Cậu ấy thật là một họa sĩ khéo tay. Cô trông thật xinh khi cậu vẽ cô. "Mình tự hỏi đó là bức tranh duy nhất cậu ấy vẽ mình?" Cô suy nghĩ.
-"Hey" một giọng nói phía sau lưng cô. Cô dừng lại và quay lại.Là Jeff. Cô quay lưng đi và bước tiếp. "Được thôi, đồ chó cái". Hermione dừng lại. Oh, cậu ta không nói vậy chứ.
Cô quay lại và đối diện với cậu ta:"Cái gì?"
-"Cô nghe tôi à. Cô là con chó"
-"Sao cũng được, để tôi yên"
-"Không, tôi muốn cô và tôi sẽ có được cô"
-"Tôi không là của ai cả" cô nói :"Vậy sao cậu không đi và tìm ai đó cậu muốn có,được chứ?"
-"Nah, tôi muốn ở đây với cô. Tôi cần hỏi cô vài chuyện"
-"Chuyện gì?" Hermione hỏi, nhìn lại cậu ta, khuôn mặt cô không cảm xúc, giọng cô lạnh lùng.
-"Tôi tự hỏi cô có thể ra ngoài với tôi?"
Hermione dừng lại. "Cái ....gì...?" cô nói như cà lăm.
-"Tôi hỏi..."
-"Tôi nghe rồi nhưng...Jeff, tôi không thể. Tôi không..."
-"Đã làm với Draco chưa..." Jeff  nhìn xuống cô.
-"Tôi sẽ không nói về chuyện này" Cô ngắt lời và bước đi.
-"Hãy nhanh lên"
-"Nhanh lên?" cô cau có và nhìn lại cậu ta:"Nhanh về chuyện gì chứ?"
-"Nhanh lên và quên Mafloy đi. Tôi muốn cô và tôi sẽ có được cô sớm thôi" Đây là cú sốc với cô, làm cô chỉ liếc hìn cậu ta.
-"Sao thế, babe?" cậu ta cười gian xảo.
-"Chuyện này không vui đâu" Cô ngắt lời.
-"Không sao"
-"Jeff, dừng lại đi"
-"Tại sao? Tôi làm cô sợ sao?" Cậu ta nở nụ cười tự mãn với cô.
    Hermione nhặt quyển sách đã bị rơi khỏi tay cô và đứng lùi lại chỉ cách Jeff có vài inch. Cậu ta nhìn xuống cô với nụ cười tự mãn như vậy  trên khuôn mặt cậu ta. Cậu ta lấy một ít tóc phía sau tai cô lên phía trước mặt cô.
-"Chúng ta cần đến lớp đấy" Hermione nói khi cô bước ra khỏi Jeff.
    Jeff cau mày và bước tiến tới cô:"Chúng ta có thể bỏ tiết mà''
-"Jeff, chúng ta phải đi rồi" Cô cố thuyết phục cậu ta.
    Jeff cười hô hố lên:"Không, chúng ta sẽ không.."
-"Ngừng lại đi. Nếu cậu không muốn đi thì đừng đi nhưng tôi sẽ đi và cậu không thể ngăn tôi được đâu"
-"Cô chắc về điều đó chứ?" Cậu ta lại cười đểu.
    Hermione quay một góc 90 độ và bắt đầu bước đi nhưng Jeff giật lấy tay cô và quay cô đối diện cậu ta:"Ở đây"
-"Jeff, tôi phải tới lớp. Nếu cậu không đi thì đừng đi nhưng tôi..." Cô quay đi lần nữa và cố gắng bước tránh xa cậu ta nhưng cậu ta lại giật lấy tay cô và quay cô qua để đối diện mặt cậu ta.
-"Tôi nói ở đây" cậu ta thét lớn lên.
-"Chuyện gì với cậu vậy?" Cô thực sự nản chí. Bây giờ, cô hoàn toàn sợ cậu ta. Cậu ta làm cô sợ hết hồn.
-"Chẳng có gì với tôi cả. Thôi nào, chơi với tôi đi. Tôi sẽ thư giãn với cô"
-"Không" Cô hoàn toàn thực sự phẫn nộ:"Không, tôi sẽ không cho cậu để một ngón tay lên tôi"
    Jeff giật quyển sách khỏi tay cô và quăng chúng lên sàn. Sau đó, cậu ta bước lại phía cô, cọ xát lên cơ thể cô. "Tôi biết Hermione muốn chơi" cậu ta nói khi để ngón tay chạy xuống hàm cô. Hermione bước xa khỏi Jeff nhưng lùi trúng tường. Cậu ta bước qua mấy quyển sách và ở ngay trước mặt cô.
   Cô có thể cảm thấy được trái tim cậu ta. Nó đang đập nhanh hơn bình thường. Trái tim cô cũng đập rất nhanh đến nỗi nó làm đau ngực cô. Bàn tay của Jeff chạy xuống áo của cô. Một tay của cậu ta nắm chặt lấy cổ tay cô và tay kia thì ở dưới áo ngực cô và nắm lấy nó.
-"Jeff, làm ơn đi" Cô cầu xin. Một giọt nước mắt lăn xuống má cô. "Jeff, tại sao cậu lại làm điều này chứ?" cô hỏi.
-"Bởi vì tôi muốn" cậu ta nói. Hermione giật lấy tay cậu ta ra khỏi áo của mình.
-"Làm ơn, để tôi yên" cô thì thầm.
-"Không"
-"Thì hãy để tôi yên"
-"Không" cậu ta lại nói như thế. Cậu ta dựa vào cô, đẩy lại gần cô. Cậu ta để tay lên mông cô và bắt đầu hôn cô dữ dội không có cảm xúc chỉ có thứ duy nhất là tham lam. Cậu ta trượt lưỡi mình lên môi cô và cô cắn nó.
   Cậu ta nhảy dựng về phía sau:"Đừng..."cậu ta cảnh cáo cô một cách giận dữ.
-"Đừng cái gì?"
-"Cô biết mà" cậu ta càu nhàu.
-"Vậy thì để tôi yên" cô nói với cậu ta.
-"Làm tôi..." cậu ta nói trước khi tấn công môi mình vào cô. Cậu ta lần nữa lại để lưỡi của mình trượt lên cô. Và lần nữa, cô lại cắn cậu ta. Nhưng lần này để đảm bảo đủ để làm nó chảy máu.
   Cậu ta đẩy ra. Cậu ta giơ tay và tát ngang mặt cô. Hermione đưa tay mình lên khuôn mặt đau rát đó và nhìn Jeff trong sự hoài nghi.
-"Jeff, tôi không muốn là bạn gái của cậu" Hermione nói khi nhìn vào mắt cậu ta.
-"Được, cô sẽ làm bạn gái tôi" cậu nói nếu như điều đó làm cô trở thành bạn gái của cậu ta ngay bây giờ.
-"Jeff, tránh xa tôi ra" cô thì thầm.
   Cậu ta dựa vào và thì thầm vào tai Hermione:"Khiến tôi". Hermione cố đẩy cậu ta ra nhưng cậu ta không suy chuyển. Cậu ta chỉ ngả đầu ra sau và cười to. Sau việc đó cậu ta giật lấy cổ tay Hermione và kẹp chặt ở trên đầu cô
-"Jeff..."cô thì thào:"tôi không muốn làm việc này"
-"Nhưng tôi sẽ làm"
-"Đừng làm việc cậu sẽ hối tiếc" cô cảnh báo.
-"Tôi sẽ không lo lắng gì, babe" Cô nhắm mắt lại va dựa đầu vào tường. Cô cảm thấy môi Jeff đang ở trên mình. Nó hoàn toàn shock. Hermione mở mắt ra va quay đầu lại. Cậu ta cười và thả một tay của mình đang nắm lấy cổ tay cô để nâng cằm cô và bắt cô phải đối diện cậu ta.
-"Thôi nào, Hermione. Cô biết cô muốn gì mà" Cậu ta lại dựa lên và hôn cô nữa. Cậu ta lại thả cánh tay còn lại để ôm lấy hông cô. Hermione vươn tay đến để lên vai cậu ta, cố đẩy cậu ta ra khỏi mình. Cậu ta di chuyển lưỡi vào trong môi cô. Hermione cố đẩy ra nhưng cậu ta hoàn toàn không di chuyển. Cậu ta tiến tới một bước nhỏ khiến Hermione trở thành cái bánh kẹp nằm giữa cậu ta và bức tường. Cậu ta đến quá gần đến mức cô cảm nhận được tiếng tim đập của cậu ta trên ngực cô. Cậu ta bắt đầu gỡ những nút áo ở giữa, Hermione sợ đến mức nên không chú ý đến.
    Khi cậu ta ngã ra sau để lấy thêm chút không khí, một nụ cười quỷ quyệt dành cho cô. Hermione bước sang bên và cố gắng chạy xuống đại sảnh. Nhưng cậu ta đã nắm lấy cổ tay và vai cô, đẩy cô đâp vào tường.
-"Cô đang nghĩ cái quái gi vậy hả?" cậu ta rống lên.
-"Tôi đang tránh khỏi cậu"
-"tôi không nghĩ vậy đâu" cậu ta chụp lấy hai tay cô và để nó ra sau lưng cô. Cậu ta đẩy cô lùi lại nên tay cô không thể cử động vì cô đã chặn lên nó rồi."Cô sẽ ở đây cho tới khi tôi xong việc với cô". Cậu ta bắt đầu gỡ những cúc áo và lại hôn cô. Cậu ta đã gỡ xong, tay cậu ta đang chạy lên phía trên cô.
    Hermione rên rỉ trong đau khổ và một giọt nước mắt rơi xuống. Cô nhắm chặt mắt mình. Cô cảm thấy lưỡi cậu ta trong miệng mình và cô đã đáp trả. Cô cắn lưỡi cậu ta và cậu ta lùi về sau.
-"Đồ chó cái, mày biết mày làm cái quái đó để làm gì?"
-"Tránh xa khỏi tôi, Jeff"' Hermione hét lên, kéo tay cô từ phía sau ra khỏi lưng cô và hét vào cậu ta:"Đừng bao giờ làm việc đó với tôi, tránh xa tôi ra"
-"Câm miệng. Mày nghe tao chứ? Mày câm miệng lại"
    Hermione bắt đầu khóc và ngã xuống sàn. Jeff nắm lấy tóc cô và kéo cô đứng dậy.
-"Jeff,ow....Jeff, làm ơn dừng lại đi"
-"Tôi đã nói gì với cô?" Hermione không trả lời "Tôi nói gì với cô?"
-"Ở đây" Hermione thì thào.
-"Tôi không nghe cô nói gì"
-"Ở đây" Cô khóc.
"Tốt" cậu ta đẩy cô vào tường, lấy một ngón tay chạy từ cổ đến rốn của cô.
-"Jeff" Hermione khóc:"Làm ơn đừng". Cậu ta chỉ khịt mũi va hôn cô trong khi ngón tay cậu ta chạy xuống xương sống của cô. Những giọt nước mắt rơi trên mặt cậu:"Jeff, làm ơn, làm ơn dừng lại đi"
    Tay của Jeff trượt xuống eo cô sau đó là lưng. Cậu ta tháo khóa quần jean và sau đó là dây kéo của cô.
-"Làm ơn" Hermioe rên rỉ, cả cơ thể cô đấu tranh để thoát khỏi, tim cô đập dữ dội, tâm hồn cô cảm thấy như sứt sẹo và đau buồn. Lưng cô đau khi bị đập vào tường
-"Không" cậu ta chêm vào nỗi đau, cậu ta thích đôi má cô, tận hưởng sự đau đớn của cô.
-"Hey" một giọng phía sau Jeff. Đó là Draco. "Cái quái gì..." mặt cậu đỏ lên và hét lên:"Tránh xa khỏi cô ấy. Mày nghĩ mày đang làm cái quái gì vậy hả?"
-"Hey,..bọn này chỉ đang vui vẻ với nhau thôi"
-"Yeah, vậy trông cô ấy vui chứ?"
-"Yeah, vậy cậu có thể rời khỏi, tôi và Hermione sẽ tiếp tục việc còn dang dở"
    Có người đã hét lên khi Draco thoi vào mũi của Jeff.
    Hermione ngã xuống, hai đầu gối của cô ở phía trước và đầu cô thì đập vào đầu gối. Cô nghe tiếng rên rỉ của Jeff.
-"Đồ rác rưởi. Mày làm cái quái gì vậy hả? Để cho cô ấy yên."Tiếp đến là âm thanh của thịt nối tiếp nhau, lần nữa và lần nữa. Âm thanh này chấm dứt cho đến khi tất cả chìm vào im lặng.
    Hermone cảm thấy như ai đó chạm vào tay mình. Cô ngần ngại và nhảy ra một chút.
-"Hermione, thôi nào, babe" là giọng của Draco. Draco nâng mặt cô lên, cô thấy cậu ngồi xổm trước mặt cô. Cô ấy lấy hai tay mình và choàng qua cổ cậu. Cô vùi mình vào cổ cậu và khóc. Cô ghì chặt lấy cậu, sợ cậu bỏ đi.
    Draco đứng lên và đem cô theo cậu. Ai đó hét lên khiến mọi người chạy đi và để cô cùng Draco ở lại. Draco vươn đến kéo khóa quần và cài nút lại cho cô.
-"Tôi thật sự xin lỗi" cậu thì thầm vào tai cô. Hermione không nói gì, chỉ khóc trong vòng tay của cậu.
-"Hermione.." tiếng Ron từ phía sau hai người.
-"Ôi, trời...chuyện gì đã xảy ra với cậu?" Harry hỏi, chạy phía sau Ron.
-"Hermione..." cậu thì thầm, chạy đến chỗ cô. "Oh, trời".
    Hermione hít một hơi và rời khỏi Draco. Cô cười với Ron một cách yếu ớt :"Hey"
    Ron đặt một tay lên mặt cô:" chuyện gì đã xảy ra vậy?" cậu thì thầm. Sau đó cậu ôm cô. Cậu bước lùi lại, cậu cười buồn bã với cô., sau đó lại bước qua Jeff. Cậu ta đang nằm trên sàn. Bị đánh trông thật thảm hại. Máu chảy ra từ mũi và vài vết từ miệng của cậu ta do vài cú thụi vào quai hàm. Ron dám chắc cũng có vài cái xương sườn bị gãy đây. Cậu ta bất tỉnh và nhiều nơi vẫn ổn hoặc cũng có thể cậu ta đang bị thương khá nhiều.
    Có vài tiếng thét từ tầng dưới. Đầu Ron quay lại phía âm thanh phát ra từ đại sảnh. "Pavarti" cậu nói khá nhỏ. Cậu bắn mình từ phía vị trí của cậu và nhìn ra phía sau Hermione. Mắt của cậu đầy ắp nỗi sợ hãi nhưng Hermione không nhìn thấy chúng. Cô bắt đầu khóc lần nữa.
-"Đưa cô ấy về phòng sinh hoạt chung" cậu nói với Draco sau đó quay lưng và chạy đi. Harry đã ở sẵn dưới cầu thang và tới cầu thang tiếp trước khi Ron đứng dậy
    Draco cúi mình xuống bên cạnh Hermione.
-"Thôi nào babe, đi thôi" Cậu nâng cô lên bằng tay mình và ẳm cô về phòng sinh hoạt chung. Cậu bước lên cầu thang hướng đến phòng cô. Cậu để cô nằm lên giường và lấy đũa phép thắp một ngọn nến. Mặt cô nhìn sáng khi có nến nhưng ngay bên mặt tối kia thì có vết bầm. "Hắn ta đánh cô" Cậu nghĩ."Thằng đáng chết" cậu lầm bầm.
-"Được rồi" cậu ngồi bằng đầu gối trước mặt cô. "Tớ sẽ thay áo cậu cho tốt hơn, được chứ?" Cậu hỏi. Cô gật đầu và hít một hơi. Cậu đã cởi xong mấy cái nút và kéo cái áo dây qua đầu cô. Cậu đứng dây và cậu cũng kéo cô theo.
    Hermione nhìn lên cậu:"Tôi sợ quá" cô thì thào và dường như sắp bật khóc lần nữa.
-"Ôi, trời...làm ơn đừng khóc mà" cậu thì thầm lại. Cậu ôm chặt cô vào lòng và để tiếng khóc chỉ còn là những tiếng thút thít. Cậu để ý cũng có những vết bầm trên vai cô.
-"Được rồi, Hermione. Tớ sẽ cởi quần cậu cho tốt hơn nhé? Nó sẽ thoải mái hơn đấy, được chứ?" cô chỉ gật đầu.
    Hermione chỉ nhìn thấy ánh sáng của nến phát ra nhưng thật sự rất mừng vì cậu ấy đã có lúc đó. Cậu tháo cái quần jean và để chúng rơi xuống đất, sau đó cậu ẳm cô lên giường của cô. Cậu để tấm chăn bao phủ cô, đảm bảo cô được ấm áp.
-"Draco...?"
-"Tớ sẽ quay lại ngay" Cậu thì thầm trước khi cậu đứng dậy và rời khỏi phòng. Vài phút sau cậu quay lại. Cậu đã cởi quần jean, cái áo len và áo thun ra trước khi cậu leo lên bên cạnh cô. Cậu nằm bên cạnh và Hermione cuộn tròn bên cạnh cậu. Cánh tay cậu vòng thành vòng quanh cơ thể nhỏ nhắn và đang run lên của cô.
    Jeff, thằng nhóc ngu ngốc."Tại sao nó lại làm thế? Nó không biết nó đang vướng vào rắc rối sao?"
    Hermione đang nép gần hơn tới cậu như chú mèo con đang tìm sự thoải mái. Cô cuộn tròn, cần cậu ấy ở đó.
    Cậu hôn lên trán cô."Mơ đẹp nhé, dù chỉ một chút thôi" cậu thì thầm trước khi cậu thổi tắt nến và nằm bên cạnh cô, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
-end chap 11-

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết liễu Draco Malfoy: chap 21


Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Tác giả: drakulya
Translator: Thảo Cami
Link:http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy


Chap 21: Hermione
Ôi. Harry thật sự tức giận Blaise, nếu hành động của cậu ấy ở Hogsmeade là biểu hiện của tâm trạng cậu ấy. Cậu ấy đã đập nát chiếc ghế, vì Chúa. Và dường như cậu ấy không nhận ra mình làm việc đó. Bây giờ mới đáng sợ.
Nhưng sau khi cậu ấy trở về Hogwarts cậu ấy đã tìm Ginny và họ đã biến mất ở đâu đó. Ron, là người anh bảo vệ và người bạn thân lo lắng, đề nghị chúng tôi tìm kiếm Harry. Chúng tôi đã đi tìm. Tôi biết nơi để tìm – chúng tôi đã kết bạn với nhau hơn năm năm, và tôi biết tất cả nơi ‘trốn’ yêu thích của Harry. Dưới một cây sồi lớn, trên bờ nhìn ra trung tâm hồ, Đó là một địa điểm đẹp, nơi mà tôi muốn cho để cậu thấy trở lại khi tôi thể hiện chút tình cảm với cậu ấy.
Đừng nói với ai về chuyện đó hết. Thậm chí nếu có trở về năm đầu tiên và năm thứ hai, với sự yêu thích biến mất vào giữa năm thứ ba, nó vẫn còn khá xấu hổ…
“Vậy, Ron, bây giờ bồ vui rồi chứ?” tôi rít lên với mái đầu đỏ khi Harry và Ginny, cả hai người họ đều đỏ mặt khi chúng tôi tìm thấy họ trong hành động tách ra trước khi ôm hôn, chúng tôi đi chậm rãi trên đường mòn. “Bồ hoàn toàn phá hỏng cơ hội họ bù đắp sau sự cố của Blaise”
Ron nhún vai bất lực. “Xin lỗi! Mình không biết mà. Mình không có kinh nghiệm về những chuyện như thế”. Thật kỳ lạ, cậu ấy liếc nhìn tôi và gương mặt trở nên hồng hơn. Hừm. Kỳ lạ thật. “Mình đoán điều đó có nghĩa họ chính thức là một cặp?” cậu ấy hỏi, ra hiệu ra đằng sau.
Tôi gật đầu. “Rõ ràng như thế còn gì. Họ nên quen nhau từ lâu. Có thể nói rằng Harry nóng lòng muốn tỏ tình với Ginny, và em ấy không bao giờ có một người bạn trai nghiêm túc” tôi thở dài, “Tôi nghiệp Dean. Cậu ấy thích Ginny rất nhiều”.
“Hy vọng rằng Harry không nóng lòng để có căn cứ thứ hai” Ron lẩm bẩm khi chúng tôi đẩy cửa lâu đài và đi vào bên trong. Tôi tròn mắt và đi theo cậu ấy, liếc nhìn phía sau để kiểm tra họ vẫn còn đó và không tụt lại phía sau nhiều quá.
Tối hôm sau, sau khi sự kiện nơi tôi bảo Dobby ghi lại một tiếng thét rất to (một số ít những người tội nghiệp không biết những gì trên Trái Đất mà ông ta làm, vì thế đã làm nó cho tôi khá tự quyện) và sau đó gửi nó cho Malfoy vào bữa tối, chúng tôi chỉ việc nằm ườn ra chiếc ghế bành yêu thích và thư giãn. Đó là bữa tối thứ bảy, tôi muốn làm bài tập về nhà trong thư viện khi tôi muốn trốn bạn bè của mình một lúc của sự tội lỗi. Tôi mong Harry và Ron làm bài tập của họ trong kế hoạch tôi lập cho họ. Đó là những gì họ cần.
“Kế hoạch trả thù của bồ thế nào rồi Harry?” tôi thờ ơ hỏi. Tôi hy vọng cậu ấy sẽ để tôi thực hiện sự trả thù đó, kể từ khi tôi làm Draco bị thương. Vì thế sẽ như nào khi tôi gọi cậu ta bằng tên? Nó không có nghĩa lý gì hết.
Tôi nghĩ thế.
Harry nheo mắt tinh nghịch. “Bồ muốn nguyền Malfoy một lần nữa đúng không?” cậu ấy nói, trả lời cậu hỏi bằng một câu hỏi khác. Tôi ghét nó khi mọi người làm như vậy – như thể họ muốn tránh câu hỏi của tôi vậy.
 “Có…và không”, tôi nói bí ẩn. Ron lắc lắc đầu và Harry thì cười.
Ginny ngồi trên ghế bành cạnh bên tôi, véo tôi. Tôi kêu lên và rút cánh tay ra nhanh chóng. “Này, ‘Mione’. Tất cả những điều em nghe về chị và Malfoy là gì vậy? Đầu tiên chị cố gắng giết Malfoy, sau đó hai người có một vài cuộc gặp riêng. Vài ngày sau, chị xuất hiện ở quán Ba Cây Chổi với anh ta và Blaise”. Cô ấy nhún vai trước cái tên, nhưng vẫn tiếp tục. “Những chuyện đó là gì?”
Tôi cố trưng ra nụ cười nhẹ và nhún vai không quan tâm vấn đề. “OK. Giết chết gì đó. Chị không cố giết cậu ta, chỉ cố làm tổn thương cậu ta càng nhiều càng tốt để cậu ta không thể làm phiền mọi người. Thứ hai, buổi gặp riêng – hắn ta đã sắp xếp nó, và chúng tôi không nói bất cứ điều gì ngoài Máu Rồng và –“ tôi dừng lại nhanh chóng. Nó không phải là ý hay để nói với họ về nụ hôn pháp. Ý tôi là, hắn ta nghĩ tôi là Pansy, và đó là sự xúc phạm đủ để tôi im lặng về nó. Không cần ai phải làm bất cứ điều gì tọc mạch nữa. “Ừ, đó là về nó. Và thứ ba, cậu ta đề nghị đưa chị đến làng Hogsmeade khi chị nói chị đang tỉm kiếm mấy bồ. Không  có gì đặc biệt hết”.
Harry, Ron và Ginny trao đổi ánh nhìn ngạc nhiên. “Malfoy đề nghị đưa bồ đến Hogsmeade để tìm tụi này ư?” Ron hỏi tò mò.
“Ừ” tôi nói, thay vì cáu kỉnh. Cậu ấy điếc hay sao?
Harry trông ngạc nhiên. “Nhưng Malfoy không bao giờ đề nghị làm bất cứ việc gì cho bất cứ ai. Ngoại trừ nhét đầu ai đó vào toilet. Bồ hiểu mình nói không” cậu ấy nói. “Nó không bao giờ đề nghị làm bất cứ điều gì có lợi cho bất kỳ ai”
“Vì thế, nó có hơi kỳ lạ khi anh ta giúp chị” Ginny nói, một tia sáng xấu xa trong mắt cô ấy. Tôi thở dài. Tôi biết cô ấy nghĩ gì – nghi ngờ - và nó không hề dễ chịu chút nào hết á. “Em cá là anh ta thích chị đó”.
Mắt Ron lồi ra. “Không thể nào! Malfoy sẽ không bao giờ thích Hermione. Hắn ta là loại có vẻ bề ngoài nhưng không não, như Pansy đó”
Tôi lườm Ron. “Đó có phải là một sự xúc phạm?”
“K-không! Dĩ nhiên là không rồi” cậu ấy sửa nhanh chóng, nhìn tôi lo lắng. “Ý mình là Malfoy có xu hướng thích những cô gái ngu ngốc với ngực khủng. Tất nhiên nó không phải là người duy nhất…”
“Ôi Trời ơi, Ron” tôi nói. “Mình không biết là bồ lại trở nên háo sắc như vậy”.
“Mình đâu có!” cậu ấy tranh luận. “Mình chỉ nói rằng các cô gái như thế thường được để ý hơn sau cái nhìn đầu tiên thôi mà”
Ginny cười. “Chắc rồi iiii, Ron! Bọn em tin anh mà!”
Ron lườm cô em gái nhỏ của mình. “Im đi!”
“Được rồi, đừng cãi nữa” Harry hét lớn hơn trận tranh cãi của tụi tôi. “Ngừng việc hét vào nhau đi”. Cậu ấy hắng giọng và mỉm cười với tôi. “Hermione, mình nhượng lại quyền trả thù Blaise cho bồ. Làm bất cứ điều gì bồ muốn lên thằng đó – và làm nó sáng tạo vào! Bao gồm cả Malfoy nếu bồ cần”
Tôi vỗ tay. “Cám ơn nghe Harry. Bồ biết là mình sẽ tận dụng tốt sự cho phép của bồ mà” tôi mỉm cười. “Bây giờ hãy đi và làm lành với Ginny đi. Mình sẽ dẫn Ron đi xa một chút. Sau tất cả, bọn mình có nhiệm vụ vào tối mai, để cung cấp cho bồ nhiều thời gian hơn nếu bồ cần”. Tôi gần như cười khúc khích trước các biểu hiện của Harry và Ginny. Harry trông như xấu hổ trộn lẫn với hân hoan còn Ginny chỉ đơn giản là hân hoan thôi. Tôi phải nói là, cô gái này khá thoải mái khi thể hiện cảm xúc. Không có gì phải sợ để làm chuyển động đầu tiên, một trong đó. “Ron. Đi trả thù nào. Gần giờ ăn tối rồi đó”.
Ron thở dài nhưng làm theo với cái liếc cuối cùng vào cặp đôi khi họ ngồi bẽn lẽn vào chổ của mình, miễn cưỡng rời đi cho đến khi rời khỏi khung cảnh đó. Nhanh chóng tôi kéo Ron trèo qua lỗ chân dung và bức tranh của Bà Béo đóng lại sau lưng chúng tôi. “Vậy chúng ta đi đâu đây?” Cậu ấy hỏi khi chúng tôi đi bộ chầm chậm.
Tôi nhún vai. “Không biết nữa. Thực hiện kế hoạch nhe?” Tất nhiên, trong đầu tôi đã có một kế hoạch cho Malfoy, nhưng tôi nghĩ Ron sẽ vui khi đánh Blaise nếu bồ ấy muốn.
---Kế hoạch 6: Lấy áo tàng hình của Harry và đập một cây chổi lên đầu Malfoy, hy vọng nó sẽ làm cho cậu ta bị chấn thương mà sẽ làm cho hắn ở trong Bệnh Thất vài ngày.
Lúc: bất cứ lúc nào – có thể là tối nay.
Lý do: vì cậu ta thách thức Blaise hôn Ginny (nó giết chết tâm trạng tốt đẹp cả ngày)
Cách thức: Tìm cậu ta, mặc áo khoác, trốn sau khi có cây chổi trong tay và đập cậu ta khi hắn ra khỏi tầm nghe thấy của Đại Sảnh Đường. Điều này là để không ai có thể nghe thấy tiếng hét đau đớn của hắn và chạy tới, tức là Pansy hoặc giáo viên.
“Đập Blaise thì sao?” Ron đề nghị một cách rạng ngời. “Nó sẽm làm cho mình bớt ngứa ngáy. Malfoy thì để cho bồ”.
Tôi choàng vai cậu ấy. “Chỉ cần làm theo những gì mình có trong đầu thôi Ron”.Tôi chuyển sự chú ý vào phòng sinh hoạt chung sau và lấy chiếc áo choàng. Chờ đã. Nếu tôi trở lại đó sau, Harry và Ginny có thể là đang hôn nhau. Tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu, vì thế bây giờ có lẽ sẽ tốt hơn. “Chờ một chút. Mình cần quay lại và lấy vài thứ”.
Tôi leo thang trở vào phòng sinh hoạt chung sau khi đọc mật khẩu (“Incendio Trio”) và may mắn thay khi gặp phải Harry và Ginny trong lúc họ vẫn còn ngồi ở ghế của họ, mặc dù Ginny dường như đã di chuyển vào trong ghế bên cạnh cậu ấy. Họ nhanh chóng ngẩng lên khi tôi đến gần và có vẻ bớt căng thẳng khi thấy đó là tôi, không phải ai khác như Dean chẳng hạn (người đã thất tình vài tuần trước khi Ginny chia tay cậu ta). “ ‘Mione’? Chuyện gì vậy?”
“Harry, mình cần Áo tàng hình của bồ” tôi yêu cầu, và Harry gật đầu. Tôi nghĩ cậu ấy hiểu tại sao tôi cần nó, nếu không cậu ấy sẽ hỏi tôi tại sao. Vì Harry rất tốt và chia sẻ mọi thứ như cậu bé tốt, cậu ấy thường chỉ cho mọi người những thứ họ cần, không có câu hỏi. Cậu ấy xuất hiện trên cần thang sau vài phút sau khi cậu ấy vào ký túc xá của mình, và chạy xuống đưa tôi chiếc áo choàng. Nó như chất lỏng trong tay tôi. Tôi gấp nó một cách cẩn thận và nhét nó vào áo choàng của tôi. “Cảm ơn Harry. Mình đảm bảo nó sẽ không bị lạm dụng đâu”. Tôi nở nụ cười tinh quái mà cậu cười lại với tôi. Tôi ra ngoài và phát hiện Ron lang thang gần đó.
“Bồ làm gì mà lâu vậy?” Cậu ấy càu nhàu khi thấy tôi, nhưng trông vui vẻ.
“Phải lấy một cái gì đó cho kế hoạch về Malfoy chứ” tôi nói, hơi khó thở một chút khi phải leo qua lỗ chân dung nhiều lần. Tôi lấy áo Tàng Hình cho Ron thấy. “Đây”.
Mắt Ron mở to. “Harry thực sự cho bồ mượn hả? Tuyệt”. Cậu ấy hào hứng. “Điều này khiến cho kế hoạch trả thù của chúng ta dễ dàng hơn đó”.
“Của mình, ít nhất là như vậy”. tôi nhắc nhở cậu ấy. “Của bồ chỉ cần tập trung vào chiến đấu thôi. Hoặc trừ khi bồ muốn sử dụng những phương pháp nham hiểm và phục kích Blaise?” tôi cười nham hiểm. Ron ghét điều đó khi một người nào đó nhạo báng nhiềm kiêu hãnh của cậu ấy.
“D-dĩ nhiên là không!” cậu ấy bực tức,  đôi mắt rực lửa. “Mình sẽ đi ngay đến con quái vật và cho hắn ta nhận những gì hắn xứng đáng – một chiến thuật tốt. Không phải mình thực sự đá đít hắn nhưng bồ biết ý mình là gì mà phải không”. Cậu ấy kéo thẳng áo chùng và luồn một bàn tay qua mái tóc cam. “Tốt hơn cho công việc. Bồ đi với mình hay sẽ đi sau khi Malfoy một mình?”
Tôi lắc đầu. “Không còn nhiều thời gian cho đến bữa ăn tối đâu” tôi trả lời. “Tốt nhất là nên nhanh hơn và không đánh mất cơ hội của mình. Sau bữa ăn, chúng ta có thể không tìm ra họ”. Tôi kéo tay áo len mỏng lên, áo len màu xanh lam (nó không thực sự tốt để giữ ấm nhưng công việc có thể chấp nhận và trông có vẻ tốt) và liếc nhìn đồng hồ. “7h10 tối rồi đó. Tụi mình còn nữa tiếng nữa”. Tôi nhìn lên và vỗ nhẹ vào vai Ron. “Hẹn gặp bồ ở phòng sinh hoạt chung vào lúc 7h45 được chứ?”
Cậu ấy gật đầu. “Xử lý”. Cùng với điều đó, Ron vẫy tay tạm biệt và bỏ đi tìm mục tiêu của mình.
Mục tiêu của tôi có thể đang trên đường đến Đại Sảnh. Tôi nhìn quanh cẩn thận và khoác chiếc áo choàng lên. Nó thật là tuyệt, đi xung quanh trường và biết rằng không ai có thể nhìn thấy bạn, tôi kiềm chế không nhảy lên, bởi vì áo choàng không thể che giấu tiếng ồn.
Khoảng 10 phút sau, tôi phát hiện ra Draco nhờ vào tiếng nhừa nhựa đặc biệt của cậu ấy và tiếng nói lớn của Crabble và Goyle. Tôi nhanh chóng nấp vào một góc quanh, nhưng chợt nhớ ra rằng tôi vô hình với họ. Tim đập mạnh, tôi tình cờ đi qua họ, cẩn thận tránh va chạm. Để thực hiện kế hoạch, tôi cần một tới tủ chổi. Quan sát phía trước, tôi phát hiện một cái cách vài chục mét. Tôi theo bộ ba thật chậm như một bóng ma, cố gắng yên tĩnh nhất có thể.
Khi tôi đi đến tủ, tôi lao ra và thì thầm. “Alohomara!” để mở khóa tủ.
Draco dừng lại và chau mày theo hướng của tôi. “Chờ đã. Tao nghĩ tao nghe cái gì đó”. Cậu ấy từ từ đi lại phía tôi. “Biết cách một số người có áo tàng hình những ngày này, tốt nhất kiểm tra là bạn không thể nhảy lên”. Tên Slytherin vàng hoe vẫy cái tay trước mặt cậu ấy như xác sống, và tôi nhanh chóng mở cánh cửa để đánh vào mặt cậu ta. “Chết tiệt! Đau quá!” Cậu ta xoa xoa mũi, lườm cánh cửa.
Tôi nén cười và lùi lại vài mét (tại sao trên trái đất này người ta lại xây những cái tủ quá lớn?) để tìm một cây chổi. “Hoàn hảo”, tôi thì thầm và rút cây chổi ra từ tủ. Khi Draco thấy cây chổi quét trôi nổi trong không trung trước mặt cậu ta, cậu ấy trông hết sức sợ hãi. Tôi vẫy nó với vẻ đe dọa và cố gắng để gõ vào vai cậu ta – tôi muốn nhắm vào đầu cậu ấy, nhưng hắn ta nhanh nhẹn tránh sang một bên và tôi chỉ xoay sở đánh được cậu ta sau khi cây chổi quét về phía hắn.
“Ối!” cậu ta than phiền, xoa vai. Tôi cười và sử dụng cơ hội này  để đánh vào đầu cậu ta. “Ôi, chết tiệt! Kẻ nảo đó!” Cậu ta hét lên, né tránh khi tôi vung vào mục tiêu khác trên người hắn ta. “Dừng lại đi! Không vui chút nào đâu, Potter! Trò đùa này cũ quá rồi đó. Trong trường hợp mày quên, mày đã làm như này hồi năm 3. Và năm 5. Và bây giờ. Mày không có ý tưởng nào mới mẻ hơn sao?”
Tôi thấy mình rất vui khi quét cây chổi vào Draco, Crabble và Goyle, chỉ là người đầu tiên tránh bất cứ cú đánh nào của tôi. Hai tên còn lại quá chậm và ngu ngốc để trốn tránh và nhận những cú đánh mạnh của tôi, thậm chí họ không phải là mục tiêu của tôi. “Ối”. Tôi nói xin lỗi khi tôi đánh mạnh vào phần cẳng chân rất cứng của Goyle lần nữa. Hắn ta rít lên và té xuống. Đồng thời, hắn ta với ra để tóm lấy cái gì đó giữ lại được, và, tất cả mọi thứ, chiếc Áo tàng hình là thứ hắn tìm thấy đầu tiên. Khi hắn kéo mạnh chiếc áo choàng xuống, tôi phát giác. “Ôi không” tôi lẩm bẩm khi thấy rõ trong đôi mắt xám lạnh của Draco.
Nó rất là đẹp, tôi đã từng nhắc tới chưa?
KHÔNG ĐƯỢC NGHĨ VỀ ĐÔI MẮT ĐẸP CỦA DRACO. KHÔNG ĐƯỢC!
“Thế, đó là cô sao Her-Granger” cậu ấy gầm gừ giận dữ. “Cô biết đấy, làm nhục tôi dường như là sở thích gần đây của cô nhỉ”
“Không phải lỗi của tôi khi thưởng thức cảnh giải trí như vậy, Draco, đặc biệt là nó rất là dễ dàng” tôi vui vẻ trả lời, cẩn thận bước lùi để tiện đường thoái lui nhanh. Khi tôi nhớ ra chiếc áo choàng. Goyle vẫn còn nắm nó trong tay. Tôi không thể rời khỏi mà không có nó.
Cậu ta nhướn mày. “ ‘Draco’ sao?”
“Đó có phải là tên cậu không?”
“Đúng, nhưng không phải để cho cô gọi”. Cậu ta nói. “Cô phải gọi tôi là ‘Cậu Malfoy tôn kính’. Còn đối với Potter và Weasley thì tôi sẽ nghĩ ra cái gì đó hay hơn”.
Tôi đảo mắt. “Chúa ơi, tôi có cảm giác rất đặc biệt rằng tôi được gọi cậu một cái gì đó độc đáo từ những gì người khác gọi”. Tôi kéo mạnh chiếc áo choàng và cuối cùng Goyle cũng chịu thả nó ra. “Tốt. Đã lấy lại chiếc áo choàng”. Tôi mỉm cười ngọt ngào với cậu ta. “Gặp lại sau nha! Hãy thưởng thức những vết thâm tím của cậu đi”. Thật ra tôi nghĩ tôi đã cho họ nhiều hơn là những vết thâm tím ở một số chỗ mà sáng mai nó sẽ rất đau. Ha! Họ nên nghĩ rằng họ rất may mắn.
“Ai ở đó?” Một giọng rền rĩ gọi ra. “Học sinh nên ở Đại Sảnh Đường ăn tối! Khi ta bắt được trò, trò sẽ bị cấm túc vì lang thang khi trò không được phép”. Giọng nói đi kèm với tiếng meo meo yếu ớt mà không thể khác hơn ngoài bà Norris.
“Chết tiệt, là lão Filch”, Draco thì thầm. “Nhanh, Crabble, Goyle chạy thôi. Tụi bây không thể ẩn mình nếu cuộc sống tụi mày phụ thuộc vào nó”. Đối với tôi, cậu ta chỉ tay về phía tủ. “Ở đó. Ngay bây giờ”.
“Đừng nghĩ là cậu có thể ra lệnh cho tôi, cậu…” tôi dừng lại giữa chừng khi – khi tôi thấy cái bóng lờ mờ của Filch ở góc quanh. Tôi hít một hơi và trốn vào bên trong. “Có thể chỉ lần này thôi!”
Một lúc sau Malfoy tham gia với tôi và đóng cửa nhanh chóng. Tôi nghĩ cái tủ chổi phải lớn lắm, nhưng dường như không phải, bởi vì bây giờ đầu gối của cậu ta kẹt vào lưng tôi khá đau. “Lấy cái chân của cậu ra” tôi rít lên nhỏ nhất có thể và đẩy cậu ta về phía sau, nhưng không có kết quả vì không còn chổ để đẩy cậu ta ra. “Chỗ này nhỏ quá”.
“Cô mong chờ gì chứ? Đây là cái tủ chổi, không phải nơi thuận tiện để người ta trốn vào. Filch có thể không xét ở đây. Đây chỉ là một chổ nhỏ xíu. Ông ta nghĩ chúng ta đều chạy đi”. Draco làm tốt nhất để di chuyển bản thân mình, nhưng chúng tôi đều ngồi trong tư thế kỳ lạ, làm cho việc di chuyển khó khăn hơn mà không đụng mở cửa tủ. Và bởi âm thanh nhỏ tử bên ngoài (móng vuốt của Bà Norris trên sàn) và tiếng bước chân của lão Filch, ông ta vẫn còn ở khá gần.
“Tốt thật đấy”. Tôi thì thầm trước khi trở nên yên lặng. Dần dần, bước chân biến mất, dù không phải trước khi rất nhiều lần lẩm bẩm và nguyền rủa.
Draco thở ra một hơi. “Phù”. Quay về vẻ tự mãn của mình, cậu ấy nhết mép. “Để tôi nhắc nhở cô, cái tủ như này được sử dụng để…” Cậu ta cố gắng đứng lên và ép tôi vào góc, quỳ phía trên tôi và một bàn tay đặt cạnh vai tôi. “…thân mật”. Draco cuối mặt xuống cho đến khi mũi cậu ấy chạm vào mũi tôi và dí vào má tôi.
Tôi đẩy cậu ta ra. “Không đời nào Malfoy. Cậu sẽ không làm điều đó với tôi ở đây. Tôi muốn lần đầu của mình thuộc về người mà tôi thực sự thích…” Tôi lùi lại phí sau khi một cái gì đó bên hông tôi đau nhói. Tôi bỏ qua nó và quay lưng lại với cậu ta.
“Ôi. Cô không gọi tôi là Draco nữa sao” cậu ta nói, giả vời tổn thương. “Nó thật là ngọt ngào khi nó kéo dài”. Cậu ta cười. Thậm chí nó rất tối, thực tế tôi có thể cảm thấy sự tự tin về con gái tỏa ra từ người cậu ta. Tôi đoán cậu ta có một lý do để tự tin. Ngoại hình của cậu sẽ có được bất cứ cô gái nào cậu để mắt tới.
“Bây giờ chúng ta ra khỏi…CÁI GÌ!” Tôi bắt đầu đẩy để mở cửa, nhưng nó không nhúc nhích một tẹo nào hết. “Alohamora!” Câu thần chú chạm vào gỗ và khi tôi ,thử lại lần nữa, cánh cửa vẫn đóng chặt.
Draco đẩy tôi sang một bên. “Ồi, để tôi thử, cô là kẻ yếu đuối”, cậu ấy nói, đập vào cửa bằng vai. Cái tủ vẫn đóng. “Dynamora!” cậu ấy hét lên và chỉ đũa phép lên cánh cửa. Một  tiếng nổ nhỏ xảy ra đầu đũa phép, nhưng nó không nổ tung cánh cửa để mở ra thì có nghĩa gì chứ. “Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy nè?” cậu ấy hỏi, lại xuống trong thất vọng.
Tôi không tin rằng tôi bị mắc kẹt trong cái tủ chổi, của tất cả mọi thứ, với Malfoy. "Pyrifico! Dynamora! Um, Explosarsium!" Khi các thần chú cháy nổ không có tác dụng, tôi đập đầu mình trong hoảng loạn. “Không! Nó không thể là sự thật! Chúng ta không mắc kẹt ở đây! Chúng ta không thể!”
“Không phải Dumbledore từng đề cập cái gì đó về câu thần chú trên mấy cái tủ chổi gần đây, để ngăn học sinh trốn học để làm ra trong tủ chồi?” Mắt cậu ấy mở to – tôi có thể thấy nó từ những tia sáng chiếu qua khe hở giữa hai cánh cửa. “Ôi không. Có nghĩa là chúng ta sẽ bị kẹt ở đây cho đến khi có ai đến và giúp đỡ chúng ta”.
“Filch? Chúng ta nên hét lên gọi ổng không?” tôi than van. “Ý tôi là, điều tồi tệ nhất mà lão có thể làm với chúng ta là cấm túc nhiều tuần…ôi trời!” Tôi lấy tay ôm đầu và lắc nó. “Nó không hay tí nào”.
Draco đập vào tường. “Tôi không thể gọi Filch! Ông ta sẽ trục xuất tôi! Ông ta ghét tôi từ dạo tôi thả một con Neslug vào dép lão hồi cuối năm ngoái”. Cậu ta thở dài. “Tôi không muốn bị trục xuất. Tôi chỉ còn một năm nữa thôi là xong”.
Tôi cười khúc khích. Neslug là một con vật nhỏ bé khỏ chịu trông như sên nhưng phát nổ khi đè bẹp và phun ra axit đốt cháy mọi thứ ngoại trừ da người. Thay vào đó là một vết bẩn nhạt màu xanh lá trên da và gây ngứa nhiều tuần sau đó. “Khá là dũng cảm. Làm thế nào mà cậu kéo nó ra?”
“Thì…”
Sau khi tôi khơi chuyện. Draco giải thích tóm tắt trò đùa của mình, và chúng tôi bắt đầu nói về tất cả các trò đùa mà chúng tôi từng làm hoặc chứng kiến. Vì Ron là em trai của Fred và Geoger, hầu hết thời gian cậu ấy được nghe về những trò đùa mới nhất của họ trước tiên, và Harry, Ginny và tôi cười về nó trước khi người ta có thậm chí có thời gian xem kết quả của nó. Vậy mắc kẹt trong tủ hóa ra không quá nhàm chán, nhưng ở đây có vấn đề của bạn bè tôi rằng tôi thường. “Tôi có thể làm gì đây? Đã 9 giờ rồi”. Tôi phàn nàn. “Ron và Harry sẽ rất lo lắng. Họ có thể nghĩ cậu đã giết tôi và quẳng xác tôi xuống hồ hay cái gì đó như thế”.
“Thật kỳ cục” Draco nói đầy phẫn nộ. “Thứ nhất, cô không đủ thú vị để giết và tôi sẽ không vứt xác xuống hồ. Quá là không sáng tạo”.
Tôi đảo mắt, mặc dù cậu ta không thể thấy. “Điều đó có nghĩ là cậu đã từng giết người rồi sao?”
“Ý tôi không phải như vậy”.
“Cậu chắc chứ?”
“Chắc chắn”
“Ai mà biết được” Tôi mỉm cười với bản thân. Cho đến nay tôi đã không bị nguyền hay bất cứ thứ gì. Trong thực tế, nó gần như thú vị. Ngoài một điều – ngồi quá gần với Draco và không thể thực hiện bất cứ chuyển động gì, bởi vì cậu ta là kẻ thù tồi tệ nhất của tôi. Một trong những người hấp dẫn nhất. Một trong những người đó cũng là kẻ thù.
Vào khoảng 10 giờ tối, chúng tôi bắt đầu cảm thấy chán. “Do bài tập về nhà của tôi vào hôm Thứ hai, và tôi vẫn chưa hoàn thành nó” tôi lẩm bẩm. “Tôi sẽ gặp rắc rối nếu chúng ta không sớm ra khỏi đây”.
“Nó là vào thứ Hai. Tối mai vẫn còn thời gian cho cô” cậu ấy cho biết. Một khoảng im lặng khó chịu và thình lình cậu ấy túm lấy tôi và kéo về phía mình. “OK. Dường như tôi không thể chịu nổi sự cám dỗ nữa” Cậu ấy thì thầm vào cổ tôi. “Ý tôi là, bị mắc kẹt với một cô gái trong tủ không phải Pansy. Hưm”.
Tôi chắc rằng cậu ấy có thể cảm thấy trái tim tôi đang đập thùm thụp như trống bên cạnh. “C-cái gì? Cậu làm gì vậy?” Yếu ớt, tôi cố gắng đẩy cậu ta ra, nhưng âm thầm tận hưởng cảm giác có cánh tay mạnh mẽ ghì lấy mình. Nó làm cho bất cứ cô gái nào cũng có cảm giác an toàn. Trong trường hợp của Draco, các dự đoán về những điều có để đến cũng là một cảm giác mạnh mẽ.
Tôi tự hỏi. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?
-end chap 21-
T/N: mấy bạn nghĩ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Draco có ba trấm Hermione k? Lúc mình dịch đến đoạn Draco ôm chầm Hermione đầu mình như có ai dộng vào đầu, choáng váng, chắc Hermione cũng cảm thấy như z  nhỉ?!

Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014

[Dramione l Tự sáng tác] Quên thật không? chap 5 part 3



Author: Thảo Cami
Disclaimer: những gì từng xuất hiện trong Harry Potter là của cô Jonanne còn lại là của tôi.

Chap 5: Linh lưu ly (cont)
Part 3: Nụ hôn đầu

     Học sinh đang say sưa học thêm môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám phóng ra những tia sáng màu sắc xinh đẹp thì bỗng căn phòng rung chuyển, mảng tường phía Đông xuất hiện vết nứt, ngày một nhiều, ngày càng lớn. Lúc đầu cả bọn còn tưởng động đất, nhưng đến khi có một cái lỗ nhỏ trên tường và một con mắt nhìn từ bên kia hị mới biết rằng mình bị phát hiện.

     "Mau, mau trốn ra cửa phía Tây đi". Harry Potter giục, tay đẩy nhẹ vài học sinh còn lề mề.

     RẦM!!!

     Tiếng động chát chúa vang lên, mụ Umbridge hồng chóe bước vào cùng những đồng minh của mụ, kiêu ngạo vẫy đũa phép phong tỏa lối ra, nhưng không thấy bóng Draco trong số đó.

     Học sinh thoát được từ cửa phía Tây nhốn nháo chạy trốn, Draco nấp trong góc, tìm kiếm bóng tóc nâu. Anh khẽ cười, giơ tay ra bắt mồi, kìm chặt trong vòng tay.

     "Bỏ ra Malfoy!" Hermione cáu gắt, vùng vẫy.

     "Đừng chạy hướng đó, bà ta đã phục sẵn rồi". Giọng Draco trầm khàn hít mà mùi hương tỏa ra từ cô.

     Hermione bỗng dịu lại đôi chút rồi một ngọn lửa giận bùng lên dữ dội. Vùng ra khỏi gọng kìm của Draco, ánh mắt nóng nảy nhìn anh.

     "Nếu trò thực sự quan tâm tôi thì trò đã không tham gia vào đội của mụ ta. Trò hãy quay về mà vuốt đuôi mụ đi, tôi không khiến trò lo nghĩ". Nói xong cô hùng hổ đi về phía Umbridge, bạn bè cô đang chịu khổ, lẽ nào cô lại không nghĩa khí bỏ rơi bạn bè như thế.

     Lời nói cay nghiệt của Granger làm Malfoy đau xé lòng, anh đờ đẫn nhìn bóng cô xa rồi mới sực tỉnh bước theo sau.

     Hình phạt của mụ rất dã man. Bề ngoài chỉ là chép phạt nhe nhàng nhưng thực chất mỗi chữ được viết ra đều đang khắt lên tay những cô cậu học trò kia.

     Draco lo lắng cho cô, cô hẳn là đau lắm. Nếu cô chịu nghe lời anh, nếu cô không vì nghĩa khí gì gì đó thì đâu phải chịu khổ. Chết tiệt cái lòng tự tôn và tinh thần Gryffindor của cô đi! Anh càng nhượng bộ thì cô lại càng lấn lướt, chả lẽ cô thích anh bạo hành mình sao?

     Hình phạt đã qua vài ngày nhưng Draco vẫn chưa có dịp gặp riêng cô. Lúc nào cô cũng có hai tên vệ sĩ theo kè kè. Nhưng hôm nay thì khác, hai tên vệ sĩ kia có buổi tập Quiddich. Anh đã phục sẵn trước thư viện, chắc chắn sẽ tóm được Hermione.

     Draco thoáng nghe thấy tướng bướ chân, giờ này mà từ thư việ đi ra chỉ có thể là cô thôi. Anh đứng yên trong góc tối lặng lẽ chờ cô đi tới. Hermione giật mình vì hơi thở nóng rực sượt qua tai, tiếng hít hà cùng mùi hương quen thuộc và bàn tay to lớn lành lạnh tóm lấy tay mình. Cô trừng mắt nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, cô cũng không giật tay đi. Cô như cảm thấy mình bị chìm trong sắc xám của mắt anh.

     "Vết thương...thế nào rồi?" Draco nói rõ từng chữ giọng điệu quan tâm.

     "Tôi có làm sao hay không thì can hệ gì tới trò?" Hermione vẫn giọng điệu đó, bướng bỉnh và giận hờn.

     Draco bỗng sầm mặt lại tức giận, trán nổi những đường gân, anh nhìn sâu vào đôi mắt màu hổ phách, dịu lại đôi chút.

    "Sao lại không liên can, vì tôi yêu em mà?!"

     Hermione Granger sững người. Anh yêu cô, cô biết chứ, làm sao cô không biết được. Nhưng đây là lần đầu tiên anh nói ra. Khoan đã...đây mà gọi là tỏ tình sao? Không có khung cảnh lãng mạn thì ít nhất cũng phải có hoa hay gấu bông chứ!

     Draco Malfoy cười ẩm ý, như hiểu được suy nghĩ của cô, anh chìa ra một chiếc kẹp xinh xắn màu xanh lam. Cô nhìn chiếc kẹp lòng bỗng dâng lên vị ngọt lịm, khóe miện bất giác vẽ thành một đường cong hoàn mỹ.

      Draco chúm chím cười đưa tay kẹp lên mái tóc cô. Chiếc kẹp làm nổi bật mái tóc xoăn đặc trưng, nay chỉ là những lọn sóng duyên dáng, làm tôn lên làn da trắng sứ cùng đôi má đáng yêu.

     Anh cuối xuống cắn nhẹ lên chiếc má hồng hồng đang dụ dỗ anh. Hành động đó khiến Hermione như bị điện giật, có thứ gì đó rần rần dưới da cô. Mùi trà xanh từ anh tỏa ra tràn ngập khoang mũi cô, bất giác nghiêng đầu hôn vào môi anh. Draco hơi bất ngờ, khó miệng vẽ thành đường cung rồi lại hôn cô, vị ngọt như những trái nho chín mọng tràn ngập trong trí óc anh, len lỏi và tận từng tế bào.

...................

     Vị ngọt của nho chín ấy từng chút trào ra khắp các giác quan của Draco khiến anh choáng váng rồi thình lình chúng bị rút cạn, trống rỗng. Anh đưa tay ra định với lấy, định níu giữ nhưng trước mắt là vẻ mặt thõa mãn củ mụ pháp sư kỳ quái và cảm giác lành lạnh trong lòng bàn tay. Bông tuyết cầu vồng ánh lên thứ ánh sáng huyền diệu, anh lại thấy màu nho chín trong thứ ánh sáng kia. Draco mơ mơ hồ hồ cùng Harry và Ron rời khỏi căn nhà ma quái như cái xác không hồn. Anh biết mình vừa mất một thứ quan trọng,  dù sau này có bù đắp thế nào, cũng không tìm lại được.

-end part 3-

A/N: ý mình đây là nụ hôn mà hai người lần đầu hôn nhau, còn trước đó hai người này có hôn ai trước chưa thì không biết nha

Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014

[Dramione l Tự sáng tác] Quên thật không? chap 5, part2






Author: Thảo Cami
Disclaimer: những gì từng xuất hiện trong Harry Potter là của cô Joanne còn lại là của tôi.


Chap 5: Linh lưu ly (cont)

Part 2: Mụ pháp sư kỳ quái

     Luồng ánh sáng sắc uốn lượn trong không trung, thi thoảng nghe tiếng hát ma mị. Như lời than oán, tiếc rẻ của những linh hôn nơi lạnh giá. Mặt trời sắp lên, luồng ánh sáng ấy cuống cuồng tìm nơi ẩn nấp. Lao vội vào rừng cây băng giá, khiến những phiến hoa băng sáng lóe lên rồi vụt tắt, rồi lại lóe lên. Như những dây đèn trang trí cây thông của của những Muggle. Mặt trời hé lên, những tia sáng đầu tiên bắt đầu ló dạng, chiếu sáng phiến hoa băng khiến chúng trở thành màu vàng tươi rực rỡ, chói lòa. Những luồng sáng màu sắc không trốn kịp bị tia sáng soi rọi liền vỡ tung tan biến để lại những hạt bụi màu sắc hòa cùng gió tiêu tán tứ phía.

     Một khoảnh khắc nhỏ thôi, trôi qua mau chóng nhưng lại khiến người ra nao lòng, khó mà tin cảnh tượng vừa được chứng kiến.

     Phiến hoa băng hấp thụ đủ linh khí và dương khí ánh lên thứ ánh màu sắc cầu vồng tuyệt đẹp nhẹ nhàng rời bỏ cây băng rơi xuống. Một bàn tay già nua vươn ra đón lấy, khóe miệng người ấy nhếch nhẹ thoáng mỉm cười, phất áo quay lưng đi.

     "Muộn rồi!" Draco cất tiếng tiếc rẻ, muốn có phiến hoa băng thứ hai phải đợi tới mùa xân năm sau. Họ thật sự không thể chờ.

     "Vậy phải làm sao? Đi tìm người kia xin phiến băng thôi". Harry chờ đợi phản ứng của Draco.

     "Đành vậy chứ biết sao. Chúng ta không thể chờ". Ron vỗ vai Draco an ủi. Nó là người biết rõ cả bọn theo đuổi điều gì mà bỏ cuộc thì cả đám không thể chống đỡ.

     Ba chàng trai dò dẫm trên tuyết đi theo dấu chân vị pháp sư già. Một khoảng không xa phía sau rừn băng là một ngôi nhà gỗ phủ đầy tuyết, mạng nhện và cành khô trông cũ kỹ hệt như những ngôi nhà ma quái trong truyện kinh dị Muugle.

     Cốc...cốc...cốc.

     Tiếng mở cửa cọt kẹt vang lên.

     "Ô hô! Hôm nay ta có đến ba vị khách cơ đấy!" Một người phụ nữ bước ra, Draco không thể thấy rõ mặt do bị khuất trong chiếc nón áo chùng, nhưng anh có thể thấy được đôi mắt người này còn rất tinh anh, giảo hoạt mang chút tà ác. Lúc bà ta xoay nguời chiếc mũi khoằm có vài nốt mụn ta lấp ló sáng tối.

     Mụ ta vẫy đũa biến ra ba tách trà lần lượt bay về phía Draco, Harry, Ron. Draco quan sát thứ chất lỏng đặc sáng trong tách rồi khẽ nói qua kẽ răng.

     "Đừng uống!" Draco cùng hai người kia đặt tách trà xuống bàn, người phụ nữ nhẹ thoáng cười. Anh ngước nhìn vị pháp sư kia một cách chân thành, nài nỉ, mềm mỏng nhất có thể.

     "Chúng tôi sẽ không làm mất thời gian của người nữa. Chúng tôi đến đây để xin người Bông tuyết cầu vồng, xin người toại nguyện". Harry và Ron xuýt té ngửa khi nghe ngữ khí đó của anh. họ biết anh 7 năm mà chưa lần nào anh dùng kính ngũ như thế dù trước mặt Voldemort.

     Vị pháp sư già kia liếc anh khinh thường hừ khẽ một tiếng đáp.

     "Ta không cho không ai bao giờ, ngươi toại nguyện hay không còn tùy vào thành ý của ngươi".

     "Bà muốn bao nhiêu? Cậu ấy có rất nhiều tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu". Ron nóng vội nói.

     Harry và Draco trừng anh. Mày biết mày đang nói gì không? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu ư? Mày tưởng tao là núi vàng chắc? Tao chẳng đem nhiều tiền, lấy cái mạng tao thì được.

     Anh không phải loại keo kiệt gì, nhưng quả thật anh mang không nhiều, mang theo để phòng khi cần lên bờ mua nhu yếu phẩm. Với lại gia đình anh đã tốn không ít cho cuộc chiến của Voldemort (làm thế nào khác được khi hắn lấy nhà anh đóng đô chứ!). Mà người này chắc sẽ không đủ tin tưởng và kiên nhẫn để chờ anh gửi tiền từ Anh sang Bắc Cực đâu.

     Bà ta hừ nhẹ nói.

     "Nếu ta cần tiền thì những Bông tuyết cầu vồng ta có được mấy chục năm nay, dù không đủ chất lượng, đủ để xây lâu đài và mua vài cái trang trại rối".

     "Nó thì có gì ghê ghớm chứ, có cần phóng đại như ậy không". Ron dẩu môi chế nhạo. Người phụ nữ liền sa sầm, ánh mắt long sòng sọc.

     "Ngươi nói gì, nó không đáng giá ư? Ta nói cho ngươ biết, Bông tuyết cầu vồng cực kỳ hiếm có. Để cây băng ra hoa một lần mất mấy năm. Lại để chúng hấp thụ đủ linh khí và dương khí ngươi nghĩ chỉ trong một khoảnh khắc như hôm nay là được sao? Mỗi năm vào đêm giao mùa giữa mùa Đông và mùa Xuân. Mặt trời mọc sớm hơn thường ngày. Ánh sáng Bắc Cực sẽ lơ là uốn lượn tới bình mình rồi sau đó chúng mới vội vàng vào cây băng ẩn thân. Phải mất hàng chục năm, thậm chí cả trăm năm mới có một Bông tuyết cầu vồng hàng thật, giá thật. Ngươi ngu thì đừng có tỏ ra thông minh". Càng nói bà càng hào hứng tự hào về kiến thức món đặc sản nơi Bắc Cực này, càng phát bực khi Ron xem nó là thứ vứt đi.

     "Nó là thứ thanh khiết kỳ diệu nhất. Nó giúp người bệnh nặng hấp hối dần khỏe lại, nó kéo dài tuổi thọ và lưu giữ thanh xuân. Nó còn...giam giữ linh hồn nữa". Đến câu cuối bà nheo mắt nhìn Draco.

     "Vậy...cái giá của bà là gì?" Draco thận trọng hỏi.

     "Để xem... Ngươi đến đầy vì một người con gái... Vậy, cứ lấy cảm giác về nụ hôn đầu của hai người đi".

     "Cái...cái gì...mà...biến thái vậy trời!" Ron há hốc nhìn người phụ nữ trước mặt. Lấy cảm giác nụ hôn của người ta làm chi? Hay tại bả ở một nơi lạnh giá thế này một mình lâu quá nên biến chất?

     "Đừng, Draco. Những cảm giác gì gì đó với con gái rất quan trọng. Còn con trai chúng ta...càng quan trọng hơn". Harry bất giác sờ môi, hồi tưởng mùi vị đôi môi của Ginny trong phòng cần thiết hồi anh học năm thứ sáu. Anh không thể tưởng tượng mình sẽ thế nào khi mùi vị ấy không còn in trên não bộ mình.

     "Không sao...Sau này hôn lại là sẽ nhớ thôi... Được, tôi đồng ý!" Draco nhìn mông lung khi nói những lời này, anh đang cố níu giữ cảm giác hôn Hermione lần đầu, bất giác kinh hoàng khi người phụ nữ sấn tới tay cầm đũa phép lầm bầm

-end part 2-