Title story: Draco and Hermione: Lust or Love?
Author: chebetta
Translator: Lupin
Chap 11: Lỗi lầm của Jeff
Hermione tỉnh giấc
và duỗi người ra. Draco không ở cạnh cô nhưng cô biết chắc tối qua cậu đã ở
đây, nó không phải là giấc mơ. Cô đã thức dậy và mò tìm lối đi vào phòng tắm.
Cô đứng dưới vòi sen để nước rơi xuống tóc và cơ thể cô, mang theo những giây
phút ngọt ngào.
Thật kì lạ...suy
nghĩ của cô cứ quay về hình ảnh của Draco. Chắc chắn rồi, cậu ấy nóng bỏng, tốt
tính và ân cần. Nhưng cậu sẽ trở thành tử thần thực tử. Cô không thể si mê cậu,
cô sẽ không!
Hermione ra khỏi
nhà tắm và mặc vào người chiếc quần jean và cái áo dây màu đen. Cô ném lên mình
cái áo sơ mi trường với những hàng nút chỉ được gài tới giữa ngực vì vậy có thể
nhìn thấy cái áo bên trong. Cô không bận tâm việc nhét áo sơ mi vào quần. Cô phủ
lên mình một ít trang điểm và để tóc xõa, không quan tâm hôm nay cô trông như
thế nào.
"Thứ bảy rồi,
mình làm gì hôm nay đây?" Cô suy nghĩ."Đầu tiên mình cần ăn
sáng" cô quyết định bằng một cái gật đầu.
Hermione bước xuống
cầu thang đi đến phòng sinh hoạt chung. Draco đang nằm trên trường kỉ và đang vẽ
một bức tranh. Nhìn cậu ta thật đáng yêu, theo một cách buồn cười nào đó. Cậu
đang cắn môi, chìm sâu vào suy nghĩ. Cô đi phía sau cậu, xem bức tranh. Nó là
hình ảnh chính cô. Một hình ảnh đẹp về cô.
-"Cậu thật dễ thương đấy" cô nhận xét.
-"Cái gì?" Draco hỏi và quay đầu ra sau nhìn cô.
-"Bức tranh" cô gật đầu về phía trước "nó đẹp
đấy"
-"Oh, uh, cám ơn" Cậu nói rồi đóng quyển sách lại
và đặt nó lên bàn trước cậu.
-"Tại sao lại là tớ?"
-"Hử?"
-"Tại sao cậu vẽ tớ?"Hermione hỏi Draco.
Cậu nhún
vai:"Không biết nữa" cậu nói. Đó là lời nói dối. Cậu vẽ cô bởi vì cậu
không thể lấy khuôn mặt cô ra khỏi tâm trí mình.
-"Oh, well. Tớ đi ăn sáng đây. Muốn đi cùng
không?"
-"Không, cám ơn. Chút nữa tớ sẽ xuống"
Hermione nhún vai:"Gặp lại sau". Cô nói với cậu khi đi ra khỏi phòng.
Hermione nhún vai:"Gặp lại sau". Cô nói với cậu khi đi ra khỏi phòng.
"Tại sao cô ấy
luôn ở trong đầu mình nhỉ?" cậu tự hỏi chính mình. Cậu chụp lấy quyển sách
của mình. Bức tranh cậu đang vẽ là Hermione. Và còn bốn bức khác nữa. Nó vẽ về
cô lúc mặc chiếc váy dài trong vũ hội. Mái tóc cô được cuốn lên và được đính
trang sức. Cô đang cươi, hạnh phúc khi có thể. Draco lật bức tiếp theo.
Hermione đang đọc sách. Cậu thấy bức tranh khi cô đang ngồi trên chiếc ghế với
quyển sách dày cộm trong lòng cô. Cô đang tập trung cố gắng để hiểu.
Bức kế tiếp là bức
cậu vẽ tối qua. Khi cô đang ngủ. Trông cô như một thiên thần. Cô để một nụ cười
nhẹ trên môi. Cô trong thật quá đẹp khi đang nằm ngủ. Quá thánh thiện. Cậu lật
trang. Bức tranh lại có hình cô nhưng chỉ có khuôn mặt cô. Đôi mắt cô ấm ấp và
khuôn mặt cô như không có gì xảy ra. Cô đang mỉm cười làm cô trông có vẻ đã khá
hơn. Mái tóc cô xõa dài xung quanh vai cô. Draco mỉm cười, đóng sách lại và đi
xuống đại sảnh để dùng bữa sáng.
Hermione vừa bước
xuống hành lang vừa suy nghĩ về Draco. Cậu ấy thật là một họa sĩ khéo tay. Cô
trông thật xinh khi cậu vẽ cô. "Mình tự hỏi đó là bức tranh duy nhất cậu ấy
vẽ mình?" Cô suy nghĩ.
-"Hey" một giọng nói phía sau lưng cô. Cô dừng lại
và quay lại.Là Jeff. Cô quay lưng đi và bước tiếp. "Được thôi, đồ chó
cái". Hermione dừng lại. Oh, cậu ta không nói vậy chứ.
Cô quay lại và đối diện với cậu ta:"Cái gì?"
-"Cô nghe tôi à. Cô là con chó"
-"Sao cũng được, để tôi yên"
-"Không, tôi muốn cô và tôi sẽ có được cô"
-"Tôi không là của ai cả" cô nói :"Vậy sao cậu
không đi và tìm ai đó cậu muốn có,được chứ?"
-"Nah, tôi muốn ở đây với cô. Tôi cần hỏi cô vài chuyện"
-"Chuyện gì?" Hermione hỏi, nhìn lại cậu ta, khuôn
mặt cô không cảm xúc, giọng cô lạnh lùng.
-"Tôi tự hỏi cô có thể ra ngoài với tôi?"
Hermione dừng lại. "Cái ....gì...?" cô nói như cà
lăm.
-"Tôi hỏi..."
-"Tôi nghe rồi nhưng...Jeff, tôi không thể. Tôi
không..."
-"Đã làm với Draco chưa..." Jeff nhìn xuống cô.
-"Tôi sẽ không nói về chuyện này" Cô ngắt lời và
bước đi.
-"Hãy nhanh lên"
-"Nhanh lên?" cô cau có và nhìn lại cậu
ta:"Nhanh về chuyện gì chứ?"
-"Nhanh lên và quên Mafloy đi. Tôi muốn cô và tôi sẽ có
được cô sớm thôi" Đây là cú sốc với cô, làm cô chỉ liếc hìn cậu ta.
-"Sao thế, babe?" cậu ta cười gian xảo.
-"Chuyện này không vui đâu" Cô ngắt lời.
-"Không sao"
-"Jeff, dừng lại đi"
-"Tại sao? Tôi làm cô sợ sao?" Cậu ta nở nụ cười tự
mãn với cô.
Hermione nhặt quyển
sách đã bị rơi khỏi tay cô và đứng lùi lại chỉ cách Jeff có vài inch. Cậu ta
nhìn xuống cô với nụ cười tự mãn như vậy
trên khuôn mặt cậu ta. Cậu ta lấy một ít tóc phía sau tai cô lên phía
trước mặt cô.
-"Chúng ta cần đến lớp đấy" Hermione nói khi cô bước
ra khỏi Jeff.
Jeff cau mày và bước
tiến tới cô:"Chúng ta có thể bỏ tiết mà''
-"Jeff, chúng ta phải đi rồi" Cô cố thuyết phục cậu
ta.
Jeff cười hô hố
lên:"Không, chúng ta sẽ không.."
-"Ngừng lại đi. Nếu cậu không muốn đi thì đừng đi nhưng
tôi sẽ đi và cậu không thể ngăn tôi được đâu"
-"Cô chắc về điều đó chứ?" Cậu ta lại cười đểu.
Hermione quay một
góc 90 độ và bắt đầu bước đi nhưng Jeff giật lấy tay cô và quay cô đối diện cậu
ta:"Ở đây"
-"Jeff, tôi phải tới lớp. Nếu cậu không đi thì đừng đi
nhưng tôi..." Cô quay đi lần nữa và cố gắng bước tránh xa cậu ta nhưng cậu
ta lại giật lấy tay cô và quay cô qua để đối diện mặt cậu ta.
-"Tôi nói ở đây" cậu ta thét lớn lên.
-"Chuyện gì với cậu vậy?" Cô thực sự nản chí. Bây
giờ, cô hoàn toàn sợ cậu ta. Cậu ta làm cô sợ hết hồn.
-"Chẳng có gì với tôi cả. Thôi nào, chơi với tôi đi.
Tôi sẽ thư giãn với cô"
-"Không" Cô hoàn toàn thực sự phẫn nộ:"Không,
tôi sẽ không cho cậu để một ngón tay lên tôi"
Jeff giật quyển
sách khỏi tay cô và quăng chúng lên sàn. Sau đó, cậu ta bước lại phía cô, cọ
xát lên cơ thể cô. "Tôi biết Hermione muốn chơi" cậu ta nói khi để
ngón tay chạy xuống hàm cô. Hermione bước xa khỏi Jeff nhưng lùi trúng tường. Cậu
ta bước qua mấy quyển sách và ở ngay trước mặt cô.
Cô có thể cảm thấy
được trái tim cậu ta. Nó đang đập nhanh hơn bình thường. Trái tim cô cũng đập rất
nhanh đến nỗi nó làm đau ngực cô. Bàn tay của Jeff chạy xuống áo của cô. Một
tay của cậu ta nắm chặt lấy cổ tay cô và tay kia thì ở dưới áo ngực cô và nắm lấy
nó.
-"Jeff, làm ơn đi" Cô cầu xin. Một giọt nước mắt
lăn xuống má cô. "Jeff, tại sao cậu lại làm điều này chứ?" cô hỏi.
-"Bởi vì tôi muốn" cậu ta nói. Hermione giật lấy
tay cậu ta ra khỏi áo của mình.
-"Làm ơn, để tôi yên" cô thì thầm.
-"Không"
-"Thì hãy để tôi yên"
-"Không" cậu ta lại nói như thế. Cậu ta dựa vào
cô, đẩy lại gần cô. Cậu ta để tay lên mông cô và bắt đầu hôn cô dữ dội không có
cảm xúc chỉ có thứ duy nhất là tham lam. Cậu ta trượt lưỡi mình lên môi cô và
cô cắn nó.
Cậu ta nhảy dựng về
phía sau:"Đừng..."cậu ta cảnh cáo cô một cách giận dữ.
-"Đừng cái gì?"
-"Cô biết mà" cậu ta càu nhàu.
-"Vậy thì để tôi yên" cô nói với cậu ta.
-"Làm tôi..." cậu ta nói trước khi tấn công môi
mình vào cô. Cậu ta lần nữa lại để lưỡi của mình trượt lên cô. Và lần nữa, cô lại
cắn cậu ta. Nhưng lần này để đảm bảo đủ để làm nó chảy máu.
Cậu ta đẩy ra. Cậu
ta giơ tay và tát ngang mặt cô. Hermione đưa tay mình lên khuôn mặt đau rát đó
và nhìn Jeff trong sự hoài nghi.
-"Jeff, tôi không muốn là bạn gái của cậu"
Hermione nói khi nhìn vào mắt cậu ta.
-"Được, cô sẽ làm bạn gái tôi" cậu nói nếu như điều
đó làm cô trở thành bạn gái của cậu ta ngay bây giờ.
-"Jeff, tránh xa tôi ra" cô thì thầm.
Cậu ta dựa vào và
thì thầm vào tai Hermione:"Khiến tôi". Hermione cố đẩy cậu ta ra
nhưng cậu ta không suy chuyển. Cậu ta chỉ ngả đầu ra sau và cười to. Sau việc
đó cậu ta giật lấy cổ tay Hermione và kẹp chặt ở trên đầu cô
-"Jeff..."cô thì thào:"tôi không muốn làm việc
này"
-"Nhưng tôi sẽ làm"
-"Đừng làm việc cậu sẽ hối tiếc" cô cảnh báo.
-"Tôi sẽ không lo lắng gì, babe" Cô nhắm mắt lại
va dựa đầu vào tường. Cô cảm thấy môi Jeff đang ở trên mình. Nó hoàn toàn
shock. Hermione mở mắt ra va quay đầu lại. Cậu ta cười và thả một tay của mình
đang nắm lấy cổ tay cô để nâng cằm cô và bắt cô phải đối diện cậu ta.
-"Thôi nào, Hermione. Cô biết cô muốn gì mà" Cậu
ta lại dựa lên và hôn cô nữa. Cậu ta lại thả cánh tay còn lại để ôm lấy hông
cô. Hermione vươn tay đến để lên vai cậu ta, cố đẩy cậu ta ra khỏi mình. Cậu ta
di chuyển lưỡi vào trong môi cô. Hermione cố đẩy ra nhưng cậu ta hoàn toàn
không di chuyển. Cậu ta tiến tới một bước nhỏ khiến Hermione trở thành cái bánh
kẹp nằm giữa cậu ta và bức tường. Cậu ta đến quá gần đến mức cô cảm nhận được
tiếng tim đập của cậu ta trên ngực cô. Cậu ta bắt đầu gỡ những nút áo ở giữa,
Hermione sợ đến mức nên không chú ý đến.
Khi cậu ta ngã ra
sau để lấy thêm chút không khí, một nụ cười quỷ quyệt dành cho cô. Hermione bước
sang bên và cố gắng chạy xuống đại sảnh. Nhưng cậu ta đã nắm lấy cổ tay và vai
cô, đẩy cô đâp vào tường.
-"Cô đang nghĩ cái quái gi vậy hả?" cậu ta rống
lên.
-"Tôi đang tránh khỏi cậu"
-"tôi không nghĩ vậy đâu" cậu ta chụp lấy hai tay
cô và để nó ra sau lưng cô. Cậu ta đẩy cô lùi lại nên tay cô không thể cử động
vì cô đã chặn lên nó rồi."Cô sẽ ở đây cho tới khi tôi xong việc với
cô". Cậu ta bắt đầu gỡ những cúc áo và lại hôn cô. Cậu ta đã gỡ xong, tay
cậu ta đang chạy lên phía trên cô.
Hermione rên rỉ
trong đau khổ và một giọt nước mắt rơi xuống. Cô nhắm chặt mắt mình. Cô cảm thấy
lưỡi cậu ta trong miệng mình và cô đã đáp trả. Cô cắn lưỡi cậu ta và cậu ta lùi
về sau.
-"Đồ chó cái, mày biết mày làm cái quái đó để làm
gì?"
-"Tránh xa khỏi tôi, Jeff"' Hermione hét lên, kéo
tay cô từ phía sau ra khỏi lưng cô và hét vào cậu ta:"Đừng bao giờ làm việc
đó với tôi, tránh xa tôi ra"
-"Câm miệng. Mày nghe tao chứ? Mày câm miệng lại"
Hermione bắt đầu
khóc và ngã xuống sàn. Jeff nắm lấy tóc cô và kéo cô đứng dậy.
-"Jeff,ow....Jeff, làm ơn dừng lại đi"
-"Tôi đã nói gì với cô?" Hermione không trả lời
"Tôi nói gì với cô?"
-"Ở đây" Hermione thì thào.
-"Tôi không nghe cô nói gì"
-"Ở đây" Cô khóc.
-"Ở đây" Cô khóc.
"Tốt" cậu ta đẩy cô vào tường, lấy một ngón tay chạy
từ cổ đến rốn của cô.
-"Jeff" Hermione khóc:"Làm ơn đừng". Cậu
ta chỉ khịt mũi va hôn cô trong khi ngón tay cậu ta chạy xuống xương sống của
cô. Những giọt nước mắt rơi trên mặt cậu:"Jeff, làm ơn, làm ơn dừng lại
đi"
Tay của Jeff trượt
xuống eo cô sau đó là lưng. Cậu ta tháo khóa quần jean và sau đó là dây kéo của
cô.
-"Làm ơn" Hermioe rên rỉ, cả cơ thể cô đấu tranh để
thoát khỏi, tim cô đập dữ dội, tâm hồn cô cảm thấy như sứt sẹo và đau buồn.
Lưng cô đau khi bị đập vào tường
-"Không" cậu ta chêm vào nỗi đau, cậu ta thích đôi
má cô, tận hưởng sự đau đớn của cô.
-"Hey" một giọng phía sau Jeff. Đó là Draco.
"Cái quái gì..." mặt cậu đỏ lên và hét lên:"Tránh xa khỏi cô ấy.
Mày nghĩ mày đang làm cái quái gì vậy hả?"
-"Hey,..bọn này chỉ đang vui vẻ với nhau thôi"
-"Yeah, vậy trông cô ấy vui chứ?"
-"Yeah, vậy cậu có thể rời khỏi, tôi và Hermione sẽ tiếp
tục việc còn dang dở"
Có người đã hét
lên khi Draco thoi vào mũi của Jeff.
Hermione ngã xuống,
hai đầu gối của cô ở phía trước và đầu cô thì đập vào đầu gối. Cô nghe tiếng
rên rỉ của Jeff.
-"Đồ rác rưởi. Mày làm cái quái gì vậy hả? Để cho cô ấy
yên."Tiếp đến là âm thanh của thịt nối tiếp nhau, lần nữa và lần nữa. Âm
thanh này chấm dứt cho đến khi tất cả chìm vào im lặng.
Hermone cảm thấy
như ai đó chạm vào tay mình. Cô ngần ngại và nhảy ra một chút.
-"Hermione, thôi nào, babe" là giọng của Draco.
Draco nâng mặt cô lên, cô thấy cậu ngồi xổm trước mặt cô. Cô ấy lấy hai tay
mình và choàng qua cổ cậu. Cô vùi mình vào cổ cậu và khóc. Cô ghì chặt lấy cậu,
sợ cậu bỏ đi.
Draco đứng lên và
đem cô theo cậu. Ai đó hét lên khiến mọi người chạy đi và để cô cùng Draco ở lại.
Draco vươn đến kéo khóa quần và cài nút lại cho cô.
-"Tôi thật sự xin lỗi" cậu thì thầm vào tai cô.
Hermione không nói gì, chỉ khóc trong vòng tay của cậu.
-"Hermione.." tiếng Ron từ phía sau hai người.
-"Ôi, trời...chuyện gì đã xảy ra với cậu?" Harry hỏi,
chạy phía sau Ron.
-"Hermione..." cậu thì thầm, chạy đến chỗ cô.
"Oh, trời".
Hermione hít một
hơi và rời khỏi Draco. Cô cười với Ron một cách yếu ớt :"Hey"
Ron đặt một tay
lên mặt cô:" chuyện gì đã xảy ra vậy?" cậu thì thầm. Sau đó cậu ôm
cô. Cậu bước lùi lại, cậu cười buồn bã với cô., sau đó lại bước qua Jeff. Cậu
ta đang nằm trên sàn. Bị đánh trông thật thảm hại. Máu chảy ra từ mũi và vài vết
từ miệng của cậu ta do vài cú thụi vào quai hàm. Ron dám chắc cũng có vài cái
xương sườn bị gãy đây. Cậu ta bất tỉnh và nhiều nơi vẫn ổn hoặc cũng có thể cậu
ta đang bị thương khá nhiều.
Có vài tiếng thét
từ tầng dưới. Đầu Ron quay lại phía âm thanh phát ra từ đại sảnh.
"Pavarti" cậu nói khá nhỏ. Cậu bắn mình từ phía vị trí của cậu và
nhìn ra phía sau Hermione. Mắt của cậu đầy ắp nỗi sợ hãi nhưng Hermione không
nhìn thấy chúng. Cô bắt đầu khóc lần nữa.
-"Đưa cô ấy về phòng sinh hoạt chung" cậu nói với
Draco sau đó quay lưng và chạy đi. Harry đã ở sẵn dưới cầu thang và tới cầu
thang tiếp trước khi Ron đứng dậy
Draco cúi mình xuống
bên cạnh Hermione.
-"Thôi nào babe, đi thôi" Cậu nâng cô lên bằng tay
mình và ẳm cô về phòng sinh hoạt chung. Cậu bước lên cầu thang hướng đến phòng
cô. Cậu để cô nằm lên giường và lấy đũa phép thắp một ngọn nến. Mặt cô nhìn
sáng khi có nến nhưng ngay bên mặt tối kia thì có vết bầm. "Hắn ta đánh
cô" Cậu nghĩ."Thằng đáng chết" cậu lầm bầm.
-"Được rồi" cậu ngồi bằng đầu gối trước mặt cô.
"Tớ sẽ thay áo cậu cho tốt hơn, được chứ?" Cậu hỏi. Cô gật đầu và hít
một hơi. Cậu đã cởi xong mấy cái nút và kéo cái áo dây qua đầu cô. Cậu đứng dây
và cậu cũng kéo cô theo.
Hermione nhìn lên
cậu:"Tôi sợ quá" cô thì thào và dường như sắp bật khóc lần nữa.
-"Ôi, trời...làm ơn đừng khóc mà" cậu thì thầm lại.
Cậu ôm chặt cô vào lòng và để tiếng khóc chỉ còn là những tiếng thút thít. Cậu
để ý cũng có những vết bầm trên vai cô.
-"Được rồi, Hermione. Tớ sẽ cởi quần cậu cho tốt hơn
nhé? Nó sẽ thoải mái hơn đấy, được chứ?" cô chỉ gật đầu.
Hermione chỉ nhìn
thấy ánh sáng của nến phát ra nhưng thật sự rất mừng vì cậu ấy đã có lúc đó. Cậu
tháo cái quần jean và để chúng rơi xuống đất, sau đó cậu ẳm cô lên giường của
cô. Cậu để tấm chăn bao phủ cô, đảm bảo cô được ấm áp.
-"Draco...?"
-"Tớ sẽ quay lại ngay" Cậu thì thầm trước khi cậu
đứng dậy và rời khỏi phòng. Vài phút sau cậu quay lại. Cậu đã cởi quần jean,
cái áo len và áo thun ra trước khi cậu leo lên bên cạnh cô. Cậu nằm bên cạnh và
Hermione cuộn tròn bên cạnh cậu. Cánh tay cậu vòng thành vòng quanh cơ thể nhỏ
nhắn và đang run lên của cô.
Jeff, thằng nhóc
ngu ngốc."Tại sao nó lại làm thế? Nó không biết nó đang vướng vào rắc rối
sao?"
Hermione đang nép
gần hơn tới cậu như chú mèo con đang tìm sự thoải mái. Cô cuộn tròn, cần cậu ấy
ở đó.
Cậu hôn lên trán
cô."Mơ đẹp nhé, dù chỉ một chút thôi" cậu thì thầm trước khi cậu thổi
tắt nến và nằm bên cạnh cô, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
-end chap 11-