Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Disclaimer: tôi không sở
hữu gì ngoài bản dịch
Chap 28.
Harry
Tại sao những việc như
thế này cứ xảy ra với tôi chứ?
Ý tôi là, tôi cứu bạn
tôi khỏi móng vuốt của con chồn xấu xa đó. Có gì sai đâu? Tôi không biết, có lẽ
Ginny tới tháng hay sao đó, nhưng cô ấy đang bị căng thẳng khủng khiếp. Tôi chỉ
đỡ Hermione một phần nghìn giây, và cô ấy ở đây, dậm mạnh chân như một con tê
giác giận dữ.
“Ưm…Ginny ơi?”. Tôi hỏi
nhẹ nhàng. “Có gì không đúng sao?”.
Cô ấy trừng trừng nhìn
tôi. “Dĩ nhiên là có gì không đúng rồi!”.
Chèn ơi. Tới rồi đó.
“Có phải là…về Hermione? Và những gì trên sân Quiddich?”.
“Chính xác”. Ginny trả
lời, hai tay khoanh lại. Tôi hơi bất ngờ là cô ấy không còn giận dữ nữa và đã
bình tĩnh lại. Phù. Có lẽ cô ấy đã thấy được ý nghĩa việc tôi ôm Hermione và
quyết định không gây chuyện thêm nữa. “Chắc chắn là về Hermione rồi. Những gì xảy
ra ở sân Quidditch khẳng định sự nghi ngờ của em”.
Cô ấy ghen tỵ với
Hermione sao?
Có lẽ Ginny nghĩ tôi
thình lình yêu Hermione lúc đó?
Thành thật mà nói thì.
Không cần phải ghen tỵ với một trong những người bạn thân nhất của tôi! Vậy, nếu
cô ta là con gái thì sao? Con trai đâu có bị cấm làm bạn với con gái đâu? Dĩ
nhiên, ý của tôi là tình bạn mang ý nghĩa thuần khiết. Tôi yêu Ginny. Vậy tại
sao cô ấy không chấp nhận điều đó và thôi cãi nhau về những điều vụn vặt như thể
tôi đang tán tỉnh Hermione? Tất nhiên là tôi sẽ không làm như vậy. Hermione rất
xinh đẹp và thông minh, nhưng tôi nghĩ bồ ấy quá thông minh với tôi.
Và giống như Ron hoàn
toàn đang gậm nhấm sự thuần khiết về tình bạn với Hermione, tôi không nghĩ bồ ấy
thành công đâu. Hermione tỏ ra hoàn toàn không quan tâm về chuyện giới tính với
Ron. Bồ ấy còn thậm chí không nghĩ về Ron hơn là một người bạn.
Tôi thấy tội cho Ron.
Tình cảm của cậu ấy chỉ có một chiều. Chàng trai tội nghiệp.
“Ginny – đó là 1 tai nạn,
anh thề đó. Anh không có ý định ôm Hermione lâu đâu, em biết mà”. Tốt nhất là
thêm một chút đụng chạm. Nhanh chóng, tôi dành cho cô ấy một nụ hôn sâu.
Cô ấy nhăn mặt khi
chúng tôi tách ra. “Anh đang làm cái gì vậy Harry? Em biết cái ôm đó là một tai
nạn, vả em biết anh chỉ là bạn thân của ‘Mione’, không hơn”.
Tôi chớp mắt “Ờ”.
Ginny bối rối chớp mắt lại.
Bên trong, tôi thở phào
nhẹ nhõm. Đó không phải là vấn đề về cái ôm đó.
Bây giờ, Ginny đang nói
về cái gì. “Ginny, nếu em không phàn nàn gì về việc đó, vậy thì, em đang nói về
chuyện gì? Anh không thể nghĩ ra bất cứ điều gì mà Hermione đã làm. Nếu em hỏi
anh, anh nghĩ nó là thằng ngốc Malfoy chạy về phía…”.
“Đó chính là điều em muốn
nói”, cô tuyên bố đắc thắng. “ Anh có thấy không? Malfoy và Hermione có một vài
bí mật, mối quan hệ ngầm mà chúng ta không biết! Đầu tiên, em không nghe một
câu chửi nào từ Hermione khi hắn ta nói xấu 1 trong số tụi mình. Thứ hai, khi hắn
ta rơi khỏi chổi, anh đã kéo Hermione khỏi hắn. Không đời nào mà Hermione công
khai níu chặt Malfoy, nhưng anh không bao giờ biết nó có thể là cách khác”.
Malfoy và Hermione?
Không thể nào! Họ ghét nhau. Nhưng đôi khi điều Ginny nói, đôi khi làm thành một
cảnh hoàn hảo. Tôi nhớ mại mại về cách mà Malfoy dường như đã giữ Hermione về
phía hắn ta trong lúc bồ ấy đang cố gắng để đứng dậy. Có lẽ Hermione chỉ bị sốc
hoặc vùng vẫy di chuyển, nhưng sau đó không thể đứng lên và tôi đã giải phóng
cho bồ ấy.
Chúa ơi. Thế giới này bị
làm sao vậy? Bây giờ tôi thật sự thấy tiếc cho Ron. Tất cả tình địch mà bồ ấy
có thể có, cậu ấy lại có tầm thủ Quiddich nổi tiếng thế giới, Viktor Krum, và
bây giờ là Draco Malfoy. Chàng trai số một mà khá nhiều cô gái (và một số chàng
trai) muốn. Và cũng là người có vẻ ngoài tỏa sáng giữa đám đông. Tôi không biết
nó đã làm những gì, nhưng vào mùa hè nó đột nhiên trở nên đẹp hơn rất nhiều.
Và điều đó đến từ tôi,
người đàn ông thẳng 100%, dành hoàn toàn cho cô bạn gái xinh đẹp, vui vẻ của
mình. Vậy thì những cô gái nghĩ gì về nó? Tôi ghét khi phải biết những tưởng tượng
bệnh hoạn mà những người ít e thẹn nghĩ về Malfoy…
“Anh không nói anh chấp
nhận điều này” tôi bắt đầu. “Nhưng làm sao em có thể chú ý hết tất cả? Anh chỉ
nghĩ em sẽ dần Malfoy thành cám”. Và bất kỳ ai, nếu bạn ở đó, ban cũng sẽ nghĩ
như vậy thôi. Cách mà Ginny hét lên và vẫy nắm đấm sẽ khiến ai cũng sợ - Malfoy
hoặc không.
“Em có mắt và tai. Em
không thể tin là anh không thấy. Nó quá rõ ràng”.
Tôi cau có. “ Rồi rồi.
Anh thừa nhận.Anh không đa nhiệm được như em. Và nó không giống như anh thực sự
nghi ngờ bất cứ điều gì, vì thế anh không nhận ra các dấu hiệu”.
“Anh nên tập đi”, nàng
rên rỉ. “ Đa nhiệm có thể giúp anh làm những việc…như là hôn và chống lại người
hâm mộ cùng một lúc”. Cô ấy khúc khích. “Nó khá thú vị để xem đó”.
“Chúng ta sẽ thấy điều
đó”, tôi cười.
Ginny nhìn đồng hồ.
“Hermione và anh Ron đâu rồi? 8 giờ tối rồi đó. Bây giờ họ phải xong nhiệm vụ của
Huynh trưởng rồi chứ. Họ đi cũng khá lâu – trước khi ăn tối phải không anh?”.
Cô cau mày. “ Đừng nói họ bị cô Mc Gonagall giảng dạy lần nữa chứ…Trởi ạ, cô ấy
là một cô giáo tốt, nhưng cô ấy biết chắc cách kéo dài cuộc nói chuyện”.
“Thật vậy”, tôi nhận
xét. “Nhưng ít nhất chúng ta cũng được một chút riêng tư. Thật hiếm khi không
có Ron bám sát từng từ của chúng ta trong trường hợp 2 ta xi nhan gì đó cho
nhau”.
Em ấy cười lớn. “Ừ, anh
ấy giống như một chiếc bóng thứ hai vậy. Thật là ấn tượng với cách mà anh ấy
theo dõi chúng ta khắp nơi. Nhớ có lần chúng ta hẹn hò ở Hogsmeade và tụi mình
đã tìm thấy dấu chân ma đi theo mình. Em đã nghĩ là một bóng ma cơ. Xém chút em
đã hét toáng lên và kéo anh chạy khỏi đó”.
Tôi cười thầm và nhớ lại
lúc đó. Nó khá là đau. “Ừ, cho đến khi anh dẫm lên dấu chân đó và Ron hú lên
đau đớn”.
Chúng tôi cười khúc
khích. À. Đã lâu lắm rồi kể từ khi tôi và Ginny bắt đầu hẹn hò, nhưng có nhiều
chuyện đã xảy ra. Cụ thể là những buổi hẹn hò thú vị như thế và cả kế hoạch kết
liễu Malfoy của Hermione nữa.
Điều đó cũng vô hiệu
hóa khả năng hẹn hò của hai người. Ý tôi là, làm gì có cô gái nào điên tới mức
làm những việc như đầu độc bạn trai mình. Tôi không nói Hermione không như vậy
khi nổi điên... nhưng vẫn có giới hạn cho việc bồ ấy có thể điên tới mức nào.
“Vậy thì chúng ta phải
tận dụng thời khắc riêng tư này – có nên chim chuột chút không nhỉ?”. Đột
nhiên, mắt ẻm sáng lên. “Anh Harry nè, trong khi chúng ta có sự riêng tư quý
báu này, hay mình tới tháp Thiên văn đi anh! Chổ đó là nơi dành cho mọi cặp đôi
ở Hogwarts đó. Rất là lãng mạn”.
Thật khó để không chú ý
đến giọng nói của nàng. Rõ ràng là nàng muốn tôi dẫn đến đó. Cô ấy chớp nhẹ
hàng mi và tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Có vẻ như Ginny vẫn
còn tác động đến nhịp đập con tim tôi nhiều lắm. Tôi thở dài và nắm tay cô ấy. “Vậy thì đi
thôi”, tôi nói, cười toe toét khi cô ấy nở nụ cười rạng rỡ và nhiệt tình chạy về
phía trước kéo theo tôi.
Chúng tôi tới nơi sau
vài phút. Tôi gần như không thở dốc, vì tôi đến đây học môn Thiên văn vào mỗi tối
thứ tư. Nhưng Ginny không thường đi xa trong lâu đài, hơi giận dữ khi kéo tôi
lên cầu thang. “Còn…phải…đi bao…nhiêu nữa Harry?”, cô hụt hơi hỏi. “Em thấy
chân mình sắp rụng ra rồi! Cái cầu thang này đúng là muốn lấy mạng người mà”.
“Nếu mà em đã mệt rồi
thì anh có một tin xấu cho em đây”, tôi cười, “Chúng ta mới đi được gần một nửa
thôi”.
Rất may là còn khá sớm
và không có giáo viên ở đây. Lời nguyền của Ginny vang vọng khắp tòa tháp. Tôi
đưa tay che miệng Ginny và cô ấy bắt đầu cười khúc khích. “Suỵt”, tôi rít lên.
“Anh xạo đó. Chúng ta gần tới rồi. Và em cũng biết là luôn có giáo viên ở tháp
– mặc dù họ đã từ bỏ việc ngăn học sinh đến đây để chim chuột, nhưng họ vẫn cấm
túc người nói bậy đó”. Tôi thấy có gì đó không đúng, và nghĩ tới từ ‘chim chuột’
mình mới thốt ra.
Trời. Tôi không nên nói
từ đó. Bây giờ thì Ginny sẽ nghĩ tôi tới đây chỉ để thử và hôn cô ấy và làm điều
gì đó.
Kinh quá! Điều đó thật
ghê tởm. Tôi sẽ không bao giờ nghĩ là làm điều đó. Không bao giờ - mặc dù tôi
nghĩ một vài người sẽ…
“Ôi trời ơi! Có ai
không, giúp với!”.
Ai đó hét lên làm gián
đoạn suy nghĩ của tôi. Nhìn nhau lo lắng, Ginny và tôi tăng tốc các bậc còn lại
trong thời gian kỷ lục và xông vào ban công tháp thiên văn.
Và thấy…không có gì.
“Chuyện gì vậy?”. Ginny
hỏi người cạnh cô ấy. Cô gái chỉ vào một điểm gần góc ban công và tôi thấy một
bàn tay đang níu trên gờ.
“Chết tiệt”, tôi lẩm bẩm,
“Có ai đó rơi xuống!”. Tôi nhanh chóng nắm lấy tay cô gái, hai chúng tôi đẩy về
phía trước.
Ginny đảo trỏn mắt nhìn
tôi. “Và anh nói là em không nên nguyền rủa?”, cô ấy ném vào tôi khi chúng tôi
chen qua một đám đông nho nhỏ, một số người đứng gần nhìn một cách sợ hãi trong
khi một số khác (một vài kẻ ít vạm vỡ hơn) cố gắng kéo người bị ngã. Tôi liếc
xuống và thấy một cái đầu tóc vàng. Ồi, chỉ là Malfoy mà thôi.
Đợi một ch…cô gái tóc
nâu bám vào cánh tay hắn là ai? “HERMIONE!” tôi hét lên và đẩy mọi người ra.
“Hermione, là bồ phải không?”.
“Harry?” bồ ấy hoảng loạn
hét lên. “Ơn trời, cậu đây rồi. Bây giờ thì kéo tụi mình lên đi!”.
Tôi nắm lấy cánh tay
Malfoy. “Coi chừng!” nó hét lên khi có gì đó đập vào khủy tay nó. “Đau lắm
đó!”.
“Mày đang không ở một
nơi tốt để tranh luận với tao đâu Malfoy”, tôi rít qua kẻ răng khi cố gắng nắm
lấy khủy tay nó và kéo. “Một…hai…ba…”. Với Ginny đang giữ chặt cổ tay tôi,
chúng tôi kéo cùng một lúc. Malfoy khó khăn để buông cái cạnh ra, bởi vì nếu nó
làm vậy, và chúng tôi sẽ không tóm được nó, nó sẽ rơi xuống và chết. Ngoài ra,
nó cũng không thể buông Hermione ra để trèo lên. Không có cách nào khác.
Phải làm sao? Phải làm
sao?AI ĐÓ GIÚP VỚI! Tôi lẩm nhẩm nghĩ điều này. Không có ai nghe thấy…nhưng nó
tốt hơn khi nghĩ rằng tôi đang cố giúp trên phương diện nào đó.
Chẳng mấy chống, Ginny
và tôi bị ngã ra phía sau, thất bại. Những cặp đôi khác chạy đi tìm sự giúp đỡ,
bỏ đi hoặc đứng nhìn. “Draco có ổn không?”, một cô gái tóc vàng rụt rè hỏi. Bạn
trai cô ta nhìn cô ả đầy giận dữ mà cô ta lờ đi. Tôi nhún vai. Mắt cô ta bắt đầu
ngấn nước và khóc nức nở trong ngực cậu bạn trai.
Tôi đảo tròn mắt. Trời ạ.
Tại sao tất cả cô gái quan tâm đến an toàn của Malfoy, nhưng không nhận thấy
Hermione cũng ở đó? Con người ngày nay…
“Chúng ta nên làm gì
đây?”, Ginny hỏi. Cô ấy vẫn kéo cánh tay Malfoy vì thế nó không quá mệt và
buông tay. “Nhanh lên! Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa! Anh ta trông có
vẻ không còn giữ được lâu”. Hừm. Giống như cánh tay của tôi khi Lockhart niệm
chú cố gắng chữa trị. Tôi rất vui vì ông ấy vẫn còn ở bệnh viện Thánh Mungo –
có lẽ tôi nên lén trở về và thực hiện một câu thần chú xóa trí nhớ khác để ông ấy
ở đó mãi mãi…
“HARRY! Dừng thơ thẩn
và nhanh lên! Triệu hồi một cây chổi hay một cái gì đó đi – chỉ cần đưa bọn
mình lên là được!”. Giọng nói chói tai của Hermione cắt ngang ký ức đẹp đẽ của
tôi. Ồ phải rồi. Đưa họ lên đây. Tất nhiên rồi.
“Accio – ARGH!”, một
cái gì đó to, màu đen và cứng đập vào mặt tôi. Ginny hét lên và nhảy trở lại,
buông tay Malfoy ra. Nó gần như rơi xuống, nhưng may thay Ginny chạy lại thật
nhanh và giữ lấy nó một lần nữa. “Cái gì vậy? Tránh ra!”, tôi hét lên và đập
tay vào thứ gì đó như xương. “Ái da”.
Mọi người nhìn tôi kỳ lạ.
“Tôi nghĩ cậu ta đã quá khích”, một cô gái có tóc màu nâu hạt dẻ nói với bạn
mình, người đang gật đầu tán đồng.
“Tôi không có con mẹ nó
quá khích đâu!”. Tôi mắng họ. “Các cậu không thấy – ô” tôi nói nhỏ. Một cái đầu
xương xẩu màu đen với hốc mắt trống rỗng rúc vào túi quần tôi, tìm đồ ăn.
“Là…vong mã”. Con “ngựa” gật nhẹ đầu.
Đúng
rồi. Bạn không triệu hồi chúng tôi sao?
Tôi lảo đảo quay lại,
những lời xuất hiện trong đầu. “Gọ…gọi cậu ư?”, tôi cố gắng nhớ lại về việc triệu
hồi một con ngựa lớn màu đen – với cánh – và tàng hình. “Ơ…xin lỗi, nhưng tôi
không có gọi”.
Ồ?
Bạn không cần sự giúp đỡ của tôi? Lạ thật – tôi có thể đã thề là đã nghe một lời
cầu xin của cậu. Vong mã lắc đầu, bối rối. Nằm trên mặt
đất, đập cánh vài lần, sẵn sàng cho chuyến bay.
Giúp đỡ? “À, tôi nhớ ra
rồi! Tôi đã gọi cậu! Tôi chỉ nghĩ thầm…”.
“Chờ đã, đừng đi!”. Giọng
của Ginny vang lên giữa những lời thì thầm của những người khác. “Cậu có thể
giúp đem hai người đó lên không? Họ đã treo ở đây 10 phút rồi. Hoặc là lâu hơn.
Vậy thì cậu có thể bay xuống và giúp họ…”.
Ôi chao. Tôi hoàn toàn
quên mất điều đó khi nhìn thấy vong mã. Tôi vỗ trán. Nhờ ơn Ginny, hoặc hai người
kia sẽ ở đó cả đêm mất.
Bạn của tôi!
Dĩ nhiên. Sinh vật đó đập
cánh mạnh mẽ và bay lên. Thậm chí những người không thể thấy nó, tức là chưa
bao giờ nhìn thấy cái chết, cảm thấy cơn gió và tiếng rít.
“Ôi trời ơi! Cái gì vậy?”.
“Có cái gì đó thật sự ở
đây sao?”.
“Có lẽ…ôi trời, điều
này làm tôi sợ chết khiếp. Ra khỏi đây thôi”.
Cùng với điều đó, những
người còn lại ở đây nhanh chóng rời đi. “Chúc may mắn với người bạn vô hình của
cậu!”, một Gryffindor năm bảy mà tôi đã thấy vài lần nói. Tôi đảo tròn mắt và
lo lắng quan sát khi vong mã bay ra xa và vòng trở lại. Tại sao nó lại tiêu tốn
nhiều thời gian như vậy? Ý tôi là, tôi thực sự đánh giá cao việc nó giúp đỡ,
nhưng cũng không cần phải phô trương ra kỹ năng bay lượn đó chứ. Tôi nghi ngờ rằng
nó có cần phải bay nữa đường đến rừng cấm chỉ để quay vòng để đổi hướng?”.
Tôi
có thể nghe thấy suy nghĩ của cậu, một giọng nói thích
thú vang lên trong đầu tôi. Đôi cánh của
tôi quá lớn và không nhanh nhẹn được như chim. Phải mất nhiều thời gian để tôi
quay lại hơn chúng. Tôi xin lỗi vì sự bất tiện này, nhưng đó là tốc độ nhanh nhất
rồi.
Thật xấu hổ, tôi nhanh
chóng xin lỗi trong đầu. Gừ. Mất mặt làm sao.
“Potter! Mày có nhanh
con mẹ nó lên không? Với tốc độ này tao sẽ treo trên gờ đá này đến ngày mai mất!
Nói với con vong mã là nó hãy đập cánh nhanh hơn đi, vì ngón tay tao bắt đầu tê
liệt rồi!”. Malfoy giận dữ hét lên.
“Câm mồm đi Malfoy! Nó
đang làm rất tốt!”. Hermione nạt. “Tôi rất vui lòng nếu cậu có thể kéo chúng ta
lên, nếu cậu xuất sắc hơn”
.
Điều đó làm nó im lặng
một lúc. Hình dạng màu đen là vong mã đang lớn dần lên khi nó bay về phía chúng
tôi qua màn đêm đen kịt, tôi và Ginny cổ vũ, “Đi, đi, đi!”, tôi thì thầm. “Trước
khi hai người đó rơi xuống đất…”.
Đột nhiên ngón tay
Malfoy trượt với một tiếng ‘rít’ nhỏ. “Chết tiệt!Giúp với!”, nó hét lên khi tay
nó tuột khỏi gờ đá. Tôi lao về phía trước và nhào xuống đất để bắt lấy cổ tay
nó và nắm lấy ngón tay nó một cách điên cuồng. Tôi nghe tiếng hét kinh hoàng của
Hermione và âm thầm thúc giục vong mã bay nhanh hơn.
Tôi
đang cố gắng hết sức. Tôi cóthể đón được họ khi họ…
Trước khi tôi nghe hết
câu nói, tay Draco trượt khỏi tôi và với tiếng hét xuyên thấu của Hermione, hai
người họ lao thẳng đến cái kết số phận. “VONG MÃ!”, tôi hét lên. “Nhanh lên! Họ
đang rơi!”, tôi gần như nghiêng hẳn ra ngoài và rơi xuống, nếu Ginny không nắm
cánh tay tôi và kéo tôi lại.
“Chúng ta nên sử dụng
vài phép thuật bay”, cô ấy lắc đầu nói. “Như là Mobilicorpus. Hay một cái gì đó
như vậy”.
Tôi điên tiết lắc đầu
khi bất lực nhìn con ngựa phóng to với đôi cánh của con chim ưng lao xuống về
phía 2 người đang rơi. “Em không nhớ sao? Thầy Flitlick nói những câu thần chú
đó chỉ vừa đủ để nâng một người, chứ đừng nói đến hai người trưởng thành. Chúng
ta có lẽ đã nâng được họ để Malfoy buông cái gờ ra trước khi rơi xuống”.
Mắt dán vào con vong mã
đang lao xuống, tim tôi đập thùm thụp cứ như có con khỉ đột trong ngực tôi vậy.
Nó có đón được họ không? Nếu không thì sao? Nếu Hermione chết thì sao? Tất cả
là lỗi của tôi…Tôi nên kiểm tra bồ ấy trên bản đồ đạo tặng. Hoặc ít nhất hỏi
xung quanh xem bồ ấy ở đâu! Ôi Trời ơi. Nếu bồ ấy mà chết thì chắc chắn tôi sẽ
tự tử. Tôi nhắm mắt lại và cầu nguyện vong mã có thể đó được họ đúng lúc…trước
khi đầu họ nát bét như trứng đập vào đá.
“Harry!”, tôi ngần ngại
và mở mắt thận trọng. “Họ ổn rồi! Họ vẫn còn sống!”, náng lắc tôi dữ dội, đôi mắt
đẫm lệ. Đôi má ướt đẫm. Rõ ràng là em ấy đã khóc trong sự nhẹ nhõm và nhanh
chóng lau nó đi.
“Thật sao?”, tôi hỏi, một
cái bong bóng hạnh phúc to lên bên trong tôi. “Họ đâu rồi?”.
Em ấy nhìn xung quanh rồi
chỉ vào chấm đen ở đằng xa. “Vong mã đưa họ đến Bệnh xá. Em nghĩ họ phải ở đó một
đêm, sau tất cả những chấn động mà họ đã trải qua”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Tạ ơn trời đất”.
Khi hai chúng tôi quay
trở lại phòng sinh hoạt chung
Gryffindor, tinh thần tăng vọt, tôi nghĩ làm sao
mà Malfoy và Hermione có thể ở đó ngay từ đầu. Có phải là một kế hoạch của bồ ấy?
Không; có vẻ nó đã đi hơi xa nếu bồ ấy cố kết liễu nó. Tôi không nghĩ bồ ấy cố
gắng đẩy hắn ta ra khỏi rìa tòa tháp hay cái gì tương tự vậy – nó là một vụ mưu
sát. Và tôi biết chính xác Hermione không phải là một kẻ giết người. Bồ ấy có lẽ
hơi kỳ quặc nhưng cũng không thần kinh đến như vậy.
Ôi chà; tôi nghĩ cách
duy nhất để tìm ra câu trả lời là hỏi bồ ấy khi bồ ấy trở lại.
Tôi thực sự hy vọng tôi
đúng.
-end chap 28-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét