Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2019

[Dramione / Longfic / Dịch] Tình yêu hay dục vọng? Chap 20



Title story: Draco and Hermione: Lust or Love?
author: chebetta
Translator: Lupin (chap 1 đến chap 19), Thảo Cami (chap 20 trở đi)



Chap 20. Hắn đến

Hermione thức dậy trên chiếc giường vô cùng ấm áp. Duỗi người rồi nhìn xung quanh.

“Hermione, bồ thức dậy chưa?”, ai đó hỏi ở bên kia phòng.

“Ừm. Mấy giờ vô học nhỉ?”

“Khoảng 1 tiếng nữa đó”

“Mình không muốn thức dậy chút nào! Mình học tiết độc dược đầu tiên! Con bò cái ngu ngốc!”

“Ai dạy môn Độc dược vậy?”

“Cô Claves”, một cô gái khác nói trong sự kinh 
tởm

“Cô ấy thì sao?” Hermione hỏi

“Cô ấy xấu tính, xấu xí và thiên vị”

“Nghe giống giáo viên dạy Độc dược của mình”, Hermione nói. Cô kéo chăn lại và bước chân xuống giường, đứng lên và đi về phía nhà tắm

Hermione tắm nước nóng và chuẩn bị đến lớp. Khi xong, những cô nàng dẫn cô xuống Đại sảnh đường.

“Chà, bọn mình tạm biệt ở đây thôi. Bồ có thể tìm người muốn ngồi cùng bồ. Nếu bồ muốn ngồi cùng bọn mình thì cũng được luôn”.

Hermione cười và gật đầu với các cô gái. Cô nhìn quanh và thấy Diminic Johansson ngồi một mình. 

Cô đi tới cái bàn và ngồi xuống.

“Xin chào”, Hermione vui vẻ nói.

“Chào cậu”, Dominic nói và tiếp tục ăn. Cậu ta nhìn Hermione qua khóe mắt. Hermione lấy một cái đĩa và lấy 3 cái bánh rán. “Sao cậu lại ngồi đây?”, Dominic hỏi.

“Tại sao lại không?”, Hermione đáp trả. “Nếu cậu không muốn mình ngồi đây thì mình sẽ đi”, Hermione bắt đầu đứng dậy khi cậu ta phản đối.

“Không phải, không sao đâu. Mình chỉ là không 
muốn hủy hoại danh tiếng của cậu thôi”

“Ôi đừng có lo. Mình sẽ không bị gì đâu”

“Ngồi với mình thì cậu sẽ bị đó”, Dominic nói, cúi mặt xuống.

“Mình không quan tâm. Cậu ngồi một mình và mình nghĩ cậu là người tốt nên…mình chỉ nghĩ là mình nên tham gia với cậu”.

“Ồ, chà. Cảm ơn cậu”.

Hermione cười với cậu. Nhưng tệ cái là cậu ta không đáp lại. Hermione thấy hơi quê. Cô muốn biết thêm về người này.

“Này, Hermione”, Andrew nói khi Hermione đi bên cạnh.

“Chào Andrew. Cậu thế nào rồi?”

“Cũng ổn. Chào Dom”

Dominic ngẩng lên nhìn Andrew từ chiếc đĩa của cậu. “Chào, có gì không?”

“Không có gì. Đói quá đi. Mình sẽ gặp các cậu sau”, Andrew nói và bước đi, nở một nụ cười trên môi.

………….

Suốt cả ngày, Hermione biết thêm được rất nhiều bạn học cùng năm và các giáo viên. Cô Claves giống như thầy Snape trừ việc cô ấy là phụ nữ ra thôi. Thiệt là kinh dị mà. Một điều khác nữa là cô ấy không thích Draco. Khi cậu ấy bước vào phòng, cô ấy trừng mắt và cười khẩy.

Draco nổi tiếng khắp trường. Một cô bé năm nhất đâm vào cậu ấy, bắt đầu lắp bắp và không ngừng xin lỗi. Sau khoảng một phút, Draco cũng bảo cô gái hít thật sâu. Cô bé làm theo và cậu ấy đưa tay ra. Cô bé lưỡng lự và Draco bắt tay với cô. Cậu ta mỉm cười và nói tên mình. Rồi hỏi tên cô bé và cô bé nói cho cậu ta biết. Draco nói sẽ gặp lại cô bé sau và bước đi, chắc rằng cô bé sẽ nói là Draco Malfoy rất tốt.

Kết thúc một ngày, Hermione mệt đến nỗi khi đầu vừa chạm tới gối cô đã ngủ say.

…………….

Trong tuần tiếp theo, Hermione biết nhiều bạn cùng lớp hơn. Hầu hết họ cô đều thích. Nhưng có một vài người không hề thích chút nào. Kyle là một trong số đó. Cậu ta là kẻ đáng ghét, thô lỗ và không quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Cô biết nhiều hơn về Dominic Johansson. Cô biết được rằng mẹ cậu ấy rất xinh đẹp và yêu cậu ấy hơn cả cuộc sống. Cái chết của bà ấy đã làm cha cậu ta vỡ vụn và bây giờ ông ta một một tên nát rượu đánh đập cậu ấy. Hermione biết rằng cậy ấy rất ghét khi phải nói về cha vì thế cô không hề nhắc đến. Dominic có mắt màu nâu sẫm, gần như là màu đen. Cậu ta có một nụ cười đẹp, cậu ấy chỉ cười khi bạn đã thân quen. Với Hermione, phải mất một nhiều thời gian để cậu tin tưởng cô. 

Nhưng sau một khoảng thời gian, cậu ấy đã cố gắng và đã làm được.

 Faith và Devin sẽ kết liễu đối phương khi họ thấy nhau. Họ cãi nhau mỗi ngày; họ cãi nhau rất to ở hành lang. Họ được biết là không gây rối nhau là không được. Hermione luôn phải ngồi ở giữa để tách họ ra.

“Đừng làm phiền tôi nữa!”. Hermione nghe Faith nói khi cô đang đi xuống hành lang sau lớp học.

“Không phải tôi! Em luôn là người bắt đầu trước!”.

“Không phải! Không phải là lỗi của tôi, anh luôn có niềm đam mê bệnh hoạn về tôi!”, Faith hét trả lại.

“Ý em là gì?” Devin hỏi.

Khi Hermione đi nhanh tới góc quanh, Hermione không nghe Faith trả lời. Lần đầu tiên Faith không có gì để nói.

Hermione ló đầu ở góc quanh nhìn họ.

“Anh làm?” Faith nói khẽ, một cáu nhíu mày trên gương mặt xinh đẹp của cô.

“Ừ, tôi đó”.

“Ồ”

“Không còn gì để nói nữa sao? Không còn gì để đem tôi ra làm trò cười nữa sao? Không gọi tôi là biến thái và nhổ vào mặt tôi nữa sao?”, Devin hỏi.
Faith nhìn cậu ta và lắc đầu.

Giọng Devin hạ thấp khi cậu bước một bước về phía cô.

“Em sẽ không hét lên nếu tôi hôn em chứ?”

Faith lần nữa lắc đầu và không nói gì hết. Cô nàng để Devin tiến đến và hôn mình. Cô hoàn toàn sốc và rên rỉ.

“Anh không thể ngờ rằng tôi có thể làm vậy với em”. Devin thì thầm.

“Em cũng không ngờ”.

Devin cười và hôn cô ấy lần nữa. Lần này cậu ấy không giữ lại gì cả. Faith rên lớn và dựa vào 

Devin khi đầu gối cô khụy xuống.

Hermione cười và quay đi hướng khác, nụ cười vẫn nở trên mặt nàng.

Trên đường đến phòng sinh hoạt chung học sinh năm thứ 7, Hermione tình cờ gặp Dominic.

“Chào Dom. Cậu thế nào?”

“Mình ổn. Mình có nhiều bài tập quá”.

“Ồ, mình cũng vậy! Cậu có muốn đến thư vậy rồi cùng làm bài tập không?”, Dominic gật đầu và họ đến thư viện cùng nhau.

Họ ngồi xuống bàn trống và để tất cả bài tập lên bàn. Họ bắt đầu làm bài và phần lớn đã hoàn thành.

“Mấy giờ rồi?”, Hermione kiệt sức hỏi sau một vài giờ.

Dom nhìn đồng hồ và nói giờ. “Mười một giờ hai hai”. Hermione nghiêm khắc nói. “Thật sao? Chúng ta tốt hơn nên bắt đầu quay về”.

Dom không nói gì. Cậu ấy chỉ gục đầu xuống bàn và nhắm mắt lại.

“Thôi nào Dom. Đi thôi nào”. Cô đứng dậy và dọn đồ của mình. “Ồ, đợi ở đây và dọn dẹp đi”. Cô nói với Dom và đi lấy cuốn sách mà cô đã tìm ở Hogwarts. Cô đi đến phần chính và nhìn lên. Cuốn sách bắt đầu bằng chữ M nên cuốn sách sẽ ở giữa. 

Cô trèo lên một cái cầu thang và sau đó đi đến trước thư viện, tìm cuốn sách của mình.

“Tìm được rồi!”, cô kêu lên khi lấy sách ra khỏi kệ. Cô chầm chậm bước xuống cầu thang nhìn qua cuốn sách, nở nụ cười trên môi.

“Nè Dom”, Hermione gọi khi vẫn nhìn cuốn sách. Cậu ấy không trả lời nên Hermione gọi lại lần nữa.

“Dom ơi? Xin chào? Dominic?”, cô gọi lần nữa. 

Sao cậu ấy không trả lời nhỉ? Cô nàng đóng cuốn sách lại sẵn sàng để hỏi cậu vì sao làm lơ cô. Nàng bước qua góc quanh để đối mặt với cậu ta khi cậu rên rỉ và ngọ nguậy trên sàn nhà.

“Dom?”, Hermione khẽ gọi. “Dominic?” cô gọi lần nữa khi bước gần lại phía cậu và sờ mặt cậu. 
Nó lạnh quá. Khuôn mặt cậu ấy cứng đờ vì đau đớn, bàn tay nắm chặt thành nấm đấm. Cậu ấy lại rên rỉ. Có gì đó không ổn, rất là sai.

“Dominic? Cậu sao vậy?” Hermione gọi lần nữa. Quỳ xuống bên cạnh cậu ta và lay vai cậu ấy. Cậu ấy lại rên rỉ. Thêm lần nữa. To hơn lần trước. Có chuyện gì vậy?

“K-Không t-thể”, Dominic rên lần nữa. Sau đó hét lên. Cậu ấy đang đau đớn, cực kỳ đau. Cậu ấy không còn ngọ nguậy nữa; cậu ấy quằn quại như đang bị tra tấn. Máu rỉ ra từ khóe miệng và rên rỉ lần nữa. Hermione nuốt nước bọt một cách khó khăn và lùi lại.

Cậu ta đập mạnh và hét lớn. Nhưng tiếng hét này không hề dừng lại. Cậu ấy cứ la hét và la hét. Tiếng cậu ấy giống một con ngựa nhưng cậu ấy vẫn hét.

Hermione ngồi xổm, vòng tay ôm lấy mình khi lắc lư qua lại. Nước mắt lăn dài trên má khi cô biết cô không thể giúp gì cho cậu ấy. Bất cứ điều gì xấu xảy ra với cậu đều vượt quá khả năng giúp của cô.

Mọi người vào thư viện xem. Sau đó cuối cùng cậu ta cũng ngừng hét và co giật. Cậu ấy nằm cứng ngắt. Hermione bò đến gần và nhìn vào mặt cậu ấy.

“Dom ơi?”, cô thì thầm. Cô chạm vào mặt cậu. Nó vẫn lạnh, có ấm lên đôi chút nhưng vẫn lạnh ngắt. 

“Dominic? Cậu có nghe mình nói không?”, cô ấy thì thầm lần nữa.

Sau đó cậu ta mở mắt ra. Hermione nhảy lùi về sau, một tay che miệng và thở dốc.

Đôi mắt cậu ta trống rỗng. Cậu ấy ngồi dậy và nhìn xung quanh. Trông cậu ấy giống như một cái xác không hồn. Rồi cậu ta nhếch mép cười, một nụ cười xấu xa. Cậu ta đứng lên và nhìn xuống Hermione. Cô vẫn ngồi trên sàn, một tay che miệng.

“Ngươi”, Dom nói, nụ cười nhếch mép vẫn còn trên mặt. “Ngươi là điều ta cần”, cậu bước về phía cô và chìa tay ra. Lòng bàn tay cậu ta đối diện mặt cô và một luồng khói nhỏ bắt đầu xuất hiện.

Hermione lùi xa ra khỏi cậu ta nhưng cậu vẫn tiến tới. Lòng bàn tay cậu ta gần như chạm vào trán cô và Hermione  có thể thấy đầu óc mình mụ mị đi.

“Đúng rồi đó. Đến đây nào, cưng ơi, đến đây nào”, cậu ta thì thầm. Cậu ta đứng dậy, tay vẫn che đầu cô. Cậu di chuyển bàn tay về phía cơ thể 
Hermione, không chạm vào cô nhưng chắc rằng Dominic vẫn kiểm soát những gì cậu ta đang làm. 

Sau đó cậu ta thì thầm gì đó, một câu thần chú.
Cơ thể Hermione nhấc khỏi sàn nhà và lơ lửng trong không trung. Dom thì thầm gì đó hết lần này đến lần khác. Sau đó cậu ta hét lên, sau đó ngực Hermione phập phồng và đầu cô gục xuống. Cô hít thở khó khăn và cố gắng thở ra.

“Đến đây nào cưng, đừng vùng vẫy nữa”, Dom nói lớn, cái cười nhếch mép trở nên vui vẻ. Cậu ta nhìn xuống mặt Hermione. Khuôn mặt chỉ cách mặt cậu ta vài inch.

“Đừng…”, Hermione thốt lên.

“Đừng chống cự”, Dom thì thầm. “Hãy để nó trở thành cô”.

Mọi người xung quanh thư viện bắt đầu hoang mang.

“Voldemort!”, một giọng nói thốt lên.

Dominic đi xung quanh và nhìn vào hiệu trưởng, một tia sáng trong mắt cậu ta.

“Ahhh…Hiệu trưởng kính mến. Rất vui vì gặp ngài lần nữa”.

“Hãy thả cô gái đó ra, Voldemort”.

“Rất tiếc, nhưng nó là của ta. Phù thủy tuyệt nhất ta từng thấy trong rất nhiều, rất nhiều năm”, Dom đi xung quanh và vuốt ve má Hermione. Hermione bắt đầu nôn khan nhưng cô bịt chặt miệng. Cô sẽ không để cho tà ma mà Voldemort đưa vào cơ thể mình.

Vị hiệu trưởng lấy đũa phép ra và bắt đầu một câu thần chú. Voldemort/Dom bắt đầu hoảng loạn và nhìn xung quanh. “Ta trở về vì ngươi, cưng à”. 

Voldemort thì thầm với Hermione và hét lên. Nhưng đó không phải là tiếng hét của Voldemort, nó là của Dominic. Mắt cậu ấy trở lại bình thường và cậu ta gục xuống trên cánh tay và đầu gối. Cậu ta thở hổn hển, dồn dập.

Cơ thể Hermione hạ dần xuống đất nhưng không có hơi thở. Dominic bò qua chổ cô.

“Tôi đã làm gì thế này?”, cậu ấy thì thầm. Cậu ta đặt tay vào má cô và rồi cô thở hổn hển. Cô mở mắt và nhìn xung quanh.

Dom mỉm cười và nhắm mắt lại rồi xuống sàn. Hermione nhắm mắt lại và tập trung vào hơi thở.

“Hermione?”, giọng nói hoảng loạn của Draco vang lên. “Hermione, cậu ổn chứ?”, anh hỏi. 

Hermione mở mắt ra một chút và phát hiện Draco. Cô khẽ mỉm cười và rồi nhắm mắt lại khi Draco ôm cơ thể mình.

“Hãy đưa họ đến bệh xá”, hiệu trưởng nói. Draco ôm cơ thể nhỏ bé của Hermione lên và đưa cô đến bệnh xá trong khi ai đó hóa phép làm Dom trôi nổi bồng bềnh theo sau.

Draco đặt Hermione xuống giường và hôn trán cô.

“Làm ơn hãy không sao đi mà”, anh thì thầm.

“Mọi người ra ngoài, ngay!”, vị y tá hét lên. Đám đông bên tay trái và y tá làm công việc của mình, cô gắng khắc phục thiệt hại cho cơ thể của Hermione và Dominic.

-end chap 20-
…………..

Hillary – Trường Vernard, nữ sinh năm 7. Thông 
minh, xinh đẹp, sâu sắc.

Hannah – Trường Vernard, nữ sinh năm 7. Tóc vàng, có nữa dòng máu Tiên.

Hermione Granger – Gryffindor, nữ sinh năm 7.

Faith Malito – Slytherin, nữ sinh năm 4. Xinh xắn, thái độ không tốt, “đồ khốn”.

Melissa Creed – Ravenclaw, nữ sinh năm 3. Thông minh, xinh đẹp, e thẹn.

Sydney Lindall – Hufflepuff, nữ sinh năm 5. Ồn ào, vui tính, nói nhiều.

Leslie Bowne – Gryffindor, nữ sinh năm 6. Tốt tính, thông minh.

Andrew – Trường Vernard, nam sinh năm 7.

Dominic Johansson – Trường Vernard, nam sinh năm 7. Lãnh đạm.

Kyle – Trường Vernard, nam sinh năm 7. Xấu tính, không bỏ qua cho quan điểm cùi bắp.

Paul – Trường Vernard, nam sinh năm 7. Tóc nâu, punk.

Draco Malfoy – Slytherin, nam sinh năm 7.

Devin Sheldon – Slytherin, nam sinh năm 5. Dễ thương, bất tuân.

Landon Richmond – Ravenclaw, nam sinh năm 6. “Hot”, vui tính.

Jeremy Darrell – Hufflepuff , nam sinh năm 3. Dễ thương, nhút nhát.

Aiden Carwin – Gryffindor, nam sinh năm 4. “Hot”, vui tính.


[Dramione / Longfic / Dịch] Tình yêu hay dục vọng? Chap 19




Title story: Draco and Hermione: Lust or Love?


Author: chebetta

Translator: Lupin (chap 1 đến chap 19), Thảo Cami (chap 20 trở đi)






Chap 19: Vernard, ngôi trường của phù thủy và pháp sư.

Hermione đang đứng ở đại sảnh của trường Vernard.

-“Chào mừng các học sinh của trường Hogwarts”. Hiệu trưởng trường đang chào đón họ. “Rất vui khi thấy các cô cậu đến đây”.

-“Tụi em cũng vui khi được ở đây, thưa thầy” Hermione nói, không quên nở nụ cười rạng rỡ.

Hiệu trưởng trường là một người đàn ông cao ráo. Ông ấy chưa thể già bằng cụ Dumbledore nhưng chắc cũng tầm 50.

-“Nào, các học sinh trường Vernard, ta muốn các em gặp những học sinh từ trường Hogwarts”

-“Jeremy và Melissa, năm ba. Aiden Carwin và  Faith Malito, năm 4. Sydney Lindall và  Devin Sheldon, năm thứ năm.  Landon Richmond và Leslie Bowne, năm 6. Năm bảy thì chúng ta có Draco Malfoy và Hermione Ganger.”

Một tiếng huýt sáo từ phía sảnh và Draco nhìn qua bên cạnh mình.

-“Tớ đoán là cậu nổi tiếng khắp thế giới luôn rồi” Draco nói.

-“Chẳng phải lý do tốt gì đâu”

-“Đừng bận tâm đến nó”

Draco dỗi nhưng cũng ngoái đầu nhìn lại phía thầy hiệu trưởng.

Ông nói với đám nhóc trong trường rằng chúng có thể ăn. Đám nhóc rời khỏi đại sảnh, thứ gì đó khá hung hăng đang tiến tới từ phía cánh cửa thứ hai của đại sảnh, nơi tụi nhỏ đang ăn.

Hillary, cô gái năm bảy đang dẫn đầu vào đại sảnh. Cô mỉm cười với tất cả mọi người và cất lời chào với Hermione.

-“Chào” Hermione chào lại.

-“Tớ là Hillary”

-“Rất vui được gặp cậu, Hillary” Hermione nói.

-“Andrew sẽ dẫn một nửa các cậu, còn tớ thì lo nửa còn lại”

-“Okay”

-“Tớ sẽ đi tìm Andrew trong khi đó cứ bàn luận ai nên đi cùng ai”

-“Chia theo nhà thì sao?” Draco hỏi.

Hermione mỉm cười: “Tớ cũng đang nghĩ đến. Được rồi, tớ muốn Gyffindor và Slytherin đi cùng tớ. Draco, cậu dẫn Ravenclaw và Hufflepuff đi cùng với…”

-“Hillary” Landon nói. Chính vì cô bé khá xinh và dễ thương. Landon đã ở đó mà.

-“Landon, hay đấy” Hermione nói với Landon.

Landon khịt mũi: “Em luôn dễ thương mà”

Hillary quay trở lại đại sảnh cùng với một cậu chàng cao ráo, đẹp trai. Tóc cậu ta màu đen và cao chắc cũng tầm 1m85. Cậu chau mày khi bước vào và mỉm cười khi Hillary nói.

-“Tớ sẽ cố vậy”

-“Andrew” Hillary nói nhanh.

-“Tớ đùa mà”

-“Nhiều người sẽ không nghĩ như vậy đâu”

-“Tớ chắc họ không phải lũ đần đâu”

Hillary quay lại nhìn cậu bằng cái liếc xéo.

-“Okay” Hillary đứng đó trước mọi người và mỉm 
cười thật xinh “Các cậu quyết định xong chưa nè?”

-“Rồi. Draco, Melissa,Landon, Sydney và Jeremy sẽ đi cùng cậu. Đám còn lại sẽ đi cùng Andrew”

-“Okay, theo sau tớ” Hillary nói với nhóm của mình. Họ rời đi thì Andrew quay lại nhìn nhóm mình.

-“Được rồi. Xin lỗi vì tớ đã không ở đây để tự giới thiệu mình”

-“Oh, ổn mà. Đây là Faith, Devin, Leslie, Aiden và tớ là Hermione”

Cậu mỉm cười với cô rồi duỗi tay mình ra: “Rất vui được gặp cậu, Hermione”  Đột nhiên cậu nhớ tới còn những người khác: “Và các cậu nữa”, cậu thêm vào.

-“Cám ơn” cậu nói rồi vươn tay ra để bắt tay Hermione.

-“Đi theo mình, tớ sẽ dẫn các cậu đi xem xung quanh”

Andrew cho mọi người thấy lâu đài, cuộc nói chuyện luôn được giữ xuyên suốt. Nhưng chỉ mình Hermione nói. Mọi người, cả Andrew cũng thấy sự thích thú trong cách nói của cô

-“Lâu đài to lớn thật” Hermione nói.

-“Thì đó” Lâu đài này khác với trường của họ. Nó trong rất sáng sủa và đẹp nữa. Bên trong có vẻ còn có cả nhà thờ nữa. Tường thì làm đá cẩm thạch, mục sư là các thầy phù thủy của trường. Bức tường hẳng có chút tì vết dơ nào, nhưng cửa sổ thì được trổ khắp nơi.

-“Và còn đẹp nữa chứ” Hermione mỉm cười với cậu chàng.

Cậu cười lại: “Tớ cũng thấy vậy”

-“Mọi người sẽ ngủ lại đâu ạ?” Leslie hỏi
-“Oh, đúng rồi. Tớ quên mất. Chúng tớ không chia theo nhà như các cậu. Chúng tớ có phòng chung cho các năm. Tớ sẽ cho các cậu xem. Mỗi phòng sẽ có hai cầu thang. Một cho nam, một cho nữ”. Cậu bước vào phòng dành cho năm tư, và cho mọi người xem.

-“Các năm đều có phòng chung, chỉ khác nội thất thôi. Kí túc xá chon nam nằm phía trên bên phải còn nữ thì phía trên bên trái.”

-“Okay, ở đây được đấy, Tớ sẽ cho Faith và Aiden xem phòng của họ đã” Andrew nói với Hermione. 

Cô gật đầu chờ cậu dẫn hai đứa con gái đó lên phòng.

Vài phút sau, Andrew, Faith và Aiden quay lại.

-“Tớ sẽ cho cậu xem thư viện sau vì nó đang đóng”

Hermione theo sau mọi người. Cánh cửa bằng vàng dẫn vào thư viện to khủng khiếp. Andrew đẩy cửa vào, Hermione thì như ngừng thở lập tức. 

Thư viện rộng lớn vô cùng. Nó nhắc cô nhớ về thư viện trong bộ phim giai nhân và quái vật. Phía trước thì có cái lò sưởi, hai bậc thang vòng ở mội bên thư viện. Tất cả dẫn lên dọc các giá sách của thư viện. Tính từ cửa sổ thì nó cao 40 mét chứ chẳng vừa. Bên cạnh mấy giá sách, hai cửa sổ khổng lồ trổ lên thẳng tận nóc thư viện.

-“Oh, trời ơi” Hermione thốt lên.

Andrew cười: “Thật đẹp, đúng không?”

-“Nó chỉ là cái thư viện thôi mà” Faith nói mà chẳng có chút hăng hái nào.

 -“Với em là vậy” Andrew nói: “Nhưng với người khác, nó là thư viện tuyệt vời nhất ở thế giới phù thủy và Muggle nữa đấy”

-“Tôi đâu cần quan tâm nó như thế nào cả” Faith nói.

-“Mặc kệ con bé đi” Hermione nói với Andrew. 

“Con bé gắt gỏng vì cậu nói lại nó đó”

Sáu người rời khỏi thư viện, xuống đại sảnh thứ hai để ăn khuya. Andrew nói họ có thể ngồi bất cứ nơi nào họ muốn.

Có khoảng 100 bàn với 8 chỗ ngồi thoải mái cho mỗi bàn. Andrew dẫn Faith đến bàn có mấy cô bé cùng tuổi và cũng làm thế với Aiden và Leslie. Nhưng có đến 4 cô gái đi ngang bàn của Devin như nói rằng cậu trông ngon đấy, bọn này muốn ăn cậu luôn.

-“Muốn ngồi cùng không?” một trong các cô nói.
Devin nhìn lại Andrew.

Andrew cau có với mấy cô bé : “Tiffany, tha cậu ta đi. Devin, đến đây và ngồi đi”, cậu dẫn Devin lại bàn của mấy cậu nhóc đang bàn về trận Quidditch, thật tốt là cậu cũng biết chơi món đó.

Devin dẫn Hermione lại bàn có mấy cậu bạn mà cậu đang trò chuyện. Có cả trai lẫn gái.

-“Hermione, đây là Paul, Hannah, Jennifer, Kevin, Kyle và tất nhiên là Hillary và Draco”

-“Hey” Hermione chào.

-“Chào cậu, Hermione”

Andrew và Hermione ngồi xuống.Họ bỏ đầy thức ăn vào dĩa, bắt đầu cuộc nói chuyện.

Khi ăn xong, Hermione dựa lại gần Draco: “Cậu thấy sao?” cô hỏi

-“Mọi thứ đều tuyệt vời” Cậu nói. Cậu trai nào trả lời

-“Cậu có thấy thư viện chưa?”

-“Yeah, tớ biết tỏng thế nào cậu cũng yêu mất nó”cậu nói, một nụ cười trên gương mặt cậu.

-“Nó đẹp quá đi” cô thì thầm lại với cậu.

-“Vạy, Draco” Paul cất tiếng: “Cậu là một tử thần thực tử”

Draco nhìn lại thằng con trai cao ráo, tồi tàn nhưng điển trai đó : “Cậu có nghĩ đó là chuyện của cậu không?”

Paul nhún vai và lắc đầu, làm mái tóc nâu nhạt xù xì rơi phủ khuôn mặt : “Xin lỗi cậu, tớ thắc mắc thôi. Làm bạn với tử thần thực tử thì không biết chuyện gì xảy ra nữa?”

-“Paul” Jennifer chặn lại

-“Cái gì?”

-“Cái gì hả?  Cậu thật thô lỗ đấy. Xin lỗi cậu, 
Draco. Paul là vậy đó”, Hannal nói với Draco. 

Hannal là cô gái rất xinh đẹp. Cô có mái tóc vàng óng và một đôi mắt nhìn thật ngây thơ.

Draco nhìn lại cô và nhăn mặt

-“Tớ có nửa dòng máu của tiên nữ” Hannal nói. “Hầu hết ai cũng nhìn tớ như vậy. Tớ quen rồi”

-“Tớ đâu có liếc nhìn cậu kiển như vậy” Draco nói. Cô nói vậy vì nghĩ cậu nhìn cô vì cô xinh đẹp : “Cậu xinh đẹp thật, mắt cậu chuyển từ xám đen sang xanh nhạt”

-“Oh,” Hannal nói lí nhí. Cô xấu hổ vì cậu biết rõ tiên nữ rất rõ nên cô đã nghĩ cậu liếc nhìn cô là như vậy. “Tớ không nghĩ cậu biết về tiên nữ nhiều như vậy”

-“Tớ cùng có dòng máu đó mà nên biết rõ thôi” Draco nói. Cả bàn chợt im lặng hẳn.Họ đều biết cô ta đang có bẫy quyến rũ cậu nhưng nó vô dụng rồi. Jennifer cười to.

-“Không hiểu sao tớ cứ nhìn cậu hoài” Jennifer cười khúc khích.

Draco mỉm cười lại cô:” Vậy cậu có muốn tớ thử quyến rũ cậu không?”

-“Không thể nào đâu. Tớ dễ dính lắm”

-“Thôi nào, làm sao cậu biết mình có thể kiểm soát bản thân đến đâu” Draco nói.

-“Chắc chắn là không thể cưỡng lại rồi” Mọi người đều cười nói. Hermione khuých cho cậu một cái.

-“Khỏi phải tự hỏi tại sao. Cậu không thể làm điều đó. Tớ bị dính bùa quyến rũ từ cậu một lần rồi đấy”

Draco mỉm cười với cô:”Tớ chưa bao giờ làm điều đó cả, Hermione à. Cậu nghĩ tớ sẽ dám làm với cậu sao?”  Draco nói, vờ làm khuôn mặt bị tổn thương, hai tay cậu đặt lên tim mình.

Hermione muốn ngưng thở luôn.

Ai đó gõ gõ lên vai cô từ phía sau. Cô quay lại và nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu

-“Uhm,, cho hỏi..” cô bé vặn vẹo cái tay đầy hồi hộp : “Em đang tự hỏi. Em đã đọc mấy tờ báo về chị và chị là phù thủy thông minh nhất trong thời đại này”

Hermione nhìn lại cô bé, miệng há ra để trả lời nhưng biết nói gì đây

-“Đúng rồi, là chị đó đấy” Draco trả lời dùm.

-“Oh” cô bé cười với Hermione : “Em là Sammy, rất vui được gặp chị, Hermione Ganger”

-“Chị cũng vậy, Sammy”. Nói rồi cô bé đỏ mặt chạy đi

-“Ấn tượng đấy” Kevin cười : “Thông minh nhất trong thời đại này luôn”, Kevin tóc đỏ cảm thán và không nói thêm gì nữa.

-“Tớ thực sự không có đến mức như vậy” 
Hermione nói.

-“Oh, chính cụ Dumbledor đã viết quyển sách nhắc đến cậu đấy, Hermione” Andrew nói

-“Cụ ấy viết?” Chính cô còn chẳng biết cụ có làm việc đó nữa

-“Chà, tớ không biết nữa, nhưng tớ buồn ngủ rồi, tớ cần một cái giường khủng khiếp” Jennifer nói.

-“Tớ cũng vậy” Hannah nói.

Mọi người đứng dậy và hướng về phòng sinh hoạt chung. Khi đi về thì có một vài cậu chàng năm bảy chạy đến. Sách trên tay cậu đổ rơi xuống sàn. Kyle cười cậu chàng và bảo cậu ta phải coi chừng chứ. 

Hermione cúi xuống và phụ cậu chàng nhặt đồ mình lên.

-“Để mình giúp cậu” Cô nói

-“Không, không cần bận tâm đâu” Cậu lí nhí trong miệng, đầu vẫn ngục xuống.

-“Giúp cậu ta nhặt lên đi chứ” Kyle nói với Hermione.

-“Cậu tên gì?” Hermione mặc kệ Kyle. Cậu ta thật nhỏ nhen và vô tâm nữa.

-“Dominic” cậu trả lời, vẫ đang tập trung nhặt sách lên. Hermione đưa cậu quyển cuối cùng, cậu cầm và cả hai đứng lên.

-“Dominic gì vậy?”

-“Johnasson Dominic”, cậu trả lời, vẫn không nhìn cô

-“Rất vui được gặp cậu, Dominic Johnasson” 
Hermione nói. “Đây cũng vậy”, Dominic nói.

-“Thật là một thằng nhóc quái gở” Kevin nói. Họ quay trở lại phòng sinh hoạt chung trong im lặng

Giường của Hermione và Draco đặt gần cửa. 

Hermione đến giường mình và nghe 5 cô gái khác đang trò chuyện. Cô đang ở chung với đám nhiều chuyện rồi đây. Hermione ngồi xuống giường, một ý nghĩa thoáng qua

-“Chuyện gì xảy ra với Dominic vậy nhỉ?” 

Hermione hỏi các cô gái

-“Oh, cậu ta à” một trong những cô gái trả lời bằng giọng tiếc nuối

-“Mẹ cậu ta chết hai năm trước, còn cha cậu ta thì không phải người tốt chút nào. Ông ta đánh đập cậu ta suốt, cậu ấy cũng xa lánh mọi người. Cậu ta cũng bị nhiều người châm chọc lắm”

-“Buồn thật. Cậu  ta không còn tin ai nữa. Mấy đứa nghèo lúc nào cũng vậy”

-“Cám ơn nhé”

-“Không có gì” Hermione và đám con gái nằm xuống và chìm vào giấc ngủ.

-end chap 19-