Author:
FredWeasleyismyking
Translator:
Thảo Cami
Disclaimer: Tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch
Link: http://www.wattpad.com/1586670-kiara-malfoy-a-fred-weasley-love-story-kiara
Chap 2. Sống sót bởi tình yêu
~ Kiara
~ Kiara
Tôi
nhìn chằm chằm người đàn ông đó trước khi mắt mở to. Nhiều đau đớn hơn nữa sao?
Scarlett đứng cạnh bên tôi mở to mắt nhìn ông sợ hãi. Tôi không trách cô ấy. Trái
tim tôi dộng thùm thụp trong ngực và mỗi hơi thở đều rất khó khăn để hít vào, mỗi
lần một khó hơn.
Cha
tôi vẽ một đường bằng đũa phép và chỉ vào tôi. Tôi muốn lùi lại và chạy đi
nhưng tôi không thể, chân tôi nặng như chì.
Tôi
nhắm mắt lại khi thấy ông mở miệng hét những lời nguyền chết chóc mà nó có thể
ngăn tôi không thể đến Hogwarts.
“Avada
Kedavra”, cha tôi hét lên và hai từ đó khiến tôi ngã xuống mặt đất. Tôi thấy một
tia sáng màu xanh xẹt ngang qua mi mắt và tôi đợi đến khi nó tác động lên tôi.
Nhưng
không có gì xảy ra cả. Tôi không thấy bóng tối sẽ mang cái chết đến. Tôi cảm thấy
đau nơi tôi ngã xuống đất có nghĩa là tôi vẫn còn sống. Tôi mở mắt thật chậm và
lập tức nhận thấy cơ thể ở cạnh tôi.
Tôi
gạt tóc ra khỏi mắt và thấy Scarlett nằm trên sàn lạnh, không cử động, và đôi mắt
cô ấy vô hồn. Biểu hiện này của cô ấy là từ khủng bố và khi tôi gọi tên cô
trong câm lặng, cũng khiến tôi nhận ra cô ấy đã chết rồi. Lời nguyền đã đánh
trúng cô ấy khi nó hướng vào tôi.
Nước
mắt đong đầy và tôi khóc nức nở cho thể xác gia tinh không còn sự sống. Nó hoàn
toàn là lỗi của tôi. Nó không nên diễn ra thế này. Còn bao nhiêu người nữa phải
chết vì tôi?
Tôi
nghe cha tôi cười to lúc nước mắt tôi rơi xuống má. Tôi đang khóc cho Scarlett
nhưng cũng là cho những người khác có thể ra đi như thế này. Bao nhiêu người sẽ
chết?
Tôi
nghe thấy cha lẩm bẩm thần chú và dây thừng xuất hiện trói chân tay tôi lại với
nhau. Tôi di chuyển rất khó khăn.
“Đó
là điều sẽ diễn ra cho con đó con yêu. Nó là quyết định của mi. Và không chỉ một
mình mi sẽ đau khổ cho hậu quả của nó. Nhưng những người mi quan tâm nhất. Ta
biết mi Kiara à, điều gì sẽ khiến trái tim mi tan vỡ trước khi ta giết mi. Một
trong số đó sẽ làm mi mất đi mọi thứ và mọi người mà mi yêu quý. Cái khác là điều
gì đó ta thấy thú vị”. Ông nói lặng lẽ và rít lên ở câu cuối khi tôi giận dữ đấu
tranh với sợi dây thừng trói quanh tôi.
Tôi
ngừng cử động, bối rối khi nghĩ về từ cuối cùng của ông. Thú vị ư? Ông tìm thấy
thú vị gì ở tôi kia chứ? Cha nhếch môi trước phản ứng của tôi.
“Ta
thấy mi không có ý trả lời những gì ta đã nói. Không phải các Gryffindor đều
nhanh nhẹn sao? Có lẽ mi nên vào Hufflepuff”, cha tôi chế nhạo. Tôi nắm chặt
tay trong giận dữ.
“Con
không thể đấu lại ta đâu, con yêu dấu. Mi không có hy vọng thắng được ta đâu.
Bây giờ, trở lại với điều thú vị nào. Đó là một cái gì đó của ngươi sẽ mất…ồ
làm sao họ đặt nó những ngày này? Trinh tiết chăng?”. Cha tôi rít lên.
Cơ
thể của tôi đông cứng khi nghe từ cuối cùng và tất cả những gì tôi có thể nghe
là tiếng trái tim tôi đập lớn. Cái gì? Tôi rùng mình trước ý nghĩ đó. Nó là điều
kinh tởm. Đó là loạn luân. Ông ta thật kinh khủng.
“Ta
biết đứa con gái quý báu của ta, rằng mi không muốn. Nếu mi không làm theo điều
ta nói, mi sẽ nhận trừng phạt. Ta hứa đó”.
“Rốt
cuộc thì ông muốn điều gì từ tôi?”, tôi khóc, hối hận ngay khi từ ngữ thoát ra
khỏi đầu môi. Tôi đã không bao giờ trả lời cha tôi như thế. Mỗi lần ông ta đều
tra tấn tôi. Nhưng tôi rất giẫn dữ khi ông ta làm thế.
“Mi
sẽ làm như lời ta nói. Có nghĩa là, mi sẽ trở thành một trong số bọn ta. Một Tử
thần Thực tử trung thành của Chúa tể Bóng Tối và giúp chúng ta tiêu diệt những
kẻ mà mi gọi là bạn”, cha tôi chế nhạo.
“Tôi
sẽ không bao giờ trở thành một trong số các người”, tôi bật lại, bắt đầu cuộc
tranh đấu với dây thừng lần nữa. “Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương bạn bè
mình”.
“Mi
không cỏn lựa chọn nào khác đâu”, cha tôi thì thầm trước khi chỉ đũa phép vào
tôi.
Tôi
thấy miệng của ông chuyển động chậm khi hét lời nguyền tra tấn.
“CRUC…”.
“Stuperfy”,
một giọng khác hét lên, làm chệch hướng lời nguyền của cha tôi. Nó làm tan nát
cái tủ chén cạnh tôi, nó có đủ loại kính khác nhau, một số ngã và đập xuống đất,
những mảnh kính vỡ bay xuyên qua không khí và cắt vào da tôi,
Tôi
giật nảy đau đớn khi quay lại xem ai đã cứu tôi. Tôi nhìn cửa ra vào và thấy mẹ
đang đứng đó trong yên lặng, đang chỉ đũa phép vào cha tôi người đang nhìn chằm
chằm bà ấy.
“Tình
yêu à. Rời khỏi đây ngay. Để ta tra tấn con gái của mình. Em có thấy nó đã làm
gì chưa? Nó phàn bội chúng ta để theo phe kẻ thù”. Cha tôi thét lên giận dữ với
bà.
Narcissa
Malfoy không khúm núm trước cảnh cha tôi phát điên, bà bước đến gần ông và tôi
thấy sự buồn bã trong mắt bà. Nhưng nó biến mất nhanh như khi đến và thay thế bằng
sự giận dữ.
“Rời
khỏi đây đi Lucius. Để em tra tấn con bé”, mẹ tôi nói khẽ nhưng cũng đủ cho mọi
người biết không gây rối cho bà.
Trái
tim tôi tan nát với những từ ngữ đó. Mẹ
tôi. Người duy nhất tôi nghĩ quan tâm tôi đủ để yêu tôi. Nhưng bấy giờ tất cả đều
biến mất. Tất cả những gì tôi có thể bám víu hiện giờ là hy vọng.
Hy
vọng rằng tôi sẽ, bằng cách nào đó trốn thoát khỏi nơi này. Tôi khó có bất kỳ
cơ hội nàotừ bây giờ để trở về Hogwarts. Tôi sẽ rất nhớ chuyến tàu Hogwarts. Điều
gì sẽ xảy ra khi mọi người nhận ra rằng tôi đã không còn? Sẽ có một số người đi
tìm tôi.
Tất
cả những câu hỏi giờ là những giọt nước mắt. Tất cả những gì tôi còn có thể bám
víu hy vọng là cầu nguyện chân thành.
Cha
tôi có vẻ do dự, có thể ông muốn giữ tôi lại cho riêng mình nhưng ông liếc qua
tôi đang nằm dài trên đất, với mớ dây thừng đang trói chặt. Ông cười mỉa trước
khi quay sang gật đầu với mẹ.
Ông
đi qua thì thầm thầm gì đó vào tai bà trước khi rời khỏi. Cha liếc tôi khi ông
rời đi, xem tôi đấu tranh một lần nữa với sự trói chặt toàn thân này.
Nó
không có tác dụng. Đám dây thừng trói quá chặt, làm có vẻ nó không thể nào suy
suyển được, nói gì đến việc trốn thoát. Tất cả những gì tôi có thể làm là buồn
bã nhìn mẹ khi bà dò hỏi tôi cẩn trọng.
Tôi
nhìn bà như thể xem một đoạn phim bị tua chậm khi bà giơ đũa phép lên và chỉ
vào tôi, tôi ngừng tranh đấu và nhìn vào mẹ hy vọng rằng bà sẽ không làm tôi
đau.
Miệng
bà chuyển động chậm và tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị cho điều tồi tệ.
“Silencio…Bây
giờ thì… Crucio”.
Những
từ bà hét lên như những mũi dao nhọn đâm vào tôi và tôi chờ đợi sự đau đớn mà bản
thân đã có nhiều kinh nghiệm trước kia.
Nhưng
nó không không bao giờ đến.
Tôi
mở mắt nhìn khi bà cởi bỏ dây thừng trên người. Chúng rơi xuống đất và tôi có
thể cử động trở lại. Tôi ngồi dậy và nhìn bà chăm chú.
“T-Tại…”.
Tôi bắt đầu trước khi mẹ tôi cắt ngang.
“Mẹ
yêu con Kiara, dù bạn bè của con là ai, thậm chí khi Luicus không đồng ý đi
chăng nữa. Mẹ không bao giờ có thể tra tấn hoặc làm đau con. Con là con gái ta
và ta lo cho con nhiều lắm con yêu”. Bà cuối xuống và thì thầm với tôi.
Tôi
nhìn sâu vào đôi mắt xanh thằm của bà mà tôi được thừa hưởng và thấy hình ảnh
mình trong đó. Đôi mắt bà buồn bã khi nhìn tôi và tôi nhận ra ngay tức khắc.
Mẹ
tôi có quan tâm.
“Con
tốt hơn là nên rời khỏi đây ngay”, mẹ tôi nói khẽ, đứng thẳng người dậy và nhìn
xuống tôi buồn bã. “Nếu không, con sẽ trễ chuyến tàu”.
Tôi
gật đầu, ước gì tôi có dành chút ít thời gian với người duy nhất có vẻ là quan
tâm ngay tại đây. Chắc rồi, bạn bè tôi quan tâm tôi, nhưng họ không biết những
gì xảy ra với tôi. Và họ sẽ không biết.
“Ruby”,
mẹ gọi, xoay xung quanh và và trở lại với tôi.
Ruby
xuất hiện với một tiếng nổ lớn khi xuất hiện, đôi mắt mở to nhìn Scarlett. Nước
mắt lăn dài trên má trước khi rơi xuống sàn, tôi nhanh chóng chạy tới Ruby
ngang qua mẹ người đang khẽ thổn thức.
Tôi
bao bọc cô ấy bằng cái ôm khi cô khóc trên đầu người chị đã chết.
Ruby
và Scarlett là hai chị em gần gũi nhất. họ trông chừng lẫn nhau và làm mọi việc
có thể cùng nhau. Nhưng những việc đó bây giờ không còn nữa. Cha tôi đã phá hủy
tất cả.
Giống
như việc ông ấy phá hủy tôi.
Khi
tôi ôm Ruby, mẹ tôi biến mất với tiếng động lớn và sau vài giây bà trở lai với
một tiếng động lớn nữa. Trong tay bà là hành lý đã đóng gói và Shadow, con cú của
tôi. Nó có màu của màn đêm với đôi mắt màu xanh lá sắc bén sáng lấp lánh như ngọc
lục bảo. Tôi yêu cô nàng.
Ruby
thoát khỏi vòng tay tôi và cầm lấy hành lý cùng lồng cú từ mẹ tôi. Cô nàng lau
những giọt nước mắt còn đọng trên mi và kéo chúng vào lò sưởi nơi chúng tôi sẽ
di chuyển bằng bột Floo, loại bột di chuyển giữa những chiếc lò sưởi, đến Ga
Ngã Tư Vua.
Tôi
sắp sửa làm theo Ruby khi tôi quay lại với mẹ. Tôi bước những bước khẽ khàng
cho khoảnh khắc này trước khi chạy đến ôm chầm lấy cổ bà. Bà đáp lại bằng một
cái ôm.
“Đừng
bao giờ thay đổi, Kiara. Ta yêu con. Cứ bước đi trên con đường con chọn”. Bà
thì thầm bên tai tôi.
Tôi
cố gắn ngăn giọt nước mắt tràn ra. Tôi yêu mẹ, tôi thực sự yêu bà.
Tôi
quay gót tới lò sưởi, nơi Ruby đang chờ với hành lý của tôi. Tôi không cần cô ấy
đi với tôi, Ruby nên ở lại.
“Ở
lại đi Ruby, tôi sẽ ổn khi đến đó thôi”. Tôi nói với Ruby.
Ruby
do dự trước khi gật đầu. Tôi nhanh chóng ôm cô ấy rồi lấy hành lý và Shadow và
bước vào lò sưởi. Tôi nắm một ít bột xanh Ruby đưa.
Tôi
thả xuống đất và khóc khi có gì đó đẩy lưng tôi.
Mẹ
tôi.
Tôi
nhìn mẹ tôi đang buồn bã nhìn tôi.
“Con
cũng yêu mẹ”. Tôi nói trước khi bị bột bao phủ và hét “Ga 9 ¾”.
Ngọn
lử xanh bùng lên bao trùm tôi, hành lý và Shadow xoay tròn. Cái nhìn cuối cùng
tôi thấy ở Thái ấp Malfoy là Ruby buồn bã vẫy tay và mẹ đứng im lặng trước khi
tôi xoay tròn quá nhanh để nhìn thấy gì.