Thứ Hai, 10 tháng 7, 2017

[Dramione l Longfic] Tình yêu hay dục vọng - chap 16


Title story: Draco and Hermione: Lust or Love?
author: chebetta
Translator: Lupin


Chap 16:  Gần nhưng không thực

Hermione đưa mắt liếc trộm về phía Draco khi cậu đang học cho bài kiểm tra bùa chú sắp tới
- “ Cậu cần giúp gì không?” Hermione hỏi
Draco nhìn từ quyển sách rồi lạ nhìn cô. "Không, tớ ổn mà”. Cậu nói rồi nhìn vào quyển sách dày cộm
- “ Đươc thôi” Hermione trả lời rồi quay về quyển sách của mình, lắc đầu.
Vài phút sau, Draco gọi tên cô và cô nhìn lên về phía cậu
- “Yeah?” Cô hỏi
- “Có thể giúp tớ cái này không?” Cậu hỏi với khuôn mặt năn nỉ.
Hermione đứng dậy khỏi trường kỉ, đi về phía cậu và ngồi lên tay cầm của ghế. "Cậu không hiểu chỗ nào?” cô hỏi, nhìn vào quyển sách trên đùi cậu.
-“Toàn bộ chỗ này, tớ hoàn toàn không hiểu.” Draco than và giơ hai tay như bỏ cuộc lên.
-“Được rồi” Cô ngồi dựa vào và cố gải thích cho cậu. Cũng không mất quá lâu để cậu hiểu được vấn đề.
-“Hiểu rồi chứ?” Hermione hỏi khi cậu viết câu trả lời xuống giấy và đưa cô xem. Hermione gật đầu xác nhận nó đúng.
-“Tớ nghĩ cậu đã hiểu rồi. Tớ sẽ đi chuẩn bị hành lí của mình đây” Hermione nói với Draco.
Ngày mai, họ và hai người nữa ở mỗi nhà sẽ đi đến ngôi trường mùa xuân của phù thủy và phép thuật.
-“Cậu vẫn chưa chuẩn bị xong à?”
-“Chưa. Tớ chưa có cơ hội để bắt đầu dọn nữa. Tớ đang cố giải quyết nốt bài tập thì tớ mới có thể đi” Hermione chỉ vào đống bài tập đã được giao cho họ vào ngày hôm qua nếu như họ muốn đi
-“Yeah, tớ biết rồi. Tớ chỉ muốn đi chuẩn bị hành lí trước”
-“Sao cũng được, nhưng cậu biết đấy, tất cả bài tập phải hoàn thành trong 10 phút nữa”
-“CÁI GÌ?” Draco giật nảy lên. “Nhưng cái đống bài này sẽ làm tớ mất ít nhát 1 tiếng đồng hồ đấy”. Cậu than vãn, giọng cậu đầy hoảng hốt.
-“Vậy làm nhanh lên đi” Hermione nói với cậu.
-“Làm ơn giúp tớ đi mà” Cậu nài nỉ Hermione.
-“Không, tớ sẽ không làm giùm cậu đâu”Hermione nói khi đang quay lưng đi lên cầu thang
-“Tớ sẽ bất kì mọi thứ cho cậu mà”Draco nói.
-“Không”
-“Làm ơn đi mà, Hermione. Tớ thật sự cần cậu giúp đấy. Thậm chí tớ sẽ quỳ hai tay, hai chân, cầu xin cậu đấy”
-“Tớ có thể giải thích cho cậu nhưng tớ không làm giúp đâu nhé”
Draco thật không cần Hermione giúp. Nhưng cậu đã nói với cô về việc đến ngôi trường này. Cậu thật sự rất phấn khích”
Khi cậu giải quyết nốt phần bài tập, cậu đã hỏi cô đi cùng cậu. Hermione phải đóng gói hành lí mình nên đã quyết định đi cùng cậu. Cậu đã nhét lá bùa vào cánh cửa phòng khi hai người đi ăn khuya.
Draco nói cậu sẽ gặp cô sau ở phòng sinh hoạt chung rồi rời khỏi bàn mình. Hermione đi vào chỗ của mình và ngồi xuống cạnh Pavarti.
-“Cậu thật sự hào hứng khi đi đến trường khác sao?” cô hỏi Hermione.
Hermione nhún vai. "Tớ đoán là có”
-“Cậu đoán? Cậu đang đùa sao. Đó là điều tuyệt vời. Cậu có thể đi, tìm được vài anh chàng nóng bỏng. Chắc chắn nó sẽ rất vui đấy” Cô cảm thán.
-“Pavarty, Tớ không tìm mấy gã nóng bỏng đó đâu.”
-“Đó là vì cậu có bạn trai rồi”
Hermione nhăn mày: “Tớ chưa có mà”
-“Yeah, cậu có.” Hermione chỉ nhìn lại Pavarty :”Draco, hử?”
Hermione phải cười phá lên mất. Cô và Draco, bạn trai, bạn gái.”Cậu đùa sao. Tớ không hẹn hò với cậu ấy. Kinh tởm làm sao”
-“Ý cậu là sao? Kinh tởm á. Nhìn cậu ta xem. Cậu ta tuyệt đẹp làm sao.”
Hermione quay đầu lại nhìn Draco ngồi ở bàn nhà Slytherin. Cô nhìn cậu vài giây. Cô nhanh chóng quay đi khi cậu cảm thấy có ai đó nhìn chằm chằm mình nên ngẩng mặt nhìn lại cô ấy.
-“Là cậu ta đấy, cậu biết mà” Pavarty cười khúc khích. “ Và có điều gì đó đang diễn ra giữa hai người. Cậu nên thấy cậu ta lúc này, cậu ta đang cười như thằng ngốc kìa”.
Hermione nhìn lại và cũng thấy cậu đang cười. Nụ cười của cậu rất đẹp. Răng cậu trắng đẹp hoàn hảo khi cậu cười
-“Cậu thích cậu ta, phải không Hermione”
Hermione giật mình quay đầu lại. “Tớ không có”
Pavarti cười cô bạn của mình.”Nếu cậu nói vậy, tớ thì thực sự nghĩ cậu có đấy ”
-“Okay. Nhưng chẳng còn nữa… nhiều thứ đã thay đổi rồi”
-“Ý cậu thứ gì thay đổi?”
Hermione nhún vai: "Tớ chẳng biết nữa. Cậu ta bây giờ khác lắm”
-“Yeah, theo chiều hướng tích cực. Sao cũng được mình đổi chủ đề khác vậy”. Pavarti cắn dở quả táo thì độ ngột cô làm rơi nó. Quả táo rơi trúng cốc nước và nước bí ngô bay lên không trung. Vài cô gái quanh bàn hét lên và nhảy bắn ra sau. Pavarti chụp lấy tay Hermione và cả hai nhìn về phía dảy ghế. Cả hai ngưởi thụp xuống đất và cười lăn bò. Nước bí ngô đổ trên mặt họ nhưng họ không quan tâm.
Mọi người từ các bàn khác cũng bắt đầu cười to mà Hermione và Pavarti không để ý. Hermione và Pavarti quay trở lại bàn và dọn nước bí ngô bị đổ
-“Ngốc ngếch” .Một thằng nhóc năm tư nói với Pavarti.
Pavarti nhìn lại cậu nhóc đó khi đang múc một muỗng đầy ắp socola pudding và làm bắn lên mặt thằng nhóc. Cả đại sảnh im lặng chờ xem nó sẽ làm gì. Với cái miệng đang há hốc ra và nữa mặt thì dính bệt mảng socola pudding. Đứa bạn ở kế bên thằng nhóc bắt đầu cười rộ lên và thằng nhóc đó đã cầm một tay đầy khoai lang tây và trét lên mặt đứa bạn đó.
-“Aghh” thằng nhóc khác la lên.
Hội trường rơi vào im lặng khi cụ Dumbledor đứng lên và hét lên: “Đấu thực”, ngay lập tức sau đó thức ăn bị ném tứ tung.
Sau một lúc, cụ Dumbledor hét vang lên đến lúc kết thúc và lau dọn bãi chiến trường. Thầy khuyên mọi người nên về tắm rửa và chúc mọi người ngủ ngon, đôi mắt màu xanh thẵm vẫn lấp lánh như sao.
Hermione lên phòng của mình và tắm rửa cho sạch sẽ. Cô không thể để thức ăn dính lên tóc mình, cô đã hét lên với một chút bực bội.
Có ai đó gõ cửa ngoài đó.
-“Chuyện gì?” Hermione hỏi.
-“Uh” giọng của Draco..
-“Oh xin lỗi nhé.” Cô chạy ra mở cửa. Cô đang trong bộ quần áo ngủ và tóc thì dính bết.
-“Có cần giúp gì không?” Draco hỏi và chỉ tay lên đám đồ ăn trên đầu cô
-“Cậu giúp sao?” Cô hỏi trong lòng thầm hy vọng.
-“Chắc rồi” cậu đi đến phòng tắm và mở nước. Hermone ngồi khuỵ gối xuống kế bên bồn tắm. Cậu để tay mình chạy lướt qua tóc cô và gỡ từng mảng thức ăn mà cậu nhìn thấy.
-“Giống bánh pudding nhỉ?” Draco hỏi.
Hermione quay đầu về nhìn cậu với cặp chân mày nhướng lên như đang hỏi. Cậu cười và lắc đầu.
-“Tớ chắc nó sẽ chẳng ngon đâu”
-“Sẽ ra sao nếu tớ liếm thử nó?”
-“Không, nó ngon mà”
Draco cười lớn lần nữa và tiếp tục nhặt mấy mảnh thức ăn. Khi cậu chắc cậu gỡ hết, cậu vươn tay lấy chai xà phòng và gội đầu cho cô. Cậu lau khô tóc cô bằng khăn tắm. Cậu giúp cô ngồi dậy và đi vào phòng mình.
-“Uh, cám ơn”
-“Chẳng có gì” Hermione thấy ánh cười trong đôi mắt và rồi lại chìm vào sự tĩnh lặng. Cậu cũng để ý họ ở gần như thế nào. Draco dựa xuống và hôn môi cô. Hermione không đáp trả nhưng cả cơ thể dựa vào phần rắn chắc của cậu, cảm nhận từng sự rùng mình đi xuống tận ngón chân. Họ bắt đầu cởi đồ. Áo của Draco, rồi thì đến áo của Hermione…
Nụ hôn của Draco chạm sâu vào Hermione và cô đột ngột thấy quá gần cậu. Cô cắt ngang nụ hôn, lùi xa câu, tạo nên khoảng cách cho hai người.
-“Gì vậy?” Draco hỏi: "Có chuyện gì sao?”
Hermione không nói gì cả, chỉ thở mạnh và đang trấn tĩnh từng hồi tim đang đập như trống. “Tớ chỉ là không thể” Cô nói.
-“Không thể gì chứ?”
-“Tớ không thể làm điều này” Cô trả lời, hai tay cử động. “Tớ thấy giống như cậu đang quá thân thiết”
-“Quá thân thiết?” Cậu lặp lại.
-“Tớ cần chút không gian. Tớ muốn tỉnh táo chút”
-“Tỉnh táo?”
-"Cậu dừng lại được chứ?” Cô hỏi bực bội: "Cậu cứ phải lặp lại mọi thứ tớ nói sao?”
-“Tớ không có”
-“Cậu có đó” Hermione nói lớn hơn.
Draco nhìn lại cô : "Hermione , tớ không có ý đó. Cậu cứ tiếp tục thay đổi những gì cậu muốn”
-“Đó là do cậu không biết những gì tớ muốn” Hermione cố giải thích. Cô thở dài và cố nói: "Chúng không muốn đưa chúng ta đến bất kì đâu cả. Chúng ta kết thúc cuộc vui trên giường rồi thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ. Draco, tớ không thể liều lĩnh như thế”
-“Vậy thì chúng ta sẽ chẳng làm gì cả” Draco nói với cô: "Tại sao chúng ta không nằm cạnh nhau thôi”
Hermione nhìn về chiếc giường rồi lại nhìn cậu.
-“Không có gì như vậy cả. Quần áo mặc vào và tớ sẽ chẳng làm gì cả. Tớ chỉ muốn giữ chặt cậu, muốn cảm nhận cậu đang gần bên mình”
Hermione liếc nhìn về phía giường cân nhắc những gì cậu nói.
Cô gật đầu, bước đến chiếc giường. Draco tắt đèn, cả hai nằm cạnh bên nhau. Cánh tay Draco nhanh chóng vòng tay lấy eo cô. Cậu để bàn tay di chuyển lên và xuống xương sống cô. Đầu cô dựa vào bờ ngực trần của cậu, tay cô đang chơi đùa với những mái tóc vàng mềm mại của cậu.
Ngay lập tức, Hermione chìm vào giấc ngủ. Không phải một giấc mơ yên bình như cô hy vọng nhưng ác mộng thì cô sẽ chọn kết thúc nó.
-end chap 16-






Chủ Nhật, 11 tháng 6, 2017

[Longfic l Dịch] Chuyện tình Fred Weasley chap 2

Author: FredWeasleyismyking
Translator: Thảo Cami
Disclaimer: Tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch
Link: http://www.wattpad.com/1586670-kiara-malfoy-a-fred-weasley-love-story-kiara


Chap 2. Sống sót bởi tình yêu
~ Kiara
Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông đó trước khi mắt mở to. Nhiều đau đớn hơn nữa sao? Scarlett đứng cạnh bên tôi mở to mắt nhìn ông sợ hãi. Tôi không trách cô ấy. Trái tim tôi dộng thùm thụp trong ngực và mỗi hơi thở đều rất khó khăn để hít vào, mỗi lần một khó hơn.
Cha tôi vẽ một đường bằng đũa phép và chỉ vào tôi. Tôi muốn lùi lại và chạy đi nhưng tôi không thể, chân tôi nặng như chì.
Tôi nhắm mắt lại khi thấy ông mở miệng hét những lời nguyền chết chóc mà nó có thể ngăn tôi không thể đến Hogwarts.
“Avada Kedavra”, cha tôi hét lên và hai từ đó khiến tôi ngã xuống mặt đất. Tôi thấy một tia sáng màu xanh xẹt ngang qua mi mắt và tôi đợi đến khi nó tác động lên tôi.
Nhưng không có gì xảy ra cả. Tôi không thấy bóng tối sẽ mang cái chết đến. Tôi cảm thấy đau nơi tôi ngã xuống đất có nghĩa là tôi vẫn còn sống. Tôi mở mắt thật chậm và lập tức nhận thấy cơ thể ở cạnh tôi.
Tôi gạt tóc ra khỏi mắt và thấy Scarlett nằm trên sàn lạnh, không cử động, và đôi mắt cô ấy vô hồn. Biểu hiện này của cô ấy là từ khủng bố và khi tôi gọi tên cô trong câm lặng, cũng khiến tôi nhận ra cô ấy đã chết rồi. Lời nguyền đã đánh trúng cô ấy khi nó hướng vào tôi.
Nước mắt đong đầy và tôi khóc nức nở cho thể xác gia tinh không còn sự sống. Nó hoàn toàn là lỗi của tôi. Nó không nên diễn ra thế này. Còn bao nhiêu người nữa phải chết vì tôi?
Tôi nghe cha tôi cười to lúc nước mắt tôi rơi xuống má. Tôi đang khóc cho Scarlett nhưng cũng là cho những người khác có thể ra đi như thế này. Bao nhiêu người sẽ chết?
Tôi nghe thấy cha lẩm bẩm thần chú và dây thừng xuất hiện trói chân tay tôi lại với nhau. Tôi di chuyển rất khó khăn.
“Đó là điều sẽ diễn ra cho con đó con yêu. Nó là quyết định của mi. Và không chỉ một mình mi sẽ đau khổ cho hậu quả của nó. Nhưng những người mi quan tâm nhất. Ta biết mi Kiara à, điều gì sẽ khiến trái tim mi tan vỡ trước khi ta giết mi. Một trong số đó sẽ làm mi mất đi mọi thứ và mọi người mà mi yêu quý. Cái khác là điều gì đó ta thấy thú vị”. Ông nói lặng lẽ và rít lên ở câu cuối khi tôi giận dữ đấu tranh với sợi dây thừng trói quanh tôi.
Tôi ngừng cử động, bối rối khi nghĩ về từ cuối cùng của ông. Thú vị ư? Ông tìm thấy thú vị gì ở tôi kia chứ? Cha nhếch môi trước phản ứng của tôi.
“Ta thấy mi không có ý trả lời những gì ta đã nói. Không phải các Gryffindor đều nhanh nhẹn sao? Có lẽ mi nên vào Hufflepuff”, cha tôi chế nhạo. Tôi nắm chặt tay trong giận dữ.
“Con không thể đấu lại ta đâu, con yêu dấu. Mi không có hy vọng thắng được ta đâu. Bây giờ, trở lại với điều thú vị nào. Đó là một cái gì đó của ngươi sẽ mất…ồ làm sao họ đặt nó những ngày này? Trinh tiết chăng?”. Cha tôi rít lên.
Cơ thể của tôi đông cứng khi nghe từ cuối cùng và tất cả những gì tôi có thể nghe là tiếng trái tim tôi đập lớn. Cái gì? Tôi rùng mình trước ý nghĩ đó. Nó là điều kinh tởm. Đó là loạn luân. Ông ta thật kinh khủng.
“Ta biết đứa con gái quý báu của ta, rằng mi không muốn. Nếu mi không làm theo điều ta nói, mi sẽ nhận trừng phạt. Ta hứa đó”.
“Rốt cuộc thì ông muốn điều gì từ tôi?”, tôi khóc, hối hận ngay khi từ ngữ thoát ra khỏi đầu môi. Tôi đã không bao giờ trả lời cha tôi như thế. Mỗi lần ông ta đều tra tấn tôi. Nhưng tôi rất giẫn dữ khi ông ta làm thế.
“Mi sẽ làm như lời ta nói. Có nghĩa là, mi sẽ trở thành một trong số bọn ta. Một Tử thần Thực tử trung thành của Chúa tể Bóng Tối và giúp chúng ta tiêu diệt những kẻ mà mi gọi là bạn”, cha tôi chế nhạo.
“Tôi sẽ không bao giờ trở thành một trong số các người”, tôi bật lại, bắt đầu cuộc tranh đấu với dây thừng lần nữa. “Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương bạn bè mình”.
“Mi không cỏn lựa chọn nào khác đâu”, cha tôi thì thầm trước khi chỉ đũa phép vào tôi.
Tôi thấy miệng của ông chuyển động chậm khi hét lời nguyền tra tấn.
“CRUC…”.
“Stuperfy”, một giọng khác hét lên, làm chệch hướng lời nguyền của cha tôi. Nó làm tan nát cái tủ chén cạnh tôi, nó có đủ loại kính khác nhau, một số ngã và đập xuống đất, những mảnh kính vỡ bay xuyên qua không khí và cắt vào da tôi,
Tôi giật nảy đau đớn khi quay lại xem ai đã cứu tôi. Tôi nhìn cửa ra vào và thấy mẹ đang đứng đó trong yên lặng, đang chỉ đũa phép vào cha tôi người đang nhìn chằm chằm bà ấy.
“Tình yêu à. Rời khỏi đây ngay. Để ta tra tấn con gái của mình. Em có thấy nó đã làm gì chưa? Nó phàn bội chúng ta để theo phe kẻ thù”. Cha tôi thét lên giận dữ với bà.
Narcissa Malfoy không khúm núm trước cảnh cha tôi phát điên, bà bước đến gần ông và tôi thấy sự buồn bã trong mắt bà. Nhưng nó biến mất nhanh như khi đến và thay thế bằng sự giận dữ.
“Rời khỏi đây đi Lucius. Để em tra tấn con bé”, mẹ tôi nói khẽ nhưng cũng đủ cho mọi người biết không gây rối cho bà.
Trái tim tôi tan nát  với những từ ngữ đó. Mẹ tôi. Người duy nhất tôi nghĩ quan tâm tôi đủ để yêu tôi. Nhưng bấy giờ tất cả đều biến mất. Tất cả những gì tôi có thể bám víu hiện giờ là hy vọng.
Hy vọng rằng tôi sẽ, bằng cách nào đó trốn thoát khỏi nơi này. Tôi khó có bất kỳ cơ hội nàotừ bây giờ để trở về Hogwarts. Tôi sẽ rất nhớ chuyến tàu Hogwarts. Điều gì sẽ xảy ra khi mọi người nhận ra rằng tôi đã không còn? Sẽ có một số người đi tìm tôi.
Tất cả những câu hỏi giờ là những giọt nước mắt. Tất cả những gì tôi còn có thể bám víu hy vọng là cầu nguyện chân thành.
Cha tôi có vẻ do dự, có thể ông muốn giữ tôi lại cho riêng mình nhưng ông liếc qua tôi đang nằm dài trên đất, với mớ dây thừng đang trói chặt. Ông cười mỉa trước khi quay sang gật đầu với mẹ.
Ông đi qua thì thầm thầm gì đó vào tai bà trước khi rời khỏi. Cha liếc tôi khi ông rời đi, xem tôi đấu tranh một lần nữa với sự trói chặt toàn thân này.
Nó không có tác dụng. Đám dây thừng trói quá chặt, làm có vẻ nó không thể nào suy suyển được, nói gì đến việc trốn thoát. Tất cả những gì tôi có thể làm là buồn bã nhìn mẹ khi bà dò hỏi tôi cẩn trọng.
Tôi nhìn bà như thể xem một đoạn phim bị tua chậm khi bà giơ đũa phép lên và chỉ vào tôi, tôi ngừng tranh đấu và nhìn vào mẹ hy vọng rằng bà sẽ không làm tôi đau.
Miệng bà chuyển động chậm và tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị cho điều tồi tệ.
“Silencio…Bây giờ thì… Crucio”.
Những từ bà hét lên như những mũi dao nhọn đâm vào tôi và tôi chờ đợi sự đau đớn mà bản thân đã có nhiều kinh nghiệm trước kia.
Nhưng nó không không bao giờ đến.
Tôi mở mắt nhìn khi bà cởi bỏ dây thừng trên người. Chúng rơi xuống đất và tôi có thể cử động trở lại. Tôi ngồi dậy và nhìn bà chăm chú.
“T-Tại…”. Tôi bắt đầu trước khi mẹ tôi cắt ngang.
“Mẹ yêu con Kiara, dù bạn bè của con là ai, thậm chí khi Luicus không đồng ý đi chăng nữa. Mẹ không bao giờ có thể tra tấn hoặc làm đau con. Con là con gái ta và ta lo cho con nhiều lắm con yêu”. Bà cuối xuống và thì thầm với tôi.
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt xanh thằm của bà mà tôi được thừa hưởng và thấy hình ảnh mình trong đó. Đôi mắt bà buồn bã khi nhìn tôi và tôi nhận ra ngay tức khắc.
Mẹ tôi có quan tâm.
“Con tốt hơn là nên rời khỏi đây ngay”, mẹ tôi nói khẽ, đứng thẳng người dậy và nhìn xuống tôi buồn bã. “Nếu không, con sẽ trễ chuyến tàu”.
Tôi gật đầu, ước gì tôi có dành chút ít thời gian với người duy nhất có vẻ là quan tâm ngay tại đây. Chắc rồi, bạn bè tôi quan tâm tôi, nhưng họ không biết những gì xảy ra với tôi. Và họ sẽ không biết.
“Ruby”, mẹ gọi, xoay xung quanh và và trở lại với tôi.
Ruby xuất hiện với một tiếng nổ lớn khi xuất hiện, đôi mắt mở to nhìn Scarlett. Nước mắt lăn dài trên má trước khi rơi xuống sàn, tôi nhanh chóng chạy tới Ruby ngang qua mẹ người đang khẽ thổn thức.
Tôi bao bọc cô ấy bằng cái ôm khi cô khóc trên đầu người chị đã chết.
Ruby và Scarlett là hai chị em gần gũi nhất. họ trông chừng lẫn nhau và làm mọi việc có thể cùng nhau. Nhưng những việc đó bây giờ không còn nữa. Cha tôi đã phá hủy tất cả.
Giống như việc ông ấy phá hủy tôi.
Khi tôi ôm Ruby, mẹ tôi biến mất với tiếng động lớn và sau vài giây bà trở lai với một tiếng động lớn nữa. Trong tay bà là hành lý đã đóng gói và Shadow, con cú của tôi. Nó có màu của màn đêm với đôi mắt màu xanh lá sắc bén sáng lấp lánh như ngọc lục bảo. Tôi yêu cô nàng.
Ruby thoát khỏi vòng tay tôi và cầm lấy hành lý cùng lồng cú từ mẹ tôi. Cô nàng lau những giọt nước mắt còn đọng trên mi và kéo chúng vào lò sưởi nơi chúng tôi sẽ di chuyển bằng bột Floo, loại bột di chuyển giữa những chiếc lò sưởi, đến Ga Ngã Tư Vua.
Tôi sắp sửa làm theo Ruby khi tôi quay lại với mẹ. Tôi bước những bước khẽ khàng cho khoảnh khắc này trước khi chạy đến ôm chầm lấy cổ bà. Bà đáp lại bằng một cái ôm.
“Đừng bao giờ thay đổi, Kiara. Ta yêu con. Cứ bước đi trên con đường con chọn”. Bà thì thầm bên tai tôi.
Tôi cố gắn ngăn giọt nước mắt tràn ra. Tôi yêu mẹ, tôi thực sự yêu bà.
Tôi quay gót tới lò sưởi, nơi Ruby đang chờ với hành lý của tôi. Tôi không cần cô ấy đi với tôi, Ruby nên ở lại.
“Ở lại đi Ruby, tôi sẽ ổn khi đến đó thôi”. Tôi nói với Ruby.
Ruby do dự trước khi gật đầu. Tôi nhanh chóng ôm cô ấy rồi lấy hành lý và Shadow và bước vào lò sưởi. Tôi nắm một ít bột xanh Ruby đưa.
Tôi thả xuống đất và khóc khi có gì đó đẩy lưng tôi.
Mẹ tôi.
Tôi nhìn mẹ tôi đang buồn bã nhìn tôi.
“Con cũng yêu mẹ”. Tôi nói trước khi bị bột bao phủ và hét “Ga 9 ¾”.
Ngọn lử xanh bùng lên bao trùm tôi, hành lý và Shadow xoay tròn. Cái nhìn cuối cùng tôi thấy ở Thái ấp Malfoy là Ruby buồn bã vẫy tay và mẹ đứng im lặng trước khi tôi xoay tròn quá nhanh để nhìn thấy gì.


Thứ Ba, 6 tháng 6, 2017

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết liễu Draco Malfoy: Chap 27. Hermione

Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Disclaimer: Tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch
Link: http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy

Chap 27: Hermione
Tôi nghĩ Ron đang làm gì đó.

Tôi biết là bồ ấy đã thấy tôi ngồi cạnh Draco. Hy vọng đó là tất cả những gì bồ ấy thấy… Ý tôi là nếu Ron nói chuyện này cho Harry, thì tôi sẽ nhận được một bài thuyết trình dài không cần thiết về Draco xấu xa như nào và cách nào mà tôi lại ở gần cậu ấy hơn 5m, hãy tự chơi với nhau đi.

Nó không giống như tôi cố ý nhìn lén và giả vờ tình cờ đi chung để nói chuyện. Đó là một sự trùng hợp. Chắc rằng cậu ấy sẽ hiểu rằng việc như vậy có rất nhiều.

Có lẽ tôi nên cho Draco vài cú đá hoặc đấm.

Không…tôi không thể dù đã cố. Chúng tôi tiếp xúc với nhau quá nhiều bởi vì các kế hoạch của tôi trở nên khó khăn hơn để thực hiện. Nhưng tối hôm qua, tôi đã làm cho bản thâm mình trở nên sắt đá và đổ Thuốc nhân sâm vào cốc của cậu ấy.

Tôi đã gần như nhẹ nhõm khi đó là Goyle người chúng tôi thấy co giật trên nền đất, không phải tên tóc vàng nào đó. Thấy chiếc cốc xấu xí của cậu ta cho tôi nhiều niềm vui hơn. Thực ra bản mặt của Goyle không bao giờ làm tôi cảm thấy thích thú khi nhìn vào, vì thế đây quả là một kỳ tích.

Đây quả là một điều kỳ lạ, sau nhiệm vụ Huynh trưởng tối qua, Ron đã được đưa tới Bệnh xá, nơi mà chúng tôi đang ở bây giờ. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi biết Draco ở cùng với bồ ấy. Có lẽ họ bị ai đó tấn công? Không, điều đó không thể xảy ra được. Hogwarts là nơi không thể độn thổ, vì thế một kẻ giết người điên cuồng bị đào thải không dưng mà xuất hiện. Và lý do mà bà Pomfrey nói là Draco – Ron bị ngã – có vẻ không thuyết phục lắm. Một mắt bồ ấy bị sưng, những vết cắt, những vết bầm tím trên mặt và khắp toàn thân.

Điều đó chỉ còn lại một điều.

Draco và Ron đánh nhau.

“Thưa bà Pomfrey, khi Dr-Malfoy đưa Ron đến đây, có phải cậu ấy cũng trông rất tệ phải không?” tôi hỏi, cẩn thận thoa thuốc mỡ lên cánh tay của Ron. Bồ ấy lầm bầm trong đau đớn khi tôi thoa thuốc đến một vết cắt sâu gần vai Ron. “Là lỗi của bồ khi ‘ngã’”. Tôi mắng khi Ron cố gắng quay đi. Lý do mà cậu ấy không được chữa lành hoàn toàn đêm qua là cơ thể bồ ấy tập trung vào việc hàn gắn các xương sườn bị gãy.

Bà ấy trông có vẻ suy tư. “Bây giờ trò nhắc đến…có, trò Malfoy trông không ổn lắm, nhưng trò ấy không có các vết thương nghiêm trọng, nên ta chữa trị khá dễ dàng”.

Chính là nó. Ron trông có vẻ kinh hoàng. “Sao bồ biết?”, bồ ấy thì thầm. “Điều gì khiến bồ hỏi câu ấy?”.

Tôi đảo mắt. “Trông bồ có vẻ chán nản. Nó không khó để nói đâu Ron. Có bao nhiêu người tội nghiệp, người kém may mắn bị gãy xương sườn khi họ vướng chân chứ?”.

Ron cười. “Bồ đúng rồi đó”. Bồ ấy thở dài, nhìn tôi qua khóe mắt. “Bọn mình đã đánh nhau. Nó bắt đầu từ một tranh luận, như bình thường. Nó hơi bực mình vì mình đánh Blaise…”. Tôi nhận ra bô ấy bỏ qua một phần, nơi bồ ấy thất bại trong cuộc chiến với Blaise. “…và quyết định trả thù. Dĩ nhiên là mình không có chuẩn bị, nên…”.

Tôi để lại Ron với những phóng đại trong câu chuyện của cậu ấy tối qua để bà Pomfrey, người đang bận rộn với một đống giấy tờ trên bàn. Đôi khi cô gật đầu hoặc ‘thật sao, thân, thật là dễ thương’.

Vậy Draco đã đánh Ron. Ít nhất cậu ấy cũng đã giữ khuôn phép khi đưa Ron đến Bệnh xá. Nếu cậu Draco không làm có thể cậu ấy sẽ mất các đặc quyền trên tất cả các học sinh khác.

Thật ích kỷ! Và bây giờ tôi nghĩ là, cậu ấy đã được tin tưởng và có thể là thân thiện. Cậu ta đi chết đi!

“Ron”, tôi tuyên bố. “Mình về đây. Harry và mình sẽ đến thăm bồ sau, mình hứa đó”. Lý do mà Harry không ở đây vì bồ ấy là đội trưởng đội Quiddich Gryffindor, bồ ấy phải giám sát thực hành. Dĩ nhiên Ginny cũng ở trong đội, nên em ấy gần như đa di năng (mặc dù con trai không thể đa di năng, nhưng họ có thể thử) , bay vòng quanh trên cây chổi trong khi thỉnh thoảng xà xuống bên cạnh bạn gái và có cử chỉ âm yếm với cô ấy, cùng lúc nhìn xung quanh để tìm ánh vang lóe lên trong không trung. Phù.

“K-khoan đã! Bồ đi đâu đó?”. Tôi nghe giọng Ron yếu ớt phía sau khi tôi chạy nước rút ra cửa. “Nụ hôn tạm biệt của mình đâu? Bồ ác quá! Mình chết đây!”.

Tôi đảo mắt bất chấp bản thân mình đang chạy. Xời. Một số lượng lớn các chàng trai mà tôi biết dường như luôn nghĩ rằng họ là món quà của Thượng đế ban cho phụ nữ và thỉnh thoảng mong đợi những nụ hôn ngẫu nhiên và sau đó cái tôi của họ lớn hơn. Vâng, và tôi chắc chắn sẽ không thổi phồng cái tôi vốn đã chà bá của Ron thêm nữa.

Bây giờ, hiện giờ Draco đang ở đâu? Đó là một ngày thứ bảy, sau bữa sáng. Có thể cậu ta đang ở phòng sinh hoạt chung nhưng cũng không chắc lắm.

“Này, đem cái đội chết dẫm của mày ra khỏi sân đi! Đến lượt bọn tao tập. Bọn mày đã vênh váo trong sân những ngày qua!”.

Tôi quay về phía sân Quiddich, nơi mà tiếng của Harry vọng qua. Một nhóm những chiếc áo in số màu đỏ tươi trôi nổi ở một đầu sân, trong khi một nhóm khác  với áo chùng màu xanh lá đang lao nhan đến những cây cột bên kia. Harry là người đứng đầu đội, trông có vẻ giận dữ và vung vẩy nắm tay với tên thủ lĩnh đội Slytherin cách khoảng một mét với nhóm Harry, thơ thẩn uể oải trên cán chổi của mình.

Tôi đảo mắt lần nữa. Điển hình là Draco. Tôi trèo qua cửa và tiếp đất nhẹ ở phía bên kia, quá lười để mở chốt cổng. (trèo qua còn làm siêng hơn đó)

“Nếu mày cần bằng chứng, nó đây”, Draco bay ở phía trên một cách dễ dàng và quăng tờ giấy vào mặt Harry. Thậm chí ở khoảng cách này tôi có thể nhìn thấy gạch sọc xanh của tờ giấy và tôi biết nó là một phiếu hợp lệ. “Ký tên , Giáo sư S.Snape. Đã đủ chưa? Hay mày muốn tao đến hỏi ổng – đem ổng đế đây để được mày cho phép?”.

“Cái này bắt đầu sự quen”, Harry lầm bầm. “Như thời điểm Flint vênh váo trong sân từ Rừng…và nó cũng có một phiếu như vầy. Malfoy có một chút kiêu ngạo và khinh khỉnh, cậu ta…”.

Draco nghiêng về phía Harry. “Ân xá?” cậu ta hỏi lịch sự, giả vờ móc tai. “Có lẽ tao nghe lầm. Kiêu căng và khinh khỉnh, mày nói gì đó?”.

“Tôi nghĩ cậu nghe đúng rồi đó”, tôi nói lớn, vẫy tay và Harry trông rất vui và có chút nhẹ nhõm khi thấy tôi. Một người khác khiến cậu ấy lên tinh thần. “Và đó là một cách nói”.

Tóc vàng hoe nhìn xuống tôi, bất ngờ. Sau đó, cậu ta nở nụ cười màu mè trên môi. Tôi không thể giúp gì nhưng nhìn chằm chằm vào chúng khi cậu ấy nói. Trời ơi. Chuyện gì xảy ra với tôi vậy? AHHHHH! Thật không may, tôi không thể đọc khẩu hình, nó có nghĩa là tôi không thể nắm bắt được những gì cậu ấy nói. “Đến đây nữa hả Mafoy?”. Tốt hơn là không nên gọi cậu ta bằng tên, mặc dù tôi đã quen với nó. Harry có thể làm cho nó phù hợp. Ví dụ: tại sao bồ lại thân thiện với Malfoy khi tên nó, bla bla bla.

Draco cau có. “Ồ, ối giời ơi*. Đừng bận tâm”.

Cụm từ “for fuck's sake” (FFS) là một thành ngữ dùng trong giao tiếp thông tục thô thiển (vulgar). Các cụm từ tương tự về nghĩa trong vận dụng là “Christ sakes” hoặc “for goodness sakes” vv … . Nó có nét tương đương các thán từ như ‘Trời ạ!” “Chúa ơi!” “Ối giời ơi!” trong tiếng Việt, tuy có nặng hơn, dùng trong tâm trạng bực mình, bực bội, phản bác quyết liệt trước một sự việc nào đó. 
Dưới đây là một số các ví dụ trích từ từ điển “ngôn từ thông dụng online (urbandictionary) giải thích nghĩa và cách vận dung cụm từ này: 

- FFS! Shut up, woman! Just don't let him carry you down the stairs when he's drunk and you'll be fine! (Tạm dịch: Trời ạ, thôi đi bà! Đừng để hắn cõng bà xuống cầu thang khi nó đang say và như thế bà cũng yên tâm!). 

- For fuck's sake, mate! Stop shooting at me! (Trời ạ, bạn! đừng phản bác tớ nữa).

“Đừng nhục mạ bạn bè tao”. Harry thấp giọng đầy nguy hiểm. Ờ. Rõ ràng là Draco vừa nói đã xúc phạm một vài người bọn tôi – tôi, Ron, Ginny, Neville, v.v… Điều tốt là tôi không nghe thấy nó hoặc là tôi đã có thể được thúc đẩy để thực hiện kế hoạch hơn bao giờ hết, kế hoạch chết người vào cậu ta.

Nó không phải một điều mà tôi có trong ký ức đủ làm tôi khó chịu. Ý tôi là, OK, một vài lời lăng mạ ở đây và nó không đủ để khiêu khích tôi, nhưng nó nhắm đến bạn bè tôi? Không thể tha thứ được. Một cái gì đó đã được thực hiện để dạy cậu ta một bài học nhớ đời.

--Kế Hoạch 8: Đẩy Malfoy khỏi Tháp Thiên Văn

Thời gian: Tối chủ nhật

Lý do: Vì đã đánh Ron. Sao cậu ta dám chứ?Đồ khốn

Cách thức: Lừa cậu ta lên tháp, nói về thời tiết và không cẩn thận đẩy anh ta ra khỏi đỉnh tháp. Điều tốt là nó không có thanh an toản, chỉ một vài khe kim loại cho kính viễn vọng, vì thế chúng có thể dễ dàng láp vào bất cứ hướng nào. Có nghĩa là đó là một cơ hội để đẩy cậu ta ra ngoải mà không có quá nhiều giằng co!

“Ờ ờ ờ, tao sợ quá à Mặt Bô”, Draco rít trả lại, thích thú. “Mày muốn làm gì đây?”.

“Cái đồ…”, cuối cùng thì Harry cũng mất bình tĩnh và mặt cậu ấy trở nên đỏ chót.

Tôi vẫy tay điên cuồng với bồ ấy. “Đừng! Bỏ qua tên chồn cặn bã đó đi. Hắn ta chỉ cố tình bẫy bồ thôi!”.

“Bảo vệ những đám bạn đáng thương hử?”. Draco chế nhạo Harry trước khi nhìn qua tôi và đảo mắt.

Tôi có thể thấy rằng Harry sắp bùng nổ. Ngay lập tức Georgina và Heather kéo Ginny lại. Cô ấy cũng đỏ rực và có vẻ là đấu tranh để đấm lên gương mặt tự mãn của Draco. Tôi không thể trách gì em ấy được. Trong vị trí của em ấy, tôi có lẽ cũng muốn làm điều tương tự… chà, có thể.

Chết thiệt chứ. Câu đó sẽ nói ra dễ dàng hơn nếu là vài tháng trước…nhưng bây giờ, tôi không chắc.

“Đồ cặn bã!”. Harry hét lên, và bắt đầu chúi chiếc Firebolt của mình xuống để tăng tốc. “Mày chờ đó! Bây giờ tao qua đó, lột da mày! Rồi nướng trong lò nướng cho thiên hạ xem!”.

Ừm…Harry à. Nếu bồ làm vậy, mình nghĩ là các cô gái sẽ không hài lòng lắm đâu. Nhưng dĩ nhiên, tôi không nói lớn điều này hoặc tôi là người Harry hét lên cuối cùng bây giờ.

Draco cau mày và nhếch miệng kiểu quyến rũ. Chời ơi. Tôi phải nhìn ra xa nếu không tôi sẽ làm gì đó kỳ lạ mất…gần như những gì mà Harry và Ron làm khi lần đầu họ gặp Veelas. Grừ. Điều đó không tốt đẹp gì đâu.

“Đến đây với anh nào, Potter”.

Cuộc truy đuổi bắt đầu. Harry điều chỉnh bản thân để bay nhanh hơn và đổ nhanh về phía Draco, người đang lướt nhanh hết sức nhẹ nhàng ra khỏi đường bay của Harry và tăng tốc. Ngay sau đó họ chỉ còn là những cái bóng mờ màu đỏ và xanh lá bay xung quanh sân. Một lúc sau, họ chậm lại, cả hai trông đã thấm mệt. Tuy nhiên, hai người họ đều quá cứng đầu để từ bỏ, và Harry nhích chiếc Firebolt của cậu ấy, trong lúc Draco làm dáng hình số tám trên chiếc Firewhiskey, cây chổi vừa mới ra mắt. Nó không hẳn là bản nâng cấp của Firebolt; chiếc chổi này đơn giản là cũng khá tốt để nâng cấp. Giống phiên bản tốt hơn của Nimbus. Thực tế nó khớp với Firebolt trong cả hai tốc độ, độ bền, điều khiển và tất cả những thứ làm cho Firebolt đặc biệt và phổ biến. Có rất nhiều cuộc tranh luận trong các cột nhỏ của tờ Daily Prophet về chổi nào tốt hơn mà không ai thèm đọc nữa ngoại trừ cán chổi và fan cuồng Quiddich.

“Quay-lại-đây! Malfoy, mày là đồ cặn bã chết bầm! Chờ đó, đến khi tao lột da mày…”. Tôi gần như không nghe thấy Harry rít qua kẽ răng. Tôi bật cười khúc khích. Trong một khoảnh khắc, chồn sương nói ở trên nhỉn thấy tôi cười và hắn nhướn mày.

“Có gì vui sao Gran-ARGH!”. Hình như, nhì thấy mặt tôi làm cho cậu ta mất tập trung và xộc vào một trong những tháp canh. Vài giây im lặng khi chúng tôi chứng kiến những gì vừa xảy ra. Ngay cả Harry cũng dừng lại để nhìn vào lổ hỏng trên tấm vải mỏng. Mọi người trông có vẻ rất sốc, và Ginny dừng vật lộn đủ lâu để tấn công một cách kỳ quặc, cánh tay em ấy bị kéo lại bởi đồng đội các Truy thủ và miệng mở hình chữ ‘O’.

“…hhhhhhhhhhhhhhhhhh!”. Thình lình, cậu ấy lao nhanh ra khỏi tháp, tạo thêm mội lổ hỏng lớn trên tấm vải. Những miếng vải màu xanh dính trên quần áo khi cậu ta lao xuống. “Coi chừng!”. Hắn hét lên, đến khi cậu ta nhìn thẳng vào mình.

Vào tôi.

“CHẾT TIỆT!”. Draco hét. “MẸ NÓ! Hermione tại sao cô đứng đó?”. Quá sốc để có thể làm gì, tôi gật đầu hư con búp bê bị hư. “ÓA!”. Quá muộn rồi. Hắn kéo chổi sang bên cạnh tôi và rơi xuống. Chiếc Firewhiskey bay một đường xoắn ốc một khoảng nhưng rồi lao trở lại, dừng từ từ gần cột gôn đằng sau đội của Harry.

Tuy nhiên, chúng tôi không may mắn như vậy. Bước nhảy của Draco - ừ thì, té, tránh va phải tôi và xuống thẳng trên người tôi – vâng, vâng, rất ngọt ngào, phải vậy không – có nghĩa là cậu ta hạ cánh trên người tôi. Chúng tôi cuộn tròn quay vài vòng từ lực tác động cho đến khi dừng lại, trên cậu ấy.

“Trời đất, Hermione và Draco ôm chặt lấy nhau kìa!”.

“Và Hermione ở trên! Không ngờ rằng bồ ấy lại là tuýp người cầm cương”.

Những bình luận đó làm mặt tôi đỏ tía, và tôi sẽ nhảy ra xa khỏi cậu ta nếu tôi có thể. Nhưng không; cậu ấy giữ chặt lấy tôi như tất cả những gì đáng giá, như thể cậu ta cố tình châm dầu vào lửa. “Để tôi đi!”. Tôi nói khẽ, nghiến răng. “Harry đang ở đây. Cậu không muốn làm nó tanh bành ra chứ”. Đột nhiên, tôi nhận ra những gì tôi đang nói. “Ối! Nói linh tinh thôi”.

Hắn ta nở nụ cười nửa miệng nổi tiếng bằng cách nào đó trông, hơi lạ, tôi bắt đầu tìm thấy sự rất an ủi trong đó. “Vậy em đang thừa nhận chúng ta có quan hệ phải không. Hành động nhanh hơn nữa, phải không?”.

Tôi cố gắn ngăn mắt mình đảo tròn và thất bại.

Ngay lúc đó, hai cánh tay ôm lấy eo tôi nhấc lên. Thật ngạc nhiên, Draco để tôi đi, và tôi thấy mình bị ngã vào vòng tay của Harry. Có một tiếng rít nghi ngờ giống như Ginny. Tôi bẽn lẽn liếc nhìn em ấy, và làm khẩu hình miệng nó không giống như những gì em thấy đâu! Chị thề đó!

Harry trông khá bối rối khi đến gần tôi. “X-Xin lỗi, ‘Mione’”, bồ ấy nói nhanh, lảm nhảm một chút. “Mình chỉ muốn bồ th-thoát khỏi Malfoy và-và-và sau đó bồ gần như bị ngã vào m-mình vì thế mình xin lỗi xin lỗi…”. OK, nói nhảm hơi nhiều một chút.

Tôi nhanh chóng thoát ra. “Bồ biết là Ginny sẽ giết bồ mà, phải không?”. Tôi nói bằng giọng nguy hiểm nhưng vẫn giữ cái nhìn tha thứ. “Mình nghĩ là mình đã nghe tiếng rít khi bồ ôm lấy mình”.

“Chết tiệt”, Harry ôm đầu rên rỉ. “Vì mình không thể tưởng tượng tiếng rít đó. Là em ấy đó”.

“Này, có ai giúp tôi đứng lên được không?”, Draco thảm thương nói từ mặt đất. Tôi nhìn xung quanh và bất ngờ khi thấy các cô gái không vội giúp cậu ta, nhưng nhanh chóng nhận ra những gì họ đang bận làm. Vì không có cô gái nào trong đội Slytherin, chỉ còn lại 3 người trong đội Harry -  Ginny, Georgina và Heather. Hai người đang ra sức kiềm chế tiếng hét và nguyền rủa của Ginny, mà tôi không biết là hét vào mặt tôi hay Draco. Nhưng nghiêm túc mà nói đó đâu phải là lỗi của tôi, vì thế không có lý do mà em ấy đang la hét với tôi…

Trong khi nghĩ tất cả những điều đó, tôi đi vòng qua bên cạnh Draco và nắm lấy một cánh tay. “Đây, chồn sương. Đừng có làm như vậy nữa đó. Đây là những gì sẽ xảy ra với cậu”. Tôi đến gần hơn. “Và cậu mới đánh nhau với Ron…cậu sẽ bị thương nặng hơn cho xem”.

Mặt cậu ta tái nhợt đi. “Cô biết sao?”.

Tôi khịt mũi. “Quá rõ ràng còn gì, tôi biết đủ nhiều để hiểu cậu bắt đầu trận đánh đầu tiên với Ron, người bị dần nhừ tử, và cậu gần như đẩy cậu ấy đến chổ chết đó – nếu cậu không quan tâm tới cái huy hiệu chết tiệt của cậu”. Tôi hơi phóng đại một chút, nhưng tôi chắc rằng cậu ấy biết tôi đã biết được những gì. Hoặc cuộc chiến đã khiến hắn ta bị ngơ.

Điều đó không tốt. Không phải tất cả.

Ý tôi là, rồi ai sẽ là người cãi nhau liên tục với tôi, không vì lý do gì cả?

“Nếu tôi không giữ lấy huy hiệu, mẹ sẽ bị trầm cảm”, cậu ta lẩm bẩm, “Tôi là điều duy nhất bà tự hào trong giai đoạn này”.

Có cái gì đó đánh ‘thịch’ trong lồng ngực. tôi đoán đó chỉ là một khoảnh khắc nuối tiếc cho một chàng trai tội nghiệp. Không! Không đúng! Người đang nói đến là Malfoy đó.

Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận. Lý do đó không hợp lệ. Draco Malfoy là một trong những niềm vui mà tôi có, thỉnh thoảng…

Dù sao thì, hắn ta đã đánh Ron! Đó là một việc làm khủng khiếp, và tôi không nên cảm thấy thương hại cho kẻ này. Hắn ta không xứng đáng! Người cần là người bị đánh, đang nằm trong Bệnh Xá, đang cần lòng thương…hoặc sự chăm sóc…hay ít nhất là sự quan tâm của tôi.

“Cút xa chổ này ngay đi Malfoy”, tôi nói to. Tôi đáp lại vẻ mặt kinh hoàng của cậu ta bằng giọng nhỏ hơn, “Tôi sẽ gặp cậu sau. Chúng ta sẽ nói chuyện vào tối mai. Canh chừng thư cú của tôi đó”.

Cậu ấy nhìn tôi thắc mắc, nhưng tôi chỉ lắc đầu, và đẩy cậu ta đi. “Được rồi”, Draco nói, đóng vai một người đàn ông tự cao tự đại bị xúc phạm một cách hoàn hảo. “Máu Bùn ngu ngốc. cô ta nghĩ có thể làm chủ ở đây sao…hừm,mình sẽ cho cô ta thấy”. Theo tôi, cậu ta đã cho tôi thấy rồi, hơn yêu cầu là đằng khác, rằng cậu ta rất thích làm “kẻ làm chủ” – trong tất cả các tình huống.

“Phắn đi Malfoy”, Harry thêm vào. “Cuối cùng, chúng ta có thể tập luyện trong hòa bình”.

Đội của Draco trông có vẻ rất ngạc nhiên khi cậu ấy rút lui dễ dàng như vậy, nhưng tôi đoán rằng, bằng một cách nào đó họ sẽ đi theo và không phản đối, thậm chí họ nghĩ rằng bị đuổi bởi một cán chổi – chiếc Firebolt – trong tất cả các cán chổi – bởi Harry Potter, Tầm thủ trẻ nhất lịch sử (một tiêu đề khác để cậu ta thêm vào bộ sưu tập đang phát triển của mình), đâm vào tháp đứng hai lần và ngã khỏi chổi, đủ để khuyên người khác không thực hành  ở khu vực vừa xảy ra tai nạn.

Một ngày vui vẻ làm sao. Bây giờ tất cả những gì tôi cần làm là hoàn thành kế hoạch…mà không cần tỏ ra thảo mai.

Có lẽ tôi nên đặt một ít nệm bên dưới, chỉ trong trường hợp cậu ta ‘nát như tương’?

         Eo ơi. Bây giờ một số hình ảnh khủng khiếp ngập tràn tâm trí tôi…tôi thực sự không nên nghĩ về điều đó.