Thứ Năm, 3 tháng 5, 2018

[Dramione l Longfic l Sáng tác] Quên thật không? Chap 12


Author: Thảo Cami
Disclaimer: Những gì từng xuất hiện trong "Harry Potter" là của cô Rowling, còn lại là của tôi.

Chap 12. Anh là ai
Ngay sau khi tỉnh lại, Draco Malfoy đang chuẩn bị mọi thứ để hồi sinh Hermione Granger. Hôm nay không còn mưa nữa là một ngày nắng đẹp, ánh nắng dịu dàng hé lên tắm táp mọi vật, mọi thứ được hong khô, sưởi ấm sau những ngày mưa dài. Mọi vật bừng lên sức sống, không còn ủ rủ, nép mình lại như dưới những cơn mưa.
“Draco, con yêu. Con nghỉ một lát đi, con chỉ vừa tỉnh lại sáng nay thôi. Nhìn con xem, ôi, đứa bé tội nghiệp, con gầy như vậy”. Bà Narcissa Malfoy theo chân anh khắp mọi nơi, luôn miệng xuýt xoa và cố chăm sóc cho anh.
“Thôi mà mẹ, con rất khỏe mà!”. Draco đảo tròn mắt, làm ra bộ dáng lực sĩ chứng minh với mẹ. Nhưng xem ra…thất bại thảm hại rồi. “À, mẹ ơi! Hôm nay là ngày mấy rồi nhỉ?”.
“Để xem…Hình như là ngày 5 tháng 10 đó con”.
“Đã đến thời hạn rồi. Cũng may con tỉnh lại kịp ngày cuối cùng này. Nếu không thì công sức bỏ ra nữa năm nay là hoàn toàn vô ích rồi”. Draco Malfoy thở ra nhẹ nhõm, lòng tràn sự biết ơn đối với đấng sinh thành. Anh choàng tay ôm lấy vai mẹ, siết nhẹ  đầy yêu thương. “Mẹ ơi! Con nghe Potter nói nhờ cha mẹ mà con mới có thể tỉnh dậy. Làm sao hai người có thể làm được?”.
“Đáng lẽ mọi người đã hết cách, dùng mọi phương thức, từ cổ xưa đến hiện đại, chính thống hay hắc ám con cũng vẫn cứ nằm im đó”. Cissy nhớ dáng vẻ mong manh sáng này của con mà lòng vẫn không ngừng run sợ. “Mẹ đã vô cùng tuyệt vọng, rồi nghe thấy mấy đứa trẻ nhà Weasley nói chuyện về nụ hôn gì đó, nên ta và cha con cùng hôn con, vốn không nghĩ sẽ xảy ra kỳ tích gì đâu, thật không ngờ con đã tỉnh lại”. Bà vẫn không giấu nỗi ngạc nhiên lẫn hoang mang trong giọng nói, quả thật tình thân giữa cha mẹ và con cái quả là khó lường, vô cùng tuyệt diệu.
Narcissa vuốt tóc con đầy yêu thương, bà sẽ ra sao nếu con cứ im lặng nằm đó. Bà không dám nghĩ tiếp nữa. “Sao con dám chứ! Làm những việc nguy hiểm như vậy, con có nghĩ tới mẹ không , có nghĩ tới gia đình này không?”. Đang vuốt tóc con đầy yêu thương, bà thuận tay tát anh một cái, trông có vẻ giận dữ, nhưng tình yêu và lòng khoan thứ của một người mẹ lại dạt dào vô bờ.
Bị đánh, Draco không kêu cũng chẳng tránh. Anh hiểu, mẽ đã lo lắng đến phát điên. Anh biết mình rất ích kỷ, cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng nếu được lựa chọn một lần nữa Draco vẫn sẽ làm như vậy.
“Con xin lỗi!”. Anh tựa vào lòng mẹ, vỗ lưng bà an ủi. Narcissa dịu lại, chẳng khi nào bà có thể cưỡng lại khi con làm cái giọng điệu làm nũng này. Điều này khiến bà an tâm hơn. Tay bà xoa nhẹ đầu con như cưng nựng một chú mèo đáng yêu.
“Mẹ cũng phải nghỉ ngơi đó, bao ngày qua cha mẹ đã rất cực khổ”. Vừa nói anh vừa đẩy bà về phòng. “Mẹ ở bên cha đi. Mấy ngày trước mẹ đã làm cha thất kinh một phen mà, phải không. Chắc cha còn vẫn giận đó. Đi đi!”. Anh nháy mắt.
“Được rồi. Nhưng con nhớ phải nghỉ ngơi đó, đừng để mệt quá”. Cissy dặn con lần nữa rồi rời đi.
Draco nhìn theo bóng lưng bà cho đến khi khuất ở cuối hành lang. Bấy giờ anh giơ đũa phép lên lầm rầm thần chú, lấy bản thân làm tâm vẽ một đường tròn, vẫy ta vài cái nữa để kết thúc câu chú. Một đường tròn bằng phép thuật có màu trắng hiện ra với đường kính khoảng 2m.
Anh chậm rãi lên lầu ôm Hermione xuống đặt vào vòng tròn ma pháp. Theo sau anh là Potter và Weasley.
Tiếp đó anh hóa phép ra 5 cây nến trắng ở đỉnh mỗi cánh của ngôi sao, ánh nến nhảy nhót chao đảo trong không gian. Đặt cạnh mỗi cây nến là 5 nguyên tố: khí, nước, lửa, đất, kim.
Draco Malfoy bước vào vòng tròn nhắm lấy tay Hermione, ngắm nhìn cô. Ánh mắt anh dịu dàng như nước, lấp lánh như sao. Anh đang rất hồi hộp, anh sắp gặp lại Hermy yêu dấu, anh sắp được trò chuyện cùng cô rồi.
“Neyugn ot iort tad,
Pat poh ev yad,
Ohc at cus hnam,
Ueirt naoh hnil noh…”*.
Một làn hơi trắng từ tinh cầu anh đặt trên ngực Hermione bay lơ lửng, thoang thoảng trong không khí nghe tiếng Hermione nói cười.
“Auv gnav av gnaoh uah cab
Eht cax av cus hnam hnil noh
Nix yah cuht hnit”.
Tinh linh cầu sáng rự lên, 5 nguyên tố bị hút vào, hòa quyện vào nhau rồi bừng sáng lan tỏa, một trận phong ba nổi lên, cả tòa dinh thự rung lắc dữ dội, ánh sáng từ 5 cây nến tắt phụt, đại sảnh chìm trong bóng tối.

----
“Hermione, dậy đi em”. Một giọng nam quyến rũ thi thầm bên tai cô. “Dậy đi cô mèo lười biếng”, một bàn tay to dịu dàng vuốt tóc cô, nâng cô dậy. Khi đầu óc còn đang mơ màng vì bị đánh thức bất ngờ, một ly sữa nóng đưa tới trước mặt cô, hương thơm từ sữa khiến cô khoan khoái ấm áp. Anh có một nụ cười rất đẹp khiến cô muốn nhìn mãi thôi, nhưng cô không thấy rõ mặt anh, dù nghiêng góc nào cũng không có cách nào nhìn thấy.
Vẫn nụ cười ngọt ngào chói mắt, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, dịu dàng cầm tay cô dắt đi, bàn tay to ấm áp bao bọc cả bàn tay cô, nhìn từ phía sau vai lưng anh rộng lớn như gánh cả thế giới thay cô. Anh ôm cô, siết chặt, thì thầm ngọt ngào. “Đi đi em. Em phải ra ngoài kia, em ngủ đủ rồi đấy”. Hermione cố căng mắt nhìn anh, nhưng chỉ thấy đường xương quai hàm gợi cảm của anh, cô lắc đầu, dụi vào lồng ngực anh. Anh cười nhẹ, “Đồ lười biếng này, em là ai, là một nàng sư tử kiêu hãnh, mọi người đang chờ em đó”.
Anh đẩy cô đến cánh cửa, bàn tay anh xoa đầu cô khích lệ, cô ngoái lại, nhìn thấy nụ cười xán lạn của anh, ngập ngừng mở cửa.

-----
Hermione mở mắt, ngọn đèn nhấp nháy nhảy múa trên cao, ánh đèn chiếu rọi vào những viên pha lê xa hoa trên chiếc đèn chùm treo giữa sảnh.
“Ưm…Hermy?”. Là giọng của Ron, cô đánh mắt nhìn sang, là anh chàng với mái tóc đỏ nhìn cô lo lắng.
“Tốt quá, bồ đã tỉnh lại!”. Harry nói, vui mừng vỗ vai Ron bồm bộp. Hai anh chàng ôm nhau, vừa khóc vừa cười.
Nhiều con người tóc đỏ vây lấy cô, ôm cô vui mừng như đón người thân đi xa nhà lâu trở về hay vừa trải qua cuộc sinh ly tử biệt nào đó. À phải, hình như cô trúng chú của hắn ta, mọi người tốt với cô như vậy khiến khóe mắt cô cay cay.
Bà Weasley đuổi các con tránh ra một chút để cô có không gian hít thở. Bà nắm hai tay cô, ánh mắt lấp lánh. “Ôi con gái, con đã làm chúng ta lo lắng biết bao. Đây, người con muốn gặp nhất ngay đây”.
Người cô muốn gặp nhất? Cha mẹ sao? Họ đến đây sao? Lòng hân hoan ngóng đợi, mọi người nhích ra tránh đường, một chàng trai cao ráo với mái tóc bạch kim bước vào. Khuôn mặt anh hơi méo mó vì xúc động, ánh mắt dịu dàng lại dữ dội yêu thương. Anh ngồi xuống vuốt má, vén tóc cô, rồi ôm cô thật chặt, Hermione cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy, hơi thở thổn thức, khuôn mặt anh vùi sâu vào tóc cô.
Sao cảm giác thân thuộc đến thế, cách anh vuốt má, vén tóc và cái ôm chặt từ anh đều khiến cô dễ chịu, nhưng “Anh là ai?”.
-end chap 12-

(*) "Nguyên tố trời đất, tập hợp về đây, cho ta sức mạnh, triệu hoán linh hồn"

[Dramione l Longfic l Dịch] Tình yêu hay dục vọng? Chap 18


Title story: Draco and Hermione: Lust or Love?
author: chebetta
Translator: Lupin


Chap 18: Chuyến tàu.
“Vernard, ngôi trường của phù thủy và pháp sư. Tớ không thể nào chờ được nữa” Hermione nói khi cô đang lên con tàu nhỏ. Có năm khoang tàu. Cứ năm người thì ở một khoang. Nhiêu đó cũng đủ biết con tàu này khiêm tốn như thế nào.
-“Nó chả tuyệt vời ở chỗ nào”. Faith tự nói với mình. Faith là học sinh năm tư của nhà Slytherin, cô là kiểu người chả ưa ai nổi.
Hermione cứ bước đi và mặc kệ lời nói của con bé ngớ ngẩn, ích kỉ đó.
-“Chà, tớ thì nghĩ nó thật tuyệt rồi đó chứ”, Jeremy, một cậu bé năm ba nhà Huffepuff.
Hermione mỉm cười với cậu và đi tìm cái ngăn hành lý cho mình.
-“Tớ thì hồi hộp quá”  Leslie nói với Hermione. Leslie đẹp lộng lẫy luôn. Ai cũng nghĩ như thế cả. Nhưng cô bé cũng thông minh, rất thông minh đằng khác.
-“Chị cũng vậy” Hermione, Học sinh năm sáu nhà Gryffindor.
-“Lỡ như chẳng có ai ưa em thì sao?”
-“Sao họ lại không ưa em chứ?”
Cô bé nhún vai: “Em không biết nữa. Có lẽ…”
-“Họ sẽ thích em thôi” Hermione đảm bảo với cô bé. Leslie mỉm cười với cô và đi tìm khoang của mình.
Hermione ngồi xuống, nhắm mắt lại, nhưng rồi lại mở ra, có tiếng cãi vã bên ngoài.
-“ĐM” Hermione nghe tiếng Faith chửi rủa. Con bé là một đứa cực xấu tính, chẳng dễ thương chút nào nhưng cũng cực kì xinh đẹp.
-“Cậu ước được à” Devin bật lại, cậu có nét gì đó hao hao Draco. Cậu cực ưa nhìn, nóng tính và đang chuẩn bị bắt đầu đánh nhau.
-“Tao sẽ đập mày nát như bã đấy” Faith nói với cái liếc xéo.
-“Thử xem, đồ ẻo lả”
-“Ý gì thế?” Faith đưa giọng cảnh báo.
-“Đúng đó, mày nghe mà”
Hermione nhìn xuống phía cuối khoang và thấy hai đứa đó. Faith đánh một cú vào Devin. Nó đập trúng hàm của cậu nhóc, sau đó thì cơn thịnh nộ ập đến.
-“Con chó cái này” Devin nổi nóng bật lại nhưng cú đó sượt qua.
-“Được rồi, hai đứa” Hermione nhảy ra, “Tan được rồi đó”
Chúng chẳng nghe, đang cố giết lẫn nhau. Hermione chụp được bắp tay và lôi cô bé ra khỏi Devin
-“Thả tôi ra”Faith hét vào mặt Hermione.
-“Ngồi xuống mau. Faith, có thôi ngay không” Hermione hét lại Faith.
-“Chuyện gì đã xảy ra ở đây?” Landon hỏi. Landon cũng là một cậu có vẻ ngoài ưa nhìn. “Nóng bỏng” là từ dùng để miêu tả cậu. Landon luôn đối tốt với mọi người và nụ cười luôn thường trực trên mặt cậu. Cậu là học sinh năm sáu nhà Ravenclaw.
Hermione quay nhìn cậu thì Faith nhảy bổ tới để đấm Devin. Hermione nhanh tay chụp lấy cô bé và ép cô ngồi xuống.
-“Faith, một lần nữa thôi” Hermione cảnh cáo.
Faith giựt bực dọc ra khỏi tay Hermione: “Tôi chẳng làm gì cả” Faith ngồi bệt dưới đất, bĩu môi.
Hermione quay lại phía Landon và để ý rằng mọi người đang ló đầu ra xem từ các khoang khác.
-“Okay, mọi người tản ra đi” Hermione nói. Nhưng chẳng ai bước đi: “Ngay lập tức” Cô hét lên. Mọi người quay trở lại toa của mình.
-“Chuyện gì vậy?” Draco hỏi với cái chau mày.
-“Chẳng có gì cả. Devin đi với chị” Hermione bước ra khỏi khoang của mình: “Coi chừng con bé đấy” Hermione đang chỉ vào Faith đang ngồi dưới đất
-“Tại sao?” Draco hỏi.
-“Cứ làm đi” Hermione dẫn Devin đi phía sau và ra lệnh cậu ngồi xuống.
-“Chết tiệt. Tay cô ta bằng sắt chắc”
-“Tránh xa con bé đó ra. Nếu chị thấy hai đứa còn như vậy thì sẽ gửi trả hai đứa về trường đấy”
-“Vâng”
-“Ngoan, bay giờ thì lau cái miệng của em trước đã”
Hermione lấy cái túi xách của mình và lấy ra hộp sơ cứu. Hermione khụy gối trước Devin và chậm vết máu ở giữa môi Devin. Cô lấy cái gì đó sau đó cắt miếng băng gòn đặt lên môi cậu bé.
-“Ow, đau”
-“Em không muốn nó bị sung chứ?”
-“Em thích như cũ hơn” Devin đứng dậy
-“Được thôi” Hermione nói rồi đứng dậy. “Vậy thử để mấy đứa con gái thấy rồi xem”
Devin rên rỉ nhưng cũng ngồi lại.
Hermione bắt đầu chữa lành môi cậu. “Tránh xa con bé đó được chứ?”
-“Em không thể”
-“Sao lại không được?”
-“Em không biết nữa. Em thích làm cô ta phát cáu lên”
-“Chị biết. Đôi khi mấy cậu chàng muốn làm nhặng xị lên” Devin tính nói gì đó nhưng lại bị Hermione cắt ngang. “Chị biết là em không hiểu những gì diễn ra trong em, ngoại trừ bản thân em là người hiểu rõ. Cô bé xinh đẹp, và em biết điều đó. Nhưng con bé đó rất nóng tính… chỉ cần em đừng chọc ghẹo nó. Chúng ta phải diễn thật tốt vì trường của mình chứ. Chúng ta không thể đến đó bằng những đứa trẻ bầm dập và một thái độ khinh khỉnh được”
-“Được rồi. Em sẽ để yên cô ta”
Hermione đứng lên và mỉm cười với cậu. “Đó là những gì chị nói” Hermione cười và rời khỏi khoang đến chỗ của Faith.
……………………………….
-“Xem nơi này như thế nào đây” Melissa hỏi. Melissa là cô bé xinh xắn đến từ nhà Ravenclaw. Đây là lần đầu Hermione nghe cô bé nói từ lúc bước lên tàu đến giờ. Melissa rất dễ xấu hổ và hiếm khi nói chuyện. Vì hay ngại ngùng nên cô bé có cái giọng rất đáng yêu. Nếu nghe cô bé hát, ai cũng sẽ tưởng đó là thiên thần hét.
-“Ừm, nó sao rồi?” Jeremy hỏi.
-“Thật lòng là chị không biết” Hermione nói với cả hai.
-“Lần đầu tớ nghe cậu nói thế đấy” Draco bình luận khi đang đứng ngay cửa ra vào khoang. Cậu đứng dựa vào tường, khoanh tay và nhếch môi
-“Haha” Hermione trả lời nhưng không bật ra tiếng cười, ngoại trừ châm chọc. Draco cười lại cô và đi vào khoang mình. Cậu ngồi xuống và nhìn vào quyển sách cô đang đọc.
-“Lịch sử Vernard?” Cậu hỏi.
Hermione nhún vai: “Tớ muốn biết về ngôi trường mà mình đang đến thôi. Liệu họ có ổn khi chỉ toàn là những phù thủy và pháp sư lai không nhỉ? Họ chẳng quan tâm đến mấy thứ như thế sao?”
Draco nhún vai. “Chắc có một chút nhưng chúng ta sẽ tìm hiểu khi đến đó”
Hermione ngáp và đặt quyển sách xuống. Chuyến đi lần này khá dài. Đến đầu trưa họ cũng chưa đến được đó nữa.
-“Mọi người đi ngủ thôi” Draco hét lên. Cậu nghe tiếng càu nhàu nhưng chẳng bận tâm đến nó.
-“Nhưng chỉ mới 11 giờ thôi” Sydney nói với cậu, một ý nghĩ nhảy ra khỏi đầu cô. Cô là học sinh năm thứ năm nhà Hufflepuff. Một cô gái luôn ồn ào và nói suốt. Cô luôn vui vẻ với mọi người và ai cũng đều yêu quý cô. Mấy gã trai thì thích khuôn mặt cô còn đám con gái thì lại muốn có khuôn mặt trơn lán đó.
-“Ý em là…” Draco hỏi.
-“À, em không mệt…”
-“Vậy thì nằm xuống đi”
Sydney giận dỗi, quay trở lại khoang và đóng trượt cánh cửa lại. Draco cho chúng 10 phút để đám bảo cả đám đều nằm ổn định. Draco nằm xuống và nhìn lên mái. Cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ và đang có giấc mộng đẹp.
Hermione cố nhắm mắt để ngủ. Giấc ngủ không chịu kéo đến, nên cô cứ để cho đến khi nào mắt mình thấy nặng trĩu rồi thì mới ngủ. Mắt nhắm, cơ thể thư giãn. Hermione vẫn không thể ngủ. Thứ gì đó đang xảy ra. Hermione biết nhưng lại không rõ là gì. Hermione nằm đó, giấc ngủ kéo đến những thứ đó vẫn đang chập chờn trước mắt cô.
……………………….
-“Ahhh” một tiếng thét thất thanh cất lên. Hermione bật dậy khỏi chỗ. Draco cũng đang đứng ở lối đi. Cả hai nhìn nhau trước khi chạy xuống cuối khoang thì thấy Melissa đang ngồi góc khoang. Dơi ở khắp nơi
Draco lẩm bẩm câu thần chú, toàn bộ lũ dơi biến mất sau tiếng ‘bụp’
-“Em đang làm cái quái gì ở đây vậy?’’ Draco hỏi và Landon chạy đến đỡ Melissa dậy
-“Chờ cậu ấy chút” Landon nói với Draco. Cậu quay sang Melissa: “Cậu ổn chứ?” Cậu hỏi khi đang cúi nhìn Melissa.
-“Ổn..a” Cô lí nhí.
-“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Giọng cậu nhỏ nhẹ
-“Em đang đọc sách thì đột nhiên đám dơi trong sách bay ra ngoài”
-“Sách gì?” Landon hỏi. Melissa chỉ vào quyển sách to tướng đang nằm trên sàn. Landon cầm lên và đọc tựa đề.
Ai đó đã núp sau cậu, Landon xoay lại. Devin mỉm cười với cậu.
Devin giở hai tay lên: “Không phải em”
-“Cái quái quỉ gì đây?” Landon liếc. Cậu đẩy Devin vào tường : “Cậu còn làm bất kì điều gì với cô ấy thì tôi thề tôi sẽ…”
-“Để tụi này giải quyết cho”  Draco đẩy Landon ra khỏi Devin và nhìn lại Melissa.
Draco biết Landon trông chừng Melissa. Cha mẹ Melissa chết hai năm trước. Cậu biết gia đình họ và ai đó đã nhận nuôi Melissa
-“Quay trở lại giường đi nào, anh sẽ xem xét và chỉnh sửa lại quyển sách” Draco nói và quay lại khoang của mình.
Draco đưa quyển sách cho Hermione nhưng không ai quay lại khoang của mình.
-“Chuyện gì xảy ra vậy?” Aiden hỏi Hermione. Aiden là học sinh năm tư nhà Gyffindor. Năm học này, cậu bé này trở thành tâm điểm của mọi người. Ở cái tuổi của cậu thì cậu có cái vẻ ngoài ưa nhìn. Cậu luôn mỉm cười và không để tâm việc dám hay không. “Dám làm” đối với đám con nít tuổi cậu ta
-“Ai đó đã ếm sách của Melissa” Hermione nói.
Draco nhìn Hermione và để ý ánh mắt cô đang dồn về Faith. Faith thì nhìn về phía Draco. Cặp chân mày của Faith nhướn lên như để kiểm tra Draco.
Draco nhìn lại đứa khốn khổ 14 tuổi đó. “Mọi người lên giường ngay bay giờ”
Lần nữa, tiếng lầm bầm lại cất lên, mọi người tản vào khoang  của mình.
-“Faith nghi ngờ cậu đấy” Hermione cười
-“Im dùm đi” Draco nói với cô.
-“Vâng thưa ngài” Hermione nói. Cả hai đều trở lại khoang của mình.
-end chap 18-

Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2018

[Dramion l Longfic l Dịch] Tình yêu hay dục vọng? Chap 17

Title story: Draco and Hermione: Lust or Love?
Author: chebetta
Translator: Lupin
Link: www.fanfiction.net/s/1653467/Draco-and-Hermione-Lust-or-love

Chap 17. Mộng
(Trong giấc mơ….)….
-“Giết cô ta cũng chẳng giúp được gì đâu” Draco chau mày với cha mình
-“Vậy thì giết đứa con gái khác” Ông Malfoy bật lại với con mình.
-“Cô ta đang ở đâu?” Draco hỏi, có sự phấn khích trong giọng nói của cậu, một nụ cười trang trong hiện lên trên bờ môi hoàn hảo đó.
-“Dưới hầm ngục”
Draco bật nụ cười ngớ ngẩn với cha mình, quay người nhanh chóng bước xuống cầu thang. Mất khoảng 2 phút, Draco bước xuống hầm ngục và quẹo phải. Cậu mở cánh cửa thứ nhất và bước vào.
-“Draco” một giọng nói dịu dàng cất lên. Draco quay lại và nhìn kỹ vào góc tối. Cô gái đứng lên và bước về phía cậu. “Làm ơn, giúp tớ với” cô van xin.
-“Hermione?” Draco hỏi, một nụ cười xếch đầy tự mãn hiện lên.
-“Draco, làm ơn. Bọn chúng sẽ giết tớ mất”
-“Oh, không, cưng ơi. Chính tôi mới là người giết cô”
Draco có thể nhìn thấy Hermione đang run rẩy. “Draco, làm ơn. Cậu sẽ chẳng giết tớ đâu, cậu yêu tớ kia mà”
-“Tôi, cái gì chứ?”, Draco hỏi, nụ cười quay lại trên gương mặt. “Từ khi nào thế? Cô chỉ là một con điếm”. Draco nhìn từ khuôn mặt sợ hãi xuống  phía dưới thân thể cô. Cô đang mặc duy nhất chiếc áo sơ mi trắng của trường Hogwarts. Nó trông khá to so với cô. Vạt áo cao trên giữa hai đùi, cổ áo bị gỡ ra để lộ khe hở giữa hai ngực cô. Cái áo đó là của cậu. “Cô ta đang mặc cái quái gì vậy”, mắt cậu di chuyển xuống dưới. “Chân đẹp đấy, thật sự rất đẹp. oh, đó là…”
-“Draco” cô thì thào “đừng làm vậy”
-“Tôi không làm cái gì, đổ đĩ”
Hermione lắc đầu. Cậu sẽ giết cô. Cô biết điều đó mà. Cô chỉ có ngăn cản điều đó.
Draco bước đến, cô lùi lại.  lưng cô đã chạm đến tường. Draco bước đến bên phải và nhìn xuống gương mặt đang sợ hãi kia. Cậu cười và dựa xuống sát khuôn mặt cô.
-“Thôi nào, cưng. Tôi là người bận rộn, tôi không có thời gian cho chuyện này đâu”
Cậu ta luôn nói điều đó khi đang rất say. Cậu ta sẽ nói như chẳng quan tâm cái thế giới này, không làm cái gì hết bằng cái giọng lè nhè đầy quyến rũ đó.
Cậu đẩy đè vào cơ thể cô, lắng nghe tiếng hơi thở của cô.
-“Bắt đầu thôi nào”
-“Draco, đừng mà” cô rên rỉ.
-“Đừng làm cái gì?”
-“Cậu sẽ giết nó mất” cô thì thào.
-“Nó, cái quái gì chứ?”, Draco hỏi và cười quỷ quyệt. “Tôi giết linh hồn cô sao?” cậu nói móc cô.
-“Không, là con trai”
Draco dừng lại và nhìn xuống cô. “Con trai gì?” cậu nạt: “Tôi chẳng có đứa con trai nào cả”
-“Bây giờ cậu có rồi đó. Tại sao tớ luôn phải đi bác sĩ, cậu chẳng bao giờ bận tâm để thắc mắc sao”
-“Cái gì?” Draco hỏi, bước thụt lùi lại.
-“Draco, cậu không nhớ tôi sao?”
-“Cô là…” cậu thực sự không hiểu.
-“Tôi là vợ cậu”
-“Cái gì? Tôi chưa bao giờ có vợ”
-“Đúng rồi Draco. Cậu có một đứa con trai và một người vợ. Bây giờ, cậu nhìn xem mình đang làm gì? Giết chúng tôi? Cả hai đều đi từ đống lôn xộn là cậu. Đáng lí cậu không nên dính líu với cha cậu”
-“Cha tôi không làm gì cả” Draco nói với cô.
-“Mất một thời gian tôi mới nhận ra cậu liên quan đến cha cậu. Tôi phải tránh xa cậu. Khi cậu không nằm trong lời nguyền của ông ấy, cậu là một chàng trai tốt nhưng giờ thì cậu đi loanh quanh giết người”
Draco nhìn cô, nỗi sợ hiện lên trong đôi mắt cậu.
-“Cậu nhớ lại đi. Cậu đã thực sự hạnh phúc như thế nào khi biết tin về đứa trẻ. Hãy nhớ lại đi, Draco. Tớ cầu xin cậu đấy”
Nó như một cú đánh vào gan ruột mình, cậu đã nhớ lại
…………………………………………
Cậu bước vào cửa và nhìn thấy Hermione đang ngồi cạnh lò sưởi. Đã hai ngày trôi qua, cô vẫn cứ im lặng và hoàn thành những việc cần cho là được làm. Cô tắm rửa hàng ngày, ăn sáng và ăn tối khi cậu đã về nhà.
-“Này, đằng đó” cậu chào, niềm vui phập phồng trong tim cậu. “Tớ có thứ này cho cậu” cậu nói với cô. Cậu lấy chiếc hộp nhỏ ra khỏi túi áo và nhìn xuống nó. Chiếc hộp dài khoảng 7 inch và sâu 1 inch. Bên trong là sợi dây chuyền lấp lánh, tuyệt đẹp. Cậu mỉm cười và biết rằng cô cũng sẽ cười, những nụ cười của cô và sẽ cảm ơn cậu cho tới hai tuần nữa.
-“Oh?” Hermione hỏi, và xoay người lại.
-“Hermione, sao vậy?” Cậu hỏi
Hermione cố gặng nụ cười nhưng không thể: “Không sao, tớ ổn. Đêm qua tớ không ngủ được”
-“Tớ biết. Cậu đá tung mền và xoay lung tung. Đây, ngồi xuống đi. Lấy chân cậu qua đây cho mình” Draco dẫn cô đến một cái ghế và để cô ngồi xuống. Cậu trao cô chiếc hộp màu đỏ rực. Cô nắm chặt cái hộp như muốn bóp nát nó, tay cô run lên bần bật.
-“Cậu không mở nó sao?” Draco ngồi xổm xuống đối diện gương mặt cô.
Hermione nuốt ực và mở cái hộp. Cô thở dồn dập và nhìn xuống Draco. Cậu chờ nụ cười đó nhưng nó không đến
-“Hermione à, sao thế cưng?”
-“Tớ không xứng đáng nhận cái này”
-“Tất nhiên là được chứ. Cậu xứng đáng được yêu thương mà”. Cô chẳng nói điều gì, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống đôi má cô. “Hermione, cậu sao thế? Tớ thật sự rất đau khi nhìn thấy cậu như thế này”
-“Tớ xin lỗi, xin lỗi” cô lầm bầm mãi.
-“Xin lỗi? Cậu xin lỗi vì cái gì chứ?”
Cô khóc thút thít, cậu ôm cô vào lòng. Cô đẩy cậu ra, và Draco đã điên cuồng suy nghĩ về điều đó. Cô ngước nhìn lên cậu và thì thào: “Tớ xin lỗi, tớ có thai rồi”
-“Cái gì?” Draco hỏi” Cậu có thai?”
Hermione trượt huỵch xuống khỏi ghế. Draco nhanh chóng chạy lại và đỡ cô lên
Ngồi ở rìa ghế, Draco ôm cô thật chặt
-“Làm ơn, cứ bỏ mặc tớ” cô nài nỉ
Draco đẩy nhẹ cô vào tường, nắm lấy cổ tay cô dựa vào tường
-“Là của tớ đúng không?” Draco hỏi, cô gật đầu, ánh mắt cúi chằm xuống đất. Draco thả một tay của cô, ngón trỏ cậu nâng mặt cô lên: “Vậy thì có gì sai?”
-“Cậu không muốn có con, nhưng tớ không cố ý.  Tớ không muốn cậu nổi giận với tớ”
-“Nổi giân với cậu. Cái quái gì mà tớ phải giận cậu? Nếu đứa trẻ đó là của tớ và cậu thì tớ muốn có nó. Hermione, tớ rất mừng vì chúng ta có một đứa con. Tớ muốn có đứa bé này” Cậu nói với cô.
Hermione nhìn lên và sụt sùi: “Cậu không nổi giận à?”
-“Không, tớ thực sự hạnh phúc. Không lời nào diễn tả được. Tớ yêu cậu, Hermione. Hãy nhớ điều đó nhé”. Cậu thả cánh tay còn lại và nâng hai tay ôm trọn lấy khuôn gò má của cô.
Cậu nghiêng đầu và hôn cô thật say đắm.Tay trái của cậu vẫn trên khuôn mặt cô, bàn tay kia di chuyển xuống. Nó dừng lại ở ngay bụng cô ‘Đứa con của mình’  cậu nghĩ. Niềm vui lấp đầy cơ thể cậu và dường như cậu đang khóc. Cậu dựa vào cô, và nhìn vào khuôn mặt người phụ nữ cậu yêu. Cậu phải trở nên thật xứng với cô. Cô sẽ là vợ cậu. Cậu sẽ làm mọi thứ vì cô ấy.
………………….
-“Trời đất!”. Draco nhìn Hermione, cậu bật khóc: “Tôi không thể làm điều này” Cậu tự nói với chính mình.
-“Cậu đã yêu tớ, Draco”
Draco chỉ nhìn lên cô, đôi môi bắt đầu run rẩy
-“Draco, làm ơn, đừng giết tớ. Tớ cầu xin cậu” Đôi mắt cô lấp đầy nước mắt, cô bước về phía cậu.
-“Tôi không thể giúp cậu” Draco thì thầm.
-“Nhưng cậu phải làm điều đó” Hermione nài nỉ “Tớ khôn thể ở đây được. Chúng sẽ giết tớ mất. Tớ nhìn thấy cậu hoàn toàn có thể quay trở lại. Cậu chỉ bị mắc kẹt nơi này, và bị biến thành một con quái vật”.
Draco lắc đầu đầy đau khổ: “Không, tớ không có!”
-“Một gã đàn ông bình thường không bao giờ giết hại phụ nữ cả. Tớ nghe tiếng hét của bà ấy, tiếng khóc của bà ấy,Draco. Cậu tận hưởng giây phút đó”
Hơi thở Draco dần nặng nhọc.
-“Tớ chỉ muốn thoát ra thôi, Draco. Thế thì cậu có thể tiếp tục giết những người khác. Draco, làm ơn. Cậu không thể giết đứa bé này”
-“Con của tôi” Draco thì thào.
-“Đúng, là con cậu!”
-“Tớ đã muốn có nó” Hermione mỉm cười đau khổ. Một giọt nước mắt rơi trên đôi má mềm mại, xanh xao. “Hermione, tớ đã khao khát đứa trẻ, cậu có thể đưa tớ quay trở lại được không?”
Hermione lắc đầu: “Tớ không thể. Draco, cậu sẽ lại trở lại như thế này nữa. Tớ không muốn con mình nhìn thấy điều này”
-“Tớ sẽ không trở lại nữa. Cha tớ, ông ấy đã ểm bùa lên tớ. Làm ơn, giúp tớ với. Tớ có thể giúp cậu. Tớ không muốn giết ai nữa”
-“Draco, tớ không biết làm…”
Draco thở dồn dập, nắm lấy và lắc đôi tay lạnh lẽo của Hermione: “Cậu biết phải làm sao mà. Cậu biết tớ mà. Cậu là cả cuộc đời với tớ. Cậu biết tâm hồn tớ mà”
Hermione cố đẩy cậu ra: “Draco, tớ không thể”
Draco kéo cô vào sát người, thì thầm: “Tớ xin lỗi”
-“Tớ tha lỗi cho cậu, nhưng Draco, chúng ta cần ra khỏi đây”
Draco gật đẩu và hít một hơi thật sâu: “Tớ cần cậu hét lên, hét cho đến khi cổ họng cậu thật đau rát” Có một câu hỏi hiện lên trong đôi mắt cô, nhưng cô đã gật đầu
Hermione hít một hơi. Lùi bước khỏi cậu và dung toàn bộ không khí trong lồng ngực mình, cô hét lên. Nếu ai đó đứng trên lầu sẽ nghe cô ấy và tưởng nhầm là cô đang la hét, giãy chết trong đau đớn.
Đó là điểm mấu chốt. Hermione đã hiểu lý do. Sau vài giây trôi qua, cô tắt dần tiếng thét, cái im lặng trở lại hầm ngục, đến mức giờ hoàn toàn có thể nghe được tiếng nước rỉ ra từ các vách tường.
-“Được rồi” Draco thì thầm, cậu mở cánh cửa và từ từ bước ra, tay cậu đang nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô. “Tớ sẽ lên các bậc thang, cậu lên tầng thượng. Tớ sẽ quay lại để dắt cậu đi càng sớm khi tớ còn có thể” Draco bước lên các bậc cầu thang, Hermione bước theo sau cậu. Lên tầng thượng, cậu dừng lại và bỏ tay cô ra.
Draco nhìn ra ngoài cửa và ngoái nhìn lại cô. Cô tính mở miệng nói điều gì thì bị chặn lại bởi nụ hôn của cậu. Cô thở dốc và thoải mái lại với cơ thể cậu. Cậu dựa sát cô vào tường, tay cô vòng quanh cổ cậu. Bàn tay sau cổ cô rất ấm áp và rắn rỏi. Ngón tay thon dài, mạnh mẽ của cậu xoa xoa cổ cô.
Sau đó nhanh như khi lúc bắt đầu. Draco dừng lại. Draco đẩy cô ra và nhìn vào đôi mắt cô.
-“Chúng ta sẽ ra khỏi đây” Draco nói thật mạnh mẽ “Ở yên đây chờ tớ quay lại. Hiểu chứ?” Hermione gật đầu và nhìn vào đôi mắt mãnh liệt đó.
-“Tớ yêu cậu” cậu thì thầm và không nói thêm lời nào nữa. Cậu quay đi và để cô lại.
-“Cô ta ổn hơn chưa hả con trai?” Ông Malfoy hỏi.
-“Rồi, thưa cha. Con đã tận hưởng được cô ta” Cậu trưng ra nụ cười ngạo mạn và bảo cha mình rằng cậu muốn bắt một đứa khác cho ông.
-“Không cần phải làm điều đó đâu, con trai ạ” Ông Malfoy cười lớn.”Chúng ta sẽ tìm vào ngày mai. Sao con không đánh vài giấc. Ta sẽ đi dọn mấy cái xác đó cho”
-“Để con làm cho. Cha đã già rồi.  Con muốn tự chăm sóc cho mấy cái xác đó”
Ông Malfoy gật đầu, chúc ngủ ngon và rời đi
-“Draco” Ông Malfoy hỏi, “Đứa con gái đó chắc chắn đã la hét dữ dội. Con đã làm gì nó vậy?”
Draco không để lộ nhịp:”Làm mọi thứ, thưa cha. Chúc cha ngủ ngon” Cậu nói.
-“Hermione?” Draco thì thầm.
-“Tớ ở đây.” Hermione thì thầm, bước ra khỏi bóng tối. Draco chụp lấy tay cô và kéo cô vào những cầu thang bay khác, hướng ra phía vườn. Cậu mở cửa và giúp cô chui lọt ra ngoài cánh cửa đó. Cậu kéo một cành cây mà cậu đã làm nó từ trước như một đường trượt.
-“Tính đi đâu thế?”, một giọng lạnh lẽo vang lên. Ông Malfoy xuất hiện trước hai người họ trong bầu không khí lạnh lẽo đặc quánh.
Draco nắm lấy tay cô, để ý rằng tay cô đang lạnh dần.
-“Vâng”
-“Mày làm tao thất vọng quá đấy, Draco. Tụi bây sẽ phải trả giá”
Từ phía sau cô, một người đàn ông chụp lấy cánh tay cô. Ông ta bẻ tay cô ra sau lưng, khiến cô vặn vẹo trong đau đớn. Cô không khóc nên người đàn ông kéo cô đối diện lại cậu. Cánh tay cô bị cầm chặt ra phía trước ngực.
Hermione nhắm mắt và cầu nguyện Draco sẽ làm gì đó.
-“Cha, thả cô ấy đi. Chính con muốn làm điều này. Làm ơn, để cô ấy đi đi”
-“Không, mày và con đĩ đó sẽ phải chết. Nhưng con người của tao nghĩ nên chơi đùa trước. Mày không nợ con này nữa đâu. Mày bị nhiễm nó rồi”
-“Không được làm đau cô ấy!”. Draco cảnh báo cha mình.
-“Cái gì hả con trai? Con đang cố ngăn ta à” Giọng đầy mỉa mai.
-“Tôi sẽ giết ông trước khi ông chạm được vào cô ấy”
Cha cậu nhìn cậu và bước lại gần Hermione. Hermione đang vùng vẫy ra khỏi người đàn ông to con đó. Hermione không nói gì nhưng cô thầm cầu xin Draco bằng đôi mắt
-“Đừng lo, baby. Cậu sẽ an toàn rời khỏi nơi đây. Tớ hứa” Trái tim Draco lúc này đây như bị bàn tay to lớn bóp nát, giày vò nó. Cậu biết Hermione, người cậu yêu sẽ chết, cậu sẽ chẳng làm được gì hết. Đôi mắt cậu sắp lấp đầy nước mắt nhưng cậu cố kiềm chế nó lại, khuôn mặt cậu trở nên chắc chắn. Cậu sẽ không để cô chết.
-“Không, tụi bây sẽ chẳng đi đâu hết. Chỉ có một chốn để đến là đia ngục mà thôi”
-“Sau khi ông chết” Draco vặn lại cha mình. Ông Malfoy bắt đầu rút đũa phép ra.
-“Vĩnh biệt nhé, con trai của ta”, và sau đó là giọng nói của ông. Avada  Kedava. Draco ngã phịch xuống, Herione vùng vẫy, chạy vượt đến cậu. Cô hét lên: “KHÔNG” Thân xác cậu đập xuống đất.
-“Tớ yêu cậu mà” Hermione bắt đầu khóc lên. Ông ta trút toàn bộ thù hận lên đứa con trai mình
-“Vĩnh biệt, Hermione” giọng cậu thoát ra chỉ vài giây sau.
…………………
-“Hermione, tỉnh dậy đi” Draco lắc cô cho tỉnh “Tỉnh dậy nào, cưng. Cậu nằm mơ thấy ác mộng đấy”
Hermione ngồi bật dậy. Tim cô vẫn còn đang đập dồn dập, cổ họng đau rát. Draco rời khỏi giường và lấy cho cô cốc nước. Cậu quỳ gối trước cô khi chờ cô uống nước.
-“Cậu ổn chứ?” Draco hỏi.  Cô gật đầu và nhìn xuống cậu: “Có gì đã xảy ra. Cậu nhìn thấy điều gì thế?”
-“Ông ta, cha cậu đã giết cậu. Ông ta giết nhiều người, cậu cũng đã giết người. Tớ đã ở đó, ở dưới hầm ngục và rồi cậu đến. Cậu đã giúp tớ hiểu ra rằng cậu đã rất yêu tớ. Tớ đã nói là tớ đang mang đứa con của cậu, tớ còn nhớ cậu đã vui mừng như thế nào khi nghe tin đó. Sau đó thì cha cậu đã giết cậu và tớ khi chúng ta đang cố thoát ra”
-“Đừng lo, baby. Tớ sẽ không chết đâu. Cậu cũng sẽ sống thật thọ và đầy khỏe mạnh”
-“Cậu hứa chứ?”
Draco gật đầu: “Tớ hứa. Còn giờ thì nằm xuống và ngủ một chút nữa đi” Cậu bước qua một bên cô và trượt vào giường. Draco kéo cái chăn cho phủ cả hai đứa, còn cô thì rúc vào người cậu, cậu giữ cô thật gần bên mình.
-“Draco?” cô thì thào.
-“Hửm?”
-“Cám ơn”
Draco mỉm cười và hôn lên đầu cô.
Và cả hai rơi vào giấc ngủ và giấc mộng lần này thật đẹp và bình yên.
-end chap 17-