Thứ Hai, 3 tháng 8, 2015

[Dramione l Longfic l Tự sáng tác] Quên thật không? chap 9 part1

Author: Thảo Cami 
Disclaimer: những gì từng xuất hiên trong Harry Potter là của cô Rowling, còn lại là của tôi. 
A/N: nếu bạn mang đi đâu xin hãy nói cho tôi một tiếng và ghi rõ tác giả (hoặc dịch giả, nếu fic ghi là dịch), và dẫn link về trang bạn đã đọc được fic. Cám ơn. Nếu không thể xin phép thì hãy ghi rõ như đã nói ở trên. Cám ơn đã đọc.



Chap 9: Sụp đổ
Part 1: Cúc Ba Tư

Sân cỏ vắng tênh vẫn còn ướt đẫm sương đêm. Những giọt sương lấp lánh dưới ánh mặt trời sớm mai như những hạt ngọc quý báu nhất trần gian, lắc lư theo làn gió rồi rơi xuống đất vỡ tan. Bụi nước li ti tỏa ra xung quanh trùm lên thân cỏ.

Một bóng đen vụt lao qua sân cỏ nhanh như chớp. Bay lượn những đường lả lướt điêu luyện.

“Á, á ,á!!!”. Tiếng hét thất thanh hòa tan trong gió, uốn lượn xuyên qua mái tóc đang tung bay.

Tiếng cười trầm thấp phát ra từ người con trai va vào lòng Hermione. Đây là lần đầu tiên cô nghe Draco cười. Mặc dù rất nhỏ, nhưng lại vang vọng vào tận cõi lòng cô như chuông ngân. Nhất thời Hermione quên cả la hét vì sợ tốc độ bay kinh hoàng của Draco. Cứ như thế Hermione ngẩn người nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh.

Malfoy thả chậm tốc độ khi thấy Hermione yên lặng. Anh cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, như làn gió mát mơn man da thịt anh. Anh giơ tay xoa nhẹ đầu cô gái nhỏ đang tựa vào lưng mình. Bóng họ in xuống mặt hồ phẳng lặng, dưới ánh mặt trời vừa nhô phát sáng rực rỡ.

“Đi đâu thế”. Hermione hỏi nhỏ, cô thật muốn giữ mãi khoảng khắc như thế này. Êm đềm, dịu dàng từng chút rót vào lòng cô.

“Một nơi đặc biệt”. Anh cố làm cho giọng nói của mình hờ hững nhưng nghe kỹ thì lại có tia vui vẻ, phấn khởi.

Draco đáp xuống một khoảng trống trong rừng. Anh nhẹ nhàng cầm tay cô tiến lên phía trước. Duỗi cánh tay vén tấm rèn thực vật xanh thẳm. Cười bí hiểm rồi kéo cô bước vào. Cảnh vật trước mắt cô bừng sáng, gió thoảng nhẹ đưa hương thơm ngát vào mũi. Cô đang đứng trước cánh đồng hoa Cúc Ba Tư nở rộ. Những bông hoa màu hồng nhạt đung đưa nhảy múa trong gió. Thân cúc mong manh rung động dữ dội khi gió thổi đến, gió kéo theo cả những cánh hoa và phấn hoa vàng bay lên chao lượn từng vòng. Đẹp không tả xiết.

“Đẹp quá…nơi này…anh…”. Hermione vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, đáy mắt sóng sánh ánh sáng, đôi má phiếm hồng vì kích động. Mọi thứ Draco đều thu cả vào mắt, trong lòng bỗng chông chênh, nhịn không được khóe môi cong lên mang vẻ tự hào.

“Thích không?”. Giọng nói quyến rũ vang lên quanh quẩn bên tai Hermione. Anh cười khẽ rồi gắn một bông lên tai cô. Cảnh vật trước mắt khiến cho Hermione hoảng sợ đôi chút, nhưng lại vô cùng động lòng người.

Chàng trai cao lớn đứng giữa cánh đồng hoa Cúc Ba Tư, ánh mặt trời vừa lên soi rọi vào thân thể anh, như phát ra hào quang, ánh mắt thâm tình, giọng nói dịu dàng, nụ cười nhàn nhạt đọng lại nơi đáy mắt, khóe môi, chói lòa, cô gần như không thể mở mắt nhìn.

Thấy cô ngẩn người nhìn mình, Draco cười khẽ, vuốt tóc cô, trầm giọng nói.

“Nhìn anh đến say mê như vậy, anh rất đẹp trai sao?”

Hermione mặt đỏ như gấc, xoay mặt đi mắng. “Thật trơ trẽn”.

Tiếng cười phát ra cố đè nén trong lồng ngực anh. Một trận gió nổi lên, cánh hoa Cúc Ba Tư bay vòng quanh hai người, bụi cúc vàng vương vấn trên cơ thể. Khiến Draco lẫn Hermione nhìn nhau đến ngây ngốc. Liệu trên đời còn cảnh tượng nào rực rỡ như vậy.

Draco Malfoy tiến gần đến ôm Hermione từ phía sau, cảm nhận hơi ấm nơi cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, mặc cho tóc bay vương vào mặt mình.

“Trong một lần bay loạn vô định hướng anh đã phát hiện ra nơi này. Lúc đó hoa chưa nở nhiều như vậy, chỉ mới là những nụ non xanh mướt. Anh nghĩ nó sẽ rất đẹp, em sẽ rất thích”. Draco mỉm cười. “Bây giờ, cuối cùng thì em cũng thấy”.

“Đây, đây là hoa gì. Thật là đẹp”.

“Hoa này gọi là Cúc Ba Tư. Nó là một loài hoa mạnh mẽ. Trước đây anh đã từng đến đây một lần. Lúc đó chỉ là mảnh đất cằn cỗi. Nhưng khi anh tới lần nữa thì Cúc Ba Tư đã mọc đầy. Loài hoa này có thể sinh trưởng trong môi trường khắc nghiệt, thân cây mỏng manh là thế nhưng vẫn can trường trước mưa to gió lớn”. Draco nhẹ giọng nói. “Như em vậy, cô gái nhỏ bé như vậy nhưng lại vững vàng hơn bất kỳ thằng đàn ông nào”.

“Không đâu. Em sau rốt vẫn chỉ là một cô gái, cần ai đó bảo vệ, cần ai đó để dựa vào. Nếu như không có anh là chỗ dựa cho em thì em, cẳng thể nào đứng vững trước cuộc chiến”. Hermione xoay người lại, vòng tay ôm cổ Draco.

“Ngược lại là anh đó. Anh đã đủ dũng cảm tới cùng. Sau bao nhiên lần hắn ta tra tấn cả thể xác và tinh thần anh, có thể nói hắn đã nhấn chìm anh tới tận địa ngục rồi lôi anh trở lại, nhiều lần như vậy, anh vẫn cố bảo vệ bọn em”. Ngón tay cô lướt trên áo sơ mi anh, qua những vết sẹo dài ngắn, ngón tay run rẩy đau đớn qua từng vết sẹo. Thật ra thì anh đã chịu bao nhiêu khổ sở.

Da thịt anh qua những lần chạm của cô cũng run rẩy, anh có thể cảm nhận rõ ràng cơn đau xé toạc đó. Nhẹ nhàng anh nâng tay trái cô lên, hôn vào vết sẹo ‘Máu Bùn’, đôi môi anh run run, rồi anh lại hôn lên tay phải cô, những lằn chữ của lần cấm túc của Umbridge.

“Anh chỉ muốn em sống và ít tổn thương nhất có thể”. Draco hôn lên mắt Hermione, liếm những giọt nước mắt lăn dài. “Nhưng em cứ ngốc như thế, tự gây mình tổn thương, mặc kệ con đường anh dọn sẵn chông gai. Lúc đó anh chỉ muốn xem cấu tạo não em như nào mà lại ngốc như vậy. Cứ chọc anh điên lên”. Bàn tay Malfoy siết chặt vai Granger như hờn trách.

“Em chỉ là không thể bỏ rơi bạn bè được”. Cô dựa vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập vững vàng.

“Anh biết. Cô bé ngốc”. Ngón tay dài luồn vào mái tóc dày của cô, vuốt ve. “Anh cho em xem thứ này”.

Malfoy đẩy nhẹ Hermione ra, vung nhẹ đũa phép, những cánh hoa Cúc Ba Tư bay lên, kết vòng, lắp ghép thành một bộ váy đẹp tuyệt, phấn hoa vàng điểm xuyến ở cổ áo, thân váy càng làm cho bộ váy động lòng hơn, thân hoa cúc xanh xanh nhẹ nhàng uốn quanh eo hông, những giọt sương mai chưa tan rơi trên đuôi váy đung đưa sáng lung linh.

 Hermione lúc này chỉ có ngạc nhiên và cảm động, nói không thành lời. Cô chưa từng thất chiếc váy nào đẹp như thế, lộng lẫy nhưng không hề hoa mỹ.

“Đến ngày chúng ta cùng bước vào Lễ Đường em có nguyện ý mặc chiếc váy này không?”

“Có. Đương nhiên em nguyện ý rồi”. Giờ phút này mắt cô nhòe đi vì hạnh phúc.

Bỗng những giọt châu bằng sương mai rơi vỡ, những cánh hoa bắt đầu vỡ tung, chiếc áo biến mất giờ chỉ còn là hư vô. Trời đất tối sầm, trên trời xuất hiện một vòng xoáy, kéo hút Draco đi. Hermione Granger hoảng hốt.

“Không được”. Cô tức giận quát lên. Từ mặt đất mọc ra những sợi gai đan quấn vào Draco, kéo anh trở lại, da thịt anh rách toạc, máu nhỏ xuống đất. Mặt đất lại trở nên cằn cỗi, không gian vỡ tan như mảnh kính, chỉ còn là một màu đen bất tận, không biết đâu là trời đâu là đất.

Trong không gian vang vọng tiếng của một nhóm người.

“Auv gnav av gnaoh uah cab

Eht cax av cus hnam hnil noh

Nix yah cuht hnit”.

‘Bầu trời’ chỉ còn một vòng xoáy sâu vô tận, sấm chớp không ngừng trong vòng xoáy đó. Lôi kéo giành giật Draco. Những sợi gai bị kéo căng rồi đứt rời. Nhưng sợi này đứt sợi kia lại mọc ra níu Draco lại.

Đôi mắt Hermione nhiễm đỏ, mái tóc không ngừng dài ra, ôm chặt Draco, mặc cho những sợi gai cào rách da mình. Máu cô hòa lẫn vào máu anh nhỏ giọt lên sợi gai làm chúng sinh sôi càng nhiều, quấn chặt Draco cũng quấn luôn cả Hermione.

“Draco ơi. Con ơi. Tỉnh lại đi”. Trong đầu Malfoy vang lên giọng nói, là giọng của mẹ. Chuyện gì thế này. Tỉnh lại? Chuyện gì xảy ra? Anh dần nhớ ra mình đã bị nguyền. Anh cười giễu mình, lúc nào cũng nói muốn cứu cô nhưng lại hèn nhát chìm đắm trong huyễn tưởng cùng cô, một chút lý trí cũng không có. Draco đã hoàn toàn quên mất, không thể phân biệt mộng, thực nữa. Nếu như không có hôm nay, thì chỉ sợ anh suốt đời sống trong huyễn tưởng, sẽ mãi đánh mất Hermione.

“Hermione. Để anh đi đi”. Anh nhẹ giọng nói, “Đây chỉ là huyễn tưởng của chúng ta thôi. Nếu anh thoát ra được, chúng ta sẽ thực sự ở bên nhau”.

“Không. Không. Không phải. Là hắn – là Voldemort, là cha anh bắt anh đi, muốn chúng ta xa lìa”. Đôi mắt đỏ như máu của Hermione trở nên cuồng loạn. “Em không cho phép. Không cho phép!”

Cô hét lên vung đũa bắn ra những tia sáng, những câu thần chú bị cấm, những cấm thuật vào vòng xoáy trên cao. Vòng xoáy gia tăng lực hút Draco thì Hermione lại phóng ra những câu chú ác liệt hơn. Bỗng từ hư vô, một luồn gió lạnh thổi tới, tiếp sức cho cô, câu chú cuối cùng phóng ra, vòng xoáy cũng biến mất.

Không gian chỉ còn là một màu đen, yên ắng đến đáng sợ. Những sợi gai nới lỏng ra, từ từ rút về ‘mặt đất’. Hermione sờ mặt Draco, hôn lên mắt anh, cô từ từ trôi xa.

“Em không muốn mất anh, Draco”. Đôi mắt dần dần trở lại màu nâu, cô cũng trôi xa khỏi tầm với của anh. Malfoy hét lên, điên cuồng quơ quào về phía trước, bất lực nhìn cô biến mất.

Huyễn tưởng đã sụp đổ, tìm cô và cứu cô tỉnh dậy lại càng khó hơn một bậc. Hermione, em phải chờ anh, em phải đợi anh cứu em, không được bỏ cuộc, buông xuôi, biết không!

-end part 1-

cúc ba tư

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét