Thứ Ba, 25 tháng 8, 2015

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết liễu Draco Malfoy chap 25




Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch
Link: http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy


Chap 25: Ron
Tôi vừa thấy gì ấy nhỉ?
Một cô gái tóc nâu, đứng dưới tán cây bên cạnh tên con trai tóc bạch kim. Không cần nói tên đó là ai nhưng cô gái thì…? Ý tôi là, tôi không nhớ rằng Pansy Pankinson có tóc màu nâu gợn sóng. Thời gian qua cô gái tiếp cận tôi có mái tóc màu đen (nhuộm ư?). Có khả năng đó là Lavender Brown, nhưng từ khi nào cô ta bám lấy Malfoy?
Một cô gái khác mà tôi biết có mái tóc nâu xoăn là…ôi Thần Linh ơi, đừng bao giờ nha.
Là Hermione ư?
Nhưng chờ đã. Hài hước làm sao! Ahaha! Haha! Ha! Cái ngày mà Hermione quanh quẩn bên Malfoy cũng là ngày mà Harry cuối cùng cũng thừa nhận cảm giác với Ginny. HAHAHA!
Sau đó, Harry và Ginny bây giờ chính thức là một cặp…
AHHHHHHHHHH!
Không hay chút nào.
“Ron? Cậu không sao chứ?”. Parvati Patil nhìn tôi vẻ hài hước, và lắc lắc vai tôi. “Hello! Về tới Trái Đất rồi Ron Weasley!”
Tôi chớp mắt. “Hả?”.
Cô ấy trông có vẻ nhẹ nhõm. “Phù. Mình nghĩ cậu bị co thắt tại đây chứ. Cậu gần như quằn quại tại ghế ngồi, và lẩm bẩm gì đó”.
“C-Có sao?”. Tôi nói yếu ớt, cố nặn ra một nụ cười. “Haha! Chà! Cậu không biết đâu! Có thể mình thấy ác mộng hay sao đó. Mình thực sự chả nhớ nữa!”. Chà, quằn quại trên ghế ư? Chuyện gì xảy ra với mình vậy cà? Xấu hổ quá…ơn Trời nó không phải bùa kép. Nếu không tôi đã bị sỉ nhục.
Tôi liếc nhìn xung quanh tìm Harry và Hermione. Người thứ hai đang ngồi bên cạnh tôi chăm chú nhìn giáo sư Flitwick khi ông nói. Người còn lại thì ngồi trước mặt tôi, đang luồn tay vào mái tóc rối của mình. Tôi đảo mắt. Không ai trong số hai người họ thấy tôi đau khổ. Nó sẽ có một cơn bão đầy sấm chớp cho Hermione ngừng chú ý đến các giáo viên khi họ đang trong một bài giảng quan trọng, và Harry đã quen với tiếng ồn (nhờ Voldemort) mà có có thể mất nhiều hơn cho cậu ấy để quay lại.
Tôi quay sang Parvatil. “Mình cũng không…ờ, đáng để ý, phải không Parvatil?”.
“Không hẳn…nhưng mọi người phía sau cậu có thể nhìn thấy”. Parvatil cười rúc rích. “Hầu hết cả lớp học thấy cậu. Chúng ta đang ngồi hàng thứ hai đó”.
“Ôi Trời”. Tôi rền rĩ và nhìn phía sau. Thực sự, nữa lớp nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi quyết định chuyên chú vào Giáo sư. Có lẽ như thế sẽ làm mọi thứ biến khỏi đầu tôi.
Sau bài học, tôi lê bước đến môn học tiếp theo (Độc dược, grừ). Harry và Hermione đang trò chuyện cạnh bên tôi. Có vẻ như Harry đang cố gắng lấy lời khuyên từ Hermione về việc làm cho Ginny vui vẻ và hài lòng, thân mật nho nhỏ với con bé mỗi 10 giây. Hermione đề nghị tặng hoa và quà. Tôi kịch liệt không đồng ý. Nó sẽ làm cho cái đầu của Ginny to hơn cả Percy, nếu con bé dành tất cả sự chú ý cho Harry Potter. Nhưng đơn giản là tôi lười lên tiếng tranh luận.
Và ở đây vẫn có có gái tóc hung đỏ nghĩ về…
Nghĩ về Độc dược, ngồi đây, ngẩn người nhìn Snape dạy bọn tôi về cách sử dụng một số loại độc dược mà tôi chả thể nào nhớ nổi tên (hoặc chưa từng nghe qua). Ý nghĩ đó lại xuyên qua đầu tôi. Ai là cô gái tóc nâu đó? Có phải là Hermione không? Nếu phải, cô ấy làm gì ở đó? Cô ấy muốn làm bạn với Malfoy? Nhưng tại sao? Tại sao?
Đầu óc tôi quay cuồng bởi những câu hỏi cần được giải đáp. Bài giảng của thầy Snape không giúp ích gì nhiều. Vì thế tôi quyết định bỏ qua ông ta và tiếp tục suy nghĩ.
20 phút sau, tôi ra khỏi lớp học với 1 phiếu cấm túc trên tay. Cau có, tôi đi vòng quanh căn hầm tối và thở dài đáng thương bất cứ khi nào tôi dừng lại bên ngoài lớp học, đó là vị trí tôi bắt đầu. Tôi đọc lá phiếu. 7:30, tối thứ tư. Báo cáo tại văn phòng thầy Filch. Được nhắc nhở. Bên dưới là một chữ ký nguệch ngoạc mà tôi đoán là của lão Snape. Một con người xấu xa, một chữ ký xấu xí. Tôi phải nói là chữ ký khá phù hợp với gương mặt và tích cách của ông ta.
Khi buổi cấm túc kết thúc, và tiếng chuông báo tới giờ ăn tối, phần còn lại của lớp học chen nhau ra khỏi lớp. Hermione là người lao về phía tôi sớm nhất khi thấy tôi và thở dài. “Ron…đây là lần thứ 5 bồ nhận phiếu cấm túc từ thầy Snape rồi đó”.
Harry tham gia với chúng tôi khi cô ấy nói xong. “Gì thế? Dù sao thì, Ron à. Thật là hài hước đó! Bồ chỉ ngồi đó như này”, bồ ấy đánh nhẹ vào tay tôi bằng quyển sách và chắc rằng tôi thấy ấn tượng của cậu ấy về việc tôi ngẩn người một cách ngu ngốc. Tôi chắc rằng tôi không kinh khủng đến vậy. Cứ thế đi. Bạn bè vậy đấy. “Cả lớp cười bồ đấy”. Biểu hiện của cậu ấy trở nên nghiêm túc. “Bọn mình ngừng cười khi thầy Snape trừ 50 điểm cho học sinh giả vờ ngu ngốc và chậm phát triển, và cho bồ một phiếu cấm túc với lão Filch. Một lần nữa”.
Tôi lắc đầu. “Snape và Filch là gì của nhau? Bạn già hay sao? Bởi vì mỗi lần mình nhận phiếu cấm túc từ Snape, ông ta đều gửi mình tới Filch. Nó giống như ông ta giúp một người đàn ông đói khát muốn thấy học sinh bị đau khổ dưới tay ông ta hoặc gì đó ảo tưởng như vậy”. Tức giận, tôi đi thẳng đến Đại Sảnh Đường. Có thể thức ăn sẽ làm tôi vui lên. Hoặc tôi sẽ cố gắng ăn thật nhiều để vui lên rồi tôi sẽ nôn ra và cảm thấy tồi tệ hơn nữa.
Ok, bây giờ hãy nghĩ đến những điều vui vẻ thôi. Những suy nghĩ chết chóc có thể để sau. Suy nghĩ nôn ói nên bị cấm hoàn toàn. Tôi không thể mất cảm giác ngon miệng tại khoảnh khắc chán nản như thế này.
Khi chúng thôi bước vào sảnh, Hermione thúc tôi. “Ôi! Làm gì vậy?”. Tôi rít lên đau đớn.
Cô ấy bỏ qua cảm giác đau của tôi và chỉ về phía bàn Slytherin. “Xin lỗi nhen Ron. M-Malfoy thường hay ngồi chổ nào?”
Tôi nghi ngờ nhìn. “Bồ muốn biết để làm gì? Đừng nói là bồ mê nó rồi nha?”. Điều đó giải thích được tại sao cô ấy đứng cạnh Malfoy dưới tán cây và không chú ý giết hắn. Nếu thật là thế. Tôi lặp lại, nếu.
“Dĩ nhiên là không rồi!”. Là do tôi hay giọng nói bồ ấy không bình thường? “Nó là kế hoạch tiếp theo của mình để thoát khỏi cậu ta. Mình cần phải nhỏ cái này vào cốc cậu ta”. Bồ ấy lấy ra một lọ độc dược nhỏ và lắc nó trước mặt tôi. “Đó, vui chưa?”
Tôi mỉm cười. Phù. Cô ấy không bị nó mê hoặc (nghĩa là tôi còn cơ hội). “Ồ, tuyệt”. Tôi liếc qua bàn Slytherin. Bây giờ, nó gần như trống trơn, bởi vì phần lớn trở về ký túc xá để thay đồ (nếu họ có lớp học ngoài trời, hoặc họ muốn trông thật tươm tất) hoặc cất sách đi.
Chúng tôi hiếm khi cất sách cho một bữa ăn tại Đại Sảnh Đường, nhưng hôm nay là một ngoại lệ. “Ừm…mình nghĩ nó ngồi ở…đâu đó”.
Hermione trông khó chịu khi bàn tay tôi chỉ mơ hồ. “Bồ đang chỉ vào khoảng chục chiếc ghế. Hãy nhớ lại. Mỉnh không muốn đầu độc ai khác ngoài cậu ta”.
Tôi liếc về phía cái bàn, nghĩ về chỗ cậu ta hay ngồi, những cái nhìn chằm chằm từ bàn nhà hắn. “Nếu Harry và mình ngồi đây, như mọi khi…mặt cậu ta như thế này…đằng kia…vậy có nghĩa là cậu ta ngồi…”. Tôi nhìn chăm chú vào một chỗ ngồi, một trong những tính toán của tôi kết thúc. “…đây”.
“Tuyệt! Cám ơn nha Ron”. Cô ấy hầu như bỏ qua và nắm chặt cái lọ có màu xanh kỳ lạ, cẩn thận luồn qua cuối bàn và đi đến chổ ngồi tôi chỉ. “Chỗ này ư?”. Bồ ấy gọi từ bàn nhà Slytherin, chỉ vào một trong những chiếc ghế chạm khắc lộng lẫy phủ lụa màu xanh lá. Tôi gật đầu, nhìn thoáng qua lần cuối để chắc chắn. Cô ấy mở nắp chiếc lọ và cẩn thận nhỏ vài giọt vào chiếc cốc vàng mà bất cứ ai ngồi chổ đó sẽ uống phải.
Xong việc, cô ấy chạy về bàn nhà Gryffindor và đi về phía tôi. Tôi nhìn xung quanh kiếm Harry, cậu ấy và Ginny đang đi về phía Hermione.
Trong bữa ăn, hai đứa tôi dán mắt vào bàn nhà Slytherin. Chúng tôi cố gắng làm cho nó không quá rõ ràng rằng chúng tôi đang nhìn chằm chằm vào Malfoy – thay vào đó, cô gắng làm như ‘Ai là Malfoy?’, hoặc như ‘Chúng tôi không biết con chồn hôi thối’. Hoặc thậm chí ‘Xí. Ai thèm để ý tên ngốc ấy? Tôi nhìn chằm chằm vào số lượng lớn những tên xấu xí xung quanh hắn!’ nhìn chằm chằm.
“Bao lâu thì thuốc có tác dụng?”. Tôi hỏi khi những món ăn xuất hiện. Tôi hơi khó chịu vì tác dụng từ từ của thuốc. Hắn ta đáng lẽ phải nằm vật ra sàn lúc này chứ. Gần như những gì tôi làm trong môn Bùa Chú. Tôi nhanh chóng chìm trong những ký ức, đối mặt với ngọn lửa lòng. Bây giờ tôi đã biết cảm giác của Harry về tai nạn đầu tiên với Giám ngục.
Hermione nóng lên, lo lắng. “Đợi chút nào Ron. Kiên nhẫn là một đức tính tốt. Nó sẽ có tác dụng tốt thôi. Mình hứa đó”.
Tư đó đến giờ Hermione không bao giờ sai dù là bùa chú hay độc dược, tôi quyết định tin cô ấy. Hãy hy vọng ‘sớm’ trước khi tôi bùng nồ.
Hầu như ngay lập tức sau khi tôi nghĩ, một chấn động nổ ra ở bàn xanh lá và bạc. “Giúp với! Có ai đó bị đau tim!” ai đó hét lên từ cái bàn đó. Hầu hết số học sinh còn lại trong đại sảnh tiếp tục thưởng thức thức ăn, nói một cách bình tĩnh và thỉnh thoảng nhìn trừng trừng vào tiếng ồn bọn nhà Slytherin tạo ra. “NÀY! ĐỒ KHỐN! Đừng có vô tâm như vậy! Đến đây và giúp cậu ấy đi!”
Tôi và Hermione nhìn nhau cười. “Nó đó”. Cô ấy nói hào hứng, kéo mạnh tay áo tôi. “Đi xem đi!”.
Harry người không biết bất cứ điều gì diễn ra trước bữa ăn, thành viên của nhóm, ngượng ngùng. “Hử? Cái gì đây? Nè... hai bồ biết điều gì mà mình không biết?”
“Đừng lo! Vừa mới bắt đầu thôi, mình sẽ cho bồ biết tất tần tật khi về phòng sinh hoạt chung”, cô ấy nói, kéo Harry đi. Chúng tôi chạy đến bàn Slytherin, nơi mà bây giờ một nửa trường tụ tập lại. Chúng tôi đi đến nơi đó và chen lấn với số lượng người nơi đây. Quyết tâm đã giúp chúng tôi đi luồn lách và xuyên qua đám đông. Tuy nhiên, Hermione cố gắng đi xuyên qua một cách lịch sự. Thành thật mà nói. Cô ấy nên học theo cách của bọn tôi. Nó nhanh hơn cách này - ỐI! Ai đó vừa đá vào chân tôi!
Cuối cùng chúng tôi cũng chen qua được và đứng phía trước đám đông. “Mình không thể chờ để thấy mặt thằng Malfoy co giật”, tôi nói, cười độc ác.
Hermione cười gượng gạo. Thỉnh thoảng biểu cảm của cổ như hối hận vì việc làm đã làm. “Ừ”. Hermione lầm bầm. “Hy vọng rằng cậu ta sẽ không tèo”.
Chúng tôi quay lại và cuối cùng cũng thấy nạn nhân. Điều gì đó làm mắt tôi mở to.
Người nằm bất tỉnh dưới sàn không phải là tên tóc vàng, tên khốn kiêu ngạo. Mà là một trong những đồng bọn của hắn.
Goyle.
Những tên khốn nói trên đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Cụ thể là người kế bên tôi. Tôi quay sang Hermione. Cô nàng đang trừng mắt với những biều hiện y hệt tên kia. Sốc, sửng sốt và một loại biểu tình mà tôi hoàn toàn không thề hiểu.
“Nó bị gì vậy?” Harry thì thầm. “Trông như đã chết rồi ấy”.
“Mình thề là”. Tôi cố nói. “Nó chỉ bị không ổn thôi. Bị hôn mê như người thực vật”.
“Ôi. Tệ quá nhỉ”.
“Đừng nghĩ không may vậy chứ, Harry!”. Ginny mắng, xuất hiện cạnh cậu ấy. Ngay lập tức Harry bật chế độ cún con và bỏ qua chúng tôi. Tệ thiệt chứ. Tôi liếc nhìn Hermione. Bồ ấy chuyển tầm mắt xuống cơ thể nằm dưới sàn. Tôi có thể nghe thấy cổ lầm bầm chưởi tục, bằng tất cả từ ngữ tục tĩu giới hạn mà cô biết. Chà. Tôi không ngờ Hermione lại có tài trong lĩnh vực này.
Ai đó (có thể là Snape) đã biến ra một cái cán cho Goyle trong lúc tôi quay lại nhìn. Nó lớn hơn bình thường bởi vì kích cỡ của thằng đó và thực tế là hắn co giật mỗi vài phút, và điều đó sẽ rắc rối khi đưa Goyle lên cán khi co giật.
Khi đám đông giải tán và đi ngủ, chủ yếu là thầy Dumbledore, Harry và Ginny đi ra lần nữa trong lúc Hermione và tôi trở về phòng sinh hoạt chung Gryffindor trong im lặng. Dù sao thì, chỉ được một chốc thôi.
“Bồ nói với mình đó là ghế của cậu ta”. Cô ấy nói với giọng giận dữ đè nén. “Bồ đã nói đó là chỗ Draco Malfoy thường ngồi”.
Tôi nắm tay lại. “Này, đừng có nhìn mình. Nó không giống với việc cậu ta có một chỗ ngồi được dán tên lên. Bồ biết là mọi người thường làm việc được gọi là ‘thay đổi chỗ ngồi mỗi một lần trong một khoảng thời gian’ mà”.
Hermione lườm tôi và tôi sáng suốt mà biết rằng phải ngậm mồm lại. “Đó đâu phải trọng điểm! Nếu bồ không chắc chắn thì bồ không nên chỉ mình! Mình không thể đầu độc bất kỳ ai mà mình biết”.
“Trong lọ đựng cái gì?”, tôi hỏi, yêu cầu giải thích, muốn trì hoãn việc la hét để hạn chế đến sớm hoặc muộn hơn. Cũng như có thể điền vào khoảng trống khi tôi trì hoãn nó.
“…thuốc Nhân Sâm”. Cô ấy nói nhỏ. “Đừng nói với ai hết. Mình lén lấy nó ra với mục đích khiến Malfoy hôn mê. Mà đã thất bại, nhờ bồ đó Ron”, bồ ấy thêm vào, nhìn tôi châm chọc.
Điều này thật không công bằng! Tôi không làm gì sai cả! Ý tôi là, Cô ấy hỏi chổ ngồi của Malfoy. Làm sao mà tôi biết mỗi ngày cậu ta ngồi chỗ quái nào chứ? Tôi không phải nhà tiên tri hay gì cả. nó không phải thứ tôi muốn có là có, nhưng đúng. “Đừng có mà đổ lỗi cho mình! Bồ là người đã hỏi mình, và mình đã cho bồ câu trả lời mình có thể!”. Tôi vung tay bực tức. “Hừ. Mình chỉ cố giúp. Và đây là thứ mình nhận được ư?”
Hermione thở dài. “Ôi, Ron. Đó là lỗi của mình. Mình không nên đổ thừa bồ. Bồ không biết mà, phải không?”.
“Đừng bận tâm về nó nữa”. Tôi nói một cách cộc cằn. “Ít nhất đó cũng là một tên đồng bọn của hắn. Còn hơn là không có gì, đúng không?”
Bồ ấy cười. “Đúng. Đúng. Cám ơn Ron. Mình không nên hét lên với bồ”. Hermione chớp mắt ngây thơ. “Chúng ta lại thân nhau chứ?”
Ôi trời. Cô gái này thay đổi tâm trạng chóng mặt luôn ấy. Một phút trước còn hét lên với tôi, đỗ lỗi cho tôi vì việc gì đó tôi không thể giúp. Phút sau cô cười ngây thơ và nói khá trẻ con.
Tôi nghĩ Hermione không nên tiếp xúc với gia tinh nhiều. Nó hại não cô ấy quá.
Và với vụ đầu độc này…nó có nghĩa là người đứng cạnh Malfoy ở bờ hồ dưới gốc cây không phải là Hermione? Ý tôi là, tại sao bồ ấy thân thiết vớ Malfoy rồi lại cho cả đống độc dược vào cốc của hắn để làm hắn hôn mê?
Hy vọng rằng tôi đúng. Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu cô ấy thực sự đứng cạnh hắn ta.
-end chap 25-
 

Thứ Hai, 3 tháng 8, 2015

[Dramione l Longfic l Tự sáng tác] Quên thật không? chap 9 part1

Author: Thảo Cami 
Disclaimer: những gì từng xuất hiên trong Harry Potter là của cô Rowling, còn lại là của tôi. 
A/N: nếu bạn mang đi đâu xin hãy nói cho tôi một tiếng và ghi rõ tác giả (hoặc dịch giả, nếu fic ghi là dịch), và dẫn link về trang bạn đã đọc được fic. Cám ơn. Nếu không thể xin phép thì hãy ghi rõ như đã nói ở trên. Cám ơn đã đọc.



Chap 9: Sụp đổ
Part 1: Cúc Ba Tư

Sân cỏ vắng tênh vẫn còn ướt đẫm sương đêm. Những giọt sương lấp lánh dưới ánh mặt trời sớm mai như những hạt ngọc quý báu nhất trần gian, lắc lư theo làn gió rồi rơi xuống đất vỡ tan. Bụi nước li ti tỏa ra xung quanh trùm lên thân cỏ.

Một bóng đen vụt lao qua sân cỏ nhanh như chớp. Bay lượn những đường lả lướt điêu luyện.

“Á, á ,á!!!”. Tiếng hét thất thanh hòa tan trong gió, uốn lượn xuyên qua mái tóc đang tung bay.

Tiếng cười trầm thấp phát ra từ người con trai va vào lòng Hermione. Đây là lần đầu tiên cô nghe Draco cười. Mặc dù rất nhỏ, nhưng lại vang vọng vào tận cõi lòng cô như chuông ngân. Nhất thời Hermione quên cả la hét vì sợ tốc độ bay kinh hoàng của Draco. Cứ như thế Hermione ngẩn người nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh.

Malfoy thả chậm tốc độ khi thấy Hermione yên lặng. Anh cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, như làn gió mát mơn man da thịt anh. Anh giơ tay xoa nhẹ đầu cô gái nhỏ đang tựa vào lưng mình. Bóng họ in xuống mặt hồ phẳng lặng, dưới ánh mặt trời vừa nhô phát sáng rực rỡ.

“Đi đâu thế”. Hermione hỏi nhỏ, cô thật muốn giữ mãi khoảng khắc như thế này. Êm đềm, dịu dàng từng chút rót vào lòng cô.

“Một nơi đặc biệt”. Anh cố làm cho giọng nói của mình hờ hững nhưng nghe kỹ thì lại có tia vui vẻ, phấn khởi.

Draco đáp xuống một khoảng trống trong rừng. Anh nhẹ nhàng cầm tay cô tiến lên phía trước. Duỗi cánh tay vén tấm rèn thực vật xanh thẳm. Cười bí hiểm rồi kéo cô bước vào. Cảnh vật trước mắt cô bừng sáng, gió thoảng nhẹ đưa hương thơm ngát vào mũi. Cô đang đứng trước cánh đồng hoa Cúc Ba Tư nở rộ. Những bông hoa màu hồng nhạt đung đưa nhảy múa trong gió. Thân cúc mong manh rung động dữ dội khi gió thổi đến, gió kéo theo cả những cánh hoa và phấn hoa vàng bay lên chao lượn từng vòng. Đẹp không tả xiết.

“Đẹp quá…nơi này…anh…”. Hermione vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, đáy mắt sóng sánh ánh sáng, đôi má phiếm hồng vì kích động. Mọi thứ Draco đều thu cả vào mắt, trong lòng bỗng chông chênh, nhịn không được khóe môi cong lên mang vẻ tự hào.

“Thích không?”. Giọng nói quyến rũ vang lên quanh quẩn bên tai Hermione. Anh cười khẽ rồi gắn một bông lên tai cô. Cảnh vật trước mắt khiến cho Hermione hoảng sợ đôi chút, nhưng lại vô cùng động lòng người.

Chàng trai cao lớn đứng giữa cánh đồng hoa Cúc Ba Tư, ánh mặt trời vừa lên soi rọi vào thân thể anh, như phát ra hào quang, ánh mắt thâm tình, giọng nói dịu dàng, nụ cười nhàn nhạt đọng lại nơi đáy mắt, khóe môi, chói lòa, cô gần như không thể mở mắt nhìn.

Thấy cô ngẩn người nhìn mình, Draco cười khẽ, vuốt tóc cô, trầm giọng nói.

“Nhìn anh đến say mê như vậy, anh rất đẹp trai sao?”

Hermione mặt đỏ như gấc, xoay mặt đi mắng. “Thật trơ trẽn”.

Tiếng cười phát ra cố đè nén trong lồng ngực anh. Một trận gió nổi lên, cánh hoa Cúc Ba Tư bay vòng quanh hai người, bụi cúc vàng vương vấn trên cơ thể. Khiến Draco lẫn Hermione nhìn nhau đến ngây ngốc. Liệu trên đời còn cảnh tượng nào rực rỡ như vậy.

Draco Malfoy tiến gần đến ôm Hermione từ phía sau, cảm nhận hơi ấm nơi cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, mặc cho tóc bay vương vào mặt mình.

“Trong một lần bay loạn vô định hướng anh đã phát hiện ra nơi này. Lúc đó hoa chưa nở nhiều như vậy, chỉ mới là những nụ non xanh mướt. Anh nghĩ nó sẽ rất đẹp, em sẽ rất thích”. Draco mỉm cười. “Bây giờ, cuối cùng thì em cũng thấy”.

“Đây, đây là hoa gì. Thật là đẹp”.

“Hoa này gọi là Cúc Ba Tư. Nó là một loài hoa mạnh mẽ. Trước đây anh đã từng đến đây một lần. Lúc đó chỉ là mảnh đất cằn cỗi. Nhưng khi anh tới lần nữa thì Cúc Ba Tư đã mọc đầy. Loài hoa này có thể sinh trưởng trong môi trường khắc nghiệt, thân cây mỏng manh là thế nhưng vẫn can trường trước mưa to gió lớn”. Draco nhẹ giọng nói. “Như em vậy, cô gái nhỏ bé như vậy nhưng lại vững vàng hơn bất kỳ thằng đàn ông nào”.

“Không đâu. Em sau rốt vẫn chỉ là một cô gái, cần ai đó bảo vệ, cần ai đó để dựa vào. Nếu như không có anh là chỗ dựa cho em thì em, cẳng thể nào đứng vững trước cuộc chiến”. Hermione xoay người lại, vòng tay ôm cổ Draco.

“Ngược lại là anh đó. Anh đã đủ dũng cảm tới cùng. Sau bao nhiên lần hắn ta tra tấn cả thể xác và tinh thần anh, có thể nói hắn đã nhấn chìm anh tới tận địa ngục rồi lôi anh trở lại, nhiều lần như vậy, anh vẫn cố bảo vệ bọn em”. Ngón tay cô lướt trên áo sơ mi anh, qua những vết sẹo dài ngắn, ngón tay run rẩy đau đớn qua từng vết sẹo. Thật ra thì anh đã chịu bao nhiêu khổ sở.

Da thịt anh qua những lần chạm của cô cũng run rẩy, anh có thể cảm nhận rõ ràng cơn đau xé toạc đó. Nhẹ nhàng anh nâng tay trái cô lên, hôn vào vết sẹo ‘Máu Bùn’, đôi môi anh run run, rồi anh lại hôn lên tay phải cô, những lằn chữ của lần cấm túc của Umbridge.

“Anh chỉ muốn em sống và ít tổn thương nhất có thể”. Draco hôn lên mắt Hermione, liếm những giọt nước mắt lăn dài. “Nhưng em cứ ngốc như thế, tự gây mình tổn thương, mặc kệ con đường anh dọn sẵn chông gai. Lúc đó anh chỉ muốn xem cấu tạo não em như nào mà lại ngốc như vậy. Cứ chọc anh điên lên”. Bàn tay Malfoy siết chặt vai Granger như hờn trách.

“Em chỉ là không thể bỏ rơi bạn bè được”. Cô dựa vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập vững vàng.

“Anh biết. Cô bé ngốc”. Ngón tay dài luồn vào mái tóc dày của cô, vuốt ve. “Anh cho em xem thứ này”.

Malfoy đẩy nhẹ Hermione ra, vung nhẹ đũa phép, những cánh hoa Cúc Ba Tư bay lên, kết vòng, lắp ghép thành một bộ váy đẹp tuyệt, phấn hoa vàng điểm xuyến ở cổ áo, thân váy càng làm cho bộ váy động lòng hơn, thân hoa cúc xanh xanh nhẹ nhàng uốn quanh eo hông, những giọt sương mai chưa tan rơi trên đuôi váy đung đưa sáng lung linh.

 Hermione lúc này chỉ có ngạc nhiên và cảm động, nói không thành lời. Cô chưa từng thất chiếc váy nào đẹp như thế, lộng lẫy nhưng không hề hoa mỹ.

“Đến ngày chúng ta cùng bước vào Lễ Đường em có nguyện ý mặc chiếc váy này không?”

“Có. Đương nhiên em nguyện ý rồi”. Giờ phút này mắt cô nhòe đi vì hạnh phúc.

Bỗng những giọt châu bằng sương mai rơi vỡ, những cánh hoa bắt đầu vỡ tung, chiếc áo biến mất giờ chỉ còn là hư vô. Trời đất tối sầm, trên trời xuất hiện một vòng xoáy, kéo hút Draco đi. Hermione Granger hoảng hốt.

“Không được”. Cô tức giận quát lên. Từ mặt đất mọc ra những sợi gai đan quấn vào Draco, kéo anh trở lại, da thịt anh rách toạc, máu nhỏ xuống đất. Mặt đất lại trở nên cằn cỗi, không gian vỡ tan như mảnh kính, chỉ còn là một màu đen bất tận, không biết đâu là trời đâu là đất.

Trong không gian vang vọng tiếng của một nhóm người.

“Auv gnav av gnaoh uah cab

Eht cax av cus hnam hnil noh

Nix yah cuht hnit”.

‘Bầu trời’ chỉ còn một vòng xoáy sâu vô tận, sấm chớp không ngừng trong vòng xoáy đó. Lôi kéo giành giật Draco. Những sợi gai bị kéo căng rồi đứt rời. Nhưng sợi này đứt sợi kia lại mọc ra níu Draco lại.

Đôi mắt Hermione nhiễm đỏ, mái tóc không ngừng dài ra, ôm chặt Draco, mặc cho những sợi gai cào rách da mình. Máu cô hòa lẫn vào máu anh nhỏ giọt lên sợi gai làm chúng sinh sôi càng nhiều, quấn chặt Draco cũng quấn luôn cả Hermione.

“Draco ơi. Con ơi. Tỉnh lại đi”. Trong đầu Malfoy vang lên giọng nói, là giọng của mẹ. Chuyện gì thế này. Tỉnh lại? Chuyện gì xảy ra? Anh dần nhớ ra mình đã bị nguyền. Anh cười giễu mình, lúc nào cũng nói muốn cứu cô nhưng lại hèn nhát chìm đắm trong huyễn tưởng cùng cô, một chút lý trí cũng không có. Draco đã hoàn toàn quên mất, không thể phân biệt mộng, thực nữa. Nếu như không có hôm nay, thì chỉ sợ anh suốt đời sống trong huyễn tưởng, sẽ mãi đánh mất Hermione.

“Hermione. Để anh đi đi”. Anh nhẹ giọng nói, “Đây chỉ là huyễn tưởng của chúng ta thôi. Nếu anh thoát ra được, chúng ta sẽ thực sự ở bên nhau”.

“Không. Không. Không phải. Là hắn – là Voldemort, là cha anh bắt anh đi, muốn chúng ta xa lìa”. Đôi mắt đỏ như máu của Hermione trở nên cuồng loạn. “Em không cho phép. Không cho phép!”

Cô hét lên vung đũa bắn ra những tia sáng, những câu thần chú bị cấm, những cấm thuật vào vòng xoáy trên cao. Vòng xoáy gia tăng lực hút Draco thì Hermione lại phóng ra những câu chú ác liệt hơn. Bỗng từ hư vô, một luồn gió lạnh thổi tới, tiếp sức cho cô, câu chú cuối cùng phóng ra, vòng xoáy cũng biến mất.

Không gian chỉ còn là một màu đen, yên ắng đến đáng sợ. Những sợi gai nới lỏng ra, từ từ rút về ‘mặt đất’. Hermione sờ mặt Draco, hôn lên mắt anh, cô từ từ trôi xa.

“Em không muốn mất anh, Draco”. Đôi mắt dần dần trở lại màu nâu, cô cũng trôi xa khỏi tầm với của anh. Malfoy hét lên, điên cuồng quơ quào về phía trước, bất lực nhìn cô biến mất.

Huyễn tưởng đã sụp đổ, tìm cô và cứu cô tỉnh dậy lại càng khó hơn một bậc. Hermione, em phải chờ anh, em phải đợi anh cứu em, không được bỏ cuộc, buông xuôi, biết không!

-end part 1-

cúc ba tư