Title story: 10
ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch
Link: http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Chap 25: Ron
Tôi vừa thấy gì ấy nhỉ?
Một cô gái tóc nâu, đứng dưới tán cây
bên cạnh tên con trai tóc bạch kim. Không cần nói tên đó là ai nhưng cô gái
thì…? Ý tôi là, tôi không nhớ rằng Pansy Pankinson có tóc màu nâu gợn sóng. Thời
gian qua cô gái tiếp cận tôi có mái tóc màu đen (nhuộm ư?). Có khả năng đó là
Lavender Brown, nhưng từ khi nào cô ta bám lấy Malfoy?
Một cô gái khác mà tôi biết có mái tóc
nâu xoăn là…ôi Thần Linh ơi, đừng bao giờ nha.
Là Hermione ư?
Nhưng chờ đã. Hài hước làm sao! Ahaha!
Haha! Ha! Cái ngày mà Hermione quanh quẩn bên Malfoy cũng là ngày mà Harry cuối
cùng cũng thừa nhận cảm giác với Ginny. HAHAHA!
Sau đó, Harry và Ginny bây giờ chính thức
là một cặp…
AHHHHHHHHHH!
Không hay chút nào.
“Ron? Cậu không sao chứ?”. Parvati Patil
nhìn tôi vẻ hài hước, và lắc lắc vai tôi. “Hello! Về tới Trái Đất rồi Ron
Weasley!”
Tôi chớp mắt. “Hả?”.
Cô ấy trông có vẻ nhẹ nhõm. “Phù. Mình
nghĩ cậu bị co thắt tại đây chứ. Cậu gần như quằn quại tại ghế ngồi, và lẩm bẩm
gì đó”.
“C-Có sao?”. Tôi nói yếu ớt, cố nặn ra một
nụ cười. “Haha! Chà! Cậu không biết đâu! Có thể mình thấy ác mộng hay sao đó.
Mình thực sự chả nhớ nữa!”. Chà, quằn quại trên ghế ư? Chuyện gì xảy ra với
mình vậy cà? Xấu hổ quá…ơn Trời nó không phải bùa kép. Nếu không tôi đã bị sỉ
nhục.
Tôi liếc nhìn xung quanh tìm Harry và
Hermione. Người thứ hai đang ngồi bên cạnh tôi chăm chú nhìn giáo sư Flitwick
khi ông nói. Người còn lại thì ngồi trước mặt tôi, đang luồn tay vào mái tóc rối
của mình. Tôi đảo mắt. Không ai trong số hai người họ thấy tôi đau khổ. Nó sẽ
có một cơn bão đầy sấm chớp cho Hermione ngừng chú ý đến các giáo viên khi họ
đang trong một bài giảng quan trọng, và Harry đã quen với tiếng ồn (nhờ
Voldemort) mà có có thể mất nhiều hơn cho cậu ấy để quay lại.
Tôi quay sang Parvatil. “Mình cũng
không…ờ, đáng để ý, phải không Parvatil?”.
“Không hẳn…nhưng mọi người phía sau cậu
có thể nhìn thấy”. Parvatil cười rúc rích. “Hầu hết cả lớp học thấy cậu. Chúng
ta đang ngồi hàng thứ hai đó”.
“Ôi Trời”. Tôi rền rĩ và nhìn phía sau.
Thực sự, nữa lớp nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi quyết định chuyên chú vào Giáo sư.
Có lẽ như thế sẽ làm mọi thứ biến khỏi đầu tôi.
Sau bài học, tôi lê bước đến môn học tiếp
theo (Độc dược, grừ). Harry và Hermione đang trò chuyện cạnh bên tôi. Có vẻ như
Harry đang cố gắng lấy lời khuyên từ Hermione về việc làm cho Ginny vui vẻ và
hài lòng, thân mật nho nhỏ với con bé mỗi 10 giây. Hermione đề nghị tặng hoa và
quà. Tôi kịch liệt không đồng ý. Nó sẽ làm cho cái đầu của Ginny to hơn cả
Percy, nếu con bé dành tất cả sự chú ý cho Harry Potter. Nhưng đơn giản là tôi
lười lên tiếng tranh luận.
Và ở đây vẫn có có gái tóc hung đỏ nghĩ
về…
Nghĩ về Độc dược, ngồi đây, ngẩn người
nhìn Snape dạy bọn tôi về cách sử dụng một số loại độc dược mà tôi chả thể nào
nhớ nổi tên (hoặc chưa từng nghe qua). Ý nghĩ đó lại xuyên qua đầu tôi. Ai là
cô gái tóc nâu đó? Có phải là Hermione không? Nếu phải, cô ấy làm gì ở đó? Cô ấy
muốn làm bạn với Malfoy? Nhưng tại sao? Tại sao?
Đầu óc tôi quay cuồng bởi những câu hỏi
cần được giải đáp. Bài giảng của thầy Snape không giúp ích gì nhiều. Vì thế tôi
quyết định bỏ qua ông ta và tiếp tục suy nghĩ.
20 phút sau, tôi ra khỏi lớp học với 1
phiếu cấm túc trên tay. Cau có, tôi đi vòng quanh căn hầm tối và thở dài đáng
thương bất cứ khi nào tôi dừng lại bên ngoài lớp học, đó là vị trí tôi bắt đầu.
Tôi đọc lá phiếu. 7:30, tối thứ tư. Báo
cáo tại văn phòng thầy Filch. Được nhắc nhở. Bên dưới là một chữ ký nguệch
ngoạc mà tôi đoán là của lão Snape. Một con người xấu xa, một chữ ký xấu xí.
Tôi phải nói là chữ ký khá phù hợp với gương mặt và tích cách của ông ta.
Khi buổi cấm túc kết thúc, và tiếng
chuông báo tới giờ ăn tối, phần còn lại của lớp học chen nhau ra khỏi lớp.
Hermione là người lao về phía tôi sớm nhất khi thấy tôi và thở dài. “Ron…đây là
lần thứ 5 bồ nhận phiếu cấm túc từ thầy Snape rồi đó”.
Harry tham gia với chúng tôi khi cô ấy
nói xong. “Gì thế? Dù sao thì, Ron à. Thật là hài hước đó! Bồ chỉ ngồi đó như
này”, bồ ấy đánh nhẹ vào tay tôi bằng quyển sách và chắc rằng tôi thấy ấn tượng
của cậu ấy về việc tôi ngẩn người một cách ngu ngốc. Tôi chắc rằng tôi không
kinh khủng đến vậy. Cứ thế đi. Bạn bè vậy đấy. “Cả lớp cười bồ đấy”. Biểu hiện
của cậu ấy trở nên nghiêm túc. “Bọn mình ngừng cười khi thầy Snape trừ 50 điểm
cho học sinh giả vờ ngu ngốc và chậm phát triển, và cho bồ một phiếu cấm túc với
lão Filch. Một lần nữa”.
Tôi lắc đầu. “Snape và Filch là gì của
nhau? Bạn già hay sao? Bởi vì mỗi lần mình nhận phiếu cấm túc từ Snape, ông ta
đều gửi mình tới Filch. Nó giống như ông ta giúp một người đàn ông đói khát muốn
thấy học sinh bị đau khổ dưới tay ông ta hoặc gì đó ảo tưởng như vậy”. Tức giận,
tôi đi thẳng đến Đại Sảnh Đường. Có thể thức ăn sẽ làm tôi vui lên. Hoặc tôi sẽ
cố gắng ăn thật nhiều để vui lên rồi tôi sẽ nôn ra và cảm thấy tồi tệ hơn nữa.
Ok, bây giờ hãy nghĩ đến những điều vui
vẻ thôi. Những suy nghĩ chết chóc có thể để sau. Suy nghĩ nôn ói nên bị cấm
hoàn toàn. Tôi không thể mất cảm giác ngon miệng tại khoảnh khắc chán nản như
thế này.
Khi chúng thôi bước vào sảnh, Hermione
thúc tôi. “Ôi! Làm gì vậy?”. Tôi rít lên đau đớn.
Cô ấy bỏ qua cảm giác đau của tôi và chỉ
về phía bàn Slytherin. “Xin lỗi nhen Ron. M-Malfoy thường hay ngồi chổ nào?”
Tôi nghi ngờ nhìn. “Bồ muốn biết để làm
gì? Đừng nói là bồ mê nó rồi nha?”. Điều đó giải thích được tại sao cô ấy đứng
cạnh Malfoy dưới tán cây và không chú ý giết hắn. Nếu thật là thế. Tôi lặp lại,
nếu.
“Dĩ nhiên là không rồi!”. Là do tôi hay
giọng nói bồ ấy không bình thường? “Nó là kế hoạch tiếp theo của mình để thoát
khỏi cậu ta. Mình cần phải nhỏ cái này vào cốc cậu ta”. Bồ ấy lấy ra một lọ độc
dược nhỏ và lắc nó trước mặt tôi. “Đó, vui chưa?”
Tôi mỉm cười. Phù. Cô ấy không bị nó mê
hoặc (nghĩa là tôi còn cơ hội). “Ồ, tuyệt”. Tôi liếc qua bàn Slytherin. Bây giờ,
nó gần như trống trơn, bởi vì phần lớn trở về ký túc xá để thay đồ (nếu họ có lớp
học ngoài trời, hoặc họ muốn trông thật tươm tất) hoặc cất sách đi.
Chúng tôi hiếm khi cất sách cho một bữa
ăn tại Đại Sảnh Đường, nhưng hôm nay là một ngoại lệ. “Ừm…mình nghĩ nó ngồi ở…đâu
đó”.
Hermione trông khó chịu khi bàn tay tôi
chỉ mơ hồ. “Bồ đang chỉ vào khoảng chục chiếc ghế. Hãy nhớ lại. Mỉnh không muốn
đầu độc ai khác ngoài cậu ta”.
Tôi liếc về phía cái bàn, nghĩ về chỗ cậu
ta hay ngồi, những cái nhìn chằm chằm từ bàn nhà hắn. “Nếu Harry và mình ngồi
đây, như mọi khi…mặt cậu ta như thế này…đằng kia…vậy có nghĩa là cậu ta ngồi…”.
Tôi nhìn chăm chú vào một chỗ ngồi, một trong những tính toán của tôi kết thúc.
“…đây”.
“Tuyệt! Cám ơn nha Ron”. Cô ấy hầu như bỏ
qua và nắm chặt cái lọ có màu xanh kỳ lạ, cẩn thận luồn qua cuối bàn và đi đến
chổ ngồi tôi chỉ. “Chỗ này ư?”. Bồ ấy gọi từ bàn nhà Slytherin, chỉ vào một
trong những chiếc ghế chạm khắc lộng lẫy phủ lụa màu xanh lá. Tôi gật đầu, nhìn
thoáng qua lần cuối để chắc chắn. Cô ấy mở nắp chiếc lọ và cẩn thận nhỏ vài giọt
vào chiếc cốc vàng mà bất cứ ai ngồi chổ đó sẽ uống phải.
Xong việc, cô ấy chạy về bàn nhà
Gryffindor và đi về phía tôi. Tôi nhìn xung quanh kiếm Harry, cậu ấy và Ginny
đang đi về phía Hermione.
Trong bữa ăn, hai đứa tôi dán mắt vào
bàn nhà Slytherin. Chúng tôi cố gắng làm cho nó không quá rõ ràng rằng chúng
tôi đang nhìn chằm chằm vào Malfoy – thay vào đó, cô gắng làm như ‘Ai là
Malfoy?’, hoặc như ‘Chúng tôi không biết con chồn hôi thối’. Hoặc thậm chí ‘Xí.
Ai thèm để ý tên ngốc ấy? Tôi nhìn chằm chằm vào số lượng lớn những tên xấu xí
xung quanh hắn!’ nhìn chằm chằm.
“Bao lâu thì thuốc có tác dụng?”. Tôi hỏi
khi những món ăn xuất hiện. Tôi hơi khó chịu vì tác dụng từ từ của thuốc. Hắn
ta đáng lẽ phải nằm vật ra sàn lúc này chứ. Gần như những gì tôi làm trong môn
Bùa Chú. Tôi nhanh chóng chìm trong những ký ức, đối mặt với ngọn lửa lòng. Bây
giờ tôi đã biết cảm giác của Harry về tai nạn đầu tiên với Giám ngục.
Hermione nóng lên, lo lắng. “Đợi chút
nào Ron. Kiên nhẫn là một đức tính tốt. Nó sẽ có tác dụng tốt thôi. Mình hứa
đó”.
Tư đó đến giờ Hermione không bao giờ sai
dù là bùa chú hay độc dược, tôi quyết định tin cô ấy. Hãy hy vọng ‘sớm’ trước
khi tôi bùng nồ.
Hầu như ngay lập tức sau khi tôi nghĩ, một
chấn động nổ ra ở bàn xanh lá và bạc. “Giúp với! Có ai đó bị đau tim!” ai đó
hét lên từ cái bàn đó. Hầu hết số học sinh còn lại trong đại sảnh tiếp tục thưởng
thức thức ăn, nói một cách bình tĩnh và thỉnh thoảng nhìn trừng trừng vào tiếng
ồn bọn nhà Slytherin tạo ra. “NÀY! ĐỒ KHỐN! Đừng có vô tâm như vậy! Đến đây và
giúp cậu ấy đi!”
Tôi và Hermione nhìn nhau cười. “Nó đó”.
Cô ấy nói hào hứng, kéo mạnh tay áo tôi. “Đi xem đi!”.
Harry người không biết bất cứ điều gì diễn
ra trước bữa ăn, thành viên của nhóm, ngượng ngùng. “Hử? Cái gì đây? Nè... hai
bồ biết điều gì mà mình không biết?”
“Đừng lo! Vừa mới bắt đầu thôi, mình sẽ
cho bồ biết tất tần tật khi về phòng sinh hoạt chung”, cô ấy nói, kéo Harry đi.
Chúng tôi chạy đến bàn Slytherin, nơi mà bây giờ một nửa trường tụ tập lại.
Chúng tôi đi đến nơi đó và chen lấn với số lượng người nơi đây. Quyết tâm đã
giúp chúng tôi đi luồn lách và xuyên qua đám đông. Tuy nhiên, Hermione cố gắng
đi xuyên qua một cách lịch sự. Thành thật mà nói. Cô ấy nên học theo cách của bọn
tôi. Nó nhanh hơn cách này - ỐI! Ai đó vừa đá vào chân tôi!
Cuối cùng chúng tôi cũng chen qua được
và đứng phía trước đám đông. “Mình không thể chờ để thấy mặt thằng Malfoy co giật”,
tôi nói, cười độc ác.
Hermione cười gượng gạo. Thỉnh thoảng biểu
cảm của cổ như hối hận vì việc làm đã làm. “Ừ”. Hermione lầm bầm. “Hy vọng rằng
cậu ta sẽ không tèo”.
Chúng tôi quay lại và cuối cùng cũng thấy
nạn nhân. Điều gì đó làm mắt tôi mở to.
Người nằm bất tỉnh dưới sàn không phải
là tên tóc vàng, tên khốn kiêu ngạo. Mà là một trong những đồng bọn của hắn.
Goyle.
Những tên khốn nói trên đang nhìn chằm
chằm vào chúng tôi. Cụ thể là người kế bên tôi. Tôi quay sang Hermione. Cô nàng
đang trừng mắt với những biều hiện y hệt tên kia. Sốc, sửng sốt và một loại biểu
tình mà tôi hoàn toàn không thề hiểu.
“Nó bị gì vậy?” Harry thì thầm. “Trông
như đã chết rồi ấy”.
“Mình thề là”. Tôi cố nói. “Nó chỉ bị
không ổn thôi. Bị hôn mê như người thực vật”.
“Ôi. Tệ quá nhỉ”.
“Đừng nghĩ không may vậy chứ, Harry!”.
Ginny mắng, xuất hiện cạnh cậu ấy. Ngay lập tức Harry bật chế độ cún con và bỏ
qua chúng tôi. Tệ thiệt chứ. Tôi liếc nhìn Hermione. Bồ ấy chuyển tầm mắt xuống
cơ thể nằm dưới sàn. Tôi có thể nghe thấy cổ lầm bầm chưởi tục, bằng tất cả từ
ngữ tục tĩu giới hạn mà cô biết. Chà. Tôi không ngờ Hermione lại có tài trong
lĩnh vực này.
Ai đó (có thể là Snape) đã biến ra một
cái cán cho Goyle trong lúc tôi quay lại nhìn. Nó lớn hơn bình thường bởi vì
kích cỡ của thằng đó và thực tế là hắn co giật mỗi vài phút, và điều đó sẽ rắc
rối khi đưa Goyle lên cán khi co giật.
Khi đám đông giải tán và đi ngủ, chủ yếu
là thầy Dumbledore, Harry và Ginny đi ra lần nữa trong lúc Hermione và tôi trở
về phòng sinh hoạt chung Gryffindor trong im lặng. Dù sao thì, chỉ được một chốc
thôi.
“Bồ nói với mình đó là ghế của cậu ta”.
Cô ấy nói với giọng giận dữ đè nén. “Bồ đã nói đó là chỗ Draco Malfoy thường ngồi”.
Tôi nắm tay lại. “Này, đừng có nhìn
mình. Nó không giống với việc cậu ta có một chỗ ngồi được dán tên lên. Bồ biết
là mọi người thường làm việc được gọi là ‘thay đổi chỗ ngồi mỗi một lần trong một
khoảng thời gian’ mà”.
Hermione lườm tôi và tôi sáng suốt mà biết
rằng phải ngậm mồm lại. “Đó đâu phải trọng điểm! Nếu bồ không chắc chắn thì bồ
không nên chỉ mình! Mình không thể đầu độc bất kỳ ai mà mình biết”.
“Trong lọ đựng cái gì?”, tôi hỏi, yêu cầu
giải thích, muốn trì hoãn việc la hét để hạn chế đến sớm hoặc muộn hơn. Cũng như
có thể điền vào khoảng trống khi tôi trì hoãn nó.
“…thuốc Nhân Sâm”. Cô ấy nói nhỏ. “Đừng
nói với ai hết. Mình lén lấy nó ra với mục đích khiến Malfoy hôn mê. Mà đã thất
bại, nhờ bồ đó Ron”, bồ ấy thêm vào, nhìn tôi châm chọc.
Điều này thật không công bằng! Tôi không
làm gì sai cả! Ý tôi là, Cô ấy hỏi chổ ngồi của Malfoy. Làm sao mà tôi biết mỗi
ngày cậu ta ngồi chỗ quái nào chứ? Tôi không phải nhà tiên tri hay gì cả. nó
không phải thứ tôi muốn có là có, nhưng đúng. “Đừng có mà đổ lỗi cho mình! Bồ
là người đã hỏi mình, và mình đã cho bồ câu trả lời mình có thể!”. Tôi vung tay
bực tức. “Hừ. Mình chỉ cố giúp. Và đây là thứ mình nhận được ư?”
Hermione thở dài. “Ôi, Ron. Đó là lỗi của
mình. Mình không nên đổ thừa bồ. Bồ không biết mà, phải không?”.
“Đừng bận tâm về nó nữa”. Tôi nói một
cách cộc cằn. “Ít nhất đó cũng là một tên đồng bọn của hắn. Còn hơn là không có
gì, đúng không?”
Bồ ấy cười. “Đúng. Đúng. Cám ơn Ron.
Mình không nên hét lên với bồ”. Hermione chớp mắt ngây thơ. “Chúng ta lại thân
nhau chứ?”
Ôi trời. Cô gái này thay đổi tâm trạng
chóng mặt luôn ấy. Một phút trước còn hét lên với tôi, đỗ lỗi cho tôi vì việc
gì đó tôi không thể giúp. Phút sau cô cười ngây thơ và nói khá trẻ con.
Tôi nghĩ Hermione không nên tiếp xúc với
gia tinh nhiều. Nó hại não cô ấy quá.
Và với vụ đầu độc này…nó có nghĩa là người
đứng cạnh Malfoy ở bờ hồ dưới gốc cây không phải là Hermione? Ý tôi là, tại sao
bồ ấy thân thiết vớ Malfoy rồi lại cho cả đống độc dược vào cốc của hắn để làm
hắn hôn mê?
Hy vọng rằng tôi đúng. Tôi không biết
mình sẽ làm gì nếu cô ấy thực sự đứng cạnh hắn ta.
-end chap 25-