Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 chách kết liễu Draco Malfoy: chap 23


Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch.
Link: www.fanfiction.net/s/2175455//23/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
A/N: các bạn có mang đi nơi khác có thể thì nói cho mình một tiếng, hoạc ít nhất phải ghi rõ dịch giả là mình. Tks.

Chap 23: Ginny



Đôi khi tôi thực sự bực mình với Hermione. Nhưng khi bạn nhìn mọi thứ ở góc độ khác, bạn có thể thấy những gì chị ấy làm là tốt cho tôi. Như khi chị ấy hét lên rằng Harry thích tôi trước cả trường. Đúng thế, thật bối rối, nhưng không có nó tôi sẽ không có mặt ở đây bây giờ, ngồi cạnh bên Harry trong phòng sinh hoạt chung. Cộng với việc chị ấy làm cho Dobby gửi thư sấm…đó là điều hài hước nhất mà tôi đã từng nghe trong một thời gian dài.
Thuận lợi là căn phòng không có ai. Chúng tôi chỉ ngồi ở đây, làm bài tập cùng nhau, cho đến khi mọi người đi ngủ hết. Tôi thấy niềm vui đang nhảy nhót rằng Harry không làm bản kế sách đối phó Blaise – thậm chí anh ấy còn ghen tỵ nữa cơ! Thật là đáng yêu mà. Tôi ước tôi có thể phát lại cảnh đó lần nữa rồi lần nữa. Hehehe!
“Công dụng của Chân dược là khiến một người nào đó nói ra sự thật”. Harry cầm ghi chú độc dược lên đọc đều đều.
Tôi cười khúc khích. “Bây giờ anh thôi giả bộ được rồi đó Harry. Mọi người đi ngủ hết rồi”.
Anh ấy liếc nhìn xung quanh, trông có vẻ bất ngờ. “Ờ ha! Anh thật sự không chú ý”.
“Anh có thật sự tập trung vào bài tập của anh không đó?” Tôi nghi ngờ hỏi.
“Không…anh đã quá bận nhìn vào ừm…giấy da. Ừ nó đó. Giấy da đó”. Anh ấy chỉnh lại kính và vô thức vuốt mái tóc lộn xộn. Thường thì tóc rối trông sẽ tuyệt với bất kỳ chàng trai nào (có một số ngoại lệ - như Lee Jordan, nếu tóc của anh ấy rối thì nó sẽ trông như tóc bính của người da màu), nhưng Harry đơn giản là tuyệt đẹp, ít nhất là trong mắt tôi.
Tôi thở dài, mỉm cười vẻ đăm chiêu. “Ờ..ờ..ờ” tôi kéo dài giọng. Một khoảng thởi gian yên lặng thoải mái khi chúng tôi nhìn nhau cười ngu ngốc.
Sau đó Harry cười bẽn lẽn. “Anh muốn, ừm, hoàn thành việc chúng ta đang làm hôm trước trước khi bị Ron phá đám?” anh ấy hỏi, mặt đỏ như gấc. Đôi mắt màu ngọc lục bảo của anh ấy tương phản hoàn toàn với màu da.
“Em nghĩ anh sẽ không bao giờ hỏi” tôi thốt lên, trái tim tôi nhảy điên cuồng như con thỏ điên. Bươm bướm nhào lộn trong bao tử tôi khi Harry nghiêng người qua bàn. Tôi gần anh ấy hơn và nhắm mắt lại…
“ỐI!”
Tôi mở mắt lần nữa, tự hỏi chuyện gì xảy ra. Rồi tôi thấy Harry đang ôm bụng đau đớn. Tôi cười khúc khích. Rõ ràng là anh ấy đã quá nhiệt tình khi nghiêng người hôn tôi và bụng ảnh đã đập vào cạnh bàn. “Ôi Harry! Cẩn thật chứ anh! Anh có sao không?” Tôi đứng dậy đi về phía ảnh, mặc dù tôi quan tâm anh ấy nhưng vẫn mỉm cười. “Trông có vẻ đau lắm. Đừng thử đấu với cái bàn bằng bụng của mình – không phải ý hay đâu anh”.
Anh ấy nhăn mặt nhìn tôi, cố hết sức ngồi thẳng dậy. “E-Em nên nói với anh sớm hơn Ginny. Bây giờ khá muộn để cho lời khuyên, em nghĩ vậy không?”
“Ư. Em xin lỗi”, tôi thì thầm. Tôi vỗ nhẹ vào tay anh ấy và nhìn vào mắt anh. Anh ấy nhìn tôi qua cặp kính, tóc rơi xuống hàng mi. Chúng tôi giữ như vậy một lúc, tôi thì đứng trong khi anh ngồi ngước nhìn tôi. Ngay sau đó, lưng tôi bắt đầu cảm thấy mỏi và thôi thúc muốn ngồi xuống. Thời khắc đó, Harry kéo tay tôi về phía ảnh. Mất thăng bằng, tôi ngã về phía trước và môi tôi chạm vào môi Harry.
Lãng mạn làm sao – ngoài thực tế là lưng tôi rất đau, Harry phải nghểnh cổ lên để chạm vào môi tôi, và tôi đang ở một vị trí khá vụng về, nửa được anh ấy đỡ nửa không cân bằng. Nhưng ai thèm quan tâm chứ; ý tôi là, đây là một khoảnh khắc tuyệt vời, khoảnh khắc mà tôi đã phải chờ đợi rất lâu từ khi tôi nhìn thấy Harry lúc tôi 10 tuổi.
OK, cũng không phải là quá sớm (khi tôi 10 tuổi hầu như tôi không muốn ôm hôn hay con trai – tôi vẫn đang tìm lại tất cả ‘con trai và hôn hít’ những điều mà những cô gái hay chàng trai được khi họ khoảng 8 hay 9 tuổi), nhưng bạn biết ý tôi rồi đó.
Sau vài phút hoặc lâu hơn, chúng tôi tách nhau ra, và tôi cố gắng để đứng lên. “Phù. Không quá tệ”, tôi nhận xét với một nụ cười. Harry cười, “Nụ hôn đầu của anh hả?”
Anh ấy trông có vẻ bối rối. “Thực ra thì…không phải”, anh thêm vào.
Tôi nhướn mày. “Ô? Vậy, ai là người đầu tiên?” Tôi khá chắc rằng tôi biết câu trả lời, nhưng tôi muốn chắc chắn, trong trường hợp tôi sai hoặc nó là cái gì…ờ, ai đó kinh khủng như Millicent Bulstrode hoặc Pansy Pankinson (đừng hỏi tôi làm cách nào mà Harry có thể bị lừa để hôn).
“Cho… Cho Chang”, anh nói. “Vào năm thứ 5 của anh. Năm ngoái, về cơ bản là vậy. Ừm, nó là lúc anh dạy tất cả về thần chú Phòng chống nghệ thuật hắc ám cho ‘Đội quân Dumbledore’ bí mật.
Tôi cười. Tôi nhớ bài học đó; chúng khá là có ích. Mặc dù không bao giờ biết được sau đó điêù gì diễn ra. Có vẻ như Cho đã chọn một nơi tốt để hôn. Tôi không bao giờ đoán ra. “Ồ, em biết. Nó như thế nào?”
“…”. Harry liếc nhìn tôi. “Ừm…cũng…nó không giống như anh phải có nhiều kinh nghiệm hay gì hết, nhưng anh có thể nói lần này thì tốt hơn”. Anh ấy cười bẽn lẽn. “Tốt hơn rất nhiều”.
“Tốt, tốt” tôi trả lời. Ngay sau đó, lỗ chân dung lắc mở ra và Ron đỏ mặt chui qua. Trang phục lôi thôi và cánh tay bầm tím được chăm sóc. Anh khập khiễng về phía chúng tôi – anh ấy đã đập vỡ cái gì ư? – và ngã vào chiếc ghế bành gần nhất. “Acio cốc! Acio bình nước!” Tôi hét lên, vẫy đũa. Những món nêu trên bay về phía tôi và tôi dừng chúng một cách thông minh trên bàn. Ron uống một ít nước. “Anh đã ở đâu vậy Ron? Anh vừa đánh nhau xong hả?” Anh ấy cau có đặt chiếc cốc xuống. Đôi mắt đen của anh trở nên rõ ràng. “Ờ. Ối. Không thấy được điều đó”.
Thở dài, Ron xoa mắt mình. “Cám ơn Harry”. Anh nói khi bạn thân ảnh đưa chiếc khăn ướt để lau. “Ừ. Rõ ràng là đã đánh nhau. Chính xác là Blaise”.
Harry hít mạnh. “Đừng nói với mình là bồ trả thù bằng cách cố gắng đánh bại nó khi bạn bè của nó ở gần nhau”, anh nói một cách nguy hiểm. “Bằng bản thân bồ”.
Ron trông bẽn lẽn. “Thực ra thì, đó là những gì mình làm. Nhưng Blaise khá công bằng. Nó gọi tất cả bè lũ của nó lại khi bọn chúng nhảy vào mình và đề nghị một đối một”. Anh ấy rên rỉ khi vô tình đập cánh tay vào bàn. “Chết tiệt, rằng con trai có thể đánh nhau. Không bao giờ biết nó có thân thủ thế nào. Mình đã gần như tán vào mặt nó trong cú đầu tiên, nhưng không – một cú đấm thẳng vào mặt. Ôi”. Anh ấy chạm vào má phải, nhăn mặt.
Tôi thở dài. “Ron, anh ngốc quá thể. Anh có bao giờ thấy Blaise đánh nhau chưa? Hắn ta đánh nhau như thằng điên. Em nghĩ anh ta đánh karate hay gì đó”.
“ Đó là cái gì?” Ron cau mày.
“Nó là một cách đánh nhau của Muggle”, Harry giải thích. “Nó là tay đấu với tay. Không đũa phép, súng – đó là cây gậy bằng kim loại có đạn trong đó – hay cái gì đó, chỉ bằng tay không và chân”.
“Oa”. Ron than thở. “Mình ước mình từng nghe về nó. Sau đó mình có thể học nó và đá vào mông thằng đó”.
Tôi vỗ vai anh ấy. Ảnh la lên. “Ôi, xin lỗi. Vậy, ai thắng?”
Ron nhìn lên, đảo mắt. “Nó là một trận hòa. Anh thề đó. Chà, ngoại trừ mình kết thúc có chút bầm tím và bị đánh nhiều hơn nó, nhưng cả hai đều mệt và hụt hơi nên bọn mình hòa”.
Tôi đảo mắt. Nó có nghĩa là anh ấy đã thua. Ron không bao giờ thừa nhận mình thua khi đánh nhau – lòng tự tôn của anh không cho phép. “OK. Một trận hòa. Bọn em tin anh”.
“Thật mà!” anh ấy phản đối, nhưng Harry im lặng với cái nhìn giận dữ. “Xin lỗi. Ờ ừ, hai người có thấy Hermione ở đâu không? Bồ ấy nói mình có thể làm bất cứ điều gì để trả thù Blaise và rằng bồ ấy sẽ lo thằng Malfoy cho bồ. Cộng với cái gì mà đánh trên đầu nó với cây chổi”.
Harry cười khúc khích trước sự tưởng tượng với sự mô tả của Ron. “Ừ. Bồ ấy đã quay lại mượn mình Áo Tàng Hình”. Sau đó ảnh ngồi thảng dậy. “Này…nếu bồ ấy đã có cái áo, bồ ấy chỉ tấn công và trở lại ngay. Nhưng bồ ấy đi còn lâu hơn bồ đó Ron”. Anh ấy nhìn chúng tôi. “Lỡ xảy ra chuyện gì…?”
Chúng tôi im lặng một lúc, suy nghĩ. Tôi không thực sự lo lắng cho Hermione – đúng hơn là với người quyết định gây rối với chị ấy, nhưng chị ấy đã biến mất từ rất lâu. Nguyền người nào đó lãng quên không lâu như thế. Chị ấy đã biến mất từ khi chị ấy và Ron rời khỏi đây, khoảng 3 tiếng rồi.
Malfoy không thể nào còn sống với một trận đòn 20 phút, với một cây chổi và sức sống của Hermione, chứ đừng nói 3 tiếng.
Và tôi không nghĩ rằng Hermione sẽ thực sự giết Draco…ít nhất, tôi hy vọng thế.
“Hai anh nghĩ chỉ đang ở đâu?” tôi hỏi, đưa ra giả thiết. “Gần phòng sinh hoạt chung Slytherin?”
“Có thể là một nơi để bắt đầu tìm kiếm”. Harry đề nghị. Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Nhưng đã 10 giờ tối rồi. Và chúng ta không có Áo Tàng Hình, vì vậy nếu Filch bắt được chúng ta, chúng ta tiêu mất, theo đúng nghĩa đen”.
Ron thở dài, xoa xoa thái dương. “Chúng ta làm gì đây, làm gì đây, làm gì giờ…? Hermione chắc chắn là ngớ ngẩn lấy chiếc áo choàng…nhưng sau đó lần nữa, nếu cô ấy không có, cô ấy sẽ bị bắt, bị báo lên giám hiệu và đuổi học. Có thể không đuổi học, với điểm số của bồ ấy. Nhưng chúng ta không thể để bồ ấy đỗ lỗi cho những gì chúng ta làm trong tương lai. Cả ba chúng ta sẽ nằm trong sổ đen của Filch – nếu chúng ta không làm, việc mà mình nghĩ chúng ta làm”.
“Những gì chúng ta có thể làm là chờ chị ấy quay lại” tôi tuyên bố. “Em biết Hermione cũng đủ tin tưởng rằng chị ấy có thể lo cho bản thân mình. Và nếu các cầu thang không chuyển hướng một cách không bình thường tối nay, em cược rằng chị ấy sẽ quay lại đây”.
“Em chắc chứ, Ginny?” Ron lo lắng hỏi, tôi cười. Anh ấy thích Hermione được một thời gian; chính xác là nhiều năm rồi. Không lâu như tôi thích Harry, tất nhiên là thế. Nhưng tôi không nghĩ anh ấy thực sự yêu Hermione hay tương tự thế - nó giống như là cảm mến. Sau rốt, Hermione rất xinh, thậm chí nhiều hơn bây giờ rằng tóc chị ấy không còn bù xù nữa. Nó không bóng mượt nhưng nó tốt cho chị ấy.
Harry đứng dậy và vươn người. “Vậy bây giờ chúng ta chờ đợi thôi”, anh ấy nói, lê bước buồn bã về kí túc xá của ảnh. “Ôi, chờ đã” anh nói thêm, như thể anh nhớ điều gì đó. Anh ấy chạy xuống và hôn lên má tôi, “Ngủ ngon”, anh nói, mặt đỏ lên lần nữa và chạy nước rút về phía kí túc xá nam. Ron há miệng nhìn tôi chằm chằm. Tôi cố không cười phá lên và đánh thức phần còn lại của Gryffindor.
“Từ khi nào mà hai người hôn nhau chúc ngủ ngon?” Ron nghi ngờ hỏi khi tôi đi về phía ký túc xá nữ. “Hai người đã làm gì khi chúng tôi không ở đây?”
Tôi mỉm cười khi nhớ lại nụ hôn và những cuộc trò chuyện. “Không có gì”. Tôi nói thờ ơ. “Không có gì hết. Chà, thực ra, đó là một lời nói dối, nhưng thực ra không có gì ngoài hôn…” Tôi cười thầm trước vẻ kinh hoàng của Ron. Có thể bởi vì bạn thân và em gái ảnh trở thành cặp đôi chính thức, có nghĩa là cả hai sẽ dành ít thời gian cho ảnh hơn.
Anh ấy nên thực sự có bạn gái. OK, Ron không phải chàng trai đẹp trai hay quyến rũ nhất trường (tại thời điểm này, Draco Malfoy nắm giữ danh hiệu này), và tôi thực sự không thể nói bất cứ thứ gì tích cực về sự xuất hiện của ảnh dưới góc độ của phụ nữ mà không có vẻ loạn luân, nhưng tôi biết chắc rằng anh ấy không tệ khi nói đến ngoại hình. Mái tóc nâu cam của ảnh hơi lượn sóng và những lọn tóc xung quanh tai và gáy, mắt anh ấy có màu xanh xám thú vị. Anh ấy trông giống Fred và Geoger, và tôi biết thực tế rằng hai người này không hề thiếu các cô gái vây quanh.
Thậm chí nếu Ron không thú vị như họ.
Nhưng vẫn thế thôi.
Tôi đóng cửa ký túc xá sau lưng lại và đi thẳng đến giường. Bạn cùng phòng của tôi đã ngủ say và một số thỉnh thoảng phát ra tiếng ngáy nhẹ. Tessa ngáy lớn nhất, ngủ xa tôi nhất, cám ơn Trời. Ngay bây giờ tôi muốn một chút xao lãng để ngủ. Sự lo lắng cho Hermione đang gặm nhấm tâm trí tôi.
Ôi, Hermione ơi Hermione. Sao chị không xuất hiện, tụi em có ngủ ngon được không đây?
Tôi thực sự tự hỏi rằng chị ấy làm gì với Malfoy…nếu chị ấy vẫn ở cùng anh ta, có một khả năng lớn. Hôn hít ư? Tôi không muốn nghĩ như thế, xem xét mối quan hệ của họ. Một phút họ lăng mạ và ném những lời nguyền nguy hiểm vào nhau,  và kế tiếp họ nhìn thấy nhau, không còn đấu nhau.
Hãy hy vọng rằng không có bất cứ nụ hôn nào hết.

-end chap 23-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét