Thứ Ba, 24 tháng 2, 2015

[Dramione l Shortfic l Tự sáng tác] Đêm giao thừa: part 2


Author: Thảo Cami
Disclaimer: những gì từng xuất hiện trong Harry Potter của của Cô Joanne(Rowling) còn lại là của tôi.
Sumarry: vào đêm giao thừa tại làng Hogsmeade, nếu hôn người mình thương yêu trong 7 đợt pháo hoa hình trái tim thì sẽ hạnh phúc mãi mãi. Draco có hẹn với Hermione đêm đó.

Part 2: pháo hoa
Suốt từ sáng đến giờ Hermione cứ như pho tượng, im lìm không nói tiếng nào, không thèm cử động, nhiều khi Ron nghĩ cô còn không chớp mắt nữa cơ. Dù làm đủ mọi cách Harry và Ron cũng đành bó tay chịu trận, không thể nào làm cô nàng hé môi. Đúng là con gái, sáng náng chiều mưa mà, hôm qua còn vui cười đến ngây ngô còn hôm nay thì sầu não đến ngây ngốc, tâm tình đổi thay còn hơn chong chóng. Nhưng hễ ai lỡ nhắc đến buổi pháo hoa khuya nay thì cô nàng liền nổi xung thiên, còn hơn quỷ sứ đến đòi mạng, khiến cho mọi người tránh xa. Ngay cả Ron và Harry chỉ dám nhìn từ bên kia phòng sinh hoạt chung.
Sau cả buổi sáng sầu đau, Hermione quyết định mình không thể cứ như chết rồi được, phải vực dậy tinh thần thôi, còn nửa ngày nửa là sang năm mới rồi. Cô đang lang thang trên hành lang vắng người dẫn đến một tòa tháp cũ ít người tới ở phía Đông, nhưng từ trên đỉnh cao này nhìn ra thì cảnh vật tuyệt đẹp, đẹp đến không ngờ.
Vừa bước vào tòa tháp đã khiến Hermione bất ngờ khi thấy Partrick nhà Ravenclaw đang đứng lầm bầm trước lang can. “Mình sẽ làm được, mình sẽ mời cô ấy, mình làm được mà. Đi thôi!” Anh chàng cao ráo có mái tóc nâu sáng, những lọn tóc uốn lượn lấp lánh dưới ánh nắng, nhìn thoáng qua rất thu hút nổi bật như tóc của người kia. “Á, Her…Hermione! Cậu…cậu làm gì ở đây thế?” Patrick bối rối hỏi, không ngờ người ấy lại xuất hiện sau lưng mình, lúc mình muốn đi tìm. Đây là thần giao cách cảm chăng?
“Patrick? À, mình đi ngắm cảnh ấy mà. Cậu cũng hay đến chỗ này sao?” Granger hỏi thờ ơ, giọng vẫn phảng phất buồn, và đôi mắt nhìn chăm chăm vào mái tóc sáng lấp lánh, gương mặt nào đó thoáng ẩn thoáng hiện trong đầu.
“À, cũng…không thường lắm…haha”. Thật ra thì cậu chàng do thám được rằng vào giờ trưa Hermione thường đến đây hóng gió, lấy hết can đảm mới dám mò lên đây.
“Hmm”
“Hermione à. Mình…tối nay…cậu đi…à…đi xem pháo hoa với mình không? Mình có ch…” Patrick cứ ngập ngà ngập ngừng, đôi mắt dán chặt xuống đất trong khi nói.
Hermione nghĩ thầm trong đầu, cậu bạn này thật dễ thương mà, cái cách mà cậu ấy hẹn mình đi thật dịu dàng, đáng yêu, có lẽ phản ứng như thế thì cậu ấy mới thích mình thật, còn Malfoy, hắn ta lại dùng cái cách chẳng ra làm sao mời, à không, bắt mình đi tới đó. Hắn ta đâu có thích mình, có lẽ hắn ta thấy chọc ghẹo mình như thế thì vui lắm. Chắc chắn đêm nay khi mình đến, mình sẽ là trò cười cho Pankinson – bạn gái hắn. Nếu Patrick thích mình thật, thì mình nên cho cậu ấy cơ hội nhỉ.
“Được thôi”. Nghĩ thế, Hermione trả lời Patrick ngay, khi cậu chàng còn ngập ngừng nói chưa thành câu.
“Hả? Thật … thật sao? Ôi…” Patrick vui sướng quay vòng vòng, thiếu điều nhảy cẫng lên tại chỗ nữa thôi. “Được, vậy tối nay 9 giờ mình sẽ đón cậu dưới chân cầu thang Gryffindor nhé?”
“Ừm…”
Sau khi Patrick đi với niềm vui sướng ngập tràn, Hermione ở lại đó, nhìn ngắm quang cảnh xung quanh Hogwarts, xanh tươi, đẹp đẽ, ẩn chứa nguy hiểm, nhưng, nơi đây vẫn có sức hút khó cưỡng, như…, người nào đó.

Draco vừa đến Đại Sảnh Đường ăn trưa thì thấy không khí ồn ào hơn hẳn mọi ngày, nhất là những đứa năm thứ 6, chúng cứ tụm năm tụm ba bàn tán gì đó, thi thoảng quay nhìn ai đó bên bàn Ravenclaw.
“Draco, mày biết tin gì chưa? Học sinh năm thứ 6 sắp có một cặp nữa rồi đấy” Crabble thấy Draco ngồi xuống thì sấn lại thuật lại chuyện mà mình nghe được về người đó, theo ‘lệnh’ của Draco.
“Tao không quan tâm”. Draco thờ ơ uống nước bí ngô.
“Mày không quan tâm ư? Mày bảo tụi tao đi nghe ngóng mà. Cặp này chắn chắn sẽ rất nổi đây”. Goyle nói.
“Ai? Ai mà tao kêu tụi mày đi nghe ngóng”. Draco bắt đầu cảm thấy bực mình khi hai thằng này cứ vòng vo.
“Thì Granger chứ ai. Tụi nó đang đồn rần rần là Granger đã nhận lời thằng Patrick nhà Ravencalw tối nay đi xem pháo hoa rồi. Mày xem, nếu không thích thằng đó sao lại nhận lời”. Goyle nói.
Malfoy phun nước bí ngô trong miệng ra, ho sặc sụa. Granger, cô ấy dám, dám nhận lời thằng Patrick khi đã có hẹn với mình tối nay sao. Cô ấy không cần quyển sách nữa sao? Hay…cổ đã thích thằng đó thật. Draco hằn học nhìn chàng trai tóc nâu sáng đang là tâm điểm hôm nay. Theo lời Crabble thì thằng này cũng được khá nhiều nữ sinh yêu thích. Nhiều cô tỏ ra tiếc nuối khi hắn chọn Hermione, nhiều cô thì cho rằng họ rất xứng đôi.
Vô lý, sao lại thế được, rõ ràng Granger, Granger có gì đó với mình mà. Mẹ kiếp, thằng này chán sống rồi sao? Không được, phải hỏi cho ra lẽ.
“Crabble, Goyle. Cho thằng Patrick này một trận. Nó nghĩ, nó nổi tiếng cỡ nào chứ”. Ra lệnh xong Draco chạy như bay về phía tháp Đông, anh biết, Hermione đang ở đó.
“Granger! Cô…tối nay cô đi với thằng Patrick kia sao? Cô không cần cuốn sách của mình nữa à?” Malfoy giận dữ kéo mạnh tay Hermione quay lại đối mặt với mình.
Cô nhăn mặt đau đớn. “Bỏ ra, cậu làm tôi đau đó Malfoy. Và, đúng, tối nay tôi sẽ đi với Patrick. Còn cuốn sách…”. Hermione đau khổ tư lự. “Cậu muốn làm gì thì làm, tôi…tôi không cần nữa”. Như cậu vậy. Hermione thầm thêm vào.
“Granger, cô… Được, tôi sẽ đem nó chùi nhà vệ sinh. Hừ!” Malfoy tức giận bỏ đi. Anh giận tới sôi máu, giận tới không thở được, giận tới…tim co thắt từng cơn nhức nhối.
Hermione đứng trên tháp Đông nhìn theo bóng Draco, lặng lẽ khóc. Đúng là cậu ta không thích mình, nếu thích, cậu ta sẽ không đem thứ mình yêu quý chà đạp như vậy, nếu thích cậu ta sẽ bảo mình đừng đi với Patrick nữa, nếu thích, cậu ta sẽ không làm đau mình.
Cứ thế, một người thì tức giận phừng phừng đến đỏ cả mặt, một điều hiếm thấy, một người thì ôm mặt khóc rấm rứt. Tưởng như là của nhau, nhưng thật ra chưa phải.

Như đã hẹn, đúng 9 giờ Hermione xuất hiện dưới chân cầu thang Gryffindor để gặp Patrick. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xanh của mây trời, tươi trẻ và dịu dàng. Patrick nhìn đến ngẩn ngơ, cứ ngỡ cô là thiên sứ giáng trần.
“Hermione, cậu cậu đẹp quá”. Patrick thốt lên.
“Patrick, cậu bị làm sao vậy. Sáng nay vẫn còn bình thường mà”.
Trái với vẻ đẹp thiên thần của Hermione thì Patrick một bên má bầm tím và có vết rách nhỏ trên trán. Nhìn chúng vẫn có vẻ rất nặng dù đã được pháp thuật can thiệp và xử lý.
“À, không, không có gì. Hồi trưa, bọn mình tập đấu tay đôi thôi. Mình đi chứ Hermione”. Patrick bối rối dùng tay che đi vết bầm, ánh mắt có vẻ dấu diếm.
“Ừm”.
Hogsmeade hôm nay chật cứng người, những cặp tình nhân tay trong tay cười đùa vui vẻ bên nhau. Hàng quán trang trí lộng lẫy, có một số cửa hàng còn bán quả cầu có đợt pháo hoa hình trái tim của năm rồi kèm theo là tiếng nhạc réo rắt vui tươi.
Hermione theo Patrick đi dạo khắp Hogsmeade, hết ra rồi vào hàng này, quán nọ. Không khí ấm áp vui tươi nhưng không thể nào làm cô cười nổi. Trong vô thức, cô cứ đưa mắt tìm mái tóc vàng, xem cậu ấy đi với Pankinson hay với cô gái nào khác, nhưng, hoàn toàn không thấy.
Còn một tiếng nửa là đến thời khắc quan trọng, được chờ mong nhất trong đêm. Hermione và Patrick ghé vào một quán nước có tên Clover, quán nước này có điều đặc biệt là xung quanh những chiếc bàn có những nhành cỏ bốn lá mọc nối đuôi nhau rồi chụm lại tạo thành một vòng cung trên cao, đủ cho người ta bước vào. Khi vào rồi thì phía ngoài chỉ thấy lấp lánh bóng người phía trong, hoàn toàn không nhìn ra được họ làm gì trong đó. Còn khách sau khi bước vào, thì sẽ nhìn rõ quang cảnh bên ngoài quán, như thế khi pháo hoa bắn lên, họ có thể nhìn thấy rõ mồn một, có thể trao nhau nụ hôn thề ước mà không bị ai làm phiền.
Thời khắc đợt pháo hoa hình trái tim đầu tiên được bắn lên, Patrick mở lời tỏ tình.
“Hermione, mình, mình thích cậu. Mình thích sự thông minh, uyên bác của cậu. Mình cũng thích…ừm…mọi thứ thuộc về cậu”.
Hermione ngồi im chẳng nói gì. Giờ phút này, cô chỉ muốn ra khỏi đây, đi tìm Draco. Và cảm thấy có lỗi với Patrick khi khiến cậu ấy hiểu lầm và cho cậu ấy hy vọng. Cô sẽ làm cậu ấy tổn thương mất thôi. Hemione định lên tiếng xin lỗi thì Patrick nghiêng người qua muốn hôn Hermione. Cô giật mình đẩy Patrick ra, rồi tán cậu một cái, xong cô ngỡ ngàng, càng cảm thấy có lỗi hơn. Cô cuối đầu thật thấp.
“Xin lỗi Patrick. Mình không cố ý. Đáng lẽ mình không nên nhận lời cậu, thật ra mình đã thích một người. Mình xin lỗi cậu, thật nhiều. Xin lỗi”. Nói rồi cô chạy ra ngoài, lòng cô hoản loạn, cô muốn tìm Draco, cô muốn nói lời thật lòng với cậu ấy, dù cậu ấy có từ chối hay dè bỉu thì cô vẫn chấp nhận, ít nhất, cô cũng có cam đảm nói ra, đúng như tính cách của một Gry-er. Hermione vừa đi vừa nhìn ngó loanh quanh, nhưng cô không hề thấy cậu ấy đâu. Cô va phải rất nhiều người, nhưng cô không màng quan tâm, không màng xin lỗi. Hermione chỉ muốn tìm ra Draco. Vô vọng, Granger ngồi thụp bên vệ đường, nhưng, như nhớ ra điều gì đó, cô đứng phắt dậy chạy như bay.

Cả buổi chiều hôm nay, Draco gắt gỏng và khó chịu hơn thường lệ, cứ nhốt mình trong phòng. Anh không muốn đi đâu cả, anh không muốn ra ngoài, rồi tận mắt nhìn thấy người con gái mình thích tay trong tay với kẻ khác. Anh đã nhừ thằng Patrick tả tơi, nhưng kể cả vậy nó nhìn vẫn không tồi chút nào, càng khiến anh điên tiết hơn, đấm nó một phát, gãy cả xương ngón tay. Nhưng bây giờ ngồi đây, trên tháp Đông, nhìn ánh đèn sáng lóa dưới kia càng khiến anh khó chịu. Còn một tiếng nữa là đến giao thừa, Draco đứng phắt dậy đi như bay xuống Hogsmeade. Dù cô ấy có quên lời hẹn, dù cô ấy không tới, thì anh cũng phải thực hiện lời mình nói. Anh sẽ đến Hogsmeade, chờ cô phía sau quán Ba cây chổi.
Draco đứng đó, nghe bài tình ca vang ra từ quán, ngắm nhìn pháo hoa hình trái tim bùng cháy trên bầu trời đêm, từng đợt rồi từng đợt cho đến khi không còn thấy bắn nữa. Giờ này chắc Hermione và Patrick đang hôn nhau. Nghĩ đến đó anh như muốn nổ tung rồi cười buồn bã, dợm bước ra về thì một cô gái mặc chiếc váy màu của mây trời, thở hồng hộc đứng trước mặt anh. Nhìn anh chăm chú.
“Granger. Không phải cô đang ở cùng Patrick sao? Sao lại đến đây?” Malfoy hỏi, lòng khấp khởi lo lắng, lẫn hân hoan.
“Tôi, tôi đã từ chối Patrick. Tôi có chuyện muốn nói với cậu. Thật ra, tôi đã thích cậu, thích cậu rồi”. Granger nói một hơi rồi nhào đến hôn Draco. Bỗng nhiên bùm một tiếng, pháo hoa hình trái tim lại cháy sáng trên nền trời.
“Không phải pháo hoa đã bắn xong rồi sao?” Hermione buông Draco ra.
“Chắc là còn sót một đợt chưa bắn. Có một điều em cũng nên biết, đó là tôi cũng thích em, từ rất lâu rồi”. Nói rồi anh kéo Hermione lại gần, hôn cô lần nữa. Cô mỉm cười trong nụ hôn rồi bắt đầu hôn lại.
Đợt pháo hoa cuối cùng còn sót lại cháy sáng rực rõ hơn những đợt trước, đẹp đẽ lung linh, nhuốm tia sáng màu nhiệm vào nụ hôn đó. Bây giờ họ thực sự thuộc về nhau.
 
-end part 2-
-THE END-

Thứ Năm, 19 tháng 2, 2015

[Dramione l Shortfic l Tự sáng tác] Đêm giao thừa: part 1



Author: Thảo Cami
Disclaimer: những gì từng xuất hiện trong Harry Potter là của cô Joanne (Rowling) còn lại là của tôi.
A/N: lì xì đây. Chúc mấy bạn ăn tết vui vẻ
Sumarry: vào đêm giao thừa, nếu hôn người mình yêu thương tại làng Hogsmeade trong 7 đợt pháo hoa hình trái tim thì sẽ hạnh phúc bên người thương mãi mãi. Draco có một cuộc hẹn với Hermione đêm đó.



Part 1: Ngọt ngào và nước mắt


“Cậu thôi những hành động kỳ lạ đó được rồi đấy Malfoy, tôi không thể nào tập trung được”. Hermione ngước mắt nhìn chàng trai có mái tóc vàng óng như sợi tơ bằng vàng đến chói mắt trước mặt mình.

Suốt mấy tiếng đồng hồ qua trong thư viện, Draco Malfoy khi thì nhìn cô chằm chằm, khi thì nhìn cô cười tủm tỉm kỳ lạ (mà nụ cười này quá khác thường, khiến cô rợn tóc gáy), khi thì đi tới đi lui, lúc thì nói vu vơ vài câu khiến cô suy nghĩ (lung tung) như: ‘Con gái tóc nâu xinh thật đấy, trông rất dịu dàng’, ‘Đêm mai mà được đi ngắm pháo hoa cùng một cô gái hay đọc sách thì thú vị phải biết nhỉ?’… Đại loại là thế, những câu nói đó cứ chạy loạn xì ngầu trong đầu cô, Hermione thấy mình điên thật rồi mới để ý những câu đó, hắn ta thích mẫu người con gái nào thì có liên quan gì tới cô chứ, cô thấy bản thân thật rỗi hơi.

“Tôi có làm gì kỳ lạ đâu nào”. Malfoy chớp mắt một cái, khoảnh khắc này tất cả ánh sáng như thu hết vào đôi mắt đó (Hermione tự tán mình một cái trong đầu). “Thì ra cô để ý đến tôi quá nhỉ, chứ không làm sao cô biết tôi có hành động gì kỳ quái?” Draco nghiêng người qua mặt bàn, kề gần sát mặt Hermione. Trái tim bé nhỏ của cô thịch lên một cái, thơm quá, cậu ấy đổi hương nước hoa rồi, mùi hương mà cậu ấy chọn ngày càng tinh tế.

Hermione đỏ mặt đẩy Draco ra, lí nhí nói “Có ma mới để ý đến cậu…”, vô thức cắn cắn cánh môi dưới, ôm chặt cuốn sách trong tay.

“Thế sao? Con ma này có mắt thẩm mỹ cao đấy, rất thú vị, tôi rất muốn gặp nó thử xem”.  Malfoy chòng ghẹo, đi vòng qua ngồi hờ lên bàn cạnh Hermione, nghiêng người nheo mắt nhìn cô.

Cô chột dạ, lắp bắp, “Cậu…cậu đánh giá mình cao quá rồi đó, cái gì mà mắt thẩm mỹ cao chứ. Hứ”, Hermione vừa ngượng vừa tức, ngay lúc này cô không hiểu nổi mình ngượng cái gì, tức cái gì chứ. Cậu ta thật kiêu ngạo mà. Hừ hừ.

Được thể, Draco cười ngặt nghẽo trước phản ứng của cô. Ôi, đáng yêu chết mất, đỏ mặt như vầy, lắp bắp như vầy là cô ấy có thích mình, có để ý tới mình, nhỉ? Trái tim của Malfoy nhảy múa điên cuồng trước ý nghĩ đó, dường như nó đang muốn mở tiệc ăn mừng trước tín hiệu này.

Về phần Hermione thấy Draco Malfoy cười đến đỏ cả mặt, thở không ra hơi thì thẹn quá hóa giận, dùng cuốn sách trong tay đập tới tấp lên vai Draco. “Im, im đi. Cậu cười cái gì chứ. Cái cậu này…”. Malfoy vừa cười vừa trốn những cú đánh của cô. Thình lình cậu vươn tay giật lấy cuốn sách giấu sau lưng, rồi chạy ra đằng xa, cách Hermione một khoảng an toàn.

“Để đền bù cho những cú đánh nãy giờ, tôi sẽ giữ cuốn sách này. Đêm mai, cô đến gặp tôi phía sau quán Ba cây chổi, tôi sẽ trả cho cô”. Nói rồi cậu quay đi không thèm để ý đến phản ứng của Hermione, vẫy vẫy tay chào. “Thế nhé, nếu không đến, thì tôi sẽ dùng nó để nhúm lò sưởi”.

Granger tức đến sôi máu. Sao lại có loại người này chứ, đây là cuốn sách mà cô thích nhất, quý nhất, là quà tặng sinh nhật năm ngoái mà ba mẹ đã cho cô. Dùng để nhúm lò sao? Thử xem, tôi sẽ lột da cậu. Gừ gừ.

Khoan đã, có gì đó là lạ, đêm mai, không phải đêm giao thừa sao. Ô-mai-Gót, ấu-mài-Gót. Dạo gần đây nghe bọn nữ sinh đồn rằng, tại làng Hogsmeade nếu hôn người mình thích trong 7 đợt pháo hoa hình trái tim thì sẽ hạnh phúc mãi mãi. ‘Vậy, Draco hẹn mình đêm mai, tức là… Ha, chắc không đâu nhỉ? Mà…chắc là vậy nhỉ?’, Hermione cảm thấy bộ não mình bùm một cái, thật quá sức tưởng tượng, thật…TUYỆT đó.

Granger vui vẻ nhảy chân sáo, hát vang giai điệu vui tươi bắt tai, cô hoàn toàn bỏ qua những ánh mắt nhìn cô. Giờ phút này, Hermione thấy những đôi mắt đó như những viên kẹo ngọt ngào. Cô vui vẻ ngồi vào bàn ăn, cười tươi như hoa chào hai người bạn thân của mình. “Chào Harry, chào Ron. Hai bồ hôm nay bảnh nhỉ?” Harry suýt chút nữa thì phun nước bí ngô đang uống dở ra ngoài, còn Ron thì rớt hẳn miếng xúc xích đang ăn xuống dĩa.

Hai anh chàng nhìn nhau khó hiểu, đây là Hermione mà? Ai ếm bùa hay cho cô ấy uống lộn thuốc nhỉ? Còn khen hai người bảnh nữa cơ.

“Hermione, bồ có chuyện gì vui sao?” Ron đánh tiếng hỏi, Harry thì vẫn nhìn cô bạn thân soi mói, muốn xem cô ấy đã xảy ra chuyện gì.

“Không có gì, chỉ là cuốn sách của mình bị M… à, mất rồi, chắc chắn mai mình sẽ tìm lại được thôi”. Granger nói vẻ thờ ơ, nhưng miệng vẫn đang cười trong khi đang ăn khoai tây nghiền.

Lần này Ron và Harry còn sốc hơn, một cô nàng cuồng sách như Hermione mà có thể dửng dưng, thậm chí có thể nói là vui sướng khi cuốn sách của mình bị mất ư? Nếu là bình thường thì Hermione chắc chắn sẽ lật cả Hogwarts lên cho đến khi tìm được mới thôi. Còn cô Hermione hôm nay thì, y như rằng bị trúng bùa lú vậy đó.

“Hermy, có ai ếm bùa lú lên bồ sao?” Lúc này Harry mới lên tiếng, tình trạng này thật đúng là lo lắng mà, hay cô ấy vì quá sốc khi mất sách nên mới thế?

“Không, đâu có ai ếm gì đâu. Không sao đâu mà, ăn đi,đồ ăn hôm nay ngon tuyệt”.

Hermione đưa thìa vào miệng liên tục, ăn như chưa từng được ăn, vừa ăn vừa cười ngây ngô, còn Ron hảo ăn thì chỉ nhìn đăm đăm cô bạn thân, ra chiều suy nghĩ. Hai người này, hôm nay đổi cho nhau sao?



Sau bữa tối, Harry và Ron ngồi chình ình trong phòng sinh hoạt chung suy nghĩ về nguyên nhân khiến Hermione vui bất thường như vậy, còn cô nàng đang được lo lắng thì hớn hở ra sân để ngắm trăng, cô nói cái gì mà trăng thật tròn, thật sáng. Rõ ràng hôm nay trời toàn mây, còn có dấu hiệu sắp mưa, làm gì có trăng mà ngắm.

Vừa đi vừa ngâm nga nho nhỏ giai điệu yêu thích trong họng thì Hermione nghe thấy tiếng cãi cọ ở hành lang gần phòng sinh hoạt chung Slytherin.

“Tôi đã nói không là không mà Pankinson. Cô không hiểu sao?” Giọng nam tỏ ra cáu bẳn.

Là giọng của Draco. Hermione tò mò tiến lại xem.

“Đúng, em cố tình không hiểu đấy. anh phải đồng ý với em”. Pansy Pankinson lôi lôi kéo kéo Draco, vô tình Pansy trượt chân ngã xuống kéo theo cả Draco.

“Á. Ôi”

Đúng lúc này Hermione lú đầu ra xem. Cảnh tượng trước mắt khiến trái tim nhỏ bé của cô tan vỡ, đau đến không thở nổi. Malfoy đang đè lên người Pansy ở dưới sàn, môi họ dán chặt lấy nhau, hai cánh tay trắng mịn đang ôm lấy lưng Draco, còn cậu ấy thì đang chuyển động trái phải trên dưới dữ dội, Hermione còn nghe loáng thoáng tiếng ‘ưm, ưm’. Không thể chịu đựng nổi nữa, cô ù té chạy khỏi chổ đó. Lòng ngực đau thắt, toàn thân không kiềm chế được mà run rẩy. Cô biết rồi, cô biết vì sau mấy tháng nay lại để ý đến mùi hương nước hoa của Draco, cô đã biết vì sao tim cô lại đập nhanh khi cậu ấy lại gần. Hemione Granger – cô nàng sư tử kiêu hãnh của Gryffindor đã phải lòng Draco Malfoy – anh chàng Slytherin kiêu ngạo. Trớ trêu thay, lúc cô nhận ra tình cảm bản thân, thì Draco đang trong vòng tay cô gái khác. Hermione khóc nức nở, chạy về ký túc xá, bay thẳng lên chiếc giường của mình ôm gối khóc to, bỏ lại hai thằng bạn ngơ ngác lo lắng dưới chân cầu thang ký túc xá nữ.



Sau một hồi kéo đẩy Draco cũng đứng lên được, thoát khỏi vòng kiềng của Pankinson. Giận dữ trừng mắt nhìn cô, dùng sức lau môi của mình đến mức rướm máu.

“P-A-N-K-I-N-S-O-N. Tôi đã có hẹn với cô gái mà tôi thích. Tôi rất quý cô, vì chúng ta từ nhỏ đã chơi với nhau, là thanh mai trúc mã, nhưng tôi chỉ xem cô là một đứa em gái đáng yêu, hoàn toàn chỉ có thế”. Draco gằn giọng, cố kiềm chế cơn giận nói, rồi bỏ về phòng sinh hoạt chung.

Còn Pansy đứng đó, nhìn đăm đăm một góc, nước mắt chảy như mưa. Tại sao lại như thế, rõ ràng Draco đã thích cô mà, lúc cô 6 tuổi, cậu ấy đã nói thích cô, cách thể hiện tình cảm của cô là sai sao. Pansy lùi vào góc tường khuất ánh sáng, ôm mặt khóc rấm rứt. Cô không thể để học sinh nhà khác thấy một Slytherin đang khóc được. Cô kìm nén tiếng khóc đến mức xương khớp đều đau đớn, như trái tim cô vậy.

Ở một góc khuất khác gần phòng sinh hoạt chung Slytherin, có một bóng dáng khác trộm nhìn Pankinson, hai tay nắm chặt, là Blaise, Blaise Zabini, cậu muốn đến bên an ủi cô, nhưng chắc chắn lòng tự tôn Slytherin của cô không cho phép, cậu chỉ có thể đứng ở đây mà nhìn, một cách vô dụng.

Đêm nay, đêm những cô gái tất bật chuẩn bị cho buổi hẹn ngày mai với người yêu thì có hai cô gái, ở hai nhà khác nhau, trái tim đều tan vỡ, vì một chàng trai.

-end part 1-
~~~> continute

Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 chách kết liễu Draco Malfoy: chap 23


Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch.
Link: www.fanfiction.net/s/2175455//23/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
A/N: các bạn có mang đi nơi khác có thể thì nói cho mình một tiếng, hoạc ít nhất phải ghi rõ dịch giả là mình. Tks.

Chap 23: Ginny



Đôi khi tôi thực sự bực mình với Hermione. Nhưng khi bạn nhìn mọi thứ ở góc độ khác, bạn có thể thấy những gì chị ấy làm là tốt cho tôi. Như khi chị ấy hét lên rằng Harry thích tôi trước cả trường. Đúng thế, thật bối rối, nhưng không có nó tôi sẽ không có mặt ở đây bây giờ, ngồi cạnh bên Harry trong phòng sinh hoạt chung. Cộng với việc chị ấy làm cho Dobby gửi thư sấm…đó là điều hài hước nhất mà tôi đã từng nghe trong một thời gian dài.
Thuận lợi là căn phòng không có ai. Chúng tôi chỉ ngồi ở đây, làm bài tập cùng nhau, cho đến khi mọi người đi ngủ hết. Tôi thấy niềm vui đang nhảy nhót rằng Harry không làm bản kế sách đối phó Blaise – thậm chí anh ấy còn ghen tỵ nữa cơ! Thật là đáng yêu mà. Tôi ước tôi có thể phát lại cảnh đó lần nữa rồi lần nữa. Hehehe!
“Công dụng của Chân dược là khiến một người nào đó nói ra sự thật”. Harry cầm ghi chú độc dược lên đọc đều đều.
Tôi cười khúc khích. “Bây giờ anh thôi giả bộ được rồi đó Harry. Mọi người đi ngủ hết rồi”.
Anh ấy liếc nhìn xung quanh, trông có vẻ bất ngờ. “Ờ ha! Anh thật sự không chú ý”.
“Anh có thật sự tập trung vào bài tập của anh không đó?” Tôi nghi ngờ hỏi.
“Không…anh đã quá bận nhìn vào ừm…giấy da. Ừ nó đó. Giấy da đó”. Anh ấy chỉnh lại kính và vô thức vuốt mái tóc lộn xộn. Thường thì tóc rối trông sẽ tuyệt với bất kỳ chàng trai nào (có một số ngoại lệ - như Lee Jordan, nếu tóc của anh ấy rối thì nó sẽ trông như tóc bính của người da màu), nhưng Harry đơn giản là tuyệt đẹp, ít nhất là trong mắt tôi.
Tôi thở dài, mỉm cười vẻ đăm chiêu. “Ờ..ờ..ờ” tôi kéo dài giọng. Một khoảng thởi gian yên lặng thoải mái khi chúng tôi nhìn nhau cười ngu ngốc.
Sau đó Harry cười bẽn lẽn. “Anh muốn, ừm, hoàn thành việc chúng ta đang làm hôm trước trước khi bị Ron phá đám?” anh ấy hỏi, mặt đỏ như gấc. Đôi mắt màu ngọc lục bảo của anh ấy tương phản hoàn toàn với màu da.
“Em nghĩ anh sẽ không bao giờ hỏi” tôi thốt lên, trái tim tôi nhảy điên cuồng như con thỏ điên. Bươm bướm nhào lộn trong bao tử tôi khi Harry nghiêng người qua bàn. Tôi gần anh ấy hơn và nhắm mắt lại…
“ỐI!”
Tôi mở mắt lần nữa, tự hỏi chuyện gì xảy ra. Rồi tôi thấy Harry đang ôm bụng đau đớn. Tôi cười khúc khích. Rõ ràng là anh ấy đã quá nhiệt tình khi nghiêng người hôn tôi và bụng ảnh đã đập vào cạnh bàn. “Ôi Harry! Cẩn thật chứ anh! Anh có sao không?” Tôi đứng dậy đi về phía ảnh, mặc dù tôi quan tâm anh ấy nhưng vẫn mỉm cười. “Trông có vẻ đau lắm. Đừng thử đấu với cái bàn bằng bụng của mình – không phải ý hay đâu anh”.
Anh ấy nhăn mặt nhìn tôi, cố hết sức ngồi thẳng dậy. “E-Em nên nói với anh sớm hơn Ginny. Bây giờ khá muộn để cho lời khuyên, em nghĩ vậy không?”
“Ư. Em xin lỗi”, tôi thì thầm. Tôi vỗ nhẹ vào tay anh ấy và nhìn vào mắt anh. Anh ấy nhìn tôi qua cặp kính, tóc rơi xuống hàng mi. Chúng tôi giữ như vậy một lúc, tôi thì đứng trong khi anh ngồi ngước nhìn tôi. Ngay sau đó, lưng tôi bắt đầu cảm thấy mỏi và thôi thúc muốn ngồi xuống. Thời khắc đó, Harry kéo tay tôi về phía ảnh. Mất thăng bằng, tôi ngã về phía trước và môi tôi chạm vào môi Harry.
Lãng mạn làm sao – ngoài thực tế là lưng tôi rất đau, Harry phải nghểnh cổ lên để chạm vào môi tôi, và tôi đang ở một vị trí khá vụng về, nửa được anh ấy đỡ nửa không cân bằng. Nhưng ai thèm quan tâm chứ; ý tôi là, đây là một khoảnh khắc tuyệt vời, khoảnh khắc mà tôi đã phải chờ đợi rất lâu từ khi tôi nhìn thấy Harry lúc tôi 10 tuổi.
OK, cũng không phải là quá sớm (khi tôi 10 tuổi hầu như tôi không muốn ôm hôn hay con trai – tôi vẫn đang tìm lại tất cả ‘con trai và hôn hít’ những điều mà những cô gái hay chàng trai được khi họ khoảng 8 hay 9 tuổi), nhưng bạn biết ý tôi rồi đó.
Sau vài phút hoặc lâu hơn, chúng tôi tách nhau ra, và tôi cố gắng để đứng lên. “Phù. Không quá tệ”, tôi nhận xét với một nụ cười. Harry cười, “Nụ hôn đầu của anh hả?”
Anh ấy trông có vẻ bối rối. “Thực ra thì…không phải”, anh thêm vào.
Tôi nhướn mày. “Ô? Vậy, ai là người đầu tiên?” Tôi khá chắc rằng tôi biết câu trả lời, nhưng tôi muốn chắc chắn, trong trường hợp tôi sai hoặc nó là cái gì…ờ, ai đó kinh khủng như Millicent Bulstrode hoặc Pansy Pankinson (đừng hỏi tôi làm cách nào mà Harry có thể bị lừa để hôn).
“Cho… Cho Chang”, anh nói. “Vào năm thứ 5 của anh. Năm ngoái, về cơ bản là vậy. Ừm, nó là lúc anh dạy tất cả về thần chú Phòng chống nghệ thuật hắc ám cho ‘Đội quân Dumbledore’ bí mật.
Tôi cười. Tôi nhớ bài học đó; chúng khá là có ích. Mặc dù không bao giờ biết được sau đó điêù gì diễn ra. Có vẻ như Cho đã chọn một nơi tốt để hôn. Tôi không bao giờ đoán ra. “Ồ, em biết. Nó như thế nào?”
“…”. Harry liếc nhìn tôi. “Ừm…cũng…nó không giống như anh phải có nhiều kinh nghiệm hay gì hết, nhưng anh có thể nói lần này thì tốt hơn”. Anh ấy cười bẽn lẽn. “Tốt hơn rất nhiều”.
“Tốt, tốt” tôi trả lời. Ngay sau đó, lỗ chân dung lắc mở ra và Ron đỏ mặt chui qua. Trang phục lôi thôi và cánh tay bầm tím được chăm sóc. Anh khập khiễng về phía chúng tôi – anh ấy đã đập vỡ cái gì ư? – và ngã vào chiếc ghế bành gần nhất. “Acio cốc! Acio bình nước!” Tôi hét lên, vẫy đũa. Những món nêu trên bay về phía tôi và tôi dừng chúng một cách thông minh trên bàn. Ron uống một ít nước. “Anh đã ở đâu vậy Ron? Anh vừa đánh nhau xong hả?” Anh ấy cau có đặt chiếc cốc xuống. Đôi mắt đen của anh trở nên rõ ràng. “Ờ. Ối. Không thấy được điều đó”.
Thở dài, Ron xoa mắt mình. “Cám ơn Harry”. Anh nói khi bạn thân ảnh đưa chiếc khăn ướt để lau. “Ừ. Rõ ràng là đã đánh nhau. Chính xác là Blaise”.
Harry hít mạnh. “Đừng nói với mình là bồ trả thù bằng cách cố gắng đánh bại nó khi bạn bè của nó ở gần nhau”, anh nói một cách nguy hiểm. “Bằng bản thân bồ”.
Ron trông bẽn lẽn. “Thực ra thì, đó là những gì mình làm. Nhưng Blaise khá công bằng. Nó gọi tất cả bè lũ của nó lại khi bọn chúng nhảy vào mình và đề nghị một đối một”. Anh ấy rên rỉ khi vô tình đập cánh tay vào bàn. “Chết tiệt, rằng con trai có thể đánh nhau. Không bao giờ biết nó có thân thủ thế nào. Mình đã gần như tán vào mặt nó trong cú đầu tiên, nhưng không – một cú đấm thẳng vào mặt. Ôi”. Anh ấy chạm vào má phải, nhăn mặt.
Tôi thở dài. “Ron, anh ngốc quá thể. Anh có bao giờ thấy Blaise đánh nhau chưa? Hắn ta đánh nhau như thằng điên. Em nghĩ anh ta đánh karate hay gì đó”.
“ Đó là cái gì?” Ron cau mày.
“Nó là một cách đánh nhau của Muggle”, Harry giải thích. “Nó là tay đấu với tay. Không đũa phép, súng – đó là cây gậy bằng kim loại có đạn trong đó – hay cái gì đó, chỉ bằng tay không và chân”.
“Oa”. Ron than thở. “Mình ước mình từng nghe về nó. Sau đó mình có thể học nó và đá vào mông thằng đó”.
Tôi vỗ vai anh ấy. Ảnh la lên. “Ôi, xin lỗi. Vậy, ai thắng?”
Ron nhìn lên, đảo mắt. “Nó là một trận hòa. Anh thề đó. Chà, ngoại trừ mình kết thúc có chút bầm tím và bị đánh nhiều hơn nó, nhưng cả hai đều mệt và hụt hơi nên bọn mình hòa”.
Tôi đảo mắt. Nó có nghĩa là anh ấy đã thua. Ron không bao giờ thừa nhận mình thua khi đánh nhau – lòng tự tôn của anh không cho phép. “OK. Một trận hòa. Bọn em tin anh”.
“Thật mà!” anh ấy phản đối, nhưng Harry im lặng với cái nhìn giận dữ. “Xin lỗi. Ờ ừ, hai người có thấy Hermione ở đâu không? Bồ ấy nói mình có thể làm bất cứ điều gì để trả thù Blaise và rằng bồ ấy sẽ lo thằng Malfoy cho bồ. Cộng với cái gì mà đánh trên đầu nó với cây chổi”.
Harry cười khúc khích trước sự tưởng tượng với sự mô tả của Ron. “Ừ. Bồ ấy đã quay lại mượn mình Áo Tàng Hình”. Sau đó ảnh ngồi thảng dậy. “Này…nếu bồ ấy đã có cái áo, bồ ấy chỉ tấn công và trở lại ngay. Nhưng bồ ấy đi còn lâu hơn bồ đó Ron”. Anh ấy nhìn chúng tôi. “Lỡ xảy ra chuyện gì…?”
Chúng tôi im lặng một lúc, suy nghĩ. Tôi không thực sự lo lắng cho Hermione – đúng hơn là với người quyết định gây rối với chị ấy, nhưng chị ấy đã biến mất từ rất lâu. Nguyền người nào đó lãng quên không lâu như thế. Chị ấy đã biến mất từ khi chị ấy và Ron rời khỏi đây, khoảng 3 tiếng rồi.
Malfoy không thể nào còn sống với một trận đòn 20 phút, với một cây chổi và sức sống của Hermione, chứ đừng nói 3 tiếng.
Và tôi không nghĩ rằng Hermione sẽ thực sự giết Draco…ít nhất, tôi hy vọng thế.
“Hai anh nghĩ chỉ đang ở đâu?” tôi hỏi, đưa ra giả thiết. “Gần phòng sinh hoạt chung Slytherin?”
“Có thể là một nơi để bắt đầu tìm kiếm”. Harry đề nghị. Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Nhưng đã 10 giờ tối rồi. Và chúng ta không có Áo Tàng Hình, vì vậy nếu Filch bắt được chúng ta, chúng ta tiêu mất, theo đúng nghĩa đen”.
Ron thở dài, xoa xoa thái dương. “Chúng ta làm gì đây, làm gì đây, làm gì giờ…? Hermione chắc chắn là ngớ ngẩn lấy chiếc áo choàng…nhưng sau đó lần nữa, nếu cô ấy không có, cô ấy sẽ bị bắt, bị báo lên giám hiệu và đuổi học. Có thể không đuổi học, với điểm số của bồ ấy. Nhưng chúng ta không thể để bồ ấy đỗ lỗi cho những gì chúng ta làm trong tương lai. Cả ba chúng ta sẽ nằm trong sổ đen của Filch – nếu chúng ta không làm, việc mà mình nghĩ chúng ta làm”.
“Những gì chúng ta có thể làm là chờ chị ấy quay lại” tôi tuyên bố. “Em biết Hermione cũng đủ tin tưởng rằng chị ấy có thể lo cho bản thân mình. Và nếu các cầu thang không chuyển hướng một cách không bình thường tối nay, em cược rằng chị ấy sẽ quay lại đây”.
“Em chắc chứ, Ginny?” Ron lo lắng hỏi, tôi cười. Anh ấy thích Hermione được một thời gian; chính xác là nhiều năm rồi. Không lâu như tôi thích Harry, tất nhiên là thế. Nhưng tôi không nghĩ anh ấy thực sự yêu Hermione hay tương tự thế - nó giống như là cảm mến. Sau rốt, Hermione rất xinh, thậm chí nhiều hơn bây giờ rằng tóc chị ấy không còn bù xù nữa. Nó không bóng mượt nhưng nó tốt cho chị ấy.
Harry đứng dậy và vươn người. “Vậy bây giờ chúng ta chờ đợi thôi”, anh ấy nói, lê bước buồn bã về kí túc xá của ảnh. “Ôi, chờ đã” anh nói thêm, như thể anh nhớ điều gì đó. Anh ấy chạy xuống và hôn lên má tôi, “Ngủ ngon”, anh nói, mặt đỏ lên lần nữa và chạy nước rút về phía kí túc xá nam. Ron há miệng nhìn tôi chằm chằm. Tôi cố không cười phá lên và đánh thức phần còn lại của Gryffindor.
“Từ khi nào mà hai người hôn nhau chúc ngủ ngon?” Ron nghi ngờ hỏi khi tôi đi về phía ký túc xá nữ. “Hai người đã làm gì khi chúng tôi không ở đây?”
Tôi mỉm cười khi nhớ lại nụ hôn và những cuộc trò chuyện. “Không có gì”. Tôi nói thờ ơ. “Không có gì hết. Chà, thực ra, đó là một lời nói dối, nhưng thực ra không có gì ngoài hôn…” Tôi cười thầm trước vẻ kinh hoàng của Ron. Có thể bởi vì bạn thân và em gái ảnh trở thành cặp đôi chính thức, có nghĩa là cả hai sẽ dành ít thời gian cho ảnh hơn.
Anh ấy nên thực sự có bạn gái. OK, Ron không phải chàng trai đẹp trai hay quyến rũ nhất trường (tại thời điểm này, Draco Malfoy nắm giữ danh hiệu này), và tôi thực sự không thể nói bất cứ thứ gì tích cực về sự xuất hiện của ảnh dưới góc độ của phụ nữ mà không có vẻ loạn luân, nhưng tôi biết chắc rằng anh ấy không tệ khi nói đến ngoại hình. Mái tóc nâu cam của ảnh hơi lượn sóng và những lọn tóc xung quanh tai và gáy, mắt anh ấy có màu xanh xám thú vị. Anh ấy trông giống Fred và Geoger, và tôi biết thực tế rằng hai người này không hề thiếu các cô gái vây quanh.
Thậm chí nếu Ron không thú vị như họ.
Nhưng vẫn thế thôi.
Tôi đóng cửa ký túc xá sau lưng lại và đi thẳng đến giường. Bạn cùng phòng của tôi đã ngủ say và một số thỉnh thoảng phát ra tiếng ngáy nhẹ. Tessa ngáy lớn nhất, ngủ xa tôi nhất, cám ơn Trời. Ngay bây giờ tôi muốn một chút xao lãng để ngủ. Sự lo lắng cho Hermione đang gặm nhấm tâm trí tôi.
Ôi, Hermione ơi Hermione. Sao chị không xuất hiện, tụi em có ngủ ngon được không đây?
Tôi thực sự tự hỏi rằng chị ấy làm gì với Malfoy…nếu chị ấy vẫn ở cùng anh ta, có một khả năng lớn. Hôn hít ư? Tôi không muốn nghĩ như thế, xem xét mối quan hệ của họ. Một phút họ lăng mạ và ném những lời nguyền nguy hiểm vào nhau,  và kế tiếp họ nhìn thấy nhau, không còn đấu nhau.
Hãy hy vọng rằng không có bất cứ nụ hôn nào hết.

-end chap 23-