Title story: 10
ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch
Chap 22: Draco
Chà, chà. Không bao giờ nghĩ rằng tôi muốn
kết thúc như thế này. Bị mắc kẹt trong tủ chứa chổi đóng chặt với Hermione
Granger, trong tất cả mọi người. Nhưng tôi phải nói rằng nó còn tồi tệ hơn.
Tồi tệ hơn nhiều.
Vì thế tôi cho rằng tôi khá là may mắn.
Và trong lúc tôi đang ở đây, cũng có thể tận dụng tối đa của nó…
Tôi tựa vào. “Ồ, chuyện này sẽ vui lắm
đây”. Tôi nhếch môi khi đẩy cô ấy vào mặt bên của chiếc tủ lần nữa. Tôi không
chắc tại sao làm vậy với Hermione. Ý tôi là, thôi nào, ý tôi là cô ấy là con mọt
sách trường học. Làm sao tôi chấp nhận được? Nhưng nơi nào đó vài tuần gần đây,
cô ta cố gắng giết tôi những ngày này… Tôi cho rằng tôi đã bắt đầu khoan dung
cô ta.
Và tôi khoan thứ nói, không giống như vậy.
Vì thế đừng có bất kỳ ý tưởng kỳ lạ nào.
“Gừ!!!” cô ta hét lên, cố gắng đẩy tôi
ra. “Tôi sẽ gọi Filch! Tránh xa tôi ra!”
Sau tiếng thét của cô ấy, cả hai chúng
tôi đều im lặng và lắng nghe một cách khó khăn. Có ai đến để cứu chúng tôi ra
không? Ý tôi là, chắc rằng, nó tốt khi ở đây, nhưng tôi muốn ra khỏi đây trước
khi bọng đái của tôi nổ tung. Tôi rùng mình trước viễn cảnh đó, và tôi áp tai
lên cửa. “Cô có nghe thấy bất kỳ tiếng động nào không?” tôi hỏi. Granger lắc lắc
đầu. Tôi thở dài. “Ồ tốt. Tôi đoán tôi sẽ phải tiếp tục…”
Mắt cô ta mở to. “Nè, cậu nghiêm túc
sao?” Cô ấy nhích sang một bên. Tôi nhích theo, tiến gần hơn mỗi lần như vậy.
Cô nàng di chuyển sang bên kia, và tôi tiếp tục – cho đến khi mũi hai chúng tôi
chạm nhau. Hermione thụp xuống và cười khúc khích. “Thật là một điều tuyệt vời
để làm trong tủ chứa đồ. Bị hãm hiếp bởi một kẻ hứng tình, tên Slytherin ngu ngốc…”
“Này…tôi không ngu ngốc. Và tôi không muốn
hãm hiếp cô, cô biết mà. Đừng tự tâng bốc mình”. Tôi khoanh tay, thậm chí chúng
tôi vẫn trán chạm trán. Vâng, tôi thực sự không muốn bận tâm việc quan hệ với
Granger, nhưng tôi không muốn hãm hiếp cô ta. Đó chỉ là mức thấp. Với vẻ ngoài
của mình tôi không cần hãm hiếp bất cứ ai.
“Hừm”. Đó là tất cả những gì cô ấy nói với
bình luận của tôi. Cô ấy lườm tôi, đôi chân cô ấy vẫn phải vật lộn chống lại
tôi khi chúng tôi nhìn nhau không-quá-trìu-mến vào mắt nhau. “Vậy, cậu có thể
giải thích những gì cậu đang làm trên người tôi không?”
Tôi cười nhếch mép lần nữa. “Dĩ nhiên là
để làm tăng kỹ năng hôn của tôi”. Với điều đó, tôi quay đầu sang phải một chút
và áp môi mình lên môi cô ấy. Trong một khoảnh khắc, Hermione chẳng làm gì hết.
Sau đó, thình lình cô ấy đạp mạnh xung quanh dữ dội như bị co thắt. Tôi khóa
hai tay cô ấy xuống và cười với bản thân. Bên ngoài nhìn chiếc tủ trông như có một ông kẹ ở đây.
“Để tôi đi!” cô ấy lầm bầm giữa khoảng dừng.
Tôi lắc đầu kiên trì và tiếp tục. Ngay sau đó cô ấy ngừng chống trả và từ từ
nhưng chắc chắn, bắt đầu hôn lại. Trong đầu, tôi cười trong niềm vui sướng và
chiến thắng. Ha! Tôi thắng vòng này. “Cậu là đồ cọ mông! Dừng lại!” Trớ trêu
thay, cùng lúc đó, cô ấy bây giờ hôn lại tôi khá tự nguyện.
“Ngôn ngữ tâm trí cô, cô gái trẻ à!” tôi
gầm gừ, dừng lại để thở một khắc. Lần này, trước sự ngạc nhiên to lớn của tôi,
Granger trở nên táo bạo và kéo tôi về phía cô ấy, ngón tay đan vào tóc tôi.
Tôi có cảm thấy đôi môi đang di chuyển nở
nụ cười. “Cậu nghe như giáo sư McGonagall vậy” cô ta trêu chọc.
Tôi tròn mắt và im lặng khi chúng tôi
hôn nhau điên cuồng (tôi đã không quên cô ấy là người tốt như thế nào), lo lắng
bất cứ ai xông vào. Sau một lúc, tốc độ chậm lại một chút, và môi chúng tôi bị
mỏi vì nghiền nhau, tôi di chuyển môi lên tai cô ấy. Ưm. Tuyệt. “Không hẳn
Granger”. Sau một hồi đáp trả, nhưng những sự đáp trả đều như nhau. Tôi hôn một
đường từ sau tai tới cổ. Tôi dí mũi vào làn da mượt như nhung của cô. Tự hỏi loại
kem dưỡng da mà cô sử sụng là gì. Làn da đó quả là tuyệt vời.
Cô ấy rít lên và ôm chặt vai tôi. “Ặc!
Không phải ở đó! Draco, dừng lại!”
Không thực sự lắng nghe, và thay vì hưởng
thụ hoạt động của tôi, tôi nhún vai thờ ơ và di chuyển môi thấp hơn và thấp hơn
nữa. “Hừm. Phải”. Gần như vô thức, tay tôi kéo lại chiếc áo khoác cô đang mặc
ngoài chiếc áo hai dây và vẽ vòng tròn lên tay cô.
Cô ấy rùng mình nhưng đẩy tôi ra, lần
này là thực sự. “Tôi đã nói với cậu rồi, không phải thấp hơn nữa” cô ta mắng.
Kéo áo khoác ngay ngắn lại và điều chỉnh quai áo, cô cau có với tôi. “Tôi đã cảnh
báo cậu. Đừng làm nó nghiêm trọng thêm. Tôi không phải đồ chơi của cậu – tôi
không phải Pansy”.
Lần này tôi rùng mình. “Pansy không phải
đồ chơi của tôi. Chắc chắn, cô ta xinh đẹp và có một hình thể tuyệt vời, nhưng
tính cách của cô ta thì…” tôi phát ra tiếng như muốn nôn. “Cô ta rất háo hức để
làm hài lòng bất kỳ chàng trai nào có vẻ ngoài kha khá nó làm tôi thấy ghê tởm”.
Hermione nhướn mày. “Ờ, vậy dù cậu ghê tởm
cô ta cậu vẫn đi chơi với ả sao?” Cô vuốt tai lơ đãng, cố gắng ngồi ở vị trí
thích hợp hơn – tôi đã khiến cô ấy gần như nằm xuống sàn nhà khi tôi hôn cô.
“Nghiêm túc mà nói cậu không có vị gì hết đó Draco. Có vô số cô xinh đẹp khác
ngoài kia. Như Parvati là một. Parvati
và em sinh đôi của cậu ấy, Padma. Họ đều xinh đẹp hết. Nhưng không, cậu chỉ đi
chơi với một Slytherin thuần huyết thôi”.
“Này, ít nhất Pansy có thể chi trả mọi
buổi hẹn của chúng tôi” , tôi bật lại. “Không giống một số tên ăn xin đầu đỏ mà
tôi có thể đặt tên, nhưng sẽ không. Chúng tôi đi chơi chỉ có ba ngày tất cả, vì
chúng tôi là một đôi trong khoảng thời gian rất ngắn”. Tôi không quan tâm việc
quyến rũ Parvati hoặc Padma, nhưng họ lẳng lơ. Rất không thú vị. Không như một
số người…người xảy ra vấn đề với tôi trong tủ ngay lúc này. Tôi nghĩ có nhiều
thứ tôi có thể làm. Rõ ràng Granger sẽ phản đối nhiều sự hôn hít hơn, nhưng
không phải tất cả các lựa chọn của tôi đều đóng…
Cô ấy trông có vẻ hơi tức giận trước
nhát đâm của tôi vào Weasley. “Chà, xin lỗi nếu tất cả chúng tôi đều giàu có
như cậu Draco. Một số người trong chúng ta có não thay thế. Tôi chắc rằng có gần
như không nhiều giữa đôi tai của cậu so với Ron”. Cô ấy khoanh tay, hừm tôi.
Tôi cười, “Ờ ừ, vậy làm thế nào để giải
thích các chứng chỉ Pháp thuật thường đẳng (OWLS) mà tôi đạt năm ngoái? Nhất là trong Slytherin, Hufflepuff và Ravenclaw”.
Tôi làm một biểu cảm với cô ấy, thậm chí cô ta không thể thấy nó. Tôi cân nhắc
dùng bùa Lumos, nhưng vì tôi sẽ cần đũa phép sau đó cho ‘sự trừng phạt’ cho
Hermione, tôi quyết định chống lại ý định đó lần nữa. Ồ phải, Tôi đã nghĩ ra
hình phạt. Tôi đảm bảo với bạn nó sẽ rất thú vị. Ít nhất là đối với tôi. “Không
thể nói lại cô mà. Tôi cho rằng mọt sách luôn thắng khi nói đến các thứ hạng”.
Hermione thở dài. “Cậu làm cho logic làm
như điều xấu á. Có gì sai với mọt sách sao? Không có gì hết, như tôi có thể thấy”
“Dù cậu có nói gì” tôi trả lời ranh
mãnh. Tôi âm thầm với lấy đũa phép và miệng tôi thì thầm vài từ mà sẽ cho tôi dây trói và còng tay. Với niềm
hân hoan tôi nghe tiếng động nhỏ. Tốt. Nó có vẻ đã hoạt động.
“Chúng ta có nên thử đập cửa để được giúp
đỡ?” cô nói sau một lúc. Cổ giơ tay để đập cửa, cổ tay Granger thình lình bị
kéo lại bởi dây xích để đảm bảo còng tay cô vào tường. “Này…”. Cô ấy giật mạnh
dây xích để kéo nó ra, nhưng vô ích. “Cái quái…”. Cô ấy quay cuồng nhìn sang
tôi. “DRACO!” Cổ rít lên điên cuồng. “Tại sao lại còng tay tôi! Một trong những
chuyển động nhỏ ở đó!”
Tôi cười khẩy. “Em nghĩ sao cưng, thông
minh chứ Hermione?” Tôi lê chân về phía cô và biến ra một hủ mứt mâm xôi. Tôi
nhấc chiếc hủ ra ánh sáng. “Lumos! Đây là một gợi ý”. Tôi cười tinh quái khi nhận
ra tia sáng trong mắt cô ta và cô nàng rên rì. “Nox”.
“Ôi không. Điều này có tốt hơn không là
những gì tôi nghĩ” cô di chuyển xung quanh, cố gắng giải thoát bản thân, nhưng
dây xích trói chặt khít. “Chết tiệt!”
“Nhiều sự giải trí hơn cho tôi” tôi kéo
dài giọng. “Dù sao đi nữa tôi đang chán”. Tôi vẫy đũa phép vẽ một đường mứt mâm
xôi lên cổ của cô ta. Tôi dựa vào và liếm nó. Cô ấy co giật giận dữ nhưng không
lên tiếng. Nhiều vệt mứt hơn. Liếm nhiều hơn. Sau một lúc, Hermione trông như
thể cô ta sắp bùng nổ làm điều gì đó, bất cứ điều gì, nhưng không vẫn còn. Một
tiếng kêu nghèn nghẹn khi tôi cởi áo khoác của cô nàng lần nữa.
“Đừng đến đó” cô ta cảnh báo. “Hoặc tôi
sẽ bỏ bùa Dynamora. Đũa phép của tôi đang chỉ vào quần của cậu. Một câu thần
chú hay để lấy nó đi”.
“Ối” tôi nói, cười toe toét, khi mứt chảy
nhỏ giọt xuống, nguy cơ làm bẩn viền áo của cổ. Tôi di chuyển lưỡi nghẹ nhàng
lên vệt mứt vừa kịp lúc. Cô nàng rùng mình. “Không lo lắng đâu. Lời đe dọa của
cô đủ khiến tôi dừng lại. Nhưng bên cạnh đó, cũng có thể vui chơi với những gì
tôi có thể”. Tôi vuốt mái tóc cô ta bằng bàn tay sạch của mình. Từ kinh nghiệm
cá nhân tôi cho rằng không tốt đẹp gì khi có mứt dính trên tóc bạn. Vì thế tôi
sẽ tha cho cô ấy không ít phiền toái khi giữ những con ong tránh xa mái đầu của
cổ.
Điều gì xảy ra sau đó – chà, tôi cho rằng
các bạn có thể đoán ra. Hôn nhiều hơn (cô nàng không phản đối gì nhiều), nhiều
thú vị hơn với mứt quả mâm xôi. Dần dần đầu gối tôi đau nhức do quỳ trên người
cô ấy quá lâu và tôi nằm xuống cạnh cô nàng. “Gừ, đau quá đi”, tôi than phiền.
“Cô nên cảm ơn tôi vì khoảng thời gian tuyệt vời này”. Tôi tháo còng tay cho cô
ta và cô ấy đặt tay xuống và lắc chúng.
“Ai nói tôi có khoảng thời gian tuyệt vời?
Tay tôi đau muốn chết đây này” cô nàng càu nhàu, nhưng tôi có thể nghe thấy ý
cười trong giọng nói của cổ. Hermione hơi gắt gỏng từ những hành động và lăn
sang một bên nên tôi có nhiều không gian hơn. Tôi cười khẩy và thay đổi theo và
đặt một cánh tay quanh vai cô ấy để cuốn lưng nàng về phía mình. Đầu cô ta trên
vai tôi, chỉ ở dưới cằm tôi thôi. “Hãy để tôi ngủ trong yên lặng”, cô thì thầm,
lăn theo cách khác, nhưng trước khi cổ có thể tôi kéo cô nàng trở lại. Cô đá nhẹ
vào cẳng chân của tôi – thực sự hơi khó khăn một chút.
Tôi nhăn mặt đau đớn nhưng không để cô ấy
thoát ra, thay vào đó, nằm ngửa ra và nắm mắt lại. “Đừng đá tôi nữa. Đau lắm đấy.
Ngủ đi Hermione. Cô có thể hành động như con gấu nhồi bông của tôi”.
Cô nàng cười khúc khích. “Thâm chí cậu còn không có con gấu nhồi
bông nữa cơ Draco. Ít nhất, tôi hy vọng là cậu không có. Điều đó thật đáng sợ”.
Cô thở ra thõa mãn và thư giãn. “Cậu đúng đấy. Tôi quá mệt mỏi để đấu tranh nữa”.
Dừng một chút. “Ngủ ngon Malfoy”.
Tôi mỉm cười với bản thân, nhắm mắt lại.
“Nhủ ngon”.
Sáng hôm sau chúng tôi phát hiện vẫn ngủ
trong tủ ngon lành. Tôi đoán nó là một điều tốt khi không ai bước trên chúng
tôi hay bất cứ điều gì. Điều đó sẽ rất khó để giải thích. Tôi thực sự vẫn chưa
biết cảm xúc của mình với Hermione; nó là một thứ gì đó trộn lẫn. Thi thoảng
tôi cảm thấy như ôm hôn cô tại chổ như một cách để chúc mừng, đôi khi tôi thấy
như đang làm một đòn karate tên đầu cô nàng. Dĩ nhiên, tôi đã làm, nhưng đó là
cách tôi cảm nhận về cô ấy.
Tôi tự hỏi cô nghĩ về tôi như thế nào.
Không phải tôi quan tâm hay gì đó. Thật
mà.
Tôi nằm dài ra hay ít nhất là nằm dài ra
như tôi có thể trong một không gian chật chội như thế này. Hermione đã cuộn
tròn như một co mèo và nằm ở vị trí như lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô. Có lẽ
cánh tay tôi ôm lấy cổ đã giúp cho phần đó. Tôi liếc nhìn đồng hồ của cô ta. Nó
chỉ 10:30. Tôi nhẹ nhàng lay cô ấy dậy. “Hermione. Dậy đi”.
Cô nàng rên rỉ và mở một con mắt mơ
màng. “Cái…?” Như tôi, cô liếc nhìn đồng hồ và mắt cô mở to. “Ối, chết thật! Gần
đến giờ ăn trưa rồi! Harry và Ron sẽ tuyệt vọng tìm kiếm tôi bây giờ”. Cô ấy ngồi
dậy vươn vai và ngáp dài. “Tôi nghĩ thực sự chúng ta nên gọi giúp đỡ”.
Tôi thở dài. “Bị cầm tù hoặc không, tôi
thực sự cần phải tiểu tiện”.
“Tôi không cần phải biết điều đó” cô ta
nói, nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ ghê tởm nhưng cũng là một cái nhìn kỳ quặc
thích thú. “Giữ thông tin như thế cho riêng bản thân cậu. Thế giới không quan
tâm đến việc tiểu tiện của cậu đâu”.
“Có gì phải xấu hổ” tôi nhận xét và đá
vào cánh cửa. “CỨU VỚI! CÓ AI KHÔNG?”
Hermioen tham gia la hét, và chẳng bao
lâu cả hai chúng tôi đều đập cửa và la hét phía trên phổi để thoát ra. Tôi đập
trên cửa thêm một cú thật khó khăn và cùng một lúc, Hermioen cũng làm như thế.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, cánh cửa mở bung và chúng tôi té xuống nền đất lạnh
cóng, sàn cứng với một ‘ôi’.
“Ối…Đau quá” tôi rên rỉ, ôm chặt lấy
xương sườn của mình. “Hy vọng là tôi không bị gãy gì thêm nữa…”
Granger, người té xuống một nửa trên người
tôi, đứng lên và nhún vai. “Cám ơn đã làm đệm cho tôi Draco”. Cô ta cười toe
toét. “Tôi khá chắc là mình không bị gãy hay trật bất cứ thứ gì hết á”.
“Cứ cười đi khi cô còn có thể”, tôi gầm
gừ. “Cô còn may là tôi không đánh con gái. Hoặc tôi có thể nện từ trên đầu cô nện
xuống, làm gãy nhiều xương như tôi có thể”. Tôi đi cà nhắc về phía nhà vệ sinh
gần nhất. “Còn bây giờ, tôi cần phải giải tỏa bản thân mình. Gặp cô lại tại buổi
họp Huynh Trưởng tối nay” tôi nói lại.
Cô ta gật đầu, và quay trở vào tủ chổi
khoảng một giây và đi ra với một thứ kỳ lạ, áo như chất lỏng trông như khăn
choàng của bà tôi – không, bà của Weasley sẽ mang khi khăn choàng là phong
cách. Tôi cho rằng đó là Áo tàng hình nổi tiếng của Potter. Cô ta nhét nó dưới
cánh tay và vỗ trán. “Ôi, quên mất điều này”. Cô thở dài. “Tôi bị mắc kẹt trong
tủ quần áo quá thường xuyên. Tôi có thể bỏ lỡ rất nhiều lớp học”.
Tôi đảo mắt. “Cái gì, cô đã lỡ lớp Cổ ngữ
Rune sao? Nó là môn học nhàm chán nhất trên Trái Đất. Tôi không có ý kiến tại
sao có ai là phiền thậm chí thể hiện nó”.
“Im đi! Nó đâu có tệ như thế”. Hermione
nói phòng thủ. “Cậu nói thì dễ lắm, điểm
số của cậu có lẽ là quá thấp để có thể bỏ qua các lớp học không thể là giảm các
dấu hiệu của cậu nữa…” cô lê bước khi bắt đầu đi hướng ngược lại.
“Tôi nghe rồi đấy”, tôi hét với cô.
Cô ta cười tôi. “Cậu là như vậy đấy”.
Lẩm bẩm với bản thân, tôi đi một cách mệt
nhọc về phía nhà vệ sinh nhanh nhất có thể mà không chạy hoặc trông như tôi cần
phải đi. Đó là một kỹ thuật Malfoy mà không có bất kỳ chàng trai nào có thể làm
chủ, ngoại trừ tôi.
Tôi cười khẩy khi nghĩ lại. Đó, bạn của
tôi, là những gì mà tôi gọi là một đêm vui vẻ Hôn hít, còng tay và chiếc tủ kỳ
diệu. Dù sao thì, bùa chú gì đã ểm lên cánh cửa? Khi Hermione và tôi đâm sầm
vào nó, nó mở ra dễ dàng như nó như thế nào giờ. Không nghi ngờ gì nữa ‘tình hữu
nghị và hợp tác’ bùa chú được ếm lên đó bởi Dumbledore.
Hừm.
-end chap 22-