Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết liễu Draco Malfoy: chap 22



Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch

 
Chap 22: Draco

Chà, chà. Không bao giờ nghĩ rằng tôi muốn kết thúc như thế này. Bị mắc kẹt trong tủ chứa chổi đóng chặt với Hermione Granger, trong tất cả mọi người. Nhưng tôi phải nói rằng nó còn tồi tệ hơn.
Tồi tệ hơn nhiều.
Vì thế tôi cho rằng tôi khá là may mắn. Và trong lúc tôi đang ở đây, cũng có thể tận dụng tối đa của nó…
Tôi tựa vào. “Ồ, chuyện này sẽ vui lắm đây”. Tôi nhếch môi khi đẩy cô ấy vào mặt bên của chiếc tủ lần nữa. Tôi không chắc tại sao làm vậy với Hermione. Ý tôi là, thôi nào, ý tôi là cô ấy là con mọt sách trường học. Làm sao tôi chấp nhận được? Nhưng nơi nào đó vài tuần gần đây, cô ta cố gắng giết tôi những ngày này… Tôi cho rằng tôi đã bắt đầu khoan dung cô ta.
Và tôi khoan thứ nói, không giống như vậy. Vì thế đừng có bất kỳ ý tưởng kỳ lạ nào.
“Gừ!!!” cô ta hét lên, cố gắng đẩy tôi ra. “Tôi sẽ gọi Filch! Tránh xa tôi ra!”
Sau tiếng thét của cô ấy, cả hai chúng tôi đều im lặng và lắng nghe một cách khó khăn. Có ai đến để cứu chúng tôi ra không? Ý tôi là, chắc rằng, nó tốt khi ở đây, nhưng tôi muốn ra khỏi đây trước khi bọng đái của tôi nổ tung. Tôi rùng mình trước viễn cảnh đó, và tôi áp tai lên cửa. “Cô có nghe thấy bất kỳ tiếng động nào không?” tôi hỏi. Granger lắc lắc đầu. Tôi thở dài. “Ồ tốt. Tôi đoán tôi sẽ phải tiếp tục…”
Mắt cô ta mở to. “Nè, cậu nghiêm túc sao?” Cô ấy nhích sang một bên. Tôi nhích theo, tiến gần hơn mỗi lần như vậy. Cô nàng di chuyển sang bên kia, và tôi tiếp tục – cho đến khi mũi hai chúng tôi chạm nhau. Hermione thụp xuống và cười khúc khích. “Thật là một điều tuyệt vời để làm trong tủ chứa đồ. Bị hãm hiếp bởi một kẻ hứng tình, tên Slytherin ngu ngốc…”
“Này…tôi không ngu ngốc. Và tôi không muốn hãm hiếp cô, cô biết mà. Đừng tự tâng bốc mình”. Tôi khoanh tay, thậm chí chúng tôi vẫn trán chạm trán. Vâng, tôi thực sự không muốn bận tâm việc quan hệ với Granger, nhưng tôi không muốn hãm hiếp cô ta. Đó chỉ là mức thấp. Với vẻ ngoài của mình tôi không cần hãm hiếp bất cứ ai.
“Hừm”. Đó là tất cả những gì cô ấy nói với bình luận của tôi. Cô ấy lườm tôi, đôi chân cô ấy vẫn phải vật lộn chống lại tôi khi chúng tôi nhìn nhau không-quá-trìu-mến vào mắt nhau. “Vậy, cậu có thể giải thích những gì cậu đang làm trên người tôi không?”
Tôi cười nhếch mép lần nữa. “Dĩ nhiên là để làm tăng kỹ năng hôn của tôi”. Với điều đó, tôi quay đầu sang phải một chút và áp môi mình lên môi cô ấy. Trong một khoảnh khắc, Hermione chẳng làm gì hết. Sau đó, thình lình cô ấy đạp mạnh xung quanh dữ dội như bị co thắt. Tôi khóa hai tay cô ấy xuống và cười với bản thân. Bên ngoài nhìn chiếc tủ  trông như có một ông kẹ ở đây.
“Để tôi đi!” cô ấy lầm bầm giữa khoảng dừng. Tôi lắc đầu kiên trì và tiếp tục. Ngay sau đó cô ấy ngừng chống trả và từ từ nhưng chắc chắn, bắt đầu hôn lại. Trong đầu, tôi cười trong niềm vui sướng và chiến thắng. Ha! Tôi thắng vòng này. “Cậu là đồ cọ mông! Dừng lại!” Trớ trêu thay, cùng lúc đó, cô ấy bây giờ hôn lại tôi khá tự nguyện.
“Ngôn ngữ tâm trí cô, cô gái trẻ à!” tôi gầm gừ, dừng lại để thở một khắc. Lần này, trước sự ngạc nhiên to lớn của tôi, Granger trở nên táo bạo và kéo tôi về phía cô ấy, ngón tay đan vào tóc tôi.
Tôi có cảm thấy đôi môi đang di chuyển nở nụ cười. “Cậu nghe như giáo sư McGonagall vậy” cô ta trêu chọc.
Tôi tròn mắt và im lặng khi chúng tôi hôn nhau điên cuồng (tôi đã không quên cô ấy là người tốt như thế nào), lo lắng bất cứ ai xông vào. Sau một lúc, tốc độ chậm lại một chút, và môi chúng tôi bị mỏi vì nghiền nhau, tôi di chuyển môi lên tai cô ấy. Ưm. Tuyệt. “Không hẳn Granger”. Sau một hồi đáp trả, nhưng những sự đáp trả đều như nhau. Tôi hôn một đường từ sau tai tới cổ. Tôi dí mũi vào làn da mượt như nhung của cô. Tự hỏi loại kem dưỡng da mà cô sử sụng là gì. Làn da đó quả là tuyệt vời.
Cô ấy rít lên và ôm chặt vai tôi. “Ặc! Không phải ở đó! Draco, dừng lại!”
Không thực sự lắng nghe, và thay vì hưởng thụ hoạt động của tôi, tôi nhún vai thờ ơ và di chuyển môi thấp hơn và thấp hơn nữa. “Hừm. Phải”. Gần như vô thức, tay tôi kéo lại chiếc áo khoác cô đang mặc ngoài chiếc áo hai dây và vẽ vòng tròn lên tay cô.
Cô ấy rùng mình nhưng đẩy tôi ra, lần này là thực sự. “Tôi đã nói với cậu rồi, không phải thấp hơn nữa” cô ta mắng. Kéo áo khoác ngay ngắn lại và điều chỉnh quai áo, cô cau có với tôi. “Tôi đã cảnh báo cậu. Đừng làm nó nghiêm trọng thêm. Tôi không phải đồ chơi của cậu – tôi không phải Pansy”.
Lần này tôi rùng mình. “Pansy không phải đồ chơi của tôi. Chắc chắn, cô ta xinh đẹp và có một hình thể tuyệt vời, nhưng tính cách của cô ta thì…” tôi phát ra tiếng như muốn nôn. “Cô ta rất háo hức để làm hài lòng bất kỳ chàng trai nào có vẻ ngoài kha khá nó làm tôi thấy ghê tởm”.
Hermione nhướn mày. “Ờ, vậy dù cậu ghê tởm cô ta cậu vẫn đi chơi với ả sao?” Cô vuốt tai lơ đãng, cố gắng ngồi ở vị trí thích hợp hơn – tôi đã khiến cô ấy gần như nằm xuống sàn nhà khi tôi hôn cô. “Nghiêm túc mà nói cậu không có vị gì hết đó Draco. Có vô số cô xinh đẹp khác ngoài kia. Như Parvati là một.  Parvati và em sinh đôi của cậu ấy, Padma. Họ đều xinh đẹp hết. Nhưng không, cậu chỉ đi chơi với một Slytherin thuần huyết thôi”.
“Này, ít nhất Pansy có thể chi trả mọi buổi hẹn của chúng tôi” , tôi bật lại. “Không giống một số tên ăn xin đầu đỏ mà tôi có thể đặt tên, nhưng sẽ không. Chúng tôi đi chơi chỉ có ba ngày tất cả, vì chúng tôi là một đôi trong khoảng thời gian rất ngắn”. Tôi không quan tâm việc quyến rũ Parvati hoặc Padma, nhưng họ lẳng lơ. Rất không thú vị. Không như một số người…người xảy ra vấn đề với tôi trong tủ ngay lúc này. Tôi nghĩ có nhiều thứ tôi có thể làm. Rõ ràng Granger sẽ phản đối nhiều sự hôn hít hơn, nhưng không phải tất cả các lựa chọn của tôi đều đóng…
Cô ấy trông có vẻ hơi tức giận trước nhát đâm của tôi vào Weasley. “Chà, xin lỗi nếu tất cả chúng tôi đều giàu có như cậu Draco. Một số người trong chúng ta có não thay thế. Tôi chắc rằng có gần như không nhiều giữa đôi tai của cậu so với Ron”. Cô ấy khoanh tay, hừm tôi.
Tôi cười, “Ờ ừ, vậy làm thế nào để giải thích các chứng chỉ Pháp thuật thường đẳng (OWLS) mà tôi đạt năm ngoái?  Nhất là trong Slytherin, Hufflepuff và Ravenclaw”. Tôi làm một biểu cảm với cô ấy, thậm chí cô ta không thể thấy nó. Tôi cân nhắc dùng bùa Lumos, nhưng vì tôi sẽ cần đũa phép sau đó cho ‘sự trừng phạt’ cho Hermione, tôi quyết định chống lại ý định đó lần nữa. Ồ phải, Tôi đã nghĩ ra hình phạt. Tôi đảm bảo với bạn nó sẽ rất thú vị. Ít nhất là đối với tôi. “Không thể nói lại cô mà. Tôi cho rằng mọt sách luôn thắng khi nói đến các thứ hạng”.
Hermione thở dài. “Cậu làm cho logic làm như điều xấu á. Có gì sai với mọt sách sao? Không có gì hết, như tôi có thể thấy”
“Dù cậu có nói gì” tôi trả lời ranh mãnh. Tôi âm thầm với lấy đũa phép và miệng tôi thì thầm vài từ  mà sẽ cho tôi dây trói và còng tay. Với niềm hân hoan tôi nghe tiếng động nhỏ. Tốt. Nó có vẻ đã hoạt động.
“Chúng ta có nên thử đập cửa để được giúp đỡ?” cô nói sau một lúc. Cổ giơ tay để đập cửa, cổ tay Granger thình lình bị kéo lại bởi dây xích để đảm bảo còng tay cô vào tường. “Này…”. Cô ấy giật mạnh dây xích để kéo nó ra, nhưng vô ích. “Cái quái…”. Cô ấy quay cuồng nhìn sang tôi. “DRACO!” Cổ rít lên điên cuồng. “Tại sao lại còng tay tôi! Một trong những chuyển động nhỏ ở đó!”
Tôi cười khẩy. “Em nghĩ sao cưng, thông minh chứ Hermione?” Tôi lê chân về phía cô và biến ra một hủ mứt mâm xôi. Tôi nhấc chiếc hủ ra ánh sáng. “Lumos! Đây là một gợi ý”. Tôi cười tinh quái khi nhận ra tia sáng trong mắt cô ta và cô nàng rên rì. “Nox”.
“Ôi không. Điều này có tốt hơn không là những gì tôi nghĩ” cô di chuyển xung quanh, cố gắng giải thoát bản thân, nhưng dây xích trói chặt khít. “Chết tiệt!”
“Nhiều sự giải trí hơn cho tôi” tôi kéo dài giọng. “Dù sao đi nữa tôi đang chán”. Tôi vẫy đũa phép vẽ một đường mứt mâm xôi lên cổ của cô ta. Tôi dựa vào và liếm nó. Cô ấy co giật giận dữ nhưng không lên tiếng. Nhiều vệt mứt hơn. Liếm nhiều hơn. Sau một lúc, Hermione trông như thể cô ta sắp bùng nổ làm điều gì đó, bất cứ điều gì, nhưng không vẫn còn. Một tiếng kêu nghèn nghẹn khi tôi cởi áo khoác của cô nàng lần nữa.
“Đừng đến đó” cô ta cảnh báo. “Hoặc tôi sẽ bỏ bùa Dynamora. Đũa phép của tôi đang chỉ vào quần của cậu. Một câu thần chú hay để lấy nó đi”.
“Ối” tôi nói, cười toe toét, khi mứt chảy nhỏ giọt xuống, nguy cơ làm bẩn viền áo của cổ. Tôi di chuyển lưỡi nghẹ nhàng lên vệt mứt vừa kịp lúc. Cô nàng rùng mình. “Không lo lắng đâu. Lời đe dọa của cô đủ khiến tôi dừng lại. Nhưng bên cạnh đó, cũng có thể vui chơi với những gì tôi có thể”. Tôi vuốt mái tóc cô ta bằng bàn tay sạch của mình. Từ kinh nghiệm cá nhân tôi cho rằng không tốt đẹp gì khi có mứt dính trên tóc bạn. Vì thế tôi sẽ tha cho cô ấy không ít phiền toái khi giữ những con ong tránh xa mái đầu của cổ.
Điều gì xảy ra sau đó – chà, tôi cho rằng các bạn có thể đoán ra. Hôn nhiều hơn (cô nàng không phản đối gì nhiều), nhiều thú vị hơn với mứt quả mâm xôi. Dần dần đầu gối tôi đau nhức do quỳ trên người cô ấy quá lâu và tôi nằm xuống cạnh cô nàng. “Gừ, đau quá đi”, tôi than phiền. “Cô nên cảm ơn tôi vì khoảng thời gian tuyệt vời này”. Tôi tháo còng tay cho cô ta và cô ấy đặt tay xuống và lắc chúng.
“Ai nói tôi có khoảng thời gian tuyệt vời? Tay tôi đau muốn chết đây này” cô nàng càu nhàu, nhưng tôi có thể nghe thấy ý cười trong giọng nói của cổ. Hermione hơi gắt gỏng từ những hành động và lăn sang một bên nên tôi có nhiều không gian hơn. Tôi cười khẩy và thay đổi theo và đặt một cánh tay quanh vai cô ấy để cuốn lưng nàng về phía mình. Đầu cô ta trên vai tôi, chỉ ở dưới cằm tôi thôi. “Hãy để tôi ngủ trong yên lặng”, cô thì thầm, lăn theo cách khác, nhưng trước khi cổ có thể tôi kéo cô nàng trở lại. Cô đá nhẹ vào cẳng chân của tôi – thực sự hơi khó khăn một chút.
Tôi nhăn mặt đau đớn nhưng không để cô ấy thoát ra, thay vào đó, nằm ngửa ra và nắm mắt lại. “Đừng đá tôi nữa. Đau lắm đấy. Ngủ đi Hermione. Cô có thể hành động như con gấu nhồi bông của tôi”.
Cô nàng cười khúc  khích. “Thâm chí cậu còn không có con gấu nhồi bông nữa cơ Draco. Ít nhất, tôi hy vọng là cậu không có. Điều đó thật đáng sợ”. Cô thở ra thõa mãn và thư giãn. “Cậu đúng đấy. Tôi quá mệt mỏi để đấu tranh nữa”. Dừng một chút. “Ngủ ngon Malfoy”.
Tôi mỉm cười với bản thân, nhắm mắt lại. “Nhủ ngon”.
Sáng hôm sau chúng tôi phát hiện vẫn ngủ trong tủ ngon lành. Tôi đoán nó là một điều tốt khi không ai bước trên chúng tôi hay bất cứ điều gì. Điều đó sẽ rất khó để giải thích. Tôi thực sự vẫn chưa biết cảm xúc của mình với Hermione; nó là một thứ gì đó trộn lẫn. Thi thoảng tôi cảm thấy như ôm hôn cô tại chổ như một cách để chúc mừng, đôi khi tôi thấy như đang làm một đòn karate tên đầu cô nàng. Dĩ nhiên, tôi đã làm, nhưng đó là cách tôi cảm nhận về cô ấy.
Tôi tự hỏi cô nghĩ về tôi như thế nào.
Không phải tôi quan tâm hay gì đó. Thật mà.
Tôi nằm dài ra hay ít nhất là nằm dài ra như tôi có thể trong một không gian chật chội như thế này. Hermione đã cuộn tròn như một co mèo và nằm ở vị trí như lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô. Có lẽ cánh tay tôi ôm lấy cổ đã giúp cho phần đó. Tôi liếc nhìn đồng hồ của cô ta. Nó chỉ 10:30. Tôi nhẹ nhàng lay cô ấy dậy. “Hermione. Dậy đi”.
Cô nàng rên rỉ và mở một con mắt mơ màng. “Cái…?” Như tôi, cô liếc nhìn đồng hồ và mắt cô mở to. “Ối, chết thật! Gần đến giờ ăn trưa rồi! Harry và Ron sẽ tuyệt vọng tìm kiếm tôi bây giờ”. Cô ấy ngồi dậy vươn vai và ngáp dài. “Tôi nghĩ thực sự chúng ta nên gọi giúp đỡ”.
Tôi thở dài. “Bị cầm tù hoặc không, tôi thực sự cần phải tiểu tiện”.
“Tôi không cần phải biết điều đó” cô ta nói, nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ ghê tởm nhưng cũng là một cái nhìn kỳ quặc thích thú. “Giữ thông tin như thế cho riêng bản thân cậu. Thế giới không quan tâm đến việc tiểu tiện của cậu đâu”.
“Có gì phải xấu hổ” tôi nhận xét và đá vào cánh cửa. “CỨU VỚI! CÓ AI KHÔNG?”
Hermioen tham gia la hét, và chẳng bao lâu cả hai chúng tôi đều đập cửa và la hét phía trên phổi để thoát ra. Tôi đập trên cửa thêm một cú thật khó khăn và cùng một lúc, Hermioen cũng làm như thế. Trước sự ngạc nhiên của tôi, cánh cửa mở bung và chúng tôi té xuống nền đất lạnh cóng, sàn cứng với một ‘ôi’.
“Ối…Đau quá” tôi rên rỉ, ôm chặt lấy xương sườn của mình. “Hy vọng là tôi không bị gãy gì thêm nữa…”
Granger, người té xuống một nửa trên người tôi, đứng lên và nhún vai. “Cám ơn đã làm đệm cho tôi Draco”. Cô ta cười toe toét. “Tôi khá chắc là mình không bị gãy hay trật bất cứ thứ gì hết á”.
“Cứ cười đi khi cô còn có thể”, tôi gầm gừ. “Cô còn may là tôi không đánh con gái. Hoặc tôi có thể nện từ trên đầu cô nện xuống, làm gãy nhiều xương như tôi có thể”. Tôi đi cà nhắc về phía nhà vệ sinh gần nhất. “Còn bây giờ, tôi cần phải giải tỏa bản thân mình. Gặp cô lại tại buổi họp Huynh Trưởng tối nay” tôi nói lại.
Cô ta gật đầu, và quay trở vào tủ chổi khoảng một giây và đi ra với một thứ kỳ lạ, áo như chất lỏng trông như khăn choàng của bà tôi – không, bà của Weasley sẽ mang khi khăn choàng là phong cách. Tôi cho rằng đó là Áo tàng hình nổi tiếng của Potter. Cô ta nhét nó dưới cánh tay và vỗ trán. “Ôi, quên mất điều này”. Cô thở dài. “Tôi bị mắc kẹt trong tủ quần áo quá thường xuyên. Tôi có thể bỏ lỡ rất nhiều lớp học”.
Tôi đảo mắt. “Cái gì, cô đã lỡ lớp Cổ ngữ Rune sao? Nó là môn học nhàm chán nhất trên Trái Đất. Tôi không có ý kiến tại sao có ai là phiền thậm chí thể hiện nó”.
“Im đi! Nó đâu có tệ như thế”. Hermione nói phòng thủ. “Cậu nói thì dễ lắm,  điểm số của cậu có lẽ là quá thấp để có thể bỏ qua các lớp học không thể là giảm các dấu hiệu của cậu nữa…” cô lê bước khi bắt đầu đi hướng ngược lại.
“Tôi nghe rồi đấy”, tôi hét với cô.
Cô ta cười tôi. “Cậu là như vậy đấy”.
Lẩm bẩm với bản thân, tôi đi một cách mệt nhọc về phía nhà vệ sinh nhanh nhất có thể mà không chạy hoặc trông như tôi cần phải đi. Đó là một kỹ thuật Malfoy mà không có bất kỳ chàng trai nào có thể làm chủ, ngoại trừ tôi.
Tôi cười khẩy khi nghĩ lại. Đó, bạn của tôi, là những gì mà tôi gọi là một đêm vui vẻ Hôn hít, còng tay và chiếc tủ kỳ diệu. Dù sao thì, bùa chú gì đã ểm lên cánh cửa? Khi Hermione và tôi đâm sầm vào nó, nó mở ra dễ dàng như nó như thế nào giờ. Không nghi ngờ gì nữa ‘tình hữu nghị và hợp tác’ bùa chú được ếm lên đó bởi Dumbledore.
Hừm.

-end chap 22-

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

[Dramione l Tự sáng tác] Quên thật không? chap 6


Author: Thảo Cami
Disclaimer: những gì từng xuất hiện trong Harry Potter là của Joanne còn lại là của tôi.

Chap 6: Trả giá

     Ánh mặt trời yếu ớt tỏa nắng hòng xua đi cái lạnh cắt da cắt thịt nơi cực Bắc của Trái Đất, để lại những vệt mảu đỏ cam trên vầng mây tản mạn.

      Luồng ánh sáng mỏng manh chạm vào phiến băng khiến nó tỏa sáng rực rỡ như mặt trời tí hon trong động băng. Tia sáng tỏa ra chạm vào những thành băng trong động, khúc xạ ánh sáng khiến cho động băng phát sáng mà không cần đèn đóm.
     Ba chàng trai trẻ bước đi thận trọng phòng cạm bẫy hung hiểm của Nữ thần Băng Giá. Nhưng đã 15 phút trôi qua mà vẫn chẳng có gì ghê ghớm ngoài tiếng hát ma mị có phần não nề ai oán. Hình ảnh phản chiếu của họ trên thành băng cứ méo mó, lồi lõm  khiến Ron Weasley làm đủ động tác kỳ quái rồi cả bọn cười vang. Nhưng thay vì tiếng cười vọng lại như những hang sâu khác nhưng đằng này lại yên ắng đáng sợ. Như thể động băng đã uống lấy những tiếng cười vui vẻ kia.
     Bỗng nhiên Draco Malfoy nghe thấy tiếng cười giòn tan, mái tóc nâu tung bay trong gió phía xa. Tim đập dồn, Draco bước nhanh theo. Hermione Granger vừa chạy vừa xoay người lại thè lưỡi trêu anh, như thách thức anh bắt được cô. Vạt áo chùng bay bay, chiếc váy đen nhún nhảy trên đầu gối trắng ngần. Tiếng Hermione giòn tan.
     "Bắt em đi!" âm thanh trong veo nhưng văng vẳng xa xăm. "Đến đây..."
     Như mọi làn, tính háo thắng và mong muốn tóm bắt cô trong vòng tay trỗi dậy mãnh liệt. Draco sải bước chân dài hơn và nhanh hơn. Cánh tay dài vươn ra, những lọn tóc nâu của cô đùa giỡn trên ngón tay anh vài giây rồi thoát ra. Draco dậm mạnh chân xuống đất, nhún nhẹ gối, tóm gọn Hermione trong vòng tay. Cả hai ngã xuống lăn tròn trên bãi cỏ. Tiếng cười giòn tan ngọt lịm trong không khí.
     "Hermione". Draco dịu dàng gọi. Giọng nói đầy nhung nhớ hạnh phúc.
     "Anh bắt được em rồi". Hermione khúc khích cười, rúc vào vai Draco.
     "Phải. Anh nhớ em". Những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên sóng tóc nâu.
     Hermione mỉm cười hạnh phúc, áp môi lại gần môi anh.
     "Anh yêu em, Hermione Granger". Draco thì thầm, anh không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc nào giữa hai người nữa. Anh muốn cô biết anh yêu cô đến nhường nào.
     "Em cũng yêu anh, Draco Malfoy".
     Nửa câu đầu anh vỡ òa hạnh phúc. Nhưng khi cô dứt câu anh khựng lại. Cách Hermione nhấn trọng âm từ Malfoy rất khác mọi người. Cô nói, cô nhấn âm như vậy là để phân biệt anh - một Malfoy  khác những Malfoy khác trong gia tộc. Gọi như thế đồng nghĩa anh chỉ là của riêng cô. Chỉ cô mới gọi như thế.
     Nhưng vừa nãy, trọng âm của cô rất bình thường. Draco nheo mắt, buông cô gái trước mắt ra.
     "Cô là ai". Giọng của anh lạnh lẽo tàn khốc.
     "Ơ... Bị phát hiện rồi à". Cô gái mang gương mặt Hermione nhún vai, ánh mắt lộ vẻ tàn độc. "Đáng lẽ ngươi có thể chết trong nụ hôn ngọt ngào. Nhưng bây giờ không thể rồi". Mặt cô nàng nhăn lại tiếc nuối.
     Ngón tay vung lên, những mảnh băng nhọn hoắc sắc lẻm bay về phía Draco. Anh vung đũa, những mảnh băng bay chênh cắm phập xuống đất.
     'Hermione' kia vung tay lần nữa, một quả cầu bao bọc Draco phía trong, kết chặt ngày càng dày.
     "Hi hi hi". Cô gái kia cười đắc thắng. Nhưng nụ cười đó dần tắt ngấm khi thấy quả cầu băng phát sáng rồi vỡ tung. Mảnh vỡ bay ra tứ phía.
     "HỰ". Máu thấm một mảng to trên áo sơ mí trắng của cô gái kia. Mảnh băng nhọn ghim thẳng vào bụng cô.
     "Draco, cứu em!" Hermione giơ tay ra, tha thiết nhìn Draco.
     "Cô không phải". Giọng Draco hơi run nhưng dứt khoát. "Phá hủy*". Anh vẫy đũa.
     Hermione giả phát sáng rồi vỡ tung thành trăm bông tuyết nhỏ. Sân trường Hogwarts cũng nhạt dần thay bằng động băng. Draco run rẩy quỳ thụp xuống. Anh một lần nữa lại nhìn thấy Hermione tan biến.
     Malfoy đứng dậy nhìn quanh quất. Thấy Harry Potter và Ron Weasley nằm trên đất. Trông họ nhợt nhạt hơn bao giờ hết.
     "Tỉnh dậy đi, chỉ là giả, là giả thôi!" Draco hét lớn ,lay mạnh họ. Nhưng không có phản ứng nào đáp trả hết.
     Malfoy một tay nắm lấy tay Weasley, tay kia cầm đũa phép chĩa vào trán Harry Potter. Anh cần phải thâm nhập tâm trí họ, anh cần kéo họ ra.
     Làn sương mờ dần xuất hiện. Draco thấy Harry Potter 11 tuổi đang đi mua sắm cùng ba má ở Hẻm Xéo. Phải, ba má của Harry. Rồi anh lại thấy Ron cùng Harry và Hermione đùa giỡn ở Hang Sóc. Giấc mộng của Ron và Harry  cứ đan xen nhau xuất hiện trước mắt Draco.
     "Harry! Ron! Tỉnh lại đi, họ không phải thật đâu. Họ chỉ là ảo giác thôi. Chúng ta đang ở Bắc Cực chứ không phải nước Anh. Tỉnh lại!" Anh hét lớn.
     Ron lớn và Harry nhỏ giật mình. Họ nói "Phải ha. Mình đang ở Bắc Cực mà"
     Họ vừa dứt lời những tên giả mạo kia liền ra tay hành động. Ron và Harry chống trả quyết liệt, nhưng mỗi bên có hai người, thật không cân sức chút nào. Ron và Harry bị dồn vào đường cùng.
     Ron Weasley đang đứng sát mép hồ nước. Còn Harry bị dồn vào sát lò sưởi đang cháy lửa hừng hực.
     "Đừng sợ! Chỉ còn cách đó để thoát ra thôi!" Draco hét lớn.
     Ron và Harry hít một hơi sâu. Người nhảy xuống nước, người lao vào lò sưởi đang cháy. Cả hai thầm nghĩ trong đầu. "Đây không phải sự thật". Ron và Harry hơi co giật, cong lại như con tôm, mắt vẫn nhắm tịt.
     "Ổn rồi. Chào mừng tụi bây quay lại". Draco khẽ vỗ vai hai thằng bạn. Ron ngồi thẳng dậy phun nước trong mồm ra. Còn Harry thì thổi thổi lọn tóc vẫn còn bốc khói.
     "Âm hiểm thật. Dùng cách này đối phó chúng ta". Ron bình luận mộng cảnh vừa qua.
     Họ vừa nói vừa bước vào căn hầm siêu lớn, có rất nhiều kệ chứa những chiếc Linh lưu ly. Kệ nào cũng cao ngất.
     "Nhiều như vậy. Làm sao biết của Hermione ở đâu". Harry nói.
     "Không sao. Cái này sẽ dẫn đường cho chúng ta". Draco giơ ra chiếc kẹp màu xanh lam - kẹp của Hermione.
     Anh để nó trong lòng bàn tay. Chiếc kẹp phát sáng nhè nhẹ bay lơ lửng trên tay anh rồi bồng bềnh trôi đi. Ba chàng trai chầm chậm theo sau. Chiếc kẹp dừng lại phía trên một chiếc ly nằm trên ngăn thứ ba của cái kệ nằm giữa vô vàng kệ khác.
     Chiếc ly mang hình dáng của ly rượu vang, thon dài mảnh mai. Ở chân ly có hình hai bàn tay xương xẩu của bộ xương, dọc theo chân ly là hình dáng kỳ quái của sinh vật nào đó nơi địa ngục. Chất lỏng trong ly khẽ ngâm nga khe khẽ.
     "Draco, Draco". Mà có lẽ chỉ mình anh nghe thấy.
     Malfoy cầm lấy chiếc ly. Bỗng có luồng ánh sáng chói mắt hiện ra. Một thiếu nữ đẹp tuyệt trần xuất hiện. Nàng mặc trên người chiếc váy bằng vải lanh xinh đẹp, mái tóc dài xõa bung bay nhè nhẹ. Giọng nàng phát ra lạnh như lửa âm ti.
      "Này, kẻ lạ. Hãy rời khỏi đây. Nếu không ngươi sẽ nhận hình phạt tàn khốc".
     Draco chậm rãi đáp. "Thưa nữ thần. Tôi rất cần nó. Tôi không thể tuân theo lời người".
     "Hãy nhớ. Ngươi sẽ nhận lời nguyền tàn khốc nếu ngươi đánh cắp nó". Nàng nói, rồi biến mất.
     Draco nhìn đăm đăm một lúc rồi nhẹ nhỏ Chất linh hồn vào Bông tuyết cầu vồng. Nhanh chóng cả ba chàng trai bước nhanh ra khỏi động băng. Gần tới cửa động, thấy Draco vẫn bình thường Ron nói.
     "Chắc có lẽ nữ thần chỉ dọa chúng ta thôi".
     Vừa dứt lời cũng là lúc họ đặt bước chân đầu tiên ra khỏi động băng. Draco liền ngã vật ra đất. Harry và Ron hốt hoảng.
     "Draco! Draco!"
     Anh đã không còn hơi thở. Nhưng mạch vẫn đập nhè nhẹ, vài giây mới đập một lần. Lời nguyền đã ứng nghiệm.
-end chap 6-
*Reducto: nổ tung.
A/N: Là do lúc đầu mình đã lỡ Việt hóa thần chú, nên đành phải Việt hóa hết luôn

Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2014

[Dramione fanfiction] Tình yêu hay dục vọng? chap 12



Title story: Draco and Hermione: Lust or Love?
author: chebetta
Translator: Lupin

 
Chap 12: Bơi trong hồ.

-"Hermione.." Draco thì thầm vào tai cô khi cậu vươn người qua cô."Hermione...?" Hermione rên rỉ và cuộn tròn, lăn qua đối diện cậu. "Hermione..."
-"Hm..."
-"Thôi nào cậu phải thức dậy chứ" cậu nói với cô khi đang chống khuỷu tay ngay vai cô. Cậu ném tấm chăn ra khỏi người cô và ngồi dậy. Cô cuộn mình lại và ôm lấy tấm chăn
-"Hey" cô rên rỉ khi một cơn rùng mình bao phủ lên cơ thể cô. Cô nhìn xuống và thấy mình chẳng mặc gì.
-"Hermione, cậu phải thức dậy chứ?"
    Cô ngồi dậy, chụp lấy cái mền sau đó lại ngã phịch xuống, đắp lên người cô. "Tớ chẳng muốn dậy chút nào, tớ sẽ bị cảm lạnh mất". Cô nói với cậu và cho cậu một cái ho giả tạo bằng nỗ lực
-"Thôi nào. Hermione. Dậy đi chứ"
-"Tớ không muốn" cô nói lầm bầm trong miệng với cậu và vùi sâu xuống giường, cố gắng chứng tỏ điều mình nói.
Draco nằm xuống cạnh cô và rúc vào cổ cô.
-"Mọi người sẽ nhìn và nói về tớ" Cô quay sang đối diện cậu :"Họ sẽ cười nhạo tớ"
-"Tại sao họ làm như zậy?" Draco hỏi. "Chính Jeff mới là người họ phải cười. Chứ không phải cậu"
-"Cậu không biết điều đó đâu"
-"Tớ khá là chắc chắn đấy" Cậu hôn nhẹ lên trán cô, sau đó là mũi."Thôi nào, chúng ta dậy ăn sáng thôi". Cậu hôn cô lần nữa sau đó đóng cánh cửa nhẹ nhàng ra sau cậu.   Hermione ngồi dậy, vươn căng người. Cô trượt từ từ ra khỏi giường đến nhà tắm. Cô mở vòi sen va đứng dưới. Dòng nước xoa dịu và ấm áp. Sau khi tắm xong, cô lấy cái khăn và đi ra ngoài. Cô bước đến trước gương để làm tóc trong khi nó còn ướt
-"Ôi, trời" cô chụp một bên mặt mình. Có một vết bầm bên xương gò má, nó màu tím. Nó không quá to nhưng sẽ làm bạn chú ý.
   Hermione nhìn nó kĩ càng. Nó không đau lắm. Cô đặt một tay mình lên đó.
-"Ow..chết tiệt" tay cô chợt rút nhanh khỏi vết bẩm. "Chết tiệt" cô lầm bầm với chính mình. Cô lắc đầu và quay về phía phòng mình. Cô mặc vào người cái quần jean và cái áo thun và thêm một chút trang điểm.
   Chụp lấy cái áo len, rời khỏi phòng và bước xuống phòng sinh hoạt chung. Lại là Draco, cậu đang nằm trên giường kỉ, đang vẽ gì đó. Một bức tranh về một cái nghĩa địa tối tăm. Sương mù bao quanh mặt đất, những cái cây trông thật đáng sợ và đen tối.
-"Ôi trời" Hermione thở mạnh. Draco quay đầu lại nhìn cô. " Đó là nơi nào vậy? Tại sao cậu lại vẽ nó?"
   Draco đóng quyển tập lại:"Cái gì?"
   Hermione đi vòng qua giường kỉ, giật lấy quyển sách từ tay cậu. Cô lật một vài trang cho tới khi nhìn thấy bức tranh đó. Cô đưa cho Draco xem:"Bãi tha ma này ở đâu?"
   Cậu nhún vai:"Tớ không biết nữa"
-"Có, Draco. Cậu biết nó mà." Hermione đóng quyển sách lại và trả nó cho cậu."đó là nơi hắn ta sẽ đón cậu"
-"Cái gì? Ai đón tớ, ở đâu chứ?" Draco hỏi, bối rối.
-"Cha của cậu, Voldemort. Đây là nơi bọn họ sẽ đón cậu"
-"Chắc là chỗ đó chứ"
-"Draco, tại sao cậu lại ở đó ?"
-"Tớ không có.." cậu nói với cô. Cậu phải nói dối. Hoặc làm sao mà cậu vẽ cùng một nơi mà nó đã định sẵn trong tâm trí cậu.
"Cậu đang nói dối" Hermione nói với cậu. Cô đứng dậy khỏi giường kỉ và ra ngoài hướng đến cầu thang, nỗi sợ hãi đang xâu xé trong cơ thể cô.
-"Hermione' Draco gọi từ phía sau cô. "tớ chưa từng đến đó", cậu vẫn sau lưng cô, cậu liền chụp lấy tay cô để cô không thể đi đâu nữa.
-"Vậy thi làm sao cậu biết nơi đó?" cô hỏi cậu
-"Giấc mơ của tớ" Draco nói với cô:"Cha tớ đã gửi nó qua giấc mơ của tớ"
-"Cái gì? Làm quái thế nào mà ông ta làm thế được?"
-"Cha của tớ là phù thủy hắc ám. Ông ấy có thể làm những điều giống như vậy, Hermione à." Draco cố gắng giải thích. "Khi tớ sinh ra, ông ấy tìm cách ông có thể đưa những thứ đó cho tớ. Không phải một món qua hay một lời nguyền. Mỗi lần ông ấy muốn cho tớ thấy điều gì, ông thường gửi những hình ảnh từ tâm trí của ông."
-"Sao cũng được, Draco" sau đó cô bỏ đi.
-"Vậy hãy nhìn vào quyển sách của tớ đi, Hermione. Cậu sẽ thấy những thứ chính tớ cũng khó có thể biết được". Hermione dừng lại. Cái gì? Cậu ấy bị điên sao? Sau đó cậu quay lưng va bỏ đi.
   Hermione lắc đầu:" Cái thứ gì mà cậu ấy không thể biết được? Cậu ấy có phải đang nói sựt thật về cha của cậu ấy không? Yeah, đúng rồi, Hermione. Cha cậu ta có thể gửi những thứ đó vào đầu cậu ta mà". Cô lắc đầu, bỏ đi, hướng đến đại sảnh để ăn sáng.
   Khi cô đến đó, Ron va Harry thì không. Nhưng Ginny thi lại có mặt ở đó. Hermione cần nói chuyện với một bạn gái. Mọi người nhin cô khi cô tiến vào cửa nhưng không ai nhìn vào mắt cô.
-"Hey, Gin" Hermione nói, ngồi xuống.
-"Hey" Ginny nở nụ cười đầy ẩn ý. Ginny thậm chí không thèm nhìn cô. Khi Ginny làm vậy, cô nhăn mặt:"Chị khỏe chứ?"
-"Gin, làm ơn, chị không muốn nói về chuyện đó đâu" Ginny gật đầu và với tay lấy lát bánh mì. Hermione cũng như vậy.
    Ném bánh mì trở lại dĩa, Hermione đứng dậy :"Chị không thấy đói, chị sẽ bắt em quay lại, Gin" Có chuyện gì với con bé vậy, đây là lần thứ hai cô coi thường ai đó.
-"Này, ở đó" cũng cái giọng lè nhè đó.
    Hermione dừng lại :"Jeff". Quay lưng lại, cô để ý thấy hắn ta đã lành lặn. Thậm chí không con vết xây xát nào nữa. "Thôi nào, Jeff. Để tôi yên"
-"Được chứ, thưa quý cô" hắn nói giọng mỉa mai.
-"Oh..." cô nói. Hắn ta bước tới cô.
-"Thật hống hách, đúng không?" Hắn hỏi.
-"Và một chút khó chịu nữa. Giờ thì biến đi" Cô thực sự không muốn ở trong tâm trạng phải chơi trò ngốc nghếch với hắn.
-"Vậy Draco Malfoy là bạn trai mới của cô à?"
-"Không" Hermione đáp ngắn gọn, không muốn dây dưa với hắn nữa.
-"Cô chắc chứ? Bởi vi thăng đó đã nhảy vô cứu cô mà."
-"Cậu ấy sẽ không làm thế nếu cậu không làm điều đó với tôi" Hermione ngắt lời."Jeff, biến đi"
Hắn ta bước qua một bên:''Tôi sẽ trông chừng cô đấy"
-"Không dễ thế đâu" Cô thì thầm với chính mình để không quan tâm tới những lời hắn nói. Cô hy vọng thế. Cô lắc đâu trong sự ghê tởm, cứ tiếp tục bước đi. Cô sẽ đi đâu đây? Chính cô cũng không biết nữa, cô chỉ đi theo bước chân của mình. Cô hướng ra ngoài. Để ánh mặt trời tỏa sáng ngày hôm nay của cô.
    Bước ra cửa, bước chân dẫn cô đến bên bờ hồ. Nó đẹp thật. Ánh mặt trời đang phản chiếu trên đó, làm hồ trông như màu xanh nhạt.
    Hermione ngồi xuống mặt đất, ôm chân mình dựa sát vào ngực.
-"Thật la đẹp" một giọng nhẹ nhàng phía sau cô. Hermione nhin lên, la Draco. Cậu ấy cũng đang mặc quần jean và cái áo sơ mi. Cậu ngồi xuống bên cạnh cô.
-"Yeah, đẹp thật '' Sự im lặng bao trùm họ, sự yên tĩnh này không thoải mái chút nào.
    Draco nuốt cổ họng mình :"Cậu có sợ nước không?"
-"Không, tớ chỉ sợ chết đuối dưới đó thôi. Và vì sợ như thế nên tớ sợ dính đến nó hay sợ phải bơi"
-"Tớ có thể dạy cậu"
    Hermione nhìn cậu, cậu ấy nghiêm túc, thực sự rất nghiêm túc;"Um..được chứ, chắc chắn rồi" cô nói, chứ thực sự thì không chắc chắn lắm.
-"Cậu muốn khi nào bắt đầu?" Cậu hỏi.
-"Bây giờ được chứ?"
-"Chắc chứ. Cậu có đồ bơi không?" Cô gật đầu. "được rồi để tớ đi lấy và mặc nó". Cả hai người đều hướng về lâu đài đễ lấy đồ bơi cho mình.
-"Được rồi, bước xuống nước thôi." Draco bảo Hermione ngay khi họ quay trở lại hồ.
Draco dạy cho cô. Cô đang cắn môi minh, hồi hộp. Cô mặc bộ bikini màu xanh dương. Chỉ nhìn cô thôi mà tim đã đập rộn lên. Và còn vài thứ khác nữa. Cậu nhìn gần đôi mắt cô, nín thở.
-"Được rồi." Hermione bước thêm một bước ra sâu hơn và bước nữa. Nước rất ấm và dễ chịu.
-"Okie, bây giờ thì đến chỗ tớ" cô bước. Nhưng khi cô bước đến chỗ cậu thì cậu lại lùi ra xa hơn cho đến khi tới nước ở ngang ngực.
-"tớ không thể, Nước sẽ qua đầu tớ mất" Cô bảo cậu dừng lại khi nước chỉ đụng đến eo cô. Draco bước ba bước đến gần cô nên nước cũng chỉ ở ngang eo của cậu.
-"Cậu có tin tưởng tớ không?" Cậu hỏi.
     Mất khoảng vài giây ngập ngừng trước khi cô nói:"Có"
-"Tốt" Cậu giơ tay mình ra. "Nắm lấy tay tớ và theo tớ ra xa hơn chút nào" Cô giơ tay nắm lấy và bước ra xa trong khi cậu đang lùi ra xa dần. "Tốt, cứ tiếp tục như thế" Cô đã làm theo ý cậu và cậu dừng lại, mực nước đang ở ngay vai của hai người.
-"Bây giờ làm gì? Hermione hỏi.
-"Chúng ta sẽ lặn xuống" Draco nói với cô.
-" Cái gì?'' Hermione hét lên.
-"Okay, đếm đến ba nín thở thật sâu, chúng ta sẽ chìm xuống nước. Tớ sẽ luôn ở bên cậu, được chứ?"
-"Hứa với tớ đừng để tớ chết đuối nhé."
-"Được rồi" Hermione bắt đầu hít một hơi thật sâu. Draco nắm lấy cả hai tay cô còn cô thì giữ chặt lấy Draco
-"Một...Hai...Ba..." Cả hai đều hít sâu và rồi họ chìm xuống nước. Draco mở mắt và nhìn thấy cô. Mắt cô đóng chặt kín, làm Draco thấy mắc cười. Cậu đếm đến mười thì nổi lên và kéo cô lên theo.
    Khi lên mặt nước, cô thở hổn hển. Tóc cô dính vào vai và lưng cô, nước đang chảy xuống mặt cô.
-"Cậu ổn chứ?" Cậu hỏi, cậu cũng đang thở nhanh.
    Hermione chỉ gật đầu, làm cho một cụm tóc nhỏ rơi xuống ngay trên mặt cô.
Draco kéo nó ra sau tai cô, để bàn tay cậu trải dài theo khuôn mặt cô. Cô để một bàn tay lên ngực cậu, cảm nhận nhịp đập, nó đập dữ dội trong lòng tay cô.
    Ngước nhìn lên cậu, cô thấy trông mắt cậu một vệt sáng. Môi của Draco dần tìm đường đến chỗ của Hermione.
    Hermione tiến sát lại gần cậu hơn, thu nhỏ khoảng cách giữa hai người. Tay Draco đang đặt lên tấm lưng nhỏ bé của cô, sau đó ôm trọn lấy khuôn mặt cô. Ngón cái của cậu vuốt ve đôi má cô. Draco hôn nhẹ xuống khuôn mặt cô rồi xuống cổ cô, xuống xương cổ cô.
-"Draco" Hermione thì thào. Môi cậu đã quay lại tìm đến chỗ của nó. Một âm thanh nho nhỏ phát ra từ phía cổ họng cô như lưỡi của Draco đang tìm đường vào môi của cô
-"Ooh...."
     Draco và Hermione nhìn ra phía sau lưng họ, một người cá đang ở trên tảng đá, tóc cô trải dài ra sau lưng.
-"Các cậu thật dễ thương" Cô nói với họ
    Hermione cười vang:"Tôi đoán là vậy. Cảm ơn nhé"
    Cô gái gật đầu và bơi đi.
-"Lên bờ thôi" Draco nói với cô. Họ bước dần ra khỏi làn nước và lên phía bờ. Họ lau khô mình bằng khăn và mặc đồ vào. Họ hướng về phía phòng sinh hoạt chung.
    Draco bảo với cô sẽ gặp cô sau. Vậy nên Hermione về phòng, ngồi trên giường kỉ và  nhìn vào quyển sách của Draco. Cô nhặt nó lên và lật ra trang đầu tiên, cô thở dốc
-"Oh, trời ơi. Cậu ấy đã đúng"

-end chap 12-