Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

[Longfic | Dịch] Kiara Malfoy (chuyện tình Fred Weasley): chap 1



Title story: Kiara Malfoy (a Fred Weasley love story)
Author: fredweasleyismyking
Translator: Thảo Cami
Link: http://www.wattpad.com/1586670-kiara-malfoy-a-fred-weasley-love-story-kiara
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch.

CHAP 1: TRỞ LẠI HOGWARTS

 
~ Kiara
Đôi mắt tôi rung nhẹ khi ánh sáng bắt đầu chiếu tới đôi mắt tôi. Tôi mở mắt ra và nhìn quanh căn phòng. Ánh sáng được chiếu từ cửa sổ thủy tinh bên cạnh giường.
Tôi rên rỉ và đổ sập lại xuống gối. Tôi cứ như vậy cho đến khi tôi nhận ra nơi tôi ở những ngày nay.
Ngày một tháng chín này tôi sẽ trở lại Hogwarts. Tôi mỉm cười và bật ra khỏi giường như một con ngốc. Tôi cười như điên, tôi cứ nghĩ làm thế nào mà cuối cùng tôi cũng được quay trở lại.
Tôi đã bỏ lở những người bạn của tôi trong kỳ nghỉ vừa qua. Chỉ vì cha tôi đã đảm bảo rằng không có thư từ gì từ họ, nên chúng không bao giờ đến được với tôi. Ông luôn đốt chúng và đả kích một lần nữa để tra tấn tôi.
“Không. Đừng nghĩ như vậy chứ”, tôi nghĩ. Những suy nghĩ của tôi luôn đúng. Tại sao tôi nên nghĩ về tất cả những lần tôi bị tra tấn trong suốt mùa hè này khi cuối cùng tôi cũng được rời khỏi đây? Tôi mỉm cười và đẩy những ý nghĩ khủng khiếp ra khỏi đầu mình.
Tôi đi đến chiếc gương của tủ quần áo và thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó. Trông tôi khiếp quá. Tóc thì bị nhuộn đỏ bởi máu của tôi và chiếc áo sơ mi cũ cùng chiếc quần jean cũng bê bết máu. Tôi không thể đến Ngã tư vua như thế này được.
Tôi đi trong tủ áo và kiếm cho mình một bột đồ năng động để mặc. Nó trống không thậm chí tôi nghĩ đây là căn phòng dành cho khách. Toàn bộ trong tủ áo là nhiều loại quần áo khác nhau. Một bên là quần áo phụ nữ bên kia là quần áo đàn ông.
Tôi đến bên phần của con gái và bắt đầu lục lọi quần áo. Hầu hết chúng đều là áo choàng rất thanh lịch. Tôi không thể mặc chúng đến ga Ngã tư vua. Chúng quá kiểu cách. Tôi vẫn tiếp tục lục lọi cho đến khi tìm được một số quần áo muggle. Tôi sẽ mặc chúng.
Tôi chọn ra một chiếc áo thun trắng đơn giản và một chiếc váy tầng mỏng màu đen. Vì quần áo muggle, chúng rất bình thường nhưng tất cả quần áo muggle là rất đúng luật lệ. Cha mẹ tôi mặc trang phục đắt tiền để thể hiện họ giàu có như thế nào. Sau đó tôi lấy ra một đôi giày đen mà nó phù hợp với chiếc áo trước khi ra khỏi tủ quần áo và bước vào phòng tắm.
Bên trong nó rất lớn và phù hợp với một vị vua. Cứ như  những phòng tắm khác nằm trong thái ấp Malfoy vậy đó. Cái bồn tắm lớn và lấp lánh màu trắng với các cạnh vàng. Nó giống như hồ bơi hơn là bồn tắm. Những vòi nước vàng ròng được đặt trên cạnh, mỗi  cái là một thứ chất lỏng khác nhau.
Bên cạnh bồn tắm là cái vòi sen lớn. Nó phù hợp với cái vòi nước một cách hoàn hảo nhưng một bức tường được xây dựng để che bên trong.
Nhà vệ sinh kế bên phòng tắm với bồn rửa đôi đầy đủ với tủ để khăn màu xanh lá cây viền bạc.
Căn phòng tắm hoàn thiện với bức tường phản chiếu và giá khăn bằng vàng, giữ những chiếc khăn xanh viền bạc.
Tôi đi qua ghạch lạnh, làm tôi rùng mình và tôi bắt đầu cởi quần áo, để chúng trên mặt đất.
Tôi rùng mình vì lạnh và lướt những ngón tay trên hai cánh tay, cảm thấy nổi da gà. Tôi thở dài và bước vào vòi sen. Nó sẽ nhanh hơn bồn tắm. Tôi bật nước nóng và để nó trôi trên cơ thể trần của tôi.
Tôi quay lại và để nước nóng chảy qua mái tóc vàng. Nhìn xuống sàn phòng tắm, tôi thấy nước nóng thị hút bởi lỗ hoa sen trộn với thứ chất lỏng màu đỏ thứ mà tôi nhận thấy là máu của tôi ngày hôm qua. Tôi dứt mắt ra khỏi nó và tập trung làm sạch máu khô thứ bao phủ trên người tôi.
Cuối cùng, khi tôi chắc chắn tôi đã làm sạch máu khô, tôi tắt nước nóng và bước ra, lấy cái khăn xanh khỏi giá.
Tôi lau khô người và tóc trước khi mặc quần áo và xỏ nhanh đôi giày đen mà tôi chọn ra.
Những tấm gương trên tường đã được làm sạch và tôi kiểm tra hình ảnh phản chiếu của mình, ghi nhớ những gì Fred Weasley đã nói ở lệ hội Yule Ball năm ngoái trong cuộc thi Tam Pháp Thuật.
 Tôi đã thực sự tuyệt đẹp ở tuổi mười lăm khi Fred nhanh chóng chỉ ra nét đẹp đó lúc ảnh nhìn thấy tôi lần đầu tại Yule Ball. Mắt anh ấy mở to và hàm thì không thể ngậm lại được trước vẻ đẹp của tôi.
Chờ chút, tại sao tôi lại nghĩ về Fred Weasley? Tôi lắc đầu và quyết định cho qua, đẩy Fred ra khỏi đầu tôi.
Tôi mở ngăn kéo dưới bồn rửa và lấy lược chải tóc ra. Tôi kéo gỡ những nút rối trên tóc, cuối cùng nó cũng gỡ ra được. Việc chải chuốt trở nên dễ dàng hơn và cây lược chải tóc chỉ lướt qua tóc tôi cho đến khi nó mềm mượt và óng ả dưới ánh đèn.
Hôm nay tôi đã mất quá nhiều thời gian để chăm chút cho vẻ ngoài của mình. Nó không phải là điều diễn ra hàng ngày đối với tôi. Nhưng tôi phải cố gắng làm cho bản thân mình phải hơn chữ tốt hôm nay vì thế sẽ không ai có thể ngờ rằng tôi đã có một mùa hè tồi tệ. Không ai biết điều gì đã xãy ra cho tôi. Và nó cứ tiếp tục như vậy.
Một điều dù rằng nó sẽ không bao giờ là kỷ niệm đẹp từ mủa hè của tôi. Chúng sẽ ám ảnh tôi mãi mãi.
Tôi đặt cây lược trở lại ngăn kéo và lấy ra một số đồ trang điểm. Tôi không trang điểm thường lắm, chỉ vì ngày hôm nay thôi. Tôi thực sự cần nó. Hầu hết mọi người sẽ sửng sốt khi tôi trang điểm, hãy để tôi làm điều này. Làn da và khuôn mặt có vẻ ổn. Nhưng vì tôi bị tra tấn nên tôi quyết định sử dụng nó.
Tôi đánh một lớp phần nền trên da vì thế chúng trông như làn da tự nhiên và sử dụng một chút mascara và một chút kẻ mắt trên đôi mắt của tôi. Tôi mỉm cười trước hình ảnh phản chiếu của mình, xoay người lại một chút trước khi đặt đồ trang điểm trở lại, nhặt lấy chiếc áo nhuộm máu  trên sàn và rời khỏi phòng tắm.
 Tôi ném chiếc áo trên tay tôi lên giường bốn cọc, biết rằng gia tinh sẽ thu dọn nó. Thật là tệ khi tôi phải để lại cho gia tinh dọn, nhưng tôi phải làm như vậy. Tôi không thể mạo hiểm để cha tôi bắt được.
Một tiếng gầm gừ thoát ra từ môi tôi khi cơn thịnh nộ lấp đầy tôi trước ý nghĩ của người đàn ông mà tôi gọi là cha. Những ý nghĩ khác vang lên trong đầu tôi.
Thật là ngu ngốc, sự tra tấn của tên khốn bệnh hoạn. Làm sao mà ông ta có thể tra tấn con gái của mình kia chứ? Làm sao con người có thể trở nên mục rỗng như thế? Cứ nhìn vào Draco đi. Ngu ngốc, xấu xa, không làm gì đáng sợ nhưng hành động như kẻ bề trên và làm luật trong trường. (sao nỡ lòng nào nói Draco của tui như vậy).
Thình lình, dạ dày tôi réo ầm ầm, dấu hiệu cho thấy tôi đã đói như thế nào và bị gián đoạn bởi suy nghĩ của tôi.
Tôi thở sâu. Bữa ăn mà tôi có cuối cùng như nhiều năm về trước. Tôi thực sự đã ăn vào sáng hôm qua, nhưng đó không phải là trọng điểm. Tôi cần ăn.
“Scarlett”, tôi thì thầm, gọi một trong những gia tinh.
Một tiếng nổ lớn vang lên và một con gia tinh đứng giữa căn phòng với đôi mắt to màu nâu. Nó thật sự gây choáng váng làm thế nào mà nhiều gia tinh được giữ trong Thái ấp Malfoy nhưng chúng luôn biến mất rất nhanh. Cha tôi thích thú tiêu khiển giết những gia tinh nếu chúng làm gì sai. Ruby là một trong số ít những gia tinh sống sót trong thời gian dài vì cô ấy không bao giờ làm cha tôi thất vọng, cũng không phải bất kỳ ai khác trong gia đình.
“Cô chủ Kiara gọi Scarlett ạ?” một con gia tinh nhỏ kêu lên.
“Đúng thế, Scarlett. Ta cần ngươi giúp đưa ta xuống nhà bếp ở tầng dưới để ăn sáng” tôi nói trầm ngâm. Tôi sẽ không để chúng làm gì nhiều hơn những gì chúng nên làm. Gia tinh ở Thái ấp Malfoy đã giúp tôi thân thiết vào mùa hè này và tôi không yêu cầu chúng cho đến khi cần.
“Cô chủ có chắc không? Tôi có thể làm điều đó bởi tôi là nô lệ của cô” Scarlett nói lẩm nhẩm, làm cho tôi điếng người bởi câu nói đó.
“Không! Ngươi không phải nô lệ của ta. Ngươi là bạn ta. Đừng nghĩ như thế nữa. Cha ta có nói gì đi chăng nữa thì ngươi cũng giống như chúng tôi. Chúng ta có cảm giác chúng ta có máu chảy trong các tĩnh mạch. Chúng ta như nhau thôi” tôi nói nhanh, làm cho Scarlett nở một nụ cười rộng.
Tôi chìa một cánh tay ra và Scarlett nắm lấy nó. Sau đó nó mở cánh cửa từ hành lang và kéo tôi tới một trong những nhà bếp của Thái ấp Malfoy.
 Tôi có thể đơn giản tự đi đến đó nhưng Scarlett biết Thái ấp nhiều hơn tôi và nó sẽ dễ dàng hơn để đi qua cha tôi bếu tôi thấy ông ấy.
“Chúng ta đến rồi” một tiếng nói vang vọng trong đầu tôi. Tôi nhìn xuống để thấy Scarlett chỉ vào cái cửa lớn màu nâu yên lặng.
“Nhà bếp nhả?” tôi hỏi yếu ớt.
 Scarlett gật đầu. Tôi nắm cái núm cửa và mở nó ra.
Nhà bếp thật là lớn. Nó thật là phi thường. Thái ấp Malfoy được biết đên với điều như này. Nó có khoảng 5 cái nhà bếp hoặc hơn. Tôi không chắc chắn. Tôi vẫn chưa thấy hết mọi thứ ở Thái ấp.
Tôi lấy mọi thứ nhưng tôi hơi rùng mình khi thất một bóng hình cao cao bước ra khỏi bóng tối và cười mỉa vào tôi. Tôi nhìn một cách khó khăn vào mắt ông ấy mà nó đã được lắp đầy với lòng căm thù sâu sắc.
“ Chào Kiara yêu dấu. Đến để ăn sáng hay cưng muốn nhiều đau đớn hơn sau tối hôm qua?” giọng cha tôi đầy chế nhạo.

-end chap 1-

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014

[Dramione l Oneshot l Tự sáng tác] Minh Hôn


Author: Thảo Cami
Disclaimer: nhân vật là của cô Joane còn lại là của tôi.
Summary: tình người duyên ma

MINH HÔN

Trên chiếc bàn dài màu trắng món cánh gà chiên thơm phức bay lên thành từng cuộn khói nhỏ, rồi tan biến vào không trung tạo thành mùi thơm quyến rũ. Draco gắp một chiếc cánh thả vào chiếc đĩa ở ghế đối diện.
-Hermione, món cánh gà chiên em thích ăn nhất nè. Em ăn đi.
Anh mỉm cười hạnh phúc, lại gắp một chiếc nữa để vào đĩa.
-Ăn chậm thôi, còn nhiều lắm, anh không tranh với em đâu.
Rồi một chiếc cánh nữa được đặt vào đĩa.
-Ngon lắm đúng không, gà này anh mua ở vùng rừng núi phía tây, nên thịt chắc lắm. Quan trọng là vị của nó. Đó là bí quyết của anh, không cho em biết ~ple
Cứ thế Draco gắp hết cánh gà sang đĩa kia. Chiếc đĩa đó đầy ắp, chưa vơi đi miếng nào. Không có ai ở ghế đối diện hết. Anh bần thần nhìn nó rồi oà khóc xua tất cả những thứ trên bàn xuống đất. La hét gọi tên cô
-Hermione, Hermione...
Pansy đứng rúm vào một góc hoảng sợ, cô bịt miệng mình khóc nấc lên. Anh bỗng đứng dậy gương mặt trở nên hạnh phúc vô ngần nhìn ra phía cửa nói
-Hôn lễ của chúng ta đang được chuẩn bị. Em biết không, chúng ta được tất cả mọi người chúc phúc. Xem ra trước đây đã lo xa rồi nhỉ
Rồi Draco bước ra ngoài sân đầy nắng chìm vào biển nắng chói loá . Trong nhà Pansy ngồi trượt xuống run rẩy, mái tóc đỏ nào đó ôm nhẹ lấy vai cô
-Ron...tôi sẽ không dự hôn lễ đâu. Không đâu...
Pansy lắc đầu nguầy nguậy túm chặt áo Ron. Ron thở dài chua xót, phải chi có lối thoát cho họ thì hay quá.

*********

Một dáng hình cao gầy đơn độc đứng lặng bên khung cửa phủ  rèm nhung dày, ánh mắt ngó đăm đăm ra ngoài cửa sổ. Anh đứng đó đã rất lâu nhưng tuyệt nhiên k hề cử động. 
Một tiếng thở dài đau xót phát ra từ cô gái có mái tóc đen được búi trễ nãi
-Draco, đến giờ rồi
Draco Malfoy xoay người lại mỉm cười với Pansy Pankinson. Anh rõ ràng là đang nhìn cô nhưng sao chẳng thấy cô. Anh đẹp lắm, đẹp đến mức đau lòng, tim cô thắt lên từng cơn.
-Anh có chắc việc mình sắp làm không, nó sẽ phá nát anh đó
-Ừm...
Anh trả lời như với một người nào đó ở một nơi nào đó chứ không phải cô. Pansy vùng chạy ra ngoài, cô thật không thể ở trong cái không khí này lâu hơn.

Cánh cửa lễ đường bật mở. Draco Malfoy bước vào trên tay cầm bó hoa hồng đen. Ánh sáng trùm lên người anh trông anh giống một thiên sứ lạc lối. 
Draco bước đi chậm rãi đến nơi cô dâu xinh đẹp đang ở đó. Tiếng nhạc u buồn cất lên. Pansy bật khóc, nhắm mắt, bịt tai không muốn nhìn cảnh tượng trước mắt. Ginny nhìn Draco chăm chú vài giây rồi nép mình vào Harry, nước mắt chảy thành dòng trên gò má, thật không thể nhìn lâu hơn nữa.
Hôm nay, mọi người có mặt ở đây để dự lễ cưới của Draco Malfoy và Hermione Granger. Nhưng không ai nở nột nụ cười, đôi mắt họ đều ngấn lệ. Hằn lên nỗi thương xót vô ngần.
Draco đặt bó hoa vào lòng Hermione, cô dâu của anh, cô gái đẹp nhất đêm nay. Anh cuối xuống hôn nhẹ vào trán cô, rồi dùng môi mình miết nhẹ môi cô. Cảm giác mát lạnh từ cô truyền sang khiến Draco muốn hôn lâu hơn để cho cô hơi ấm.
-Tôi là Draco Malfoy nguyện cưới Hermione Granger làm vợ dù...cái chết đã chia lìa
Nói xong anh đeo chiếc nhẫn vào tay Hermione, cơ thể cô đang lấp lánh. Anh thấy cô cũng đang mỉm cười với anh, cô đang vui đúng không?

*********

Căn phòng khách rộng lớn của phủ Malfoy đầy người. Người nào người nấy đều u sầu. Ngay cả Fred và Geoger cũng chẳng thèm pha trò nữa mà ngồi thành một đống bên cửa sổ nhìn ra ngoài ngẩn ngơ.
-Chúng ta phải làm gì đó giúp thằng bé, phải cho nó nhìn ra sự thật
Bà Weasley nói, nhắm nhẹ tay bà Malfoy an ủi. Bà ấy nhìn lên mắt ngấn lệ
-Phải, chúng ta tổ chức minh hôn là đã quá sức chịu đựng rồi. Tôi không thể chịu nổi khi thấy nó suốt ngày ngẩn ngơ nói chuyện một mình được nữa
Draco đứng ngoài cửa nghe tất cả, anh biết chứ, anh đang làm khổ mọi người nhất là mẹ và Pansy. Anh thấy họ suy sụp. Nhưng họ thì biết gì chứ. Dù Hermione có chết đi chăng nữa thì anh và cô vẫn bên nhau. Draco nhết mép rồi vui vẻ bước lên lầu. Một bóng tóc nâu đang ở trong phòng, anh chạy lại choàng tay ôm cô.
-Hermione, em đợi anh lâu không?
Rồi đặt môi mình lên môi cô. Một nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào. Cơ thể cô lành lạnh nhưng không thể làm dịu mát cảm xúc bùng lên trong anh. Anh hôn sâu hơn, tham lam hơn. Tay anh đặt khắp nơi trên cơ thể cô. Nhẹ nhảng cởi lớp áo mắc trên người cô ra. Nụ hôn mơn trớn ở cổ rồi trượt dần xuống ngực. Draco bế thốc cô đặt lên giường. Những ngón tay mảnh mai của anh lướt nhẹ từ eo hông xuống đùi rồi vào bên trong.
-A... Draco....
Hơi thở nóng hổi thoát ra từ miệng anh, mồ hôi đọng trên lưng anh ngày càng nhiều, rơi xuống tấm trải giường trắng tinh. Luồng khí trong phòng luân chuyển nhanh khiến không khí trở nên nóng bỏng. Đây là thiên đường của anh, anh muốn sống như vậy muốn ở cùng người vợ ma của anh. Ai nói người và ma không thể kết duyên. Anh đang hạnh phúc ngập tràn đây này.

********

Suốt cả tháng trời mọi người tìm mọi cách để anh nhận ra sự thật, liên tục làm phiền Draco. Nhưng có một điều họ vẫn chưa biết, họ luôn cho rằng anh bị điên. Hôm nay anh phải làm cho họ sáng mắt ra mới được.
Draco bước vào phòng ăn đã đầy ắp người. Một không khí mát lạnh tràn vào phòng. Chiếc đĩa sứ trong tay Pansy rơi xuống đất vỡ tan. Nhưng chẳng ai quan tâm nó. Mọi người đang trợn tròn mắt nhìn dáng hình đứng cạnh Draco.
-Gran...Granger...cô...cô chết rồi mà.
Pansy lắp bắp mặt cắt không còn giọt máu.
-Gọi tôi là Malfoy mới đúng chứ Pansy. Và, phải tôi đã chết và đứng đây với tư cách là một hồn ma.
Ai chẳng biết cô hiện giờ là ma mà còn giới thiệu nữa chứ. Khiến cho nỗi kinh hãi của mọi người nâng thêm một bậc. Ron bụm miệng như thể sắp rú lên. Harry gắng lấy lại bình tĩnh nói
-Nhưng sao bồ vẫn ở đây. Tử thần không dắt bồ đi sao?
-Có chứ. Nhưng Draco làm minh hôn lấy mình làm vợ nên mình được quay về với anh ấy. Ổng giận lắm, vì ma đã tới tay mà còn phải nhả ra lại
Hermione cười tươi như hoa cô lấp lánh dưới ánh nắng, xinh đẹp sống động như chưa từng có cái chết nào diễn ra, như chưa từng có lời than khóc. Thái ấp Malfoy chìm trong màn ánh sáng quỷ dị, tình người duyên ma trong truyện kể giờ lại thành hiện thực.
-END-