Title story: 10
ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch
Chap 26: Draco
Tôi nghĩ tôi đang trở nên thân thiết quá
với một cô nàng Gryffindor.
Nó không phải điều mà tôi bận tâm, nhưng
những tên bạn chết dẫm của cô nàng khiến tôi lo lắng. Tất nhiên là Harry Potter
và Ron Weaslley – không, Weasley mới đúng, chúng không phải là đối thủ của
Goyle và Crabble, nhưng chắc chắn chúng thông minh hơn. Điều này không cần phải
nói nhiều, vì hai thằng (Goyle &Crabble) có thể là học sinh ngu nhất lịch sử
trường, luôn phải xoay sở để qua kỳ thi cuối năm.
Dù sao thì, quay lại trọng điểm. Có điều
là, thằng Bô và mặt Chồn có thể khiến cuộc sống của tôi như địa ngục nếu chúng
biết. Và không chấp nhận. Tôi không nghĩ Hermione quan tâm chúng nghĩ gì, nhưng
nó dễ dàng cho cổ; Hermione sẽ không chịu đựng nguyên năm tra tấn của những tên
kỳ dị đó. Nhưng tôi có.
Đó chỉ là nếu, tôi nhấn mạnh là nếu, hai
chúng tôi gặp nhau. Tại thời điểm đó, có khả năng chúng tôi dần tốt hơn, nhưng
tôi không hiểu nhiệm vụ của Hermione, nơi cô cố gắng mưu sát tôi bằng vũ khí hoặc
độc dược. Tôi nghĩ cô ấy đang trả thù những vụ bắt nạt của tôi trước đó?
Rõ ràng là không, tôi nhận ra tại ngay
thời điểm này, khi Goyle nằm trên sàn co giật như lên cơn đau tim. “Chết tiệt”.
Tôi lẩm bẩm khi lắc Goyle dữ dội để nó tỉnh lại. “Goyle, mày bị gì vậy? Nước uống
của mày có vị gì lạ không?”. Tôi cảm thấy buồn cười khi cô gái được nhắc đến có
một phần trách nhiệm trong chuyện này.
“Cho qua”. Giọng nói lạnh lùng của Snape
lướt qua tôi. Tôi nhìn lên và thấy ông ta đang tách những đứa cuối cùng bu
quanh Goyle để nhìn chằm chằm vào nó. “Ai làm?”, giọng ông ta đầy nguy hiểm.
Snape nhìn tôi. Tôi tỏ vẻ ngây thơ nhất và ông ta nhìn xa ra chổ tôi. Tôi thở
ra nhẹ nhõm. Khi không ai nói gì (tôi nghĩ họ không muốn đặt bản thân mình vào
nguy hiểm, đúng chứ?), Snape nhẹ nhàng, “Không ai thú nhận sao? Tôi đảm bảo với
các trò rằng, khi tôi bắt được thủ phạm, hình phạt sẽ tồi tệ hơn bây giờ”.
Tôi ngó mấy đứa Gryffindor. Hầu hết
chúng vẫn đứng xung quanh, lo lắng về Snape. Họ biết họ là tình nghi số 1 trong
danh sách tình nghi rất thiên vị của Snape, và tôi không thể trách họ được.
“Ôi chao, có phải là Goyle không”. Một
tiếng thì thầm vụt qua một trong số những người quanh đây. Snape tìm đến chỗ
giáo sư Sprout, khi ông xác định được độc dược trong nước trái cây. Tôi nghi ngời
rằng đó là thuốc Nhân sâm.
“Phải, thật là ngu ngốc mà”. Tôi nhếch
mép khi nghe thấy lời bình luận đó. Có vẻ sự ngu xuẩn của Goyle nổi tiếng đó.
“Làm gì giờ Draco”.Crabble hỏi, trông có
vẻ sợ hãi và hơi lo lắng một tẹo. “Goyle nó…”.
“Đang hôn mê, không chết được đâu”. Tôi
quát khẽ, về cơ bản họ đều có chung ý nghĩ đó. Tôi có cảm giác người nào đó
đang hiệu chỉnh làm cho tôi cả thấy an tâm hơn. Sự ‘tấn công’ đó khiến tôi chấn
động một chút, Hermione đã đi quá xa để hạ được tôi. “Mày có thấy bóng ma nào
kéo tay nó ra khỏi hư không không? Tao chắc chắn là không”.
“Phải, nó chỉ bị hôn mê”. Crabble tự mắng
bản thân. “Chúng ta đem nó tới Bệnh xá chứ?”.
Tôi liếc nhìn Snape khi ông nói nhanh
vài lời với Sprout. “Không. Để nó đó đi. Snape sẽ có một cái cáng hoặc cái gì
đó có thể mang nó đến Bệnh xá”. Thậm chí như tôi nói, Snape làm những gì tôi vừa
dự đoán. “Thấy chưa? Tao đã nói rồi”.
“Oa”, Crabble nói. “Mày thật thông minh
Draco”.
Bạn thực sự không cần phải cao siêu(1)
gì để tìm ra cách những gì giáo viên Hogwarts sẽ làm gì khi ai đó bị thương, bởi
vì tai nạn xảy ra thường xuyên ở đây. Thậm chí là nhiều hơn vậy, tôi nghe từ một
học sinh năm thứ 7 nói với tôi hồi năm thứ 3, sau khi tên Potter đến đây. Tôi
đoán ông ta là Người hành quyết(2) trừ cái mũi to ra. “Ơ, phải,
cảm ơn. Chúng ta nên trở về phòng sinh hoạt chung. Sau đó tao còn phải làm nhiệm
vụ Huynh trưởng nữa”. Tôi cau mày cố nhớ người sẽ làm nhiệm vụ cùng tôi. “Chết
tiệt, tao với thằng Weasley”. Tôi thì thầm giận dữ. Bất kỳ ai cũng được nhưng
nó – thằng mũi lòng thòng ngu ngốc. Thành thật mà nói tôi muốn cùng với
Hermione. Nó sẽ là một cơ hội tốt để nói chuyện với cô ấy.
(1) từ
gốc: rocket scientis: không có gì khó hiểu, tiếng lóng (cao siêu). Ở đây là
Draco đang chế giễu Crabble, học sinh bị thương thì biến ra cán đem đi thôi.
(2) Harbinger
of doom: gần giống như tử thần, một bù nhìn rơm cầm lưỡi hái. Có bộ 3 cuốn sách
của Glenn G.Thater viết về sinh vật này. Nếu muốn biết thêm hãy tìm Harbinger
of doom, nhưng e là phải đọc bằng tiếng anh đó.
Quyến
rũ một chút cũng không tổn hại gì, tôi nghĩ là tôi đã làm khá nhiều với cô ấy rồi.
Tôi
đoán điều làm tôi thích Hermione là cô ấy không quỳ rạp dưới chân tôi với những
gợi ý nhỏ nhất mà tôi đã thể hiện – không như hầu hết các cô gái khác. Cô ấy là
người khó mà có được, và những ngày này, một chàng trai có ngoại hình như tôi,
một cô gái tự nguyện và tự nhiên chơi với tôi là hiếm thấy.
Rất,
rất là hiếm thấy.
Một
tiếng sau, tôi đứng trong văn phòng giáo sư Mc.Gonagall. Tôi không hiểu tại sao
chúng tôi luôn phải báo cáo cho cô ấy – tại sao không phải là giáo sư Snape hay
ai khác? Có lẽ là chúng tôi không thường làm nhiệm vụ với các Huynh trưởng khác
nhà. Nhưng vẫn là tôi không hiểu tại sao chúng tôi phải báo cáo với một giáo
viên Gryffindor, trong tất cả các nhà.
“Weasley
đến trễ”, tôi phàn nàn. McGonagall ném cho tôi cái nhìn cáu bẳn. “Trò ấy trễ 3
phút. Trò ấy thực sự cần cấm túc để học về sự mau lẹ”.
“Trò
Malfoy, yên lặng một chút”, cô quát. “Tôi đang cố gắng đánh dấu một số bài tiểu
luận ở đây, vậy nếu trò giữ yên lặng tôi sẽ rất biết ơn”.
Chán
chết, tôi kéo cái ghế xung quanh sàn gỗ, tạo nên một tiếng động lớn. “Trò
Malfoy!”. McGonagall cao giọng. “Xuỵt!”.
Tôi
hết mở rồi ngậm miệng vài lần như một con cá, và tròn mắt nhìn bà ta.
Lúc
này, Weasley cuối cùng cũng đến. “Xin lỗi, em đến trễ”, nó hổn hển, chống hông.
“Chạy từ phòng sinh hoạt chung. Em gần như quên rằng mình còn có nhiệm vụ!
Hermione đã nhắc em”. Vui thay, McGonagall nhìn nó nghiêm khắc, rõ ràng là
không hài lòng với lý do đó.
Tôi
làm ra vẻ nghiêm trọng khi nhìn vào đồng hồ đeo tay và lắc đầu. “Tút, tút.
Weasley, chính xác là mày trễ 7 phút 38 giây. Tao nghĩ mày nên chuộc lỗi bằng
cách đến đây sau khi hoàn thành nhiệm vụ tối nay”. Tôi cười mỉa mai. “Tao cho rằng
mày có thể gọi nó là sự cấm túc”.
Nó
lườm tôi. “Câm đi đồ chồ… Malfoy”, nó nạt. “Là một Huynh trưởng, tao từ chối cấm
túc tối nay vì nó hoàn toàn ngu gốc”. Nó lỉnh đến gần tôi hơn và khẽ lẩm bẩm.
“Và tao có vài lời muốn nói với mày”.
“Hừm”.
Tôi nói với cả hai lời bình luận của nó. “Chờ xem”.
“Được
rồi, cả hai trò, hãy yên lặng đi”. Giáo sư nói lớn. “Tối nay hai trò tuần tra
khu vực tầng 2. Hãy chắc rằng không ai được ra ngoài sau 9 giờ tối – giờ tắt
đèn. Bao gồm cả bạn bè các trò”, cô thêm vào, nhấn mạnh rõ ràng từ ‘bao gồm’.
“Tôi chắc rằng các trò đã quen thuộc với việc này, thế nên đi đi”. Cô vẫy tay về
phía cánh cửa thô bạo. Thiệt chứ, đây sẽ là một buổi tối dài và rất nhàm chán.
Tôi
đã đúng phần nhàm chán. Hầu hết chúng tôi chỉ đi trong im lặng, tôi nhìn xung
quanh và nó ngâm nga khe khẽ. Sau một tiếng, cuối cùng nó nói to lên. “Malfoy,
có phải Hermione đứng cạnh mày trên bờ hồ hôm nay không?”.
Tôi
đóng băng. “Ở đâu chứ?”, tôi hỏi để câu thêm thời gian. Vậy là nó biết – có thể
nó là người Hermione thấy khi nhìn xung quanh. Đó là lý do tại sao cô ấy lại bỏ
đi đột ngột. Chà, ít nhất bây giờ tôi cũng biết ai là người cô ấy nói tới.
“Trên
bờ hồ”, Weasley lặp lại. “Dưới tán cây. Mày biết tao đang nói gì mà”.
Thanh
thực là cách tốt nhất. Vì thế tôi đã nói ra. “Đúng thế thì sao?”. Weasley dừng lại giữa chừng và nâng mắt trừng mắt liếc
tôi. Tôi quay lại đối mặt với nó, nở nụ cười mỉa. “Sao? Mày muốn đánh tao vì cô
ấy?”.
“Vậy,
mày thích cổ sao?”, hắn ta nhẹ giọng, làm ra vẻ màu mè. “Tao sẽ không nhường
Hermione cho mày đâu”, nó nạt.
Nó
trả lời bằng một cú đá thấp. “Tao luôn nghiêm túc khi nói về Hermione”. Nó nói
đầy giận dữ. Một cú đá trúng giày của tôi nhưng tôi đã tránh được. Đã đến lúc
đáp trả. Tôi đấm vào bụng nó và tiếp đất dễ dàng. Nó đã quá cố gắng đề đấm được
vào mặt tôi để tôi thấy được một khe hở. Nó gầm gừ và lảo đảo một chút.
“Thôi
nào, mày nên dừng lại trước khi bị nội thương hoặc gãy vài cái xương sườn”, tôi
nói thành thật. Rõ ràng là tôi là người đánh nhau giỏi ở đây, kể từ khi tôi có
cuộc tranh luận căng thẳng với Ron. Nhưng tôi vẫn nhớ cái sự cứng đầu chết dẫm
của nó. Tôi quyết định liệt kê một vài điều có thể xảy ra với nó nếu nó tiếp tục
muốn đánh nhau. “Hoặc thậm chí là vỡ bàn quang, thận hoặc chảy máu trong. Nếu
mày không may mắn bị đánh trúng”.
“…”
nó dừng lại một lúc. Tôi mỉm cười đắc thắng. Tôi đoán điều đó làm tôi trở thành
người chiến thắng. Nhưng tôi không kịp chuẩn bị cho cú đấm vào má khi nó đột
nhiên giơ nấm đấm ra. “Đồ khốn! Tao không từ bỏ đâu!”.
Tôi
liếc nó, lau máu trên khóe miệng. Tôi hy vọng rằng nó không đánh gãy cái răng
nào. “Được, là do mày muốn đó”, tôi nói với một cái nhún vai va nhếch mép cười.
“Tới đi”.
Nữa
tiếng sau, hai đứa tôi nằm dài ra đất, máu chảy ở nhiều chổ như môi bị rách hay
bị ném vào tường đá. “Chết tiệt, đau quá”, Ron rên rỉ đau đớn. Weasley ôm chặt một
bên sườn. Tôi nhướn mày. Có thể tôi đã bị gãy một cái xương sườn hay sao đó.
“Sao mày đấm mạnh vậy?”.
Tôi
khịt mũi nhạo báng. “Mày muốn đánh hết sức mà. Nếu may quên, tao đã cho mày nghỉ
30 phút cuối cùng nhưng mày cứ nói tiếp tục đi”. Tôi cắn môi và ngay lập tức hối
hận vì nhiều giọt máu chảy ra. “Ôi”. Tôi chống tay vào tường ngồi dậy và đặt một
ngón tay lên miệng. “Đệch”.
“Vậy,
ai thắng?”. Weasley hỏi, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi
đứng lên không vững. “Tao có thể tiếp tục nếu mày muốn đánh nữa”. Tôi nói, lắc
lư một chút. Nó làm bị thương mắt chân tôi như một con chuột nhỏ. Vì thế điều tốt
nhất tôi có thể làm bây giờ là đi cà nhắc vòng quanh như một bà già.
Nó
cười yếu ớt. “Nhìn mày không thuyết phục lắm”.
“Có
thể là không”. Tôi đồng tình và ngồi xuống lại. “Phù. Như vầy tốt hơn”. Tôi liếc
về phía cái đầu đỏ, chúng tôi chạm mắt nhau. “Vậy, những điều chúng ta sẽ làm về
điều này là vì Hermione?”
Weasley
cười. “Mày có thể có cô ấy”. Nói nhẹ nhàng và dừng lại một chút. Tôi phát hiện
nỗi buồn trong giọng nói của Ron, tôi tự hỏi cái gì khiến cho nó thốt ra điều
đó. Mồ. Tôi không thể tin được rằng mình đang thực sự cảm thấy tôn trọng thằng
ngốc này. “Mày đánh nhau với tao vì cô ấy, rõ ràng là mày thích cổ. Hay thậm
chí yêu Hermione”. Ron nói, bật ra một tiếng cười. “Những gì tao có thể nói là
ít nhất mày xứng đáng có cô ấy hơn tao”.
“Tao
không yêu Hermione”. Tôi cáu kỉnh nói.
Hay
là có? Đôi khi điều này thật khó để nói. Tôi đã không biết khi tôi thích cô vượt
qua lằn ranh để yêu cô, nhưng tôi không nghĩ rằng mình đã vượt qua lằn ranh đó.
Chưa mà.
Nó
thật kỳ lạ. Tôi không nghĩ rằng mình có cảm giác như thế với các cô gái trước
đây.
Thiệt
chứ, nghe thật là ngu ngốc và ủy mị. Cứ như tôi là một gã si tình vậy. Một
Malfoy có thể suy nghĩ như thế sao? Jesus ơi. Những gì sẽ đến với thế giới này
đây. “Dừng lại đi”. Tôi lẩm bẩm một mình.
“Ê
Malfoy, mày lầm bầm cái gì đó?”. Giọng nói tò mò của Weasley thổi vào suy nghĩ
của tôi. “Mày nên nghiêm túc với Hermione – nếu mày đánh nhau với tao vì một
múc đích nào khác, tao sẽ vô cùng hạnh phúc khi mang cô ấy về bên tao”.
“Không
có, không có mà”, tôi nói lơ đãng. “Tao nói thật đó. Tao không yêu Hermione.
Tao thích cô ấy. Nó chỉ giống như những mối quan hệ trước kia của tao thôi, ngoại
trừ thời gian này tao không thích cô ấy chỉ vì ngoại hình”.
Weasley
nhướn mày cười. “Ôiiiiiiii. Cậu bé đang yêu!”.
“Xéo
đi!”. Cười tôi sao. “Mày tự nhìn lại mày đi”.
“Vậy
mày thích Hermione mặc cho cô ấy muốn giết mày sao”, nó nói sự thật hiển nhiên.
“Chà, tao rất hài lòng. Cô ấy đang làm nhiệm vụ thứ 7, mày chỉ phải chịu đựng
ba nhiệm vụ nữa trước khi có thể thổ lộ với cổ”.
Tôi
lườm Weasley. “Tao sẽ không ‘thổ lộ tinh cảm’ gì sất. Tao sẽ gọi cô ấy ra ngoài
và là như thế đó. Không phiền phức, không ồn ào”.
Nó
lườm tôi. “Đó chỉ là điều mày làm với Pansy! Dĩ nhiên ngoại trừ nếu đó là 1
cách. Nhưng mày vẫn nên tỏ tình với Hermione hoặc là cô ấy sẽ không bao giờ đồng
ý. Đôi khi thích chỉ là cảm nắng nhất thời, có thể là không. Cô ấy cần những chứng
minh rằng mày không đùa giỡn. Hermione không giống các cô gái khác – như mày có
thể đã biết. Và nếu mày không nghiêm túc với Hermione, mày có thể chắc rằng
Harry và tao sẽ đập mày – mỗi ngày”.
“Anh
bạn, có vẻ mày hiểu rõ cách bộ não Hermione làm việc”, tôi nói đảo mắt và bỏ
qua phần cuối cùng. “Hai người có điểm chung? Này, tao biết. Vậy đó là lý do
mày cũng muốn cô ấy. Hermione đổ mày? Và mày vẫn yêu cổ?”. Tôi cười mỉa. “Kết
thúc buồn làm sao. Thật tệ là mày không thể kéo cô ấy lại”.
“Câm
đi”, Ron nóng nảy nói, má đỏ lên. “Tụi tao chưa bao giờ ở cùng với nhau – mặc
dù tao cũng muốn như vậy – và tao không bị đá”.
Tôi
gật đầu. “Phải. Bất cứ gì mày nói”.
Sáng
hôm sau, tôi thức dậy với một cơn đau đầu. Có lẽ là do cuộc nói chuyện với
Weasley tối qua về Hermione. Tuy nhiên, nhiều khả năng là do trận đánh. Sau khi
dừng cuộc trò chuyện, tôi đưa nó đến Bệnh xá. Bà Pomfrey thức giấc do tôi đập cửa
phòng bà và gào thét như tên điên. Weasley nhìn tôi với ánh mắt hài hước khi
tôi làm như vậy. Không biết nó là về cái gì. Có lẽ là một gợi nhớ về Lupin.
Dù
sao thì người phụ nữ này cũng thức dậy (cuối cùng cũng chịu thức) và bảo Weasley ở lại Bệnh xá một đêm. “Trò ấy
làm sao vậy?”, bà hỏi. Tôi nói nó bị ngã và bà trông sợ hãi. “Phải, và mặt đất
làm cho trò ấy bầm mắt, rách môi và gãy hai cái xương sườn”, bà nói khô khan. “Trò
nên rời khỏi đây ngay. Trò ấy sẽ trở lại với nhiệm vụ ngày mai. Nối xương sẽ
không mất nhiều thơi gian”. Bà cho tôi một số bình thuốc, vì tôi trông cũng
không khá hơn. Cuối cùng bà chữa lành mát cá chân bằng cách vẫy nhẹ đũa phép.
Sau
đó tôi loạng choạng về ký túc xá, chết mệt và rơi tự do vào giường sau khi cởi
đồ.
“Đầu tôi”, tôi lẩm bẩm khi từ từ ngồi dậy, lưỡi
tôi khô như giấy nhám. Tôi nhanh chóng chui vào phòng tắm và rửa mặt bằng nước
lạnh. Aaaaa. Tốt hơn rồi. Bây giờ tôi thấy tỉnh táo hơn. Cơn đau đầu giảm dần
chỉ còn đau ở trước trán.
Tôi
quyết định đi ăn sáng. Liếc nhìn đồng hồ, tôi thấy chỉ mới 6:15 sáng. Là một buổi
sáng thứ bảy, hầu như không có ai dậy vào giờ này. Tôi đi chậm rãi xuống khỏi
ký túc xá nam chỉ để phục kích bởi một cô gái với ngực khủng và tóc đen. “Draco
anh yêu! Hôm nay anh thế nào?”.
Tôi
thầm mong tay Pansy lấy tay ra khỏi vai mình và liếc nhìn cô nàng. Cô co lại một
chút nhưng trông có vẻ nhiệt tình. “Bình thường”, tôi nói, giả vờ ho. “Ách xì! Ối,
tôi bị cảm lạnh. Cô tốt nhất không nên bám lấy tôi nếu không sẽ bị lây đó”.
“Ưm,
em sẽ không phiền đâu nếu bị lây cảm từ anh yêu”, Pansy thủ thỉ và ôm ấp tôi. Tôi
mở to mắt và gần như ném cô ta ra xa khỏi tôi. Lảo đảo trở lại, bất ngờ trước sức
mạnh của tôi. Sự tổn thương xuất hiện trong mắt cô khi nhìn tôi, bối rối. “Anh
sao vậy Draco? Anh thực sự bị bệnh để không hưởng thụ nụ hôn từ em. Đây, nằm xuống
đi”, hành xử như một bà mẹ. “Em đi lấy nước cho anh”.
“Cám
ơn”, tôi nói khi Pansy lặng lẽ bước về phía bếp của phòng sinh hoạt.
Điều
gì đã khiến tôi đẩy cô ấy ra như vậy? Bình thường thì tôi để cô ấy hôn tôi và
nhận những cử chỉ âu yếm. Nhưng bây giờ…thật kỳ lạ, nhưng nó gần giống như là
tôi không muốn hôn bất cứ ai, giờ thì người bạn thân nhất của Hermione biết phần
tình cảm đó của tôi, dẫu là người tức giận nhất. Cũng giống như tôi không muốn
hôn bất cứ ai tôi đang ở cùng – như với Pansy.
Ôi,
cái quái gì thế. Nó không quan trọng cho dù tôi có hôn cô gái nào khác hay
không. Tôi là Draco Malfoy. Tôi không thể để một cô gái ngu ngốc buộc tôi xuống
như vậy được. Một người đặc biệt như Hermione. Ha! Chuyện cười gì thế này.
Mệ
nó. Tôi đang đùa với ai chứ?
-end
chap 26-
T/N: sao Ron lại dễ dàng nhường Hermione cho Draco vậy nhỉ? Đáng lẽ
phải tranh giành nãy lửa chứ. Với lại mình không thích cách mô tả Pansy
trong fic này, mình khá thích Pansy, trong fic này cứ như một con không
não ngu ngốc vậy đó, Pansy là một sly-er sẽ không làm ra những hành
động mất mặt như vậy. Nhưng một người con gái có thể theo đuổi một chàng
trai đến mức như vậy thì phần tình cảm đó là thật lòng nhỉ?
Lúc
đầu thì thấy fic này hấp dẫn và cũng hay lám, nhưng càng dịch về sau
thấy nó nhảm quá đi, không có chiều sâu gì cả, nhưng thấy các bạn khá
thích fic này, thôi thì cố hết fic vậy.
Mặc
dù hỏi hơi sớm (còn 14 chap nữa) nhưng mà xong fic này mấy bạn muốn
mình trans fic nào nữa. Mình tính cày Love potion. Mấy bạn cho ý kiến.
À
mà chác mình sẽ lập deadline cho mình quá, mỗi tuần một chap, xong ngày
nào post ngày đó hạn chót là chủ nhật tuần đó (nếu siêng có thể một
tuần được 2 chap), chứ mình cứ thả như vậy không biết cày fic này tới
khi nào