Thứ Ba, 2 tháng 8, 2016

[Dramione l Longfic l Tự sáng tác] Quên thật không? chap 11

Author: Thảo Cami
Disclaimer: những gì từng xuất hiện trong Hary Potter là của cô Rowling, còn lại là của tôi.

Chap 11: Hóa giải

Trời trong xanh, cao và sáng nhưng vẫn có mưa, cơn mưa rí rách, rỉ rả. Vạn vật đều sũng nước thảm hại nhưng mát lành do được gột rửa, thanh tẩy. Dù không khí bên ngoài đã trở nên trong lành và dễ thở hơn thì chẳng làm thái ấp Malfoy trở nên nhẹ nhàng.

Sự chán chường bao phủ mọi thứ ở đây, từ con người đến gia tinh, cả đồ vật dường như cũng thở dài.

Hermione ngày càng nhợt nhạt, ốm yếu nằm cạnh Draco vố bình thường có làn da thiếu sức sống nay càng xanh xao, trông họ như xác chết. Mọi người vốn đã tiều tụy sau cuộc chiến giờ lại xuống sắc hơn nữa. Nhất là ông bà Malfoy, như già đi cả chục tuổi và trải qua đợt hạn nào đó.

“Nhìn hai đứa trẻ đáng thương này xem, làm sao chúng có thể chịu nổi với cơ thể gầy như vậy?”. Bà Molly Weasley vuốt mặt Hermione rồi nhìn sang Draco.

Narcissa những ngày qua lặng lẽ như một chiếc bóng giờ bật khóc nức nở. “Chúng đang chết dần, Draco…thằng bé đang dần vuột khỏi vòng tay tôi. Con tôi…!”.

Bà nhào đến bên con trai, khóc thổn thức trên ngực anh, tay bà bấu víu vai anh như thể anh sẽ chạy đi mất. Có người mẹ nào có thể chịu đựng được khi chỉ có thể đứng nhìn con chết dở sống dở mà chẳng thể cứu, chẳng thể làm gì.

Lucius Malfoy đứng đó ngẩn ngơ, ông nhìn vợ con chịu khổ, bàn tay siết chặt đến trắng bệt, quai hàm bạnh ra.

“Tình yêu thực sự là cái gì chứ? Làm sao xác định được, đúng là mụ lừa đảo mà!”. Ron lẩm bẩm.

“Tình yêu thường được thể hiện như thế nào? Làm sao ta có thể xác định được người đó có yêu ta?”. Harry vuốt cằm, đặt vấn đề.

“Thái độ, lời nói hay hành động có thể ngụy trang, thể hiện trái ngược suy nghĩ, cảm xúc. Cũng không có mức độ nào cho thấy đó là tình yêu thực sự, đôi khi tưởng như có thể chết vì người đối phương nhưng hóa ra chỉ làm cảm xúc nhất thời, có khi lặng lẽ nhìn người ta từ xa nhưng lại yêu thương cho đến chết”. Ginny cũng tram ngâm.

Fred Weasley thở dài. “Quả thực rất khó, bản thân người trong cuộc đôi khi còn không nhận ra nữa là”.

“Ừ, yêu, thích, thương hại, thương, ranh giới không rõ rang”. Geoger vò đầu. “Sao mà nhiều loại vậy trời. Arghhh!”.

Cả đám nhìn nhau nhức đầu, chủ đề mang tính triết lý trừu tượng này có thể gọi chuyên gia đến phân tích được không, chứ không chập mạch cả đám.

Cũng không hẳn là không có cách nào biết”. Ginny từ tốn nên lên nhận định của bản thân.

Cả đám dồn ánh mắt lên cố, khiến cho Ginny căng thẳng, các ngón tay xoắn vào nhau. Harry lặng lẽ nắm lấy tay cô, hơi ấm truyền sang khiến Gin thoải mái hơn nhiều.

“Đôi mắt chẳng phải là cửa sổ tâm hồn sao. Dù lời nói có cay nghiệt hành động có lạnh lung ra sao thì đôi mắt có thể diễn tả rõ rang, tố cáo chủ nhân”. Ginny nói.

“Cũng không hẳn đâu. Draco suốt sáu năm nay luôn miệt thị Hermione, đôi mắt rõ rang là ghét bỏ. Nhưng lại yêu Hermy như vậy”. Ron không cho là đúng.

“Phải. Những người có thể che giấu cả xúc thật mạnh mẽ như Draco rất khó phát hiện. Nhưng chắc chắn có một thứ không thể nào dối gạt được”. Ginerva Weasley dừng lại nhìn mọi người, tạo chút hiệu ứng. “Nụ hôn. Dù lúc đầu có vờ chống cự ra sao thì sau đó sẽ bị dục vọng sâu thẳm vùi lấp. Con trai có lẽ sẽ khó phát hiện ra, nhưng con gái chỉ cần hôn là biết được, người đó có thật sự yêu mình hay không”.

“Hôn? Nhưng mà Hermione…”. Harry ngập ngừng.

“Ngoài tình yêu nam nữ ra thì còn nhiều loại tình yêu khác mà”. Geoger nói.

“Như tình cha mẹ, tình an hem, tình bạn, vân vân và mây mây. Cũng là tình yêu đó thôi”. Fred bổ sung.

“Vậy chúng ta mỗi người thử Hôn Draco đi”. Ron đề nghị.

“Ơ…Nhưng chúng ta chưa thể xem là bạn của Draco được, chỉ mới chấp nhận gần đây, có vẻ không đủ mạnh đâu”. Gin nói.

“Ừ, còn bọn Slytherin khác thì…thôi bỏ đi”. Harry thở dài. “Nhưng hai bác Malfoy thì vô cùng khả thi đó, họ yêu Draco đến thế mà”.

“Hôn ư? Đã bao lâu rồi ta không hôn thằng bé, một cách thực sự?”. Bà Malfoy cười buồn. “Thằng nhóc này, kể từ khi vào Hogwarts chẳng chịu để mẹ ô hôn nữa, nó muốn cho cha nó thấy nó đã lớn rồi”.

“Cissy, hãy hôn con đi em. Hôn con thật dịu dàng và bao dung như ngày con ra đời”. Lucius Malfoy ôm nhẹ vai bà, hôn lên má bà nụ hôn nồng thắm.

Những giọt nước mắt lại trà ra từ khóe mi Narcissa, như lần đầu bà thấy con, đỏ hỏn và bé xíu. Nhẹ nhàng, bà đặt lên trán Draco một nụ hôn yêu thương và khoan thứ. Rồi ông Malfoy cũng đặt nụ hôn thương yêu lên trán con, cùng vợ, nụ hôn mà đã rất lâu ông không thể hiện.

Cissy dựa vào ngực Lucius, nước mắt chảy dài trên má bà, bà đã chuẩn bị tinh thần để mất con, nhưng chưa bao giờ sẵn sang để con ra đi.

“Khục”. Lúc này Draco đột nhiên ho một tiếng, làn hơi trắng lạnh giá thoát ra từ miệng anh.

Mọi người đềi điếng hồn, đứng im nhìn Draco chằm chằm, mắt cũng chả thèm chớp. Lặng lẽ, anh mở mắt ra, thấy nhiều bóng người mơ hồ xung quanh mình, các bóng hình từ từ sắc nét, anh đã có thể nhìn rõ.

Cha, mẹ, gia đình Weasley còn có Harry Potter đứng im như gỗ nhìn anh chòng chọc.

“S-a-o t-h-ế”. Giọng anh khô khốc, khẳn đặc, cổ họng hơi đau.

“Dra-Draco?! Cậu ấy nói kìa! Cậu ta tỉnh lại rồi!”. Ron la lên, đánh thức mọi người.

Hơn chục nhân mạng nhao nhao gọi tên anh loạn cả lên, ùa lại gần giường. Này! Anh vừa tỉnh thôi đấy, ồ ào thế này thì sao mà chịu nổi đây. Draco thật muốn ngủ luôn cho rồi.

Tiếng ổn trong thái ấp Malfoy không những không lắng đi mà còn ồn hơn, do bọn gia tinh cũng nhao nhao lên, nào là hò hét, nhảy múa. Chim chóc, các loài động vật nhỏ xung quanh dinh thự Malfoy chịu chảng thấu đành chạy đi lánh vài ngày. Vậy nhân vật chính của cuộc náo loạn này thì sao? Chẳn có sức trốn đi, đành chịu thôi.

Không gian yên ắng khi mọi người lui ra ngoài để Draco ghỉ ngơi, để anh và Hermione ở lại với nhau, bầu không khí dễ chịu. Những tia nắng đầu tiên trong ngày xuất hiện sau cơn mư dầm, rả rich cả buổi sang. Ánh nắng vọ tới thềm cửa sổ, men theo kẻ hở luồn lách vào phòng, xua bọn khí lạnh ra ngoài, sưởi ấm, soi rọi hai con người trẻ tuổi trên giường.

Malfoy vuốt nhẹ mái tóc Granger, những sợi tóc xoăn màu nâu vấn vươn những ngón tay gầy của anh, chúng quấn vòng quanh, ôm ấp yêu thương. Anh vuốt nhẹ lên sườn mặt gầy nhom của cô, anh đau long cuối người hôn nhẹ lên rèm mi dày đang đóng chặt.

“Hermione, đơi anh, em sẹ không phải chịu khổ nữa đâu”. Draco thì thầm bên tai cô. Dường như trong giấc ngủ sâu, Hermione dã nghe thấy, trái tim cô chệch mất một nhịp.

Cũng trong một ngày mưa năm ngoái, lúc anh bộ ba lang thang tìm trường sinh linh giá, anh nhặt được cô ở bìa rừng. Cô bị thương nặng, phát sốt và mê man. Có vẻ là vụ đào tẩu khỏi bộ, lúc độn thổ cô bị trúng nguyền và lạc mất hai người bạn.

Trong căn  lều tạm bợ của thợ săn, anh đã rất vất vả để cô hạ sốt và trị thương. Chỉ cần gần thêm 1cm nữa thôi, cô đã mất mạng rồi. cô lúc tỉnh lúc mê, nói sảng, khóc rồi cười. Sau hai ngày cô cũng hạ sốt, có thể trò chuyện với anh.

“Draco, trước khi dấn thân vào trận chiến, em đã xóa ký ức của ba mẹ về mình. Dù bây giờ em có đứng trước mạt họ, họ cũng không nhận ra em. Sau này khi họ biết được sẽ giận em lắm”. Hermione dựa vào ngực anh buồn rầu, tim cô thắt lại.

“Không đâu. Vì em muốn bảo vệ họ khỏi nguy hiểm. Làm sao mà lại giận một đứa con hiếu thuận như vậy được”. Draco hôn nhẹ lên mái tóc cô.

Granger nép vào long Malfoy, để cho khoang mũi, tâm trí ngập tràn mùi hương của anh, quên đi chiến tranh ngoài kia. Cô đang sợ hãi, cô muốn trốn chạy. họ chỉ là những cô bé cậu bé mười bảy tuổi thôi, tại sao họ phải ghánh vác những việc này. Cả anh, cả cô. Harry, Ron và những học sinh Hogwarts khác. Họ đang gồng mình chống chọi, khi nào họ sẽ sụp đổ đây.

“Draco, anh ở bên em lâu như vậy, liệu hắn ta, hắn ta biết được thì sao, hắn sẽ…”. Hermione túm chặt lấy anh, đôi mắt hoảng loạn.

“Không, hắn không biết được đâu. Bởi thời gian này anh sẽ không về thái ấp. Hắn giao việc cho anh ở nơi khác. Em đừng lo, em cũng biết anh rất giỏi bế quan bí thuật mà. Hắn không đọc được anh đâu. Ngược lại thì có”. Anh trấn an cô.

“Draco, đừng. Hứa với em, đừng làm gì nguy hiểm một mình được không?”. Giọng cô run rẩy, đôi mắt ngập nước van nài.

“Được, anh biết rồi. Nảo, ngoan, ngủ đi. Không phải em rất lo cho Potter và Weasley sao. Em mau khỏe thì mới tìm bọn chúng được chứ”. Draco vỗ về một Hermione đang yếu đuối, hoang mang vào giấc ngủ. Hãy cho phép bản thân mình yếu đuối một chút, điều đó sẽ khiến em mạnh mẽ hơn.

Khi vết thương tốt lên, Draco đưa Hermione về bên bọn Potter trong lặng lẽ. Họ chỉ x nhau một thời gian ngắn nữa thôi, trận chiến không còn bao lâu nữa đâu/

‘Hermione, khi trận chiến kết thúc, anh sẽ đưa ba mẹ em trở về bên em, với ký ức nguyên vẹn. anh hứa đó!’. Malfoy nói thầm trong lòng khi Hermione xa dần, hướng về Potter và Weasley.

-end chap 11-

Thứ Tư, 8 tháng 6, 2016

[Dramione l Logfic] Tình yêu hay dục vọng? chap 15


Author: chebetta
Translator: Lupin
Link:





Chap 15: Văn phòng thầy Snape.

 -"Cô Granger, cô có thể vào" Hermione bước vào phòng độc dược và tìm kiếm Draco

- "Mình đang làm cái gì ấy nhỉ?" cô tự hỏi,không liếc nhìn Draco một cái.

-"Cô và Draco sẽ chế 1 loại độc dược cho năm 3. Tôi sẽ quay lại trong 2 giờ nữa và tôi muốn lọ độc dược đó phải được hoàn thành"

-"Độc dược gì?" Draco hỏi.

-"Độc của dịch cây poly. Tôi tin tưởng hai em sẽ không thổi bay căn phòng này". Không còn nói gì nữa, thầy Snape rời phòng để lại một bầu không khí im lặng.

    Hermione nhìn qua Draco,cậu cũng nhìn lại cô. Sau đó,Hermione đứng lên và bước lại tủ nguyên liệu. Cô chụp lấy mấy cái lọ nguyên liệu và để chúng lên bàn với cái vạc.

-"Mình bắt đầu nào" Hermione lầm bầm. Cô ngồi xuống và xắn tay áo lên. Cô chụp lấy lọ nguyên liệu đầu tiên và đổ nó vào vạc. Cô nhìn lên xem Draco đang làm gì. Câu ấy đang ngồi bên bàn và nhìn chằm chằm vào cô. Đôi mắt của cậu trống rỗng như bên trong tâm hổn đang chết dần.

-"Cậu có tính giúp tôi hay chỉ ngồi đó quan sát", Hermione hỏi, trong giọng nói có chút hỗn xược.

   Hermione nhìn cậu lướt tới cái bàn và ngồi xuống đối diện cô. Cậu nhìn vào quyển sách với nguyên liệu tiếp theo nhưng Hermione đã nhanh chụp lấy nó . Cô chờ khoảng 5 phút để xem làm gì trước khi bỏ rễ cây chút chít vào. Draco nhìn xuống quyển sách trong lòng tay mình kèm theo một cái chau mày. Làm sao mà cô ấy bỏ cái nguyên liệu này vô nhỉ?

-"Sao cậu biết bỏ cái rễ cây chút chít vào vạc?"

-"bởi vì tớ đã từng làm lọ độc dược này rồi" cô nói,rồi vươn tay tới lấy cỏ Flux được hái vào đêm trăng non gần đây. Cô lầm bầm trong miệng và nhìn đồng hồ mình xem. Cô đã bỏ nguyên liệu này vào lúc độc dược này sắp xong trong 20 phút nữa.

-"Cậu làm nó rồi. Cậu biến thành ai vậy?"

-"Chẳng ai cả.Tớ làm cho Ron và Harry biến thành Crabbe và Goyle." Cô nói và chú ý đến lời mình vừa nói. Cô há hốc miệng và lấy bàn tay che lại. "Ý tớ là...tớ.."cô cắn môi dưới của mình.

    Draco cười khục khục. "Cậu chế thứ thuốc này bởi vì họ muốn làm gì chứ? Tại sao cậu muốn họ biến thành Crabbe và Goyle?"

-" Tớ không biết" cô nhìn xuống lòng bàn tay mình, sợ phải gặp khuôn mặt giận dữ của Draco.

-"Yeah, cậu đã làm hở. Thôi nào Hermione, tớ đã biết cậu chế thứ thuốc này để biến thành cặp đôi nhà Slytherin"

    Hermione nhìn vào đồng hồ và thở dài: "Được thôi. Đó là vào năm thứ hai khi tất cả máu bùn Muggle bị biến thành đá. Bọn tớ nghĩ rằng chính cậu làm nên biến thành Crabbe và Goyle . Bọn tớ biết cậu sẽ kêu chúng làm mọi thứ . Tớ đã bảo Ron và Harry rằng cậu sẽ chẳng biết ai là ai đâu"

    Draco nhăn mày và cố nhớ xem : "Nhưng cậu chẳng ở đó"

-"Yeah, đó là vì tớ bị biến thành mèo. Tớ phải đến trạm xá bởi vị thuốc đó chỉ yếu dần nếu cậu lấy đồ của con người. Nhưng tớ đã lấy phải lông của con mèo"

    Draco nhìn cô và bắt đầu cười lớn.

-"Im đi" cô nói. Cô muốn cười nhưng chẳng thể được. Cô phải ngừng cậu ấy lại mới được. Cậu có một linh hồn ác quỷ. Nhưng cậu đã cho cô thấy mặt tốt của cậu. Mặt tốt sẽ luôn chiến thắng nhưng khi cô nhìn vào linh hồn ác độc đó cô sợ hãi. Hermione nhìn chăm chăm xuống đất và cảm thấy xấu hổ khi biết mặt xấu đó của cậu, phải nhìn thấy mặt đó. Tại sao cậu ấy lại trở nên giống cha mình như thế?

-"Hermione?" Draco thì thầm. Cô ngước lên và nhìn vào đôi mắt xám xanh của cậu. "Tớ xin lỗi vì những điều đã làm với cậu trong suốt thời gian qua nhưng tớ không thể quay lại. Tớ ước bằng tất cả điều tốt đẹp trong tâm hồn tớ nhưng ác quỷ sẽ chẳng để nó biến mất. Cậu phải hiểu điều đó"

-" Tớ không muốn hiểu Draco à. Tại sao cậu không thể che giấu đi con ác quỷ đó? Tại sao cậu không để mọi người lấy nó ra khỏi cậu. Cậu chắc hẳn rất tức giận với bản thân mình khi không thể để con ác quỷ đó ra khỏi cậu. Cậu cứ khóa chặt nó lại. Giống như trái tim cậu vậy"

    Hermione mong cậu sẽ quay đi và phủ nhận nó. "tớ biết" cậu thì thầm. "Không ai trên thế giới này có thể hiểu tớ, đem con quỷ đó đi bằng điều tốt. Tớ không thể bộc lộ trái tim của mình cho thế giới này biết được, Hermione à. Tớ học cách khóa nó lại tránh xa thế giới này cho đến khi tớ không thể khóa lại được nữa. Và bây giờ" cậu dừng lại :"tớ không biết như thế nào nữa"

    Trái tim tan vỡ của cô dành cho cậu. Cô muốn giúp cậu nhiều nhất có thể,cố gắng lấy nỗi buồn sâu thẳm ra khỏi cậu, cả những điều xâu xa.

-"Draco, tớ không biêt làm sao để giúp cậu nữa. Mỗi lần tớ cố gắng, con ác quỷ đó đó cứ xuất hiện ra nhiều nhiều nữa. Mỗi lần đáng sợ hơn lần trước. Tớ e sợ cậu, Draco. Tớ không thể nào chịu đựng được' Hermione lắc đầu. "Không có cách nào để tớ có thể tin tưởng cậu sẽ không để con quỷ đó và làm tổn hại đến tớ"

-" Tớ đang cố gắng kiểm soát nó, Hermione à. Tớ thực sự đang cố gắng làm điều đó" Cậu nhìn cô bằng đôi mắt chết và nói:"tớ không phải là một con quái vật, Hermione à. Tớ chỉ là một đứa trẻ đê tiện luôn sợ hãi, cố gắng tồn tại khi tất cả mọi người rũ bỏ" . Hermione cúi xuống và những giọt nước mắt rơi xuống. "Tớ thực sự chẳng biết mình là ai.tớ được dạy phải ghét con người và làm hại họ. Và những cảm giác đó chẳng thể xóa nhòa. Nó bùng cháy trong tớ, nó trở thành một phần của tớ"

    Hermione quẹt những giọt nước mắt đang lăn trên má.

-"tớ cố gắng để nó không bộc phát ra. Cậu phải cảm thấy ổn để cái xấu không phát ra. Đó là tại sao cái xấu và con ác quỷ đó không ra khỏi cậu. Tớ không có ai giúp tớ, không ai nhìn thấy tớ là ai." Cậu nhìn xuống :" Không ai để cho tớ yêu và được ai yêu"

-" Còn cha mẹ cậu. Mẹ cậu chắc chắn quan tâm cậu"

-"Bà ấy quan tâm không đủ.Nó không đủ mạnh để những khi tớ cần chỗ dựa dẫm. Và cha tớ" Cậu lắc đầu và khịt mũi:" ông ấy chỉ muốn tớ giết kẻ thù của ông. Nhưng tớ không thể, Hermione.Người kế tiếp tớ làm tổn thương sẽ là chính mình. Tớ không thể sống với bản thân mình bằng cách đó"

-"tớ rất tiếc" Hermione thì thầm nhỏ đủ để nghe.

-"Và chẳng 1 ai cho tớ cơ hội"

    Hermione nhìn lên:"Tớ đã cho cậu cơ hội đó.  Nhưng cậu đã ném nó đi rồi. Tớ gần như cho cậu cả trái tim tớ nhưng cậu không muốn nó"

-"Đó không phải là lí do tớ từ chối cậu, Hermione. Tớ không muốn hủy hoại tâm hồn cậu

-"Nếu nó chẳng thể giúp cậu thì tại sao tớ không thể?"

-"Bởi vì tớ sẽ làm tan nát cậu hơn cả những gì cậu tưởng tượng. Tớ không thể để mình làm điều đó, Hermione à"

-"Tại sao?" cô hỏi, giận dữ:" Tại sao cậu làm điều đó với mình. Cô có thể giúp nhưng cậu cứ thổi bay sự giúp đỡ đó.Cô đã đưa ra đề nghị giúp khi cậu hỏi nhưng cậu ấy luôn luôn nói không, cậu sẽ không thể hỏi sự trợ giúp của ai khác. Bản thân cô không đủ sao."

    Draco lại nhìn cô bằng đôi mắt chết. Cậu chẳng trả lời cô. Hermione hỏi cậu lần nữa thì cậu trả lời. Nó đủ lớn để cô có thể nghe. " Bởi vì cậu đã lấy đi trái tim tớ nhưng cậu không cho đi trái tim của cậu"

    Hermione đứng dậy khỏi bàn và đi đến phía bên kia cánh cửa. Cô úp tay mình lên mặt và khóc. Có lẽ cậu ấy nghĩ không ai có thể yêu mình nên cậu không hiểu được cảm giác của cô, không nhìn thấy được cảm xúc của cô. Không thấy được nỗi đau khi cô nói với cậu, cô sẽ chẳng khóc cho cậu ấy khi cậu ấy chết. Hermione quệt nước mắt bằng tay áo. Cô quay trở lại bàn và cố hoàn thành lọ thuốc đó. Không nhìn Draco, cũng không nói chuyện với cậu. Bên trong trái tim cô đang tan nát vì cậu ấy, chỉ vì cậu ấy.

     Điều đó cậu ấy chẳng thể hiểu được đâu.
 

Thứ Bảy, 9 tháng 4, 2016

[Dramione l Longfic l Tự sáng tác] Quên thật không? chap 10





Author: Thảo Cami
Disclaimer: những gì từng xuất hiện trong Harry Potter là của Rowling còn lại là của tôi



Chap 10: Phù thủy đỏ
Rừng sâu thăm thẳm, hoang vu đôi lúc phát ra những âm thanh rung rợn của rừng già, tiếng kẽo kẹt, xào xạc của ngọn cây khi bị gió lùa. Rừng lạnh và âm u, cái nắng nhẹ của mùa thu chẳng hề hấn gì.
Narcissa Malfoy dừng chân ngoài bìa rừng, trước vách đá cheo leo chỉ có một dường lên. Bà túm chặt lấy chiếc áo choàng vào người hơn khi một cơn gió mạnh thổi thốc qua. Không khí lạnh lẽo và tanh tưởi. Bà run lên khi tay chạm phải đá trên đường đi. Mỗi bước đi bà như nghe được tiếng gào khóc của trẻ con, như thấy được màu máu, cơn đau râm ran dưới da như bị những đứa trẻ đó bấu víu xin cứu. Run rẩy, nơi đây toàn máu và nỗi đau. Merlin ơi! Thật tàn nhẫn!
Một luồn gió sượt ngang qua lưng, có thứ gì đó đã lấy mất áo choàng của bà. Bà xoay nhanh lại nhìn, tiếng cười the thé vang lên trong không trung. Rồi một hơi thở phả vào sau tai bà.
“Một quý bà xinh đẹp”. Gương mặt một người phụ nữ kề sát mặt bà.
“Sức mạnh phép thuật thật tinh khiết làm sao”. Một người phụ khác cầm lấy tay bà, hít hà từng hơi.
“Một thuần chủng xinh đẹp luôn làm ta ngưỡng-mộ”. Một người phụ nữ nữa nắm bóp cằm bà đau điếng.
Chớp mắt một cái ba người phụ nữ cuồng dại khi nãy đã ngồi vô cùng tao nhã trên ghế đá. Trong khoảnh khắc bà nghĩ Bella mà tham gia với họ có khi là một bộ tứ hoàn hảo.
Ba người phụ nữ này đều xinh đẹp động lòng người, không thể tìm ra một khiếm khuyết nhỏ từ ngoại hình cho đến giọng nói. Nó hoàn hảo đến…không thực. Nhưng từ họ phát ra thứ cảm giác khiến người ta sởn tóc gáy, muốn chạy thật xa.
“Con trai tôi bị ếm lời nguyền ngủ sâu. Không biết các vị có cách nào không?”. Narcissa ngập ngừng mở lời.
Người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế đá ở giữa nở nụ cười thâm hiểm. Chậm rãi nhả ra một chữ “Có”. Narcissa cảm thấy mình sợ đến mức trái tim có thể ngừng đập. Nhưng bà lại vô cùng mừng rỡ, Draco sẽ có cơ hội.
“Sắc đẹp và sức mạnh phép thuật”. Người phụ nữ bên trái nói.
“Sao?”. Narcissa không hiểu bà ta nói gì.
“Đó là cái giá mi phải trả cho cuộc giao dịch này”. Người phụ nữ bên phải nói.
“Được. Tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, chỉ cần các người có thể cứu con tôi”. Tay bà nắm chặt, cơ hàm chuyển động khó khăn.
“Tốt. Ba ngày nữa là thời cơ tốt, trăng máu sẽ xuất hiện”. Người phụ nữ ngồi ghế giữa nói, rồi phất tay đuổi khách, phút chốc ba người họ biến mất.
Trong 3 ngày này Narcissa ở lại một ngôi làng cách ngọn núi vài dặm. Người dân tuy mộc mạc nhưng thân thiện và hiếu khách, khi nghe nhắc đến phù thủy thì họ trông rất kinh sợ.
“Ông nghe tin gì chưa? Thằng bé nhà Vingo mất tích vừa về tối qua”. Một người đàn ông nói với người bạn của mình.
“Ôi dào, mấy đứa trẻ thường mê chơi rồi ngủ lại trong rừng chứ gì. Chúng về ngay khi chán thôi”. Người kia chậc lưỡi.
“Ừ phải…”. Hai người vẫn rì rầm bàn tán trong nhà ăn của quán trọ.
Một dự cảm chẳng lành nổi lên mãnh liệt trong lòng Narscissa. Bà gắng trấn tĩnh, sau hôm nay là kết thúc rồi, bà sẽ được về với chồng con.
Trời đang ngã về Tây, Narcissa kéo mũ trùm kín mặt bắt đầu đi về phía ngọn núi, nơi ba phù thủy đỏ ở. Gió thổi làm lay động đám cỏ lau, chúng kêu xào xạc, tạo thành từng đợt sóng, dưới ráng chiều lấp lánh một màu đỏ rực, từng đợt, từng đợt sóng lau ập vào bà khó mà tiến bước. Càng lại gần ngọn núi tiếng khóc thương càng lớn, như hét vào tai bà, dù bà đã dùng bùa cách âm nhưng chúng vẫn nỉ non bên tai, bên tâm trí bà, bà run rẩy, cơ thể như ríu lại vào nhau.
Khi bà  đến nơi trời đã sẫm tối, những ngọn đuốc chiếc sáng sảnh, ba người phụ nữ ngồi an tĩnh trên ghế, như chờ bà đã lâu, hay chời đợi điều gì khác.
“Bà ra phía sau tìm cỏ mặt trăng về đây”. Người phụ nữ ngồi ghế trái tiện tay chỉ hướng.
Cỏ mặt trăng, nghe tên cũng biết chúng chỉ xuất hiện khi trăng tròn. Loại cỏ này rất hiếm, chỉ xuất hiện một vài nơi mà thôi. Là loài cỏ độc thuộc danh sách cấm của Bộ.
Narcissa lần mò ra sau núi tìm kiếm theo lời họ.
---------
Đêm dần về khuya, ánh trăng tròn vạnh soi rõ mọi ngóc ngách, các ngôi nhà trong làng đã tắt đèn. Không gian yên tĩnh vang lên tiếng rúc ru của con cú đậu ở cành cây đầu làng. Tiếng kẽo kẹt khe khẽ vang lên từ những ngôi nhà có trẻ con, những đứa trẻ mặc áo ngủ đi chân trần mơ hồ nối đuôi nhau đi ra khỏi làng hướng về phía núi đá.
“Tại sao những đứa trẻ lại ở đây?”. Dự cảm chẳng lành lại nổi lên mãnh liệt trong Narcissa lần nữa.
Ba mụ phù thủy nhìn nhau cười thâm độc. “Chúng là nguyên liệu tối quan trọng cho đêm nay”.
“Cái-cái gì?”. Như một tia sét bổ vào đầu, bà điếng người.
“Không, chúng chỉ là trẻ con, sao lại có thể làm nguyên liệu. Thả chúng đi!”.
“Được. Chỉ có điều, con bà đừng mong tỉnh lại”. Họ nhìn bà đầy ẩn ý.
Lưng bà toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn kiên trì nhìn mụ thủy nọ, đột nhiên bà hiểu ra.
“Các người không biết, đúng không?”. Cissy gằn giọng, bà giận run người.
“Sao? Không biết gì cơ?”. Họ làm ra vẻ vô tội nhưng ngữ điệu lại mang rõ vẻ đùa cợt.
“Con trai tôi, các người không thể cứu nó đúng không?”. Tay bà run bần bật dưới lớp áo choàng.
Ba mụ phù thủy cười ngặt nghẽo, tiếng cười ghê rợn vang vọng cả ngọn núi. Rồi đột ngột im bặt. “Đồ ngu. Giờ mới nhận ra sao. Con trai mi bị thần linh nguyền rủa, còn có cách cứu sao?”. Mụ có vẻ là người đứng đầu quát.
“Khốn nạn, tụi mày đã lợi dụng tao!”. Một ngày trước, con cú của họ gửi đến một bọc kẹo, và bức thư bảo bà cho bọn trẻ.
Một trận gió lớn nổi lên, mặt trăng lúc nãy còn sáng rõ giờ nhuộm một màu đỏ như máu. Tiếng cú rúc vang lên rợn người.
“Đến giờ rối”.
Giữa sảnh xuất hiện một cái hố lớn đỏ rực. Bọn trẻ lũ lượt kéo nhau tiến về phía chiếc hố.
“Chúng đang làm gì, mau dừng lại”. Bà Malfoy chạy lại lay một đứa, nhưng nó vẫn tiến về phía trước, mắt không có tiêu cự.
Mụ phù thủy đứng đầu phất tay, Cissy bay văng ra xa, đập vào vách đá, dây leo mọc ra từ đất trói bà. Chúng tiến lại gần Narcissa, một mụ phù thủy dùng đũa phép chĩa vào cổ họng bà, đọc lầm rầm gì đó. Bà cảm thấy toàn thân như bị xé toạc, có gì đó trong người bà rút ra, đó là phép thuật của bà.
‘Lucius, em xin lỗi’. Giọt nước mát từ mắt trái rơi ra lăn dài trên má.
Bỗng ba mụ phù thủy văng ra xa, trước mát bà tối sầm do bị một người ôm lấy.
“Cissy, không sao chứ?”. Là Lucius, ông đã đến kịp, ông buông bà ra, cau mày khi thấy trán bà chảy máu. Vẫy đũa trị thương cho bà.
“Mấy đứa đưa bọn trẻ ra khỏi đây”. Ông nhìn anh em nhà Weasley, đỡ Narcissa dựa vào tường, rồi tiến lại chỗ ông bà Weasley đang cật lực chiến đấu với bọn phù thủy đỏ.
Sát khí nổi lên ngùn ngụt. Ông điên cuồng phóng những lời nguyền tàn bạo nhất của nghệ thuật hắc ám. Một mụ bị trúng đòn, mụ ta hét lên đau đớn, gương mặt già nua xuất hiện thay cho gương mặt tuyệt thế, hóa đá rồi vỡ vụn. Hai mụ còn lại bị thương nặng nặng ra sức cầm cự.
“Khoang, xin đừng giết chúng tôi. Tôi thực sự biết cách cứu thằng bé, với lại các người nghĩ nếu chúng tôi chết, hiệp hội phù thủy đỏ trên khắp thế giới sẽ tha cho các người sao?”. Mọi người dừng lại, vẫn chĩa đũa phép về chúng.
“Nói”.
“Chỉ cần là tình yêu thực sự, có thể cứu được. Thật đó”. Mụ cầm đầu nói.
“Được. Ta tha cho bọn mày. Bọn mày phải lập lời thệ, vĩnh viễn không bước ra ngọn núi này”. Ông Malfoy đanh giọng.
“Vâng, vâng”. Lời nguyền đã trói buộc, từ giờ chỉ cần chúng đặt nữa ngón chân ra khỏi ngọn núi sẽ chết không toàn thây.
-----
Narcissi Malfoy tỉnh dậy sau ba ngày hôn mê. Bà nắm tay người đang ngủ gục bên giường, khẽ gọi “Lucius”.
Ông Malfoy giật mình thức dậy, nhìn bà đầy yêu thương. “Em tỉnh rồi!”. Đột nhiên ông lại giẫn dữ, lớn tiếng quát. “Em làm cái gì vậy hả? Sao em có thề ngu ngốc mà đi đến đó chứ? Nếu anh không nhận ra thì em đã sớm chết rồi!”. Giọng ông nhẹ lại, hơi run, gương mặt ánh lên nỗi lo sợ. “Anh đã gần như mất em, đừng bao giờ như vậy nữa!”.
Mặt bà nhạt nhòa nước mắt, bà khóc tức tưởi như trẻ con, dựa vào vai ông như ngày còn trẻ. “Em xin lỗi! Xin lỗi!”.
Lucius Malfoy đau lòng, vuốt lưng bà an ủi.
Sau bao nhiêu ngày giăng mây âm u thì giờ những tia nắng đang lan tỏa khắp nơi, mọi vật lại bừng sống, vui tươi, rộn rã.
-end chap 10-