Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2015

Dramione fanfic] Tình yêu hay dục vọng: chap 14




Title story: Draco and Hermione: Lust or Love?

author: chebetta

Translator: Lupin
Link: www.fanfiction.net/s/1653467/Draco-and-Hermione-Lust-or-love


Chap 14: Quyển sách.



    Hermione tỉnh dậy và thấy chỗ trống trên giường. Có lẽ Draco đã đi mặc đồ chuẩn bị đến lớp.

    Hermione ngáp và duỗi người ra ở trên giường. Cô thức dậy và đi vào nhà tắm. Cô tắm nước ấm dưới vòi sen và phải chuẩn bị cho cả ngày.

    Xuống phòng sinh hoạt chung, lửa đã tắt. Điều này thật lạ. Lửa luôn được giữ cháy cao và nóng. Với một cái chau mày, Hermione rút đũa phép và làm cho ngọn lửa cháy cao hơn. Cửa phòng sinh hoạt chung mở và Ron bước vào.

- "Chào, Ron" Hermione nói với một cái cười nhẹ.

- "Chào, Herm" Cậu nói với cô, bươc vào phòng và ngồi xuống cái trường kỷ. Cậu nhìn lên cô rồi nhìn vào ngọn lửa. "Cậu phải tới bàn giáo viên trước khi cậu ăn"

- "Được thôi". Hermione nói với cậu. Cô nhìn xuống cái bàn và chụp lấy cái túi khi thấy quyển sách của Draco. Cô làm vội làm cho Ron cũng nhìn xuống bàn. Cô chụp vội quyển sách và lật vài trang. Cô đứng lên nhanh chóng và cất nó vào cặp. Nhưng lại không đủ nhanh để tránh cho Ron không thấy điều mình làm.

- "Hermione, Cái gì vậy?". Cậu đứng dậy

- "Chẳng có gì cả". Cô nói nhanh.

- "Hermione, đưa tớ quyển sách".

-" Tại sao? Nó không phải của cậu và cậu cũng không có quyền có nó".

- "Đưa nó cho tớ". Ron ra lệnh, đưa tay cậu ra và chờ quyển sách. "Hermione, ngay bây giờ", cậu gằng giọng. Cậu bước gần đến thì cô bước lùi lại.

- "Tớ phải đi rồi. Gặp lại cậu sau, Ron", sau đó cô quay đi và chạy nhanh ra ngoài phòng.

   Hermione bước thật nhanh lên cầu thang, đảm bảo rằng Ron không ở sau lưng cô. Cô bước cùng sải chân để xuống đại sảnh. Cô đặt cái túi ngay cạnh một trong những cô gái năm thứ bảy, nói với cô ta rằng cô sẽ quay trở lại ngay, cô bước lên bàn giáo viên.

- "Cô Ganger". Cụ Dumbledore chào cô.

- "Chào thầy, thầy muốn em...?".

- "Uh, ta muốn thông báo cho em về một chuyện trao đổi năm nay. Em và cậu Malfoy sẽ được giao nhiệm vụ trong vụ trao đổi này".

- "Tới đâu ạ?", Hermione hỏi.

-"Một ngôi trường khác, cô Ganger. Nhà trưởng và hai thành viên mỗi nhà sẽ đi cùng Malfoy và cả em nữa".

- "Nhưng tại sao ạ?".

- "Chỉ để cho những thứ khác. Điều này có ổn với em không?".

     Cô thực sự không muốn nhưng Hermione không nói điều gì cả. "Vâng, được ạ". Sau đó, cô quay đi và bước xuống bàn để ăn sáng.

...............................................................



- "Cậu phải làm cái gì?", Pavarty hỏi. Hermione nhìn xuống cô với cái chau mày.

- "Shhh".

   Cô đỏ mặt và sau đó nguýt đi :"oh, ừ...xin lỗi nhé. Không được làm phiền lớp học. Vì vậy, cậu phải đi với...".

-"Draco và hai người khác ở mỗi nhà".

-"Năm mấy?". Hermione nhún vai và nhìn lên thầy Snape, người đang nói về vài độc dược mà cô đã biết hết rồi.

-" Cậu có hồi hộp không?".

   Một cái nhún vai khác. "Tớ chẳng biết nữa".

- "Có vấn đề gì ở phía sau vậy?". Thầy Snape hỏi.

- "Không ạ"

- " Vậy thì tại sao các cô nói chuyện?".

    Pavarty quay lại, muốn Hermione trả lời. "Um, em không biết vì sao thầy lại nói về độc dược đó. Vì thế em hỏi ạ".

- "Em ngắt lời bài học chỉ vì em không hiểu à?".

- "Vâng, thưa thầy".

- "Một lần nữa thôi nhé, cô Ganger và cô sẽ gặp tôi sau giờ học". Hermione ra hiệu mình hiểu và liếc nhìn thầy ấy khi thầy đang nói về loại độc dược đó lần nữa. Một vài đứa nhà Slytherin cười châm chọc cô.

- "Thầy ấy thật nhỏ mọn", Pavarty nói.

- "Kể tớ nghe về vụ đó đi".

- "Cô Ganger, làm ơn. Đứng dậy và lên đây ngồi". Thầy Snape chỉ vào cái bàn trước thầy. "Và tôi sẽ gặp em sau giờ học".

    Hermione liếc thầy nhưng vẫn đứng lên. Cô thu lấy những vật dụng của mình và đi đến cái bàn mà thầy Snape chỉ.

-" Loại độc dược này có thể giết..." và thầy ấy bước đến lần nữa. Hermione ngồi xuống, quan sát cử động miệng của thầy nhưng không nghe bất cứ từ gì thầy nói ra. Mọi việc cứ diễn ra như vậy vài tiếng trước khi cả lớp giải tán. Hermione cuống lấy túi và quăng nó một bên vai của mình.

- "Cô Ganger, tôi sẽ gặp em ở đây. 7 giờ tối nay".

-"Đê làm gì?".

    Thầy Snape nhìn lên đống giấy trước mặt thầy :"Tôi sẽ gặp em sau".

- "Vâng, thưa thầy." Cô quay lưng và bỏ đi, nhiệt độ trên đầu cô đang tăng cao.

Cô bước xuống đại sảnh, có ai va mạnh vào cô, làm cô ngã xuống, sách văng ra khỏi túi của cô.

-" Cậu tính làm gì tiếp theo vậy?", Ron hỏi.

- "Không có gì. Tớ sẽ đến thư viện làm bài tập". Cô nắm cánh tay cậu :"Cám ơn nhé".

-"Không có gì". Cậu kéo tay mình lên. "Mình đoán mình sẽ gặp lại cậu sau vậy". Cậu ấy đứng lên và bỏ đi. Ron có vẻ khác khác. Cậu ấy trông căng thẳng và cộc cằn. Không giống Ron chút nào. Hermione lăc đầu và đi tới thư viện. Cô tìm cho mình được một chỗ và mở túi của mình ra.

-"Oh, trời đất", cô nói. Nó đâu mất rồi? Cô trút cả túi ra để tìm, trừ phi là ở đó nhưng không thể được. "Chết tiệt, Ron. Cậu lấy nó rồi".

"Lấy cái gì?". Hermione nhìn lên, là Draco. "Ron đã lấy cái gì à?"

- "Chẳng có gì hết". Cô nói khá nhanh. Sau đó mỉm cười với cậu, cố chứng minh cho cậu ấy thấy.

-"Hermione, cậu ấy lấy cái gì của cậu?"

-"Không có gì hết". Cô lại nói dối nhưng lần này bình tĩnh hơn.

-"Oh, tớ sẽ quay lại lấy quyển sách của tớ, cái tớ vẽ ấy và nó không có trong phòng. Cậu biết nó ở đâu không?".

    Hermione cố giả vờ như bình thường."Không, tớ không thấy nó suốt cả sáng nay"

-"Ừ, Hermione. Quyển sách đâu rồi nhỉ?"

-"Tớ không biết". Cô nói. Đứng dậy và chụp lấy cái túi của mình. “Lần cuối cùng tớ thấy nó là tối hôm qua".

-"Cậu đã lấy nó". Draco buộc tội cô.

-"Không, tớ không có", cô nói dối. Cô đung đưa cái túi trên vai mình và bỏ đi nhưng Draco đã chụp lấy cánh tay cô.

-"Quyển sách đang ở chỗ quái quỷ nào hả?".

    Cô vùng cánh tay mình để cố thoát khỏi cái vặn chặt của cậu ấy. "Tớ không biết". Cô hét lên, hy vọng ai đó sẽ đến và nhìn thấy điều gì đang xảy ra. Nhưng chẳng có ai cả.

-"Hermione, Ron đã lấy nó phải không?". Giọng của cậu nhẹ nhàng hơn.

-"Tớ khong biết". Cô nói với cậu lần nữa.

     Nhiệt độ của cậu đang nóng lên. "Một lần nữa nhé, Hermione. Quyển sách ở đâu?".

-"Tớ không biết" Draco đẩy cô vào tủ sách và để một tay lên cạnh đầu cô.

-"Nó ở đâu? Hermione".

-"Để tớ đi".

-"Cậu sẽ chẳng đi đâu cho tới khi nói nó ở đâu". Hermione nhìn lên cậu. Đôi mắt xanh lạnh lẽo, màu xanh ác quỷ. "Nói cho tớ biết quyển sách chết tiệt đó đâu rồi".

-“ Không".

    Cậu lại đẩy cô vào giá sách nhưng lần này bằng hông của cậu. Tay của cậu giơ lên và vuốt ve má cô. "Thôi nào, Hermione. Nói tớ biết quển sách đang ở đâu".

     Hermione nhắm chặt mắt lại, ngọ nguậy cái đầu ra khỏi bàn tay của cậu. Cô không muốn cậu chạm vào cô.

-"Hermione, Hermione đáng yêu". Cậu thì thào vào tai cô. "Tớ chỉ cần quyển sách. Đó là tất cả những điều tớ muốn".

- "Và cậu sẽ chẳng lấy được nó đâu", cô cũng thì thào lại, bụng cô đang co thắt từng đợt.

-"Tôi sẽ lấy lại quyển sách đó và cậu sẽ xin lỗi tôi. Không cần phải tốn thời gian với con máu bùn như cậu".

    Hermione mở đôi mắt và nhìn lên cậu, cơn giận đang kéo đến. "Vậy thì hãy tránh xa tôi ra và đừng để tốn thời gian của cậu nữa". Cô nói.

- "Tuy nhiên nếu cậu không muốn". Cậu thì thào. Miệng cậu để gần mặt cô. "Nếu như tớ muốn cậu. Và nếu như cậu cũng muốn thế".

-"Tớ chẳng muốn làm cái gì với cậu cả". Cô bật lại cậu. "Đi đi và làm cho cha cậu vui vẻ. Cậu giỏi khoảng đó mà".

-"Làm cái gì?". Mắt cậu dần đen tối hơn trước.

-"Trở thành giống cha cậu. Cậu là bản sao của ông ấy mà".

     Trúng tim đen. Gân trên cổ cậu nổi nên. Cậu giơ tay lên để đánh cô nhưng cậu đã chụp lấy quyển sách và ném nó đi.

-"Cậu không biết cậu đang nói về điều gì đâu".

-"Tớ biết. Cậu giống ông ấy rất nhiều nữa là khác. Cậu không đánh tớ nhưng cậu đã tính làm vậy. Đe dọa tớ cũng chẳng làm cậu tốt lành hơn ông ấy đâu".

-"Tôi tốt hơn ông ta". Cậu nói. Mắt cậu đổi sang điều gì đó.

-"Không, Draco. Cậu không tốt như thế đâu", cô thách thức cậu. "Cậu thậm chí còn tệ hơn ông ta. Cậu sẽ chết như một tử thần thực tử, như chúa tể bóng tối mà giết người chỉ để thỏa mãn. Cậu sẽ sống trong địa ngục và mục rữa trong đó".

     Điều diễn ra kế tiếp khiến cô bất ngờ. Cậu gục xuống khóc. Cậu nằm trên sàn và khóc trong bàn tay của mình, Hermione muốn giúp cậu dừng lại và làm dịu cậu. Nhưng cô không thể. Cậu ấy không xứng đáng hoặc cũng không đáng để sống.

-"Tớ sẽ lấy lại quyển sách của cậu, Malfoy. Nhưng tớ sẽ chẳng giúp cậu nữa đâu. Lần tới, tớ khóc cho cậu là lúc cậu xuống địa ngục rồi, khi mà cậu chẳng còn hại đến ai nữa. Tớ sẽ chẳng khóc trong đau buồn mà khóc trong sự vui sướng". Sau đó cô quay lưng đi và bỏ một mình cậu đang khóc.



-end chap 14-
 

Thứ Ba, 5 tháng 5, 2015

[Dramione l Longfic l Dịch] 10 cách kết liễu Draco Malfoy chap 24

    

Title story: 10 ways to kill Draco Malfoy
Author: drakulya
Translator: Thảo Cami
Disclaimer: tôi không sở hữu gì ngoài bản dịch
Link: http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy

     Chap 24: Hermione


Chà, tôi có thể nói gì đây. Tôi giả sử, trong lời nói của Ron – Thông minh quá xá! OK, chính xác là tại sao tôi trích dẫn Ron? Ờ phải. Đó là lần trong tủ chứa chổi.

Đó là…cách tôi sắp xếp nó. Thật thú vị.

Được rồi, rất thú vị.

Bạn có thể đã biết những gì đã xảy ra. Trong mọi trường hợp, tôi sẽ không để nó lặp lại. Nếu tôi làm tôi chỉ có thể phát nổ với ký ức ngay đây trong Nhà kính và đặt Hogwarts trên đống lửa. Và đó là điều mà tôi không muốn vĩnh viễn ghi vào hồ sơ của tôi ở trường.

Nhưng có một điều tôi có thể giải thích, và nó là Thư sấm. Hãy để tôi kể lại…



HỒI TƯỞNG

“Ok, Hermione. Bồ vừa nói gì vậy?”

Tôi thở dài và nhún vai. “Mình nói là để Malfoy biết mức độ nghiêm trọng của những gì mà cậu ta đã làm, mình sẽ gửi cho cậu ta một bức Thư sấm”.

Harry gật đầu. “Nó thật là tuyệt, nhưng còn về Dobby? Hay là mình chỉ nghe như vậy thôi?”

Tôi cười ngây thơ. “Ôi không, thính giác của bồ tốt đấy. Mình đã nói một số điều với Dobby”. Tạm dừng cho hiệu ứng ấn tượng, tôi tiếp tục. “Mình sẽ để nó hét lên trong Thư sấm, nó có nghĩa là lá thư sẽ chứa tiếng hét của Dobby, không phải của bồ hay mình. Điều này là để tránh sự sỉ nhục, bồ thấy đó”. Rõ ràng là Harry không thấy, bởi vì gương mặt cậu ấy nhanh chóng chuyển sang màu đỏ. “Bồ có thể không chấp nhận, nhưng còn tốt hơn là thu tiếng của bồ lại”.

Điều này hẳn nhiên có tác dụng với Harry, và cậu ấy bình tĩnh lại. “Phải. Phải”, cậu ấy thì thầm. “Vậy, chúng ta đang thực sự sẽ làm cho Dobby thu âm bức Thư sấm ấy”. Bồ ấy lắc đầu. “Không thể tin được. Những điều bồ làm để chọc tức và gây xấu hổ cho Malfoy...”

“Mình không cố gắng chọc tức hay gây xấu hổ cho Malfoy”, tôi kích động nói. “Mình chỉ muốn cậu ta biết cậu ta đã làm tổn thương bồ như thế nào. Mình thậm chí còn viết một kịch bản cho Dobby để nó đọc ra, vì thế nó không giống như mình bắt nó nói ngẫu nhiên”.

Cậu ấy đảo mắt. “Bồ nói gì cũng được ‘Mione’”. Harry nhìn xung quanh. “Chúng ta có đưa Ron đi cùng không?”

Tôi nhún vai. “Nếu bồ muốn phải bực mình khi tìm thấy bồ ấy. Mình nghĩ bây giờ bồ ấy có thể  đang thẩm tra Ginny về Blaise. Bồ ấy sẽ không bỏ cuộc cho đến khi hoàn toàn hài lòng khi cô gái thậm chí vừa mới biết bồ ấy (Ý của câu này là ví dụ về cái sự cứng đầu của Ron trong việc tìm ra câu trả lời thõa mãn dù người đó mới quen biết). Bồ biết nó có thể sẽ mất một khoảng thời gian”. Tôi gạt một lọn tóc ra khỏi mặt mình, sắp xếp lại kịch bản của mình cho Dobby (chỉ dài khoảng 3 trang giấy – tôi đã có một ý tưởng tuyệt vời về những gì tôi muốn nó nói trước khi viết xuống giấy, vì thế cần chỉnh sửa chút đỉnh). Và đứng thẳng. “Vậy, chúng ta đi chứ?”.

Vài phút sau chúng tôi đến bức tranh bát hoa quả. Tôi cù quả lê và đẩy cánh cửa vừa xuất hiện. Harry nhanh chóng nối gót trước khi cánh cửa biến mất và cậu ấy dính chặt vào tường. “Bồ cù rất tốt”, Harry nhận xét, “Bồ biết chính xác phải cù ở đâu”. Bồ ấy nheo mắt lại “Chính xác là bồ đã xuống đây bao nhiêu lần để vận động ‘tự do gia tinh’?”.

Tôi đỏ mặt. “Ờ thì, không nhiều lắm. Ahaha...khoảng 3, 4 lần gì đó”.

“Phải không đó”. Cậu ấy lầm bầm. “Và mình không phải là một transvestite1  người mà có sở thích biến thái2 về vớ”.

(1):(người thích mặc trang phục khác giới, như nam thích mặc đồ nữ và ngược lại, muốn biết thêm thỉnh Google)

(2): (từ gốc: fetish, muốn biết thêm tìm Google ca ca)

“Harry, mình không bao giờ biết”, tôi nhướn mày. Tôi nghe được vẻ mỉa mai trong giọng nói của mình nhưng dù có từ chối thừa nhận bao nhiêu lần tôi thật sự muốn ở đây. Những gì bồ ấy không biết sẽ làm tổn thương bản thân mà thôi

Bồ ấy lầm bầm gì đó không mạch lạc và vẫy tay. “Nhanh nào. Tìm Dobby thôi”.

Chúng tôi tìm thấy gia tinh đang chuẩn bị thịt gà nướng cho bữa trưa với một vài yêu tinh khác. Khi chúng thấy chúng tôi, tất cả đều nhảy vào chân của mình và cúi thấp, vì thế mũi họ chạm đất. “Cậu Potter và cô Granger! Chúng tôi rất vui mừng và vinh dự khi các vị ở đây với chúng tôi!”. Những yêu tinh ở xa hơn vọt đi và tr lại với khay bánh mứt. “Xin hãy dùng chúng! Đó là món quà chúng tôi dành cho các vị!”

Tôi nhăn mặt với chính mình, chắc rằng bọn gia tinh không nhìn thấy. Tôi ghét phải lợi dụng gia tinh – họ phải làm việc rất vất vả để làm ra những thứ này, và bây giờ họ mang chúng đến cho chúng tôi chỉ vì chúng tôi ở đây? Nhưng tôi biết tốt hơn hết là không nên xúc phạm gia tinh bằng việc từ chối thức ăn, nên tôi chấp nhận nó. “Cám ơn nhiều nghen”, tôi nói nồng nhiệt. Những gia tinh nhảy vòng quanh hạnh phúc.

Sau khi ăn xong bánh mứt Harry nói gì đó với gia tinh đứng gần cậu ấy. Nó gật đầu nhiệt tình và chạy đi. Ngay sau đó, Dobby đến. “Ah! Cậu Potter và cô Granger! Xin chào buổi trưa!”

Tôi ra hiệu cho Dobby lại gần. “Dobby, cậu có thể làm điều này vì tôi không?”, tôi lẩm bẩm trong tai cậu ấy những điều tôi muốn, và nó đồng ý. “Sẽ quay lại ngay”, tôi nói với những gia tinh khác, và cho Harry một ánh nhìn , ‘Đánh lạc hướng bọn chúng khi mình thu âm Thư sấm!’. Sau đó, tôi mở cánh cửa ra hành lang bên ngoài, đưa Dobby kịch bản và bắt đầu thu âm.

KẾT THÚC HỒI TƯỞNG



Vì thế, về cơ bản đó là những gì đã diễn ra.

Hãy chú ý rằng nó không chỉ vì nụ hôn tuyệt vời trong tủ chứa chổi mà ngăn tôi lập kế hoạch tiếp theo.

--- Kế hoạch 7: Đầu độc Malfoy bằng cách nhỏ giọt thuốc Nhân sâm vào cốc của cậu ta. Phải chắc rằng liều lượng đã được đo lường, nếu không cậu ta sẽ bị co giật và rơi vào trạng thái hôn mê.

Thời gian: bất cứ khi nào lúc nước uống được dọn lên.

Lý do: để có được một tổng thể chung.

Cách thức: Lấy một lọ nước ép Nhân sâm từ tiết Thảo dược học trước đó mà tôi đã lấy và nhỏ một lượng nhỏ xíu vào ly của Malfoy khi cậu ấy không có ở đó. Phải chắc chắn rằng cậu ta không thấy mình làm như thế.

Tôi thở dài chán nản khi cẩn thận mở mạnh gói đậu Hà Lan và đổ chúng vào một chiếc xô nhỏ. Chiếc xô gần đầy. Lọ nước ép Nhân sâm ngay bên trong áo chùng của tôi. Ron đang ngồi bên cạnh tôi có vẻ có vấn đề với những hạt đậu Hà Lan nhảy ra khỏi vỏ của mình một cách hào hứng mà để lỡ cái xô. Một số mầm đang mọc trên chân cậu ấy và  bồ ấy đang bắt đầu hoảng sợ. Dĩ nhiên, là Ron, đầu tiên bồ ấy cố gắng thoát khỏi các mầm cây bằng cách đạp lên chúng. Một tiếng rít nhỏ hết sức đáng thương khi bồ ấy đạp cây xuống đất.

“Ron!”, tôi phản đối khi nghe vài tiếng rít. “Đừng làm như thế nữa! Chúng rất là hiếm có, vì vậy bồ đừng có mà giẫm lên chúng nữa”.

“Đếch-thèm-quan-tâm!”. Ron trả lời qua hàm răng nghiến chặt. “Bọn chúng thật là phiền phức!”

“Nếu bồ để chúng vào xô thay vì quăng lung tung như vậy thì chúng sẽ ngừng mọc!”, tôi hét lên với bồ ấy. Cậu ấy trừng lại tôi nhưng câm lặng khi giáo sư Sprout đi về phía chúng tôi, mắt bà mở to. Và giảng cho Ron một bài những gì bồ ấy đã nói và không nói quá nhiều về việc cậu ấy thiếu xô. Bồ ấy gật đầu, cố làm ra vẻ vô tội nhưng thất bại thảm hại. Cậu ấy trông giống như là bị táo bón với nụ cười gượng gạo.

“Đừng có nói”, Ron rít lên với tôi khi giáo sư bỏ đi. “Đừng. Có. Nói”.

Tôi làm vẻ ngây thơ. Chà…tôi nghĩ rằng ít nhất tôi cũng thuyết phục hơn Ron. “Nói cái gì? ‘Mình đã nói rồi mà’ ư?”.

Tai cậu ấy đỏ lên và bắt đầu la làng. “Lalala! Mình không nghe bồ nói gì hết! Lalala!”.

Tôi quay sang Harry, bối rối. “Ron bị làm sao vậy nhỉ?”

Harry cười. “Mình nghĩ bồ ấy không nói về sự thật rằng Ginny và mình ở cạnh nhau rất tuyệt”. Cậu ấy nhún vai. “À tuyệt. Ginny đã nói với bồ ấy tối hôm qua. Vì thế cậu ấy đã nổi đóa cả đêm. Mình tự hỏi bồ ấy bị làm sao?”

“Bồ cũng biết đó, ờ, cậu ấy rất nhạy cảm về những cậu bạn trai của Ginny”, tôi nói. Cười khúc khích. “Và lẽ ra bồ không nên để Ginny nói với bồ ấy – con bé khá là thẳng thừng  về những điều như này”.

“Đúng thế”. Harry nói. “Bồ có nghĩ là bây giờ quá trễ rồi không?”

Sau môn Thảo dược học, chúng tôi có tiết trống. Điều này không bình thường mà, tôi quyết định làm một số việc và ngồi bên cạnh hồ trong khi Ron và Harry chơi trò yêu thích (một trò mà tôi chẳng thấy thú vị gì cà), Bài Phù Thủy. Tôi nghĩ về việc hoàn thành biểu đồ Thiên Văn học của mình, nhưng lại quyết định nghỉ ngơi một chút.

Vài phút sau, tôi đến bờ hồ và nhìn xung quanh cho một chỗ tốt có ánh nắng. Mùa Đông đang đến gần, và tôi có thể cảm thấy nó trong không khí – những cơn gió lạnh hơn mỗi ngày. Tôi rùng mình và cảm thấy mừng vì đã mang theo áo khoác. Cuối cùng tôi thu hẹp tầm mắt, đồi cỏ với một cây sồi đơn độc cách khoảng 20 mét và bắt đầu đi đến đó.

Khi đến gần hơn tôi nhận ra có một bóng đen ngồi dựa vào cây. Tôi tự hỏi làm sao mà mình có thể bỏ qua nó – rõ ràng là cây không phát triển phình lên ở phần rễ. Tôi lắc đầu và tiếp tục đi qua chúng.

Còn khoảng 2 mét, tôi cuối cùng cũng nhận ra hình bóng đó. “D-Draco?”. Tôi hoài nghi hỏi. Người đó quay đầu và nỗi hồ nghi của tôi được giải đáp – đúng thực là Malfoy đang ngồi đây.

Đang đọc sách.

Đang đọc sách đó.

Phải chỉ có tôi, hay Draco Malfoy đang đọc sách?

Tôi lắc đầu, nếu tôi bị ảo giác thì sao. Nhưng không; trên tay Draco đang cầm cuốn tái bản của Hogwarts một lịch sử. “Sao?”, cậu ta trả lời cáu kỉnh, trông hơi ngạc nhiên. “Đến để đá vào bẹn của tôi? Hay đập tôi bằng một cây chổi bay?”

Tôi đảo mắt. “Tôi sẽ không làm như thế”, tôi nói đầy thiện chí. Cậu ta khịt mũi. “Chà, sự thật là tôi ở đây chỉ để ngắm nhìn hồ nước. Cậu biết đó, để thư giãn”.

“Wow”, Draco nói một cách mỉa mai. “Hermione Granger cũng biết nghĩa của từ ‘thư giãn’ cơ đấy’”. Trước sự ngạc nhiên của tôi, cậu ấy nhích qua một chút. “Đây, cô có thể thư giãn bên cạnh tôi”. Cậu ta nhếch môi và vỗ nhẹ mặt đất bên cạnh.

Không nói nên lời, tôi đi qua thật chậm và ngồi xuống. Cơ thể ấm áp của cậu ấy tỏa ra bên tay tôi, làm tôi cảm thấy thật không bình thường. “Ừm…cảm ơn?”. Tôi ngó vào quyển sách của cậu ta và thấy rằng đó không phải nội dung quen thuộc. “Nè…nó đâu phải là Hogwarts một lịch sử!”. Tôi kéo cuốn sách về phía mình và cời áo khoác. “À há! 1001 Chiến công Điên rồ Phù thủy từng Thực hiện trong Lịch sử! Cái quái gì vậy!”

Draco giật lại, lườm tôi. “OK, thật tinh khôn, cô đã nhìn thấu ngụy trang của tôi. Tôi chỉ là đang buồn chán. Tôi nghĩ nó là một cuốn sách thú vị để đọc. Hay hơn bất cứ cuốn sách nào mà cô ba hoa về nó”, cậu ấy nói.

“Tôi đâu có ba hoa!”. Tôi nóng nảy nói. “Tôi chỉ nói chuyện rất bình thường. Dù sao thì, cậu có biết cuốn sách này ghê rợn thế nào không đấy? Tôi lật qua nó một lần và gần như ném nó lên”. Tôi rùng mình. “Có một người dường như đã ném bản thân vào máy xay thịt…eo ơi!”

“Vậy là cô đã đọc nó?”, cậu ta hỏi, nhếch môi. “Vậy sao bảo là chưa từng đọc?”

Tôi đứng dậy, rít lên. “Tôi không có”. Sau đó thở dài. “Cậu làm tôi mắc ói quá. Như mọi khi. Bây giờ tôi cảm thấy như bóp nghẹn cái gì đó…quá nhiều cho khoảng thư giãn”, tôi nói tiếc rẻ, nhìn Draco một cách kinh tởm. “Cậu đọc một mình đi”. Xoay mặt đi, tôi bắt đầu rời khỏi đó – và thấy tay mình bị kéo lại. “Cái gì nữa đây, cậu muốn bị bóp cổ sao? Tôi rất mừng khi làm việc đó, nếu cậu chịu ngồi yên một lúc”.

Draco cười.  “Cô không thể bóp cổ tôi đâu. Các nữ sinh Hogwarts sẽ khóc và rất có thể sẽ giết cô”. Cậu ta cười gian ác. Tôi thấy trái tim mình lỡ một nhịp và ý thức được rằng cậu ta còn đang nắm cổ tay tôi.

“Ơ, Draco?”, tôi nói, nhìn châm chọc vào tay cậu ấy. “Nếu cậu không phiền, hãy để tôi đi”. Thình lình tôi bị kéo mạnh về phía trước và ngồi trên đùi cậu ấy. “Ư…đau quá!”. Tôi phàn nàn, đánh vào vai cậu ta.

“Tốt”, cậu ấy trả lời. Tôi nhìn cậu ta ở khoảng cách gần, tất cả những nét quyến rũ của biểu tượng Slytherin đáng tự hào của Draco. Không phải là một ánh nhìn xa lạ…nhưng nó là lần đầu tiên tôi có cơ hội nhìn lại, thay vì chỉ đặt lên môi cậu ta để hôn. “Thực ra, hãy để tôi nói lại điều đó. Tôi xin lỗi, tội nghiệp tình yêu”. Cậu ấy cho tôi một nụ hôn gió châm biếm lên má tôi.

Tôi choáng váng, một lần nữa rơi vào im lặng. Malfoy, xin lỗi ư? OK, chà, đó chỉ mang một nửa ý mỉa mai, nhưng tôi cũng phát hiện sự thật trong lời nói đó. Không, nó chỉ là một lời ‘xin lỗi’ giả vờ. Đó là hai lần cậu ấy làm tôi ngạc nhiên hôm nay. Cái gì tiếp theo đây, cậu ta thừa nhận rằng bây giờ cậu ấy vung theo cách khác và tôi là người kiêu hãnh khi mặc trang phục sợi tổng hợp (thật ra mình chẳng hiểu câu tiếng anh câu này, nên xét về tổng thể, nó chẳng ăn nhập gì cả vì đang nói về Draco tự dưng chuyển nhân xưng ‘am’, câu gốc là ‘him admitting that he now swings the other way and  am a proud wearer of spandex’, nếu bạn nào có thể có dịch được xuôi hơn thì góp ý mình nhé, xin lỗi về sự giới hạn ngôn từ và kiến thức của mình), bởi vì nó khiến cậu ấy trở nên ‘sexy’.

Nó không phải là cậu ấy không đủ ‘sexy’…nhưng nó không phải trọng điểm.

“Dù sao thì tôi kéo cô lại cũng không có gì cả”, cậu ấy tiếp tục, một tia sáng trong mắt cậu ấy. “Tôi kéo cô lại để cho người hâm mộ yêu thích của tôi một nụ hôn hoặc hai”. Với điều đó, cậu ấy đặt tay quanh cổ tôi và kéo tôi xuống để hôn. Trái tim tôi nhảy lên tận cổ họng. Vậy bây giờ tôi không còn là một Máu Bùn bẩn thỉu nữa. Cái gì đã thay đổi nhỉ.

Không hề khó chịu, tôi phải thừa nhận. Nhưng vẫn còn, Draco là loại thay bạn gái như thay áo. Tôi thật sự không muốn chỉ là một cô gái mà cậu ta đã chơi đùa và bây giờ đã mệt mỏi. Niềm kiêu hãnh của tôi không cho phép tôi là một trong số đó.

Nhưng cũng có thể tận hưởng cơ hội một chút, đúng không?

Tôi từ từ hôn lại cậu ta. Khi chúng tôi tách nhau ra, tôi đấu tranh để đứng lên và vẫy một ngón tay vào mặt cậu ấy (ngón giữa – hay còn gọi là ngón tay thối đó ạ). “Một sự điều chỉnh, chàng trai trẻ à”, tôi nói, cố không cười, “Tôi không phải fan của cậu”.

“Đừng phá hủy viễn vọng của tôi chứ”, cậu ta trả lời. “Cô làm xẹp cái tôi của tôi hàng ngày như nó”. Cậu ấy nghiêm túc  nhìn tôi. “Kỳ lạ là tôi lại thích điều đó”.

Tôi đỏ mặt. “Cậu kỳ dị thật đấy. Rất kỳ dị”.

Cậu ta nhếch môi. “Tôi biết cô yêu điều đó về tôi”.  Cậu ấy đặt tay trên trán và nhắm mắt lại. Nghĩ rằng cậu ấy đã ngủ, tôi không trả lời, nhưng cậu ấy khiến tôi nhảy dựng lên khi thêm vào một điều nữa. “Thừa nhận đi Her-Granger”.

Tôi đảo mắt. “Chỉ cần gọi Hermione thôi, OK? Tôi phát mệt khi cậu sửa lại khi nói tên tôi nữa chừng. Tên của tôi không phải là ‘HerGranger’, ‘Máu Bùn’ hoặc ‘biết tuốt không thể chịu đựng nổi’. Chỉ là Hermione thôi. Vì thế đừng gọi tôi bằng bất cứ cái tên nào khác – nếu không cậu vẫn ghét tôi”. Tôi tạm dừng cho hiệu quả, và để cho cậu ấy thời gian suy nghĩ. “Ngoài ra…sự kỳ quái của cậu mê hoặc tôi, nhưng không thể nói là tôi yêu nó được”.

“Cô vặn trái tim tôi thật tàn nhẫn, Hermione”, cậu ta chế giễu. “OK, Hermione là nó. Cô có muốn tôi gọi cô như thế, Hermione?”

“Không phải như thế”, tôi hét lên. Cậu ấy bắt đầu cười và mở đôi mắt màu xanh. Tôi đá vào bắp vế cậu ấy và cậu im lặng một chút, nhưng vẫn cười thầm kỳ lạ. “Hermione. Không phải Hermione. Đừng kéo dài tên của tôi ra. Chỉ cần nói bình thường thôi”.

“Hermiiiione”, cậu ấy trả lời. Thời điểm này tôi rất bực mình bằng việc đánh vào cái cây. Lần này cậu ấy câm miệng đặc biệt, đôi mắt mở to ngạc nhiên. “Wow. Một con người khác của Hermione. Con người bạo lực. Dù tôi phải nói là, tôi đã tiếp xúc với những lần bạo lực này quá nhiều vì  muốn tốt cho tôi”. Cậu ấy rùng mình rõ ràng. “Có quá nhiều”.

Vào lúc đó tôi nhớ tới kế hoạc thuốc Nhân sâm. Tôi gần như cảm thấy từ bỏ kế hoạch, nhưng thực sự, tôi không thể bỏ nó bây giờ được. Tôi đã có kế hoạch thứ 7 rồi. Chỉ cần 3 cái nữa thôi mà, đúng không? Nó đã hơi trễ để hối tiếc những nỗ lực của tôi trong quá khứ  để giải thoát Hogwarts khỏi Malfoy. Tôi nghiến răng và quyết định thực hiện kế hoạch tối nay.

 Tôi không quan tâm Malfoy.

Tôi rất không quan tâm Malfoy. Ý tôi là, ai thèm quan tâm điều gì đã xảy ra với kẻ ích kỷ nếu cậu ấy rơi vào trạng thái hôn mê? Nó không giống như ai quan tâm. Chà, có lẽ ngoại trừ Crabble và Goyle, và mẹ cậu ấy nữa. Đó là có thể về nó. Và vào giai đoạn này, hầu hết các cô gái ở Hogwarts sẽ quan tâm, nhưng họ chỉ muốn cơ thể của cậu ta. Vì thế nó không thật sự là vấn đề.

Đúng. Nó đó. Cảm xúc của tôi về Draco được sắp xếp lại.

Chờ đã…cảm xúc gì chứ?

Tôi mắng bản thân mình bị thần kinh khi nghe tiếng sột soạt trong bụi cây gần góc quanh của lâu đài, là gần nhất với chỗ chúng tôi bây giờ. Tôi quay xung quanh khá mạnh và bắt được cái nhìn thoáng qua của ai đó tóc ngắn màu đỏ chói lọi gần góc quanh. “Ôi Trời ơi – chết tiệt mà!”. Tôi lẩm bẩm thất vọng. Nếu đó là người mà tôi nghĩ…và cậu ấy thấy tôi đứng đây cạnh Malfoy, không đánh cậu ta hay ở bất kỳ tư thế chiến đấu nào…

“Ai đó?”, Draco nghi ngờ hỏi khi tôi nhìn chằm chằm ra lối đi.

Tôi tạm dừng và nhìn lại. “Tin tôi đi. Đó không phải là người tôi muốn gặp đâu”. Thở dài, tôi cười sáng lạng với cậu ấy rồi bắt đầu chạy về lâu đài.

Nếu đó là Ron, tôi thực sự không xong.

-end chap 24-
 
T/N: -xin lỗi vì để mấy bạn chờ lâu như vậy, mình dạo này làm biếng quá đi :D, komenasai
- Anh chị trong fic này hôn nhau nhiều nhể, dù chưa có êu nhau
- Thường thì mình thấy Hermione luôn có một chút giảo hoạt của Sly-er trong một số fic, rất thú vị, rất hấp dẫn