Author: drakulya.
Nguồn: fanfiction.net
Link:
http://www.fanfiction.net/s/2175455/1/10-Ways-to-Kill-Draco-Malfoy
Translator: thảo camiDisclaimer: tất cả thuộc về tác giả nhưng bản dịch là của tôi.
Chương I: Hermione
Bây giờ tôi không muốn bạn nghĩ tôi là một kẻ
nguy hiểm hay điều gì tương tự thế. Chắc chắn là không. Tôi là một phù thủy
dưới 16 tuổi hoàn toàn bình thường, người luôn khinh thường bạo lực, và không
bao giờ có ý định kết thúc cuộc đời mình trong ngục Azkaban. Tôi không bao giờ
nghĩ mình sẽ ếm bùa bất kì ai trừ khi họ làm phiền và khó chịu đến mức không ai
chịu nổi. Đó là khi tôi đứng dậy bình tĩnh lấy ra cây đũa phép của mình và ếm
bùa lên họ.Tin tôi đi, tôi biết rất nhiều ma thuật và pháp thuật. Nếu bạn không tin bạn hãy hỏi bất cứ ai biết tôi, họ sẽ chứng thực những gì tôi vừa nói.
Nhưng có một người và hai tiếng ngâm nga của hắn khiến cho bạn của tôi và tôi thường xuyên gặp xui xẻo. Hắn hoàn toàn đúng với những hạng người tôi miêu tả ở trên và còn nhiều hơn thế nữa. Hắn ta không tử tế, hắn ta là một kẻ nối dối và thêm vào đó hắn ta là kẻ bịp bợm. Có lần hắn ta và những tên đi theo hắn cố gắng đóng giả Giám ngục dọa Harry Potter nhằm mục đích khiến cậu ấy thua trong trận đấu Quiddich, nhưng Harry đã cho chúng một trận ra trò. Một lần khác hắn khiến con bằng mã làm mình bị thương nhằm mục đích khiến bác Hagrid bị mất việc (và về phần con bằng mã, nó dùng đầu). Một lần nữa, Harry, thời gian này tôi chỉ cần xoay sở cứu cả hai.
Vậy bạn đã thấy được hạng người mà tôi đang nói chứ. Và bạn có thể đoán được đó là ai.
Đúng thế, đó chính là Draco Malfoy. Chúng tôi từng khiến hắn nôn ra những con sên nhỏ, từng khiến hắn mũi lòng thòng như một quả dưa và chứng kiến hắn bị biến thành một con chồn trắng nảy lên nảy xuống xung quanh đại sảnh. Chúng tôi làm điều đó mà không hề cảm thấy một chút hối hận hay thương xót. Ừ, có lẽ cảm thấy hối hận khi hắn trở lại bình thường.
Lần đầu tiên tôi gặp hắn là trên chuyến xe lửa đến trường Hogwarts hồi năm nhất. Hắn ta thấp, có mái tóc bạch kim và đôi mắt xám thâm sâu nhìn vào bạn một cách lãnh đạm. Hắn luôn luôn mang một giọng nói lè nhè hoặc châm chọc (trừ khi hắn sợ hãi) và khuôn mặt hắn thì luôn cau có. Đàn em của hắn là Crabbe và Goyle chắn chắn thiếu sức sống và thông minh. Khi chúng đến chúng như những kẻ nhớ ngẩn, nhưng bằng cách nào đó chúng luôn vượt qua những kì thi cuối kì khó khăn.
Dù sao Harry và Ron ngay lập tức trở thành kẻ thù của hắn ta và mấy tên đàn em của hắn. Và tôi kết bạn với hai người họ, vì vậy về cơn bản tôi và Malfoy không có mối quan hệ tốt. Vào năm thứ hai hắn cho tôi biết hắn ghét tôi như thế nào bằng cách gọi tôi bằng máu bùn (một phù thủy/ pháp sư mang dòng máu muggle). Năm tiếp theo, tôi trả lại cho hắn bằng cách đấm thẳng vào mặt hắn, điều đó khiến tôi vô cùng thõa mãn.
Bây giờ bạn đã có sự hình dung về lý do tại sao tôi ghét hắn.
Bây giờ tôi đang trên chuyến tàu tốc hành Hogwarts, ngồi trong một toa với những người bạn thân nhất là Harry Potter, đứa-trẻ-vẫn-sống-và-đang-trốn-Voldermort, cùng với Ron Weasley. Em gái của Ron, Ginny cũng ở đây, thêm vào Neville Longbottom, một người đãng trí không thể đãng trí hơn được. Kể từ khi bà của cậu ấy, người luôn mệt mỏi với việc cậu ấy cứ bỏ quên mọi thứ ở nhà và bà phải gửi chúng đến cho cậu ấy bằng cú, đã thực hiện một bùa chú phức tạp nhưng hiệu quả để tăng trí nhớ cho cậu ấy, cậu ấy nhớ lại những điều mà hầu hết chúng tôi đã quên.
“Hermione, cậu còn nhớ có lần cậu dùng phép trói toàn thân lên mình khi mình cố cản mấy cậu ra khỏi phòng sinh hoạt chung năm đầu tiên không?”. Cậu ấy cười. “Nó rất đau. Nhưng mình đoán nó tốt cho mình, phải không?”
Bạn biết tôi nói đến vấn đề ghi nhớ chứ. Trong chiếc ghế của mình tôi cảm thấy lúng túng và bối rối. “Mình hi vọng cậu không bận tâm nhiều về điều đó. Mình đã xin lỗi rồi mà”.
“Ôi, không phải mình đang đổ lỗi cho cậu đâu. Rốt cuộc nó cũng đã trôi qua hơn bốn năm rồi”.
Đó có phải là một khoảng thời gian dài kể từ khi tôi giúp Harry lấy được Hoàn đá phù thủy? Năm nay là năm học thứ sáu của tôi. Ồ, phải rồi. Hơn bốn năm nhiều lắm. “Hừm”, tôi lơ đãng đáp. Neville thấy tôi không trò chuyện nhiệt tình nên cậu ấy quay sang trò chuyện với Ginny.
“Kỳ nghỉ hè của bồ thế nào?” Harry hỏi tôi trong lúc cậu ấy dựa người vào chiếc bàn chất đầy thức ăn (bữa ăn trưa với bánh bí ngô, một ít gói giấy sô cô la ếch nhái và một túi đậu đủ vị chưa bóc). Cuối cùng cậu ấy cũng cao hơn tôi nửa cái đầu. Ron vẫn gầy và cao lêu nghêu.
“Mọi chuyện vẫn bình thường. Bồ có nhận được thư của mình và Ron không?” Harry không được ra khỏi nhà của gia đình Dursley suốt cả mùa hè, và chúng tôi biết cậu ấy phải khổ sở như thế nào, vì thế chúng tôi để cho cậu ấy cập nhật thông tin về thế giới phù thủy thông qua báo và các vật dụng.
“Có, cảm ơn nghen. Nó thực sự cứu vãn cuộc sống của mình. Gia đình Dursley không thực sự có thể bầu bạn đâu”, cậy ấy cười. Ron, người đã từng nhìn thấy Dudley, gật đầu xác nhận.
“Chết tiệt, nó chắn chắn không thể bầu bạn”, cậu ấy nói, “Mình có thể nói chỉ từ một cái nhìn và những gì mình nghe được, nó không thay đổi nhiều lắm từ lần cuối mình gặp nó”.
“Đừng nói tục chứ Ron”, tôi nói, “Mình chắc rằng nó, ừm … đã cố gắng để có được chế độ ăn kiêng như bây giờ, nhỉ? Cậu đã từng nói đến việc nó tiến triển như thế nào trong một hai năm trước, phải không Harry?”.
“Ừ, nhưng mình không nghĩ nó làm tốt việc đó lắm. Nó nổ cơn tam bành và phá hỏng căn nhà mỗi ngày”.
“Ồ, mình hiểu”.
Cảnh vật bên ngoài lướt nhanh qua cửa sổ. Người lái tàu thông báo khoảng 40 phút nữa sẽ đến nơi, và tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Những đồng cỏ giờ đây đã được thay thế bằng bối tối đen như mực. Đêm đang đến.
“Chúng ta đi thay áo chùng thôi”, Ginny nói, Chúng tôi gật đầu và khi trở lại chúng tôi đã thấy một cảnh tượng kì lạ; Malfoy đang ngồi trên ghế của chúng tôi mà không có Crabbe và Goyle. Hắn đang ăn Đậu đủ vị và nhăn mặt khi ăn nó. Ron hắng giọng lớn tiếng và hắn ta nhìn lên. Tôi và Ginny thở gấp. Hắn ta tỏ vẻ cáu kỉnh thường ngày, nhưng bây giờ bằng cách nào đó nó không che giấu nổi sự chói lòa, làn da nhợt nhạt, sự sạch sẽ và đôi mắt màu xanh nước biển sáng lấp lánh. Hoặc cái cách mà hắn làm với mái tóc của mình, nó không còn quá gọn gàng nữa và nó dài tới vai, rủ xuống che đi mắt hắn. Đôi mắt với lông mi dài và lạnh lùng.
Ai đó hãy tát tôi đi. Tôi ghê tởm bản thân mình. Điều gì đã khiến tôi nghĩ rằng Malfoy thực sự đẹp?
Ron đã làm điều đó. “Bồ làm gì vậy Hermione? Bồ nhìn nó chằm chằm với ánh nhìn kì lạ”, cậu ấy nói, trông thật khiếp đảm. Tôi nhận thấy Harry kéo mạnh Ginny, vẻ ngạc nhiên hiện trên khuôn mặt cậu ấy. Có vẻ như Ginny cũng không kiểm soát được bản thân như tôi và cố gắng nhảy vào Malfoy.
“Đúng như vậy đấy”. Giọng nói lười biếng của Draco tràn ngập tâm trí tôi. A, giọng nói của hắn! Nó không còn lè nhè như chúng tôi biết, nó hơi sâu hơn, quyến rũ hơn.
Tôi thực sự cần điều trị. Ngay bây giờ. Những nhà tâm lý học ở đâu khi mà bạn cần họ?
“Bọn con gái nhìn chằm chằm vào tao trong chuyến tàu này. Đầu tiên chỉ có Pansy, tao nghĩ rằng đó là một việc bình thường. Sau đó cô ta rời đi và trở lại với nhiều đứa hơn, một trong số chúng quyết định nhảy vào tao”.
Việc đó giải thích cho mái tóc lộn xộn của hắn. Tôi cười toe. Hắn trừng mắt nhìn tôi.
“Đó là lý do tại sao tao quyết định ở khoang của tụi bây vào những phút cuối. Dù sao, cũng không ai ở đây”. Hắn với tay lấy viên kẹo đậu khác.
“Điều gì khiến mày nghĩ tụi tao muốn mày ở đây?”, Harry lạnh lùng nói.
“Và điều gì khiến mày nghĩ rằng tao muốn ở lại trong cùng một khoang với Potty, Weasley, Máu bùn và lũ bạn của tụi bây?” Draco đớp lại. “Tao gần như tuyệt vọng. Vì vậy tao mới ở đây”.
Ron nắm chặt tay giận dữ, Harry giữ cậu ấy lại, trong khi Neville ghi nhớ khoảnh khắc này trong đầu.
“Cứ vờ như nó không có ở đây và ngồi xuống”, cậu ấy lẩm bẩm một cách ủ ê. Chúng tôi làm như vậy. Không có một tên con trai nào muốn ngồi gần Malfoy, vì thế Ginny ngồi cạnh trong khi tôi bị buộc ngồi đối diện hắn ta. Ginny đang đỏ mặt giận dữ khi phải ngồi kế hắn, tôi cảm thấy sợ và ao ước chuyến tàu mau đến Hogwarts.
“Còn bao lâu nữa chúng ta đến?” tôi hỏi. Malfoy nhìn tôi suốt năm phút vừa qua – nhìn chằm chằm, chắc chắn là như thế - tôi cảm thấy hơi bực dọc và khó chịu.
Harry nhún vai “Không biết”.
Hai mươi phút trong sự im lặng gần như không thể chịu nổi, ngoại trừ tiếng nhai nhóp nhép không thường xuyên của Ron, người đang lên cơn đói và đang ăn ngấu nghiến miếng bánh nướng cuối cùng. Draco vẫn nhìn tôi, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn những người khác hoặc kiểm tra cẩn thận viên kẹo Đậu đủ vị trước khi ném chúng đi hoặc cho vào miệng.
Tôi cố gắng không nhìn hắn ta, thay vào đó tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ngoài trời rất tối nên cửa sổ biến thành một tấm gương và tôi thấy Draco cũng nhìn vào cửa sổ. Chúng tôi trao đổi ánh nhìn và khi hắn ta chỉ ngón tay vào tôi, tôi đá một cú mạnh vào chân hắn. Tôi được thưởng với ‘nghị lực’ không bị dập tắt. Bạn bè của tôi quay lại và gửi cho Malfoy cái nhìn trừng mắt được kết hợp, dù Ginny chỉ nhìn được nửa vời rồi nhìn xuống.
“Chúng ta sẽ đến nơi trong khoảng 10 phút nữa”, người lái tàu nói qua hệ thống liên lạc. Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm và sau mười một phút cho những lời lăng mạ được chúng tôi trao đổi trong im lặng, Malfoy trả lại cho tôi cú đá đau điếng và đi đến Đại sảnh đường cùng với Crabbe và Goyle, hai đứa này vừa tìm thấy hắn ở trên tàu.
Tôi vô cùng giận dữ vì thế tôi đấm vào thứ cứng cứng gần mình nhất. Cái đó hóa ra lại là Ron và cậu ấy bị đẩy về phía trước do cú đấm của tôi. “Ôi! Sao bồ lại làm thế, Mione?”, cậu ấy than phiền, xoa lưng khi cậu ấy quay lại.
Harry vỗ nhẹ lên lưng tôi, “Mình biết Malfoy đáng ghét như thế nào. Bỉnh tĩnh đi. Nó không đáng để cậu đánh Ron đâu”. Tôi nghe các gợi ý và nhìn Ron ngượng ngùng.
“Xin lỗi nghen Ron. Mình đoán mình bị mê hoặc”.
Ron gật đầu, thôi xoa lưng, “Mình tha thứ cho bồ”, cậu ấy nói và mỉm cười với tôi.
Chúng tôi ngồi ở dãy bàn nhà mình trong Đại sảnh đường. Hầu hết nhà Slytherins bị một đám đông bao quanh và tôi có thể đoán được ai là trung tâm. Hầu hết con gái của các nhà khác nhìn chằm chằm vào đó một cách khao khát, cứ như thể họ ước mình có thể ở đó vậy. Ginny là một trong số đó. Tôi lắc con bé và nó quay lại nhìn tôi, “Hả?”.
“Đừng nhìn tụi Slytherins như vậy! Em cứ như mộ Gryffindor kì quái vậy”.
“Ơ, em?”. Cô bé đỏ mặt và nhìn sang hướng khác. “Cám ơn đã nhắc nhở em”.
Tôi thấy giáo sư Dumbledore hắng giọng và tụi Slytherins trở về chổ ngồi của mình. Hầu hết các giáo viên đều bất ngờ khi phát hiện trung tâm là Draco. Giáo viên nữ thì nhướn mày và liếc nhìn. Giáo viên DADA mới còn trẻ, là một phù thủy xinh đẹp được gọi là Giáo sư Anderson trông đặc biệt lôi cuốn. Tôi thấy họ lầm bầm với nhau và im lặng khi cụ Dumbledore nói. Sau đó đĩa được lấp đầy thức ăn và chúng tôi bắt đầu chén.
Như thường lệ, Ron là người đầu tiên nhét đầy thức ăn vào miệng. Bánh bí ngô trên tàu dường như không thể làm giảm cơn đói và đĩa của cậu ấy thì chất đầy thức ăn. Harry đang nhìn, đang cười và bổ nhào xuống dưới cái bàn để lấy cái gì đó vì thế cấu ấy sẽ không bị chết vì cười khi Ron bị mắc nghẹn và đỏ gay. Cậu ấy nhìn tôi nài nỉ, tôi thở dài và vẩy đũa phép của mình. Ngay lập tức cậu ấy trở lại bình thường và tiếp tục ăn.
Khi bữa tiệc kết thúc, học sinh bắt đầu giải tán về nhà của mình, chỉ còn lại các giáo viên. Tôi cùng Harry và Ron đi về phía bức chân dung của Bà Béo. Huynh trưởng năm nay là một chàng trai 17 tuổi cao ráo với mái tóc nâu ngắn nói cho chúng tôi biết mật khẩu (vận may lớn). Bức tranh mở ra và chúng tôi leo vào.
“A, thật tuyệt vời khi được trở về”, Ron nói, ngồi phịch xuống chiếc ghế bành, Harry và tôi làm theo.
“Trở về chiếc giường bốn cọc thoải mái”, Harry đồng ý.
“Gia đình Dursley bắt bồ ngủ trong tủ nữa hả?”, Ron nhe răng cười.
“Không, hiện giờ mình quá cao để ở đó”. Harry lắc đầu. “Họ bắt mình cắm trại bên ngoài khi không thể chịu đựng được Hedwig bay và rung lắc lồng khi mình có thư”.
Tôi bật cười, “Từ tụi mình”.
Ron đứng dậy co giãn, “Mình sẽ đi ngủ. Những bài học sẽ bắt đầu vào ngày mai, các cậu nhớ chứ?”.
“Ồ, tốt”, tôi vui vẻ nói. “Sao?”, tôi hỏi khi hai người nhìn chằm chằm vào mình.
“Mình vẫn không thể tin rằng bồ thực sự thích những bài học”, Harry càu nhàu. “Nhưng ít nhất bồ có thể kiểm tra giúp bọn mình”.
Chúng tôi chúc nhau ngủ ngon rồi tôi đi lên kí túc xá của mình. Khi tôi đến nơi thì thấy Lavender và Parvati lao về phía mình.
“Cậu có thấy Draco không Hermione?”, Lavender nói một cách hào hứng. “Cậu có thấy cậu ấy không? Cậu ấy tuyệt đẹp! Mình không thể tin rằng mình đã không nhận ra điều ấy một thời gian dài!”, Parvati gật đầu đồng ý.
Tôi đi qua chiếc giường của mình. “Nhưng hắn ta vẫn là một tên Slytherins thối tha”. Tôi nói khi đắp chăn. Tôi thấy Parvati nhún vai.
“Ừ, nhưng ít nhất bây giờ cậu ấy là một Slytherins thực sự quyến rũ”, cậu ấy nói, cười khúc khích và bắt đầu thì thầm với Lavender.
Tôi cảm thấy rằng mình không thể ngủ được đêm nay khi hai người họ ở đây.
-end chap 1-